Thi thể của Lý Kiều được đưa lên trấn trên, Giản Hoa cũng theo đó rời đi, chỉ để lại vài nhân viên cảnh sát thay nhau canh giữ trường học cũ.

Mập Mạp bị tra hỏi suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng cũng không thu được tin tức hữu dụng gì, cảnh sát đành kiểm tra hành lý của hắn, nhưng cũng không tìm được viên Tinh Lệ kia đâu cả, cho nên hắn được tạm thời thả cho về
Lại nói tiếp, Mộc Á Tùy rất hoài nghi viên Tinh Lệ kia có thật sự tồn tại?
Tên Dương cảnh quan kia sai mọi người đem tất cả hành lý của mình kiểm tra qua một lần, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Mọi góc ngách trong ngôi trường cũ này, cũng được bên phía cảnh sát lục soát không chừa chỗ nào, nhưng cũng đều không có phát hiện gì.

Để đảm bảo an toàn, trường học cũ này liền bị cảnh sát phong tỏa.
Cho nên bọn người của Lớp Trưởng chỉ có thể qua nhà Vĩ Tử nghỉ tạm một đêm
"Đêm nay mọi người chỉ có thể chịu thiệt một chút..." Vĩ Tử một bên thu thập, vừa quay đầu hướng Lớp Trưởng nói.

Nhà hắn tổng cộng có hai gian ngủ, thêm một cái gác nhỏ, năm trước khi bọn họ tới, Lý Kiều đều là một mình chiếm chọn gác nhỏ, những người khác đều ở một gian.

Nhưng tình huống năm nay hiển nhiên không giống.
Hắn liếc nhìn Tử Tiêu, người mà hoàn toàn không có ý định cùng mọi người chen chúc một chỗ ở một gian phòng.

Ngược lại có thể cho hai người họ lên trên gác ngủ, chỉ là nếu như hai người ngủ thì có hơi miễn cưỡng
"Chỉ ở một đêm, đối phó qua ngày mai là được" Lớp Trưởng cười trả lời.

Mập Mạp ở bên cạnh cứng đờ lại, đã trải qua một buổi sáng vạch trần vết sẹo của nhau, hiện tại quan hệ của hắn cùng Lớp Trưởng và Thụ Minh vô cùng mất tự nhiên.

Trong tình huống này, hắn thật sự không thể ở cùng với bọn họ chung một phòng
"Nếu không để tôi lên trên gác ngủ a?" Hắn nhìn về phía Vĩ Tử, trong câu nói hoàn toàn không có ý hỏi chủ nhà.


Vĩ Tử có chút khó xử nhìn Mộc Á Tùy, sau đó nhìn sang Tử Tiêu
Mộc Á Tùy cũng hiểu, cho hắn nụ cười yên tâm "Để gác trên cho Mập Mạp ngủ a, hai người bọn tớ ở dưới này là được rồi"
Nói xong cậu còn âm thầm nhéo nhéo lòng bàn tay của Tử Tiêu
Tử Tiêu hiển nhiên đối với cái phòng trên gác hoàn toàn không có chút hứng thú nào, hắn tỏ vẻ không sao cả nhún nhún vai
Thụ Minh đột nhiên mở miệng "Nếu không đêm nay chúng ta chơi đến hừng đông, như vậy thì thời gian cũng sẽ trôi qua thật nhanh, cũng không cần phiền não về việc chia giường"
"Mạt chược?" Mộc Á Tùy nhớ đến lúc trước hắn có nói là có mang theo mạt chược đến
Thụ Minh còn chưa kịp mở miệng, Tử Tiêu đã vượt lên nói trước "Đấu địa chủ"
Tử Tiêu từ trước đến nay đều là không gì hắn không làm được, nhưng ít ai biết được những chuyện mà Tử Tiêu không làm được, trong đó mạt chược là thứ hắn chơi tệ nhất
Mọi người thấy hắn đã mở miệng, không tiện bác bỏ nên cũng gật đầu đồng ý.

Vì vậy, ngoại trừ Mập Mạp sớm chạy lên gác trên đi ngủ ra, thì những người khác đều ngồi vây quanh một vòng, chuẩn bị chơi đấu địa chủ
Người chơi hơi nhiều, Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu đương nhiên hợp sức, Vĩ Tử lo lắng mình chơi bài không thạo, nên cũng tìm Lớp Trưởng làm chỗ dựa.

Cho nên chỉ còn dư lại Thụ Minh một người, hăng hái chiến đấu
"Đúng rồi! chơi thua thì phải bị trừng phạt, như vậy mới thú vị"
Lớp Trưởng thoạt nhìn như dân chơi bài lão luyện, lúc này đắc ý vừa lòng, phảng phất như đã nắm phần thắng trong tay.

Vĩ Tử bên cạnh có bộ dáng cực kỳ không tự tin nói
"Uy uy, tớ không có muốn quá ham chơi, mấy người đừng có đùa gì quá lớn a..."
Lớp Trưởng nhìn hắn "Đừng có đề cao chí khí của người khác, diệt đi uy phong của mình a, không phải là có tớ ở đây sao"
Tử Tiêu trầm ngâm một chút, gật đầu "Người thua là do người thắng đưa ra điều kiện phạt.

Đương nhiên, hai người một cửa, chỉ cần một trong hai người tiếp nhận trừng phạt là được"
"Được!"
Ngoại trừ Thụ Minh, những người khác đều đưa tay tán thành

"Không đúng a, thấy thế nào cũng là bất lợi cho tớ..." Thụ Minh mất hết nửa ngày mới phát hiện ra mánh khóe, bất đắc dĩ kháng nghị, nhưng thanh âm quá yếu, bị mọi người cùng nhau xem nhẹ
Thời gian khoái hoạt nhanh chóng đến, mọi người đắm chìm vào trong trò chơi, thỉnh thoảng còn vang lên từng trận cười vang, Thụ Minh bị mệt mỏi vây hãm, không sai biệt lắm nằm xuống.

Cũng không phải là kỹ thuật chơi của hắn kém, mà là bởi vì ngay từ đầu hắn đã gây họa
Ván đầu hắn được vận phân cẩu*, bắt được địa chủ, hơn nữa cũng thắng
(Vận phân cẩu hay còn được gọi là vận may shit chó đấy mn:)))
"Đi như vậy, các người bên này..." Hắn chỉ Lớp Trưởng cùng Vĩ Tử "Hai người phải phái một người đi lên lầu hướng Mập Mạp tỏ tình!"
"Ách..." Lớp Trưởng cùng Vĩ Tử đều khó xử nhìn hắn "Cậu nói giỡn a? Làm vậy trông rất ngây thơ..."
Thụ Minh bất vi sở động, hiển nhiên là vì muốn trả thù mọi người vì vừa nãy dám bỏ qua ý kiến của hắn
Lớp Trưởng chần chờ chốc lát, Vĩ Tử vỗ vai hắn nói "Để tớ đi..."
Hôm nay Lớp Trưởng cùng Mập Mạp mới cãi nhau một trận, hiện giờ mà hắn đi tỏ tình, thật sự cũng rất xấu hổ
Vĩ Tử lên lầu, ước chừng nửa phút thì nghe âm thanh rít gào của Mập Mạp
"Ngủ đều cũng không yên, mấy người có thấy phiền hay không a!"
Vĩ Tử tận lực thổ lộ liền bị đạp xuống gác, xấu hổ hướng bọn họ cười cười "Chúng ta có phải chơi hơi quá mức?"
"Không có việc gì, đừng để ý đến hắn..." Thụ Minh vô tình khoát tay, quay đầu nhắm vào Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu
Nhìn thấy ván này tên Thụ Minh thắng, Tử Tiêu lập tức nâng cao cảnh giác đề phòng hắn.

Tên này hoàn toàn chính là một người không biết xấu hổ, phía sau còn có ba cái đuôi sói đang nhìn chằm chằm vào Mộc Á Tùy
"Hai người này cùng một tổ sao...!Ván tiếp theo hai người nên tách ra chơi a!" Hắn cười vô cùng vui vẻ.
Mộc Á Tùy lập tức phản đối nói "Chính là, nếu như vậy thì lại dư thêm một người"
"Cho nên sao a? Tớ với cậu chơi chung một tổ..." Hắn cười hì hì dựa tới
Thật ra cách trừng phạt này, hắn cũng đã suy nghĩ rất lâu.

Dựa theo ước định, hai người có thể tùy ý chọn một người tiếp nhận hình phạt, cho nên mặc kệ hắn ra hình phạt gì, Tử Tiêu cũng sẽ đều nhất định cản trở.


Chỉ cần tách bọn họ ra chơi, hắn liền có cơ hội trong tay
Tử Tiêu tự nhiên là không đồng ý.

Hắn vốn không có ý định tuân thủ ước định, cho nên đối với những sự trừng phạt cũng không hề có áp lực gì.

Mộc Á Tùy biết rõ hai người đang nghĩ gì, cậu biết, nếu như giải quyết không khéo, mọi chuyện nhất định sẽ đi đến điều tồi tệ nhất
"Ván này tớ không chơi nữa, một mình Tử Tiêu chơi là được rồi.

Như vậy cũng coi như là tách ra chơi a?" Được rồi, cậu thừa nhận là có hơi thiên vị Tử Tiêu
Mặc kệ nói như thế nào, thì đây cũng coi như là tuân thủ ước định.

Thụ Minh mím môi, Tử Tiêu híp mắt, hai người triệt để kết oán.

Cho nên những ván tiếp theo, Lớp Trưởng cùng Vĩ Tử đều không có việc gì, trên cơ bản là hai người bọn họ chiến tranh với nhau.

Hình phạt cũng càng ngày tàn khốc, thể xác cùng tinh thần của Thụ Minh đều đã phải chịu sự tàn phá
"Ngươi...!Ngươi đi hít đất ba trăm cái..."
Thụ Minh sau khi thua năm ván, rốt cuộc cũng hòa nhau một ván.

Bất quá bộ dáng thoạt nhìn không được tốt, hữu khí vô lực a
Tử Tiêu khí định chẳng buồn liếc nhìn hắn "Thật không phải, nhưng ván này địa chủ là bọn hắn! Ba trăm cái hít đất, thực chờ mong a"
Nghe vậy, Lớp Trưởng cùng Vĩ Tử lập tức hít vào ngụm khí lạnh, sắc mặt nháy mắt trắng bệch
"Đừng đùa lớn vậy a? Cũng đã hơn nửa đêm..."
"Đúng, đúng vậy!" Vĩ Tử gật đầu phụ họa "Tớ thấy mọi người cũng đã đói bụng cả rồi đi, bằng không chúng ta nên ăn chút gì đi, thay cho ba trăm cái hít đất?"
Vừa nghe đến có ăn, Thụ Minh hơi nhấc lên được chút tinh thần, gật đầu đồng ý.

Qua hơn nửa tiếng, sau khi mọi người đã ăn qua một chút thì cũng đã có thêm khí lực, tiếp tục hăng hái chiến đấu.

Càng chơi về sau, Mộc Á Tùy liền hưng phấn hơn hẳn.


Thỉnh thoảng lại chỉ điểm một chút, làm cho phân đội của bọn họ hoàn toàn chiến bại
"Tớ thật không cố ý" Mộc Á Tùy liên tiếp giơ tay chào kiểu quân đội nói xin lỗi.
Lớp Trưởng cùng Vĩ Tử rốt cuộc cũng xoay người làm địa chủ, đắc ý ban bố hình phạt "Cậu đến cây hạnh đầu thôn, hái vài quả mang về đây"
Vĩ Tử liếm liếm khóe môi, những trái cây kia hắn đã thèm từ lâu, nhưng một mực kiêng kỵ người trong thôn nên không dám động thủ, hôm nay ngược lại bắt Thụ Minh đi để hoàn thành tâm nguyện
Thụ Minh bĩu môi "Đây là trả thủ!"
Hắn vô cùng oán hận trừng mắt nhìn Vĩ Tử, nhưng Lớp Trưởng cùng Vĩ Tử lại trực tiếp không nhìn hắn, hướng mắt nhìn hai người Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu nói "Hai người các cậu....!nghỉ ngơi một chút a"
"Cái này không công bằng!"
Thụ Minh phẫn hận vung tay kháng nghị
Vĩ Tử âm hiểm cười nói "Vừa nãy là ai muốn tớ phải đi hướng người ta tỏ tình? Là ai muốn cho tớ hít đất ba trăm cái?" Ngữ khí của hắn từng trận từng trận đập Thụ Minh không còn lời nào để nói
Hiện giờ Mộc Á Tùy có điểm hơi buồn ngủ, cặp mắt của cậu cũng mở không lên, đầu cũng có chút nặng, nhìn cậu như vậy, khiến cho Tử Tiêu có điểm lo lắng
"Hai người đi đến phòng của tớ nghỉ ngơi một chút đi" Vĩ Tử cũng nhìn không được, đưa tay đẩy cậu.

Tử Tiêu gật đầu, vươn tay ôm Mộc Á Tùy lên rời khỏi
"Hai người bọn họ tình cảm thật tốt a" Lớp Trưởng buông lời cảm thán.
Vĩ Tử gật đầu "Đúng vậy, như thế thì có cái gì không tốt, chỉ cần yêu nhau thật lòng, giới tính hay tuổi tác thì cũng không có vấn đề gì lớn"
Hai người nói liên miên cằn nhằn một lúc, sau đó cũng nằm xuống đất nghỉ ngơi.
Thụ Minh gạt đám lá cây trên đầu xuống, trong ngực ôm mười quả hạnh mang về thì nhìn thấy hai người đang ngủ say như chết.

Buồn bực cũng không nổi, hắn ngay cả giày cũng không đổi, trực tiếp bò lên giường ngủ
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giản Hoa cùng Lâm Thần Cương chạy tới gõ cửa, liền vô tình nhìn đám người đang nằm dưới đất
"Mấy người tối hôm qua là bận đi giết người đi?"
Ngữ khí của Lâm Thần Cương có chút nổi nóng, nếu không phải nể mặt Giản Hoa, hắn mới không đến cái loại thôn quê nghèo nàn này
"Hai người có muốn ăn gì không?" Vĩ Tử nhiệt tình mời bọn họ.
Giản Hoa mặt mũi đầy nghiêm túc nói "Không cần, chúng tôi đều đã ăn rồi, Á Tùy đâu?"
Nghe ngữ khí nói của hắn có phần trịnh trọng như vậy, Vĩ Tử có điểm như đang nằm mơ, vừa lúc Tử Tiêu cũng đi tới
"Cậu ấy đang rửa mặt, có chuyện gì?"
"Mới sáng nay, thi thể của em trai họ Mộc Á Tùy được phát hiện sau cây hạnh ở đầu thôn Trần".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện