Sau khi xác định được nhiệm vụ, Đông Phương Ngạo liền xung phong nhận việc đi hỏi thăm tin tức.
Rất nhanh, ba người liền biết Thủy Hàn Thành nằm ở phía đông bắc biên giới của Minh Nguyệt quốc, cách Vân Đô thành ước chừng sáu ngày đi xe, trên đường dường như không có thành trấn nào. Phạm vi trăm dặm quanh Thủy Hàn Thành chỉ là nơi hoang dã hoặc vài thôn làng nhỏ, vị trí như vậy gần giống với Vân Quy Thành nhưng Vân Quy Thành cách Vân Đô hai tòa núi lớn, khoảng cách có vẻ gần, còn Thủy Hàn Thành lại xa hơn một chút, thảo nào Mặc Vô cho bọn họ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ là một tháng.
“Còn nữa a, Thủy Hàn Thành sở dĩ gọi lag Thủy Hàn là bởi vì trong thành có một con suối tên là Thủy Hàn, nước suối trong suốt ngọt lành, là nguyên liệu ủ rượu tốt nhất.” Đông Phương Ngạo nói, hai người kia bộ dạng còn chăm chú lắng nghe,thật sự là làm thỏa mãn hư vinh trong lòng hắn.
“Nhanh như vậy đã có được nhứng tin tức này, quả thật không dễ dàng.”
“Đương nhiên rồi, sinh ý của Đông Phương gia của ta chính là trải rộng trong mỗi góc của Thánh Vân đại lục, Thủy Hàn Thành xa xôi kia cũng không ngoại lệ.” Đông Phương Ngạo đắc ý nói, chỉ là hắn cũng không được nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của hai người đồng đội như dự đoán, hắn không khỏi lên tiếng hỏi: “Các ngươi sao lại có vẻ mặt mê mang như vậy, chẳng lẽ không được nghe nói về Đông Phương gia sao?”
Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân đồng thời lắc đầu, bọn họ quả thật chưa từng nghe qua.
“Trời ạ! Ngươi… Các ngươi đều từ trên núi cao đi ra sao?”
Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân lại cùng nhau gật đầu, bọn họ đùng là từ núi đi xuống.
“… Vậy được rồi! Các ngươi thu thập tốt hành lý là được, nhứng chuyện khác đều giao cho ta đi!” Đông Phương Ngạo bất đắc dĩ nói, đi cùng hai gã nông dân, thực sự là không còn gì để nói.
Thời gian dạy học của lớp đặc biệt là do giáo viên và học viên tự quyết định, phương thức dạy học và nhiều chuyện khác cũng vậy, tự do tương đối cao. Nhưng là lớp thường lại không giống như vậy, mỗi ngày đều có thời gian học quy định, đương nhiên là cũng có thời gian nghỉ ngơi vô cùng khoa học.
Bởi vì phải rời khỏi học viện một tháng, sau khi thương lượng công việc cụ thể xong, thừa lúc thời gian nghỉ trưa, Sở Lạc Lạc liền tìm ca ca để nói lời chào từ biệt.
“ Ở cùng một ban với phế vật nghèo kiết xác như vậy thực sự là làm cho người ta mất mặt.”
Khi Sở Lạc Lạc đi vào lớp học của Sở Hiên lại ngoài ý muốn nghe được những từ ngữ chanh chua, mà người phát ra nhứng từ ngữ kia lại chính là cái tên béo ục ịch hôm trước đã gặp ở trước của hàng ma pháp.
Hắn cả người là bộ dạng cả vú lấp miệng em, lại vươn một ngón tay vừa ngắn lại vừa tròn chỉ vào Sở Hiên nói: “Cư nhiên có thể chuẩn bị được học phí, cũng không biết là trộm ở nơi nào đến…”
Hai ba người bên cạnh tên mập mạp lập tức phá lên cười, nịnh bợ hắn trí tuệ hơn người.
“Cái tên mắt chó kia! Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa!” Sở Lạc Lạc bước nhanh về phía trước, tức giận nói.
“Cái gì…” Tên mập tập trung nhìn lại, lời nói đến bên miệng lại không khỏi sửng sốt.
Không đoán được phía trước mặt hắn lại là một cô gái xinh đẹp, toác dài đen bóng, đôi mắt mầu hổ phách, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, tức giận làm cho dung mạo của nàng càng thêm câu hồn nhiếp phách.
“Lạc Lạc!” Sở Hiên vội vàng kéo lại muội muội đang tức giận đùng đùng, nhẹ nhàng lắc đầu. Trong học viện không cho phép xuất hiện sự kiện học viên tự ý đánh nhau, người vi phạm sẽ bị trừng phạt, căn cứ vào mức độ nghiêm trọng của sự việc còn có thể bị đuổi học.
Tên mập không khỏi nổi lên sắc tâm, vẻ mặt nhất thời nổi lên tia tham lam, còn muốn vươn tay tới sờ soạng gương mặt của Sở Lạc Lạc. Lúc này hắn mmowis chú ý tới huy hiệu trên y phục của Sở Lạc Lạc. Huy hiệu học viên tinh xảo, bên trên còn có đường viền bạc, tỏa ra ánh sáng màu ngọc bích nhàn nhạt, kia chính là dấu hiệu của lớp đặc biệt. Cô nương xinh đẹp trước mắt tuy không có gia thế gì nhưng là hắn lại không thể chọc vòa vị giáo sư phía sau nàng.
Loại cảm giác thịt đến miệng còn bay mất thực sự là làm cho người ta không cam lòng, vì thế têm mập mạp lại cất tiếng châm chọc khó nghe: “Ha ha ha… Các ngươi xem có buồn cười hay không! Ca ca ở lớp thường, muội muội lại ở lớp đặc biệt, các ngươi nói xem, tên ca ca có phải là phế vật hay không a?”
Dung mạo của Sở Hiên và Sở Lạc Lạc giống nhau đến năm phần, người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhận ra được quan hệ của hai người.
Theo tiếng cười to đắc ý của tên mập mạp, mọi người xung quanh cũng cười rộ lên.
“Ngươi…”
Sở Lạc Lạc lửa giận ngập trời, nếu không phải Sở Hiên kéo nàng ra ngoài chỉ sợ nàng đã xuống tay với tên mập chết tiệt kia.
“Ai nha… Hôm nay tâm tình thật tốt nha! Đêm nay ta mời khách, chúng ta tới Điệp Phường vui chơi, nghe nói mới tới vài người…”
Sau đó trong lớp truyền tra vài tiếng cười đáng khinh của nam tử.
“Ca ca…” Sở Lạc Lạc không thể che dấu hận ý trong lòng, nàng bất mãn hô.
Được Sở Hiên khuyên nhủ nàng mới bình ổn lửa giận.
Thánh Vân học viện tuy rằng vô cùng nghiêm cản nhưng là không thể hoàn toàn quản được những kẻ cặn bã tự cho rằng mình tôn quý hơn người khác, học sinh bình dân thường xuyên là đối tượng bị bọn họ trêu đùa và vũ nhục. Đã từng có không ít học viên có thiên phú, không chịu nổi tra tấn của nhứng kẻ tự gọi là quý tộc đó mà bất đắc dĩ rời khỏi học viện, thậm chí có người còn mất đi tính mạng.
A… Vốn dĩ nghĩ một thời gian nữa mới thu thập cái tên mập kia, nhưng nếu như chính hắn tự đưa tới cửa, vậy thì không thể trách nàng!
Sở Lạc Lạc kể cho Sở Hiên nghe một số sự việc đã trải qua, sau khi Sở Hiên nghe thấy nhất thời nhíu mày, sai khi biết được thân phập của hai người đồng đội của nàng và cấp bậc nhiệm vụ xong, rốt cục cũng yên lòng.
- -
Đêm đã về khuya, vài nam tử tìm hoan say mém siêu siêu vẹo vẹo đi ra từ Điệp Phường, lúc này, một cô gái xinh đẹp một thân váy dài trắng, mái tóc đen dài đi qua bên người họ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi đỏ mọng hàm chứa ý cười than nhiên, còn có dáng người phiêu miểu, ở dưới ánh trăng mông lung càng thêm động lòng người.
Tuyệt sắc giai nhân như vậy, cũng không đễ gặp, mấy nữ tử dong chi tục phấn bên trong Điệp Phường làm sao có thể so sánh được. Các nam nhân không khỏi si ngốc đuổi theo bóng dáng giai nhân, trong miệng còn không ngừng hô: “Mỹ nhân… Mỹ nhân…”
Nữ tử kia nhìn như đi rất chậm rãi nhưng là khi bọn họ vươn tay đuổi theo lại không thể chậm đến thân thể của nàng.
Cho tới khi nữ tử đi tới một con hẻm nhỏ, vài nam tử vẻ mặt dâm đãng đuổi nhanh về phía trước.
“A…” Ban đêm vang lên vài tiếng kêu thàm thiết làm cho người ta hoảng hồn.
Cùng với những tiếng kêu thàm thiết kia, vài tên nam tử bị đau đến ngất xỉu, khi bị tập kích, bọn họ còn không nhìn thấy bộ dạng của hung thủ.
Dưới đất lênh láng máu tươi, dưới ánh trăng, có thể thấy bàn tay phải của bọn họ đều bị cát xuống, mà bàn tay rơi trên mặt đấy đã máu thịt mơ hồ, trở thành thịt nát. Chặt bỏ cổ tay của bọn họ không phải là vũ khí gì mà là một loại ma pháp của phong hệ, Phong Nhận.
Cô gái xinh đẹp mặc áo đen thong dong đi từ trong ngõ ra, trên mặt cuae nàng lộ ra một tia cười lạnh lẽo, ‘cô gái’ mặc váy trắng đi theo phía sau nàng, vẻ mặt ngây thơ, trong mắt lóe lên tia sùng bái.
“Tỷ tỷ thật lợi hại! Một chiêu liền giải quyết bọn họ xong, vừa rồi Lãnh Nguyệt còn chưa nhìn rõ đâu!”
Sở Lạc Lạc nhìn Lãnh Nguyệt sau khi sử dụng ảo thuật, tóc đen con ngươi đen, mặc váy dài màu trắng, lúc này mới lộ ra tia cười sủng nịnh.
Tốc độ học tập của Lãnh Nguyệt rất nhanh, nhanh tới nỗi làm cho Sở Lạc Lạc vô cùng kinh ngạc. Trước kia nàng từng thi triển ảo thuật trên người Lãnh Nguyệt hai lần, không nghĩ tới Lãnh Nguyệt lại có thể học được. Ảo thuật ngày hôm nay đúng là do Lãnh Nguyệt tự mình thi triển, hơn nữa Tiểu Lãnh Nguyệt mặc nữ trang vào thực sự là vô cùng thích hợp, một chút cũng không nhìn ra được là một tên tiểu chính thái, so với nữ nhân thực sự còn đẹp hơn mấy lần a.
“Lãnh Nguyệt muốn học cái gì, tỷ tỷ đều sẽ dạy ngươi.”
Dưới ánh trăng, hai bóng dáng bay nhanh qua các nóc nhà, chỉ để lại trong không khí hai đạo tàn ảnh.
- -
Sáng sớm, ba người Sở Lạc Lạc ngồi trên xe ngựa mà Đông Phương Ngạo đã chuẩn bị tốt, xuất phát tới Thủy Hàn Thành, người đánh xe là một đại thúc hào sảng, là gia nô của Đông Phương gia.
Ngay vào buổi tối ngày tiếp theo khi bọn họ xuất phát, một pháp sư mặc pháp bào ngã xuống trước cửa Tổng bộ Thánh Giáo Hội. Cả người hắn loang lổ vết máu, bị thương tàm trọng.
Sáng sớm ngày thứ ba, công hội ma pháp xé bảng nhiệm vụ thường cấp xuống lại dán một bảng nhiệm vụ khác lên.
Chỉ thấy trên bảng nhiệm vụ viết “Sự kiện hâc ma pháp tai Thủy Hàn Thành” tuyên bố nhiệm vụ chính là Thánh Giáo Hội, mà cấp bậc của nhiệm vụ là hai chữ to màu đỏ tươi- Siêu Cấp
Rất nhanh, ba người liền biết Thủy Hàn Thành nằm ở phía đông bắc biên giới của Minh Nguyệt quốc, cách Vân Đô thành ước chừng sáu ngày đi xe, trên đường dường như không có thành trấn nào. Phạm vi trăm dặm quanh Thủy Hàn Thành chỉ là nơi hoang dã hoặc vài thôn làng nhỏ, vị trí như vậy gần giống với Vân Quy Thành nhưng Vân Quy Thành cách Vân Đô hai tòa núi lớn, khoảng cách có vẻ gần, còn Thủy Hàn Thành lại xa hơn một chút, thảo nào Mặc Vô cho bọn họ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ là một tháng.
“Còn nữa a, Thủy Hàn Thành sở dĩ gọi lag Thủy Hàn là bởi vì trong thành có một con suối tên là Thủy Hàn, nước suối trong suốt ngọt lành, là nguyên liệu ủ rượu tốt nhất.” Đông Phương Ngạo nói, hai người kia bộ dạng còn chăm chú lắng nghe,thật sự là làm thỏa mãn hư vinh trong lòng hắn.
“Nhanh như vậy đã có được nhứng tin tức này, quả thật không dễ dàng.”
“Đương nhiên rồi, sinh ý của Đông Phương gia của ta chính là trải rộng trong mỗi góc của Thánh Vân đại lục, Thủy Hàn Thành xa xôi kia cũng không ngoại lệ.” Đông Phương Ngạo đắc ý nói, chỉ là hắn cũng không được nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của hai người đồng đội như dự đoán, hắn không khỏi lên tiếng hỏi: “Các ngươi sao lại có vẻ mặt mê mang như vậy, chẳng lẽ không được nghe nói về Đông Phương gia sao?”
Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân đồng thời lắc đầu, bọn họ quả thật chưa từng nghe qua.
“Trời ạ! Ngươi… Các ngươi đều từ trên núi cao đi ra sao?”
Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân lại cùng nhau gật đầu, bọn họ đùng là từ núi đi xuống.
“… Vậy được rồi! Các ngươi thu thập tốt hành lý là được, nhứng chuyện khác đều giao cho ta đi!” Đông Phương Ngạo bất đắc dĩ nói, đi cùng hai gã nông dân, thực sự là không còn gì để nói.
Thời gian dạy học của lớp đặc biệt là do giáo viên và học viên tự quyết định, phương thức dạy học và nhiều chuyện khác cũng vậy, tự do tương đối cao. Nhưng là lớp thường lại không giống như vậy, mỗi ngày đều có thời gian học quy định, đương nhiên là cũng có thời gian nghỉ ngơi vô cùng khoa học.
Bởi vì phải rời khỏi học viện một tháng, sau khi thương lượng công việc cụ thể xong, thừa lúc thời gian nghỉ trưa, Sở Lạc Lạc liền tìm ca ca để nói lời chào từ biệt.
“ Ở cùng một ban với phế vật nghèo kiết xác như vậy thực sự là làm cho người ta mất mặt.”
Khi Sở Lạc Lạc đi vào lớp học của Sở Hiên lại ngoài ý muốn nghe được những từ ngữ chanh chua, mà người phát ra nhứng từ ngữ kia lại chính là cái tên béo ục ịch hôm trước đã gặp ở trước của hàng ma pháp.
Hắn cả người là bộ dạng cả vú lấp miệng em, lại vươn một ngón tay vừa ngắn lại vừa tròn chỉ vào Sở Hiên nói: “Cư nhiên có thể chuẩn bị được học phí, cũng không biết là trộm ở nơi nào đến…”
Hai ba người bên cạnh tên mập mạp lập tức phá lên cười, nịnh bợ hắn trí tuệ hơn người.
“Cái tên mắt chó kia! Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa!” Sở Lạc Lạc bước nhanh về phía trước, tức giận nói.
“Cái gì…” Tên mập tập trung nhìn lại, lời nói đến bên miệng lại không khỏi sửng sốt.
Không đoán được phía trước mặt hắn lại là một cô gái xinh đẹp, toác dài đen bóng, đôi mắt mầu hổ phách, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, tức giận làm cho dung mạo của nàng càng thêm câu hồn nhiếp phách.
“Lạc Lạc!” Sở Hiên vội vàng kéo lại muội muội đang tức giận đùng đùng, nhẹ nhàng lắc đầu. Trong học viện không cho phép xuất hiện sự kiện học viên tự ý đánh nhau, người vi phạm sẽ bị trừng phạt, căn cứ vào mức độ nghiêm trọng của sự việc còn có thể bị đuổi học.
Tên mập không khỏi nổi lên sắc tâm, vẻ mặt nhất thời nổi lên tia tham lam, còn muốn vươn tay tới sờ soạng gương mặt của Sở Lạc Lạc. Lúc này hắn mmowis chú ý tới huy hiệu trên y phục của Sở Lạc Lạc. Huy hiệu học viên tinh xảo, bên trên còn có đường viền bạc, tỏa ra ánh sáng màu ngọc bích nhàn nhạt, kia chính là dấu hiệu của lớp đặc biệt. Cô nương xinh đẹp trước mắt tuy không có gia thế gì nhưng là hắn lại không thể chọc vòa vị giáo sư phía sau nàng.
Loại cảm giác thịt đến miệng còn bay mất thực sự là làm cho người ta không cam lòng, vì thế têm mập mạp lại cất tiếng châm chọc khó nghe: “Ha ha ha… Các ngươi xem có buồn cười hay không! Ca ca ở lớp thường, muội muội lại ở lớp đặc biệt, các ngươi nói xem, tên ca ca có phải là phế vật hay không a?”
Dung mạo của Sở Hiên và Sở Lạc Lạc giống nhau đến năm phần, người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhận ra được quan hệ của hai người.
Theo tiếng cười to đắc ý của tên mập mạp, mọi người xung quanh cũng cười rộ lên.
“Ngươi…”
Sở Lạc Lạc lửa giận ngập trời, nếu không phải Sở Hiên kéo nàng ra ngoài chỉ sợ nàng đã xuống tay với tên mập chết tiệt kia.
“Ai nha… Hôm nay tâm tình thật tốt nha! Đêm nay ta mời khách, chúng ta tới Điệp Phường vui chơi, nghe nói mới tới vài người…”
Sau đó trong lớp truyền tra vài tiếng cười đáng khinh của nam tử.
“Ca ca…” Sở Lạc Lạc không thể che dấu hận ý trong lòng, nàng bất mãn hô.
Được Sở Hiên khuyên nhủ nàng mới bình ổn lửa giận.
Thánh Vân học viện tuy rằng vô cùng nghiêm cản nhưng là không thể hoàn toàn quản được những kẻ cặn bã tự cho rằng mình tôn quý hơn người khác, học sinh bình dân thường xuyên là đối tượng bị bọn họ trêu đùa và vũ nhục. Đã từng có không ít học viên có thiên phú, không chịu nổi tra tấn của nhứng kẻ tự gọi là quý tộc đó mà bất đắc dĩ rời khỏi học viện, thậm chí có người còn mất đi tính mạng.
A… Vốn dĩ nghĩ một thời gian nữa mới thu thập cái tên mập kia, nhưng nếu như chính hắn tự đưa tới cửa, vậy thì không thể trách nàng!
Sở Lạc Lạc kể cho Sở Hiên nghe một số sự việc đã trải qua, sau khi Sở Hiên nghe thấy nhất thời nhíu mày, sai khi biết được thân phập của hai người đồng đội của nàng và cấp bậc nhiệm vụ xong, rốt cục cũng yên lòng.
- -
Đêm đã về khuya, vài nam tử tìm hoan say mém siêu siêu vẹo vẹo đi ra từ Điệp Phường, lúc này, một cô gái xinh đẹp một thân váy dài trắng, mái tóc đen dài đi qua bên người họ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi đỏ mọng hàm chứa ý cười than nhiên, còn có dáng người phiêu miểu, ở dưới ánh trăng mông lung càng thêm động lòng người.
Tuyệt sắc giai nhân như vậy, cũng không đễ gặp, mấy nữ tử dong chi tục phấn bên trong Điệp Phường làm sao có thể so sánh được. Các nam nhân không khỏi si ngốc đuổi theo bóng dáng giai nhân, trong miệng còn không ngừng hô: “Mỹ nhân… Mỹ nhân…”
Nữ tử kia nhìn như đi rất chậm rãi nhưng là khi bọn họ vươn tay đuổi theo lại không thể chậm đến thân thể của nàng.
Cho tới khi nữ tử đi tới một con hẻm nhỏ, vài nam tử vẻ mặt dâm đãng đuổi nhanh về phía trước.
“A…” Ban đêm vang lên vài tiếng kêu thàm thiết làm cho người ta hoảng hồn.
Cùng với những tiếng kêu thàm thiết kia, vài tên nam tử bị đau đến ngất xỉu, khi bị tập kích, bọn họ còn không nhìn thấy bộ dạng của hung thủ.
Dưới đất lênh láng máu tươi, dưới ánh trăng, có thể thấy bàn tay phải của bọn họ đều bị cát xuống, mà bàn tay rơi trên mặt đấy đã máu thịt mơ hồ, trở thành thịt nát. Chặt bỏ cổ tay của bọn họ không phải là vũ khí gì mà là một loại ma pháp của phong hệ, Phong Nhận.
Cô gái xinh đẹp mặc áo đen thong dong đi từ trong ngõ ra, trên mặt cuae nàng lộ ra một tia cười lạnh lẽo, ‘cô gái’ mặc váy trắng đi theo phía sau nàng, vẻ mặt ngây thơ, trong mắt lóe lên tia sùng bái.
“Tỷ tỷ thật lợi hại! Một chiêu liền giải quyết bọn họ xong, vừa rồi Lãnh Nguyệt còn chưa nhìn rõ đâu!”
Sở Lạc Lạc nhìn Lãnh Nguyệt sau khi sử dụng ảo thuật, tóc đen con ngươi đen, mặc váy dài màu trắng, lúc này mới lộ ra tia cười sủng nịnh.
Tốc độ học tập của Lãnh Nguyệt rất nhanh, nhanh tới nỗi làm cho Sở Lạc Lạc vô cùng kinh ngạc. Trước kia nàng từng thi triển ảo thuật trên người Lãnh Nguyệt hai lần, không nghĩ tới Lãnh Nguyệt lại có thể học được. Ảo thuật ngày hôm nay đúng là do Lãnh Nguyệt tự mình thi triển, hơn nữa Tiểu Lãnh Nguyệt mặc nữ trang vào thực sự là vô cùng thích hợp, một chút cũng không nhìn ra được là một tên tiểu chính thái, so với nữ nhân thực sự còn đẹp hơn mấy lần a.
“Lãnh Nguyệt muốn học cái gì, tỷ tỷ đều sẽ dạy ngươi.”
Dưới ánh trăng, hai bóng dáng bay nhanh qua các nóc nhà, chỉ để lại trong không khí hai đạo tàn ảnh.
- -
Sáng sớm, ba người Sở Lạc Lạc ngồi trên xe ngựa mà Đông Phương Ngạo đã chuẩn bị tốt, xuất phát tới Thủy Hàn Thành, người đánh xe là một đại thúc hào sảng, là gia nô của Đông Phương gia.
Ngay vào buổi tối ngày tiếp theo khi bọn họ xuất phát, một pháp sư mặc pháp bào ngã xuống trước cửa Tổng bộ Thánh Giáo Hội. Cả người hắn loang lổ vết máu, bị thương tàm trọng.
Sáng sớm ngày thứ ba, công hội ma pháp xé bảng nhiệm vụ thường cấp xuống lại dán một bảng nhiệm vụ khác lên.
Chỉ thấy trên bảng nhiệm vụ viết “Sự kiện hâc ma pháp tai Thủy Hàn Thành” tuyên bố nhiệm vụ chính là Thánh Giáo Hội, mà cấp bậc của nhiệm vụ là hai chữ to màu đỏ tươi- Siêu Cấp
Danh sách chương