“Chết tiệt, thứ quái quỷ gì thế này?”

Nội vò chặt miếng vải trong tay để thể hiện cơn giận dữ khó có thể lấn át trong lòng mình. Rồi, chợt nghĩ đến điều gì, nàng lập tức xoay người hô lớn:

“Mau, cho người thu hồi lại đống thơ gọi hàng này. Mau!”

Hiển nhiên xung quanh ai cũng ý thức được độ trầm trọng của vấn đề. Mỗi người không ai nói một lời, mang theo vẻ nghiêm trọng lộ rõ trên từng gương mặt, nhanh chóng tản ra thu hồi những mảnh vải trắng đang thi nhau lưu truyền khắp nơi.

Thế nhưng, nhìn bầu không khí um sùm rối loạn đang lan tràn như dịch bệnh khắp nơi, trong lòng ai cũng đã hiểu: động tác của mình e rằng… đã chậm.

“Ha ha ha! Hảo sách, quả nhiên là hảo sách.” Một tên Hán tướng vừa đi vừa cười lớn. Ánh mắt hắn chứa đầy ý trào phúng, nhìn lấy bọn đồng liêu đang quây xung quanh kể:

“Đáng tiếc lúc đó chư vị không có mặt ở đó, không được mục tại sở thị vẻ mặt ướp muối của đám phản tặc kia.”

“À, Trương huynh, đừng nói lạ vậy chứ?” một tên khác chen vào cười nói:

“Chúng ta phần nhiều đều ở xa ở gần nơi đó, chỉ là không được may mắn bằng huynh, ở trên thuyền bắn tên thôi.”

“Xì…” tên họ Trương phì mũi khinh thường bảo:

“Lão Bàng, ta nói lão ếch ngồi đáy giếng, ánh mắt thiển cận, lời ấy chẳng sai. Làm sao lão có thể so sánh được người đứng trên tường trại xa cả dặm với người trực tiếp đứng chịu mũi sào như ta được? Chặc chặc, cái cảm giác đó, thật chẳng khác nào lần đầu rong ruổi trên mông Man nữ là bao. Hé hé hé.” tên kia càng kể càng say, đến lúc cuối ánh mắt đã đầy ý dâm tà, híp thành một đường kẻ nhỏ. Bọn xung quanh nhìn hai chòm râu cá trê của hắn đang đung đưa, biết rõ hắn đang khoái trá lắm bèn giục bảo:

“Trương ca, Trương đại nhân, ngài đừng làm bộ làm tịch nữa, mau mau kể chúng ta nghe rõ một, hai đi.”

“Ha ha, đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.” Tên kia thấy mọi người xung quanh ai nấy đều đã chăm chú nhìn mình mới hài lòng cất tiếng cười vang, vẻ mặt sảng khoái hếch mũi lên bắt đầu kể:

“Lúc ấy, bản tướng quân đang ở trên chiếc thuyền phía tận ngọn đầu, nghe theo lệnh của Giả giáo úy, ta lập tức ưỡn ngực, ánh mắt sòng sọc quan sát tường trại giặc cùng lũ man nữ trên đó, khi đó…”

Cùng lúc đó, Phù Nhạc Hương Hầu Lưu Long đứng ở một góc lều gần bên, y kín đáo quan sát tên Trương đầu lĩnh đang bô bô chém gió về hình ảnh oai phong thần vũ của mình một lúc mới hài lòng gật đầu, xoay người cất từng bước chân chắc nịch về phía sâu trong Hán doanh. Phải mất một lúc, y mới đến được một khu vực cờ xí choáng ngợp, đông đảo từng nhóm, từng nhóm quân sĩ tinh nhuệ đang chầm chậm di chuyển theo những tuyến đường cố định, tựa như một tòa đại trận đầy bí hiểm. Lưu Long gật đầu thật nhẹ chào hỏi đám quân sĩ mỗi khi chúng đi ngang qua hắn, khẽ liếc nhìn một thân ảnh nhỏ nhắn đang mang theo ánh mắt đầy quật cường quỳ gần đó, rồi mới vén lên màn che của một ngôi lều khang trang, chậm rãi bước vào trong, chắp tay bảo:

“Nguyên soái, mọi chuyện vẫn diễn ra theo như kế hoạch, hết sức thuận lợi.”

Đối diện với hắn, Mã Viện vẫn một bộ mặt dửng dưng, đưa mắt quan sát một tấm da rộng lớn đang căng phồng trên khung đỡ. Đó là một tấm da sói trắng, nghe đâu là chiến lợi phẩm rực rỡ thời còn niên thiếu của lão nguyên soái. Mã Phục Ba rất yêu quí tấm da này, lão sai người bỏ nhiều tiền, mời danh họa đến vẽ nên một bức《Đại Hán sơn hải đồ》, trên đó có thấy rõ các châu, quận cùng thành quách của cả đế quốc.

Lưu Long nhìn y chăm chú nghiền ngẫm tấm địa đồ đến mức lờ cả lời mình nói thì cũng chẳng vội vã gì. Là đồng đội chinh chiến nhiều năm trời, hắn đã quá quen thuộc với sở thích cùng nề nếp sinh hoạt của tên soái già. Lưu Hầu gia ung dung đi đến bên bàn, châm cho mình một chén nước uống cho mát họng, rồi đưa ánh mắt nhìn bầu trời xanh bên ngoài.

“Được, khụ khụ, tính ra lão phu cuối cùng cũng thấy có chút an tâm.” Vừa lúc này, Mã Phục Ba cũng kết thúc việc âu yếm tấm sơn hà đồ của mình. Y ho khan, đi đến nhận lấy một chén nước từ tay Lưu Long, ực một phát rồi mới cười nói:

“Nguyên Bá, chiêu tung tin đồn này của Diệu Bình quả thật rất diệu a.”

“Nguyên soái quá khen, khuyển tử chỉ đóng góp một chút ý mọn, quả thật không đáng kể công.” Lưu Long khiêm tốn bảo.

Mã Viện vẫn mang ý cười trên mặt, đôi mắt tinh ranh như xem thấu vẻ ngoài khiêm tốn của tên phó soái, nhìn thấu vào nội tâm tham lam cùng vẻ hãnh tiến của y. Mã nguyên soái không bóc trần nó, y nện giày đến bên cửa lều, hơi vén một góc màn che lên để nhìn khung cảnh bên ngoài, ngẫm nghĩ một chút, y nói:

“Có công, đương nhiên phải thưởng, phải ghi nhớ. Đằng này đây lại có thể coi là một đại công, sao lại khiêm nhường?” Trong mắt lóe lên từng luồng sáng, y buông màn che xuống sau khi đã thu hết thân ảnh tên nhóc con đang quỳ bên ngoài, xoay người đi đến bên bàn để mở một cuộn thẻ tre lên xem mà nói:

“Lại nói, đây cũng là một điểm mấu chốt quan trọng. u cũng là lần đầu tiên bọn nhóc con này cho thấy chúng hữu dụng.”

Lần này Lưu Long có hơi khó nắm bắt ý của y. Tên hầu gia thoáng chau mày suy nghĩ một hồi vẫn thấy rất tối nghĩa bèn hỏi dò:

“Ý đại soái là?”

Đôi mắt Mã Viện tiếp tục lướt trên cuốn thẻ tre do giám quân ghi chép lại tình hình trong quân mấy hôm nay, y than thở:

“Nguyên Bá, có biết vì sao Bệ Hạ nhất định không vội vàng, phải chuẩn bị cả hai năm cho trận bình Giao này, mà lại hết sức gấp rút, ba lần tăng viện, bốn bận thúc giục chúng ta nhanh chóng thảo trừ bọn chúng không?”

“Đã Đại soái nhắc vấn đề này, mạt tướng cũng có chút nghe thấy.” Lưu Long gật đầu bảo:

“Nghe đâu hồi đầu tin Giao Chỉ nổi loạn kéo về, Bệ Hạ vốn đã rất giận dữ, dự tính ngay lúc đó chuẩn bị ngự giá thân chinh, thế nhưng nửa chừng được Cao Mật Hầu khuyên bảo mới dừng lại.” nói đến đây, y có hơi mất mát bảo: “Bệ Hạ vốn rất tin tưởng Đặng Trọng Hoa…”

“Là lão ta xứng đáng Bệ Hạ tin tưởng.” Mã Viện lắc đầu góp ý.

“Khi đó Đặng hầu gia vào diện thánh, chỉ nói một câu đã làm thay đổi dự tính của Bệ Hạ. Lão nói…khụ khụ” Mã Viện dùng tay ngăn lấy Lưu Long định đứng ra đỡ, ho một chút rồi tiếp:

“Khụ, Lão nói: Bệ Hạ anh minh thần võ, duy Đại Hán như bệnh nhân mới dậy, mệt mỏi không thể lại chinh chiến liên hồi, mà nay đại tướng cầm binh thiếu khuyết, không Mã Vân Uyên không thể, đánh gấp thì thiệt quân, đánh lâu…” Giọng nói Mã Viện hơi âm trầm, lão nhấn mạnh từng chữ:

“Đánh lâu e rằng bọn chúng trưởng thành, lại tạo thành một Xích Mi thứ hai phía Nam.”

“Tê!” Lưu Long hít một ngụm khí lạnh, có chút không quá tin tưởng bảo:

“Lời ấy có chút không thực chăng?”

“Là thực.” Mã Viện xác nhận: “Trọng Hoa tuy võ công, cầm quân không phải hạng nhất lưu, xong tầm nhìn cùng tri thức đã không phải người thường có thể so sánh được. Lão ta nhận xét, quả thật chính xác đến từng đường tơ, kẽ tóc. Nguyên Bá đừng quên bọn phản tặc hãy còn quá trẻ, còn rất nhiều thời gian phát triển. Mà quan trọng nhất trong đó chính là ngụ ý: các tướng Đại Hán đã quá già, các tướng trẻ thì chưa đủ nhuệ khí, khó lòng độc thân độc lập chống đỡ tứ phương. Vì không muốn phản tặc lợi dụng cơ hội lớn mạnh sức chiến đấu nên phải dùng mưu tính kế, chuẩn bị kỹ càng để nhanh chóng phá địch.”

Mã Viện nói xong, lại hớp một chén nước, giọng đầy mạnh mẽ hùng hồn giải thích:

“Bình Man chỉ là chuyện thứ yếu, quan trọng nhất chính là qua lần chinh chiến này, cố gắng đào tạo một lớp tướng lĩnh thiện chiến, để có thể tiếp tục vì Đại Hán ta khuếch trương tứ phương.”

“Bệ Hạ anh minh.” Lưu Long nghe thấy, âm thầm giật mình, hóa ra đây mới chính là lý do vì sao Bệ Hạ năm lần bảy lượt phái hàng loạt những viên kiêu tướng tuổi đời hãy còn trẻ tham gia bình Nam. Rồi lão chợt nhớ ra điều gì, gương mặt có chút kinh ngạc hỏi:

“Nguyên soái, vậy lần trước?”

“Lúc đó lão phu trách phạt Đặng Duyên Bình cùng Giả Vũ Nho đều là vì muốn chúng tự thân hiểu rõ điểm yếu, dốc sức khắc phục lớn mạnh… Dù sao lão phu đã quá già, khó lòng chống đỡ được lâu. Khụ Khụ Khụ.” Mã Viện vừa nói vừa ho khan dữ dội.

“Nguyên soái, bảo trọng thân thể.”

“Khụ khụ, ài, già rồi, có chịu chút thương hàn cũng là việc bình thường, chẳng sao chẳng sao.” Mã Viện không mấy để tâm ngắt lời, đoạn lão hỏi ngược lại:

“Đúng, bọn nhóc ấy dạo này thế nào?”

Lưu Long nghe lão nguyên soái hỏi, chắp tay đáp:

“Bọn chúng cũng trung quy trung cũ.” rồi hơi sắp xếp ý một chút hắn nói:

“Đặng Hồng sau khi dưỡng thương xong, điên cuồng lao đầu vào luyện binh, tập võ, ngày đêm kiên trì, rất có phong thái năm xưa của Đặng Trọng Hoa.”

“Ài, vẫn là một hạng vũ phu tự cao tự đại.” Mã Viện lắc đầu ngao ngán, lão hỏi: “Vũ Nho đây, Cung Vĩ thế nào?”

“Giả Vũ Nho dạo gần đây siêng năng nghiên cứu binh thư hơn trước nhiều, lại thường xuyên dấn thân tiếp nhận những nhiệm vụ nguy hiểm nơi tuyến đầu, có vẻ hắn muốn phá bỏ tính do dự dè chừng của mình.” Lưu Long nhìn đôi mắt Mã Viện lóe sáng hài lòng, hơi ngập ngừng lão tiếp:

“Riêng về Vương Cung Vĩ… hắn càng điên cuồng luyện võ hơn cả Đặng Duyên Bình, càng lúc càng hăng hái, càng tàn nhẫn. Hắn đã đi khắp trong quân, đòi thách đấu với rất nhiều người khác… Nguyên soái, nói ra phải nhắc tới tên Hàng tướng Phùng Tử Chính kia, không ngờ hắn lại chịu đựng được hơn trăm chiêu mới bại với Vương Quảng.”

“Ồ! Còn có chuyện này?” Mã Viện bật thốt lên nói, đoạn lão hơi trầm ngâm suy nghĩ, trong mắt lập lòe từng tia sáng. Lưu Long hiểu ý lão, ngập ngừng hỏi:

“Nguyên soái, dù sao hắn cũng là dị loại, hay là ta…”

“Không cần thiết!” Mã Viện bác bỏ: “Còn có lão phu nơi này, còn không đến mức lo sợ loại hàng tướng như hắn làm loạn. Với lại, tìm cách đè người xuống để an tâm, không bằng nhanh chóng nâng mình lên, tìm lấy kẻ củng cố, khắc chế chúng. Mã Thiết!”

“Chủ nhân!” Nghe lão hô, một tên Mã gia thân vệ ăn vận cực kỳ bắt mắt từ bên ngoài vén màn vào, quy cũ chắp tay báo.

“Đi, đưa tên nhóc ấy vào đây.” Mã Viện chỉ Ban Siêu đang quỳ gối bên ngoài bảo.

“Vâng.”

Lưu Long im lặng nhìn tên thân vệ quay gót hồng hộc bước đi, trong lòng ám đạo suy tính vì sao Mã Viện cố tình làm vậy trước mặt mình. Đoạn, lão lắc đầu cười khan, đây chẳng qua là vì muốn mình làm chứng lý do vì sao Mã Văn Uyên dám đào góc tường Ban gia mà thôi. Xong, Lưu Long biết thì biết, hắn vẫn phải âm thầm chấp nhận, dù sao Mã Viện lấy cớ vì Đại Hán, Ban gia có khó chịu mất đi một tên thiên tài như Ban Siêu thì cũng phải chấp nhận. Vì thế hắn cũng im lặng quan sát sự kiện trọng đại này. Thật ra lúc này hắn còn định báo cáo một tên hàng tướng khác là Dương Mân dạo này không ngừng lê la bám lấy Đặng Hồng làm quen, xong nhìn thái độ mặc kệ của tên lão soái, hắn cũng nhẹ nhàng để qua một bên, thôi không nhắc nữa.

Lát sau, tên thiếu niên ngoài kia cũng tới, vừa vào lều, hắn đã đàng hoàng lễ độ chắp tay thưa:

“Siêu ra mắt đại soái, ra mắt Lưu Hầu gia.”

“Ừm!” mặt mũi Mã Viện đầy uy nghiêm bảo: “Siêu, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Việc đêm đó bản soái không hề trách ngươi, ngươi đã cố gắng bảo toàn sách lược tam quân, đúng ra có công không nhỏ. Ngược lại Mã Phòng đã bị ta răn phạt thích đáng.”

“Hồi đại soái, Siêu đã nghĩ thấu đáo.” Ban Siêu lắc đầu, chắp tay bảo:

“Đại soái, đạo dùng binh vốn thiên biến vạn hóa, thế cục xoay vần, thay đổi khôn lường. Nếu như bản thân Siêu không biết võ nghệ, tự đặt mình ra ngoài ba quân thì không thể nhanh chóng thích ứng tình thế, không thể ra quyết định chính xác được.”

Ban Siêu cắn răng nói.

“Đã vậy trong quân vốn trọng kẻ mạnh, Siêu không thể dùng một thân yếu đuối ra bảo mọi người phải răm rắp nghe theo được.”

“Vậy phụ thân ngươi thì tính thế nào? Ngươi đừng quên Ban đại nhân vốn muốn ba anh em các ngươi đều theo nghiệp của lão ta đấy.” Mã Viện khinh khỉnh cười hỏi.

“Siêu đã viết thư tỏ rõ ý định với gia phụ. Vì Đại Hán, vì Bệ Hạ, Siêu phải bỏ bút nghiên để theo nghiệp binh đao cũng là điều nên làm. Gia phụ chắc chắn sẽ không gây khó dễ.”

“Bỏ bút nghiên theo việc binh đao? Đã viết…” Mã Viện tinh quái nhìn tên nhóc con, mãi một lúc vẫn không thấy tên thiếu niên với đôi mắt đầy kiên cường trước mặt có bất kỳ dấu hiệu giả dối nào, y mới hài lòng gật đầu bảo:

“Được, đã ngươi quyết tâm như vậy, lão phu cũng không làm khó nữa. Xong ngươi nên biết, võ công Mã gia chỉ truyền người trong nhà, không ngoại truyền. Muốn học võ công của ta, ngươi phải là người Mã Gia.”

“Cái gì!” Ban Siêu giật mình thốt lên.

“Không thể nào!” Lưu Long cũng kinh dị bật người dậy, Mã Viện nói như vậy đã không chỉ đơn thuần muốn dạy võ cho Ban Siêu rồi, mà đã manh nha ý định muốn ép buộc tên nhóc kia gia nhập thế gia của mình. Lưu Long không khỏi dùng ánh mắt đánh giá tên nhóc yếu ớt trước mặt thêm vài lần. Nên biết Mã gia không phải thứ như Ban gia có thể so sánh, được đích thân gia chủ nhà họ Mã mời dụ vào, tiền đồ tương lai huy hoàng của Ban Siêu đã có thể thấy được một, hai.

“Đại… đại soái, Siêu hãy còn nhỏ, quả thực chưa có ý định đó…” Ban Siêu khẽ cắn răng nói khiến hai người kia bất ngờ cực kỳ.

“Ngươi từ chối? Hay ngươi cho rằng cháu gái ta không xứng với ngươi?” Mã Viện đột nhiên xuất ra uy áp cùng sát khí kinh người khiến binh lính đang tuần tra bên ngoài cũng giật nảy mình. Lập tức ba bốn chục tên lính nhanh như chớp mắt xuất hiện trong trương lều rộng lớn. Thế nhưng vừa vào, chúng đã choáng ngợp trước khí thế của lão nguyên soái, lại cũng khá bất ngờ vì thấy bên trong chẳng có mối nguy hiểm nào. Mãi cho đến lúc bị Lưu Long phất tay đuổi ra ngoài chúng vẫn không hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, trong lều vẫn lưu lại mấy tên Mã gia thân vệ, hết sức cảnh giác nhìn về Ban Siêu.

Riêng phần Mã Viện vốn định dùng khí thế của mình ép buộc tên nhóc trước mặt chấp thuận. Xong, Ban Siêu tựa như hòn đá chặn giữa dòng nước lũ, kiên cường không lùi mặc kệ sát khí ngày càng dữ dội từ Mã Viện. Thái độ này của hắn khiến mọi người xung quanh không khỏi gật gù tán thưởng. Đợi một lúc, Mã Viện mới thu lại khí thế, xoay người nói:

“Được, trước mắt ta phá lệ một phen, từ này ngươi hãy gia nhập Mã Vệ, học tập võ công thân vệ của ta trước đã, còn tương lai, từ từ tính sau.”

“Siêu, cảm tạ sư phụ thu dạy. Đồ đệ Ban Siêu, ra mắt sư phụ.” Ban Siêu nghe nói vui mừng quá đỗi, lập tức quỳ cúi đầu hành lễ trong ánh mắt chứng kiến của mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện