Nghe xong câu chuyện tự sướng của Lang Chân Quân xong Vương Lăng thở phào nhẹ nhõm quay qua hỏi:

-Tôi muốn ra ngoài tìm một số bạn hữu của vãn bối, không biết có cách nào không.

-Nhìn những món đồ ở đây không khiến ngươi động tâm sao. Không ngờ lại quan tâm tới bạn hữu ngươi trước,cái tính cách này ta thích.

Lăng Chân Quân cười tay phất một cái một đám tài bảo biến mất chui vào trong một cái giới chỉ, hắn đưa cho Vương Lăng tiếp tục nói:

-Coi như đây là quà ta tặng người đi, còn cách để ra khỏi đây à. Để xem, chỉ còn cách bơi khỏi đây thôi.

Vương Lăng vui vẻ nhận quà nghe tới việc phải bơi ra ngoài thì có chút nao núng.

-Bơi ra sao, bằng đường nào chứ.

-Ngươi vào bằng đường nào thì bơi ra bằng đường ấy, chỉ có điều đáy nước rất sâu sợ rằng ngươi chịu không nổi thôi. Không biết ngươi vào bằng cách nào.

-Không có cách nào sao.

-Dĩ nhiên là có, nếu kiếm được Bích Thủy Châu thì có thể tạm thời thở dưới nước thời gian dài.

Nghe vậy Vương Lăng dừng lại một chút, suy nghĩ rồi lấy ra yêu hạch mà Thanh Linh Giao đưa nó.

-Tiền bối, cái này có thể dùng thay thế không.

-Sao ngươi lại lấy yêu hạch ma thú này ra. Để xem, viên yêu hạch này tuy không được như Bích Thủy Châu nhưng cũng dùng được, với độ sâu nước hồ này thì vừa đủ.

-Vậy thì tốt quá.

Vương Lăng thở phù, theo hắn biết thì Bích Thủy Châu là bảo vật trấn giữ của Hải tộc làm sao mà giờ có được, chỉ đành nhờ vào yêu hạch của ma thú thủy hệ làm ăn thôi.

-Vậy thì hẹn gặp lại nhé tiểu tử, sau này có duyên gặp lại. Hehe.

Vừa nói xong thì dưới chân Vương Lăng hiện lên một đạo văn màu vàng phát sáng bao bọc quanh hắn, lúc sau hắn thấy một vùng tối om rồi thấy ra bản thân đang ở trong làn nước lạnh ngắt.

Hắn kịp phản ứng lấy ra yêu hạch từ từ hấp thụ linh lực, lượng pháp lực thủy hệ như nguồn sống giúp hắn dễ dàng thở dưới nước, nhưng hắn khẩn trương vì nguồn pháp lực này không phải là vô hạn.

Hắn hướng lên phía trên bơi lên cầu mong thoát khỏi vùng nước. Cuối cùng thì yêu hạch trở thành đá vụn vì linh lực và pháp lực đều bị hấp thu hết, hắn cố thở bơi lên trên trong lòng thì thầm chửi Lang Chân Quân không nói gì mà đã ngay lập tức đưa hắn tới đây, còn chả biết sẽ lạc trôi đi đâu.

Nhìn thấy ánh sáng lấp ló phía trên hắn vui mừng bơi lên phía trên, ngoi lên được được mặt nước hắn vui vẻ cảm thụ chút ánh nằng mặt trời. Chưa được bao lâu thì hắn nhận ra dòng nước cuốn mạnh đem hắn cuốn lấy theo dòng nước chảy đến một đỉnh thác. Hắn hốt hoảng sau đó thì cả người cùng dòng thác chảy xuống phía dưới.

-Aaa. Sao lại xui xẻo như vậy chứ.

Hắn căn bản không chống lại lực nước mạnh mẽ sau khí tiêu tốn sức lực bơi dưới đáy hồ lên. Cả người rơi xuống, hắn cảm nhận bản thân đụng trúng một vật thể mềm mềm, bàn tay hắn bóp lấy một vật mềm như sợi bông còn có chút ấm, môi hắn chạm vào một vật ẩm ướt.

Đến khi định thần thì hắn nhìn trước mặt là một mỹ nhân đang lõa thể, mà bàn tay hắn vẫn còn tác quái trên bầu ngực mềm của nàng, miệng hắn đang cượng hôn nàng. Hắn chủi thầm "Cái tình tiết như trong truyện này là thế nào a". Nói vậy chứ hắn đang tự sướng trong lòng, nước đầu nhìn chút nhan sắc nữ nhân trước mặt.

Hắn có chút thất thần vì nữ nhân này quá đẹp, có thể so sánh với nàng chắc cũng chỉ có Băng Mộ Tuyết là đủ vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết.

Nữ nhân này kinh hãi khi bản thân đang tắm rửa thì một nam nhân xa lạ từ trên cao rơi xuống phi lễ nàng, nàng hét lên bàn tay tát cho Vương Lăng một cái làm hắn thanh tỉnh. Tiếng hét làm kinh động tới 2 nữ nhân ở gần đó.

-Dao Dao, có chuyện gì.

Hai nữ nhân xinh đẹp cũng lõa thể đi tới, cả hai đều vô cùng xinh đẹp tuy có kém sắc nữ nhân trước mặt nhưng vẻ đẹp không phải ai cũng có thể so sánh.

Hai người này Vương Lăng biết là Tần Thanh Y cùng Sở Ngọc, hai nàng cũng ngạc nhiên nhìn hắn vô cùng vui mừng, thoát chốc Tần Thanh Y tức giận tới nhéo lấy lỗ tai Vương Lăng:

-Bọn ta vất vả kiếm chàng, thế mà giờ chàng lại rình trộm người ta tắm.

-Xin tha a. Ta vô tội mà... a..

Vương Lăng cười khổ, nhìn nữ nhân của hắn đang lõa thể da thịt trắng hồng, động thái động lòng người, còn vì sự việc vừa mới đây dục hỏa bao ngày công tâm, hắn không nhịn được mà ôm nàng lại, đôi môi tham lam hôn lên môi nàng, chiếc lưỡi thành thục càn quét thu thập dịch chất, đôi tay nắn bóp bờ mông căng tròn của nàng.

Tần Thanh Y sững sờ, xấu hổ vì làm việc này trước mặt người khác, Sở Ngọc đỏ mặt tỏ vẻ không quan tâm nhưng lòng có chút ghanh tị, vị thiếu nữ kia thì há hốc mồm thấy bạn hữu mới quen bị nam nhân kia chiếm tiện nghi thì tức giận, lao tới đánh tới Vương Lăng.

Hắn cũng nhận ra đòn công kích của nàng, lấy một tay tùy tiện ra đỡ nào ngờ lượng linh lực lớn hơn dự đóan của hắn làm hắn thối lui, trong lòng vẫn ôm lấy Tần Thanh Y.

-Dâm tặc, mau thả Thanh Y tỷ ra.

-Dao Dao muội hiểu lầm rồi hắn và tỷ …

Cô nàng không nghe Tần Thanh Y nói tiếp, băng lao hiện ra hướng phía Vương Lăng, hắn cũng sợ Tần Thanh Y bị thương nên buông bỏ nàng ra nhảy ra xa muốn tránh né, hắn biết rõ nữ nhân trước mặt mạnh hơn hắn. Tần thanh Y đành vô lực ngăn cản, Sở Ngọc cười hì tới bên cạnh nàng.

-Tỷ đừng lo, sẽ không có việc gì nghiêm trọng xảy ra đâu. Trước tiên cứ thay đồ trước đã.

-Ừm.

Tần Thanh Y nhận ra bản thân đang lõa thể, mau chóng cùng Sở Ngọc mặc lại y phục, cũng may người nhìn thấy thân thể nàng là Vương Lăng nếu không là nam nhân khác thì nàng sẽ không cách nào bỏ qua, hành động chắc chắn cũng giống thiếu nữ kia liều mạng.

Cả hai mặc lại y phục cùng nhau tới phía trước nhận ra Vương Lăng đang bị đàn áp kích liệt, chục cái băng lao hướng phía hắn, mặt nước cũng dần bị đóng băng. Vương Lăng thì cười khổ không dám công kích, hắn không nỡ làm bị thương một mỹ nhân tiên thiên trước mặt.

-Nghe ta nói đã, ta thật không cố ý nhòm trộm mà.

-Đừng lẻo mép, chịu chết đi.

-Aida. Cô nương mặc y phục lại đi đã rồi đánh tiếp.

Quả nhiên thiếu nữ dừng lại nhận ra bản thân loã thể rượt theo hắn mặt trở nên đỏ chót, càng căm tức nhìn hắn khiến hắn bất lực giải thích.

-Ta cho ngươi xem đấy, dù sao ngươi cũng phải chết. Đây là lần đầu ta có ý muốn giết người đấy.

-A. Khoan đã.

Vương Lăng nhận ra một tia sáng vô cùng nhanh lao đến đánh hắn, may hắn phản xạ kinh người né ra, ánh sáng bắn vào trong rừng cây làm tan hoang một mảng. Hắn nuốt nước bọt nhìn cảnh này, lại những băng lao phóng tới, hắn phất tay một dòng nuốc tách lớp dâng cao lên rồi bị đóng băng tạo hình tường băng cản lại băng lao.

Thiếu nữ tức giận tiếp tục ra những quang cầu bắn tới, hắn mau chóng dùng ‘Phi Quang Dực’ né tránh, khiến cho thiếu nữ kia kinh ngạc.

-Đây là chiêu thức gì, sao hắn lại có cánh.

-Đừng đánh nữa nghe ta giải thích.

Lúc này thì do tiếng động gây ra vừa rồi nên có người từ trong phía rừng đi ra, cả Vương Lăng cùng thiếu nữ kia hoảng hốt nhận ra. Vương Lăng cảm nhận có hơn 10 nguồn linh lực dao động cũng chỉ ở dung linh cảnh, nhưng sau đó thì cảm nhận có nguồn linh lực cường đại hơn của nguyên lực cảnh giả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện