Nhạc Chi Dương thu hồi lọ sứ, Trúc Nhân Phong lấy lại bình tĩnh, hậm hực bảo:
– Lọ màu tím chính là thuốc giải.
Nhạc Chi Dương chọn lấy lọ sứ màu tím, cất giọng gọi:
– Diệp cô nương!
Diệp Linh Tô nhanh bước tiến lại gần, giơ tay đón lấy, nhân tiện đá cho Trúc Nhân Phong mấy cước, khiến cho tên tiểu tử nọ phải la lên oai oái. Nhạc Chi Dương cản cô lại, bật cười:
– Đá chết hắn rồi, lỡ đâu thuốc giải là giả thì tìm ai hỏi chuyện đây? Diệp Linh Tô liếc nhìn gã, trong lòng vừa nóng hầm hập, vừa ngọt lìm lịm, cảm giác chẳng biết diễn tả làm sao. Cô thở hắt ra đằng mũi, xoay người đỡ Hoa Miên dậy, đưa thuốc bột vào trong miệng bà. Hoa Miên nhắm mắt lim dim trong giây lát rồi từ từ gượng đứng dậy.
Nhạc Chi Dương thấy thuốc giải không sai bèn thả Trúc Nhân Phong ra, còn không quên bồi thêm một cước lên người y. Trúc Nhân Phong hệt như một quả bóng da, lăn lông lốc đến phía trước chân Xung đại sư. Mặt mũi Xung đại sư tái xanh, trừng trừng nhìn đồng bọn không nói lời nào.
Nhạc Chi Dương mỉm cười, lùi về bên cạnh Tịch Ứng Chân, cao giọng nói:
– Tịch đạo trưởng, trận sau đến phiên ngài ứng chiến.
Tịch Ứng Chân tủm tỉm gật đầu, phe Đông Đảo khí thế tăng ngùn ngụt. Trận thắng này của Nhạc Chi Dương đã phá hỏng mọi toan tính ban đầu của Xung đại sư. Theo dự đoán của hắn, hai người Nhạc-Diệp võ công có phần yếu kém, phe bên hắn nhất định thắng được hai trận, Tịch Ứng Chân cho dù có thắng cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Nào ngờ Nhạc Chi Dương lấy yếu khắc mạnh, bằng một cách kỳ diệu nào đó đã thắng được Trúc Nhân Phong, Tịch Ứng Chân chỉ cần thắng thêm trận nữa thì phe bên họ sẽ giành thắng lợi chung cuộc.
Xung đại sư mắt cụp mày chau, mặt mũi sa sầm. Tịch Ứng Chân thấy hắn như vậy, cười bảo:
– Đại hòa thượng, sao không nói gì nữa? Ban nãy ta và ngươi chưa phân cao thấp, hay là tranh tài lần nữa?
Xung đại sư thoáng trầm ngâm, chắp tay thở dài:
– Thiện tai, thiện tai, Tịch chân nhân tài hơn một bậc, hòa thượng tự nhận không bằng.
Hắn bất ngờ nhận thua, mọi người ngoài ngạc nhiên ra còn cảm thấy hết sức thất vọng. Họ căm hận tên hòa thượng này xảo trá thâm hiểm, ai ấy đều trông chờ Tịch Ứng Chân ra tay dạy dỗ kẻ này cho ra trò.
Tịch Ứng Chân đảo tròn mắt, lại hỏi:
– Đại hòa thượng không ứng chiến thì Minh tôn chủ ra trận vậy?
Minh Đấu mặt mày tái nhợt, lặng im không đáp. Xung đại sư thở dài:
– Đạt mục đích rồi ép người làm gì, Tịch chân nhân đâu cần trêu chọc bọn ta, trận này bên ta nhận thua, chiếu theo giao kèo, chúng ta sẽ tự động rời khỏi Đông Đảo.
Hắn nói rồi giũ mạnh tay áo, xoay người bỏ đi. Thích Vương Tôn vội lon ta lon ton chạy bám theo hắn. Mấy tên tùy tùng lực lưỡng khiêng lấy Trúc Nhân Phong, cũng ũ rũ đi theo sau lưng hai người.
Minh Đấu ngước nhìn đám người Đông Đảo, sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ, chợt lão nghiến răng, xoay người đi về phía bờ biển.
Dương Cảnh và Hòa Kiều giương mắt nhìn nhau, đồng thanh gọi:
– Sư phụ chờ đã!
Cả hai song song đuổi theo. Dương Phong Lai nổi giận:
– Quân phản trắc, muốn đi là đi à?
Ông đang định kêu người đến chặn bắt thì Hoa Miên xua tay thở dài:
– Bỏ đi, mỗi người mỗi chí, cứ để cho bọn chúng đi đi!
Dương Phong Lai sửng người, giẫm chân gắt gỏng:
– Cái tên Minh Đấu ấy cấu kết với kẻ thù bên ngoài, ép đảo vương bỏ đi, gần như quậy nát cả hòn đảo, sao có thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy?
Hoa Miên lặng lẽ cười khổ. Thi Nam Đình tiếp lời:
– Dương tôn chủ, Minh Đấu đương nhiên đáng hận, nhưng có thể ép cho hắn bỏ đi tuyệt đối không phải công lao của ta và ông.
Dương Phong Lai chưng hửng, đánh mắt về phía hai người Nhạc-Tịch, da mặt căng phồng, lặng im cúi thấp đầu xuống.
Hoa Miên lấy lại tinh thần, chắp tay bảo:
– Tịch chân nhân, Nhạc… Nhạc…
Bà nhìn Nhạc Chi Dương, nhất thời không biết nên xưng hô làm sao cho phải. Trái lại, Nhạc Chi Dương hết sức thoải mái, cười bảo:
– Hoa tôn chủ, mọi chuyện cứ theo như cũ, gọi ta là Nhạc Chi Dương được rồi.
Mặt mũi Hoa Miên thoáng đỏ, bà nói:
– Hồi còn Vân đảo vương, bổn đảo đối xử với hai vị có phần thiếu sót, không ngờ trong lúc nguy nan, hai vị lại lấy đức báo oán, tận lực giúp đỡ, bảo toàn cho cơ nghiệp trăm năm của bổn đảo. Đại ân đại đức này thật không gì báo đáp nổi.
Tịch Ứng Chân lắc đầu bảo:
– Hoa tôn chủ khách sáo rồi, tên hòa thượng ấy muốn lật đổ Đại Minh, nếu để cho hắn thực hiện được, bá tánh đương nhiên gặp nạn. Hôm nay ta ra tay không chỉ vì quý đảo mà còn là vì muôn dân trăm họ, chỉ mong quý đảo suy xét cẩn thận, thu hồi ý niệm phục quốc, từ đây sống an yên nơi hải ngoại qua ngày qua tháng.
Ai nấy ở Đông Đảo đều hướng mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ bất bình. Tịch Ứng Chân trông thấy cảnh ấy, thầm biết người Đông Đảo tích tụ oán hận với Đại Minh đã quá lâu, khó mà tiêu tan đi một sớm một chiều được. Ông bất giác thở dài, không tiện nói thêm gì nữa.
Nhạc Chi Dương đảo mắt một vòng, bước lên phía trước cười bảo:
– Hoa tôn chủ, nói về việc báo đáp ơn đức, kẻ hèn có một việc muốn thỉnh cầu.
Tịch Ứng Chân nghe đến đây, trong lòng có phần không vui, chép miệng nhắc:
– Nhạc Chi Dương, kẻ làm ơn không mong báo đáp mới trọn đạo hiệp nghĩa, ngươi nói ra lời này khiến người ta đánh giá thấp ngươi rồi.
Hoa Miên vội nói:
– Tịch chân nhân xin chớ nghiêm khắc quá. Nhạc Chi Dương, ngươi cứ nói đừng ngại, chỉ cần nằm trong khả năng, Hoa mỗ nhất định làm cho ngươi.
Nhạc Chi Dương gật đầu:
– Tịch đạo trưởng trúng phải “Nghịch Dương Chỉ”, loại chỉ lực này chỉ có Vân Hư giải được, hiện giờ ông ta vô trách nhiệm bỏ đi mất, dám hỏi Hoa tôn chủ còn có cách nào khác giải trừ chỉ lực không?
Tịch Ứng Chân nghe thấy lời này, đôi mày nhíu lại. Đông Đảo Tam Tôn cũng hướng mắt nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ áy ngại. Hoa Miên bảo:
– Thật không dám giấu, “Nghịch Dương Chỉ” là bí truyền của đảo vương, ngoại trừ đảo vương ra không ai biết được cách giải cả.
Nhạc Chi Dương nghe xong thất vọng tràn trề, Tịch Ứng Chân thì ngược lại, mỉm cười bảo:
– Nhóc con, ý tốt của nhà ngươi ta xin tâm lãnh, sống chết có số, cưỡng cầu không được. “Nhân sinh thất thập cổ lai hi”, năm nay ta vừa tròn bảy mươi, cũng xem như đã sống đủ rồi.
Diệp Linh Tô thình lình cất tiếng:
– Hiện giờ còn có thể đuổi kịp đảo vương hay không?
Hoa Miên nhìn cô, lắc đầu đáp:
– Ngài cưỡi trên thuyền Thiên Long, thế lướt như rồng, thật khó mà đuổi kịp, hơn nữa dẫu có đuổi kịp thì sao chứ…?
Diệp Linh Tô nhớ đến tính khí của phụ thân, chỉ cảm thấy trong lòng thêm phiền não. Cô khẽ mím môi dưới, liếc trộm sang Nhạc Chi Dương, thấy hai hàng chân mày của gã nhíu chặt, thần sắc ảm đạm, trong đầu chợt nghĩ thầm: “Bất kể thế nào, ông ấy cũng là cha ta, Tịch chân nhân nếu như vì ông ấy mà chết thì cả đời này ta cũng sẽ áy náy không yên.”
Đang lúc muộn phiền, cô chợt nghe Thi Nam Đình lên tiếng:
– Kể ra thì chuyện này cũng không hẳn là vô vọng.
Hoa Miên biết rằng ông trước nay không quen nói đùa, hai mắt lập tức ánh lên, hỏi:
– Thi tôn chủ có cách gì ư?
– “Nghịch Dương Chỉ” tuy là bí truyền của đảo vương, thế nhưng ở đời có những chuyện khó lường, đảo vương lỡ có mệnh hệ gì, môn võ công này chẳng phải thất truyền hay sao? Để đề phòng rủi ro, trên đảo có lẽ còn giữ lại một bản sao.
– Nghe cũng có lý. – Hoa Miên trầm ngâm suy nghĩ: – Nếu có bản sao, thì nó ở…
Nói đến đây, bà và Thi Nam Đình cùng nhìn nhau đồng thanh hét lên:
– Động Quy Tàng!
Động Quy Tàng là một hang động nằm phía sau Huyền Hoàng Cư trên đảo, bên trong chứa rất nhiều tư liệu võ công quý hiếm, bản vẽ cơ quan, nếu như “Nghịch Dương Chỉ” có bản sao thì mười phần hết chín cũng nằm ở nơi đó.
Mọi người nghe đến đây, tinh thần có chút phấn chấn hơn. Hoa Miên bỗng ngập ngừng nói:
– Động Quy Tàng là cấm địa của bổn đảo, ngoài đảo vương ra không ai được phép vào bên trong. Vân đảo vương không có ở đây thì ai có thể tiến vào chứ?
Thi Nam Đình còn chưa kịp đáp, Dương Phong Lai đã lớn tiếng giành lời:
– Đám các người dài dòng lắm chuyện quá, đảo vương trước khi đi có giao chìa khóa lại cho bà, rõ ràng đã xem bà là người được lựa chọn cho ngôi vị đảo vương kế nhiệm, rắn không thể mất đầu, bổn đảo vừa trải qua rắc rối, cần có người chấn chỉnh lại. Hoa Miên, bà đừng có nói ra nói vào nữa, hãy vui vẻ mà tiếp nhận chức vị đảo vương đi!
– Tuyệt đối không thể. – Hoa Miên biến sắc: – Lời này của Dương tôn chủ quá sức vô lý, ta chỉ là phận nữ, làm sao dám gánh vác trách nhiệm to lớn như vậy?
– Phụ nữ thì sao chứ? – Dương Phong Lai cười khẩy: – Năm ấy tổ tiên Hoa gia của bà, cung chủ Thiên Cơ Cung là Hoa Vô Xuy chẳng phải cũng là phụ nữ hay sao? Chưa kể Hoa Kính Viên cả đời không có con nối dõi, đại hiệp Vân Thù cùng vợ là Hoa Mộ Dung liền cho lệnh tổ phụ là Vân Du sang làm con thừa tự của nhà họ Hoa, cho nên một mình Hoa tôn chủ kiêm nhiệm cả huyết mạch hai nhà Hoa-Vân, nhìn khắp Đông Đảo hiện nay, còn ai xứng đáng làm đảo vương hơn bà nữa?
Hoa Miên vẫn khăng khăng lắc đầu:
– Đảo vương không ở đây thì cũng còn có Vân Thường, nó là con trai của đảo vương, theo lý nên kế thừa ngôi vị.
Thi Nam Đình tiếp lời:
– Vân Thường về võ công thì còn có thể, nhưng về oai vọng thì e chưa đủ, chỗ khó nhất chính là nó đang rối loạn tinh thần, không thể nào đảm đương trách nhiệm. Giờ đây lòng người trên đảo hoang mang, cần kíp có người trấn an, nếu Hoa tôn chủ cảm thấy khó xử, chi bằng tạm thời thay quyền đảo vương, một là có thể chỉnh trị lòng người, hai là có thể danh chính ngôn thuận tiến vào động Quy Tàng và phòng Kim Đan để giải quyết tình hình khẩn cấp của Tịch chân nhân.
Hoa Miên chẳng còn cách nào khác đành bảo:
– Thôi được, ta tạm thời tiếp nhận chức vị đảo vương, tìm thấy Vân Thường rồi sẽ lập tức nhượng lại.
Nói rồi, bà gọi mấy tên đệ tử đi tìm Vân Thường, lại nói với Diệp Linh Tô:
– Hôm nay có nhiều người bị thương, cần gấp thánh dược trị thương, con và ta hãy cùng đến phòng Kim Đan nhé.
Diệp Linh Tô trong lòng hiểu rõ, Hoa Miên cho gọi mình theo là muốn nhân cơ hội để khuyên nhủ và giải tỏa tâm sự muộn phiền đang đầy ắp trong bụng, vì thế cô lập tức gật đầu đi theo bà.
Thi Nam Đình dẫn mọi người đến điện Long Ngâm trước để chờ đợi. Nhạc Chi Dương dìu theo Giang Tiểu Lưu, hắn ta mặt mày xám xịt, rầu rĩ nói:
– Nhạc Chi Dương, chứng kiến bản lĩnh của ngươi rồi, hai năm qua của ta xem như công cốc.
– Nói gì thế? – Nhạc Chi Dương bật cười: – Võ công Đông Đảo cũng là hàng nhất nhì thiên hạ, nếu ngươi luyện đến cảnh giới như Vân Hư chẳng phải sẽ đánh cho ta rụng răng đầy đất hay sao?
Giang Tiểu Lưu lắc đầu:
– Ngươi đừng có gạt ta, thứ dở ương như ta nói cách gì cũng không vào được dòng chính tông, không vào chính tông thì làm sao mà luyện được bản lĩnh như Vân Hư chứ!
Nhạc Chi Dương thấy hắn tỏ vẻ chán chường cũng không đành tâm liền hạ giọng:
– Đồ ngốc, võ công của ta chẳng phải cũng là của ngươi sao? Chỉ là công phu của ta có liên quan đến thổi sáo, ngươi nếu muốn luyện thành thì trước tiên phải học thổi sáo đã.
Giang Tiểu Lưu chăm chú nhìn gã với vẻ ngờ vực, bảo:
– Vậy thì toi rồi, ta trời sinh đâu có khiếu về ngũ âm, hát hò còn trật nhịp lên xuống, thổi sáo chắc thổi đến sứt môi mất. Bỏ đi, ngươi cứ đi mà làm đại cao thủ của ngươi, còn ta luẩn quẩn ở đây làm tôm tép phần ta được rồi.
Nhạc Chi Dương thấy hắn vẫn chứng nào tật nấy, cứ hay xem mình là thấp kém, trong lòng gã thầm buồn cười, bảo:
– Ngươi chẳng phải muốn luyện thành thần công để diệu võ dương oai ở bến Tần Hoài ư?
Giang Tiểu Lưu phấn chấn tinh thần, hăm hở nói:
– Một thân võ công của ta tuy không so được với ngươi nhưng để đánh khắp bến Tần Hoài cũng chả có gì khó, trở về viện Quần Phương chưa chừng còn có thể làm một chân bảo kê, ai dám không trả tiền, ta trước một chiêu “Úng Trung Đề Miết”, sau một chiêu “Truy Tinh Cản Nguyệt”, ném tên tiểu tử ấy xuống sông Tần Hoài cho nhái ăn.
Nhạc Chi Dương nghe vậy bật cười ha hả. Dương Phong Lai dẫu đang bị thương nhưng nhĩ lực vẫn còn khỏe, ở đằng xa nghe thấy rõ mồn một, lão lập tức giận sôi gan, chẳng thèm quan tâm đến thể diện, ngoác miệng mắng sa sả:
– Giang Tiểu Lưu, ngươi đường đường là đệ tử dòng Long Độn lại muốn đi làm ma cô chốn kỹ viện, mẹ nó chứ, đúng là “Bùn nhão không dính được lên tường”(*), lão tử phải trục xuất ngươi khỏi sư môn.
(ND chú: nguyên văn: “lạn nê phù bất thượng tường”, thành ngữ ám chỉ người năng lực thấp kém, không có tương lai, thành tựu)
Giang Tiểu Lưu nghe thấy, sợ đến mức rụt đầu rụt cổ. Nhạc Chi Dương vội nói:
– Dương tôn chủ xin chớ tức giận, ta và hắn chỉ chọc ghẹo nhau chơi thôi mà.
Dương Phong Lai thấy gã ra mặt đành phải cố kềm nén lửa giận, trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lưu nói:
– Nể mặt Nhạc huynh đệ, ta không thèm tính toán với ngươi, ngươi mà còn ăn nói bậy bạ lần nữa, bản tôn nhất định xử lý theo gia pháp.
Trước đó nửa ngày, lão còn tỏ ra xa cách và lạnh lùng với Nhạc Chi Dương, giờ đây lại bất ngờ xưng huynh gọi đệ, Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy tức cười, còn Giang Tiểu Lưu thì lẩm nhẩm kế bên:
– Thói đời nóng lạnh!
Mọi người ngồi xuống đâu vào đấy trong điện Long Ngâm, hai tôn chủ Thi-Dương giúp nhau trị thương, tiếp đó hướng về Tịch Ứng Chân dâng trà hành lễ. Nói đến việc Minh Đấu phản bội và bỏ đi, dòng Kình Tức như bầy rắn mất đầu, Nhạc Chi Dương mỉm cười:
– Sao lại gọi là rắn mất đầu? Người đứng đầu dòng Kình Tức chẳng phải đang hiện diện hay sao?
Thi Nam Đình ngẩn người, ngẫm nghĩ một thoáng liền nhìn sang Đồng Diệu, cười hỏi:
– Nhạc huynh đệ đang ám chỉ Đồng sư huynh à?
Nhạc Chi Dương gật đầu. Đồng Diệu đỏ mặt tía tai, oang oang cất giọng:
– Tiểu Nhạc à, ngươi đừng có chọc ta, ta lười biếng quen rồi, chỉ lo cày bừa không quản chuyện khác đâu.
Dương Phong Lai cười bảo:
– Đồng lão ca cần chi khiêm tốn vậy, luận về võ công và lai lịch, ngoài ông ra còn ai nữa? Huống hồ Vân đảo vương cũng đã nói rồi, kỳ Ngao Đầu Luận Kiếm năm ấy đáng lẽ do ông làm tôn chủ mới phải, là ngài ấy bị Minh Đấu nắm được yếu điểm nên mới ngầm giúp đỡ cho lão ta mà thôi.
– Phải đó! – Thi Nam Đình cũng tiếp lời: – Lẽ trời xoay chuyển, báo ứng không sai, Đồng sư huynh trở lại chức vị tôn chủ chính là sự công bằng mà ông trời hoàn trả cho huynh đấy. Ta và lão Dương tuyệt đối không dị nghị, thiết nghĩ Hoa đại đảo vương cũng sẽ không phản đối đâu.
Đồng Diệu xao động trong lòng, chỉ biết lắc đầu cười khổ. Lúc này mấy tên đệ tử đi tìm Vân Thường cũng vừa trở về, báo rằng không thấy tung tích của Vân Thường đâu cả. Thi Nam Đình khẽ đập tay thở dài:
– Dựa vào thân thủ của nó, nếu như không muốn gặp ai thì chẳng kẻ nào tìm ra đâu.
Mọi người đều trở nên lặng lẽ, nghĩ thầm cha y ngoài việc lén lút tư tình ra còn ép cho mẹ y phải chết, vị sư muội mà y yêu thương lại trở thành em gái ruột, sự thay đổi này chóng vánh đến mức long trời lở đất, Vân Thường vừa xấu hổ, vừa tức giận, lại thêm tổn thương sâu sắc, việc không muốn gặp ai cũng là điều dễ hiểu.
Ai nấy còn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì đúng lúc này Diệp Linh Tô cũng vừa thong thả mang hộp thuốc tiến vào trong điện. Cô khom người thưa với Tịch Ứng Chân:
– Dì Hoa bảo ta mang thuốc đến trước, còn dì đến động Quy Tàng để tìm bản sao của “Nghịch Dương Chỉ”, một khi tìm ra sẽ tức tốc mang đến cho chân nhân.
Tịch Ứng Chân gật đầu:
– Nhọc công cho bà ấy rồi.
Thương thế của hai tôn chủ Dương-Thi khá trầm trọng nên sau khi uống thuốc rồi đều tự tìm nơi điều tức. Diệp Linh Tô trên đường phát thuốc, đi ngang qua Nhạc Chi Dương, cô mím môi dúi nhanh cho gã một bình thuốc. Nhạc Chi Dương khẽ mỉm cười, đột nhiên cúi đầu bảo:
– Ơn nghĩa Bổ Vân Tục Nguyệt cả đời ta sẽ không quên đâu.
Diệp Linh Tô nghe thấy giật mình, bình thuốc suýt nữa thì rơi xuống đất. Mặt đỏ đến mang tai, cô lườm Nhạc Chi Dương một cái rồi vội vã xoay người bỏ đi.
Trên người Nhạc Chi Dương có không ít vết thương ngoài da, thoa thuốc bột trong bình lên rồi chỉ cảm thấy mát lạnh vô cùng, chốc lát sau vết thương đã khép miệng khô máu, chẳng còn cảm giác đau rát nữa. Gã đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Giang Tiểu Lưu đang ngắm nhìn bóng dáng Diệp Linh Tô đến ngơ ngẩn, gã bật giác phì cười:
– Giỏi cho tên tiểu tử này, còn tiếp tục nhìn nữa thì hai tròng mắt cũng rớt xuống đất đấy!
Giang Tiểu Lưu hết hồn hết vía, vội chặn miệng gã lại, nén giọng thầm thì:
– Ngươi biết cái rắm gì, ta lớn lên ở bến sông Tần Hoài, gái đẹp thấy qua vô số nhưng chưa một ai sánh bằng cô ấy cả. Ta lắm lúc nghĩ, ông trời cũng quá thiên vị đi, mang một nửa vẻ đẹp của thiên hạ chia hết cho cô ấy, phân nửa còn lại mới phân phát đều cho những nữ tử kia.
Nhạc Chi Dương vẫy ra khỏi tay hắn, bật cười:
– Lời này thú vị thật, năm xưa Tạ Linh Vận(*) từng nói: “Thiên hạ nếu chỉ có một tạ thóc thì Tào Tử Kiến(**) đã độc chiếm tám đấu, ta được một đấu, người đời cùng chia một đấu còn lại”. Cách nói của nhà ngươi có thể so sánh với cổ nhân đấy.
(ND chú:
– (*)Tạ Linh Vận, tên thật Công Nghĩa, người đời còn gọi là Tạ Khách, là nhà thơ kiệt xuất thời kỳ Nam Bắc Triều, người sáng lập nên trường phái thơ Sơn Thủy trong lịch sử văn học TQ.
– (**)Tào Tử Kiến hay còn gọi là Tào Thực, con trai thứ ba của Tào Tháo và hoàng hậu Vũ Tuyên Biện, nhà văn trứ danh của nước Ngụy thời kỳ Tam Quốc, sau khi mất được người đời xưng tụng Tam Tào cùng với Tào Tháo và Tào Phi)
Giang Tiểu Lưu lườm gã, cả buổi sau mới thắc mắc:
– Ta đang nói về sắc đẹp, sao ngươi lại bàn về lương thực chứ? Tạ Linh Vận là ai? Là một người nông phu à?
Nhạc Chi Dương vỗ tay cười to, đế theo:
– Không sai, không sai, ổng là một người làm ruộng, Tào Tử Kiến là kẻ ăn cơm, một lần có thể xơi cả tám đấu, lão chính là một tay bụng phệ cổ kim chẳng ai sánh bằng.
Giang Tiểu Lưu bán tín bán nghi:
– Heo cũng chả ăn nổi tám đấu, lão họ Tào này nhất định là khoác lác.
Nói đến đây, hắn lại quay sang ngắm nhìn Diệp Linh Tô, ánh mắt toát lên vẻ si mê khờ dại. Nhạc Chi Dương nhìn thấu tâm tư của hắn, nhủ bụng: “Tên tiểu tử này lẽ nào đã thích Diệp Linh Tô rồi? Ầy dà, vậy thì gay đấy, cô nàng này con mắt luôn để trên đầu, chả xem ai vào mắt, Giang Tiểu Lưu nếu muốn được lòng cô ta thì còn khó hơn lên trời! Ừm, cần phải nghĩ ra biện pháp để giúp hắn một tay mới được.”
Dùng thuốc xong lại ngồi nghỉ ngơi thêm chốc lát, đợi mãi đợi mãi vẫn chưa thấy Hoa Miên quay lại, mọi người đang cảm thấy sốt ruột chợt nghe phía trước đại điện rộ lên tiếng nhốn nháo, mọi người dõi mắt trông ra, chỉ thấy hai tên đệ tử đang xốc theo một người tiến vào cửa, còn chưa đến gần người ở giữa đã hộc ra máu tươi ướt đẫm vạt áo trước ngực.
– Xảy ra chuyện gì? – Thi Nam Đình lập tức bật dậy.
Tên đệ tử ở giữa nọ đang muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng ra đã ngất lịm đi. Gã đệ tử đỡ phía bên trái bèn bẩm báo:
– Thưa tôn chủ, hắn ở ngoài bờ biển bắt gặp tên lừa trọc và Minh tôn chủ, à không, ý là tên Minh Đấu!
– Cái gì? – Thi Nam Đình, Dương Phong Lai đưa mắt nhìn nhau: – Bọn chúng lại đến làm gì…
Nhạc Chi Dương lập tức tái mặt, hô to:
– Không xong rồi, mau đến động Quy Tàng.
– Lọ màu tím chính là thuốc giải.
Nhạc Chi Dương chọn lấy lọ sứ màu tím, cất giọng gọi:
– Diệp cô nương!
Diệp Linh Tô nhanh bước tiến lại gần, giơ tay đón lấy, nhân tiện đá cho Trúc Nhân Phong mấy cước, khiến cho tên tiểu tử nọ phải la lên oai oái. Nhạc Chi Dương cản cô lại, bật cười:
– Đá chết hắn rồi, lỡ đâu thuốc giải là giả thì tìm ai hỏi chuyện đây? Diệp Linh Tô liếc nhìn gã, trong lòng vừa nóng hầm hập, vừa ngọt lìm lịm, cảm giác chẳng biết diễn tả làm sao. Cô thở hắt ra đằng mũi, xoay người đỡ Hoa Miên dậy, đưa thuốc bột vào trong miệng bà. Hoa Miên nhắm mắt lim dim trong giây lát rồi từ từ gượng đứng dậy.
Nhạc Chi Dương thấy thuốc giải không sai bèn thả Trúc Nhân Phong ra, còn không quên bồi thêm một cước lên người y. Trúc Nhân Phong hệt như một quả bóng da, lăn lông lốc đến phía trước chân Xung đại sư. Mặt mũi Xung đại sư tái xanh, trừng trừng nhìn đồng bọn không nói lời nào.
Nhạc Chi Dương mỉm cười, lùi về bên cạnh Tịch Ứng Chân, cao giọng nói:
– Tịch đạo trưởng, trận sau đến phiên ngài ứng chiến.
Tịch Ứng Chân tủm tỉm gật đầu, phe Đông Đảo khí thế tăng ngùn ngụt. Trận thắng này của Nhạc Chi Dương đã phá hỏng mọi toan tính ban đầu của Xung đại sư. Theo dự đoán của hắn, hai người Nhạc-Diệp võ công có phần yếu kém, phe bên hắn nhất định thắng được hai trận, Tịch Ứng Chân cho dù có thắng cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Nào ngờ Nhạc Chi Dương lấy yếu khắc mạnh, bằng một cách kỳ diệu nào đó đã thắng được Trúc Nhân Phong, Tịch Ứng Chân chỉ cần thắng thêm trận nữa thì phe bên họ sẽ giành thắng lợi chung cuộc.
Xung đại sư mắt cụp mày chau, mặt mũi sa sầm. Tịch Ứng Chân thấy hắn như vậy, cười bảo:
– Đại hòa thượng, sao không nói gì nữa? Ban nãy ta và ngươi chưa phân cao thấp, hay là tranh tài lần nữa?
Xung đại sư thoáng trầm ngâm, chắp tay thở dài:
– Thiện tai, thiện tai, Tịch chân nhân tài hơn một bậc, hòa thượng tự nhận không bằng.
Hắn bất ngờ nhận thua, mọi người ngoài ngạc nhiên ra còn cảm thấy hết sức thất vọng. Họ căm hận tên hòa thượng này xảo trá thâm hiểm, ai ấy đều trông chờ Tịch Ứng Chân ra tay dạy dỗ kẻ này cho ra trò.
Tịch Ứng Chân đảo tròn mắt, lại hỏi:
– Đại hòa thượng không ứng chiến thì Minh tôn chủ ra trận vậy?
Minh Đấu mặt mày tái nhợt, lặng im không đáp. Xung đại sư thở dài:
– Đạt mục đích rồi ép người làm gì, Tịch chân nhân đâu cần trêu chọc bọn ta, trận này bên ta nhận thua, chiếu theo giao kèo, chúng ta sẽ tự động rời khỏi Đông Đảo.
Hắn nói rồi giũ mạnh tay áo, xoay người bỏ đi. Thích Vương Tôn vội lon ta lon ton chạy bám theo hắn. Mấy tên tùy tùng lực lưỡng khiêng lấy Trúc Nhân Phong, cũng ũ rũ đi theo sau lưng hai người.
Minh Đấu ngước nhìn đám người Đông Đảo, sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ, chợt lão nghiến răng, xoay người đi về phía bờ biển.
Dương Cảnh và Hòa Kiều giương mắt nhìn nhau, đồng thanh gọi:
– Sư phụ chờ đã!
Cả hai song song đuổi theo. Dương Phong Lai nổi giận:
– Quân phản trắc, muốn đi là đi à?
Ông đang định kêu người đến chặn bắt thì Hoa Miên xua tay thở dài:
– Bỏ đi, mỗi người mỗi chí, cứ để cho bọn chúng đi đi!
Dương Phong Lai sửng người, giẫm chân gắt gỏng:
– Cái tên Minh Đấu ấy cấu kết với kẻ thù bên ngoài, ép đảo vương bỏ đi, gần như quậy nát cả hòn đảo, sao có thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy?
Hoa Miên lặng lẽ cười khổ. Thi Nam Đình tiếp lời:
– Dương tôn chủ, Minh Đấu đương nhiên đáng hận, nhưng có thể ép cho hắn bỏ đi tuyệt đối không phải công lao của ta và ông.
Dương Phong Lai chưng hửng, đánh mắt về phía hai người Nhạc-Tịch, da mặt căng phồng, lặng im cúi thấp đầu xuống.
Hoa Miên lấy lại tinh thần, chắp tay bảo:
– Tịch chân nhân, Nhạc… Nhạc…
Bà nhìn Nhạc Chi Dương, nhất thời không biết nên xưng hô làm sao cho phải. Trái lại, Nhạc Chi Dương hết sức thoải mái, cười bảo:
– Hoa tôn chủ, mọi chuyện cứ theo như cũ, gọi ta là Nhạc Chi Dương được rồi.
Mặt mũi Hoa Miên thoáng đỏ, bà nói:
– Hồi còn Vân đảo vương, bổn đảo đối xử với hai vị có phần thiếu sót, không ngờ trong lúc nguy nan, hai vị lại lấy đức báo oán, tận lực giúp đỡ, bảo toàn cho cơ nghiệp trăm năm của bổn đảo. Đại ân đại đức này thật không gì báo đáp nổi.
Tịch Ứng Chân lắc đầu bảo:
– Hoa tôn chủ khách sáo rồi, tên hòa thượng ấy muốn lật đổ Đại Minh, nếu để cho hắn thực hiện được, bá tánh đương nhiên gặp nạn. Hôm nay ta ra tay không chỉ vì quý đảo mà còn là vì muôn dân trăm họ, chỉ mong quý đảo suy xét cẩn thận, thu hồi ý niệm phục quốc, từ đây sống an yên nơi hải ngoại qua ngày qua tháng.
Ai nấy ở Đông Đảo đều hướng mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ bất bình. Tịch Ứng Chân trông thấy cảnh ấy, thầm biết người Đông Đảo tích tụ oán hận với Đại Minh đã quá lâu, khó mà tiêu tan đi một sớm một chiều được. Ông bất giác thở dài, không tiện nói thêm gì nữa.
Nhạc Chi Dương đảo mắt một vòng, bước lên phía trước cười bảo:
– Hoa tôn chủ, nói về việc báo đáp ơn đức, kẻ hèn có một việc muốn thỉnh cầu.
Tịch Ứng Chân nghe đến đây, trong lòng có phần không vui, chép miệng nhắc:
– Nhạc Chi Dương, kẻ làm ơn không mong báo đáp mới trọn đạo hiệp nghĩa, ngươi nói ra lời này khiến người ta đánh giá thấp ngươi rồi.
Hoa Miên vội nói:
– Tịch chân nhân xin chớ nghiêm khắc quá. Nhạc Chi Dương, ngươi cứ nói đừng ngại, chỉ cần nằm trong khả năng, Hoa mỗ nhất định làm cho ngươi.
Nhạc Chi Dương gật đầu:
– Tịch đạo trưởng trúng phải “Nghịch Dương Chỉ”, loại chỉ lực này chỉ có Vân Hư giải được, hiện giờ ông ta vô trách nhiệm bỏ đi mất, dám hỏi Hoa tôn chủ còn có cách nào khác giải trừ chỉ lực không?
Tịch Ứng Chân nghe thấy lời này, đôi mày nhíu lại. Đông Đảo Tam Tôn cũng hướng mắt nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ áy ngại. Hoa Miên bảo:
– Thật không dám giấu, “Nghịch Dương Chỉ” là bí truyền của đảo vương, ngoại trừ đảo vương ra không ai biết được cách giải cả.
Nhạc Chi Dương nghe xong thất vọng tràn trề, Tịch Ứng Chân thì ngược lại, mỉm cười bảo:
– Nhóc con, ý tốt của nhà ngươi ta xin tâm lãnh, sống chết có số, cưỡng cầu không được. “Nhân sinh thất thập cổ lai hi”, năm nay ta vừa tròn bảy mươi, cũng xem như đã sống đủ rồi.
Diệp Linh Tô thình lình cất tiếng:
– Hiện giờ còn có thể đuổi kịp đảo vương hay không?
Hoa Miên nhìn cô, lắc đầu đáp:
– Ngài cưỡi trên thuyền Thiên Long, thế lướt như rồng, thật khó mà đuổi kịp, hơn nữa dẫu có đuổi kịp thì sao chứ…?
Diệp Linh Tô nhớ đến tính khí của phụ thân, chỉ cảm thấy trong lòng thêm phiền não. Cô khẽ mím môi dưới, liếc trộm sang Nhạc Chi Dương, thấy hai hàng chân mày của gã nhíu chặt, thần sắc ảm đạm, trong đầu chợt nghĩ thầm: “Bất kể thế nào, ông ấy cũng là cha ta, Tịch chân nhân nếu như vì ông ấy mà chết thì cả đời này ta cũng sẽ áy náy không yên.”
Đang lúc muộn phiền, cô chợt nghe Thi Nam Đình lên tiếng:
– Kể ra thì chuyện này cũng không hẳn là vô vọng.
Hoa Miên biết rằng ông trước nay không quen nói đùa, hai mắt lập tức ánh lên, hỏi:
– Thi tôn chủ có cách gì ư?
– “Nghịch Dương Chỉ” tuy là bí truyền của đảo vương, thế nhưng ở đời có những chuyện khó lường, đảo vương lỡ có mệnh hệ gì, môn võ công này chẳng phải thất truyền hay sao? Để đề phòng rủi ro, trên đảo có lẽ còn giữ lại một bản sao.
– Nghe cũng có lý. – Hoa Miên trầm ngâm suy nghĩ: – Nếu có bản sao, thì nó ở…
Nói đến đây, bà và Thi Nam Đình cùng nhìn nhau đồng thanh hét lên:
– Động Quy Tàng!
Động Quy Tàng là một hang động nằm phía sau Huyền Hoàng Cư trên đảo, bên trong chứa rất nhiều tư liệu võ công quý hiếm, bản vẽ cơ quan, nếu như “Nghịch Dương Chỉ” có bản sao thì mười phần hết chín cũng nằm ở nơi đó.
Mọi người nghe đến đây, tinh thần có chút phấn chấn hơn. Hoa Miên bỗng ngập ngừng nói:
– Động Quy Tàng là cấm địa của bổn đảo, ngoài đảo vương ra không ai được phép vào bên trong. Vân đảo vương không có ở đây thì ai có thể tiến vào chứ?
Thi Nam Đình còn chưa kịp đáp, Dương Phong Lai đã lớn tiếng giành lời:
– Đám các người dài dòng lắm chuyện quá, đảo vương trước khi đi có giao chìa khóa lại cho bà, rõ ràng đã xem bà là người được lựa chọn cho ngôi vị đảo vương kế nhiệm, rắn không thể mất đầu, bổn đảo vừa trải qua rắc rối, cần có người chấn chỉnh lại. Hoa Miên, bà đừng có nói ra nói vào nữa, hãy vui vẻ mà tiếp nhận chức vị đảo vương đi!
– Tuyệt đối không thể. – Hoa Miên biến sắc: – Lời này của Dương tôn chủ quá sức vô lý, ta chỉ là phận nữ, làm sao dám gánh vác trách nhiệm to lớn như vậy?
– Phụ nữ thì sao chứ? – Dương Phong Lai cười khẩy: – Năm ấy tổ tiên Hoa gia của bà, cung chủ Thiên Cơ Cung là Hoa Vô Xuy chẳng phải cũng là phụ nữ hay sao? Chưa kể Hoa Kính Viên cả đời không có con nối dõi, đại hiệp Vân Thù cùng vợ là Hoa Mộ Dung liền cho lệnh tổ phụ là Vân Du sang làm con thừa tự của nhà họ Hoa, cho nên một mình Hoa tôn chủ kiêm nhiệm cả huyết mạch hai nhà Hoa-Vân, nhìn khắp Đông Đảo hiện nay, còn ai xứng đáng làm đảo vương hơn bà nữa?
Hoa Miên vẫn khăng khăng lắc đầu:
– Đảo vương không ở đây thì cũng còn có Vân Thường, nó là con trai của đảo vương, theo lý nên kế thừa ngôi vị.
Thi Nam Đình tiếp lời:
– Vân Thường về võ công thì còn có thể, nhưng về oai vọng thì e chưa đủ, chỗ khó nhất chính là nó đang rối loạn tinh thần, không thể nào đảm đương trách nhiệm. Giờ đây lòng người trên đảo hoang mang, cần kíp có người trấn an, nếu Hoa tôn chủ cảm thấy khó xử, chi bằng tạm thời thay quyền đảo vương, một là có thể chỉnh trị lòng người, hai là có thể danh chính ngôn thuận tiến vào động Quy Tàng và phòng Kim Đan để giải quyết tình hình khẩn cấp của Tịch chân nhân.
Hoa Miên chẳng còn cách nào khác đành bảo:
– Thôi được, ta tạm thời tiếp nhận chức vị đảo vương, tìm thấy Vân Thường rồi sẽ lập tức nhượng lại.
Nói rồi, bà gọi mấy tên đệ tử đi tìm Vân Thường, lại nói với Diệp Linh Tô:
– Hôm nay có nhiều người bị thương, cần gấp thánh dược trị thương, con và ta hãy cùng đến phòng Kim Đan nhé.
Diệp Linh Tô trong lòng hiểu rõ, Hoa Miên cho gọi mình theo là muốn nhân cơ hội để khuyên nhủ và giải tỏa tâm sự muộn phiền đang đầy ắp trong bụng, vì thế cô lập tức gật đầu đi theo bà.
Thi Nam Đình dẫn mọi người đến điện Long Ngâm trước để chờ đợi. Nhạc Chi Dương dìu theo Giang Tiểu Lưu, hắn ta mặt mày xám xịt, rầu rĩ nói:
– Nhạc Chi Dương, chứng kiến bản lĩnh của ngươi rồi, hai năm qua của ta xem như công cốc.
– Nói gì thế? – Nhạc Chi Dương bật cười: – Võ công Đông Đảo cũng là hàng nhất nhì thiên hạ, nếu ngươi luyện đến cảnh giới như Vân Hư chẳng phải sẽ đánh cho ta rụng răng đầy đất hay sao?
Giang Tiểu Lưu lắc đầu:
– Ngươi đừng có gạt ta, thứ dở ương như ta nói cách gì cũng không vào được dòng chính tông, không vào chính tông thì làm sao mà luyện được bản lĩnh như Vân Hư chứ!
Nhạc Chi Dương thấy hắn tỏ vẻ chán chường cũng không đành tâm liền hạ giọng:
– Đồ ngốc, võ công của ta chẳng phải cũng là của ngươi sao? Chỉ là công phu của ta có liên quan đến thổi sáo, ngươi nếu muốn luyện thành thì trước tiên phải học thổi sáo đã.
Giang Tiểu Lưu chăm chú nhìn gã với vẻ ngờ vực, bảo:
– Vậy thì toi rồi, ta trời sinh đâu có khiếu về ngũ âm, hát hò còn trật nhịp lên xuống, thổi sáo chắc thổi đến sứt môi mất. Bỏ đi, ngươi cứ đi mà làm đại cao thủ của ngươi, còn ta luẩn quẩn ở đây làm tôm tép phần ta được rồi.
Nhạc Chi Dương thấy hắn vẫn chứng nào tật nấy, cứ hay xem mình là thấp kém, trong lòng gã thầm buồn cười, bảo:
– Ngươi chẳng phải muốn luyện thành thần công để diệu võ dương oai ở bến Tần Hoài ư?
Giang Tiểu Lưu phấn chấn tinh thần, hăm hở nói:
– Một thân võ công của ta tuy không so được với ngươi nhưng để đánh khắp bến Tần Hoài cũng chả có gì khó, trở về viện Quần Phương chưa chừng còn có thể làm một chân bảo kê, ai dám không trả tiền, ta trước một chiêu “Úng Trung Đề Miết”, sau một chiêu “Truy Tinh Cản Nguyệt”, ném tên tiểu tử ấy xuống sông Tần Hoài cho nhái ăn.
Nhạc Chi Dương nghe vậy bật cười ha hả. Dương Phong Lai dẫu đang bị thương nhưng nhĩ lực vẫn còn khỏe, ở đằng xa nghe thấy rõ mồn một, lão lập tức giận sôi gan, chẳng thèm quan tâm đến thể diện, ngoác miệng mắng sa sả:
– Giang Tiểu Lưu, ngươi đường đường là đệ tử dòng Long Độn lại muốn đi làm ma cô chốn kỹ viện, mẹ nó chứ, đúng là “Bùn nhão không dính được lên tường”(*), lão tử phải trục xuất ngươi khỏi sư môn.
(ND chú: nguyên văn: “lạn nê phù bất thượng tường”, thành ngữ ám chỉ người năng lực thấp kém, không có tương lai, thành tựu)
Giang Tiểu Lưu nghe thấy, sợ đến mức rụt đầu rụt cổ. Nhạc Chi Dương vội nói:
– Dương tôn chủ xin chớ tức giận, ta và hắn chỉ chọc ghẹo nhau chơi thôi mà.
Dương Phong Lai thấy gã ra mặt đành phải cố kềm nén lửa giận, trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lưu nói:
– Nể mặt Nhạc huynh đệ, ta không thèm tính toán với ngươi, ngươi mà còn ăn nói bậy bạ lần nữa, bản tôn nhất định xử lý theo gia pháp.
Trước đó nửa ngày, lão còn tỏ ra xa cách và lạnh lùng với Nhạc Chi Dương, giờ đây lại bất ngờ xưng huynh gọi đệ, Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy tức cười, còn Giang Tiểu Lưu thì lẩm nhẩm kế bên:
– Thói đời nóng lạnh!
Mọi người ngồi xuống đâu vào đấy trong điện Long Ngâm, hai tôn chủ Thi-Dương giúp nhau trị thương, tiếp đó hướng về Tịch Ứng Chân dâng trà hành lễ. Nói đến việc Minh Đấu phản bội và bỏ đi, dòng Kình Tức như bầy rắn mất đầu, Nhạc Chi Dương mỉm cười:
– Sao lại gọi là rắn mất đầu? Người đứng đầu dòng Kình Tức chẳng phải đang hiện diện hay sao?
Thi Nam Đình ngẩn người, ngẫm nghĩ một thoáng liền nhìn sang Đồng Diệu, cười hỏi:
– Nhạc huynh đệ đang ám chỉ Đồng sư huynh à?
Nhạc Chi Dương gật đầu. Đồng Diệu đỏ mặt tía tai, oang oang cất giọng:
– Tiểu Nhạc à, ngươi đừng có chọc ta, ta lười biếng quen rồi, chỉ lo cày bừa không quản chuyện khác đâu.
Dương Phong Lai cười bảo:
– Đồng lão ca cần chi khiêm tốn vậy, luận về võ công và lai lịch, ngoài ông ra còn ai nữa? Huống hồ Vân đảo vương cũng đã nói rồi, kỳ Ngao Đầu Luận Kiếm năm ấy đáng lẽ do ông làm tôn chủ mới phải, là ngài ấy bị Minh Đấu nắm được yếu điểm nên mới ngầm giúp đỡ cho lão ta mà thôi.
– Phải đó! – Thi Nam Đình cũng tiếp lời: – Lẽ trời xoay chuyển, báo ứng không sai, Đồng sư huynh trở lại chức vị tôn chủ chính là sự công bằng mà ông trời hoàn trả cho huynh đấy. Ta và lão Dương tuyệt đối không dị nghị, thiết nghĩ Hoa đại đảo vương cũng sẽ không phản đối đâu.
Đồng Diệu xao động trong lòng, chỉ biết lắc đầu cười khổ. Lúc này mấy tên đệ tử đi tìm Vân Thường cũng vừa trở về, báo rằng không thấy tung tích của Vân Thường đâu cả. Thi Nam Đình khẽ đập tay thở dài:
– Dựa vào thân thủ của nó, nếu như không muốn gặp ai thì chẳng kẻ nào tìm ra đâu.
Mọi người đều trở nên lặng lẽ, nghĩ thầm cha y ngoài việc lén lút tư tình ra còn ép cho mẹ y phải chết, vị sư muội mà y yêu thương lại trở thành em gái ruột, sự thay đổi này chóng vánh đến mức long trời lở đất, Vân Thường vừa xấu hổ, vừa tức giận, lại thêm tổn thương sâu sắc, việc không muốn gặp ai cũng là điều dễ hiểu.
Ai nấy còn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì đúng lúc này Diệp Linh Tô cũng vừa thong thả mang hộp thuốc tiến vào trong điện. Cô khom người thưa với Tịch Ứng Chân:
– Dì Hoa bảo ta mang thuốc đến trước, còn dì đến động Quy Tàng để tìm bản sao của “Nghịch Dương Chỉ”, một khi tìm ra sẽ tức tốc mang đến cho chân nhân.
Tịch Ứng Chân gật đầu:
– Nhọc công cho bà ấy rồi.
Thương thế của hai tôn chủ Dương-Thi khá trầm trọng nên sau khi uống thuốc rồi đều tự tìm nơi điều tức. Diệp Linh Tô trên đường phát thuốc, đi ngang qua Nhạc Chi Dương, cô mím môi dúi nhanh cho gã một bình thuốc. Nhạc Chi Dương khẽ mỉm cười, đột nhiên cúi đầu bảo:
– Ơn nghĩa Bổ Vân Tục Nguyệt cả đời ta sẽ không quên đâu.
Diệp Linh Tô nghe thấy giật mình, bình thuốc suýt nữa thì rơi xuống đất. Mặt đỏ đến mang tai, cô lườm Nhạc Chi Dương một cái rồi vội vã xoay người bỏ đi.
Trên người Nhạc Chi Dương có không ít vết thương ngoài da, thoa thuốc bột trong bình lên rồi chỉ cảm thấy mát lạnh vô cùng, chốc lát sau vết thương đã khép miệng khô máu, chẳng còn cảm giác đau rát nữa. Gã đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Giang Tiểu Lưu đang ngắm nhìn bóng dáng Diệp Linh Tô đến ngơ ngẩn, gã bật giác phì cười:
– Giỏi cho tên tiểu tử này, còn tiếp tục nhìn nữa thì hai tròng mắt cũng rớt xuống đất đấy!
Giang Tiểu Lưu hết hồn hết vía, vội chặn miệng gã lại, nén giọng thầm thì:
– Ngươi biết cái rắm gì, ta lớn lên ở bến sông Tần Hoài, gái đẹp thấy qua vô số nhưng chưa một ai sánh bằng cô ấy cả. Ta lắm lúc nghĩ, ông trời cũng quá thiên vị đi, mang một nửa vẻ đẹp của thiên hạ chia hết cho cô ấy, phân nửa còn lại mới phân phát đều cho những nữ tử kia.
Nhạc Chi Dương vẫy ra khỏi tay hắn, bật cười:
– Lời này thú vị thật, năm xưa Tạ Linh Vận(*) từng nói: “Thiên hạ nếu chỉ có một tạ thóc thì Tào Tử Kiến(**) đã độc chiếm tám đấu, ta được một đấu, người đời cùng chia một đấu còn lại”. Cách nói của nhà ngươi có thể so sánh với cổ nhân đấy.
(ND chú:
– (*)Tạ Linh Vận, tên thật Công Nghĩa, người đời còn gọi là Tạ Khách, là nhà thơ kiệt xuất thời kỳ Nam Bắc Triều, người sáng lập nên trường phái thơ Sơn Thủy trong lịch sử văn học TQ.
– (**)Tào Tử Kiến hay còn gọi là Tào Thực, con trai thứ ba của Tào Tháo và hoàng hậu Vũ Tuyên Biện, nhà văn trứ danh của nước Ngụy thời kỳ Tam Quốc, sau khi mất được người đời xưng tụng Tam Tào cùng với Tào Tháo và Tào Phi)
Giang Tiểu Lưu lườm gã, cả buổi sau mới thắc mắc:
– Ta đang nói về sắc đẹp, sao ngươi lại bàn về lương thực chứ? Tạ Linh Vận là ai? Là một người nông phu à?
Nhạc Chi Dương vỗ tay cười to, đế theo:
– Không sai, không sai, ổng là một người làm ruộng, Tào Tử Kiến là kẻ ăn cơm, một lần có thể xơi cả tám đấu, lão chính là một tay bụng phệ cổ kim chẳng ai sánh bằng.
Giang Tiểu Lưu bán tín bán nghi:
– Heo cũng chả ăn nổi tám đấu, lão họ Tào này nhất định là khoác lác.
Nói đến đây, hắn lại quay sang ngắm nhìn Diệp Linh Tô, ánh mắt toát lên vẻ si mê khờ dại. Nhạc Chi Dương nhìn thấu tâm tư của hắn, nhủ bụng: “Tên tiểu tử này lẽ nào đã thích Diệp Linh Tô rồi? Ầy dà, vậy thì gay đấy, cô nàng này con mắt luôn để trên đầu, chả xem ai vào mắt, Giang Tiểu Lưu nếu muốn được lòng cô ta thì còn khó hơn lên trời! Ừm, cần phải nghĩ ra biện pháp để giúp hắn một tay mới được.”
Dùng thuốc xong lại ngồi nghỉ ngơi thêm chốc lát, đợi mãi đợi mãi vẫn chưa thấy Hoa Miên quay lại, mọi người đang cảm thấy sốt ruột chợt nghe phía trước đại điện rộ lên tiếng nhốn nháo, mọi người dõi mắt trông ra, chỉ thấy hai tên đệ tử đang xốc theo một người tiến vào cửa, còn chưa đến gần người ở giữa đã hộc ra máu tươi ướt đẫm vạt áo trước ngực.
– Xảy ra chuyện gì? – Thi Nam Đình lập tức bật dậy.
Tên đệ tử ở giữa nọ đang muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng ra đã ngất lịm đi. Gã đệ tử đỡ phía bên trái bèn bẩm báo:
– Thưa tôn chủ, hắn ở ngoài bờ biển bắt gặp tên lừa trọc và Minh tôn chủ, à không, ý là tên Minh Đấu!
– Cái gì? – Thi Nam Đình, Dương Phong Lai đưa mắt nhìn nhau: – Bọn chúng lại đến làm gì…
Nhạc Chi Dương lập tức tái mặt, hô to:
– Không xong rồi, mau đến động Quy Tàng.
Danh sách chương