Ngọc Trinh cảm thấy tâm của cậu giờ như muốn bị thao nát, có lẽ cùng Tô Danh Lễ trở về Minh Giới có khi lại là ý hay
Điều làm cậu buồn bực không phải là tại Mộc Á Tùy, mà là một người khác
"Anh ta – anh ta tại sao lại ở đây?" Ngày hôm sau đó, Ngọc Trinh liền nổi trận lôi đình.

Lúc này, trên bàn cơm không chỉ là người trong nhà cổ, mà còn có khách từ bên ngoài
"Đã lâu không gặp" Hoàng Nghiêu nhìn cậu mỉm cười, nụ cười ôn hòa của hắn rơi vào trong mắt của Ngọc Trinh lại mang thêm tầng nghĩa khác, thập phần giảo hoạt, không có ý tốt.

Có trời mới biết, cậu đã ăn không ít thiệt thòi từ người này!
Những người khác đối với lửa giận của cậu lại không hề để ý, tiếp tục từng ngụm ăn cơm.

Hoàng Nghiêu cũng không xấu hổ, thẳng thắng giải thích
"Tôi mượn thân thể của tiểu bằng hữu này, trờ về cùng mọi người ôn chuyện.

Tiểu Ngọc Trinh không chào đón tôi sao?"
Lại còn muốn cậu cháo đón? Ngọc Trinh quả thực nghĩ muốn cho tên này một quyền vào mặt.

Trong quá khứ, hắn cùng cậu đã vì Tử Tiêu mà tranh đấu không ít, nếu như là quang minh chính đại tranh đấu thì cũng thôi, thế nhưng người này lại thích ngáng chân cậu từ trong bóng tối.

Khiến cậu bị đưa đi Minh Giới, phỏng chừng cũng có công lao của hắn trong đó
Nghĩ đến đoạn quá khứ kia, Ngọc Trinh hận đến nghiến răng khanh khách không ngừng.

Cậu chợt nhớ đến
"Không phải là anh đã chết rồi sao? Làm sao có thể....!nhập vào thân thể của đồ quê mùa? Tử Tiêu ca ca, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Cậu vừa quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy Tử Tiêu đang hết sức chăm chú cho Mộc Á Tùy ăn trứng gà, sự nhiệt tình cẩn thận kia, thật sự là làm cho người khác mở rộng tầm mắt.


Đây, chính là cái người kiêu ngạo không ai bì kịp sao?
"Cậu là muốn ăn rau muối sao?" Bạch Diễn nhìn Ngọc Trinh trừng sắp rớt hai tròng mắt ra ngoài, Tử Tiêu thì vẫn còn vây quanh tô trứng gà kia.

Bạch Diễn lập tức cảm thấy Ngọc Trinh có chút đáng thương, nhịn không được động đũa gắp rau muối từ trong chén của mình sang cho Ngọc Trinh
Ngọc Trinh khóe miệng như muốn nứt ra, người ở trong phòng tuyệt không có một ai bình thường.

"Anh ta cùng chúng ta không phải như nước với lửa sao? Không phải như có anh ta thì không có chúng ta sao? Vậy mà hiện giờ, mấy người lại cùng anh ta ngồi lại ăn sáng? Có lầm không a!"
Nhìn Ngọc Trinh tru lên như người bị bệnh tâm thần, Tô Danh Lễ sủng nịch đưa qua một quả trứng gà
"Ngoan, há mồm, a~"
Hắn còn chưa nói xong, khuôn mặt của Ngọc Trinh liền không nhịn được mà đỏ bừng, vung một quyền qua
"Tôi là đang nói chuyện đứng đắn, đừng có nháo" Đưa ánh mắt cảnh cáo cho Tô Danh Lễ, Ngọc Trinh quay đầu nhìn thẳng vào Thanh Hiện "Mấy người là chuẩn bị nghị hòa sao? Hừ! Chẳng lẽ thân thể của đồ quê mùa chính là điều kiện......"
"Ngọc Trinh" Hắc Liêu đột nhiên quát lên ngắt lời cậu.

Ngọc Trinh quay đầu, quả nhiên đã thấy sắc mặt của Tử Tiêu đã có chút cứng ngắc, Mộc Á Tùy bên cạnh lại hoàn toàn không hề biết gì, vẫn đem trứng gà đã được lột vỏ đưa lên miệng ăn
Đại khái là nhận thức được tình trạng của Mộc Á Tùy hiện giờ, đối với Tử Tiêu đã là một đả kích rất nặng, Ngọc Trinh có chút ngượng ngùng không nói, Tử Tiêu cũng không lộ vẻ gì, tiếp tục lột trứng quà trong bát thứ 2 cho Mộc Á Tùy, còn Hoàng Nghiêu bên cạnh thì đột nhiên nở nụ cười
"Tiểu Ngọc Trinh a, nhiều năm trôi qua, cậu vẫn thẳng thắng như vậy.

Bất quá, lần này cậu đoán sai rồi, năm đó Tử Tiêu đã tự tay giết chết tôi, hiện tại như thế nào mà muốn cùng tôi nghị hòa? Có lẽ cậu đã quên, hắn là một người không bao giờ biết hối hận"
Giống như là đang cảm khái, Hoàng Nghiêu vẫn như trước, cười đến mặt mày cong cong.

Ngọc Trinh sững sờ nhìn hắn, có những lúc, cậu cảm thấy người này cũng có điểm đáng thương
Không khí đột nhiên trở nên cứng nhắc.

Ngọc Trinh mở miệng, muốn hỏi là đã có chuyện gì xảy ra? Thế nhưng, lời đến bên miệng, cậu lại không xuất ra được
Động tác lột vỏ trứng của Tử Tiêu vẫn không có dừng lại, nhưng trong nội tâm của hắn lại không đồng nhất với bên ngoài.


Hắn không biết là bản thân có hối hận hay không, nhưng hắn biết rõ, quyết định này của hắn, có lẽ đã sai thật rồi.....!
Hắn yên lặng nhìn người bên cạnh, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

Một người lúc trước chân tay luống cuống, lắp bắp đáp lại tình yêu của hắn, giờ đây chỉ còn là đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn vào trứng gà trên tay hắn
"Ăn đi" Đem trứng gà đã lột xong vỏ bỏ vào trong chén của Mộc Á Tùy, Tử Tiêu sủng nịch nhìn cậu "Đây là cái cuối cùng, không thể ăn nhiều hơn nữa"
Hắc Liêu sợ tới mức sặc một cái, Bạch Diễn liền chân tay luống đưa khăn ăn qua cho hắn.

Hắc Liêu một lên lau một bên ra dấu bằng mắt – thấy không, lão đại của chúng ta đã đi con đường thâm tình luyến!
Đại khái là ánh mắt của Hắc Liêu quá mức lộ liễu, Tử Tiêu thu lại biểu tình, quay đầu nhìn Hoàng Nghiêu
"Chuẩn bị một chút, nhanh chóng bày trận, tôi không nghĩ sẽ tiếp tục đợi"
Vừa nghe những lời này, những người trong nhà cổ đều cùng diện ra một biểu tình, nhất trí nhìn về phía Hoàng Nghiêu.

Ngọc Trinh vẻ mặt không hiểu ra sao
"Bày trận? Là bày trận gì?"
Cậu thực sự nghĩ mãi không rõ, có trận pháp gì mà Tử Tiêu giải quyết không được mà cần có Hoàng Nghiêu ra tay "....!Là có liên quan đến tên quê mùa?"
Cậu có chút xác định không rõ nhìn bọn họ
Hoàng Nghiêu nhìn bàn tay của mình, đáp lại nghi vấn của cậu "Thoạt nhìn ta cũng không chờ được nữa"
Ngọc Trinh theo tầm mắt của hắn nhìn sang, cái tay kia cũng không có bất cứ dị dạng gì, nhiều nhất chỉ là hơi gầy
Tuy cậu không nhìn ra được cái gì, nhưng ngược lại Tử Tiêu cùng Thanh Hiện, sắc mặt của hai người họ vô cùng khó coi.

Ngọc Trinh hồ nghi nhìn hai người họ, đang muốn lên tiếng, đột nhiên bên cạnh truyền đến từng tiếng ngô ngô ngô... đứt quãng.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Tử Tiêu nhảy qua

"Anh ta đây là....." Nếu như cậu không nhìn lầm, thì Mộc Á Tùy tựa hồ....!đang nghẹn.

Nhìn Mộc Á Tùy bị nghẹn đến mặt đỏ tận mang tai, đôi mắt như ngập nước, còn sống chết không chịu đem lòng đỏ trứng nhổ ra, mọi người không hẹn mà cùng rủ xuống ba đường hắc tuyến
Tử Tiêu đau lòng vừa uy nước cho cậu, vừa vỗ vỗ nhẹ lưng cậu, hận không thể đem một nửa cổ họng của mình đem cho cậu
Không khí trầm trọng thoáng cái biến mất hầu như không còn, Ngọc Trinh cười đến bụng đều đau, liền chuyện tình muốn hỏi đều quăng ra sau đầu.

Cho nên một lúc sâu, cậu mãnh liệt đập đùi, thế nhưng lại bị bọn hắn nói dối cho qua
Thấy bộ dáng cậu buồn bực bĩu môi, Tô Danh Lễ xiên cho cậu một miếng lê
"Kỳ thật cũng không khó đoán" Nhìn thấy hai mắt Ngọc Trinh vụt sáng, Tô Danh Lễ không nhịn được đến gần thêm một chút "Hồng Tần hao hết tâm cơ, lại tìm về một phần hồn phách của Hoàng Nghiêu, như tệ nhất chính là, một phần hồn phách này là chính là phần hồn năm đó Tử Tiêu lấy từ trên người của Mộc Á Tùy tu bổ cho Hoàng Nghiêu"
"Cho nên Hồng Tần liền đem chủ ý đánh tới trên người của Mộc Á Tùy, hắn bố trí ván này, chính là muốn cho linh hồn của Mộc Á Tùy xuất khiếu, sau đó đem hồn phách của Hoàng Nghiêu gửi tạm lên thân thể của Mộc Á Tùy"
Ngọc Trinh gật đầu "Tôi đây có thể hiểu được, những năm hắn vì Hoàng Nghiêu, chuyện điên cuồng gì hắn cũng đều trải qua" Dừng lại một chút, Ngọc Trinh lại có chút khó hiểu "Chính là, hắn vì cái gì lại đem hồn phách của Mộc Á Tùy tiến vào trong thân thể của Hoàng Nghiêu?"
Tô Danh Lễ nhíu mày "Chỉ sợ hắn là chuẩn bị đem linh hồn của Mộc Á Tùy hòa tan, vì Hoàng Nghiêu mà tái tạo một linh hồn đầy đủ"
Nhìn thấy Ngọc Trinh cả kinh không khép lại miệng được, Tô Danh Lễ nhịn không được mà tiến lên trước một bước, hôn một ngụm lên gương mặt đang phấn khích của cậu.

Sau đó lại thừa dịp cậu không kịp phản ứng, phụng phịu nói tiếp
"Linh hồn của Mộc Á Tùy rất đặc biệt, từ nhiều năm trước, Hồng Tần cũng đã hiểu rõ được điểm này"
Ngọc Trinh vừa thẹn vừa giận, nhưng nhìn thấy hắn nói đến chuyện quan trọng, trong nội tâm lại hiếu kỳ như có trăm trảo cào loạn
Tô Danh Lễ giả vờ như không phát hiện ra nét mặt của cậu, như cũ nghiêm túc giải thích
"Linh hồn của Mộc Á Tùy rất đặc biệt, có thể luyện hóa thành cơ thể, chỉ cần thi chuyển cấm thuật, có thể cho linh hồn khác dung nhập sử dụng"
"Nói cách khác, linh hồn của đồ quê mùa như là người có nhóm máu o, có thể rút ra cho những người khác sử dụng?" Nghe Ngọc Trinh cứ thế miêu tả, Tô Danh Lễ sửng sốt một giây, nhịn không được lập tức hôn lên mặt cậu
"Nương tử hảo ngộ tính!"
"Cút đi...."
Bên này hai người tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình, bên kia lại có thể dùng từ gà bay chó chạy để hình dung
Mộc Á Tùy thiếu chút nữa nghẹn chết, chỉ ngừng lại vài phút, khi ăn hoa quả sau cơm, cậu bắt đầu ầm ĩ không ngừng.

Đầu tiên là bốn phía đi tìm Ngọc Trinh, nửa đường cướp đi đống bánh giòn xốp hấp dẫn của Bạch Diễn, khiến cho Bạch Diễn giận dữ, đuổi theo.

Hắc Liêu thấy Bạch Diễn gặp rắc rối, cũng triệt để vén tay áo xông lên trước hỗ trợ
Còn Tử Tiêu từ đầu đến cuối, vẫn một mực phiêu đãng ở mỗi nóc nhà, vừa thấy Mộc Á Tùy gặp nguy hiểm, lập tức phóng ra một chút linh lực.


Cũng nhờ hắn ban tặng, mà Bạch Diễn cùng Hắc Liêu cũng ăn không ít khổ
Lý Tránh cùng Thanh Hiện ngồi uống trà trong sân, vẻ mặt không nhịn được có chút run rẩy.

Hiện tại, Tử Tiêu thật giống với những bà mẹ, đương nhiên, bộ dáng của hắn vẫn là lãnh khốc, chính là không biết thể xác và tinh thần hắn có hay không đồng dạng.

Hoàng Nghiêu nhấp một ngụm trà, thần sắc có vẻ bí hiểm.

Thanh Hiện lắc chén trà, lá trà bên trong thoáng giãn ra, một cổ hương trà xông vào mũi
"Trà ngon"
"Đúng vậy!" Hoàng Nghiêu ở bên cạnh tiếp lời "Đối với tôi, được ngồi đàm luận về trà là một điều xa xỉ" Như là nghĩ về chuyện gì đó, hắn nhìn Thanh Hiện "Nhìn hắn như vậy, đại khái là rất đau lòng"
Thanh Hiện không có mở miệng, linh hồn của Hoàng Nghiêu chỉ tạm thời ở trong thân thể của Mộc Á Tùy, trên thực tế cũng không phải là sống lại.

Cho nên thân thể này của hắn là phải nhờ có cấm thuật để không bị hư thối, nhưng trên thực tế, tốc độ hư thối còn nhanh hơn so với dự tính
Cho nên Hoàng Nghiêu nói câu đau lòng này, mới có thể mang ý bi thương như vậy.

Thanh Hiện tự nhiên hiểu rõ ẩn ý trong này, Lý Tránh cũng là người thông minh, hơi chút liền minh bạch
Chỉ có Bạch Diễn đang cùng đuổi bắt với Mộc Á Tùy là còn hồ đồ, còn đang vì Mộc Á Tùy mà tức giận thay.

Mặc dù nói lần này, Tử Tiêu chỉ là muốn cùng Hoàng Nghiêu diễn trò, nhưng trước đó lại chưa từng nói rõ, nếu không Á Tùy cũng sẽ không xem đó thành sự thật.

Nhìn coi, chuyện này đã đem Mộc Á Tùy kích thích thành cái dạng gì rồi!
Tuy Hắc Liêu cũng đã từng nói với hắn, Tử Tiêu kích động Mộc Á Tùy cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng nhìn những gì diễn ra trước mắt, ngoài việc đùa giỡn, gây tổn thương tâm của Mộc Á Tùy, hắn thật sự nhìn không ra là có thu hoạch gì lớn
Có lẽ là cảm nhận được tâm tình của hắn, Mộc Á Tùy đá văng miếng bánh xốp đi, còn Tử Tiêu ở sau cách cậu ba thước, liền nhắm mắt đuổi theo
Nhìn thấy một màn này, Bạch Diễn lại có chút xíu khó chịu, lão đại bọn họ từ trước đến nay đối với ai cũng không bao giờ để mất tâm, xem ra hiện tại, tâm của lão đại đã sớm mất a
Không chỉ mình cậu suy nghĩ như vậy, mà ngay cả bọn người Thanh Hiện cùng Lý Tránh cũng suy nghĩ như vậy.

Hoàng Nghiêu ngồi ở bên cạnh chỉ cười khổ lên tiếng, hắn vốn là muốn đánh cược một lần, nhưng khi nhìn một màn này, tựa hồ vốn không cần thiết.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện