Tiếng sáo du dương xé ngang bầu trời đêm.
Lúc này, những hạt mưa dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến thành mưa bụi.
Trên nóc nhà, mái tóc đen dài của cô gái đã ẩm ướt, gió đêm khẽ thổi, lạnh lẽo.
Một khúc hát ra theo tiếng gió bay ra, theo những giọt mưa bụi rơi vào nội tâm mối người, không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Đấu tranh, chết chóc, tiếng thét chói tai cùng tất cả những hành động và âm thanh khác đều ngừng lại khi nghe thấy khúc nhạc này.
Lãnh Tiêu Nhiên vốn còn đang chiến đấu, khi nghe thấy tiếng sáo liền dừng động tác trong tay. Hắn nhìn về nơi phát ra tiếng sáo, mặc dù ở trong bóng đêm, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của nàng nhưng gương mặt anh tuấn của hắn lại toát ra ý cười vui sướng, vì hắn biết, nàng thành công!
Tộc nhân của bộ lạc Mạc Lạp bị trận biến động này dọa cho ngây người. Quái vật vốn còn uy hiếp tính mạng của bọn họ, vốn còn đang đánh nhau với bọn họ, giờ phút này cũng đều không nhúc nhích, mặc họ chém giết.
Không biết là từ nơi nào, cũng không biết là từ ai phát ra một tiếng hoan hô mừng như điên. Từ một tiếng này, người trong bộ lạc bắt đầu nhanh chóng đáp lại, tiếng hoan hô liên tiếp nổ ra, đặt một dấu chấm hết cho cuộc giết chóc này.
Có người thậm chí vui đến mức phát khóc, đó là những giọt lệ vui sướng khi vừa trải qua sinh tử.
Vui mừng qua đi, trong đám đông bắt đầu có người rên rỉ, vì mất đi đồng đội, cũng vì một đêm máu me tàn khốc này!
Lãnh Tiêu Nhiên đã nhảy lên nóc nhà, trường bào màu nguyệt nha tung bay theo gió. Lúc này, hắn chỉ là lẳng lặng, lẳng lặng lắng nghe khúc nhạc của Sở Lạc. Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn tối sầm lại, nhanh chóng lấy đến một cái áo choàng màu trắng rộng thùng thình đến, nhẹ nhàng choàng lên người nàng. Nhất thời, Sở Lạc Lạc ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra ngoài thì cả người đều bị bọc lại.
U Phượng nhìn thấy hành động này của hắn, cũng là ngẩn ra, nhìn bộ dạng mỉm cười cảm ơn của Sở Lạc Lạc, trong lòng của hắn lại có một loại rung động khác.
Dạ Mị lúc này đã có chút hiểu ra. Vừa rồi nàng vẫn như cũ không buông tay, khi Lãnh Tiêu Nhiên đi đến, nàng lại một lần nữa thi triển mị thuật nhưng vẫn là không có hiệu quả. Con Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn hành động của nàng thậm chí còn phát ra một tiếng cười nhạo.
Cho đến vừa rồi nhìn thấy hành động của Lãnh Tiêu Nhiên, Dạ Mị mới hiểu được, thì ra thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp kia đúng là một cô gái, mà trong mắt hai nam nhân cực kì xuất sắc này, ngoại trừ nàng ta ra thì không chứa nổi một thứ gì khác.
Dư âm của một khúc nhạc còn chưa dứt.
Sở Lạc Lạc nhìn hai người nói: “Ta muốn mang chúng trở lại nơi chúng thuộc về.”
Vì thế, trong đêm đen, một thiếu niên khoác áo choàng trắng thổi cây sáo làm từ xương trắng, cưỡi một con Cửu Vĩ Linh Hồ từ nóc nhà bay vọt lên. Liên tục nhảy vài cái đã nhẹ nhàng đáp xuống bên ngoài bộ lạc. Cùng lúc đó, từ nóc nhà lại có hai bóng dáng bay lên, phi thân theo nàng.
Quái vật vốn đứng yên bất động tuỳ người chém giết bỗng nhiên động đậy, tiếng kêu sợ hãi lại một lần nữa vang lên, đánh vỡ yên tĩnh ngắn ngủi.
Bỗng nhiên, những xác sống này giống như là một đội quân có huấn luyện trật tự, chỉnh tề bước đi, đuổi theo tiếng sáo. Ngay cả đám tay chân đã bị chặt cụt cũng bò về hướng tây bên ngoài bộ lạc.
Nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy, mọi người vẫn còn khiếp sợ, nhất thời không dám nhúc nhích, tuỳ ý để những quái vật này đi qua người họ.
Nghĩa địa của bộ tộc Mạc Lạp.
Theo tiếng nhạc chấm dứt, quái vật đều nhảy vào nơi chúng nó thuộc về, một hố to. Lãnh Tiêu Nhiên dùng thuật đóng băng để đóng băng chúng lại, sau đó U Phượng lại thi triển Vô Sắc Chi Hoả đem chúng nó đốt cháy.
“Đêm nay rốt cục cũng xong.” Sở Lạc Lạc thản nhiên nói, nhìn lên bầu trời.
Lúc này, mưa đã ngừng, sao Mai đã hiện ra báo hiệu một đêm hoang đường và tàn khốc này đã qua đi, mà ngày mới, hy vọng mới sắp bắt đầu.
“Mà ngươi…”
Đôi mắt màu hổ phách sáng ngời nhìn Dạ Mị bị Hồ Bạch quăng ngã trên mặt đất.
Tuy rằng trên mặt cô gái này không có một biểu tình dư thừa nào, thậm chí không có một tia sát khí nhưng bị một đôi mắt hờ hững như thế nhìn chằm chằm, Dạ Mị không nhịn được run rẩy, đúng vậy, đó là sợ hãi.
Rõ ràng chỉ là một cô gái gầy yếu không có ma lực, vì sao có thể khiến nàng cảm thấy sợ hãi đến vậy? Chính Dạ Mị cũng không nói được nguyên nhân.
Nhưng mà, Sở Lạc Lạc nói: “Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”
Những lời này khiến cho tâm tình vẫn căng thẳng của Dạ Mị buông lỏng ra.
Nhưng lại nghe Sở Lạc Lạc thản nhiên nói: “Kết cục của ngươi, nên để cho tộc nhân bộ tộc Mạc Lạp quyết định, ngươi thấy sao?”
Ngày tiếp theo, không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ đã gặp được Đại thủ lĩnh của bộ tộc Mạc Lạp. Nói chính xác hơn chính là vị Đại thủ lĩnh này rốt cục cũng chịu gặp bọn họ.
Đám người Sở Lạc Lạc cũng không khách sáo, trực tiếp giao ra đầu sỏ vụ tối hôm qua .
Khi hình dáng của yêu nữ kia lộ ra khỏi áo choàng màu đen thì trong mắt một số người ở đây lại dần xuất hiện si mê, dục vọng.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Lạc Lạc truyền đến: “Không nên nhìn vào mắt của nàng.”
Một lời làm tỉnh u mê! Lúc này những người kia mới hiểu được thì ra là ma nữ này tu luyện mị thuật.
Trong bộ lạc không phải là không có người tài ba nhưng là hôm qua bị tập kích đột ngột, bọn họ không kịp phòng ngự, bị giết đến trở tay không kịp.
Lợi dụng người đã chết của bộ lạc bọn họ đến giết hại người sống, chuyện ác tày trời như vậy, thậm chí so với ngoại tộc xâm lược còn khiến bọn họ hận hơn vạn phần!
Đại thủ lĩnh của bộ lạc nhìn thấy những tộc nhân tràn đầy hận ý này, nói với người bên cạnh: “Đi lấy Thánh thuỷ tới đây!”
Khi nghe đến từ Thánh thuỷ, sắc mặt Dạ Mị trở nên rất khó coi bởi vì Thánh thuỷ là do Thánh Giáo hội nghiên cứu chế tạo ra, chuyên dùng để đối phó người Ma giới. Không nghĩ tới ở một bộ lạc hẻo lánh nơi bình nguyên Hồng Hoang này cư nhiên lại có vật như vậy.
“Không… Không cần… Các ngươi giết ta đi!” Dạ Mị thống khổ kêu lên.
Nhưng là, khi nhìn thấy cái bình nhỏ chứa Thánh Thuỷ kia, thân mình Dạ Mị liền mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Sau đó, nàng thực sự nghĩ biết vậy đã không làm. Nàng không nên nghĩ còn có một tia may mắn. Nàng tình nguyện chết đi vào tối hôm qua, như vậy tối thiểu nàng còn có thể chết một cách thống khoái.
Chỉ là, khi một giọt Thánh thuỷ trôi vào trong yết hầu của nàng, nàng bắt đầu thống khổ lăn lộn trên mặt đất. Lục phủ ngũ tạng dường như bị đốt cháy, mà tu vi của nàng, đã mất đi trong một nháy mắt này…
Một số quý tộc của bộ tộc Mạc Lạp đang nghị luận làm thế nào để đối phó ma nữ này. Nhìn thấy bộ dạng vặn vẹo thống khổ của nàng trên mặt đấy, thậm chí có vài người còn đưa ra ý tưởng hạ lưu.
“Nên xử trí nàng ta như thế nào là chuyện của bộ lạc các vị, hôm nay chúng ta đến là muốn biết tung tích một vị lão nhân.” Lãnh Tiêu Nhiên sau khi nghe thấy những lời nghị luận thì hơi nhíu mày, đánh gãy lời nói của bọn họ.
“Ha… Ha…” Một tiếng cười già nua mà hữu lực truyền đến từ bình phong phía sau ghế tựa của đại thủ lĩnh.
Chỉ thấy một lão nhân tóc bạc trắng được tỳ nữ nâng đỡ đi ra. Đại thủ lĩnh của bộ lạc cùng phần đông những quý tộc khi nhìn thấy lão nhân xuất hiện đều cúi đầu chào.
Đại thủ lĩnh thậm chí còn nhường lại vị trí của mình, thỉnh lão nhân kia ngồi lên, mà Dạ Mị, vào thời khắc lão nhân này tiến vào thì nàng ta đã bị đem ra ngoài. Về phần kết cục của nàng như thế nào, đám người Sở Lạc Lạc cũng không quan tâm.
"Ba người các ngươi chính là người hôm qua đã hỏi thăm tin tức của ta?" Lão nhân cũng không tự giới thiệu với bọn họ, không chút khách sáo trực tiếp hỏi.
"Lão tiền bối, đúng là ba người chúng ta." Sở Lạc Lạc tiếp lời đáp, giọng điệu cũng là cung kính, dù sao mình là có việc cầu người ta.
"Nha? Trong số ba người, là ngươi làm chủ?" Lão nhân không khỏi đánh giá vị thiếu niên trước mắt.
Lão nhân đã qua trăm tuổi, có được đôi mắt sắc bén đã nhìn qua vô số loại người, vừa liếc mắt liền nhận ra, thiếu niên này thực ra là một cô gái.
Sở Lạc Lạc nhún nhún vai, nhìn thoáng qua hai người bên cạnh, cười nói: "Giữa chúng ta không có chủ nhân, chúng ta là đồng đội!"
"Chúng ta tới đây là muốn hỏi thăm lão tiền bối về một người." Lãnh Tiêu Nhiên ôm quyền nói.
Lúc này, những hạt mưa dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến thành mưa bụi.
Trên nóc nhà, mái tóc đen dài của cô gái đã ẩm ướt, gió đêm khẽ thổi, lạnh lẽo.
Một khúc hát ra theo tiếng gió bay ra, theo những giọt mưa bụi rơi vào nội tâm mối người, không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Đấu tranh, chết chóc, tiếng thét chói tai cùng tất cả những hành động và âm thanh khác đều ngừng lại khi nghe thấy khúc nhạc này.
Lãnh Tiêu Nhiên vốn còn đang chiến đấu, khi nghe thấy tiếng sáo liền dừng động tác trong tay. Hắn nhìn về nơi phát ra tiếng sáo, mặc dù ở trong bóng đêm, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của nàng nhưng gương mặt anh tuấn của hắn lại toát ra ý cười vui sướng, vì hắn biết, nàng thành công!
Tộc nhân của bộ lạc Mạc Lạp bị trận biến động này dọa cho ngây người. Quái vật vốn còn uy hiếp tính mạng của bọn họ, vốn còn đang đánh nhau với bọn họ, giờ phút này cũng đều không nhúc nhích, mặc họ chém giết.
Không biết là từ nơi nào, cũng không biết là từ ai phát ra một tiếng hoan hô mừng như điên. Từ một tiếng này, người trong bộ lạc bắt đầu nhanh chóng đáp lại, tiếng hoan hô liên tiếp nổ ra, đặt một dấu chấm hết cho cuộc giết chóc này.
Có người thậm chí vui đến mức phát khóc, đó là những giọt lệ vui sướng khi vừa trải qua sinh tử.
Vui mừng qua đi, trong đám đông bắt đầu có người rên rỉ, vì mất đi đồng đội, cũng vì một đêm máu me tàn khốc này!
Lãnh Tiêu Nhiên đã nhảy lên nóc nhà, trường bào màu nguyệt nha tung bay theo gió. Lúc này, hắn chỉ là lẳng lặng, lẳng lặng lắng nghe khúc nhạc của Sở Lạc. Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn tối sầm lại, nhanh chóng lấy đến một cái áo choàng màu trắng rộng thùng thình đến, nhẹ nhàng choàng lên người nàng. Nhất thời, Sở Lạc Lạc ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra ngoài thì cả người đều bị bọc lại.
U Phượng nhìn thấy hành động này của hắn, cũng là ngẩn ra, nhìn bộ dạng mỉm cười cảm ơn của Sở Lạc Lạc, trong lòng của hắn lại có một loại rung động khác.
Dạ Mị lúc này đã có chút hiểu ra. Vừa rồi nàng vẫn như cũ không buông tay, khi Lãnh Tiêu Nhiên đi đến, nàng lại một lần nữa thi triển mị thuật nhưng vẫn là không có hiệu quả. Con Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn hành động của nàng thậm chí còn phát ra một tiếng cười nhạo.
Cho đến vừa rồi nhìn thấy hành động của Lãnh Tiêu Nhiên, Dạ Mị mới hiểu được, thì ra thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp kia đúng là một cô gái, mà trong mắt hai nam nhân cực kì xuất sắc này, ngoại trừ nàng ta ra thì không chứa nổi một thứ gì khác.
Dư âm của một khúc nhạc còn chưa dứt.
Sở Lạc Lạc nhìn hai người nói: “Ta muốn mang chúng trở lại nơi chúng thuộc về.”
Vì thế, trong đêm đen, một thiếu niên khoác áo choàng trắng thổi cây sáo làm từ xương trắng, cưỡi một con Cửu Vĩ Linh Hồ từ nóc nhà bay vọt lên. Liên tục nhảy vài cái đã nhẹ nhàng đáp xuống bên ngoài bộ lạc. Cùng lúc đó, từ nóc nhà lại có hai bóng dáng bay lên, phi thân theo nàng.
Quái vật vốn đứng yên bất động tuỳ người chém giết bỗng nhiên động đậy, tiếng kêu sợ hãi lại một lần nữa vang lên, đánh vỡ yên tĩnh ngắn ngủi.
Bỗng nhiên, những xác sống này giống như là một đội quân có huấn luyện trật tự, chỉnh tề bước đi, đuổi theo tiếng sáo. Ngay cả đám tay chân đã bị chặt cụt cũng bò về hướng tây bên ngoài bộ lạc.
Nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy, mọi người vẫn còn khiếp sợ, nhất thời không dám nhúc nhích, tuỳ ý để những quái vật này đi qua người họ.
Nghĩa địa của bộ tộc Mạc Lạp.
Theo tiếng nhạc chấm dứt, quái vật đều nhảy vào nơi chúng nó thuộc về, một hố to. Lãnh Tiêu Nhiên dùng thuật đóng băng để đóng băng chúng lại, sau đó U Phượng lại thi triển Vô Sắc Chi Hoả đem chúng nó đốt cháy.
“Đêm nay rốt cục cũng xong.” Sở Lạc Lạc thản nhiên nói, nhìn lên bầu trời.
Lúc này, mưa đã ngừng, sao Mai đã hiện ra báo hiệu một đêm hoang đường và tàn khốc này đã qua đi, mà ngày mới, hy vọng mới sắp bắt đầu.
“Mà ngươi…”
Đôi mắt màu hổ phách sáng ngời nhìn Dạ Mị bị Hồ Bạch quăng ngã trên mặt đất.
Tuy rằng trên mặt cô gái này không có một biểu tình dư thừa nào, thậm chí không có một tia sát khí nhưng bị một đôi mắt hờ hững như thế nhìn chằm chằm, Dạ Mị không nhịn được run rẩy, đúng vậy, đó là sợ hãi.
Rõ ràng chỉ là một cô gái gầy yếu không có ma lực, vì sao có thể khiến nàng cảm thấy sợ hãi đến vậy? Chính Dạ Mị cũng không nói được nguyên nhân.
Nhưng mà, Sở Lạc Lạc nói: “Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”
Những lời này khiến cho tâm tình vẫn căng thẳng của Dạ Mị buông lỏng ra.
Nhưng lại nghe Sở Lạc Lạc thản nhiên nói: “Kết cục của ngươi, nên để cho tộc nhân bộ tộc Mạc Lạp quyết định, ngươi thấy sao?”
Ngày tiếp theo, không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ đã gặp được Đại thủ lĩnh của bộ tộc Mạc Lạp. Nói chính xác hơn chính là vị Đại thủ lĩnh này rốt cục cũng chịu gặp bọn họ.
Đám người Sở Lạc Lạc cũng không khách sáo, trực tiếp giao ra đầu sỏ vụ tối hôm qua .
Khi hình dáng của yêu nữ kia lộ ra khỏi áo choàng màu đen thì trong mắt một số người ở đây lại dần xuất hiện si mê, dục vọng.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Lạc Lạc truyền đến: “Không nên nhìn vào mắt của nàng.”
Một lời làm tỉnh u mê! Lúc này những người kia mới hiểu được thì ra là ma nữ này tu luyện mị thuật.
Trong bộ lạc không phải là không có người tài ba nhưng là hôm qua bị tập kích đột ngột, bọn họ không kịp phòng ngự, bị giết đến trở tay không kịp.
Lợi dụng người đã chết của bộ lạc bọn họ đến giết hại người sống, chuyện ác tày trời như vậy, thậm chí so với ngoại tộc xâm lược còn khiến bọn họ hận hơn vạn phần!
Đại thủ lĩnh của bộ lạc nhìn thấy những tộc nhân tràn đầy hận ý này, nói với người bên cạnh: “Đi lấy Thánh thuỷ tới đây!”
Khi nghe đến từ Thánh thuỷ, sắc mặt Dạ Mị trở nên rất khó coi bởi vì Thánh thuỷ là do Thánh Giáo hội nghiên cứu chế tạo ra, chuyên dùng để đối phó người Ma giới. Không nghĩ tới ở một bộ lạc hẻo lánh nơi bình nguyên Hồng Hoang này cư nhiên lại có vật như vậy.
“Không… Không cần… Các ngươi giết ta đi!” Dạ Mị thống khổ kêu lên.
Nhưng là, khi nhìn thấy cái bình nhỏ chứa Thánh Thuỷ kia, thân mình Dạ Mị liền mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Sau đó, nàng thực sự nghĩ biết vậy đã không làm. Nàng không nên nghĩ còn có một tia may mắn. Nàng tình nguyện chết đi vào tối hôm qua, như vậy tối thiểu nàng còn có thể chết một cách thống khoái.
Chỉ là, khi một giọt Thánh thuỷ trôi vào trong yết hầu của nàng, nàng bắt đầu thống khổ lăn lộn trên mặt đất. Lục phủ ngũ tạng dường như bị đốt cháy, mà tu vi của nàng, đã mất đi trong một nháy mắt này…
Một số quý tộc của bộ tộc Mạc Lạp đang nghị luận làm thế nào để đối phó ma nữ này. Nhìn thấy bộ dạng vặn vẹo thống khổ của nàng trên mặt đấy, thậm chí có vài người còn đưa ra ý tưởng hạ lưu.
“Nên xử trí nàng ta như thế nào là chuyện của bộ lạc các vị, hôm nay chúng ta đến là muốn biết tung tích một vị lão nhân.” Lãnh Tiêu Nhiên sau khi nghe thấy những lời nghị luận thì hơi nhíu mày, đánh gãy lời nói của bọn họ.
“Ha… Ha…” Một tiếng cười già nua mà hữu lực truyền đến từ bình phong phía sau ghế tựa của đại thủ lĩnh.
Chỉ thấy một lão nhân tóc bạc trắng được tỳ nữ nâng đỡ đi ra. Đại thủ lĩnh của bộ lạc cùng phần đông những quý tộc khi nhìn thấy lão nhân xuất hiện đều cúi đầu chào.
Đại thủ lĩnh thậm chí còn nhường lại vị trí của mình, thỉnh lão nhân kia ngồi lên, mà Dạ Mị, vào thời khắc lão nhân này tiến vào thì nàng ta đã bị đem ra ngoài. Về phần kết cục của nàng như thế nào, đám người Sở Lạc Lạc cũng không quan tâm.
"Ba người các ngươi chính là người hôm qua đã hỏi thăm tin tức của ta?" Lão nhân cũng không tự giới thiệu với bọn họ, không chút khách sáo trực tiếp hỏi.
"Lão tiền bối, đúng là ba người chúng ta." Sở Lạc Lạc tiếp lời đáp, giọng điệu cũng là cung kính, dù sao mình là có việc cầu người ta.
"Nha? Trong số ba người, là ngươi làm chủ?" Lão nhân không khỏi đánh giá vị thiếu niên trước mắt.
Lão nhân đã qua trăm tuổi, có được đôi mắt sắc bén đã nhìn qua vô số loại người, vừa liếc mắt liền nhận ra, thiếu niên này thực ra là một cô gái.
Sở Lạc Lạc nhún nhún vai, nhìn thoáng qua hai người bên cạnh, cười nói: "Giữa chúng ta không có chủ nhân, chúng ta là đồng đội!"
"Chúng ta tới đây là muốn hỏi thăm lão tiền bối về một người." Lãnh Tiêu Nhiên ôm quyền nói.
Danh sách chương