Vân Thường cười lạnh, đang định phản bác thì Vân Hư xua tay bảo:
– Bỏ đi, nếu như không cho hắn nói, khác nào chứng tỏ Đông Đảo ta không biết khoan thứ.

Vân Thường đành phải bấm bụng nén giận lùi ra sau, liếc xéo Thích Vương Tôn, thầm nghĩ trong đầu: “Kẻ này tên là Vương Tôn, đừng nói là không có bộ dáng con vua cháu chúa, ngay cả phong độ của cao thủ võ học cũng chẳng thấy đâu, rõ ràng là bù nhìn của con lừa trọc kia, cha cứ rộng lượng như vậy chỉ e là trúng phải gian kế đối thủ.”

Đang suy nghĩ, chợt thấy Xung đại sư dời ánh mắt sang phía y khẽ gật gù, phảng phất như nhìn thấu được tâm can của y vậy. Vân Thường nổi đóa bèn quắc mắt trừng trừng nhìn lại đối phương.

Xung đại sư mỉm cười, chậm rãi cất tiếng:
– Khí độ của Vân đảo vương, bần tăng hết sức khâm phục. Về đoạn nhân duyên ta sắp kể, có lẽ phải bắt đầu từ một cô gái.

Hắn ngừng lại một thoáng, ánh mắt lướt qua đám đông:
– Cô gái này giống như các vị, cũng được sinh ra và lớn lên tại Đông Đảo. Cô trời sinh đoan chính, xinh đẹp động lòng người, rất nhiều đệ tử nam vì cô mà điên đảo.

Lời vừa thốt ra, sắc mặt Vân Hư khẽ biến đổi. Đám đệ tử cũng lấy làm tò mò, ai nấy xầm xì to nhỏ với nhau, đoán xem người nữ này là ai, không ít ánh mắt của một số kẻ hướng lên người Diệp Linh Tô.

Chỉ nghe Xung đại sư kể tiếp:
– Đáng tiếc là, trong lòng người con gái ấy đã sớm có ý trung nhân, chàng ta là một vị hiệp sĩ thiếu niên, dáng vẻ tuấn tú phong độ, võ công nổi bật xuất chúng, điều tuyệt vời hơn là chàng hiệp sĩ cũng dành trọn tình cảm sâu đậm cho cô gái, nếu như trời thuận lòng người thì bọn họ vốn sẽ thành một đôi phu thê.

– Tiếc thay, đang lúc hai người tình đầu ý hợp, đột nhiên xảy ra một sự cố đáng tiếc. Khi ấy Đại Nguyên yếu thế, thiên hạ hỗn loạn, đệ tử Đông Đảo thừa thế nổi dậy, chia nhau chiếm đất xưng vương ở khắp Trung Thổ. Trong số đó có một vị đại vương, quyền thế lớn mạnh theo từng ngày, dần dà muốn thoát ly khỏi Đông Đảo để tự lập môn hộ. Cha của vị thiếu hiệp ấy, vì muốn lôi kéo người này liền quyết định cùng y kết thông gia, bắt con trai mình cưới cô em gái của vị đại vương làm vợ.

Nói đến đây, trong đám đệ tử Đông Đảo liền dậy lên một trận lao xao, không ít những vị lớn tuổi hướng ánh mắt lên người Vân Hư. Vân Hư mặt mũi trắng bệch nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Xung đại sư, đôi môi ông mấp máy như muốn điều nói gì đó nhưng lại thôi.

Xung đại sư như thể không quan tâm, mỉm cười kể tiếp:
– Thiếu hiệp đã có người thương trong lòng, đương nhiên vô cùng miễn cưỡng. Nhưng y vốn tính hiếu thuận, lại lấy đại cục làm trọng, không dám nghịch lại ý của cha, trong lúc vạn bất đắc dĩ liền tìm vị cô nương kia âm thầm thương lượng. Trước tiên cứ để y lấy cô em gái của tên đại vương kia làm vợ, sau đó sẽ cưới vị cô nương này làm thiếp, như thế một là làm tròn hiếu đạo, hai là không phụ chân tâm. Đại trượng phụ tam thê tứ thiếp vốn là lẽ thường, cô gái với tình yêu sâu đậm cũng tình nguyện bỏ qua danh phận để được ở bên cạnh y. Ngờ đâu, vị vương muội kia lại là một ả “Hoạn Thư” đích thực, sau khi thành hôn xong, đừng nói là nạp thiếp, chỉ cần thiếu hiệp liếc mắt nhìn người con gái khác thôi thì máu ghen trong người cô ả lập tức phát tác, vừa quậy phá vừa khóc lóc. Cứ như vậy, ước hẹn của hai người bỗng chốc tan vỡ, người nam có vợ, người nữ cũng không thể không lấy chồng. Cô gái này từ nhỏ đã bơ vơ cơ khổ, chỉ có mỗi một vị huynh trưởng bên mình, trong tình thế miễn cưỡng, đành để cho người anh này làm chủ, gả cô cho một đệ tử nam khác…

– Đủ rồi! – Vân Hư quát lớn một tiếng, trừng trợn nhìn hòa thượng, trong mắt tóe ra từng tia lửa: – Đây đều là những chuyện xa xưa của Đông Đảo chúng ta, mấy vị cao niên trên đảo không ai là không rõ, ngươi nhắc lại chuyện cũ là có ý gì? Xung đại sư cười hì hì, bảo:
– Chả có ý gì cả, chỉ là tiếc thương cho người con gái ấy mà thôi. Đảo vương hùng tài nhẫn tâm, đặt chí tại thiên hạ, đương nhiên mấy chuyện xa vời cũ rích này không để trong lòng. Nếu không như thế thì năm ấy đã chẳng ruồng rẫy phụ tình, vứt bỏ người con gái mình yêu để lấy em gái Trương Sĩ Thành.

Đám đông lại một phen nhốn nháo, Nhạc Chi Dương đứng một bên lắng nghe cũng không khỏi giật mình. Té ra nói cả buổi trời, vị thiếu hiệp trong lời kể của Xung đại sư lại chính là đảo vương Vân Hư. Gã giương mắt nhìn lên, lúc này Vân Hư mặt mũi trắng bệch, hai mắt tối sầm, thoạt trông cứ như một con quỷ sống. Vân Thường cũng giận đến run người, rống lên:
– Lừa trọc, ngươi chán sống rồi à, dám ăn nói xằng bậy, chia rẽ tình cảm của gia phụ và tiên mẫu, hôm nay nếu để ngươi còn sống rời khỏi đảo, Vân Thường ta thề không làm người.

– Ăn nói xằng bậy, ta đâu dám nhận! – Xung đại sư chắp tay cười bảo: – Người xuất gia không nói lời giả dối, từng câu từng chữ của bần tăng đều là thật, nếu tiểu thí chủ không tin, có thể đi hỏi những người già trên đảo.

Vân Thường rút phăng kiếm ra, lạnh lùng nói:
– Ta hỏi ai không cần ngươi quản, lừa trọc, trái lại ngươi nên hỏi qua thanh bảo kiếm này của ta đã.

– Phi Ảnh Thần Kiếm ta ngưỡng mộ đã lâu, đợi chút nữa ta sẽ tự thân lĩnh giáo. – Xung đại sư hờ hững nói: – Tuy nhiên bần tăng còn chưa kể xong!

Vân Thường xoay người, trường kiếm vẽ thành một vòng cung thật dài, “vun vút” đâm về phía be sườn của Trúc Nhân Phong. Một kiếm này âm hiểm xảo trá, vẻ cười cợt trên mặt Trúc Nhân Phong biến mất, hắn rướn cao phần thân trên hệt như một cây chổi rơm, thuận theo cuồng phong mà ngã gập về phía sau, kiếm phong gần như lướt sạt qua người hắn, khiến cho vạt áo đen rách toạc một lõm. Chưa kịp đứng vững lại, thân thể Trúc Nhân Phong bẻ ngoặc theo một góc độ kỳ lạ, lượn vòng qua màn kiếm phong, tay phải vung lên như một thanh trường đao, chém về phía trán Vân Thường.

Gió mạnh thổi thốc vào mặt, mắt phải của Vân Thường không thể mở lớn được, y vội cúi đầu lùi về sau, trong lúc thoái lui chợt cảm giác có một cơn gió lạnh phất ngang đỉnh đầu, khăn đội đầu bị chẻ làm hai mảnh rơi xuống đất, bên trong còn lẫn theo vài lọn tóc.

Hai người ra tay nhanh như chớp giật, số người chứng kiến rõ ràng trong đám đông cũng không được mấy kẻ, bấy giờ tách nhau ra mới thấy, một bên thì rách áo, một bên thì đứt khăn, mới biết rằng vừa rồi hai bên cận kề sống chết, tính mạng chỉ chênh nhau trong khoảnh khắc.

Vân Thường siết chặt chuôi kiếm, sắc mặt thoảng tái mét. Trúc Nhân Phong nhẹ nhàng vuốt ve móng tay phải, trên mặt thấp thoáng nét cười hiểm độc.

– Vân Thường cẩn thận. – Hoa Miên cao giọng gọi với ra: – Y là truyền nhân của Thiên Nhận.

– Thiên Nhận Thiết Mộc Lê? – Vân Thường khẽ đổi sắc.

Hoa Miên gật đầu nói:
– Tên tiểu tử này đã học được chân truyền trảm diệt hư không của Thiết lão quỷ, không được xem thường.

Vân Thường trừng mắt nhìn Trúc Nhân Phong, hít sâu một hơi, tay bắt kiếm quyết, mắt phát ra tia nhìn sắc bén. Lúc này Xung đại sư chợt cười khẩy, cất tiếng sang sảng:
– Diệp cô nương, cô không muốn biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ sao?

Một câu này như sấm động ngang tai, Diệp Linh Tô nghe xong sững sờ, mở to đôi mắt đẹp, ngây ngốc nhìn hòa thượng áo trắng, trong lòng nửa tỉnh nửa mê, lắp bắp hỏi:
– Ngươi… Ngươi nói gì?

Xung đại sư liếc cô, mỉm cười:
– Cô nương đã quên mất cha mẹ quá cố rồi sao?

Cái chết của cha mẹ vốn là nỗi ám ảnh trong lòng Diệp Linh Tô. Hai người cớ sao tương tàn chính là một bí ẩn không lời giải đáp. Nghĩ đến đây, cô buộc miệng:
– Ngươi… Ngươi biết vì sao họ chết ư?

– Đương nhiên là ta biết! – Xung đại sư nhấp nhá cười: – Diệp cô nương muốn nghe chứ?

Diệp Linh Tô đầu óc mịt mờ, lặng lẽ gật đầu. Vân Hư nhìn cô, đáy mắt thoáng qua một tia tuyệt vọng, chỉ nghe Xung đại sư cười bảo:
– Tiếc quá, sư huynh cô lại không cho hòa thượng kể chuyện.

Diệp Linh Tô giật mình, vội ngăn:
– Đại sư huynh, xin hãy ngừng tay, để cho tên hòa thượng này kể hết đã.

Vân Thường bất đắc dĩ đành phải lùi sang bên. Xung đại sư mỉm cười, bắt đầu kể:
– Lại nói về cô gái nọ được gả cho một người đệ tử họ Diệp…

Còn chưa nói xong, Diệp Linh Tô không nhịn được liền hỏi:
– Họ có phải là cha mẹ ta không?

Xung đại sư gật gật đầu, Diệp Linh Tô bỗng thấy trái tim đập mạnh, hướng ánh mắt sang Vân Hư. Vân Hư lúc này đang ngước nhìn trời cao, đứng thẳng người bất động. Thiếu nữ bất giác nghĩ thầm: “Nếu tên hòa thượng này không nói dối, chẳng lẽ mẹ và ông ấy chính là một đôi tình nhân?

Mối quan hệ này thật khó bề tưởng tượng, trong lòng Diệp Linh Tô rối như tơ vò, nhất thời im lặng không phát ra tiếng, chỉ nghe Xung đại sư nói tiếp:
– Cô gái này về sau không dành tình cảm cho Diệp gia, người mà cô ta ngày đêm tơ tưởng vẫn là vị thiếu hiệp nọ. Thiếu hiệp cũng không thể quên được người yêu, hai bên không đè nén nỗi tình cảm liền cùng nhau che mắt mọi người, lén lút hò hẹn thường xuyên…

Lời vừa phát ra, xung quanh rộ lên tiếng mắng nhiếc, Thi Nam Đình chịu đựng giỏi là thế lúc này cũng không kềm được bật chửi:
– Đại hòa thượng, ngươi là kẻ xuất gia, xin chừa lại chút khẩu đức, bôi nhọ người chết như vậy bộ ngươi không sợ chết xuống địa ngục bị cắt lưỡi ư?

Mọi người nghe xong, ai nấy đều siết chặt quyền, chỉ đợi Vân Hư hạ lệnh là xông đến đánh chết tươi tên hòa thượng này.

Hòa thượng chẳng tỏ vẻ gì là sợ hãi, chắp tay cười bảo:
– Chư vị đừng sốt ruột, hòa thượng dám nói câu này là vì có người làm chứng.

Mọi người nghe xong, khí thế xìu xuống, ánh mắt đổ dồn về Vân Hư. Vân Hư như người vừa tỉnh mộng, khàn khàn hỏi:
– Người làm chứng? Người làm chứng ở đâu?

Nếu ông nói theo kiểu chém đinh chặt sắt thì còn chấp nhận, đằng này giọng điệu lưỡng lự như thế, mọi người nghe xong đều cảm thấy hết sức thất vọng.

Xung đại sư cười bảo:
– Nhân chứng ở đâu thì đợi lát nữa tự nhiên xuất hiện. Trước mắt hãy để ta kể xong câu chuyện. Ban đầu, việc lén lút không ai hay biết, về sau tình hình biến chuyển, Trương Sĩ Thành bị Chu Nguyên Chương tiêu diệt, em gái của hắn mất đi chỗ dựa, vẻ cao ngạo ngày nào cũng tiêu tan, còn phụ thân của thiếu hiệp vì thất bại dưới tay kẻ khác nên suốt ngày cứ thất thần, u uất. Từ đó về sau, thiếu hiệp trở thành chủ nhân hòn đảo, hành sự cũng chẳng còn kiêng kỵ gì nữa. Cuối cùng đến một ngày nọ, y bị đệ tử họ Diệp phát hiện ra mối gian tình, đệ tử họ Diệp vì căm phẫn mà ra tay, tiếc thay tài không bằng người, còn thiếu hiệp thì lại nhất thời cảm tính, buông lời ngạo mạn, đòi bỏ vợ là Trương thị để thành hôn với tình nhân. Mối hận cướp vợ không đội trời chung, họ Diệp oán giận tột cùng nhưng lại chẳng biết làm sao. Vị thiếu hiệp về nhà bỏ vợ, cô gái cũng về nhà muốn ôm con gái theo cùng. Họ Diệp tức tối ngăn cản, nào ngờ nghe cô gái thừa nhận, đứa bé gái này không phải con của hắn, mà là…

Bạch Y Tăng nói đến đây thì ngừng một thoáng, trái tim tất cả mọi người rung lên theo lời kể, ánh mắt đều đổ cả lên người Diệp Linh Tô. Thiếu nữ đứng ngây người tại chỗ, thần trí hóa ra mờ mịt.

Xung đại sư thở dài một hơi, chợt hạ giọng:
– Đứa bé gái này không phải huyết mạch của họ Diệp, mà do cô gái và vị thiếu hiệp kia lén lút sinh ra.

Diệp Linh Tô khác nào bị sét đánh trúng, theo ý thức lùi về sau mấy bước, như thể nhờ cách này có thể lẩn tránh được những câu từ ác độc của Xung đại sư. Trên gò Ngao Đầu, không khí chợt nhiên trở nên tịch mịch như cõi u minh, cho dẫu có ngàn vạn sấm sét nổ vang cũng không đáng sợ bằng những lời vừa rồi của Xung đại sư.

Đầu óc Diệp Linh Tô trống rỗng, cảm giác ấy kỳ lạ làm sao, chẳng kinh ngạc, chẳng phẫn nộ, giống hệt như một sự khủng hoảng không thể diễn tả. Cô nhìn sang Vân Hư, ngóng trông ông lên tiếng phủ nhận, thế nhưng thái độ Vân Hư hết sức khác thường, mặt mũi ông trắng bệch, ánh mắt dao động, đứng yên một chỗ không hề lên tiếng, hệt như đột ngột mất hết cả sinh khí.

– Lừa trọc! – Sắc mặt Vân Thường đỏ bừng, hai mắt tóe lửa, vung kiếm lên cao, quát lớn: – Lời thối tha của ngươi nói xong chưa? Nói xong thì dâng cái đầu chó của mình sang đây!

– Tiếc thay, tiếc thay! – Xung đại sư nhìn y lắc đầu.

– Tiếc cái rắm gì? – Vân Thường trợn tròn mắt, đanh giọng gắt.

Xung đại sư nói chậm rãi:
– Tiếc cho cậu sống đến hơn hai mươi tuổi đầu vẫn còn ngờ nghệch không biết mẹ của mình chết như thế nào.

Vân Thường ngớ người, buộc miệng:
– Sao lại không biết, mẹ ta chết vì bạo bệnh.

Xung đại sư liếc sang Vân Hư, cười khà khà:
– Vân đảo vương, ông nói sao?

Vân Hư mím môi nhắm mắt, không nói lời nào.

Vân Thường thầm cảm thấy bất an, hét lên:
– Cha…

Vân Hư vẫn không đáp trả. Xung đại sư cười rằng:
– Đừng gọi nữa, trong lòng ông ấy hổ thẹn, không tiện trả lời đâu. Vân lão đệ, theo ta biết, mẹ của cậu đã nuốt vàng mà tự vẫn, nguyên nhân chính là vì cha của cậu muốn từ bỏ bà ấy!

Vân Thường rú lên một tiếng thật dài, chực vung kiếm xông lên, đúng lúc này bỗng nghe Vân Hư trầm giọng bảo:
– Thường nhi, ngừng tay!

Vân Thường sững sờ, ngoảnh đầu gọi:
– Cha, tên lừa trọc miệng lưỡi thối tha, quả là đáng hận…

– Kẻ đáng hận không phải hắn… Mà là ta! – Trong chớp mắt, khí sắc Vân Hư trở nên suy sụp, bỗng chốc như già đi hơn mười tuổi: – Tên hòa thượng này nói không sai, năm ấy ta suy nghĩ không thấu đáo, đã làm hại đến vô số người. Người đầu tiên bị hại chính là mẹ con, năm ấy anh của nàng tử trận, nàng bơ vơ không nơi nương tựa, ta lại ban cho nàng một lá thư từ hôn, trong tình cảnh mọi thứ như đổ sụp ấy, nàng đã nuốt vàng mà tự sát. Khi đó con vẫn còn nhỏ, cha sợ con khó mà chịu nổi nên đành che đậy chân tướng, nói mẹ con mất vì bạo bệnh.

Vân Thường trừng trừng nhìn phụ thân, mặt cắt không còn hột máu, cả người run lên bần bật, ngón tay bất chợt buông thõng, trường kiếm rơi xoảng xuống mặt đất. Câu chuyện này những kẻ khác cũng lần đầu tiên nghe được, ai ấy đều bàng hoàng trố mắt nhìn Vân Hư, lòng kinh ngạc cực điểm.

– Tô Nhi! – Vân Hư tiến lên một bước, chăm chú nhìn Diệp Linh Tô, gương mặt thoáng qua một nét đau thương: – Hòa thương nói không sai, ta và mẹ con… Ầy, bỏ đi, cái chết của Khinh Như đều do ta mà ra cả. Nếu năm ấy ta bất chấp mọi thứ cự tuyệt hôn ước, dẫn nàng cao chạy xa bay thì nàng đâu phải gả cho Diệp Thành. Nàng không gả cho Diệp Thành thì cũng sẽ không bỏ mặc cương thường đạo lý mà lén lút hò hẹn với ta. Phải như ngày ấy, ta cùng với nàng đến Diệp gia đón con, thì dẫu cho Diệp Thành phát rồ mất trí cũng đừng hòng làm hại đến nàng được. Ta sai một bước, trượt cả đường dài, hại chết Khinh Thư, hại chết mẹ của Thường nhi, hại cả huynh muội các con.

Diệp Linh Tô thân thể loạng choạng chực đứng không vững. Cô tròn mắt ngó Vân Hư rồi lắc đầu quầy quậy, tâm trí muôn phần hỗn loạn như thể đất trời đang đảo lộn.

Vân Hư cười thảm một lúc, lại nói:
– Tô Nhi, những lời này dẫu rằng khó nghe, nhưng từng câu từng chữ đều là thật. Con nghĩ đi, con không cha không mẹ, thiếu chỗ dựa dẫm, vì sao từ lúc bé xíu đã có thể vào dòng chính tông? Lại nghĩ đi, Vân Thường năm lần bảy lượt muốn cưới con làm vợ nhưng ta đều không đồng ý, vì các con vốn là anh em, sao có thể thành thân được chứ…

Nước mắt Diệp Linh Tô rời khóe mi tuôn chảy, để lại trên khuôn mặt những vệt ngắn dài, hai chân đột nhiên mất đi khí lực ngã nhoài xuống đất hệt như phù vân rải tuyết. Lúc này chỉ nghe một tiếng thét dài cất lên, Vân Thường vứt bỏ trường kiếm, ôm mặt lách qua vòng người đông nghịt, guồng chân chạy như điên, tích tắc đã chẳng còn thấy tăm hơi nữa.

Mọi người nhìn theo bóng lưng của y, đều cảm thông cho tình cảnh mà y gánh chịu. Vân Thường trước nay khâm phục cha mình, xem ông ta là thần là thánh, nào ngờ đến khi hiểu ra, người cha đáng kính này chẳng những thông dâm sinh ra nữ nhi mà còn bức ép mẹ y đến chết. Điều càng khiến y đau khổ hơn là, người con gái mà y thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay lại chính là em gái cùng cha khác mẹ với mình. Ba mũi tên cứ thế xạ ra đồng loạt khiến cho trái tim của y vỡ nát thành từng mảnh. Vân Hư lặng người nhìn Diệp Linh Tô như si như ngốc, ông khẽ giơ tay muốn vuốt ve mái tóc của cô, nhưng ngón tay còn chưa chạm đến, Diệp Linh Tô như chạm phải kim, rụt thót lại đằng sau, ánh mắt lộ rõ vẻ đớn đau. Vân Hư sững sờ, cười khổ:
– Tô nhi, con còn nhớ hình dáng của mẹ con hay không?

Diệp Linh Tô như kẻ mất hồn, hết gật đầu rồi lại lắc đầu. Khi ấy cô hãy còn nhỏ, bây giờ cố gắng nhớ lại, mặt mũi mẫu thân chỉ còn lại những đường nét chập chờn mờ mịt.

– Con và nàng ấy có dung mạo rất giống nhau. – Vân Hư mở đôi mắt thật to, không hề chớp động: – Con càng lớn càng giống mẹ, mỗi lần ta gặp con lại như thấp thoáng trông thấy bóng hình của nàng ấy. Hễ nghĩ đến nàng, ta lại cảm giác xé lòng buốt dạ vô cùng. Sau này ta thật sự không chịu đựng nổi nên mới bắt con phải đeo mạng che mặt, chỉ khi không thấy rõ dung mạo của con nữa thì nỗi thống khổ trong lòng ta mới tiêu giảm ít nhiều.

Bấy nhiêu năm qua ông chôn giấu bí mật này trong lòng, mỗi ngày trông thấy con gái, tình yêu của người cha chỉ đành che lấp không tiện biểu lộ, giờ đây công khai mọi chuyện khác nào trút được gánh nặng, tình cảm đè nén lâu ngày chực chờ tuôn trào, ánh mắt trìu mến nhìn Diệp Linh Tô chứa đựng xiết bao từ ái khó mà diễn tả. Vừa nói, ông vừa vươn tay, tháo bỏ mạng che mặt của Diệp Linh Tô xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện