Trúc Nhân Phong nghe vậy giật mình, y nghe sư phụ Thiết Mộc Lê từng nói: “Kính Thiên” Hoa Kính Viên chính là cao thủ tiền bối của Hoa gia, tương truyền ông có một đường “Lục Hào Điểm Long Thuật”, vận dụng tiên thiên dịch số để tìm ra sơ hở kẻ địch, đoán ra thực hư của chúng, một khi đã ra tay là bách phát bách trúng, nhìn lại suốt trăm năm trước ông thật sự là đánh khắp thiên hạ không có đối thủ.
Trong lòng Trúc Nhân Phong cảm thấy e ngại, ra tay có phần chậm lại. Hoa Miên với tâm kính thông minh, nhìn tỏ mọi chuyện, hàng mi đẹp lập tức nhướng lên, hai mắt mở tròn, tay trái siết chặt thành quyền, bàn tính đâm ra như chớp giật xuyên qua song chưởng của Trúc Nhân Phong điểm trúng vào vai trái của y.
Vị trí này không nghiêng không lệch vừa đúng vào chỗ trước đây bàn tính đánh trúng. Trúc Nhân Phong thương tích chồng thêm thương tích, nửa người mềm nhũn, tay trái cũng buông thỏng xuống. Hoa Miên thành công được một chiêu, không để cho y kịp rút lui, lập tức lắc người xông đến, bàn tính lại tung ra, điểm hờ vào huyệt Thiên Đột nơi yết hầu của Trúc Nhân Phong.
Trúc Nhân Phong ngửa người về sau, tay phải giơ lên đón đỡ, nào ngờ Hoa Miên chỉ đánh giả như thế thôi, bàn tính đột ngột dịch lên cao giáng thẳng vào mặt của y.
Trúc Nhân Phong mắt nổ đom đóm, người xoay tròn một vòng, còn chưa đứng vững, sau lưng lại ăn phải một đòn, mấy vết thương cùng lúc phát tác khiến cho y ngã quỵ xuống đất. Đệ tử Đông Đảo đều cảm thấy hả hê, hàng tràng khen ngợi lần lượt nổ ra.
Hoa Miên với phong phạm bề trên, tự biết chừng mực. Bà thu lại bàn tính, mỉm cười:
– Khiêm nhường, khiêm nhường!
Đang định xoay người đi, chợt nghe Xung đại sư xì xồ xì xào nói câu gì đó, bà lấy làm tò mò quay đầu lại nhìn, chẳng ngờ Trúc Nhân Phong thừa cơ hội ấy bật người ngồi dậy, tay phải vung lên ném ra một đám khói trắng dày đặc.
Hoa Miên không kịp ứng phó, chợt phát giác có mùi hương lạ xộc vào mũi, tức thì đầu óc trở nên mê muội. Trúc Nhân Phong xộc đến một bước, ghì chặt lấy thắt lưng bà, tiện tay điểm lên ba vị trí huyệt đạo.
Sự tình xảy ra quá đột ngột, Dương Phong Lai đến khi kịp hoàng hồn, cõi lòng phẫn nộ không nói nên lời. Ông vội lao nhanh đến như một mũi tên, hai tay áo phóng ra lụa trắng, vừa định ra tay chợt cảm thấy có sự lạ xảy ra, dư quang nơi khóe mắt vừa đến, thấp thoáng hiện ra một mảnh tăng bào màu trắng.
– Tên lừa trọc? Trái tim Dương Phong Lai như chùng xuống, liếc vội sang bên chỉ thấy Xung đại sư đứng cách đó hơn một trượng, khép mi khoanh tay, miệng he hé cười. Dương Phong Lai đang thừ người ra chợt cảm giác một luồng đại lực ập đến từ mé bên cạnh, thế như nước lũ phá đê, đánh vào mạn sườn trái của ông.
Dương Phong Lai toan gập người né khỏi, nhưng đã chậm mất một bước, chưởng lực của đối phương ập đến, “Chát” một tiếng, xương sườn gãy làm mấy đoạn, cả người bay vút đi, lúc rơi xuống đất nôn thốc ra một bún máu tươi.
Ông giương mắt nhìn lên, Minh Đấu với vẻ mặt âm u, đang từ từ thu hồi chưởng phải. Nỗi đau trong lòng Dương Phong Lai lúc này còn sâu sắc hơn cả vết thương vừa trúng, ông không kềm được gầm lên:
– Minh Đấu, ngươi, ngươi tiếp tay cho giặc… đánh lén sau lưng người khác ư?
Minh Đấu cười rục rịch bảo:
– Dương tôn chủ chớ nên ngậm máu phun người, rõ ràng giao kèo một đối một, cớ sao ông lại ra tay tập kích Thích tiên sinh? Nếu để cho ông hạ thủ thành công, người khác sẽ cười rằng Đông Đảo chúng ta cậy đông hiếp ít, ta ngăn cản ông cũng chỉ vì giữ tiếng thơm lại cho Đông Đảo mà thôi…
– Tiếng thơm à? Thơm cái rắm mẹ nhà ngươi ấy! – Dương Phong Lai giận đến trào máu, trước mắt trở nên tối sầm. Vừa rồi Xung đại sư khiến ông phân tâm, Minh Đấu đánh lén ở bên cạnh, hai phía kẻ tối người sáng, rõ ràng đã sớm có mưu đồ sẵn. Dương Phong Lai nếm phải trái đắng, giờ đây có khổ tự biết, nỗi chua chát trong lòng thật khó mà tả hết.
Trúc Nhân Phong nghênh ngang đắc ý, sờ soạng thắt lưng của Hoa Miên rồi gỡ xuống một xâu chìa khóa, lắc loảng xoảng trên tay mấy cái, cười bảo:
– Đại hòa thượng, là cái này à?
Xung đại sư gật đầu:
– Không sai!
Dương Phong Lai giận dữ quát:
– Ngươi lấy chìa khóa làm gì?
Trúc Nhân Phong cười gằn:
– Rõ như ban ngày như vậy còn chưa sáng tỏ hay sao? Trận đấu này lão tử thắng rồi, nữ nhân thuộc về ta, chìa khóa cũng thuộc về ta. Mẹ nó chứ, các ngươi thua liên tiếp hai trận, từ đây về sau đều phải tôn Thích Vương Tôn lên làm chủ nhân.
Hoa Miên tuy trúng phải khói độc nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, nghe thấy lời này nước mắt chực rơi xuống. Xâu chìa khóa ấy là do Vân Hư trước khi đi để lại, trong đó có một chìa có thể mở được động Quy tàng, trong động chứa đựng bí đồ cơ quan, nếu rơi vào tay bọn Mông Nguyên chắc chắn sẽ khiến cho thiên hạ đảo điên, hỗn loạn.
Lòng bà lo lắng không yên nhưng lại lực bất tòng tâm. Trúc Nhân Phong ban nãy vốn chật vật khổ sở dưới tay bà, lúc này trông thấy bộ dạng sướt mướt trên, tà dâm trong lòng trỗi dậy, y bèn cười gằn:
– Tiểu nương tử đừng khóc, đợi lát nữa nàng sẽ sung sướng.
Hoa Miên cả giận:
– Đồ vô liêm sỉ.
Trúc Nhân Phong cười ha hả:
– Cái miệng ngọt xớt, đến mắng người cũng dễ nghe nữa!
Vừa nói y vừa giở trò, sờ soạng tứ tung, Hoa Miên từ nhỏ đã thủ trinh, chưa bao giờ chịu đựng nỗi ô nhục như vậy, nhất thời vừa xấu hổ vừa giận dữ, thiếu điều ngất lịm đi.
Đệ tử Đông Đảo thấy bà bị làm nhục, tiếng mắng chửi vang lên dậy trời dội đất. Trúc Nhân Phong vẫn chẳng chút quan tâm, tiếng la ó càng lớn, y càng cảm thấy phấn khích. Mọi người mặc dù hết sức phẫn nộ nhưng lại mang tâm lý “ném chuột sợ vỡ đồ”, vì vậy ngoài nhiếc móc ra cũng chẳng dám xông lên vây công.
Xung đại sư đứng bên chỉ mỉm cười mà không nói gì. Hắn đã sớm nhìn ra, trong Tứ Tôn của Đông Đảo, Dương Phong Lai là kẻ thiếu chủ kiến, Thi Nam Đình là kẻ bệnh hoạn triền miên, Minh Đấu thì gia nhập phe hắn, luận về tài trí và danh vọng chỉ có Hoa Miên là có thể lãnh đạo quần hùng. Vân Hư trước khi đi đã giao xâu chìa khóa lại cho bà cũng vì nhìn thấu điểm này, vì thế hắn bắt buộc phải khống chế người phụ nữ này thì mọi thứ mới được giải quyết dễ dàng.
Xung đại sư đề nghị tỷ võ chẳng qua chỉ là một hình thức lấp liếm che đậy, mắt thấy Hoa Miên sắp sửa chiến thắng mà trở nên lơi lỏng, hắn bèn thừa cơ hội dùng tiếng Mông Cổ lệnh cho Trúc Nhân Phong tung khói độc. Hoa Miên vì quá bất ngờ, lập tức trúng phải chiêu hiểm. Dương Phong Lai xông lên cứu viện cũng rơi vào bẫy của Xung đại sư, bị Minh Đấu đánh cho trọng thương. Cứ thế, Đông Đảo Tam Tôn toàn thể đều bại trận, chìa khóa động Quy Tàng cũng rơi vào tay Trúc Nhân phong, chỉ còn đợi ngày mở cửa hang đá lấy ra bí đồ cơ quan, binh thiết kỵ Mông Nguyên sẽ như hổ mọc thêm cánh, nhất định phá tan Bắc Bình, quét sạch thiên hạ, rửa hận cho những chí sĩ vong quốc năm xưa.
Đang đắc ý, chợt như có linh tính mách bảo, Xung đại sư trở tay phất chưởng, liền đó đánh rơi mấy mũi kim châm. Hắn đưa mắt nhìn sang, Diệp Linh Tô đang vọng lại bên này, mặt hoa trắng bệch như tuyết. Xung đại sư bất giác bật cười:
– Diệp cô nương, kim châm không có mắt, nhỡ đâu bắn trúng Thi tôn chủ vậy thì không hay lắm đâu.
Diệp Linh Tô nghiến răng, nắm kiếm hét lên:
– Hòa thượng, thả dì Hoa ra, bằng không ta sẽ khiến ngươi sống không được chết không xong.
Xung đại sư cười:
– Cô nương mạnh mồm quá, có những chuyện nói ra thì dễ chứ làm thì mới khó.
Diệp Linh Tô liếc nhìn Hoa Miên, bỗng nhiên tung người nhảy lên, kiếm Thanh Ly lập lòe quang ảnh, đâm thẳng vào mặt Xung đại sư. Xung đại sư khẽ nghiêng mình tránh khỏi mũi kiếm, ngón trỏ bún ra trúng vào thân nhuyễn kiếm. Gan bàn tay Diệp Linh Tô tức thì chảy máu, thanh kiếm tuột tay bay đi.
Một kiếm này vốn là tuyệt chiêu của “Phi Ảnh Thần Kiếm”, nào ngờ chỉ trong vòng một chiêu đã bị đối thủ hất kiếm khỏi tay. Diệp Linh Tô không kịp nghĩ ngợi nhiều, tay trái giơ ra phía trước. Xung đại sư e ngại kim châm bèn lướt mình về phía sau, chẳng ngờ cổ tay của thiếu nữ xoay chuyển, mấy chục mũi kim châm phóng thẳng về hướng Trúc Nhân Phong.
Trúc Nhân Phong ỷ có Hoa Miên trong tay, tin rằng không ai dám mạo phạm, dè đâu Diệp Linh Tô chẳng hề bận tâm đến chết sống của Hoa Miên, ngang nhiên phóng ra vô số kim châm. Trúc Nhân Phong quýnh quáng tay chân, vỗ ra mấy chưởng phành phạch, gắng hết sức quét rơi kim châm, đồng thời nắm lấy Hoa Miên đẩy sang một bên.
Y đứng còn chưa vững thì phía sau chợt nổi lên gió mạnh. Trúc Nhân Phong không kịp quay đầu lại, Diệp Linh Tô phía đối diện lại huơ tay phát ra thêm mấy mũi kim châm nữa.
Tay trái của Trúc Nhân Phong bận giữ Hoa Miên, chỉ còn tay phải có thể ứng phó, nhưng nếu dùng để ngăn cản kim châm, chắc chắn không chống đỡ được kẻ đánh lén đằng sau, còn nếu quay lại ứng phó thì lại không tránh khỏi bị kim châm xuyên thủng. Trong tình thế bất đắc dĩ, y đành phải buông Hoa Miên ra, tay phải quét rơi kim châm, tay trái theo tiếng gió lần ra vị trí, chộp mạnh về người ở phía sau.
Thế nhưng người nọ trơn tuột như mỡ, Trúc Nhân Phong chụp hụt vào khoảng không, chỉ tóm được một mảnh vải rách tướp máu. Y quay đầu lại nhìn, trông thấy một vị thiếu niên đang ôm lấy Hoa Miên giật lùi về sau, vạt áo nơi đầu vai của người nọ thủng một lổ để lộ ra năm dấu ngón tay còn rịn máu.
Hoa Miên nhận ra vị thiếu niên đó, vừa vui mừng vừa kinh ngạc, buộc miệng hô lên:
– Nhạc Chi Dương…
Kêu hưa dứt câu, phía trên đầu đã nổi gió mạnh, Xung đại sư hệt như chim ưng giương cánh, nhảy lên cao vỗ xuống một chưởng. Cõi lòng Hoa Miên như chìm xuống tận đáy, nghĩ thầm một chưởng này của Xung đại sư mà giáng trúng thì mười gã Nhạc Chi Dương cũng chẳng toàn mạng.
Bà chẳng dám nhìn nữa bèn nhắm chặt mắt lại, đúng lúc này chợt nghe “Uỳnh” một tiếng, bồn bề kình phong xao động, gió phất lên da mặt đau nhói.
Hoa Miên thầm cảm thấy lạ, mở mắt ra xem. Xung đại sư bổ nhào một vòng té xuống đất, trừng trừng ngó sang bên này vẻ thảng thốt. Hoa Miên theo ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy Tịch Ứng Chân bộ dáng tiêu sái, đang đứng khoanh tay. Hoa Miên lập tức hiểu ra, rõ là lão đạo sĩ kịp thời xuất hiện, tiếp lấy chưởng lực của Xung đại sư.
Xung đại sư trước khi đến Đông Đảo, từ miệng Minh Đấu đã tra rõ mọi thực hư ở nơi đây, nhìn khắp quần hùng Đông Đảo, chỉ có Vân hư là có thể thắng được y. Nhưng lão đạo sĩ này đến một cách đột ngột, nội lực quá sức tinh thuần, chưởng lực thì thật hùng hậu, tỏ ra vượt trội so với y. Xung đại sư cố nén lại huyết khí nhộn nhạo trong ngực, chậm chậm cất tiếng:
– Đạo trưởng bản lĩnh cao cường, dám hỏi pháp hiệu tôn danh?
Tịch Ứng Chân mỉm cười, thản nhiên đáp:
– Bần đạo Tịch Ứng Chân!
Xung đại sư nghe xong sửng sờ, “Thái Hạo cốc chủ” Tịch Ứng Chân vốn là kỳ nhân sánh vai cùng kỳ sư Uyên đầu đà, là người thống lãnh Đạo giáo khắp thiên hạ. Kể ra, nhân vật thoát tục này cũng là bằng hữu tri giao với Chu Nguyên Chương, chẳng hiểu sao vào thời khắc quan trọng lại đột nhiên xuất hiện ở Đông Đảo.
Trong lòng hắn nghi hoặc không thôi, liếc nhìn sang Minh Đấu, ánh mắt lộ vẻ trách cứ. Minh Đấu lẩm nhẩm ra dấu hiệu xui xẻo, lão cứ tưởng Tịch Ứng Chân vốn xem Đông Đảo là kẻ thù chứ không phải bè bạn, trước nay lại bị nhốt trong hang Tinh Ẩn, căn bản là không đưa nhân vật này vào tầm ngắm, cho nên cũng chẳng báo cho Xung đại sư biết.
Tịch Ứng Chân nhìn thoáng qua đầu vai của Nhạc Chi Dương, chợt thở dài bảo:
– Nhóc con, ngươi cũng gan cùng mình thật, tình thế ban nãy giống như đoạt mồi trong hang cọp, ngươi mà lùi chậm một bước thì thứ bị xé toạc chính là cái đầu của ngươi đấy.
Bả vai Nhạc Chi Dương vẫn còn đau nhói nhưng gã vẫn gắng gượng cười:
– Tại máu dồn lên não nên mấy chuyện khác ta cũng chả thèm nghĩ nhiều.
Tịch Ứng Chân liếc gã, gật đầu:
– Hay cho câu máu dồn lên não!
Ông lại xoay người về phía Diệp Linh Tô, trách:
– Con nhóc này, ngươi rốt cuộc là muốn cứu người hay giết người vậy? Kim châm mà vãi ra cả nắm, có phải là thêu hoa đâu cơ chứ!
Diệp Linh Tô mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Hoa Miên khẽ thở dài:
– Tịch đạo trưởng hiểu nhầm rồi. Nó ở với ta từ nhỏ đến lớn nên hiểu rõ tính tình của ta. Hoa Miên thà chết không chịu nhục, ví phải chịu sự ô nhục của tên dâm tặc thì thà chết đi cho rồi.
Diệp Linh Tô đỏ ửng hai mắt, nghẹn ngào nói:
– Dì Hoa, dì mà chết rồi, con… Con cũng không sống làm chi nữa!
Hoa Miên thấy thần sắc của cô thê lương, nhất thời trong lòng nhói buốt, gượng cười khuyên:
– Tô Nhi, chớ nói lời ngốc nghếch như vậy, tuổi đời con còn thênh thang, lại đương độ xuân thì, không được nói mấy lời chết chóc ở đây nữa.
Diệp Linh Tô cúi đầu lặng im, Hoa Miên càng cảm thấy xót xa, đang định cựa quậy ngồi dậy mới phát hiện ra mình đang ở trong lòng Nhạc Chi Dương. Mùi vị của đàn ông phảng phất truyền đến khiến cho tim bà lập tức đập vang thình thịch, vành tai đỏ lựng, bà bèn nhỏ giọng gắt:
– Nhạc Chi Dương, ngây ra đó làm gì, còn không mau giải huyệt đạo cho ta?
Nhạc Chi Dương nghe vậy lúc này mới giật mình, vội vã giơ tay giải huyệt, nhưng thủ pháp của Trúc Nhân Phong quái lạ, thử qua mấy lượt vẫn chẳng hề có tác dụng. Tịch Ứng Chân tiến lên một bước đỡ lấy Hoa Miên, nhấc tay vỗ mấy cái lên lưng của bà. Hoa Miên chỉ cảm thấy một dòng nhiệt lưu rót vào trong cơ thể, huyệt đạo tức khắc được xung khai. Bà vội vươn người đứng dậy, nào ngờ cơ thể mềm oặt thiếu sức lực, suýt nữa lại ngã vào lòng Nhạc Chi Dương. Bà thử vận khí nơi đan điền nhưng lại cảm giác trống rỗng vô lực, gương mặt thoáng vẻ sửng sốt. Tịch Ứng Chân thấy sắc mặt bà như vậy, trong lòng hiểu ra mấy phần, gật gù bảo:
– Bà trúng phải khói độc, độc tính chưa tan hết, khí lực không đủ.
Ông xoay người lại hỏi Trúc Nhân Phong:
– Ngươi dùng loại độc gì thế?
Trúc Nhân Phong vừa bị đoạt mất thức ăn ngay trên miệng, trong lòng căm hận xen lẫn tức tối, nghiến răng không nói lời nào. Xung đại sư chợt cười đáp:
– Tịch tiên sinh đã từng nghe qua “Nhuyễn Kim Hóa Ngọc Tán” chưa?
Tịch Ứng Chân biến sắc, bảo:
– Đại hòa thượng, tốt xấu gì ngươi cũng là truyền nhân của Kim Cương, cớ sao lại dùng mê dược của “Độc Vương Tông”?
Xung đại sư cười đáp:
– Trời sinh vạn vật đều có mục đích của nó. Giống như việc giết người, dùng đao cũng là giết, dùng độc cũng là giết, cớ gì phải phân chia loại bậc cao thấp? Chính thống hay không cũng là lẽ thành kiến phiến diện, có hiệu quả hay không mới chính là kết luận chính xác nhất.
Tịch Ứng Chân hừ lạnh một tiếng, chìa tay ra giục:
– Đưa đây!
Xung đại sư cười hỏi:
– Đưa gì chứ?
Tịch Ứng Chân đáp:
– Đương nhiên là thuốc giải.
Xung đại sư lắc lắc đầu:
– Không có thuốc giải.
Tịch Ứng Chân xụ mặt xuống, đang định lên tiếng thì Xung đại sư đã ngắt lời:
– Tịch đạo trưởng, ngài không phải là người của Đông Đảo, việc hôm nay không hề liên quan đến ngài!
Tịch Ứng Chân nhíu mày nghĩ thầm: “Hòa thượng nói không sai, ta không phải người của Đông Đảo, không tiện dây dưa vào việc này…”
Đang lúc lưỡng lự, chợt nghe Nhạc Chi Dương cao giọng:
– Đại hòa thượng, ngươi cũng đếch phải người Đông Đảo, người ta tuyển ai làm đảo vương có liên quan rắm gì đến ngươi? Theo ta thấy, ngươi cũng nên buông bỏ chìa khóa, ngậm chặt mỏ lại, để mặc tên già họ Thích ấy tự mình tranh chấp cái ngôi đảo vương gì đấy đi.
Lời vừa thốt ra đã nói lên toàn bộ tiếng lòng của mọi người, đệ tử Đông Đảo hùa nhau khen hay. Xung đại sư nhíu mày, đang định nghĩ ra lời lẽ phản bác thì Trúc Nhân Phong đã nổi trận lôi đình, hét lớn:
– Tiểu súc sinh, ngươi là cái quái gì chứ? Nơi này có chỗ cho ngươi chõ mõm vào à?
Nhạc Chi Dương cười:
– Ta chả là cái quái gì cả, ta chỉ là bố nhà ngươi, bố đây đang nói chuyện, con ngoan nên lắng nghe mới đúng!
Trúc Nhân Phong nổi khùng, trợn mắt quát to:
– Tiểu súc sinh ngươi dám nói lại lần nữa?
– Nói cái gì? – Nhạc Chi Dương mỉm cười: – Nói bố là bố của con à?
Trúc Nhân Phong giận sôi máu, tung người toan nhảy đến, Xung đại sư vội cản y lại, nói:
– Chớ so đo với cái loại miệng còn hôi sữa như vậy.
Nói rồi hắn ngẩng mặt lên, lạnh giọng tuyên bố:
– Vừa rồi tỷ võ quyết định, phe ta đã giành chiến thắng, từ nay về sau toàn bộ người Đông Đảo phải tôn Thích tiên sinh lên làm chủ nhân.
Lời vừa ra khỏi miệng, bốn bề dậy lên tràng mắng chửi. Dương Phong Lại gầm gừ:
– Lừa trọc, ngươi đổi trắng thay đen gì chứ? Trận vừa rồi rành rành là Hoa tôn chủ giành chiến thắng, họ Trúc âm mưu đánh lén, đáng lẽ phải tiến hành nghiêm trị.
Xung đại sư cười hỏi:
– Vậy dám hỏi Dương tôn chủ, hai bên tỷ thí với nhau, bên chiến thắng là kẻ đứng hay là người nằm? Nếu Hoa tôn chủ có thể đứng vững thì ta sẽ xem như bà ấy giành chiến thắng, thế nào?
Hoa Miên trong lòng bực tức, cười lạnh nói:
– Giao rõ là tỷ võ quyết định, các ngươi lại đi dùng độc, thế có tính là phạm quy hay không?
Xung đại sư cười:
– Ừ thì bọn ta nói là tỷ võ quyết định chứ đâu có nói là trong lúc tỷ võ không được dùng độc. Năm xưa, tiền bối “Tố Tâm Thần Y” Hoa Hiểu Sương cũng từng luyện qua “Cửu Âm Độc Chưởng”, đủ thấy việc lấy độc hòa hợp vào võ công đã có từ lâu đời.
Hoa Hiểu Sương là một vị tiền bối tổ tiên của Hoa Miên, nhờ cơ duyên đưa đẩy đã luyện thành công phu “Cửu Âm Độc Chưởng”. Hoa Miên tạm thời cứng họng, chả biết đối đáp thế nào. Dương Phong Lai càng giận đến mức hai mắt đảo tròn, luôn miệng mắng:
– Rắm chó, rắm chó, rõ là cưỡng từ đoạt lý…
Minh Đấu chợt hấp háy mắt, mỉm cười khục khịch:
– Dương tôn chủ à, theo ta thấy, Hoa tôn chủ thắng trước bại sau, Trúc tiên sinh thì bại trước thắng sau, mọi người xem như hòa nhau được không?
Dương Phong Lai nghe thấy lời này, lửa giận mới dần dịu lại, gật gù:
– Ngươi nói như vậy ít ra còn chút tính người!
Minh Đấu nói tiếp:
– Cho nên, ba trận tỷ thí một thắng một hòa, Dương tôn chủ cùng ta so tài trận cuối, quyết định thắng bại sau cùng được không nào?
Dương Phong Lai chưng hửng trong bụng, võ công của ông vốn không bì được Minh Đấu, giờ còn gánh thêm nội thương thì chắc chắn là chẳng có cửa nào thắng được. Đang lúc rầu rĩ, chợt nghe Nhạc Chi Dương cười bảo:
– Dương tôn chủ sức khỏe không đảm bảo, trận này không nhất thiết phải đánh.
Dương Phong Lai sửng sờ, Nhạc Chi Dương thảy cho ông một cái nháy mắt, cướp lời nói ngay:
– Trận này do Tịch đạo trưởng thay mặt Dương tôn chủ ứng chiến. Minh Đấu, ngươi mà không dám ứng chiến thì chính là thứ rùa rụt cổ nhát gan.
Minh Đấu vừa giận vừa kinh ngạc, la oai oải:
– Nói xằng nói bậy, Tịch Ứng Chân là tay sai của Chu Nguyên Chương, sao lại có thể thay mặt Đông Đảo ứng chiến?
Nhạc Chi Dương cười bảo:
– Trúc Nhân Phong chẳng phải cũng là chó săn của người Mông Cổ ư? Vậy sao có thể ứng chiến thay cho Đông Đảo?
Minh Đấu cứng họng lắp bắp:
– Y… Y được sự ủy thác của Thích tiên sinh.
– Vậy thì dễ thôi! – Nhạc Chi Dương mỉm cười xoay sang Hoa Miên: – Hoa tôn chủ, bà có đồng ý ủy thác cho Tịch đạo trưởng thay mặt ứng chiến hay không?
Hoa Miên vốn ngỡ rằng tình thế chẳng còn chút hy vọng nào, kết quả Nhạc Chi Dương chen chân vào giống như kẻ khuấy nước đục ao, nghĩ đến đây bà vội bảo:
– Tịch đạo trưởng chịu ra mặt, Hoa mỗ cầu còn không được, chỉ là…
Bà nhìn Tịch Ứng Chân chằm chằm, trong lòng phập phồng không yên, Tịch Ứng Chân đã chịu biết bao đày đọa trong tay Vân Hư, lỡ ông nhớ lại thù xưa, nhất định sẽ không ra tay.
Tịch Ứng Chân khẽ mỉm cười, vuốt râu bảo:
– Theo lý Đông Đảo có tranh chấp nội bộ, Tịch mỗ không tiện xen vào, nhưng tên hòa thượng này khao khát có được bí thuật Thiên Cơ cung, muốn kéo quân Nguyên quay trở lại xâm lược. Bần đạo xem như vì con dân Đại Hán, quyết không thể nhắm mắt làm ngơ.
Từng lời lẽ thốt ra vô cùng khí phách, người Đông Đảo ai nấy đều sinh niềm kính trọng. Xung đại sư mặt không đổi sắc, nhạt giọng nói:
– Nói vậy, Tịch đạo trưởng nhất định muốn can thiệp rồi?
Tịch Ứng Chân đáp:
– Không sai!
Xung đại sư gật đầu:
– Được, trận thứ ba xem như bên ta thua
Hắn đột ngột nhận thua, mọi người đều cảm thấy bất ngờ, Tịch Ứng Chân thắc mắc:
– Đại hòa thượng, ngươi có ý gì vậy?
Xung đại sư cười đáp:
– Minh tôn chủ chẳng đã nói rồi sao? Hai trận trước một thắng-một hòa, trận thứ ba cho dù bên ta thua thì cũng là một thắng-một hòa-một thua, suy cho cùng vẫn là thủ hòa. Cho nên, chúng ta đấu thêm một trận sau cùng, lấy ba chọi ba, bên nào thắng hai sẽ giành thắng lợi chung cuộc, bên ta vẫn giữ bộ khung như cũ xuất chiến, bên các ngài cũng nên cử ra ba người.
Ai nấy đều trố mắt nhìn nhau, Tịch Ứng Chân không kềm được cái nhíu mày, cười khổ bảo:
– Hòa thượng nhà ngươi phiền phức quá, xem ra nếu không đạt được mục đích ngươi sẽ không chịu bỏ cuộc rồi.
Xung đại sư cười:
– Không dám, không dám!
Tịch Ứng Chân lại hỏi:
– Pháp hiệu của ngươi là do sư phụ đặt cho à?
Xung đại sư đáp:
– Đúng vậy!
– “Đại doanh nhược xung, kỳ dụng bất cùng(*)”, dựa vào pháp hiệu có thể thấy được lệnh sư hết sức kỳ vọng vào ngươi. – Tịch Ứng Chân nói đến đây liền nhìn xoáy sâu vào Xung đại sư: – Hòa thượng, ngươi gấp gáp phân thắng bại như vậy có hơi làm nhục dến chữ “Xung” này rồi đấy.
(ND chú: Xung có nghĩa là “trống không”, câu trên trích từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử, có nghĩa là: Thực đầy mà ngỡ như vơi, nhưng dùng không bao giờ hết)
Xung đại sư cười bảo:
– Pháp hiệu chẳng qua chỉ là cách gọi cho có mà thôi, có câu “Mỗi người mỗi chí”, ví như thầy ta chí tại Phật Pháp, bần tăng chí ở thắng bại, đạo trưởng cứ tìm sách trích từ như vậy thôi thì lo suy nghĩ tìm người ra ứng chiến còn hơn.
Tịch Ứng Chân quét mắt một lượt, Hoa Miên trúng độc, hai tôn chủ Thi-Dương thì trọng thương, bản thân ông cho dù võ công cao đến đâu cũng chỉ thắng được một trận. Ba kẻ đối diện đều có võ công cao cường, Tam Tôn còn chẳng địch nổi, những tên đệ tử khác càng như lấy trứng chọi đá.
Đang phân vân, ông chợt nghe Diệp Linh Tô cất tiếng:
– Tịch đạo trưởng, để ta thử.
Tịch Ứng Chân đưa mắt nhìn sang, thiếu nữ khẽ mím môi, má đào đượm hồng, đôi đồng tử trong như nước thu ánh lên nét lạnh lẽo xa xăm.
Tịch Ứng Chân từng trông thấy cô ra tay, quả thực đã học được chân truyền của Vân Hư, dẫu rằng trình độ chưa tới nhưng cũng không dễ xem thường, nghĩ đi nghĩ lại, ông gật gật đầu. Xung đại sư mỉm cười:
– Được, tính thêm Diệp cô nương là hai người, không biết người thứ ba là ai?
Tịch Ứng Chân chưa kịp trả lời chợt nghe Nhạc Chi Dương cười bảo:
– Người thứ ba á? Tất nhiên là ông nội nhà ngươi đây nè!
Lão đạo sĩ ngẩn người, Diệp Linh Tô cũng kinh ngạc không kém, gắt lên:
– Nhạc Chi Dương, ngươi quậy phá gì đó? So quyền đọ cước không có mắt, chẳng phải là nơi để trẻ con đùa giỡn đâu.
– Ai là trẻ con? – Nhạc Chi Dương mỉm cười: – Ta lớn tuổi hơn cô, ta mà là trẻ con thì cô cũng là con nít ranh.
Diệp Linh Tô hai má đỏ bừng, mắng:
– Ngươi mới là con nít ranh ấy! Miệng còn hôi sữa, chẳng biết tốt xấu, hứ, để cho người ta đánh chết cũng đáng đời.
– Được thôi! – Nhạc Chi Dương vỗ tay cười: – Vậy trước khi chết, ta có thể uống một chầu sữa rồi, à sai rồi, uống một chầu rượu mới đúng.
Diệp Linh Tô chun chun môi, khẽ mắng:
– Con nít ranh uống rượu, có ngươi mới nghĩ ra được.
Hai người chỉ lo cãi nhau, hoàn toàn vứt kẻ địch sang bên. Trúc Nhân Phong nhìn hai người, trong lòng chẳng hiểu sao nảy sinh một niềm ghen tức khó hiểu, không kềm được quát lên:
– Hai ngươi đùa bỡn cái gì đấy? Đánh thì đánh cho lẹ, ông đây không có thời gian xem các ngươi diễn trò.
Tịch Ứng Chân gật đầu bảo:
– Nhạc Chi Dương, tiểu cô nương nói đúng, đối thủ có võ công rất cao, ngươi phải cân nhắc kỹ trước khi quyết định.
Nhạc Chi Dương khẽ mỉm cười đáp:
– Đạo trưởng an tâm, tự ta có chủ ý.
Diệp Linh Tô thấy gã dường như đã có tính toán sẵn trong đầu, bụng không khỏi nghi hoặc: “Tên tiểu tử này trước nay xảo quyệt, phỏng chừng thật sự có kế hay cũng nên.”
Xung đại sư quan sát Nhạc Chi Dương cũng cảm giác năm ăn năm thua, nhủ thầm tên tiểu tử này cướp được Hoa Miên, thân pháp nhanh lẹ như thỏ, có nhiều chỗ đáng xem, bấy giờ ngang nhiên ứng chiến thì dám chừng thân hoài tuyệt kỹ cũng nên. Đang ngẫm nghĩ, Minh Đấu bước sang nhỏ giọng thầm thì vào tai hắn:
– Đại sư an tâm, tên tiểu tử này võ công bình thường, không cần phải lo!
Xung đại sư hạ quyết tâm xong, cất giọng cười sang sảng:
– Tịch đạo trưởng, bên ngài nhân số đã đầy đủ, lần này chúng ta định giao chiến thế nào?
Trong lòng Trúc Nhân Phong cảm thấy e ngại, ra tay có phần chậm lại. Hoa Miên với tâm kính thông minh, nhìn tỏ mọi chuyện, hàng mi đẹp lập tức nhướng lên, hai mắt mở tròn, tay trái siết chặt thành quyền, bàn tính đâm ra như chớp giật xuyên qua song chưởng của Trúc Nhân Phong điểm trúng vào vai trái của y.
Vị trí này không nghiêng không lệch vừa đúng vào chỗ trước đây bàn tính đánh trúng. Trúc Nhân Phong thương tích chồng thêm thương tích, nửa người mềm nhũn, tay trái cũng buông thỏng xuống. Hoa Miên thành công được một chiêu, không để cho y kịp rút lui, lập tức lắc người xông đến, bàn tính lại tung ra, điểm hờ vào huyệt Thiên Đột nơi yết hầu của Trúc Nhân Phong.
Trúc Nhân Phong ngửa người về sau, tay phải giơ lên đón đỡ, nào ngờ Hoa Miên chỉ đánh giả như thế thôi, bàn tính đột ngột dịch lên cao giáng thẳng vào mặt của y.
Trúc Nhân Phong mắt nổ đom đóm, người xoay tròn một vòng, còn chưa đứng vững, sau lưng lại ăn phải một đòn, mấy vết thương cùng lúc phát tác khiến cho y ngã quỵ xuống đất. Đệ tử Đông Đảo đều cảm thấy hả hê, hàng tràng khen ngợi lần lượt nổ ra.
Hoa Miên với phong phạm bề trên, tự biết chừng mực. Bà thu lại bàn tính, mỉm cười:
– Khiêm nhường, khiêm nhường!
Đang định xoay người đi, chợt nghe Xung đại sư xì xồ xì xào nói câu gì đó, bà lấy làm tò mò quay đầu lại nhìn, chẳng ngờ Trúc Nhân Phong thừa cơ hội ấy bật người ngồi dậy, tay phải vung lên ném ra một đám khói trắng dày đặc.
Hoa Miên không kịp ứng phó, chợt phát giác có mùi hương lạ xộc vào mũi, tức thì đầu óc trở nên mê muội. Trúc Nhân Phong xộc đến một bước, ghì chặt lấy thắt lưng bà, tiện tay điểm lên ba vị trí huyệt đạo.
Sự tình xảy ra quá đột ngột, Dương Phong Lai đến khi kịp hoàng hồn, cõi lòng phẫn nộ không nói nên lời. Ông vội lao nhanh đến như một mũi tên, hai tay áo phóng ra lụa trắng, vừa định ra tay chợt cảm thấy có sự lạ xảy ra, dư quang nơi khóe mắt vừa đến, thấp thoáng hiện ra một mảnh tăng bào màu trắng.
– Tên lừa trọc? Trái tim Dương Phong Lai như chùng xuống, liếc vội sang bên chỉ thấy Xung đại sư đứng cách đó hơn một trượng, khép mi khoanh tay, miệng he hé cười. Dương Phong Lai đang thừ người ra chợt cảm giác một luồng đại lực ập đến từ mé bên cạnh, thế như nước lũ phá đê, đánh vào mạn sườn trái của ông.
Dương Phong Lai toan gập người né khỏi, nhưng đã chậm mất một bước, chưởng lực của đối phương ập đến, “Chát” một tiếng, xương sườn gãy làm mấy đoạn, cả người bay vút đi, lúc rơi xuống đất nôn thốc ra một bún máu tươi.
Ông giương mắt nhìn lên, Minh Đấu với vẻ mặt âm u, đang từ từ thu hồi chưởng phải. Nỗi đau trong lòng Dương Phong Lai lúc này còn sâu sắc hơn cả vết thương vừa trúng, ông không kềm được gầm lên:
– Minh Đấu, ngươi, ngươi tiếp tay cho giặc… đánh lén sau lưng người khác ư?
Minh Đấu cười rục rịch bảo:
– Dương tôn chủ chớ nên ngậm máu phun người, rõ ràng giao kèo một đối một, cớ sao ông lại ra tay tập kích Thích tiên sinh? Nếu để cho ông hạ thủ thành công, người khác sẽ cười rằng Đông Đảo chúng ta cậy đông hiếp ít, ta ngăn cản ông cũng chỉ vì giữ tiếng thơm lại cho Đông Đảo mà thôi…
– Tiếng thơm à? Thơm cái rắm mẹ nhà ngươi ấy! – Dương Phong Lai giận đến trào máu, trước mắt trở nên tối sầm. Vừa rồi Xung đại sư khiến ông phân tâm, Minh Đấu đánh lén ở bên cạnh, hai phía kẻ tối người sáng, rõ ràng đã sớm có mưu đồ sẵn. Dương Phong Lai nếm phải trái đắng, giờ đây có khổ tự biết, nỗi chua chát trong lòng thật khó mà tả hết.
Trúc Nhân Phong nghênh ngang đắc ý, sờ soạng thắt lưng của Hoa Miên rồi gỡ xuống một xâu chìa khóa, lắc loảng xoảng trên tay mấy cái, cười bảo:
– Đại hòa thượng, là cái này à?
Xung đại sư gật đầu:
– Không sai!
Dương Phong Lai giận dữ quát:
– Ngươi lấy chìa khóa làm gì?
Trúc Nhân Phong cười gằn:
– Rõ như ban ngày như vậy còn chưa sáng tỏ hay sao? Trận đấu này lão tử thắng rồi, nữ nhân thuộc về ta, chìa khóa cũng thuộc về ta. Mẹ nó chứ, các ngươi thua liên tiếp hai trận, từ đây về sau đều phải tôn Thích Vương Tôn lên làm chủ nhân.
Hoa Miên tuy trúng phải khói độc nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, nghe thấy lời này nước mắt chực rơi xuống. Xâu chìa khóa ấy là do Vân Hư trước khi đi để lại, trong đó có một chìa có thể mở được động Quy tàng, trong động chứa đựng bí đồ cơ quan, nếu rơi vào tay bọn Mông Nguyên chắc chắn sẽ khiến cho thiên hạ đảo điên, hỗn loạn.
Lòng bà lo lắng không yên nhưng lại lực bất tòng tâm. Trúc Nhân Phong ban nãy vốn chật vật khổ sở dưới tay bà, lúc này trông thấy bộ dạng sướt mướt trên, tà dâm trong lòng trỗi dậy, y bèn cười gằn:
– Tiểu nương tử đừng khóc, đợi lát nữa nàng sẽ sung sướng.
Hoa Miên cả giận:
– Đồ vô liêm sỉ.
Trúc Nhân Phong cười ha hả:
– Cái miệng ngọt xớt, đến mắng người cũng dễ nghe nữa!
Vừa nói y vừa giở trò, sờ soạng tứ tung, Hoa Miên từ nhỏ đã thủ trinh, chưa bao giờ chịu đựng nỗi ô nhục như vậy, nhất thời vừa xấu hổ vừa giận dữ, thiếu điều ngất lịm đi.
Đệ tử Đông Đảo thấy bà bị làm nhục, tiếng mắng chửi vang lên dậy trời dội đất. Trúc Nhân Phong vẫn chẳng chút quan tâm, tiếng la ó càng lớn, y càng cảm thấy phấn khích. Mọi người mặc dù hết sức phẫn nộ nhưng lại mang tâm lý “ném chuột sợ vỡ đồ”, vì vậy ngoài nhiếc móc ra cũng chẳng dám xông lên vây công.
Xung đại sư đứng bên chỉ mỉm cười mà không nói gì. Hắn đã sớm nhìn ra, trong Tứ Tôn của Đông Đảo, Dương Phong Lai là kẻ thiếu chủ kiến, Thi Nam Đình là kẻ bệnh hoạn triền miên, Minh Đấu thì gia nhập phe hắn, luận về tài trí và danh vọng chỉ có Hoa Miên là có thể lãnh đạo quần hùng. Vân Hư trước khi đi đã giao xâu chìa khóa lại cho bà cũng vì nhìn thấu điểm này, vì thế hắn bắt buộc phải khống chế người phụ nữ này thì mọi thứ mới được giải quyết dễ dàng.
Xung đại sư đề nghị tỷ võ chẳng qua chỉ là một hình thức lấp liếm che đậy, mắt thấy Hoa Miên sắp sửa chiến thắng mà trở nên lơi lỏng, hắn bèn thừa cơ hội dùng tiếng Mông Cổ lệnh cho Trúc Nhân Phong tung khói độc. Hoa Miên vì quá bất ngờ, lập tức trúng phải chiêu hiểm. Dương Phong Lai xông lên cứu viện cũng rơi vào bẫy của Xung đại sư, bị Minh Đấu đánh cho trọng thương. Cứ thế, Đông Đảo Tam Tôn toàn thể đều bại trận, chìa khóa động Quy Tàng cũng rơi vào tay Trúc Nhân phong, chỉ còn đợi ngày mở cửa hang đá lấy ra bí đồ cơ quan, binh thiết kỵ Mông Nguyên sẽ như hổ mọc thêm cánh, nhất định phá tan Bắc Bình, quét sạch thiên hạ, rửa hận cho những chí sĩ vong quốc năm xưa.
Đang đắc ý, chợt như có linh tính mách bảo, Xung đại sư trở tay phất chưởng, liền đó đánh rơi mấy mũi kim châm. Hắn đưa mắt nhìn sang, Diệp Linh Tô đang vọng lại bên này, mặt hoa trắng bệch như tuyết. Xung đại sư bất giác bật cười:
– Diệp cô nương, kim châm không có mắt, nhỡ đâu bắn trúng Thi tôn chủ vậy thì không hay lắm đâu.
Diệp Linh Tô nghiến răng, nắm kiếm hét lên:
– Hòa thượng, thả dì Hoa ra, bằng không ta sẽ khiến ngươi sống không được chết không xong.
Xung đại sư cười:
– Cô nương mạnh mồm quá, có những chuyện nói ra thì dễ chứ làm thì mới khó.
Diệp Linh Tô liếc nhìn Hoa Miên, bỗng nhiên tung người nhảy lên, kiếm Thanh Ly lập lòe quang ảnh, đâm thẳng vào mặt Xung đại sư. Xung đại sư khẽ nghiêng mình tránh khỏi mũi kiếm, ngón trỏ bún ra trúng vào thân nhuyễn kiếm. Gan bàn tay Diệp Linh Tô tức thì chảy máu, thanh kiếm tuột tay bay đi.
Một kiếm này vốn là tuyệt chiêu của “Phi Ảnh Thần Kiếm”, nào ngờ chỉ trong vòng một chiêu đã bị đối thủ hất kiếm khỏi tay. Diệp Linh Tô không kịp nghĩ ngợi nhiều, tay trái giơ ra phía trước. Xung đại sư e ngại kim châm bèn lướt mình về phía sau, chẳng ngờ cổ tay của thiếu nữ xoay chuyển, mấy chục mũi kim châm phóng thẳng về hướng Trúc Nhân Phong.
Trúc Nhân Phong ỷ có Hoa Miên trong tay, tin rằng không ai dám mạo phạm, dè đâu Diệp Linh Tô chẳng hề bận tâm đến chết sống của Hoa Miên, ngang nhiên phóng ra vô số kim châm. Trúc Nhân Phong quýnh quáng tay chân, vỗ ra mấy chưởng phành phạch, gắng hết sức quét rơi kim châm, đồng thời nắm lấy Hoa Miên đẩy sang một bên.
Y đứng còn chưa vững thì phía sau chợt nổi lên gió mạnh. Trúc Nhân Phong không kịp quay đầu lại, Diệp Linh Tô phía đối diện lại huơ tay phát ra thêm mấy mũi kim châm nữa.
Tay trái của Trúc Nhân Phong bận giữ Hoa Miên, chỉ còn tay phải có thể ứng phó, nhưng nếu dùng để ngăn cản kim châm, chắc chắn không chống đỡ được kẻ đánh lén đằng sau, còn nếu quay lại ứng phó thì lại không tránh khỏi bị kim châm xuyên thủng. Trong tình thế bất đắc dĩ, y đành phải buông Hoa Miên ra, tay phải quét rơi kim châm, tay trái theo tiếng gió lần ra vị trí, chộp mạnh về người ở phía sau.
Thế nhưng người nọ trơn tuột như mỡ, Trúc Nhân Phong chụp hụt vào khoảng không, chỉ tóm được một mảnh vải rách tướp máu. Y quay đầu lại nhìn, trông thấy một vị thiếu niên đang ôm lấy Hoa Miên giật lùi về sau, vạt áo nơi đầu vai của người nọ thủng một lổ để lộ ra năm dấu ngón tay còn rịn máu.
Hoa Miên nhận ra vị thiếu niên đó, vừa vui mừng vừa kinh ngạc, buộc miệng hô lên:
– Nhạc Chi Dương…
Kêu hưa dứt câu, phía trên đầu đã nổi gió mạnh, Xung đại sư hệt như chim ưng giương cánh, nhảy lên cao vỗ xuống một chưởng. Cõi lòng Hoa Miên như chìm xuống tận đáy, nghĩ thầm một chưởng này của Xung đại sư mà giáng trúng thì mười gã Nhạc Chi Dương cũng chẳng toàn mạng.
Bà chẳng dám nhìn nữa bèn nhắm chặt mắt lại, đúng lúc này chợt nghe “Uỳnh” một tiếng, bồn bề kình phong xao động, gió phất lên da mặt đau nhói.
Hoa Miên thầm cảm thấy lạ, mở mắt ra xem. Xung đại sư bổ nhào một vòng té xuống đất, trừng trừng ngó sang bên này vẻ thảng thốt. Hoa Miên theo ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy Tịch Ứng Chân bộ dáng tiêu sái, đang đứng khoanh tay. Hoa Miên lập tức hiểu ra, rõ là lão đạo sĩ kịp thời xuất hiện, tiếp lấy chưởng lực của Xung đại sư.
Xung đại sư trước khi đến Đông Đảo, từ miệng Minh Đấu đã tra rõ mọi thực hư ở nơi đây, nhìn khắp quần hùng Đông Đảo, chỉ có Vân hư là có thể thắng được y. Nhưng lão đạo sĩ này đến một cách đột ngột, nội lực quá sức tinh thuần, chưởng lực thì thật hùng hậu, tỏ ra vượt trội so với y. Xung đại sư cố nén lại huyết khí nhộn nhạo trong ngực, chậm chậm cất tiếng:
– Đạo trưởng bản lĩnh cao cường, dám hỏi pháp hiệu tôn danh?
Tịch Ứng Chân mỉm cười, thản nhiên đáp:
– Bần đạo Tịch Ứng Chân!
Xung đại sư nghe xong sửng sờ, “Thái Hạo cốc chủ” Tịch Ứng Chân vốn là kỳ nhân sánh vai cùng kỳ sư Uyên đầu đà, là người thống lãnh Đạo giáo khắp thiên hạ. Kể ra, nhân vật thoát tục này cũng là bằng hữu tri giao với Chu Nguyên Chương, chẳng hiểu sao vào thời khắc quan trọng lại đột nhiên xuất hiện ở Đông Đảo.
Trong lòng hắn nghi hoặc không thôi, liếc nhìn sang Minh Đấu, ánh mắt lộ vẻ trách cứ. Minh Đấu lẩm nhẩm ra dấu hiệu xui xẻo, lão cứ tưởng Tịch Ứng Chân vốn xem Đông Đảo là kẻ thù chứ không phải bè bạn, trước nay lại bị nhốt trong hang Tinh Ẩn, căn bản là không đưa nhân vật này vào tầm ngắm, cho nên cũng chẳng báo cho Xung đại sư biết.
Tịch Ứng Chân nhìn thoáng qua đầu vai của Nhạc Chi Dương, chợt thở dài bảo:
– Nhóc con, ngươi cũng gan cùng mình thật, tình thế ban nãy giống như đoạt mồi trong hang cọp, ngươi mà lùi chậm một bước thì thứ bị xé toạc chính là cái đầu của ngươi đấy.
Bả vai Nhạc Chi Dương vẫn còn đau nhói nhưng gã vẫn gắng gượng cười:
– Tại máu dồn lên não nên mấy chuyện khác ta cũng chả thèm nghĩ nhiều.
Tịch Ứng Chân liếc gã, gật đầu:
– Hay cho câu máu dồn lên não!
Ông lại xoay người về phía Diệp Linh Tô, trách:
– Con nhóc này, ngươi rốt cuộc là muốn cứu người hay giết người vậy? Kim châm mà vãi ra cả nắm, có phải là thêu hoa đâu cơ chứ!
Diệp Linh Tô mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Hoa Miên khẽ thở dài:
– Tịch đạo trưởng hiểu nhầm rồi. Nó ở với ta từ nhỏ đến lớn nên hiểu rõ tính tình của ta. Hoa Miên thà chết không chịu nhục, ví phải chịu sự ô nhục của tên dâm tặc thì thà chết đi cho rồi.
Diệp Linh Tô đỏ ửng hai mắt, nghẹn ngào nói:
– Dì Hoa, dì mà chết rồi, con… Con cũng không sống làm chi nữa!
Hoa Miên thấy thần sắc của cô thê lương, nhất thời trong lòng nhói buốt, gượng cười khuyên:
– Tô Nhi, chớ nói lời ngốc nghếch như vậy, tuổi đời con còn thênh thang, lại đương độ xuân thì, không được nói mấy lời chết chóc ở đây nữa.
Diệp Linh Tô cúi đầu lặng im, Hoa Miên càng cảm thấy xót xa, đang định cựa quậy ngồi dậy mới phát hiện ra mình đang ở trong lòng Nhạc Chi Dương. Mùi vị của đàn ông phảng phất truyền đến khiến cho tim bà lập tức đập vang thình thịch, vành tai đỏ lựng, bà bèn nhỏ giọng gắt:
– Nhạc Chi Dương, ngây ra đó làm gì, còn không mau giải huyệt đạo cho ta?
Nhạc Chi Dương nghe vậy lúc này mới giật mình, vội vã giơ tay giải huyệt, nhưng thủ pháp của Trúc Nhân Phong quái lạ, thử qua mấy lượt vẫn chẳng hề có tác dụng. Tịch Ứng Chân tiến lên một bước đỡ lấy Hoa Miên, nhấc tay vỗ mấy cái lên lưng của bà. Hoa Miên chỉ cảm thấy một dòng nhiệt lưu rót vào trong cơ thể, huyệt đạo tức khắc được xung khai. Bà vội vươn người đứng dậy, nào ngờ cơ thể mềm oặt thiếu sức lực, suýt nữa lại ngã vào lòng Nhạc Chi Dương. Bà thử vận khí nơi đan điền nhưng lại cảm giác trống rỗng vô lực, gương mặt thoáng vẻ sửng sốt. Tịch Ứng Chân thấy sắc mặt bà như vậy, trong lòng hiểu ra mấy phần, gật gù bảo:
– Bà trúng phải khói độc, độc tính chưa tan hết, khí lực không đủ.
Ông xoay người lại hỏi Trúc Nhân Phong:
– Ngươi dùng loại độc gì thế?
Trúc Nhân Phong vừa bị đoạt mất thức ăn ngay trên miệng, trong lòng căm hận xen lẫn tức tối, nghiến răng không nói lời nào. Xung đại sư chợt cười đáp:
– Tịch tiên sinh đã từng nghe qua “Nhuyễn Kim Hóa Ngọc Tán” chưa?
Tịch Ứng Chân biến sắc, bảo:
– Đại hòa thượng, tốt xấu gì ngươi cũng là truyền nhân của Kim Cương, cớ sao lại dùng mê dược của “Độc Vương Tông”?
Xung đại sư cười đáp:
– Trời sinh vạn vật đều có mục đích của nó. Giống như việc giết người, dùng đao cũng là giết, dùng độc cũng là giết, cớ gì phải phân chia loại bậc cao thấp? Chính thống hay không cũng là lẽ thành kiến phiến diện, có hiệu quả hay không mới chính là kết luận chính xác nhất.
Tịch Ứng Chân hừ lạnh một tiếng, chìa tay ra giục:
– Đưa đây!
Xung đại sư cười hỏi:
– Đưa gì chứ?
Tịch Ứng Chân đáp:
– Đương nhiên là thuốc giải.
Xung đại sư lắc lắc đầu:
– Không có thuốc giải.
Tịch Ứng Chân xụ mặt xuống, đang định lên tiếng thì Xung đại sư đã ngắt lời:
– Tịch đạo trưởng, ngài không phải là người của Đông Đảo, việc hôm nay không hề liên quan đến ngài!
Tịch Ứng Chân nhíu mày nghĩ thầm: “Hòa thượng nói không sai, ta không phải người của Đông Đảo, không tiện dây dưa vào việc này…”
Đang lúc lưỡng lự, chợt nghe Nhạc Chi Dương cao giọng:
– Đại hòa thượng, ngươi cũng đếch phải người Đông Đảo, người ta tuyển ai làm đảo vương có liên quan rắm gì đến ngươi? Theo ta thấy, ngươi cũng nên buông bỏ chìa khóa, ngậm chặt mỏ lại, để mặc tên già họ Thích ấy tự mình tranh chấp cái ngôi đảo vương gì đấy đi.
Lời vừa thốt ra đã nói lên toàn bộ tiếng lòng của mọi người, đệ tử Đông Đảo hùa nhau khen hay. Xung đại sư nhíu mày, đang định nghĩ ra lời lẽ phản bác thì Trúc Nhân Phong đã nổi trận lôi đình, hét lớn:
– Tiểu súc sinh, ngươi là cái quái gì chứ? Nơi này có chỗ cho ngươi chõ mõm vào à?
Nhạc Chi Dương cười:
– Ta chả là cái quái gì cả, ta chỉ là bố nhà ngươi, bố đây đang nói chuyện, con ngoan nên lắng nghe mới đúng!
Trúc Nhân Phong nổi khùng, trợn mắt quát to:
– Tiểu súc sinh ngươi dám nói lại lần nữa?
– Nói cái gì? – Nhạc Chi Dương mỉm cười: – Nói bố là bố của con à?
Trúc Nhân Phong giận sôi máu, tung người toan nhảy đến, Xung đại sư vội cản y lại, nói:
– Chớ so đo với cái loại miệng còn hôi sữa như vậy.
Nói rồi hắn ngẩng mặt lên, lạnh giọng tuyên bố:
– Vừa rồi tỷ võ quyết định, phe ta đã giành chiến thắng, từ nay về sau toàn bộ người Đông Đảo phải tôn Thích tiên sinh lên làm chủ nhân.
Lời vừa ra khỏi miệng, bốn bề dậy lên tràng mắng chửi. Dương Phong Lại gầm gừ:
– Lừa trọc, ngươi đổi trắng thay đen gì chứ? Trận vừa rồi rành rành là Hoa tôn chủ giành chiến thắng, họ Trúc âm mưu đánh lén, đáng lẽ phải tiến hành nghiêm trị.
Xung đại sư cười hỏi:
– Vậy dám hỏi Dương tôn chủ, hai bên tỷ thí với nhau, bên chiến thắng là kẻ đứng hay là người nằm? Nếu Hoa tôn chủ có thể đứng vững thì ta sẽ xem như bà ấy giành chiến thắng, thế nào?
Hoa Miên trong lòng bực tức, cười lạnh nói:
– Giao rõ là tỷ võ quyết định, các ngươi lại đi dùng độc, thế có tính là phạm quy hay không?
Xung đại sư cười:
– Ừ thì bọn ta nói là tỷ võ quyết định chứ đâu có nói là trong lúc tỷ võ không được dùng độc. Năm xưa, tiền bối “Tố Tâm Thần Y” Hoa Hiểu Sương cũng từng luyện qua “Cửu Âm Độc Chưởng”, đủ thấy việc lấy độc hòa hợp vào võ công đã có từ lâu đời.
Hoa Hiểu Sương là một vị tiền bối tổ tiên của Hoa Miên, nhờ cơ duyên đưa đẩy đã luyện thành công phu “Cửu Âm Độc Chưởng”. Hoa Miên tạm thời cứng họng, chả biết đối đáp thế nào. Dương Phong Lai càng giận đến mức hai mắt đảo tròn, luôn miệng mắng:
– Rắm chó, rắm chó, rõ là cưỡng từ đoạt lý…
Minh Đấu chợt hấp háy mắt, mỉm cười khục khịch:
– Dương tôn chủ à, theo ta thấy, Hoa tôn chủ thắng trước bại sau, Trúc tiên sinh thì bại trước thắng sau, mọi người xem như hòa nhau được không?
Dương Phong Lai nghe thấy lời này, lửa giận mới dần dịu lại, gật gù:
– Ngươi nói như vậy ít ra còn chút tính người!
Minh Đấu nói tiếp:
– Cho nên, ba trận tỷ thí một thắng một hòa, Dương tôn chủ cùng ta so tài trận cuối, quyết định thắng bại sau cùng được không nào?
Dương Phong Lai chưng hửng trong bụng, võ công của ông vốn không bì được Minh Đấu, giờ còn gánh thêm nội thương thì chắc chắn là chẳng có cửa nào thắng được. Đang lúc rầu rĩ, chợt nghe Nhạc Chi Dương cười bảo:
– Dương tôn chủ sức khỏe không đảm bảo, trận này không nhất thiết phải đánh.
Dương Phong Lai sửng sờ, Nhạc Chi Dương thảy cho ông một cái nháy mắt, cướp lời nói ngay:
– Trận này do Tịch đạo trưởng thay mặt Dương tôn chủ ứng chiến. Minh Đấu, ngươi mà không dám ứng chiến thì chính là thứ rùa rụt cổ nhát gan.
Minh Đấu vừa giận vừa kinh ngạc, la oai oải:
– Nói xằng nói bậy, Tịch Ứng Chân là tay sai của Chu Nguyên Chương, sao lại có thể thay mặt Đông Đảo ứng chiến?
Nhạc Chi Dương cười bảo:
– Trúc Nhân Phong chẳng phải cũng là chó săn của người Mông Cổ ư? Vậy sao có thể ứng chiến thay cho Đông Đảo?
Minh Đấu cứng họng lắp bắp:
– Y… Y được sự ủy thác của Thích tiên sinh.
– Vậy thì dễ thôi! – Nhạc Chi Dương mỉm cười xoay sang Hoa Miên: – Hoa tôn chủ, bà có đồng ý ủy thác cho Tịch đạo trưởng thay mặt ứng chiến hay không?
Hoa Miên vốn ngỡ rằng tình thế chẳng còn chút hy vọng nào, kết quả Nhạc Chi Dương chen chân vào giống như kẻ khuấy nước đục ao, nghĩ đến đây bà vội bảo:
– Tịch đạo trưởng chịu ra mặt, Hoa mỗ cầu còn không được, chỉ là…
Bà nhìn Tịch Ứng Chân chằm chằm, trong lòng phập phồng không yên, Tịch Ứng Chân đã chịu biết bao đày đọa trong tay Vân Hư, lỡ ông nhớ lại thù xưa, nhất định sẽ không ra tay.
Tịch Ứng Chân khẽ mỉm cười, vuốt râu bảo:
– Theo lý Đông Đảo có tranh chấp nội bộ, Tịch mỗ không tiện xen vào, nhưng tên hòa thượng này khao khát có được bí thuật Thiên Cơ cung, muốn kéo quân Nguyên quay trở lại xâm lược. Bần đạo xem như vì con dân Đại Hán, quyết không thể nhắm mắt làm ngơ.
Từng lời lẽ thốt ra vô cùng khí phách, người Đông Đảo ai nấy đều sinh niềm kính trọng. Xung đại sư mặt không đổi sắc, nhạt giọng nói:
– Nói vậy, Tịch đạo trưởng nhất định muốn can thiệp rồi?
Tịch Ứng Chân đáp:
– Không sai!
Xung đại sư gật đầu:
– Được, trận thứ ba xem như bên ta thua
Hắn đột ngột nhận thua, mọi người đều cảm thấy bất ngờ, Tịch Ứng Chân thắc mắc:
– Đại hòa thượng, ngươi có ý gì vậy?
Xung đại sư cười đáp:
– Minh tôn chủ chẳng đã nói rồi sao? Hai trận trước một thắng-một hòa, trận thứ ba cho dù bên ta thua thì cũng là một thắng-một hòa-một thua, suy cho cùng vẫn là thủ hòa. Cho nên, chúng ta đấu thêm một trận sau cùng, lấy ba chọi ba, bên nào thắng hai sẽ giành thắng lợi chung cuộc, bên ta vẫn giữ bộ khung như cũ xuất chiến, bên các ngài cũng nên cử ra ba người.
Ai nấy đều trố mắt nhìn nhau, Tịch Ứng Chân không kềm được cái nhíu mày, cười khổ bảo:
– Hòa thượng nhà ngươi phiền phức quá, xem ra nếu không đạt được mục đích ngươi sẽ không chịu bỏ cuộc rồi.
Xung đại sư cười:
– Không dám, không dám!
Tịch Ứng Chân lại hỏi:
– Pháp hiệu của ngươi là do sư phụ đặt cho à?
Xung đại sư đáp:
– Đúng vậy!
– “Đại doanh nhược xung, kỳ dụng bất cùng(*)”, dựa vào pháp hiệu có thể thấy được lệnh sư hết sức kỳ vọng vào ngươi. – Tịch Ứng Chân nói đến đây liền nhìn xoáy sâu vào Xung đại sư: – Hòa thượng, ngươi gấp gáp phân thắng bại như vậy có hơi làm nhục dến chữ “Xung” này rồi đấy.
(ND chú: Xung có nghĩa là “trống không”, câu trên trích từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử, có nghĩa là: Thực đầy mà ngỡ như vơi, nhưng dùng không bao giờ hết)
Xung đại sư cười bảo:
– Pháp hiệu chẳng qua chỉ là cách gọi cho có mà thôi, có câu “Mỗi người mỗi chí”, ví như thầy ta chí tại Phật Pháp, bần tăng chí ở thắng bại, đạo trưởng cứ tìm sách trích từ như vậy thôi thì lo suy nghĩ tìm người ra ứng chiến còn hơn.
Tịch Ứng Chân quét mắt một lượt, Hoa Miên trúng độc, hai tôn chủ Thi-Dương thì trọng thương, bản thân ông cho dù võ công cao đến đâu cũng chỉ thắng được một trận. Ba kẻ đối diện đều có võ công cao cường, Tam Tôn còn chẳng địch nổi, những tên đệ tử khác càng như lấy trứng chọi đá.
Đang phân vân, ông chợt nghe Diệp Linh Tô cất tiếng:
– Tịch đạo trưởng, để ta thử.
Tịch Ứng Chân đưa mắt nhìn sang, thiếu nữ khẽ mím môi, má đào đượm hồng, đôi đồng tử trong như nước thu ánh lên nét lạnh lẽo xa xăm.
Tịch Ứng Chân từng trông thấy cô ra tay, quả thực đã học được chân truyền của Vân Hư, dẫu rằng trình độ chưa tới nhưng cũng không dễ xem thường, nghĩ đi nghĩ lại, ông gật gật đầu. Xung đại sư mỉm cười:
– Được, tính thêm Diệp cô nương là hai người, không biết người thứ ba là ai?
Tịch Ứng Chân chưa kịp trả lời chợt nghe Nhạc Chi Dương cười bảo:
– Người thứ ba á? Tất nhiên là ông nội nhà ngươi đây nè!
Lão đạo sĩ ngẩn người, Diệp Linh Tô cũng kinh ngạc không kém, gắt lên:
– Nhạc Chi Dương, ngươi quậy phá gì đó? So quyền đọ cước không có mắt, chẳng phải là nơi để trẻ con đùa giỡn đâu.
– Ai là trẻ con? – Nhạc Chi Dương mỉm cười: – Ta lớn tuổi hơn cô, ta mà là trẻ con thì cô cũng là con nít ranh.
Diệp Linh Tô hai má đỏ bừng, mắng:
– Ngươi mới là con nít ranh ấy! Miệng còn hôi sữa, chẳng biết tốt xấu, hứ, để cho người ta đánh chết cũng đáng đời.
– Được thôi! – Nhạc Chi Dương vỗ tay cười: – Vậy trước khi chết, ta có thể uống một chầu sữa rồi, à sai rồi, uống một chầu rượu mới đúng.
Diệp Linh Tô chun chun môi, khẽ mắng:
– Con nít ranh uống rượu, có ngươi mới nghĩ ra được.
Hai người chỉ lo cãi nhau, hoàn toàn vứt kẻ địch sang bên. Trúc Nhân Phong nhìn hai người, trong lòng chẳng hiểu sao nảy sinh một niềm ghen tức khó hiểu, không kềm được quát lên:
– Hai ngươi đùa bỡn cái gì đấy? Đánh thì đánh cho lẹ, ông đây không có thời gian xem các ngươi diễn trò.
Tịch Ứng Chân gật đầu bảo:
– Nhạc Chi Dương, tiểu cô nương nói đúng, đối thủ có võ công rất cao, ngươi phải cân nhắc kỹ trước khi quyết định.
Nhạc Chi Dương khẽ mỉm cười đáp:
– Đạo trưởng an tâm, tự ta có chủ ý.
Diệp Linh Tô thấy gã dường như đã có tính toán sẵn trong đầu, bụng không khỏi nghi hoặc: “Tên tiểu tử này trước nay xảo quyệt, phỏng chừng thật sự có kế hay cũng nên.”
Xung đại sư quan sát Nhạc Chi Dương cũng cảm giác năm ăn năm thua, nhủ thầm tên tiểu tử này cướp được Hoa Miên, thân pháp nhanh lẹ như thỏ, có nhiều chỗ đáng xem, bấy giờ ngang nhiên ứng chiến thì dám chừng thân hoài tuyệt kỹ cũng nên. Đang ngẫm nghĩ, Minh Đấu bước sang nhỏ giọng thầm thì vào tai hắn:
– Đại sư an tâm, tên tiểu tử này võ công bình thường, không cần phải lo!
Xung đại sư hạ quyết tâm xong, cất giọng cười sang sảng:
– Tịch đạo trưởng, bên ngài nhân số đã đầy đủ, lần này chúng ta định giao chiến thế nào?
Danh sách chương