Đào Kỳ nghiêm túc nhìn tên bách phu trưởng xác minh:
“Các ngươi mau nói rõ, gặp ở nơi nào?”
Tên kia cũng đã biết người hỏi mình là Đào Hầu nên kính cẩn cúi đầu thưa:
“ Bẩm Đào hầu, lúc nãy chúng ta đi thăm dò con sông ở phía Nam thì phát hiện một đàn voi đang uống nước và tắm rửa gần đấy.”
“Đàn có bao nhiêu con? Bao nhiêu con lớn?” Phương Dung lúc này cũng hào hứng hỏi.
“Tầm mười đầu, quá nửa đã lớn.”
Trưng Trinh nghe vậy vui mừng nói: “Quân ta vốn chỉ có hơn hai mươi voi chiến, nay lại có một đàn lớn như vậy, nếu chúng ta có thể thu phục được chúng thì thật tốt.”
Đào Kỳ lắc đầu cười khổ: “Thuần hóa voi hoang nào có dễ như vậy. Chỉ nói bắt chúng đã khó khăn, muốn chúng ngoan ngoãn nghe lời cũng phải mất một đoạn thời gian, càng đừng nói đến huấn luyện cùng ra trận giết địch rồi.”
Mọi người biết hắn nói đúng nên cũng hô to đáng tiếc, lúc này Thục nương cười tươi nói:
“Đó là bình thường, mọi người quên Khí thôn có thể trao đổi với loài vật sao?”
“Đúng, sao ta có thể quên!” Đào Kỳ nghe vậy sực nhớ, hắn vui vẻ tìm bóng dáng tên Âu Mạn đang vuốt ve con sói vương trong sự xum xuê của đám trai trẻ mà nói: “Nếu có người thuần thú giúp đỡ, không chừng chúng ta có thể ép chúng nghe lời.”
Trưng Trinh cũng vui vẻ nói: “Được, vậy chúng ta mau đi xem xem.” đoạn nàng vui vẻ dắt tay Thục Nương cùng Phương Dung lên trước. Minh cũng hứng thú bừng bừng vừa đi sau lưng các nàng. Không nói kiếp trước hắn rất thích cưỡi voi du lịch, chỉ nói từ khi hắn xuyên không đến nay, loài voi luôn gắn bó mật thiết với cuộc sống người dân Lĩnh Nam. Chúng giúp Lạc dân dựng nhà, kéo gỗ, thồ hàng khi hòa bình. Lúc chiến tranh chúng cũng là những chiến binh cừ khôi nhất. Trong quân Lĩnh Nam có hẳn một đội voi chiến gần ba mươi con, do chính Trưng Vương chỉ huy. Nhờ có đội voi chiến này mà kỵ binh quân Hán không thể phát huy được hết khả năng của chúng.
Theo như cậu biết, không phải thôn làng nào cũng có thể nuôi nổi voi. Thường chỉ có những thôn lớn, hoặc thôn của Lạc Hầu Lạc Tướng mới nuôi một hai con thôi. Vì thế thường xảy ra tình huống hai ba làng dùng chung một đầu voi, khi cần sẽ phải đóng lệ, góp thức ăn để chúng giúp đỡ. Đó là vì không chỉ voi cần quan tâm chăm sóc rất kỹ lưỡng mà việc thu phục thuần dưỡng một đầu voi cũng vô cùng khó khăn. Loài voi dũng mãnh và thông minh lắm, nhất là những con voi hoang càng được tự nhiên trui rèn nên rất hung dữ. Đã vậy voi còn sống theo bầy đàn ít nhất cũng bốn năm đầu, vì thế bắt voi là một công việc nguy hiểm. Minh còn nhớ thôn hắn từng hợp tác với ba thôn khác để bắt một đầu voi hoang đi lạc đàn. Dẫu nó chỉ là chú voi lạc đàn nhưng phải cần hơn mười thanh niên trai tráng mới bắt nổi nó.
Công việc bắt và thuần dưỡng voi rất phức tạp, nhất là với những thôn vốn không có con voi nào của mình. Họ phải tìm cách lòng thòng lọng vào cổ hoặc chân voi, sau đó xiềng chúng vào những cọc gỗ thô to, vừa tìm cách tiếp xúc để an ủi nó, vừa phải bỏ đói, tra tấn voi cho chúng sợ hãi. Thường thì công việc này phải mất hàng tháng trước khi thôn dân bắt đầu dạy voi những câu lệnh đơn giản. Con voi mà thôn của Minh từng bắt cũng chỉ là một con chưa hoàn toàn trưởng thành đã mất nhiều thời gian như thế nên cậu thật sự muốn biết Khí thôn có thể giúp đỡ thuần voi tốt đến đâu.
Mọi người dắt nhau đi khoảng hai mươi phút thì bắt gặp một dòng sông rộng êm đềm cùng bóng dáng những con voi đang nô đùa. Chúng tranh nhau ngâm mình trong làn nước mát, dùng những chiếc vòi tạo thành từng cơn mưa tưới mát cho nhau. Có con còn nằm nhoài lên ven bờ, lăn qua lộn lại làm văng lên những đám bùn dính đầy trên người trước khi lao vào lòng sông. Nhóm người Trưng Trinh vừa đến đã bắt gặp khung cảnh rộn ràng này. Trong đàn voi có một đầu cực kỳ nổi bật, toàn thân nó trắng muốt không chút tạp màu, cao to hơn hẳn, ngà cũng dài và cong hơn, nó không đùa giỡn như những con khác mà bình thản đứng trên gò cao cạnh bờ sông, đôi mắt cảnh giác nhìn về phía quân Lĩnh Nam. Cho đến khi đoàn người xuất hiện toàn bộ mà vẫn không có dấu hiệu sẽ gây chiến, nó mới dần di chuyển xuống dòng sông tắm táp, thế nhưng đôi mắt cho thấy nó thủy chung không hề lơi là cảnh giác.
“Con đó thông minh quá!” Phương Dung thích thú thốt lên, nàng quay sang Nhị Vương nói:
“Con voi trắng này thần tuấn như vậy chắc hẳn Đại Vương sẽ rất ưa thích.”
Trưng Trinh nghe vậy lắc đầu cười đáp: “Chị Trắc rất yêu mến con Đen, chị ấy và nó cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu đậm, sẽ không chịu đổi voi chiến đâu.”
Thục nương lúc này cũng nói: “Con voi này tuy thông minh tráng kiện nhưng con Đen cũng chả thua kém gì, nó là vua trong loài voi, có khi còn mạnh hơn con này một bậc đấy.”
Con voi trắng đang dìm mình dưới nước bỗng dưng vươn vòi lên hất một tát nước về phía Thục nương như khinh bỉ nàng, làm Bát Nạn đại tướng quân há hốc mồm.
“Nó thật linh thông.” Đào Kỳ khen ngợi.
“Mọi người nhìn con voi kia.” Lúc này Minh chợt gọi. Mọi người theo hướng hắn chỉ thấy một con voi con trông rất xinh xắn đáng yêu đang hì hụp lội nước về phía đầu voi trắng. Chỉ đáng tiếc con voi này toàn thân lại lấm lem bùn đất, màu lông cũng chỉ là màu xám đen như những con khác mà thôi.
Thấy mọi người có vẻ không hiểu, Khải Minh vội chỉ vào sau lưng nó để giải thích: “Mọi người xem sau lưng nó có hàng nước bùn đang tan ra kìa.” Minh vừa nói xong thì con voi con cũng bơi lại gần con voi trắng, nó láu lỉnh luồn dưới vòi con lớn hơn, tinh nghịch quậy phá dùng vòi bắn liên tiếp những đợt sóng nước. Voi đầu đàn vậy mà không hề khó chịu, nó ré lên vui vẻ trước khi dùng vòi của mình tạo thành dòng nước mạnh mẽ từng chút cọ rửa thân thể con voi con; làm trôi đi những lớp bùn đất dơ bẩn, lộ ra một bộ lông màu trắng như bạch ngọc dường như có thể lóe ra những tia lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Trời, nó cũng là voi trắng, một đàn có hai con voi trắng. Đáng yêu quá”
“Nó là voi đầu đàn con, xem kìa nó thông minh không thua con người.” Các cô gái trẻ trong cánh quân nhanh chóng bị con voi con hút lấy. Ngay cả Khải Minh cũng không thể dời mắt đi khỏi cái thân ảnh lém lỉnh đang vì né tránh nước từ mẹ nó mà luồn lách lung tung kia.
“Sức quan sát rất tốt.” Thục nương vui vẻ vỗ vai Minh, so với những người khác thì nhóm cừ súy các nàng lại tán thưởng Khải Minh hơn.
“Trinh, chị bắt nó cho em nhé.” đoạn nàng quay sang Nhị Vương đề nghị. Thế nhưng chưa kịp nghe Trưng Trinh trả lời thì Đăng Châu công chúa đã chen ngang:
“Nhị Vương, để chị bắt cho em, ả này chỉ biết phá thôi, sẽ hỏng việc ấy.”
Trưng Trinh nghe vậy cười khổ liếc nhìn Đào Kỳ đang làm vẻ mặt vì xem vui mà mặc kệ, đoạn nàng lắc đầu bác bỏ: “Các chị khoan hãy cãi nhau, em nghĩ hãy để Âu Mạn đi nói chuyện với nó trước xem sao.”
Tên Mạn nãy giờ ở bên cạnh nghe nàng nói vậy thì ưỡn ngực hóp bụng. Chả đợi ai phân phó hắn vỗ lưng sói vương ra hiệu. Con sói cũng rất là nhân tính hóa gật gù, đoạn cả hai lần mò từng bước thận trọng tiếp cận đàn voi.
Con voi trắng đầu đàn cảnh giác nhìn theo thân ảnh của người và sói, khi thấy họ đã bước vào phạm vi của đàn liền rống lên thật to cảnh cáo. Mạn cùng con sói vốn đã quen tập tính nhiều loài thú nên cũng không kích thích nó, hắn dừng lại ở phạm vị vừa đủ, miệng cũng ré ré lên mấy tiếng voi kêu trong ánh mắt ngạc nhiên của con voi. Hai bên ré qua ré lại một lúc thì bỗng dưng con voi trắng vươn vòi làm một phát súng nước cực nhanh và chuẩn vào Mạn, làm tên thanh niên vì không có chuẩn bị mà ướt sũng từ đầu đến thân. Con sói vương bên cạnh thấy đồng bạn của mình bị ướt giận giữ gầm lên, chiếc mõm dài gầm gừ lộ ra những chiếc nanh sắc bén trắng muốt. Con voi hiển nhiên cũng không e ngại nó, nhưng nó dè chừng gần bốn mươi con sói khác đang lượn lờ xung quanh bầy đàn. Cũng phải nói vì phong cách chiến đấu của đàn sói này rất thích hợp với “Lĩnh Nam quân”, thế nên ông u Khanh và Bát Nạn tướng quân đã đưa chúng vào biên chế của cánh quân chuyên chiến đấu trong rừng này, đây là việc mà tất cả thành viên Lĩnh Nam quân đều hoan nghênh.
Âu Mạn hiển nhiên không vì con voi khinh bỉ mình mà khó chịu, hắn liếc nhìn con thú rồi vỗ mõm ra hiệu con sói quay lại. Về đến bên mọi người hắn cười khổ giải thích:
“Em có hỏi nó có muốn đi cùng chúng ta hay không. Nó không quyết liệt cự tuyệt cũng không chấp nhận. Nó tỏ ý vì chúng ta quá yếu sẽ không bảo vệ được đàn của nó nên từ chối.” Thục nương nghe vậy mắt bắn tinh quang hỏi:
“Khôn như vậy? Em có nói trong quân ta cũng có nhiều voi chiến chứ?”
“Em có.” Mạn cười càng thêm khó coi. “Nó nói mấy con đó là loài vô năng mới bị những kẻ yếu đuối hơn nô dịch, nếu ai không phục thì lại đánh với nó một chầu, nó sẵn sàng tiếp lấy, không cần con voi khác can dự.”
“Thật ngạo mạn!” Phương Dung la lên.
“Không phải đâu mình, nó rất khôn đấy. Đây là nó sợ chúng ta gây hại cho đàn của mình.” Đào Kỳ ôn tồn giải thích, ánh mắt chàng quét qua con voi đang không ngừng cảnh giác mấy lần mà nói: “Cũng như chủ soái hai quân thường dùng đấu tướng để giảm tối đa thương vong không cần thiết và nâng cao sĩ khí. Con voi này biết chúng ta đến bắt chúng nên cố tình khiêu chiến đây.”
“Như vậy còn chờ gì nữa, ta lên thôi!” Thục nương lúc này đã tràn đầy chiến ý bước lên. Phương Dung thấy nàng như vậy đương nhiên không muốn thua kém cũng tiến tới. Nhị Vương nhìn hai nàng cười cười quay sang Đào Tam Lang mà nhờ:
“Đào Hầu, con voi này rất khỏe em sợ hai chị ấy sẽ gặp nguy hiểm, hay anh cũng lên hỗ trợ đi. Dù sao chúng ta cũng không thể xem nó như con người mà đối đãi được.”
Đào Kỳ cười gật đầu đồng ý, chàng lấy cuộn dây thòng lọng trong tay rồi bước theo hai người.
Con voi trắng yên lặng nhìn ba người đang đến gần trong tiếng hò reo cổ vũ của trai tráng xung quanh. Nó rú lên hai ba lần cảnh cáo, khi thấy cả ba đều phớt lờ nó, đôi mắt nó đầy hung quang gầm lên, đoạn nó đứng thẳng thân thể cao to tạo thành một dòng sóng nước mãnh liệt tràn ra xung quanh. Nó nhẹ nhàng dùng vòi đưa con non cho một đầu voi cái gần đó, nghiêng người ra lệnh đàn voi không được tham dự cuộc chiến trước khi hùng dũng rẽ nước tiến đón ba người.
Công việc thuần voi là một cuộc chiến đầy nguy hiểm, nó có thể trả giá bằng cả tính mạng người thợ săn. Thế nên Thục nương cùng Phương Dung sau khi tiếp lấy hai cuộn dây thòng lọng cùng hai thanh sào dài từ Đào Kỳ thì như thay đổi hẳn. Hai người không còn ý ới tị nạnh lẫn nhau nữa mà đồng thời liếc nhìn nhau gật đầu ra hiệu, cùng từ từ tạo thế gọng kìm hết sức ăn ý vây kín những góc chết của con voi. Đầu voi trắng này cũng là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm, nó không đứng im lù lù nhìn hai nàng, mà khi lùi khi tiến, lượn vòng tạo khoảng cách vừa tầm, cả ba tạo thành một vòng tròn hết sức ăn ý vừa kiềm chế vừa đánh giá lẫn nhau. Đào Kỳ thì khoanh tay đứng bên ngoài, nhìn chàng cực kỳ ung dung nhưng nội lực đã âm thầm vận lên chờ có tình huống là lập tức xông vào tiếp chiến.
Lượn lờ được vài vòng thì hung tính con voi được bộc phát trước. Nó bất ngờ lao thẳng vào Thục nương, đầu cúi thấp đưa ngà ra trong khi vòi voi lần mò tìm kiếm, chỉ cần vòi của nó bắt được thì cặp ngà kia sẽ không ngừng ngại đâm xuyên thân thể nàng. Bát Nạn đại tướng quân không hề nao núng bật người lách ngang, tay cầm sào đối thẳng một bên mắt voi khiến nó phải né đầu tránh đi, tay kia tinh diệu vung thòng lọng vào cổ chân đang bước của nó. Con voi đương nhiên không hề bất ngờ, nó dùng ngà đối địch với cú đâm sào của nàng, thế tới không giảm dùng vòi hất văng dây thòng lọng. Lực giao nhau giữa cây sào cùng ngà voi tạo nên một tràn tiếng chát chúa trong khi thân thể khổng lồ của nó lại cuộn theo từng lớp bụi mù mịt.
Đăng Châu công chúa cùng Trinh Thục công chúa tâm ý liên thông, ăn nhịp vô cùng, nàng ra sau mà đến trước dựa vào lớp bụi mù áp tới sau lưng con voi, dây thòng lọng quăng nhanh nhắm vào chân sau của nó, chỉ cần lọng được vào chân voi là trận chiến sẽ được bước qua bước tiếp. Tưởng như thòng lọng sắp thành công thì nàng hoảng hốt nghe thấy tiếng gió ập tới vội nhoài người lộn một vòng to, vừa kịp xuýt sao tránh đi vòi voi như tiên quật ngược, thì ra con voi cũng dùng bụi mù che mắt nàng, chân nó hơi chậm nhưng cả người đã bất ngờ quay lại khi nàng không để ý.
“Đầu voi này rất thiện chiến, Dung mi cẩn thận đấy.”Thục nương nhắc nhở.
Phương Dung không đáp lời mà đột nhiên từ lăn người bật dậy, tay sào không ngừng như trường côn hướng mông và chân sau voi mà công kích, dây thòng lọng lại dùng như roi mây đối bính cùng vòi voi. Con voi cũng không thua kém múa vòi thành từng đạo tàn ảnh đón tiếp, nó linh hoạt dùng phần da dày thịt béo đón roi của nàng, vừa không ngừng cố gắng né côn, vừa dùng vòi muốn vắt roi nàng lại. Cả hai như hai cao thủ dùng tiên - roi, liên tục tạo thành những đường vun vun vút giữa không trung đầy chết chóc. Trưng Trinh thấy Minh há mồm ngạc nhiên thì giải thích: “Chị Dung rất giỏi dùng côn đồng và roi mây, đó là món võ gia truyền của chị. Thật sự cùng con voi này không đánh mà hợp.”
Ngay lúc này Thục nương cũng động, nàng vận dụng thân pháp linh hoạt leo lên một cái cây gần đấy, canh chuẩn thời gian phóng mạnh thòng lọng nhắm vào chân trước voi. Thòng lọng phá không bay đến vào ngay góc chết nên đầu voi không thể thấy rõ, nó tuy dựa vào giác quan cố né tránh nhưng do Phương Dung bám quá xít xao nên cuối cùng chân voi cũng bị bắt. Thấy mình thành công, Thục nương vội la lên: “Đào Kỳ!”
Đào Kỳ nãy giờ đã chuẩn bị xong đương nhiên nhanh như gió lao tới hỗ trợ, chàng đón lấy đầu dây từ Thục Nương, quấn hai vòng quanh cổ tay, chân đạp sâu vào đất phát lực giữ chặt trước đà kéo mãnh liệt của con voi. Lực lượng khổng lồ làm sợi thòng lọng căng lên phần phật. Đào Kỳ khóe miệng căn chặt thuận theo lực kéo chậm rãi bước chậm từng bước, cố ý giữ sao cho sợi dây không quá căng. Một phần vì chàng không muốn đọ sức cùng một đầu voi, phần khác chàng biết nếu làm dây mây quá căng sẽ bị đứt, như thế công sức nãy giờ sẽ đổ sông đổ biển cả. Con voi khổng lồ có sức mạnh kinh khủng kéo chàng trượt một đoạn dài, bụi đất mù mịt bị gió cuốn che đầy mặt mũi Đào Kỳ làm chàng chật vật không thể tả. Từng giọt mồ hôi chảy nhễ nhại trên gương mặt vị Lạc Hầu, mãi đến khi thấy vợ mình đã chuẩn bị xong chàng mới bất ngờ hét vang, vận hết lực lượng làm thân thể hiện lên từng múi cơ bắp cuồn cuộn bất ngờ ghìm chặt con voi trong tiếng thở dốc vì lo lắng của mọi người.Lúc này Phương Dung cũng nhân lúc con voi không rãnh chiếu cố mình mà thành công vòng được dây mây vào chân sau nó.
Nàng cùng Thục Nương hợp sức giữ chặt khiến con voi bị mất chỗ vận lực lập tức rơi vào thế xấu. Đào Tam Lang lúc này mới cười lớn vận sức kiềm chặt đầu voi, đoạn một mình chàng từng bước một vững vàng kéo nó về phía một cái cây thô to trong ánh mắt ngạc nhiên của đầu voi. Nó rống lên dữ tợn muốn phát lực mạnh hơn giãy ra, thế nhưng chân sau cũng bị tóm làm nó khó khăn vô cùng. Một lúc sau, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm khi Đào Kỳ thành công quấn hai vòng dây quanh thân cây to, tuyên bố đầu voi này bị bắt.
Con voi đương nhiên không chịu thua tiếp tục giãy dụa, càng giãy càng mạnh khiến cho đầu dây bên kia hai cô công chúa vất vả quá chừng. May mà bên này Đào Tam Lang sau khi cột xong dây vội qua hỗ trợ mới khiến cho hai nàng bớt thoát lực.
Trong khi mọi người vui vẻ nhìn con voi trăng đang giằng co thì Khải Minh chợt kéo tay Trưng Nhị mà hô: “Vương, coi con voi con kia!”
Trưng Trinh thấy hắn nắm tay mình thì tim đập rộn lên, xong khi nàng thấy con voi non thì lạnh hết cả người. Thì ra do nãy giờ trận đấu giữa ba người và con voi trắng đầu đàn khiến cả đàn voi đều mải miết xem, quên cả chăm lo cho con nhỏ này. Vốn tính hiếu động lại tinh nghịch nó đương nhiên thấy trận đấu không mấy hứng thú bèn lẻn ra xa đàn mà tắm. Tuy nó rất khôn không hề ra xa bờ, thế nhưng kinh nghiệm sống thiếu thốn nó không hề để tâm đến một khúc cây to khổng lồ đang tiếp cận mình. Trưng Trinh nhìn thấy khúc cây này liền biến sắc la lên: “Giao Long!”
“Các ngươi mau nói rõ, gặp ở nơi nào?”
Tên kia cũng đã biết người hỏi mình là Đào Hầu nên kính cẩn cúi đầu thưa:
“ Bẩm Đào hầu, lúc nãy chúng ta đi thăm dò con sông ở phía Nam thì phát hiện một đàn voi đang uống nước và tắm rửa gần đấy.”
“Đàn có bao nhiêu con? Bao nhiêu con lớn?” Phương Dung lúc này cũng hào hứng hỏi.
“Tầm mười đầu, quá nửa đã lớn.”
Trưng Trinh nghe vậy vui mừng nói: “Quân ta vốn chỉ có hơn hai mươi voi chiến, nay lại có một đàn lớn như vậy, nếu chúng ta có thể thu phục được chúng thì thật tốt.”
Đào Kỳ lắc đầu cười khổ: “Thuần hóa voi hoang nào có dễ như vậy. Chỉ nói bắt chúng đã khó khăn, muốn chúng ngoan ngoãn nghe lời cũng phải mất một đoạn thời gian, càng đừng nói đến huấn luyện cùng ra trận giết địch rồi.”
Mọi người biết hắn nói đúng nên cũng hô to đáng tiếc, lúc này Thục nương cười tươi nói:
“Đó là bình thường, mọi người quên Khí thôn có thể trao đổi với loài vật sao?”
“Đúng, sao ta có thể quên!” Đào Kỳ nghe vậy sực nhớ, hắn vui vẻ tìm bóng dáng tên Âu Mạn đang vuốt ve con sói vương trong sự xum xuê của đám trai trẻ mà nói: “Nếu có người thuần thú giúp đỡ, không chừng chúng ta có thể ép chúng nghe lời.”
Trưng Trinh cũng vui vẻ nói: “Được, vậy chúng ta mau đi xem xem.” đoạn nàng vui vẻ dắt tay Thục Nương cùng Phương Dung lên trước. Minh cũng hứng thú bừng bừng vừa đi sau lưng các nàng. Không nói kiếp trước hắn rất thích cưỡi voi du lịch, chỉ nói từ khi hắn xuyên không đến nay, loài voi luôn gắn bó mật thiết với cuộc sống người dân Lĩnh Nam. Chúng giúp Lạc dân dựng nhà, kéo gỗ, thồ hàng khi hòa bình. Lúc chiến tranh chúng cũng là những chiến binh cừ khôi nhất. Trong quân Lĩnh Nam có hẳn một đội voi chiến gần ba mươi con, do chính Trưng Vương chỉ huy. Nhờ có đội voi chiến này mà kỵ binh quân Hán không thể phát huy được hết khả năng của chúng.
Theo như cậu biết, không phải thôn làng nào cũng có thể nuôi nổi voi. Thường chỉ có những thôn lớn, hoặc thôn của Lạc Hầu Lạc Tướng mới nuôi một hai con thôi. Vì thế thường xảy ra tình huống hai ba làng dùng chung một đầu voi, khi cần sẽ phải đóng lệ, góp thức ăn để chúng giúp đỡ. Đó là vì không chỉ voi cần quan tâm chăm sóc rất kỹ lưỡng mà việc thu phục thuần dưỡng một đầu voi cũng vô cùng khó khăn. Loài voi dũng mãnh và thông minh lắm, nhất là những con voi hoang càng được tự nhiên trui rèn nên rất hung dữ. Đã vậy voi còn sống theo bầy đàn ít nhất cũng bốn năm đầu, vì thế bắt voi là một công việc nguy hiểm. Minh còn nhớ thôn hắn từng hợp tác với ba thôn khác để bắt một đầu voi hoang đi lạc đàn. Dẫu nó chỉ là chú voi lạc đàn nhưng phải cần hơn mười thanh niên trai tráng mới bắt nổi nó.
Công việc bắt và thuần dưỡng voi rất phức tạp, nhất là với những thôn vốn không có con voi nào của mình. Họ phải tìm cách lòng thòng lọng vào cổ hoặc chân voi, sau đó xiềng chúng vào những cọc gỗ thô to, vừa tìm cách tiếp xúc để an ủi nó, vừa phải bỏ đói, tra tấn voi cho chúng sợ hãi. Thường thì công việc này phải mất hàng tháng trước khi thôn dân bắt đầu dạy voi những câu lệnh đơn giản. Con voi mà thôn của Minh từng bắt cũng chỉ là một con chưa hoàn toàn trưởng thành đã mất nhiều thời gian như thế nên cậu thật sự muốn biết Khí thôn có thể giúp đỡ thuần voi tốt đến đâu.
Mọi người dắt nhau đi khoảng hai mươi phút thì bắt gặp một dòng sông rộng êm đềm cùng bóng dáng những con voi đang nô đùa. Chúng tranh nhau ngâm mình trong làn nước mát, dùng những chiếc vòi tạo thành từng cơn mưa tưới mát cho nhau. Có con còn nằm nhoài lên ven bờ, lăn qua lộn lại làm văng lên những đám bùn dính đầy trên người trước khi lao vào lòng sông. Nhóm người Trưng Trinh vừa đến đã bắt gặp khung cảnh rộn ràng này. Trong đàn voi có một đầu cực kỳ nổi bật, toàn thân nó trắng muốt không chút tạp màu, cao to hơn hẳn, ngà cũng dài và cong hơn, nó không đùa giỡn như những con khác mà bình thản đứng trên gò cao cạnh bờ sông, đôi mắt cảnh giác nhìn về phía quân Lĩnh Nam. Cho đến khi đoàn người xuất hiện toàn bộ mà vẫn không có dấu hiệu sẽ gây chiến, nó mới dần di chuyển xuống dòng sông tắm táp, thế nhưng đôi mắt cho thấy nó thủy chung không hề lơi là cảnh giác.
“Con đó thông minh quá!” Phương Dung thích thú thốt lên, nàng quay sang Nhị Vương nói:
“Con voi trắng này thần tuấn như vậy chắc hẳn Đại Vương sẽ rất ưa thích.”
Trưng Trinh nghe vậy lắc đầu cười đáp: “Chị Trắc rất yêu mến con Đen, chị ấy và nó cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu đậm, sẽ không chịu đổi voi chiến đâu.”
Thục nương lúc này cũng nói: “Con voi này tuy thông minh tráng kiện nhưng con Đen cũng chả thua kém gì, nó là vua trong loài voi, có khi còn mạnh hơn con này một bậc đấy.”
Con voi trắng đang dìm mình dưới nước bỗng dưng vươn vòi lên hất một tát nước về phía Thục nương như khinh bỉ nàng, làm Bát Nạn đại tướng quân há hốc mồm.
“Nó thật linh thông.” Đào Kỳ khen ngợi.
“Mọi người nhìn con voi kia.” Lúc này Minh chợt gọi. Mọi người theo hướng hắn chỉ thấy một con voi con trông rất xinh xắn đáng yêu đang hì hụp lội nước về phía đầu voi trắng. Chỉ đáng tiếc con voi này toàn thân lại lấm lem bùn đất, màu lông cũng chỉ là màu xám đen như những con khác mà thôi.
Thấy mọi người có vẻ không hiểu, Khải Minh vội chỉ vào sau lưng nó để giải thích: “Mọi người xem sau lưng nó có hàng nước bùn đang tan ra kìa.” Minh vừa nói xong thì con voi con cũng bơi lại gần con voi trắng, nó láu lỉnh luồn dưới vòi con lớn hơn, tinh nghịch quậy phá dùng vòi bắn liên tiếp những đợt sóng nước. Voi đầu đàn vậy mà không hề khó chịu, nó ré lên vui vẻ trước khi dùng vòi của mình tạo thành dòng nước mạnh mẽ từng chút cọ rửa thân thể con voi con; làm trôi đi những lớp bùn đất dơ bẩn, lộ ra một bộ lông màu trắng như bạch ngọc dường như có thể lóe ra những tia lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Trời, nó cũng là voi trắng, một đàn có hai con voi trắng. Đáng yêu quá”
“Nó là voi đầu đàn con, xem kìa nó thông minh không thua con người.” Các cô gái trẻ trong cánh quân nhanh chóng bị con voi con hút lấy. Ngay cả Khải Minh cũng không thể dời mắt đi khỏi cái thân ảnh lém lỉnh đang vì né tránh nước từ mẹ nó mà luồn lách lung tung kia.
“Sức quan sát rất tốt.” Thục nương vui vẻ vỗ vai Minh, so với những người khác thì nhóm cừ súy các nàng lại tán thưởng Khải Minh hơn.
“Trinh, chị bắt nó cho em nhé.” đoạn nàng quay sang Nhị Vương đề nghị. Thế nhưng chưa kịp nghe Trưng Trinh trả lời thì Đăng Châu công chúa đã chen ngang:
“Nhị Vương, để chị bắt cho em, ả này chỉ biết phá thôi, sẽ hỏng việc ấy.”
Trưng Trinh nghe vậy cười khổ liếc nhìn Đào Kỳ đang làm vẻ mặt vì xem vui mà mặc kệ, đoạn nàng lắc đầu bác bỏ: “Các chị khoan hãy cãi nhau, em nghĩ hãy để Âu Mạn đi nói chuyện với nó trước xem sao.”
Tên Mạn nãy giờ ở bên cạnh nghe nàng nói vậy thì ưỡn ngực hóp bụng. Chả đợi ai phân phó hắn vỗ lưng sói vương ra hiệu. Con sói cũng rất là nhân tính hóa gật gù, đoạn cả hai lần mò từng bước thận trọng tiếp cận đàn voi.
Con voi trắng đầu đàn cảnh giác nhìn theo thân ảnh của người và sói, khi thấy họ đã bước vào phạm vi của đàn liền rống lên thật to cảnh cáo. Mạn cùng con sói vốn đã quen tập tính nhiều loài thú nên cũng không kích thích nó, hắn dừng lại ở phạm vị vừa đủ, miệng cũng ré ré lên mấy tiếng voi kêu trong ánh mắt ngạc nhiên của con voi. Hai bên ré qua ré lại một lúc thì bỗng dưng con voi trắng vươn vòi làm một phát súng nước cực nhanh và chuẩn vào Mạn, làm tên thanh niên vì không có chuẩn bị mà ướt sũng từ đầu đến thân. Con sói vương bên cạnh thấy đồng bạn của mình bị ướt giận giữ gầm lên, chiếc mõm dài gầm gừ lộ ra những chiếc nanh sắc bén trắng muốt. Con voi hiển nhiên cũng không e ngại nó, nhưng nó dè chừng gần bốn mươi con sói khác đang lượn lờ xung quanh bầy đàn. Cũng phải nói vì phong cách chiến đấu của đàn sói này rất thích hợp với “Lĩnh Nam quân”, thế nên ông u Khanh và Bát Nạn tướng quân đã đưa chúng vào biên chế của cánh quân chuyên chiến đấu trong rừng này, đây là việc mà tất cả thành viên Lĩnh Nam quân đều hoan nghênh.
Âu Mạn hiển nhiên không vì con voi khinh bỉ mình mà khó chịu, hắn liếc nhìn con thú rồi vỗ mõm ra hiệu con sói quay lại. Về đến bên mọi người hắn cười khổ giải thích:
“Em có hỏi nó có muốn đi cùng chúng ta hay không. Nó không quyết liệt cự tuyệt cũng không chấp nhận. Nó tỏ ý vì chúng ta quá yếu sẽ không bảo vệ được đàn của nó nên từ chối.” Thục nương nghe vậy mắt bắn tinh quang hỏi:
“Khôn như vậy? Em có nói trong quân ta cũng có nhiều voi chiến chứ?”
“Em có.” Mạn cười càng thêm khó coi. “Nó nói mấy con đó là loài vô năng mới bị những kẻ yếu đuối hơn nô dịch, nếu ai không phục thì lại đánh với nó một chầu, nó sẵn sàng tiếp lấy, không cần con voi khác can dự.”
“Thật ngạo mạn!” Phương Dung la lên.
“Không phải đâu mình, nó rất khôn đấy. Đây là nó sợ chúng ta gây hại cho đàn của mình.” Đào Kỳ ôn tồn giải thích, ánh mắt chàng quét qua con voi đang không ngừng cảnh giác mấy lần mà nói: “Cũng như chủ soái hai quân thường dùng đấu tướng để giảm tối đa thương vong không cần thiết và nâng cao sĩ khí. Con voi này biết chúng ta đến bắt chúng nên cố tình khiêu chiến đây.”
“Như vậy còn chờ gì nữa, ta lên thôi!” Thục nương lúc này đã tràn đầy chiến ý bước lên. Phương Dung thấy nàng như vậy đương nhiên không muốn thua kém cũng tiến tới. Nhị Vương nhìn hai nàng cười cười quay sang Đào Tam Lang mà nhờ:
“Đào Hầu, con voi này rất khỏe em sợ hai chị ấy sẽ gặp nguy hiểm, hay anh cũng lên hỗ trợ đi. Dù sao chúng ta cũng không thể xem nó như con người mà đối đãi được.”
Đào Kỳ cười gật đầu đồng ý, chàng lấy cuộn dây thòng lọng trong tay rồi bước theo hai người.
Con voi trắng yên lặng nhìn ba người đang đến gần trong tiếng hò reo cổ vũ của trai tráng xung quanh. Nó rú lên hai ba lần cảnh cáo, khi thấy cả ba đều phớt lờ nó, đôi mắt nó đầy hung quang gầm lên, đoạn nó đứng thẳng thân thể cao to tạo thành một dòng sóng nước mãnh liệt tràn ra xung quanh. Nó nhẹ nhàng dùng vòi đưa con non cho một đầu voi cái gần đó, nghiêng người ra lệnh đàn voi không được tham dự cuộc chiến trước khi hùng dũng rẽ nước tiến đón ba người.
Công việc thuần voi là một cuộc chiến đầy nguy hiểm, nó có thể trả giá bằng cả tính mạng người thợ săn. Thế nên Thục nương cùng Phương Dung sau khi tiếp lấy hai cuộn dây thòng lọng cùng hai thanh sào dài từ Đào Kỳ thì như thay đổi hẳn. Hai người không còn ý ới tị nạnh lẫn nhau nữa mà đồng thời liếc nhìn nhau gật đầu ra hiệu, cùng từ từ tạo thế gọng kìm hết sức ăn ý vây kín những góc chết của con voi. Đầu voi trắng này cũng là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm, nó không đứng im lù lù nhìn hai nàng, mà khi lùi khi tiến, lượn vòng tạo khoảng cách vừa tầm, cả ba tạo thành một vòng tròn hết sức ăn ý vừa kiềm chế vừa đánh giá lẫn nhau. Đào Kỳ thì khoanh tay đứng bên ngoài, nhìn chàng cực kỳ ung dung nhưng nội lực đã âm thầm vận lên chờ có tình huống là lập tức xông vào tiếp chiến.
Lượn lờ được vài vòng thì hung tính con voi được bộc phát trước. Nó bất ngờ lao thẳng vào Thục nương, đầu cúi thấp đưa ngà ra trong khi vòi voi lần mò tìm kiếm, chỉ cần vòi của nó bắt được thì cặp ngà kia sẽ không ngừng ngại đâm xuyên thân thể nàng. Bát Nạn đại tướng quân không hề nao núng bật người lách ngang, tay cầm sào đối thẳng một bên mắt voi khiến nó phải né đầu tránh đi, tay kia tinh diệu vung thòng lọng vào cổ chân đang bước của nó. Con voi đương nhiên không hề bất ngờ, nó dùng ngà đối địch với cú đâm sào của nàng, thế tới không giảm dùng vòi hất văng dây thòng lọng. Lực giao nhau giữa cây sào cùng ngà voi tạo nên một tràn tiếng chát chúa trong khi thân thể khổng lồ của nó lại cuộn theo từng lớp bụi mù mịt.
Đăng Châu công chúa cùng Trinh Thục công chúa tâm ý liên thông, ăn nhịp vô cùng, nàng ra sau mà đến trước dựa vào lớp bụi mù áp tới sau lưng con voi, dây thòng lọng quăng nhanh nhắm vào chân sau của nó, chỉ cần lọng được vào chân voi là trận chiến sẽ được bước qua bước tiếp. Tưởng như thòng lọng sắp thành công thì nàng hoảng hốt nghe thấy tiếng gió ập tới vội nhoài người lộn một vòng to, vừa kịp xuýt sao tránh đi vòi voi như tiên quật ngược, thì ra con voi cũng dùng bụi mù che mắt nàng, chân nó hơi chậm nhưng cả người đã bất ngờ quay lại khi nàng không để ý.
“Đầu voi này rất thiện chiến, Dung mi cẩn thận đấy.”Thục nương nhắc nhở.
Phương Dung không đáp lời mà đột nhiên từ lăn người bật dậy, tay sào không ngừng như trường côn hướng mông và chân sau voi mà công kích, dây thòng lọng lại dùng như roi mây đối bính cùng vòi voi. Con voi cũng không thua kém múa vòi thành từng đạo tàn ảnh đón tiếp, nó linh hoạt dùng phần da dày thịt béo đón roi của nàng, vừa không ngừng cố gắng né côn, vừa dùng vòi muốn vắt roi nàng lại. Cả hai như hai cao thủ dùng tiên - roi, liên tục tạo thành những đường vun vun vút giữa không trung đầy chết chóc. Trưng Trinh thấy Minh há mồm ngạc nhiên thì giải thích: “Chị Dung rất giỏi dùng côn đồng và roi mây, đó là món võ gia truyền của chị. Thật sự cùng con voi này không đánh mà hợp.”
Ngay lúc này Thục nương cũng động, nàng vận dụng thân pháp linh hoạt leo lên một cái cây gần đấy, canh chuẩn thời gian phóng mạnh thòng lọng nhắm vào chân trước voi. Thòng lọng phá không bay đến vào ngay góc chết nên đầu voi không thể thấy rõ, nó tuy dựa vào giác quan cố né tránh nhưng do Phương Dung bám quá xít xao nên cuối cùng chân voi cũng bị bắt. Thấy mình thành công, Thục nương vội la lên: “Đào Kỳ!”
Đào Kỳ nãy giờ đã chuẩn bị xong đương nhiên nhanh như gió lao tới hỗ trợ, chàng đón lấy đầu dây từ Thục Nương, quấn hai vòng quanh cổ tay, chân đạp sâu vào đất phát lực giữ chặt trước đà kéo mãnh liệt của con voi. Lực lượng khổng lồ làm sợi thòng lọng căng lên phần phật. Đào Kỳ khóe miệng căn chặt thuận theo lực kéo chậm rãi bước chậm từng bước, cố ý giữ sao cho sợi dây không quá căng. Một phần vì chàng không muốn đọ sức cùng một đầu voi, phần khác chàng biết nếu làm dây mây quá căng sẽ bị đứt, như thế công sức nãy giờ sẽ đổ sông đổ biển cả. Con voi khổng lồ có sức mạnh kinh khủng kéo chàng trượt một đoạn dài, bụi đất mù mịt bị gió cuốn che đầy mặt mũi Đào Kỳ làm chàng chật vật không thể tả. Từng giọt mồ hôi chảy nhễ nhại trên gương mặt vị Lạc Hầu, mãi đến khi thấy vợ mình đã chuẩn bị xong chàng mới bất ngờ hét vang, vận hết lực lượng làm thân thể hiện lên từng múi cơ bắp cuồn cuộn bất ngờ ghìm chặt con voi trong tiếng thở dốc vì lo lắng của mọi người.Lúc này Phương Dung cũng nhân lúc con voi không rãnh chiếu cố mình mà thành công vòng được dây mây vào chân sau nó.
Nàng cùng Thục Nương hợp sức giữ chặt khiến con voi bị mất chỗ vận lực lập tức rơi vào thế xấu. Đào Tam Lang lúc này mới cười lớn vận sức kiềm chặt đầu voi, đoạn một mình chàng từng bước một vững vàng kéo nó về phía một cái cây thô to trong ánh mắt ngạc nhiên của đầu voi. Nó rống lên dữ tợn muốn phát lực mạnh hơn giãy ra, thế nhưng chân sau cũng bị tóm làm nó khó khăn vô cùng. Một lúc sau, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm khi Đào Kỳ thành công quấn hai vòng dây quanh thân cây to, tuyên bố đầu voi này bị bắt.
Con voi đương nhiên không chịu thua tiếp tục giãy dụa, càng giãy càng mạnh khiến cho đầu dây bên kia hai cô công chúa vất vả quá chừng. May mà bên này Đào Tam Lang sau khi cột xong dây vội qua hỗ trợ mới khiến cho hai nàng bớt thoát lực.
Trong khi mọi người vui vẻ nhìn con voi trăng đang giằng co thì Khải Minh chợt kéo tay Trưng Nhị mà hô: “Vương, coi con voi con kia!”
Trưng Trinh thấy hắn nắm tay mình thì tim đập rộn lên, xong khi nàng thấy con voi non thì lạnh hết cả người. Thì ra do nãy giờ trận đấu giữa ba người và con voi trắng đầu đàn khiến cả đàn voi đều mải miết xem, quên cả chăm lo cho con nhỏ này. Vốn tính hiếu động lại tinh nghịch nó đương nhiên thấy trận đấu không mấy hứng thú bèn lẻn ra xa đàn mà tắm. Tuy nó rất khôn không hề ra xa bờ, thế nhưng kinh nghiệm sống thiếu thốn nó không hề để tâm đến một khúc cây to khổng lồ đang tiếp cận mình. Trưng Trinh nhìn thấy khúc cây này liền biến sắc la lên: “Giao Long!”
Danh sách chương