"Hử? Ngươi xác định kẻ đó là Phùng Chí? Hắn còn có cả kỵ binh, đang đánh qua đây?" Lưu Long gác tay hờ lên chuôi kiếm hỏi.

"Hồi hầu gia, vâng ạ. Ban đầu chúng thuộc hạ tưởng hắn bên phe ta nên chủ quan… vì thế mới bị hắn đánh bất ngờ không kịp phản ứng, đành phải chia nhau ra vội về đây bẩm báo."

"Có biết được quân số cụ thể, cờ hiệu ra sao?" Lão ta tiếp tục chất vấn.

"Hồi hầu gia, chiến trường quá tán loạn, bọn chúng lại không có cờ xí nên thuộc hạ không rõ." Tên kia vẫn cúi đầu thật thấp đáp lời.

"Hừ! Thế không phải vì ngươi sợ chiến nên chạy về bẩm báo?"  

"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không dám! Hồi hầu gia, thuộc hạ chỉ nghĩ đến tình hình không ổn phải nhanh chóng bẩm lại thôi."

Lưu Long hiển nhiên không mấy hài lòng với đáp án này, lão nheo mày lại nhìn chằm chằm khiến tên quân úy đang nửa quỳ vã cả mồ hôi mẹ mồ hôi con. Nhìn đã, Lưu Long cảm thấy tên này không phải nói láo mới hất tay đuổi ra.

"Được rồi, ngươi lui ra đi." 

"Tạ ơn hầu gia, tạ ơn hầu gia, thuộc hạ cáo lui." Tên kia vội vàng dập đầu, sợ hãi quay đầu đi thẳng.

"Phụ thân, có cần con cử người đi xem thử hay không?" Lưu An liếc mắt nhìn theo bóng lưng tên quân úy chật vật lủi đi xa rồi chắp tay cúi đầu hỏi.

Hắn vừa dứt lời thì có tên thân vệ dâng lên một cái khay. Trên khay chính là đầu lâu của cừ súy quân Việt, Lão Cai. Cái đầu lâu hiển nhiên còn rất mới, máu tươi vẫn còn chưa đọng, gương mặt lão vẫn hết sức dữ dằn, miệng ngoác to tựa như đang mắng chửi ai đó, mắt thì trợn trừng nhìn chằm chằm bất kỳ ai đang xem mình. Rõ ràng, lão chết không nhắm mắt. Không biết đấy là do lão không giết được kẻ thù trước mặt nên oan ức, hay là vì nuối tiếc trước thế cục không cách nào cứu vãn nổi của quân Nam.

Nói như thế không có nghĩa là Lão Cai hi sinh vô ích. Thật ra nhờ có lão cùng năm ngàn chiến binh điên cuồng bám trụ mà trung quân Đại Hán mới bị kìm chặt không thể lấn lên, lại nhờ có lão mà tình hình chiến đấu bên trong doanh địa cũng không cách nào với tới được đến tai Lưu Long, trực tiếp khiến tên tướng già không kịp điều chỉnh chiến thuật. Vì thế mà quân Hán tuy đông đảo nhưng lại thiếu đi phần linh động, tạo điều kiện cho hai chị em Trưng Châu có thể thoát khốn, cũng khiến cho tin tức về nhánh kỵ binh kia không đến tai Lưu Long sớm hơn.

Tuy nhiên, với Lưu Long, điều này đã không còn quan trọng nữa. Hắn nhếch môi nhìn cái đầu lâu cười bảo:

"Không cần thiết. Chúng có đến cũng không thể gây nên bất kỳ sóng gió nào nữa. Đã muộn."

Đây không phải là do Lưu Long khinh thường Phùng Chí. Nếu bọn chúng xuất hiện sớm hơn chỉ độ nửa canh giờ thôi tên Phù Nhạc Hương Hầu có lẽ sẽ cảm thấy có chút nhức đầu. Khi ấy Lão Cai hãy còn bám trụ được, nếu có thêm đám kỵ binh này nội ngoại giáp công, không chừng bọn chúng có thể đánh dạt quân Hán ra để cứu lấy y. Xong giờ đã muộn. Lão Cai đã chết, Phùng Chí có lao qua đây cũng chỉ có thể khiến chiến tích của quân Hán càng thêm huy hoàng mà thôi. Có kỵ hay không kỵ cũng vậy.

Đây càng không phải Lưu Long quá sức tự tin. Ha ha. Nếu so với quân Việt vốn ít được chiêm ngưỡng quang cảnh vạn mã bôn đằng mà nói, quân Hán quả thực chính là bậc thầy của kỵ chiến. Xong với quân Hán thường xuyên phải đối mặt với nhiều kẻ sở hữu kỵ thuật ưu việt hơn mình nhiều, thì kỵ chiến không chỉ gói gọn trong việc tấn công mà còn nằm ở khoản phòng ngự nữa. Làm sao để có thể đối đầu với cục diện bộ binh bị chiến mã địch tập kích, quân Hán cũng rất thuần thục. Lĩnh Nam quân có thế trận đối đầu kỵ binh, quân Hán tất nhiên cũng có chiêu bài của mình. Lưu Long không cần suy tư nhiều liền có thể liên tục đề ra thật nhiều mệnh lệnh.

Chỉ thấy không tốn bao nhiêu thời gian, quân Hán đã dựng nên bảy, tám hàng thương - thuẫn trận dày đặc bao phủ cả quãng chiến trường kéo dài đến tận cây cầu thuyền, sẵn sàng đón đầu Phùng Chí. Như thế Lưu Long còn chưa cảm thấy vừa ý, y còn bố trí thêm mấy đội cung thủ hơi chếch về phía sau hai cánh để đề phòng kỵ binh Lĩnh Nam bất ngờ chuyển hướng gây khó khăn cho đội hình của mình. Song song đó là việc rải đốc chiến đội ra khắp nơi nhằm hạn chế tối đa khả năng quân sĩ vỡ trận do sợ hãi kỵ binh áp sát. Cho đến lúc này, Lưu Long mới gật gù hài lòng.

Lúc này, Lưu Long mới nhẹ nhàng khoanh tay đứng đợi xem man kỵ sẽ làm gì tiếp.

Trong lòng hắn không có chút nào nghi hoặc vì sao Phùng Chí lại ở đây, quân lính, chiến mã trong tay hắn từ đâu mà ra. Bởi vì những thứ này quá đơn giản; chẳng qua Phùng Chí lại lần nữa chọn lựa số phận của mình mà thôi. Thứ này, hạng người này, Lưu Long thấy quá nhiều, đã sớm thành quen. Điều duy nhất khiến Lưu Long khó hiểu đó là một kẻ thông minh như Phùng Chí ắt phải xem rõ thế cục hiện giờ mới đúng. Dù cho hắn có phản lại Đại Hán, muốn chứng tỏ tấm lòng chó của mình với chủ nhân mới thì cũng không cần mù quáng tấn công trung quân quân Hán như thế này chứ? Vì sao đây?

Thật khó hiểu…

….

"Được, như thế rất tốt!"

"Xin ngày hãy tin tôi một… hả?"

"Sao cơ? Không được!!!! Quân sư, không ổn!!!!"

"Lạc quân, ngài không thể tùy tiện vậy được!"

"Hồ đồ, Khải Minh, anh có biết mình vừa nói gì không?"

Khải Minh có chút giật mình. Cho dù bản thân đã có chút chuẩn bị vẫn không khỏi cảm thấy choáng ngợp trước phản ứng của mọi người. Một lời vừa ra, ba, bốn câu phản đối nối gót nhau bay tới… nghiêm trọng như vậy sao? Nhất là tên đương sự kia. Không phải chính ngươi đòi xin hồi doanh cứu viện sao? Ta mới đồng ý ngươi đã trợn mắt há mồm ra, giống như là bản quân sư nên từ chối ngươi mới đúng à? Quả nhiên:

"Thiên mệnh, ngài có cần suy xét thêm?" Phùng Chí cúi đầu nói, suốt câu hắn không nhìn Khải Minh một lần.

Đây chính là gì? Đây chính là trực tiếp nghi ngờ tấm lòng của bản quân sư? Ngươi cho rằng ta đang nói đùa, hay đang trêu chọc ngươi? Hay là ngươi thấy ta thật quá dễ tin người, quá đáng thất vọng.

Hà hà, ngay cả mấy người xung quanh cũng có chút mở rộng tầm mắt với thái độ giữa Khải Minh lẫn Phùng Chí, ai nấy nhao nhao lùi lại xem hai người này tiếp diễn ra sao. Tình huống thế này; chẳng hề dễ chịu chút nào.

Khải Minh muốn đưa tay lên vuốt mũi cho bớt ngượng, xong lại mạnh mẽ kiềm lại. Tằng hắng một cái hắn tỏ ra nghiêm túc hướng Phùng Chí nói:

"Phùng Chí, ngươi có gì không hài lòng sao?"

"..." Phùng Chí im lặng không nói, chỉ có điều hắn vốn đang cúi đầu nay lại càng chìm xuống sâu hơn. Tựa như dưới đất có vàng vậy, hắn mà không nhìn thì vàng sẽ bay đi mất.

Hắn không cất lời, Khải Minh càng chẳng có lý do để nói, mọi người cũng vậy. Ngoại trừ mấy vị cừ súy chóp bu đang không ngừng tản mát từng luồng khí tức kinh khủng chăm chú nhìn hai người Khải Minh, Phùng Chí. Những kẻ khác chỉ còn cách chăm chú ngó lên trời, bởi vì chỉ có ngó đi chỗ khác mới khiến họ thôi cảm giác ngột ngạt dưới bầu không khí này.

"Anh Chí, anh Minh đang hỏi anh kìa." Bé Na vốn còn ngây thơ nào đâu hiểu chuyện, thấy cả hai đều im lặng thì không nhịn được lay lay ống tay áo Phùng Chí, nhắc nhẹ.

"Na…" Phùng Chí nghe gọi, như người trong mộng chợt bừng tỉnh. Hắn gật đầu thật nhẹ như hạ quyết tâm, rồi đứng thẳng người dậy chắp tay trịnh trọng bái lấy Khải Minh hỏi:

"Phùng Chí có một vấn đề vẫn luôn khó hiểu, không biết Thiên Mệnh có thể giải đáp hay không."

Nghiêm túc như vậy? Khải Minh cũng không dám lơ là cung tay trả lễ nói:

"Xin anh cứ hỏi. Nếu có thể trả lời, tôi tuyệt đối sẽ không giấu diếm."

Nếu có thể trả lời nha, ta không phải thứ gì cũng biết đâu. Khải Minh nghĩ thầm. Xong dường như Phùng Chí cũng chỉ mong có vậy. Hắn gật đầu, giọng dõng dạc nói:

"Xin hỏi Thiên Mệnh. Nếu như ta là ngón chân, người khác là cơ thể. Nếu ngón chân cảm thấy cơ thể không hợp, muốn tách rời ra thì phải làm cách nào mới thành công?"

Hắn vừa dứt lời thì tên Gấu Đen đã không nhịn được hô ầm lên:

"Mày nói hoang nói vượn cái gì vậy? Ngón chân làm sao tách khỏi cơ thể này đi tìm cơ thể khác được?" 

"Gấu Đen, im nào, đừng xen vào." Thiều Hoa lườm hắn răn, đoạn nàng quay lại hết sức chăm chú nhìn về phía Khải Minh. Lời của Phùng Chí nàng đương nhiên hiểu rõ, nhưng cũng vì thế nàng cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ không được, nên làm sao? Nàng cũng rất muốn nghe Lạc Quân nói một lời.

Ngón chân? Cơ thể? Phùng Chí hiển nhiên là không điên đi hỏi làm sao để ngón chân rời khỏi cơ thể. Khải Minh đương nhiên cũng sẽ chẳng dại gì thốt lên một câu: dễ mà, phẫu thuật cấy ghép là được… khụ khụ, không phải không phải. Vì thế theo thói quen Khải Minh đưa tay lên xoa xoa góc cằm của mình, hai hàng lông mày chau lại suy tư. Không dễ. Trả lời theo ý Khải Minh thì được, xong không dễ khiến Phùng Chí hài lòng, cũng không dễ làm chư tướng tin tưởng…

Ngón chân, hắn chỉ Lĩnh Nam nhỏ bé như ngón chân Đại Hán, liệu Lĩnh Nam thoát khỏi nhà Hán thế nào?

Lại nói, ngón chân không có tự chủ, muốn làm gì, đi đâu đều phải do cơ thể quyết định; cũng như số phận tộc Việt lúc này vậy?

Thêm nữa, ngón chân mà thoát khỏi cơ thể thì tồn tại được sao???

So sánh rất khập khiễng, xong lại hoàn toàn thích hợp với tư duy một kẻ như Phùng Chí. Không, có thể còn là tư duy của rất nhiều người khác nữa chứ.

Đương lúc Khải Minh có chút bí ý, hắn chợt nhìn thấy hàng cây cao to bên bìa rừng cũng như những bụi tre xanh xen kẽ gần bờ sông. Linh quang hiện lên, Khải Minh không khỏi nhếch môi cười nói:

"Đã là ngón chân cùng cơ thể, tất nhiên cùng cội cùng nguồn, làm sao tách rời được? Ngón chân vừa rời cơ thể chắc chắn sẽ liền hư hỏng phải vứt bỏ rồi."

"Lạc Quân…" Bây giờ đến lượt Thiều Hoa bật thốt lên. Xong nhìn thấy gương mặt Khải Minh còn mang đậm ý cười, nàng không vội chen vào mà tiếp tục chờ đợi.

"Thế nhưng, Phùng Chí. Tôi lại hỏi anh. Nếu là người quân tử sống trên đời. Đương quang minh lỗi lạc hay hèn kém núp sau kẻ khác?"

Phùng Chí nhíu mày khó hiểu. Câu trả lời của Khải Minh tất nhiên không làm hắn thỏa mãn, cũng không vượt ngoài dự đoán của hắn. Lòng hắn vốn đã rối nay còn loạn hơn. Tuy thế, hắn vẫn đàng hoàng chắp tay lịch thiệp đáp:

"Thiên Mệnh, tất nhiên là quân tử nên quan minh lỗi lạc."

"Đúng." Khải Minh như chỉ chờ có vậy nở nụ cười thật tươi, hắn bước vài bước đến gần một gốc cây to chỉ tay hỏi:

"Theo mọi người thấy, đây là cái gì?"

"Là một cái cây?" Gấu Đen lại nhanh nhảu.

Khải Minh lắc đầu cười.

"Là cây thông, một cây thông." Bé Na lấy hết can đảm bẽn lẽn cất tiếng.

"Vẫn không đúng." Khải Minh cười đáp.

Kengggg! Vụt!!!!

Bất ngờ, hắn rút gươm ra. Lưỡi gươm như gió nhẹ nhàng liếm qua thân cây thô to, linh hoạt khều ra một thứ gì đó trên thân cây rồi đưa lên cho mọi người xem. Khải Minh nói:

"Đây mới là thứ tôi hỏi. Phùng Chí, anh biết đây là gì sao?"

Phùng Chí nhìn mảng thực vật xanh đậm đầy lõng bõng trên đầu mũi gươm, có chút không theo kịp đáp:

"Là rêu phong."

"Đúng vậy, là rêu thôi." Khải Minh gật đầu. Nói xong, hắn mạnh mẽ vung gươm để đoạn rêu rớt xuống đất, rồi lại đưa ánh mắt nhìn khắp mọi người nói:

"Ngón chân cùng cơ thể vốn là một gốc, hiển nhiên cùng vinh, cùng nhục. Cơ thể khỏe mạnh, ngón chân cũng khỏe mạnh. Mà ngón chân vững chãi, cơ thể cũng an lòng. Xong tộc Việt cùng Đại Hán đâu phải như thế?"

Khải Minh vừa nói vừa đưa gươm chỉ dọc thân cây bảo:

"Tộc ta cùng chúng không có đồng cội đồng nguồn. Chúng là con cháu Viêm Hoàng, ta dòng dõi Rồng Tiên, khác nhau đâu chỉ dùng từ xa là giải thích được? Tộc Việt ta trong mắt nhà Hán, bất quá chỉ là rêu trên thân cây. Cây có lớn mạnh, cao to đón gió cũng là cây. Rêu dù có bám đầy trên cây, người đời cũng sẽ chẳng khi nào nhìn thấy. Họ có gọi, cũng là gọi tên cây. Họ có thích, cũng chỉ yêu thích cây. Đứng từ xa nhìn lại đâu ai thấy rêu? Chỉ thấy cây to mà thôi."

"Ta chỉ là rêu thôi sao? Dân Việt mãi là rêu, chẳng bao giờ được người Hán coi trọng?" Phùng Chí như kẻ ngốc tự thân lẩm bẩm.

"Đương nhiên là không phải." Khải Minh lắc đầu: "Xong nguyên lý là như vậy. Sỡ dĩ cây có cao to, có được người đời coi trọng, khen ngợi cũng vì nó tự thân cố gắng mới giành được. Rễ cây đâm sâu tìm nước, tán cây tỏa rộng đội nắng che mưa. Một thân cây muốn lớn mạnh thì cần phải trải qua muôn ngàn mưa gió, phải không ngừng cố gắng từng chút, từng chút một vươn lên. Đó chính là lý do thân cây càng to càng chắc chắn, càng khó bị đốn ngã. Còn kiểu như rêu chỉ biết bám lên mặt cây, chẳng phải muốn loại bỏ thì loại bỏ đây sao?" Khải Minh vừa nói vừa tiếp tục khêu ra một đoạn rêu nữa cười bảo:

"Mấy ai coi trọng nhúm rêu này?"

Lời Khải Minh vừa dứt, mọi người xung quanh đều không khỏi cùng rơi vào trầm tư.

"Như vậy…" Phùng Chí dán mắt nhìn chằm chằm vào đoàn rêu xanh trên lưỡi gươm, trong lòng hắn có một chuỗi cảm giác vô lực nhè nhẹ nảy sinh. Hắn theo lời sư phụ, quanh năm suốt tháng rèn luyện cống hiến không ngừng, chẳng lẽ cũng chỉ là rêu bám trên thân cây? Ngẫm lại từng lúc đối mặt với đám con cháu quan lại, lúc ra mắt các tướng lĩnh nhà Hán, có lần nào hắn không nhìn thấy từng ý cười khinh bỉ lộ ra trong mắt họ khi biết được hắn chẳng qua chỉ là dân nam man mọi rợ? Những lúc ấy, sư phụ hắn cũng chỉ bảo Phùng Chí phải biết khiêm cung, nhường nhịn… Hắn cũng nhường, cũng nhịn. Hắn vốn cho rằng mình lễ nghi không đủ, tài trí chưa cao nên bị kẻ khinh thường, người ghét bỏ. Xong chẳng lẽ tất cả đều như tên nhóc trước mặt nói, người Hán chỉ coi hắn như rêu bám, thứ ăn hại làm dơ bẩn bản thân chúng? Khiến họ không thèm tới gần? Càng nghĩ càng loạn, Phùng Chí vội ngước mắt lên nhìn Khải Minh hỏi dồn:

"Như vậy dân Việt muôn đời không được người coi trọng?"

Lời này của hắn thốt ra lập tức khiến mọi người chú ý.

"Đương nhiên!" Khải Minh khẳng định: "Nếu chúng ta muôn đời sống dựa dẫm vào kẻ khác, thì sẽ chẳng bao giờ lớn mạnh được."

Nói đoạn, hắn chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng mặt dõi theo thân cây nhìn lên trời cao mà cảm thán:

"Ngọc bất trác, bất thành khí, không bao giờ có kẻ chỉ trông mong vào người mà được kẻ khác tôn trọng. Cây đại thụ có cao, có to cũng phải trải qua thời gian non nớt, suy yếu. Từ hạt nảy mầm, từ mầm lên chồi, từ chồi thành cây non, ngày ngày đối mặt với dã thú, mưa to, nắng gắt, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị quật ngã. Phong ba bão táp gột rửa mới trưởng thành thành cây cao bóng lớn. Nếu suốt quá trình này mà cây non có thoái ý rút lui, tất nhiên sẽ bị ông trời đào thải."

"Kẻ sống dựa dẫm sẽ không thành người?" Phùng Chí thì thầm.

"Muốn được tôn trọng, phải chịu trả giá?" Thiều Hoa lẩm bẩm.

"Lạc Quân. Thế nhưng bao nhiêu lâu nay chúng ta đứng lên chống cự thật nhiều, trả giá quá lớn mà thành công vẫn còn quá xa xăm. Đó là vì sao?" Thật bất ngờ, lần này đến phiên nàng Quỳnh bật lời hỏi:

"Đến bao giờ tộc ta mới vượt khỏi giông bão? Lớn mạnh thành hình?"

Khải Minh lắc đầu, im lặng đi đến bên một bụi tre. Dưới ánh mắt của mọi người cậu đứng yên nghiền ngẫm như muốn sắp xếp lại câu từ…

"Tre, so với cây tùng, cây bách thì nhỏ bé hơn nhiều. Xong nó lại là một loại cây bất khuất. Thân tre dựng thẳng, ngọn tre cao vút. Nó tựa như tinh thần của dân tộc ta, dù cho có bẻ cong kiểu nào...." Vừa nói cậu vừa nắm lấy một thân tre non, khẽ uống ngược ra sau một chút.

Pằng phần phật!!!!!

"Nó cũng sẽ lần nữa vùng dậy, mãi mãi không chịu cúi đầu, không chịu buông bỏ." Khải Minh né qua một bên đứng nhìn ngọn tre không ngừng lắc lư sau khi bật ngược. Thế rồi bất ngờ hắn hét lên một tiếng, lưỡi gươm trong tay xoay vòng lấy tốc độ cực nhanh phạt ngang thân tre.

Roẹt!!!! Lưỡi gươm sắc nhanh gọn lách vào ngay đốt tre, mạnh mẽ cắt rời ngọn tre ra khỏi thân.

Lộp bộp, lộp bộp…

Khải Mịn chém xong, xoay người mỉm cười nhìn mọi người đang trố mắt nhìn lọng tre bị chặt lăn long lóc dưới đất. Sau đó, trong khi tất cả còn chưa hoàn toàn hiểu hết hắn lại tiếp tục nâng gươm lên xoay thân vận lực tiếp tục chém tiếp. Lần này mục tiêu lại là một bụi tre dày.

Két!!!!!

"Nhìn kìa?"

"Quân sư lại chém? Ngài ấy muốn chặt tre sao?"

"Không, không đúng. Lần này có chút khác."

Quả thật, lần này lưỡi gươm chỉ liếm sâu vào được nửa thân tre đã bị chặn đứng. Đấy không phải là vì lưỡi gươm không đủ bén hay thân tre quá cứng, mà vì ở ngay chỗ gươm chém vào còn có bốn, năm thân tre khác cùng nhau chống đỡ khiến lực chém giảm mạnh. Thậm chí Khải Minh còn thử tiếp tục lấn sâu thêm vài lần nhưng lưỡi gươm vẫn như cũ kẹt lại trên thân tre. Đến lúc này, hắn mới hài lòng gật đầu bỏ tay ra, lần nữa xoay người nhìn lại các vị tướng lĩnh.

Đào Kỳ, như mọi khi, khoanh tay đứng nhìn tên học trò của mình. Trên mặt chàng lộ rõ nét hài lòng vui vẻ.

Phương Dung chăm chú nhìn bụi tre, rồi lại nhìn Khải Minh. Dường như những gì xảy ra với bụi tre kia chẳng hề quan trọng bằng những gì tên nhóc này vừa thể hiện.

Nàng Quỳnh, Thiều Hoa nắm chặt tay nhìn chằm chằm lên vết chém trên thân bụi tre.

Phùng Chí, lại im thin thít cắm mắt về ngọn tre cao vút…

Khải Minh lững thững bước tới nhặt lấy lọng tre bị chặt đứt, đưa ra trước mặt nói:

"Nếu chỉ đơn độc một thân tre, nó tuy bất khuất, tuy kiên cường, xong cũng chỉ có như thế. So với thân gỗ cao, nó chả là gì cả."

Nói đoạn, hắn lắc đầu tặc lưỡi đem lọng tre trong tay ném sang một bên, lại chỉ tay vào bụi tre mà nói:

"Tre mọc thành bụi. Đấy chính là cách chúng cùng nhau chống đỡ phong ba bão táp, chống đỡ nguy hiểm gian nan. Đó cũng chính là biện pháp duy nhất của tộc ta. Chỉ khi nào tộc ta có thể gom lại thành một mối, cùng chung vai, cùng chung sức gánh vác gian khổ, thành công sẽ đến gần."

Khải Minh chậm rãi bước lên trước mặt Phùng Chí, dùng gươm trong tay đặt hờ lên vai hắn nói:

"Tre già, măng mọc, dù có qua bao nhiêu khổ đau đi nữa cũng không thể nào làm phai nhòa đi chiến ý cùng tinh thần quật cường của dân tộc ta, cũng không thể nào bẻ gãy khát vọng vươn mình trở nên rực rỡ hơn. Phùng Chí, đối với một dân tộc như vậy, ngươi cảm thấy cá nhân mình rất quan trọng sao?"

Phùng Chí liếc mắt nhìn Khải Minh, lại nhìn lưỡi gươm đang đặt hờ trên vai. Hắn trầm tư chiêm nghiệm thật sâu rồi gian nan lắc đầu đáp:

"Chí… chỉ là một cành tre nhỏ nhoi giữa rừng, không đáng quan trọng đến vậy."

Khải Minh tiếp tục lấn tới:

"Như vậy ngươi thấy bản thân mình đủ sức chống lại dân tộc này ư?"

Phùng Chí khẳng khái lắc đầu:

"Cũng không thể…"

Khải Minh nghe thế cười to đảo ngược lưỡi gươm lại tra vào vỏ. Đoạn, hắn đưa ngang gươm trước mặt Phùng Chí dõng dạc nói:

"Phùng Chí, như vậy ngươi đã rõ vì sao ta an tâm đồng ý cho ngươi hồi doanh chưa? Ngươi có thõa mãn với lời ta nói hay không?"

"Tôi…" Phùng Chí ngẩn ngơ nhìn thanh gươm trước mặt như nhìn thấy điều gì kỵ lạ vô cùng. Một cỗ cảm giác vừa ấm áp, vừa trân trọng vô tình nảy nở trong lòng hắn. Phùng Chí nhớ lại, dường như mình chưa bao giờ có cảm giác này, cảm giác thật sự được người ta coi trọng.

"Danh dự, khí khái của bản thân phải do tự mình đi lấy, không thể phụ thuộc bất kỳ ai. Phùng Chí, ta điểm cho ngươi toàn bộ chiến mã thu được, lệnh ngươi tức tốc hồi doanh cứu Vua. Ngươi dám nhận lệnh không?"

"Phùng Chí. Nguyện nhận lệnh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện