Người của bộ tộc Thiên Vũ đã trở về hết, đám người Sở Lạc Lạc cũng rời đi, đương nhiên không biết Mộng Cơ vẫn trốn trong bụi cây gần đó, cũng không biết những người hôn mê đã bị Mộng Cơ hạ độc thủ.
Vừa rồi khi Mộng Cơ nấp trong bụi cây, nhìn thấy con vật có đô cánh bảy sắc cầu vồng kia, nàng ta chưa từng thấy loài thú này, hơn nữa Sở Lạc Lạc không sử dụng sức mạnh có được từ Ngọc Lưu Ly cho nên Mộng Cơ không thể nào đoán được đó là thần thú, nhưng mà không biết vì sao nàng ta lại cảm thấy con vật giống ngựa mà lại không phải ngựa kia rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
Nhưng mà, lúc này trong lòng nàng ta cảm thấy rất hài lòng. Nhiệm vụ lần này kết thúc tốt đẹp, đoán chừng ngày nàng đứng trên đỉnh thế giới sẽ không còn xa nữa.
Nghĩ đến đây, Mộng Cơ lộ ra một nụ cười đắc ý.
Đám người Sở Lạc Lạc tìm một nơi bằng phẳng để nghỉ chân. Nơi này là sơn mạch ma thú, trước không có thôn, sau không có thành, chỉ có thể tìm chỗ nghỉ chân. Tuy rằng lấy năng lực của bọn họ thì đi đến thành trấn gần nhất trước khi mặt trời lặn không phải là chuyện khó khăn nhưng mà nơi mà viên thủy tinh đen muốn Sở Lạc Lạc đến nằm ngay trong sơn mạch ma thú.
Chỉ là không biết tại sao tên kia lại thần bí như vậy, vẫn không chịu nói rõ là ở đâu, dường như vẫn còn đang lo lắng.
Lúc này, thanh âm của Ngọc Lưu Ly vang lên trong đầu Sở Lạc Lạc: "Chủ nhân."
Sở Lạc Lạc nằm trên mặt đất, vốn cũng không buồn ngủ liền nói: "Ngọc Lưu Ly, có chuyện gì?"
Vốn dĩ sau khi ma thú kí khế ước với loài người xong thì đều có một không gian ma thú. Bình thường ma thú luôn ở trong không gian này, nếu như chủ nhân không triệu hồi thì sẽ không chủ động xuất hiện. Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, nơi Ngọc Lưu Ly ở lại không phải là không gian ma thú, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng không rõ là nó trốn ở đâu.
"Không phải ngài từng hỏi ta chuyện của Mộng Cơ sao?"
"Đúng vậy nha, hai người là chị em sinh đôi, tại sao nàng ta lại không phải là thần thú?"
Ngọc Lưu Ly nói: "Chuyện này phải bắt đầu nói từ 200 năm trước."
Hai trăm năm trước? Sở Lạc Lạc nhất thời không biết nói gì, khó trách ngày đó Ngọc Lưu Ly nói chỉ nói chuyện này cho mình nàng.
"Hai trăm năm trước, ta đầu thai vào bụng của thánh nữ tộc Thiên Vũ, trong bụng lúc đó chỉ có một thai nhi là ta."
"Nói như vậy là các ngươi không phải chị em sinh đôi?" Sở Lạc Lạc nghĩ hoặc nói, tuy rằng nàng không nhìn thấy gương mặt thật sự dưới khăn che mặt của Mộng Cơ như mà khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của Tuyết Cơ thì cũng thấy là hình dáng vô cùng giống nhau. Thậm chí là giống nhau như đúc, cho nên Tiêu Tuyệt mới tin tưởng lời nói của Mộng Cơ.
"Cũng không hẳn như vậy." Ngọc Lưu Ly nói: "Thánh nữ tộc Thiên Vũ tuy nói là người trần gian thánh khiết nhất, nhưng mà nàng ta vẫn dính phải một chút dơ bẩn trần tục, ta sinh ra từ người nàng ta đương nhiên cũng dính phải, cho nên, năm ta năm tuổi đã dùng pháp lực đẩy thứ dơ bẩn kia ra.
Nhưng mà, thứ kia giống như có linh hồn, biến thành một 'ta' khác, nàng ta, chính là Mộng Cơ.
Cái tên Mộng Cơ cũng là do ta đặt."
Cảnh trong mộng vốn là hư ảo, cho nên, trên đời này vốn không có Mộng Cơ.
Sở Lạc Lạc cũng không nghĩ tới Mộng Cơ trong truyền thuyết lại là như thế này, chỉ sợ điều này ngay cả chính Mộng Cơ cũng không biết.
"Thì ra là thế. A? Nguy rồi!" Sở Lạc Lạc bỗng nhiên bật dậy.
U Phượng và Lãnh Tiêu Nhiên nghe được động tĩnh, hỏi: "Lạc Lạc, xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, không có gì, các ngươi cứ tiếp tục ngủ đi." Sở Lạc Lạc nói: "Ha ha... Chỉ là ta bỗng nhiên nhớ tới, ta đã quên nói tin tức của Mộng Cơ cho Vân... Phong Thanh Vân."
Thì ra là chuyện đó, bọn họ còn tưởng Lạc Lạc cảm nhận được thứ gì.
Nhưng mà, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, vừa rồi ai có thể thực sự ngủ, chỉ sợ trong lòng đều có tâm sự đi, mà tâm sự của bọn họ, đều liên quan đến một nữ nhân.
Mà nữ nhân kia lúc này lấy một quyển trục truyền tin ra, liên hệ với người khác.
"A? Muộn như vậy còn tìm ta có chuyện gì?"
Không lâu sau, gương mặt của Vân Khuynh xuất hiện trên quyển trục, vẫn là bộ dạng lười biếng như cũ, giọng điệu của hắn có chút tùy ý, thậm chí mang theo vài phần đùa cợt.
Lúc này hắn không dùng trâm để búi tóc, tóc đen che trước trán, mơ hồ có thể nhìn thấy viên Huyết Phách to cỡ quả trứng bồ câu. Nàng thậm chí còn cảm nhận được sự mềm mại ấp áp khi chạm vào nó.
Sở Lạc Lạc không khỏi lộ một chút ý cười, có một chút sủng ái, vài phần từ ái của một người mẹ.
Nàng không biết rằng nụ cười kia dừng trong mắt người khác, hương vị lại hoàn toàn khác biệt.
"Ta đã có tin tức của Mộng Cơ."
"A? Có tin tức nhanh như vậy sao?" Vân Khuynh nghe vậy liền nghiêm túc lại.
Từ sau khi hắn chết, Mộng Cơ giống như biến mất khỏi Thánh Vân đại lục, đương nhiên, hắn cũng không nghĩ Mộng Cơ biến mất là vì cái chết của hắn, nhưng mà, khi nàng biến mất, hoặc xuất hiện, nhất định sẽ có một người bị hại khác.
"Ừ, xuất hiện cùng nàng ta còn có một người khác, cốc chủ Đế Vương Cốc, Tiêu Tuyệt." Sở Lạc Lạc nói.
Sau đó, Sở Lạc Lạc nói hết chân tướng mọi chuyện cho Vân Khuynh, hắn sớm đã thu lại vẻ mặt bất cần đời, trở nên nghiêm túc.
"Ha ha ha..." Vân Khuynh nghe xong, cười to, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt: "Không nghĩ tới nàng ta vẫn tiếp tục gây tai họa cho người khác, mà người kia còn là cốc chủ của Đế Vương Cốc, ta bỗng nhiên cảm thấy ta chết không oan tí nào."
Đây là phản ứng kiểu gì vậy? Đối với Vân Khuynh, Sở Lạc Lạc thực sự có chút đoán không được hắn nghĩ gì, do dự một hồi vẫn quyết định nói cho hắn chuyện nàng vừa mới biết được.
"Ý ngươi nói là, trên đời này vốn không hề có Mộng Cơ?" Vân Khuynh nói, lúc này, trong đôi mắt màu vàng tràn ngập ý lạnh.
Đây là lần đầu tiên Sở Lạc Lạc nhìn thấy Vân Khuynh lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt nàng, không khỏi có chút sửng sốt. Cho dù thời điểm nói ra Mộng Cơ ở cùng với Tiêu Tuyệt thì Vân Khuynh cũng không có phản ứng như vậy, vì sao bây giờ lại...
Sau một lúc lâu Vân Khuynh mới phát hiện mình thất lễ, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười khiến cho Sở Lạc Lạc cảm thấy lạnh lẽo. Nụ cười kia Sở Lạc Lạc vô cùng quen thuộc, mỗi lần Vân Khuynh muốn trêu đùa nàng đều sẽ cười như vậy.
"Ha ha... Đúng vậy, mộng vốn chính là hư ảo, nay ta rốt cục cũng hiểu, cảm ơn ngươi, tiểu mẫu thân của ta."
Nói xong Vân Khuynh liền cắt đứt liên lạc với bọn họ.
"Này..." Sở Lạc Lạc có chút để ý đến sự kì lạ của Vân Khuynh, nhưng mà lúc này nàng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hai người nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt của hai người kia, ngay cả trong bóng tối cũng sáng lấp lánh.
Sở Lạc Lạc không khỏi cảm thấy đau đầu, lúc này nàng mới nhớ tới xưng hô cuối cùng của Vân Khuynh, khó trách hắn lại cười như vậy, nàng chỉ biết là không phải chuyện tốt. Nhưng mà tại sao Vân Khuynh lại đột nhiên nói như vậy, nàng đắc tội với hắn lúc nào chứ? Sở Lạc Lạc nghĩ không rõ, hơn nữa đối mặt với hai ánh mắt như vậy nàng cũng không nghĩ được nữa: "Khụ khụ... Chuyện đó..."
Tuy rằng Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng đã phát hiện ra Sở Lạc Lạc và Phong Thanh Vân có không ít quan hệ nhưng mà nếu Sở Lạc Lạc không nói bọn họ cũng không hỏi. Nhưng mà một câu 'tiểu mẫu thân' vừa rồi của Vân Khuynh khiến cho bọn họ kinh ngạc, xưng hô như vậy cho dù bọn họ nghĩ nứt đầu cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Hơn nữa, thái độ che dấu của Sở Lạc Lạc khiến cho trong lòng bọn họ cảm thấy rất phức tạp.
"Thực ra, chuyện là như thế này..." Sở Lạc Lạc cũng không biết vì sao bị hai người kia nhìn như vậy nàng lại thấy chột dạ.
Thực ra nàng cũng không muốn lừa bọn họ, nhưng là tình huống ngay lúc đó không cho phép nàng nói ra chân tướng, sau đó lại có rất nhiều chuyện xảy ra, nếu không phải là đêm nay Ngọc Lưu Ly nói thân phận của Mộng Cơ cho nàng thì nàng cũng quên phải liên hệ với Vân Khuynh.
Sở Lạc Lạc lập tức, rành mạch rõ ràng nói ra chút khúc mắc của mình với Vân Khuynh vào kiếp trước.
"Thực sự chỉ có như vậy..."
Sở Lạc Lạc nhìn Lãnh Tiêu Nhiên nói, không biết vì sao nàng lại cảm thấy đôi mắt hồ ly của Lãnh Tiêu Nhiên càng khiến nàng cảm thấy chột dạ hơn là đôi mắt phượng của U Phượng. Có lẽ vì sau khi trọng sinh xong lại gặp được một Lãnh Tiêu Nhiên mà đời trước nàng không biết, lại có lẽ là...
(Chỗ này chú thích một chút, đoạn này có nghĩa là đời trước Sở Lạc Lạc không biết Lãnh Tiêu Nhiên, vì người đời trước chị quen là Tiếu Nhan. Tính cách của Lãnh Tiêu Nhiên khác Tiếu Nhan khá nhiều, Tiếu Nhan có vẻ yếu đuối nhút nhát còn Lãnh Tiêu Nhiên thì không)
Càng nghĩ nàng càng không rõ, Sở Lạc Lạc lắc đầu không suy nghĩ nữa.
Hai người kia nghe được chuyện cũ của Sở Lạc Lạc và Vân Khuynh xong đương nhiên là rất kinh ngạc, đồng thời lại có chút thoải mái. Hiển nhiên là vừa rồi bọn họ nghĩ nhiều, lúc này hai người mới nhu hòa trở lại.
"Ngươi có biết vì sao Phong Thanh Vân lại làm như vậy không?" Đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên nhìn Sở Lạc Lạc, thấp giọng nói.
"Vì sao?" Sở Lạc Lạc không rõ.
"Bởi vì ngươi khiến cho hắn khổ sở, lấy tính cách của hắn, nếu như ngươi làm cho hắn khổ sở, hắn đương nhiên cũng muốn ngươi không tốt."
Sở Lạc Lạc hồi tưởng lại, vẫn không biết vì sao Vân Khuynh lại giận mình.
"Chúng ta không biết lúc trước hắn yêu Mộng Cơ nhiều thế nào nhưng mà nhân vật như hắn cũng chết trong tay Mộng Cơ thì có thể nói hắn không hề đề phòng Mộng Cơ, hoặc là nói, sau khi hắn chết rồi cũng vẫn yêu nàng ta, vẫn ôm hy vọng cuối cùng." Lãnh Tiêu Nhiên nói: "Nhưng mà, vừa rồi ngươi là nói cho hắn, người hắn vẫn yêu vốn chỉ là một ảo ảnh."
Nghe đến đó, nếu như không hiểu thì chính là kẻ ngốc.
Trong lòng Sở Lạc Lạc nhảy dựng, bỗng nhiên cảm thấy chua xót.
Đúng vậy nha, còn có lời nào gây tổn thương hơn nữa chứ?
Hắn thà rằng người hắn ta yêu là một kẻ độc ác, là một nữ nhân như rắn rết cũng không muốn nàng là một ảo ảnh dối trá.
"Ta..." Sở Lạc Lạc bỗng nhiên cảm thấy thương cảm.
Nhìn thấy Sở Lạc Lạc bỗng nhiên toát ra biểu tình khổ sở, Lãnh Tiêu Nhiên không khỏi sửng sốt. Nhưng mà, nàng có thể vì tình cảm của người khác mà thương tâm, vậy khi nào trong mắt của nàng mới có thể nhìn thấy tình yêu của hắn với nàng đây?
Khóe miệng Lãnh Tiêu Nhiên lộ ra một tia cười khổ, bỗng nhiên hắn tiến lên ôm chặt lấy Sở Lạc Lạc.
Hắn thở dàu: "Có đôi khi sự thực khiến cho người ta tổn thương như vậy, tình yêu cũng giống như thế."
May mắn, trái tim của hắn đủ kiên cường, cũng đủ kiên nhẫn. Chỉ là, hắn không biết bí mật này còn có thể giữ tới khi nào.
Sở Lạc Lạc chỉ cho là Lãnh Tiêu Nhiên đang an ủi nàng, cho nên nàng không hề giãy dụa chỉ lẳng lặng đứng đó. Trong vòng ôm khiến cho nàng cảm thấy ấm áp, không biết vì sao vừa rồi dường như nàng thấy được trong mắt Lãnh Tiêu Nhiên có một chút cảm xúc giống như Vân Khuynh.
Tên Lãnh Tiêu Nhiên đáng ghét kia, lại dám ôm Lạc lạc trước mặt hắn, mà Lạc Lạc cũng không cự tuyệt cái hôm của hắn. U Phượng đứng ở một bên không biết lén lút đi vào rừng từ lúc nào, mạnh mẽ đấm một quyền vào thân cây.
Vừa rồi khi Mộng Cơ nấp trong bụi cây, nhìn thấy con vật có đô cánh bảy sắc cầu vồng kia, nàng ta chưa từng thấy loài thú này, hơn nữa Sở Lạc Lạc không sử dụng sức mạnh có được từ Ngọc Lưu Ly cho nên Mộng Cơ không thể nào đoán được đó là thần thú, nhưng mà không biết vì sao nàng ta lại cảm thấy con vật giống ngựa mà lại không phải ngựa kia rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
Nhưng mà, lúc này trong lòng nàng ta cảm thấy rất hài lòng. Nhiệm vụ lần này kết thúc tốt đẹp, đoán chừng ngày nàng đứng trên đỉnh thế giới sẽ không còn xa nữa.
Nghĩ đến đây, Mộng Cơ lộ ra một nụ cười đắc ý.
Đám người Sở Lạc Lạc tìm một nơi bằng phẳng để nghỉ chân. Nơi này là sơn mạch ma thú, trước không có thôn, sau không có thành, chỉ có thể tìm chỗ nghỉ chân. Tuy rằng lấy năng lực của bọn họ thì đi đến thành trấn gần nhất trước khi mặt trời lặn không phải là chuyện khó khăn nhưng mà nơi mà viên thủy tinh đen muốn Sở Lạc Lạc đến nằm ngay trong sơn mạch ma thú.
Chỉ là không biết tại sao tên kia lại thần bí như vậy, vẫn không chịu nói rõ là ở đâu, dường như vẫn còn đang lo lắng.
Lúc này, thanh âm của Ngọc Lưu Ly vang lên trong đầu Sở Lạc Lạc: "Chủ nhân."
Sở Lạc Lạc nằm trên mặt đất, vốn cũng không buồn ngủ liền nói: "Ngọc Lưu Ly, có chuyện gì?"
Vốn dĩ sau khi ma thú kí khế ước với loài người xong thì đều có một không gian ma thú. Bình thường ma thú luôn ở trong không gian này, nếu như chủ nhân không triệu hồi thì sẽ không chủ động xuất hiện. Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, nơi Ngọc Lưu Ly ở lại không phải là không gian ma thú, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng không rõ là nó trốn ở đâu.
"Không phải ngài từng hỏi ta chuyện của Mộng Cơ sao?"
"Đúng vậy nha, hai người là chị em sinh đôi, tại sao nàng ta lại không phải là thần thú?"
Ngọc Lưu Ly nói: "Chuyện này phải bắt đầu nói từ 200 năm trước."
Hai trăm năm trước? Sở Lạc Lạc nhất thời không biết nói gì, khó trách ngày đó Ngọc Lưu Ly nói chỉ nói chuyện này cho mình nàng.
"Hai trăm năm trước, ta đầu thai vào bụng của thánh nữ tộc Thiên Vũ, trong bụng lúc đó chỉ có một thai nhi là ta."
"Nói như vậy là các ngươi không phải chị em sinh đôi?" Sở Lạc Lạc nghĩ hoặc nói, tuy rằng nàng không nhìn thấy gương mặt thật sự dưới khăn che mặt của Mộng Cơ như mà khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của Tuyết Cơ thì cũng thấy là hình dáng vô cùng giống nhau. Thậm chí là giống nhau như đúc, cho nên Tiêu Tuyệt mới tin tưởng lời nói của Mộng Cơ.
"Cũng không hẳn như vậy." Ngọc Lưu Ly nói: "Thánh nữ tộc Thiên Vũ tuy nói là người trần gian thánh khiết nhất, nhưng mà nàng ta vẫn dính phải một chút dơ bẩn trần tục, ta sinh ra từ người nàng ta đương nhiên cũng dính phải, cho nên, năm ta năm tuổi đã dùng pháp lực đẩy thứ dơ bẩn kia ra.
Nhưng mà, thứ kia giống như có linh hồn, biến thành một 'ta' khác, nàng ta, chính là Mộng Cơ.
Cái tên Mộng Cơ cũng là do ta đặt."
Cảnh trong mộng vốn là hư ảo, cho nên, trên đời này vốn không có Mộng Cơ.
Sở Lạc Lạc cũng không nghĩ tới Mộng Cơ trong truyền thuyết lại là như thế này, chỉ sợ điều này ngay cả chính Mộng Cơ cũng không biết.
"Thì ra là thế. A? Nguy rồi!" Sở Lạc Lạc bỗng nhiên bật dậy.
U Phượng và Lãnh Tiêu Nhiên nghe được động tĩnh, hỏi: "Lạc Lạc, xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, không có gì, các ngươi cứ tiếp tục ngủ đi." Sở Lạc Lạc nói: "Ha ha... Chỉ là ta bỗng nhiên nhớ tới, ta đã quên nói tin tức của Mộng Cơ cho Vân... Phong Thanh Vân."
Thì ra là chuyện đó, bọn họ còn tưởng Lạc Lạc cảm nhận được thứ gì.
Nhưng mà, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, vừa rồi ai có thể thực sự ngủ, chỉ sợ trong lòng đều có tâm sự đi, mà tâm sự của bọn họ, đều liên quan đến một nữ nhân.
Mà nữ nhân kia lúc này lấy một quyển trục truyền tin ra, liên hệ với người khác.
"A? Muộn như vậy còn tìm ta có chuyện gì?"
Không lâu sau, gương mặt của Vân Khuynh xuất hiện trên quyển trục, vẫn là bộ dạng lười biếng như cũ, giọng điệu của hắn có chút tùy ý, thậm chí mang theo vài phần đùa cợt.
Lúc này hắn không dùng trâm để búi tóc, tóc đen che trước trán, mơ hồ có thể nhìn thấy viên Huyết Phách to cỡ quả trứng bồ câu. Nàng thậm chí còn cảm nhận được sự mềm mại ấp áp khi chạm vào nó.
Sở Lạc Lạc không khỏi lộ một chút ý cười, có một chút sủng ái, vài phần từ ái của một người mẹ.
Nàng không biết rằng nụ cười kia dừng trong mắt người khác, hương vị lại hoàn toàn khác biệt.
"Ta đã có tin tức của Mộng Cơ."
"A? Có tin tức nhanh như vậy sao?" Vân Khuynh nghe vậy liền nghiêm túc lại.
Từ sau khi hắn chết, Mộng Cơ giống như biến mất khỏi Thánh Vân đại lục, đương nhiên, hắn cũng không nghĩ Mộng Cơ biến mất là vì cái chết của hắn, nhưng mà, khi nàng biến mất, hoặc xuất hiện, nhất định sẽ có một người bị hại khác.
"Ừ, xuất hiện cùng nàng ta còn có một người khác, cốc chủ Đế Vương Cốc, Tiêu Tuyệt." Sở Lạc Lạc nói.
Sau đó, Sở Lạc Lạc nói hết chân tướng mọi chuyện cho Vân Khuynh, hắn sớm đã thu lại vẻ mặt bất cần đời, trở nên nghiêm túc.
"Ha ha ha..." Vân Khuynh nghe xong, cười to, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt: "Không nghĩ tới nàng ta vẫn tiếp tục gây tai họa cho người khác, mà người kia còn là cốc chủ của Đế Vương Cốc, ta bỗng nhiên cảm thấy ta chết không oan tí nào."
Đây là phản ứng kiểu gì vậy? Đối với Vân Khuynh, Sở Lạc Lạc thực sự có chút đoán không được hắn nghĩ gì, do dự một hồi vẫn quyết định nói cho hắn chuyện nàng vừa mới biết được.
"Ý ngươi nói là, trên đời này vốn không hề có Mộng Cơ?" Vân Khuynh nói, lúc này, trong đôi mắt màu vàng tràn ngập ý lạnh.
Đây là lần đầu tiên Sở Lạc Lạc nhìn thấy Vân Khuynh lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt nàng, không khỏi có chút sửng sốt. Cho dù thời điểm nói ra Mộng Cơ ở cùng với Tiêu Tuyệt thì Vân Khuynh cũng không có phản ứng như vậy, vì sao bây giờ lại...
Sau một lúc lâu Vân Khuynh mới phát hiện mình thất lễ, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười khiến cho Sở Lạc Lạc cảm thấy lạnh lẽo. Nụ cười kia Sở Lạc Lạc vô cùng quen thuộc, mỗi lần Vân Khuynh muốn trêu đùa nàng đều sẽ cười như vậy.
"Ha ha... Đúng vậy, mộng vốn chính là hư ảo, nay ta rốt cục cũng hiểu, cảm ơn ngươi, tiểu mẫu thân của ta."
Nói xong Vân Khuynh liền cắt đứt liên lạc với bọn họ.
"Này..." Sở Lạc Lạc có chút để ý đến sự kì lạ của Vân Khuynh, nhưng mà lúc này nàng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hai người nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt của hai người kia, ngay cả trong bóng tối cũng sáng lấp lánh.
Sở Lạc Lạc không khỏi cảm thấy đau đầu, lúc này nàng mới nhớ tới xưng hô cuối cùng của Vân Khuynh, khó trách hắn lại cười như vậy, nàng chỉ biết là không phải chuyện tốt. Nhưng mà tại sao Vân Khuynh lại đột nhiên nói như vậy, nàng đắc tội với hắn lúc nào chứ? Sở Lạc Lạc nghĩ không rõ, hơn nữa đối mặt với hai ánh mắt như vậy nàng cũng không nghĩ được nữa: "Khụ khụ... Chuyện đó..."
Tuy rằng Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng đã phát hiện ra Sở Lạc Lạc và Phong Thanh Vân có không ít quan hệ nhưng mà nếu Sở Lạc Lạc không nói bọn họ cũng không hỏi. Nhưng mà một câu 'tiểu mẫu thân' vừa rồi của Vân Khuynh khiến cho bọn họ kinh ngạc, xưng hô như vậy cho dù bọn họ nghĩ nứt đầu cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Hơn nữa, thái độ che dấu của Sở Lạc Lạc khiến cho trong lòng bọn họ cảm thấy rất phức tạp.
"Thực ra, chuyện là như thế này..." Sở Lạc Lạc cũng không biết vì sao bị hai người kia nhìn như vậy nàng lại thấy chột dạ.
Thực ra nàng cũng không muốn lừa bọn họ, nhưng là tình huống ngay lúc đó không cho phép nàng nói ra chân tướng, sau đó lại có rất nhiều chuyện xảy ra, nếu không phải là đêm nay Ngọc Lưu Ly nói thân phận của Mộng Cơ cho nàng thì nàng cũng quên phải liên hệ với Vân Khuynh.
Sở Lạc Lạc lập tức, rành mạch rõ ràng nói ra chút khúc mắc của mình với Vân Khuynh vào kiếp trước.
"Thực sự chỉ có như vậy..."
Sở Lạc Lạc nhìn Lãnh Tiêu Nhiên nói, không biết vì sao nàng lại cảm thấy đôi mắt hồ ly của Lãnh Tiêu Nhiên càng khiến nàng cảm thấy chột dạ hơn là đôi mắt phượng của U Phượng. Có lẽ vì sau khi trọng sinh xong lại gặp được một Lãnh Tiêu Nhiên mà đời trước nàng không biết, lại có lẽ là...
(Chỗ này chú thích một chút, đoạn này có nghĩa là đời trước Sở Lạc Lạc không biết Lãnh Tiêu Nhiên, vì người đời trước chị quen là Tiếu Nhan. Tính cách của Lãnh Tiêu Nhiên khác Tiếu Nhan khá nhiều, Tiếu Nhan có vẻ yếu đuối nhút nhát còn Lãnh Tiêu Nhiên thì không)
Càng nghĩ nàng càng không rõ, Sở Lạc Lạc lắc đầu không suy nghĩ nữa.
Hai người kia nghe được chuyện cũ của Sở Lạc Lạc và Vân Khuynh xong đương nhiên là rất kinh ngạc, đồng thời lại có chút thoải mái. Hiển nhiên là vừa rồi bọn họ nghĩ nhiều, lúc này hai người mới nhu hòa trở lại.
"Ngươi có biết vì sao Phong Thanh Vân lại làm như vậy không?" Đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên nhìn Sở Lạc Lạc, thấp giọng nói.
"Vì sao?" Sở Lạc Lạc không rõ.
"Bởi vì ngươi khiến cho hắn khổ sở, lấy tính cách của hắn, nếu như ngươi làm cho hắn khổ sở, hắn đương nhiên cũng muốn ngươi không tốt."
Sở Lạc Lạc hồi tưởng lại, vẫn không biết vì sao Vân Khuynh lại giận mình.
"Chúng ta không biết lúc trước hắn yêu Mộng Cơ nhiều thế nào nhưng mà nhân vật như hắn cũng chết trong tay Mộng Cơ thì có thể nói hắn không hề đề phòng Mộng Cơ, hoặc là nói, sau khi hắn chết rồi cũng vẫn yêu nàng ta, vẫn ôm hy vọng cuối cùng." Lãnh Tiêu Nhiên nói: "Nhưng mà, vừa rồi ngươi là nói cho hắn, người hắn vẫn yêu vốn chỉ là một ảo ảnh."
Nghe đến đó, nếu như không hiểu thì chính là kẻ ngốc.
Trong lòng Sở Lạc Lạc nhảy dựng, bỗng nhiên cảm thấy chua xót.
Đúng vậy nha, còn có lời nào gây tổn thương hơn nữa chứ?
Hắn thà rằng người hắn ta yêu là một kẻ độc ác, là một nữ nhân như rắn rết cũng không muốn nàng là một ảo ảnh dối trá.
"Ta..." Sở Lạc Lạc bỗng nhiên cảm thấy thương cảm.
Nhìn thấy Sở Lạc Lạc bỗng nhiên toát ra biểu tình khổ sở, Lãnh Tiêu Nhiên không khỏi sửng sốt. Nhưng mà, nàng có thể vì tình cảm của người khác mà thương tâm, vậy khi nào trong mắt của nàng mới có thể nhìn thấy tình yêu của hắn với nàng đây?
Khóe miệng Lãnh Tiêu Nhiên lộ ra một tia cười khổ, bỗng nhiên hắn tiến lên ôm chặt lấy Sở Lạc Lạc.
Hắn thở dàu: "Có đôi khi sự thực khiến cho người ta tổn thương như vậy, tình yêu cũng giống như thế."
May mắn, trái tim của hắn đủ kiên cường, cũng đủ kiên nhẫn. Chỉ là, hắn không biết bí mật này còn có thể giữ tới khi nào.
Sở Lạc Lạc chỉ cho là Lãnh Tiêu Nhiên đang an ủi nàng, cho nên nàng không hề giãy dụa chỉ lẳng lặng đứng đó. Trong vòng ôm khiến cho nàng cảm thấy ấm áp, không biết vì sao vừa rồi dường như nàng thấy được trong mắt Lãnh Tiêu Nhiên có một chút cảm xúc giống như Vân Khuynh.
Tên Lãnh Tiêu Nhiên đáng ghét kia, lại dám ôm Lạc lạc trước mặt hắn, mà Lạc Lạc cũng không cự tuyệt cái hôm của hắn. U Phượng đứng ở một bên không biết lén lút đi vào rừng từ lúc nào, mạnh mẽ đấm một quyền vào thân cây.
Danh sách chương