“Láo xược, bọn mày coi chúng tao không tồn tại à?”

“Lên bây, theo tao giết bọn chúng!”

Quân Việt sao có thể đứng yên nhìn mấy tên Rây Phiên vừa ăn cướp vừa la làng đứng xúc phạm hai Vua? Tên cừ súy chỉ huy đám lính còn lại ở đây ngay lập tức làm ra phản ứng, gầm to dẫn theo gần trăm chiến binh rầm rập lao tới đám phản bội.

“Đến đây đi, đến đây đi.”

Na Nhung gặp mấy tên lính mặt mày nhăn nhó đến dữ tợn không chỉ không tỏ ra lúng túng mà còn thích thú cười gằn lên. Hắn nheo mắt nhắm kỹ tên cừ súy vừa ra hiệu lệnh đang lẩn trong đám lính xung phong, khóe miệng liếm nhẹ tỏ vẻ bản thân đang vô cùng hứng khởi rồi dậm chân lập tức lao lên đón đánh.

Hắn vừa động, Rây Phiên ở bên cạnh cũng như hình với bóng theo sát bên. Nghiêm chỉnh mà nói lúc này bên lính của Vua cũng không phải hoàn toàn rơi về tình thế quá xấu. Tuy rằng việc Nội Vệ quân lên tiền tuyến khiến cho số lượng quân sĩ giảm mạnh, lại mất đi một phần binh sĩ tinh nhuệ, thế nhưng nơi đây dù sao cũng là trung tâm của quân doanh Lĩnh Nam, vẫn còn rất nhiều quân sĩ đang làm nhiệm vụ tuần tra, cảnh giới cùng bảo vệ các vị trí chủ chốt, càng có không ít các bộ tộc vì nhiều lý do khác nhau mà không hoàn toàn tham gia vào trận chiến nơi tiền phương. Như thế trên thực tế tuy quân số lính bảo vệ hai Vua ít hơn hẳn đám loạn binh đến ba, bốn lần, thế nhưng xung quanh đã có không ít binh sĩ nghe thấy tiếng hô hoán mà lao tới. Cho nên lúc này tuy tên cừ súy hô to gọi nhỏ muốn giết chết đám loạn binh ngay tức thì, thế nhưng tất cả bọn chúng đều hiểu mình chỉ cần giữ vững phòng tuyến đợi các toán quân khác xông tới là ổn.

Vì thế quân Việt chỉ lao tới một đoạn liền tản ra hình thành một cánh cung ngược bọc lấy đám người Rây Phiên. Bọn họ xếp theo từng lớp từng lớp ở khoảng địa hình chật hẹp này, sẵn sàng dùng sinh mạng của mình để kiềm chế bước tiến của kẻ thù. Theo như tên cừ súy thấy đám này muốn đục xuyên qua trùng trùng phòng tuyến này ắt cũng phải tiêu tốn không ít thời gian.

Hắn tính toán đương nhiên không tệ, xong lại không thể lường trước một điều: sức mạnh đáng sợ của đám thích khách.

“Ha ha ha ha ha!”

Na Nhung từ nãy đến giờ vẫn cười to, cười như một kẻ điên, hắn lao lên nhanh nhất cũng là người sớm nhất tiếp xúc thân mật với hàng binh sĩ đang lăm lăm ngọn giáo chờ sẵn. Chỉ thấy đám chiến binh không hề nương tay chút nào nâng giáo đan vào nhau như một chiếc lồng đầy gai nhọn hướng ngay mặt Na Nhung đè tới, án theo lẽ thường với tốc độ chạy quá nhanh của tên kia, hàng giáo này chắc chắn sẽ dễ dàng đục thân thể hắn thành một cái tổ ong. Đáng tiếc, Na Nhung là một tên dày dạn kinh nghiệm.

Ngay khi cơ thể vẫn còn đang chạy vội tay hắn đã sớm đưa ra sau súc thế, chỉ đợi khoảng cách vừa đủ tầm hắn liền mạnh mẽ vung đao từ sau ra trước. Lưỡi đao không biết do thứ gì rèn nên vậy mà rắn chắc lại sắc bén dị thường, chỉ cần nghe một chuỗi tiếng roảng chói tai, lập tức một tràng cảnh hoành tráng liền xảy ra trong ánh mắt khó tin của đám lính: ngọn giáo gặp đao tức ngọn giáo gãy, thân giáo gặp đao thì thân giáo rời, trong tíc tắc lưỡi đao này đã chặt sạch mọi đối thủ nó gặp trên đường mà bản thân vẫn không hề hấn gì. Na Nhung chưa từng dừng tiếng cười đảo tay lại chém một đường nhanh như chớp cắt lấy cổ họng của ba người lính làm họ ngã vật ra đất.

So sánh với sức mạnh gần như bá đạo của Na Nhung, Rây Phiên lại âm lãnh hơn nhiều, hắn không hề vội vàng lao vào rừng giáo mà khéo léo tạt ngang lách qua hầu hết lưỡi giáo đâm tới, tay trái khẽ đảo liền có một người lính ôm đầu ngã xuống do trúng phi dao. Sau đó hắn vờn quanh một người khác, tay cầm gươm linh hoạt lách qua một nhát đao chém tới tán thẳng vào mặt tên kia khiến đối thủ ngã vật ra, trong khi tay trái đã sớm cầm sẵn một con dao nhỏ khác lượn lờ ngang qua thân thể người bên cạnh, để lại từng luồn vết thương sâu tới tận xương, cũng nhanh chóng khiến người đó mất đi khả năng tự chủ. Thuận thế, Rây Phiên lách người lần nữa núp dưới thân tên lính bị tàn phế, dùng vai đẩy hắn lên trước đỡ lấy mấy nhát chém hung dữ trước khi bất ngờ từ bên hông xông qua hai tên khác rồi dùng cả dao lẫn gươm trên hai tay nhanh như chớp giật lạnh lùng lướt qua cổ họ.

Rầm rầm rầm!!! Rầm rầm rầm rầm!!!

Chỉ trong mất hơi thở bắt đầu giao chiến Rây Phiên cùng Na Nhung đã gọn gàng xử lý bảy người lính, nhìn hành động của chúng hiển nhiên chúng đã sớm rèn luyện kỹ năng cùng sức mạnh của mình lên đến một cảnh giới cao đến đáng sợ. Quân Việt thấy vậy càng không dám tự ý lao lên tấn công mà phải kết bè với nhau đông hơn, không ngừng lui lại mới có thể giảm bớt phần nào sự sắc bén của hai tên thích khách, đương nhiên, vẫn không có ít người không tài nào phản kháng được hai tên này nên nhanh chóng gục dưới chân chúng.

So sánh ra, đám lính dưới trướng hai tên bọn chúng tuy cũng dũng mãnh nhưng hoàn toàn kém sắc hẳn, đã vậy bọn chúng phối hợp với hai tên này cũng không hề nhịp nhàng gì. Rây Phiên cùng Na Nhung đã đâm sâu vào lớp đầu tiên mà đám này vẫn bị binh sĩ vòng ngoài cản lại.

“Hai tên này không dễ đối phó, chị…” Trưng Trinh thấy binh sĩ bên mình không phải đối thủ của hai tên này liền vội vàng hô nhỏ. Xong ngay lập tức lời nàng vừa định nói đã bị hàng loạt tiếng hô nuốt mất.

Thì ra không biết do đám lính Rây Phiên không theo kịp hai tên thủ lĩnh nên bị cản trở, hoặc do chúng cố tình buông lỏng. Trong lúc hai tên kia đang hô mưa gọi gió mặc sức tung hoành, binh sĩ Lĩnh Nam đã thành công lén lên trên cái đài thấp chất đầy chất đốt cùng lá cây, châm lửa báo động làm dấy lên một cột khói thô to như một chiếc chân khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đè chặt lên tâm trạng của không biết bao nhiêu người.

“Quân sư…” Sáng thoáng liếc nhìn cột khói, hàm răng cắn chặt, bàn tay còn sót lại không khỏi bất ngờ kiềm mạnh chuôi kiếm bên hông, hít sâu một hơi, anh quay lại dùng đôi mắt sáng ngời cùng giọng nói đầy lãnh tĩnh ra lệnh:

“Giữ vị trí, đừng cho chúng chỗ đặt chân.”

“Hô!” Lĩnh Nam quân giọng binh khí ầm ầm đáp lời...

“Thứ phải đến cuối cùng cũng phải đến…”

Thục cũng nhìn thấy cột khói, cũng hiểu lý do, thế nhưng nàng chọn lựa tiếp tục nhìn chằm chằm trận chiến nơi bờ sông. Tuy Lĩnh Nam quân thành công neo chặn phần lớn thế công của giặc khiến quân Việt có chút thời gian thở dốc, xong nàng vẫn cần phải quan sát chiến trường, không ngừng ra lệnh cho lệnh kỳ quân đánh tín hiệu báo cho Đào Kỳ, Phương Dung đang vật lộn bên dưới nắm được phương hướng hành động, tiến ra sao, lui chỗ nào, giặc đang định dồn về đâu… để phối hợp cùng đoàn quân giáp xanh chống đỡ từng đợt công kích liều mạng của quân thù. Hơn thế nữa, nàng còn phải không ngừng chú ý tới trận trận bụi mù do đám Hán kỵ gây nên khi chúng càn lướt qua từng dãy từng dãy nhà sàn bên dưới.

“Châu, Trinh, đừng để thua…” Thục nghiến răng.

Trận chiến ở đây đã dần tiến vào thời khắc chủ chốt quan trọng nhất, ở phía Nàng cũng vậy, ở phía Vua, cũng chẳng kém.

...

“Mày không bận tâm? Chỉ ít phút nữa thôi chỗ này sẽ đầy ắp chiến binh, mày muốn chạy thì chạy ngay bây giờ hẵng còn kịp.”

Trưng Châu khoanh tay đứng đó, nàng nhìn hai tên Rây Phiên, Na Nhung vừa đánh ra một vòng tròn nhỏ đầy máu tươi cùng thịt vụn đang cợt nhã đứng nhìn cột khói mà hỏi dò, thái độ của chúng cho nàng biết rất nhiều điều, chỉ hy vọng có lẽ tình hình sẽ không tệ hơn các nàng suy tính.

“Ha ha? Đáng sợ quá!” Na Nhung thu lại thanh đao, hai mắt trợn lên trông như đang thấy thứ gì đó rất đáng sợ, khóe miệng lại không chút kiêng dè vểnh lên cười khỉnh.

Gặp bọn chúng tỏ thái độ như vậy, Trưng Châu cũng đành lắc đầu ngao ngán. Rốt cuộc, quân Hán vẫn chọn lựa dùng trò cũ, phái kẻ liều mạng đi ám sát hai chị em bọn nàng để kết thúc cuộc chiến dai dẳng này.

Khinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng, Chuyên Chư đâm chết Ngô Vương, Nhiếp Chính giết chết Hiệp Lũy… theo dòng chảy của lịch sử, ám sát xuất hiện không ít lần, thậm chí sự kiện Hồng Môn yến thời Hán - Sở tranh hùng cũng có thể xếp vào một loại ám sát, theo lý mà nói, ám sát hoàn toàn có thể coi như một chiêu thức hiểm, “giết giặc trước giết vua, bắn người phải bắn ngựa”, lén lút tiêu diệt đầu sỏ của đối thủ để giành lấy chiến thắng chung cuộc cho mình. Xong cũng như Hạng Vũ khinh thường dùng Hồng Môn yến giết Lưu Bang, ám sát cũng chẳng phải thứ thủ đoạn sáng sủa gì bởi lẽ nó cho thấy sự bất lực của một bên đối với kẻ địch. “Binh giả quỷ đạo dã”, “quỷ đạo” ở đây chính là mưu kế sách lược, biến hóa trên chiến trường cùng với thực lực của bản thân. Nếu thực lực mạnh mẽ hơn người thì cứ việc đánh đổ người khác, cần gì phải lén lén lút lút đi giết người? Hơn nữa việc ám sát còn có quá nhiều cách trở, phải bí mật lẻn qua trùng trùng vòng vây bảo vệ của quân lính kẻ địch đã là một chuyện không dễ, mà người phái đi phải là người đáng tin cậy, xứng đáng giao trọng trách nữa, bởi trên đời cũng không thiếu các vụ ám sát còn chưa bắt đầu, kẻ tiến hành đã trở giáo đầu hàng, khai tất tần tật kẻ chủ mưu sai khiến mình. Hơn thế nữa ám sát cũng tạo thành tiền lệ tai hại, hôm nay ta cử người đi lén giết kẻ thù, ngày mai ai dám chắc không có kẻ mon men nhớ thương đầu lâu của mình? Ngươi ám sát người ta được, người ta cũng sẽ ám sát ngươi được. Chẳng lẽ suốt ngày cứ phải lo lắng xem ai sẽ bất thình lình xông vào lều trướng của mình để giết mình sao? Nếu cứ như thế thì làm gì còn tinh lực đi bày binh bố trận nữa? Nghiêm trọng hơn là kẻ thích dùng ám sát sẽ tự tổn hại đến thanh danh cùng tiếng tăm của mình, đâu ai thích làm bề tôi, hoặc kết giao với một kẻ có thể bất ngờ lén lút giết chết mình, đúng không? Vì thế mà cùng với “Hai quân giao chiến không trảm sứ giả”, ám sát cũng trở thành luật bất thành văn giữa chiến trường.

Xong, ở vùng đất xa xôi nơi trời Nam này thì khác. Người Hán coi nơi đây là biên thùy rừng sâu nước độc, là chỗ lưu đày, coi dân chúng ở đây là nô lệ, là khỉ rừng không chút giáo dưỡng văn hóa, vì thế luật lệ Đại Hán cũng không áp dụng lên đầu dân Việt chứ đừng nói đến thứ luật bất thành văn đầy tao nhã trên. Tích Quang cũng từng dùng để tiêu diệt “Đầu lĩnh sơn tặc”, Tô Định càng sử dụng để cầm xuống không ít “Lạc Hầu, Lạc Tướng rắp tâm mưu phản”, ngay cả Thi Sách cũng bị y “vời triệu tập đến, sai lính bủa vây bắt lấy, chém đầu thị chúng” cũng có thể coi là một loại ám sát. Còn Mã Viện, ha ha, y càng sử dụng đến lô hỏa thành thuần, trăm hay tay quen. Đơn cử cho ví dụ điển hình nhất chính là việc y cho người ám sát Phật Nguyệt công chúa, khiến nàng bị thương nặng phải rút khỏi ải hồ Động Đình, vì thế quân Hán mới đủ sức vượt qua cửa ải hiểm yếu này để rầm rộ tràn vào Lĩnh Nam.

Lại nói đây chính là chỗ bi ai của dân Việt, dù sao ám sát cũng không phải việc quang minh chính đại gì, vì thế mấy tên Thái Thú, Tướng quân cũng không mặn mà gì phái binh sĩ hay môn khách dưới trướng đi thực hiện công việc “vô liêm sỉ” này mà đi tìm những kẻ chuyên nghiệp, sẵn sàng tán tận lương tâm đi giết chính đồng bào của mình. Rây Phiên cùng Na Nhung chính là hai tên như vậy. Đương nhiên đã là một công đôi ba việc bọn chúng sẽ không chỉ ám sát suông mà còn cắt cử người đi phá hoại nữa. Dù sao ở thời điểm này tinh thần dân tộc của tộc Việt tuy có nhưng ý thức đoàn kết của họ chỉ là một nắm cát rời, mạnh ai nấy lo, dù cho cách đây không lâu đã có không ít kẻ phải bêu đầu vì tội phản quốc thì dưới sự dụ hoặc mãnh liệt của những lời hứa đầy dụ hoặc cùng ánh sáng lấp lánh của tiền vàng, vẫn sẽ có không ít kẻ sẵn sàng quên đi tổ tiên của mình, quyết định “đại nghĩa diệt thân” đi rước voi giày mã tổ.

...

“Chủ nhân, đã có tín hiệu rồi.” một tên chiến nô cởi trần vận khố hấp tấp chạy đến quỳ mọp xuống trước mặt chủ nhân đang nằm híp mắt trên một tấm da dày để bẩm báo.

“Tốt lắm, đi thôi.”

Tên chủ nhân dường như đã đợi câu này từ lâu, hắn vội vàng bật dậy, vẻ mệt mỏi uể oải vừa nãy biến đâu mất. Thay vào đó hắn cẩn thận kiểm tra bộ giáp da trên lưng, lấy tay nhấc thanh búa to nặng bên cạnh lên trước khi lao ra khỏi nhà. Ở bên ngoài lúc này cũng đã đứng sẵn hai, ba mươi tên chiến binh ăn mặc đủ loại giáp da, giáp mây, mặt mũi dữ tợn đang đợi, thấy hắn bước ra bọn chúng vội vàng cúi đầu chào, một tên trong đó thưa:

“Anh Cú, chúng tôi đã chuẩn bị xong.”

Cú nhếch miệng cười khà khà, trong lòng cực kỳ tận hưởng cảm giác được người khác cúi đầu vâng dạ thế này. Nghiêm chỉnh mà nói hắn không phải là tộc trưởng của họn họ, cũng không phải Lạc Hầu, Lạc Tướng hay cừ súy gì sất, hắn chỉ là một tên chiến binh giỏi trong tộc. Tộc trưởng của hắn lúc này chắc đang dẫn theo đa số chiến binh khác xông pha máu lửa nơi chiến trường, để lại mấy mươi tên như hắn canh giữ đồ đạc trang bị cho toàn tộc. Thế nhưng chỉ cần hắn làm xong cú này, hắn sẽ có được một khoảng kho báu vượt hẳn những gì hắn hằng mơ ước, thêm vào đó là lời hứa hẹn sẽ cho hắn cơ hội làm chủ một bộ tộc của chính mình do đám người đó đảm bảo. Đến lúc đó, để xem tên tộc trưởng dám cả gan đoạt lấy người hắn yêu kia có còn dám ngông cuồng hay không.

“Đi!”

Hắn hô to dẫn đầu đám người lao ra khỏi doanh trại đơn sơ của mình nhanh chóng hướng về sâu trong doanh. Dần dà bên cạnh hắn ngày càng có nhiều tốp người tham gia, quân số nhanh chóng nhảy từ ba mươi lên năm mươi, rồi một trăm, rồi hai trăm, mãi đến khi tới hơn ba trăm người mới thoáng khựng lại.



“Cha, mọi việc đã xử lý ổn thỏa, tất cả những tên không nghe lời đều đã bị tách riêng.” Tạ Chúng ruổi ngựa đuổi theo cha nói.

“Ừ...” Tạ Hàn Vũ lạnh nhạt trả lời, đoạn hắn như nghĩ đến điều gì, bâng quơ hỏi lấy:

“Chúng, thằng Thuần thế nào?”

“Dạ, hắn không dám nói gì, chỉ im lặng đi theo.” Tạ Chúng kính cẩn.

Tên Tạ Hầu khẽ vuốt nhẹ chòm râu, hai mắt híp lại thành một đường kẻ như đang suy tư, sau lưng hắn là gần ngàn tên chiến binh vũ khí sẵn sàng ào ạt tiến nhanh trên con đường rừng nhỏ hẹp dẫn vào trại trong quân Việt. Tại sao bọn chúng làm vậy, không ai trong chúng ngoại trừ cha con Tạ Hầu biết rõ, chỉ biết mục tiêu của chúng chính là nơi mà cột khói thô to kia đang nghi ngút bay cao.



“Trưng Trắc, Trưng Nhị, đừng phí sức vùng vẫy nữa, mau bó tay chịu chết đi!”

Choang!!!!! Soẹt!!!!!

Na Nhung dùng chân uỳnh phát đạp lên một tên cừ súy đang thoi thóp mà hắn vừa đâm ngã xuống đất, tay cầm đao khẽ vuốt ve mặt một người lính khác đã bị hắn ghim vào gốc cây, ánh mắt chăm chú nhìn hai cô gái đưng cuối nói:

“Chúng mày dàn quân thủ thế này chung cuộc cũng chỉ là con rùa tự thu mình vào vỏ, đợi chờ viện quân mà thôi, tao nói cho chúng mày biết quanh đây đã bị người của bọn tao phong tỏa rồi, sẽ chẳng ai đến cứu đâu. Ha ha ha.”

“Ừ!” Trưng Châu liếc ngang hắn rồi vô thưởng vô phạt ừ nhẹ, ánh mắt nàng chăm chú nhìn cột khói, rồi lại nhìn ngọn cờ đại diện cho toàn thể Lĩnh Nam, cho toàn bộ dân tộc Việt mà nàng đã chèo chống suốt ba năm qua. Đám người thiển cận u mê chỉ biết ganh tỵ với nàng chứ nào hiểu được bao nhiêu khó khăn chồng chất mà hai chị em nàng phải chịu đựng? Hai người các nàng không ham gì chức Vua chúa tộc Việt này, nếu có ai đủ khả năng, đủ nhiệt huyết vì dân Việt đứng ra, nàng sẵn sàng nhường lại quyền thế ngập trời này cho người đó. Thế nhưng hiện tại có ai sao? Có ai sẵn sàng vì những người dân ngày đêm chịu cảnh đòn roi, chịu cảnh sáng phải vào rừng săn của quý, tối để mạng lại làm bữa ăn cho muôn loài? Có ai sẵn sàng chia của cải để đùm bọc dân chúng, để giữ vững quyền tự chủ của dân tộc? Bởi vì không có ai, nên hai chị em nàng phải như ngọn cờ này không ngừng rướn mình đón trận trận gió dữ vẫn không thể rủ xuống, vẫn phải kiên cường, suốt ba năm qua, nàng đã gặp phải không biết bao nhiêu lần ám sát, cũng đã phải giết không biết bao nhiêu kẻ phản bội dân tộc.

“Dám khinh thường tao?...”

Na Nhung gặp Trưng Châu im lặng chẳng thèm lý đến mình thì hai mắt liền sòng sọc lên, cuộc đời hắn liếm qua máu tươi vô số, thân là một tên sát thủ máu lạnh làm việc cho nhà Hán. Hắn đã giết không ít dân Nam, trong số đó có thật nhiều kẻ hắn từng quen biết, từng gọi bạn bè, từng xưng anh em. Vì thế cũng như bao kẻ khác hắn có một tâm lý hết sức bệnh hoạn, hết sức sai lệch, hắn thích nhìn con mồi của mình vật vã ngã xuống đất, thích nhìn họ giương đôi mắt bất ngờ khó tin nhìn mình, lạy lục mình xin tha mạng, hoặc ít nhất là bỏ qua cho cha mẹ con cái của họ. Tất nhiên, thân là một tên bạn bè cũ, một người anh em xưa Na Nhung sẽ rất khẳng khái gật đầu đáp ứng, sau đó hắn sẽ hoặc dâm loạn người nhà con mồi tội nghiệp kia, hoặc róc thịt phanh thây bọn họ ngay trước ánh mắt điên cuồng dữ tợn của kẻ bị hại. Hắn cảm thấy kích thích khi làm điều đó, hắn cảm thấy mình sinh ra là để hưởng thụ cảm giác sung sướng này.

“Tao cho mày một cơ hội, cởi hết đồ ra, quỳ xuống xin tao, tao sẽ cho em mày một con đường sống.” Na Nhung đỏ mắt quát.

...

Trưng Châu vẫn mặc kệ hắn, nàng không hề đáp lời mà vẫn chỉ đang nhìn ngắm cây cờ, cứ như thể nếu nàng nhìn nó nàng sẽ thấy tin tưởng hơn vào tinh thần bất khuất kiên cường của một dân tộc đầy phức tạp. Ba năm rồi, có bao nhiêu bậc anh hùng đứng lên vì nước quên mình thì có bấy nhiêu kẻ trộm cướp quên đi gốc rễ, vì sao các nàng đã cho chúng cơ hội cùng mọi người xây dựng đất nước, nối tiếp truyền thống các đời Vua Hùng ngày xưa, ấy vậy mà chúng vẫn không chịu chấp nhận. Như vậy lần này liệu các nàng có thể quét sạch chướng ngại, dẹp tan quân thù trong khi sau lưng vẫn còn thật nhiều đôi mắt cú vọ đang rình mò mình được chăng? Không có ai trả lời nàng, thế nhưng nàng chú tâm, thành khẩn hỏi lấy, thành khẩn lắng nghe, ngay cả tiếng chém giết vang trời ngay trước mặt cùng mùi máu tanh nồng sốc lên tận não cũng không thể làm nàng phân tâm.

“Mẹ kiếp, bọn bây, chặt cái cây giẻ rách ấy xuống cho tao!” Na Nhung rốt cuộc cũng không đủ kiên nhẫn đứng nhìn Trưng Châu làm lơ mình. Hắn giận dữ dùng thanh đao trong tay cắm mạnh xuống đất xoáy một vòng làm văng lên một chuỗi máu thịt, rồi mặc kệ máu tươi bắn lên ướt đẫm cả mặt mày hắn gào thét ra lệnh.

“Giết!!!”

Lập tức có tới bảy, tám tên chiến binh lực lưỡng nhanh chóng thoát khỏi vòng chiến lao người chạy như bay về phía cây cờ lớn.

Vù!!!! Vù!!!!

Rầm!!! Phốc!!!!

Trong ánh mắt kích động cùng điên dại của Na Nhung, đám binh lính tưởng chừng như chỉ cần vung mấy nhát đao đã có thể vặn ngã cây cờ bỗng dưng như đụng phải một bức tường vô hình, hay bị một đàn trâu rừng đụng phải bay ngang qua một bên. Bọn chúng ngã gục ra đất, không còn động tĩnh, máu tươi tràn trụa từ trên lưng, trên mặt hoặc cổ họng thấm đượm áo giáp của chúng, tô điểm cho từng vết thương dữ tợn do từng thanh búa tay, từng quả chùy gai để lại.

Roạt!!!

“Mày đừng vọng tưởng nữa.” Trong ánh mắt trợn trừng vì bất ngờ của Na Nhung cùng Rây Phiên, tên thám báo lúc nãy còn thở hồng hộc nhẹ nhàng tách hàng binh sĩ bước lên trước, hắn chẳng nhanh chẳng chậm tháo lớp mũ giáp che kín gương mặt, để lộ ra một gương mặt thanh tú động lòng người hết sức quen thuộc.

“Khải Minh?” Rây Phiên hô lên kinh ngạc.

“Cố tình để lộ sơ hở, giả bộ yếu đuối, dụ dỗ bọn mày hành động, bọn tao làm tất cả những thứ này chỉ vì có thể có một cơ hội.” Khải Minh đón lấy thanh mác từ tay Lạc Hào, ngọn mác chĩa thẳng vào hai tên sát thủ trong khi Trưng Châu thoáng nhìn nghiêng qua cậu.

“Một cơ hội chắc chắn để có thể dẹp trừ tất cả sâu mọt, để toàn dân tộc Việt có thể trên dưới một lòng đón chờ ngày mai tươi sáng hơn.” Khải Minh gầm lên:

“LẠC VỆ Ở ĐÂU?”

“Có chúng tôi!!!!”

Lập tức trăm tên lính vốn được Nàng Thục phái về ầm ầm đáp lời, bọn họ giũ xuống vẻ phong trần mệt mỏi, cởi ra lớp vải hóa trang rách nát lắc người biến hóa thành trăm người Lạc Vệ tinh nhuệ. Trăm tên binh sĩ trăm người như một đều chân bước lên, vũ khí trong tay nện mạnh vào giáp rầm rầm, khí thế rần rần tựa như một tòa núi cao vững chãi khiến không ít người khác cảm thấy an tâm hơn hẳn.

“Dẹp tan phản loạn, bảo vệ Hai Vua!” Khải Minh hô to, múa mác dẫn đầu.

“Giết!!!” Lạc Vệ xông trận.

“Tên Rây Phiên để cho tôi!” Trưng Trinh nâng Thuận Thiên kiếm tiến tới.

“Ha ha, trò hay đấy, bọn bây giãy chết đấy hả!”

Na Nhung đương nhiên không biết vì sao Lạc Vệ hoặc Khải Minh xuất hiện nơi này, thế nhưng thân là sát thủ hắn sâu sắc nhận thấy từ trên cơ thể đám người này toát ra thứ khí thế nguy hiểm hơn hẳn đám lính lúc nãy. Bây giờ có tính toán gì thì cũng đã chậm, Na Nhung lựa chọn mạnh miệng trêu chọc, thân thể lại không thể không thu lại mấy phần khinh thường vung đao tiến lên đón đánh.

Cùng lúc đó Rây Phiên cũng cảm giác được trận trận khí thế tương tự, thoáng nhìn qua binh lính phe mình có vẻ bị khí thế chấn nhiếp nên hơi chùn bước, hắn chém mạnh đao vào mặt đất thúc giục:

“Tụi mày tiến lên, đừng sợ, bọn chúng giỏi lắm cũng có trăm thằng thôi, sợ chó gì…”

“NGA SƠN QUÂN NGHE LỆNH, GIẾT PHẢN TẶC, BẢO VỆ VUA!!!!!”

“RÕ!!!!!!”

Thế nhưng lời hắn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng gầm chói tai từ sau lưng đáp lại, mặt hắn trầm xuống, ánh mắt đầy tơ máu quay người lại nhìn thấy Mai An đang dẫn Mai Hổ cùng tàn quân Nga Sơn ầm ầm chém giết quân lính cản hậu của mình mà nhào tới. Hôm nay quả nhiên là một ngày kỳ lạ, lại là một người quen lại đây, lần này Rây Phiên đã không tài nào giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa phải bất đắc dĩ hô to:

“Chó mẹ là hắn, lần đó để hắn sổng mất quả nhiên là lưu lại tai họa, tụi mày cản hắn lại, Nhung, nhanh lấy đầu hai con ả kia không toi.”

Cùng lúc đó, gần bốn trăm tên chiến binh dưới quyền tên Cú cũng đã lần mò tới con đường lớn dẫn đến khu vực Vua cùng Rây Phiên tranh đấu, Thế nhưng đối mặt với chúng không phải là mặt đường vắng lặng vốn có mà là năm thân hình thô to đang dàn ngang chắn cả lối đi.

“Bọn mày tới đủ lâu đấy.”

Âu Lan cười nhẹ nhìn đám người dám cả gan làm loạn. Bên cạnh nàng không chỉ có năm thớt voi chiến hung hãn mà còn có năm mươi quân kỵ Nội Vệ quân với đôi lông trĩ đặc trưng đang đầy ắp chiến ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện