Vương Lăng lấy ra Minh Dạ kiếm đợi đối phương ra chiêu trước.
Lộc Khách rút kiếm sau lưng, kiếm vừa khỏi vỏ đã thấy mũi kiếm trước mặt Vương Lăng, hắn cười lách qua một bước lưỡi kiếm đặt dọc đỡ lấy, quang minh thuật phát động truyền dẫn trên thanh kiếm trong tay cường lực đánh lệch hướng kiếm Lộc Khách.
Vương Lăng kiếm hắn vừa mới rời thân kiếm đối phương đã thấy vô số mũi kiếm hướng phía mình.
Lộc Khách nhíu mày lấy đà lùi ra, mũi kiếm chung đụng từng ánh kiếm đâm tới, là giả phá giả, là thật phá thật vô cùng quyết đoán. Vương Lăng cũng khâm phục đối phương kiếm pháp rất nhanh, nhanh như một cơn gió, Vương Lăng tách người ra xa, vô số ánh kiếm xuất hiện trên không hướng phía Lộc Khách.
-Đây chính là Vạn kiếm Quy Tông sao. Ta đã từ rất lâu muốn nhận lấy chiêu này. Đến đi.
Lộc Khách bình tĩnh, kiếm giơ cao, gió xung quanh nổi lên ánh kiếm hắn phát ra ánh quang màu lục.
Từng thanh kiếm đánh tới phía Lộc Khách đều bị kiếm hắn đánh bạt, số lượng càng nhiều đều bị gã một kiếm một thức đánh nát, bàn tay cùng thanh kiếm hắn như gió chuyển động không để bất cứ khe hở nào chạm đến người.
Ánh sáng màu lục càng ngày càng sáng chói hơn. Đến khi mỗi thanh kiếm đánh tới đều bị gió xoáy quanh thanh kiếm Lộc Khách đánh bay đi thì Vương Lăng nhíu mày dừng công kích. Lộc Khách khẽ cười nhìn phía Vương Lăng vui vẻ nói:
-Công tử xin hãy cẩn thận, chiêu này của ta có thể đánh bại công tử.
-Đến đây.
-Phong Hoán Vũ Thức.
Lộc Khách ngay sau đó đã biến mất tại chỗ, bụi đằng sau bay mịt mù, ánh kiếm như cuồng phong vũ bão cuồn cuộn bay đến, tốc độ cùng sức tàn phá vô cùng lớn.
Vương Lăng cả người thả lỏng, kiếm trong tay chỉa tới, quang thuật phát động Minh Dạ kiếm khiến nó sáng chói, nhìn về phía ánh kiếm đâm tới, Vương Lăng phấn khích lạ thường, dòng lôi điện phát động dẫn truyền, dị hỏa Bạch Linh phừng phựt bao quanh, một ánh sáng màu tím chợt sáng chợt tắt bao quanh Minh Dạ kiếm đâm tới phía Lộc Khách.
Cả hai ánh kiếm va chạm nhau, nơi tiếp xúc ngay lập tức diễn ra một vụ nổ kinh người, cảnh vật cây cối gần đó bị thổi bay thậm chí bật gốc. Làn khói bụi cùng ánh quang mập mờ làm người xem vẫn chưa thấy rõ kết quả.
Qua một lúc cả đám khán giả nháo nhào khi thấy Lộc Khách vẫn còn đang đứng đó chưa gục, tay chống kiếm xuống đất, hầu hết mọi người đều đoán Lộc Khách đã thắng. Tần Thanh Y thấy vậy lo lắng chạy tới lại bị Sở Ngọc nắm tay lại.
-Tỷ không tin nam nhân của chúng ta sao.
Nghe nàng nói Tần Thanh Y mới lấy lại bình tĩnh chờ đợi lớp khói bụi tan đi. Lộc Khách vẫn cất bước đi về phía trước, đám người giờ mới thấy Vương Lăng đang nằm phủ trong lớp đất đá kìa thì thở dài, bàn tán sôi nổi.
-Quả nhiên là Lộc Khách lợi hại cả đệ nhị mà cũng đánh bại.
-Tưởng Vương Lăng lợi hại thế nào hóa ra cũng chỉ vậy.
-Tất cả là do đồn thổi mà ra. Giac cảnh hắn như vậy thì tạo danh tiếng đâu có khó.
-Các ngươi không thấy Lộc Khách tơi tả như vậy sao.
-Thế thì sao Lộc Khách là đệ ngũ đấy.
Tình cảnh này càng chứng minh chiến thắng là tất cả, thất bại thì luôn bị phỉ nhổ dù cho có thực sự lợi hại, đây là bản chất thế giới này. Nghe đám người sỉ nhục nam nhân của mình Tần Thanh Y bực tức trừng đám người.
-Bất cứ ai nói xấu chàng ta không tha.
-Mỹ nhân chắc không phải là nữ nhân của hắn chứ. Thật không ngờ hắn lại có số hưởng như vậy.
-Mỹ nhân thì ai nỡ ra tay.
Đám người ghen tị nhìn phía Vương Lăng mới thấy Vương Lăng từ lớp đất phía dưới ngoi đầu lên, bộ dáng ung dung, cơ thể trừ dính đất đá, ngoài ra thì không hề bị thương gì nghiêm trọng. Đám người thật sự câm nín nhìn lại không thể tin vào mắt, Tần Thanh Y vui mừng chạy đến bên cạnh hắn ôm lấy mặc kệ bộ dáng bẩn thỉu.
-Chàng không sao là tốt rồi.
-Thật ngốc. Ta làm sao có thể có vấn đề gì.
Lộc Khách bộ dáng khổ sở hướng phía Vương Lăng.
-Công tử quả nhiên danh bất hư truyền. Lộc Khách ta xin cam bái hạ phong.
-Lộc huynh cũng làm ta thật sự được mở rộng tầm mắt.
-Vương công tử khách khí. Nếu không có công tử xả thân cứu giúp thì ta hiện đã vong mạng.
-Việc này nên làm mà thôi.
Nghe lời Lộc Khách nói, cả đám lại xôn xao huyên náo không rõ việc gì xảy ra nhưng ai cũng chắc chắn rắng Vương Lăng đã thắng trận vừa rồi. Đám nhiều chuyện lúc nãy xấu hổ bị chỉ trích chuyển sang nói Lộc Khách.
-Một chiêu toàn lực mà gây một chút thương tích lên người Vương Lăng còn không nổi còn nhờ hắn giúp đỡ mới giữ được mạng.
Đám vẹt lại inh ỏi, Vương Lăng nghe vậy tức giận đã xuất hiện trước mặt tên này tát hắn một cái nằm sấp mặt trên đất. Miệng gã tóe máu, kinh hoảng nhìn lạ Vương Lăng.
-Lộc huynh còn có thể kiếm chiêu đánh ngang với ta còn ngươi nhìn ta cũng chưa đủ tư cách.
Cả đám người xung quanh sợ hãi nhìn Vương Lăng, không ái dám nói lời nào, nhưng còn có một số thanh nên manh động muốn xông tới đều bị sát khí Vương Lăng tỏa ra dọa sợ ngã nhào ra. Giờ đây không ai dám bàn cãi thực lực của Vương Lăng nữa, chẳng bao lâu danh tiếng hắn sẽ vang xa khắp tông môn.
Lộc Khách nhìn Vương Lăng ra tay trợ giúp thì vô cùng cảm kích, Tần Thanh Y vui vẻ tự đắc nhìn nam nhân của nàng. Lộc Khách vui vẻ quay người đi, nhìn qua phía Tần Thanh y mới thấy Sở Ngọc gần đó cũng đang si mê nhin Vương Lăng trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, không ai để ý hắn đã biến mất tại chỗ.
Đang muốn nghĩ ngơi quay về thì lại có người đi đến, một thanh niên mặc y bào màu đỏ tóc cũng đỏ, tuấn tú rạng ngời, tay khẽ khẽ cầm cây quạt, bên cạnh có 4 mỹ nữ dáng người lã lướt, khuôn mặt xinh đẹp đi sau lưng.
-Thật không biết ta có đủ tư cách hay không.
Vương Lăng bực mình ngó lại thấy một thanh niên sặc sỡ tự đắc từng bước đi tới, đi tới đâu đều có người nhường đường, ánh mắt gã sau đó lại tập trung lên đám người Tần Thanh Y, tham lam dò xét từng người.
Vương Lăng bực mình đem kiếm đâm tới ngực tên công tử, gã cười lấy quạt ra đỡ lấy, ánh mắt vẫn thăm dò trên người các nàng, sau đó gã bỗng nhận thấy cơn đau truyền đến từ hạ bộ. Ngó xuống thì thấy Vương Lăng đã đá trúng vào hai hòn bi hắn, cảm giác như sắp bể. Gã căm phẫn ôm hạ bộ căm tức nhìn Vương Lăng, thị nữ bên cạnh chạy đến.
-Thiếu chủ, người không sao chứ.
-Ta không sao, chỉ là trò tiểu nhân.
-Thật sự tiểu nhân sao.
Vương Lăng lại cười càng khiến gã run run thấy một liên hỏa những hỏa cầu bắn tới liên miên, muốn vận linh lực lại cảm thấy hàn khí nồng đặc khắp thân dưới. Gã hừ lạnh, hỏa diễm cháy lên, hỏa diễm hắn màu xanh đem cả đám hàn khí thiêu đốt, thôn phệ cả hỏa cầu của Vương Lăng. Vương Lăng thấy hỏa diễm trong tay hắn thì nhíu mày.
-Là dị hỏa.
-Thế nào. Biết sợ chưa.
-Dị hỏa thì thế nào, chỉ là Lam Linh hỏa diễm với ta không có uy hiếp.
Lúc này gã mới cảm nhận căn bản có một dòng nhiệt lưu bắn tới thiêu cháy tóc gã.
-Ngươi cũng có dị hỏa. Cái này là dị hỏa gì.
-Ngươi nghĩ thật là dị hỏa.
-Quả thật chưa chắc là dị hỏa nhưng cảm giác rất giống, là như thế nào.
Gã suy nghĩ miên man, Vương Lăng cười lạnh, dị hỏa hắn dùng đã biến mất trong ngàn năm trở lại nên rất ít người biết. Thị nữ lúc này mới hốt hoảng nhìn gã công tử này:
-Thiếu chủ, tóc ngài …
-Tóc ta làm sao.
-Tóc ngài cháy rồi.
Gã sờ lên đầu thấy một đám tóc đã biến mất, kinh hoảng muốn ngất. Đám nữ nhân thấy vậy cười to một trận, người xung quanh cũng trợ nháo. Vương Lăng vui vẻ rời đi cùng đám nữ, gã công tử áo đỏ căm tức.
-Vương Lăng. Ngươi nhớ đấy, ta là Long Kình, ta sẽ không tha ngươi chuyện hôm này đâu..
Vương Lăng lúc này đã rời đi xa từ phương nào, ai cũng rùng mình suy nghĩ không dám đối đầu với Vương Lăng, đối đầu hắn kết quả rất thảm, nhìn gương Long Kình là hiểu, là thứ 6 trong bát đại công tử mà bị Vương Lăng đùa giỡn thế kia.
Lộc Khách rút kiếm sau lưng, kiếm vừa khỏi vỏ đã thấy mũi kiếm trước mặt Vương Lăng, hắn cười lách qua một bước lưỡi kiếm đặt dọc đỡ lấy, quang minh thuật phát động truyền dẫn trên thanh kiếm trong tay cường lực đánh lệch hướng kiếm Lộc Khách.
Vương Lăng kiếm hắn vừa mới rời thân kiếm đối phương đã thấy vô số mũi kiếm hướng phía mình.
Lộc Khách nhíu mày lấy đà lùi ra, mũi kiếm chung đụng từng ánh kiếm đâm tới, là giả phá giả, là thật phá thật vô cùng quyết đoán. Vương Lăng cũng khâm phục đối phương kiếm pháp rất nhanh, nhanh như một cơn gió, Vương Lăng tách người ra xa, vô số ánh kiếm xuất hiện trên không hướng phía Lộc Khách.
-Đây chính là Vạn kiếm Quy Tông sao. Ta đã từ rất lâu muốn nhận lấy chiêu này. Đến đi.
Lộc Khách bình tĩnh, kiếm giơ cao, gió xung quanh nổi lên ánh kiếm hắn phát ra ánh quang màu lục.
Từng thanh kiếm đánh tới phía Lộc Khách đều bị kiếm hắn đánh bạt, số lượng càng nhiều đều bị gã một kiếm một thức đánh nát, bàn tay cùng thanh kiếm hắn như gió chuyển động không để bất cứ khe hở nào chạm đến người.
Ánh sáng màu lục càng ngày càng sáng chói hơn. Đến khi mỗi thanh kiếm đánh tới đều bị gió xoáy quanh thanh kiếm Lộc Khách đánh bay đi thì Vương Lăng nhíu mày dừng công kích. Lộc Khách khẽ cười nhìn phía Vương Lăng vui vẻ nói:
-Công tử xin hãy cẩn thận, chiêu này của ta có thể đánh bại công tử.
-Đến đây.
-Phong Hoán Vũ Thức.
Lộc Khách ngay sau đó đã biến mất tại chỗ, bụi đằng sau bay mịt mù, ánh kiếm như cuồng phong vũ bão cuồn cuộn bay đến, tốc độ cùng sức tàn phá vô cùng lớn.
Vương Lăng cả người thả lỏng, kiếm trong tay chỉa tới, quang thuật phát động Minh Dạ kiếm khiến nó sáng chói, nhìn về phía ánh kiếm đâm tới, Vương Lăng phấn khích lạ thường, dòng lôi điện phát động dẫn truyền, dị hỏa Bạch Linh phừng phựt bao quanh, một ánh sáng màu tím chợt sáng chợt tắt bao quanh Minh Dạ kiếm đâm tới phía Lộc Khách.
Cả hai ánh kiếm va chạm nhau, nơi tiếp xúc ngay lập tức diễn ra một vụ nổ kinh người, cảnh vật cây cối gần đó bị thổi bay thậm chí bật gốc. Làn khói bụi cùng ánh quang mập mờ làm người xem vẫn chưa thấy rõ kết quả.
Qua một lúc cả đám khán giả nháo nhào khi thấy Lộc Khách vẫn còn đang đứng đó chưa gục, tay chống kiếm xuống đất, hầu hết mọi người đều đoán Lộc Khách đã thắng. Tần Thanh Y thấy vậy lo lắng chạy tới lại bị Sở Ngọc nắm tay lại.
-Tỷ không tin nam nhân của chúng ta sao.
Nghe nàng nói Tần Thanh Y mới lấy lại bình tĩnh chờ đợi lớp khói bụi tan đi. Lộc Khách vẫn cất bước đi về phía trước, đám người giờ mới thấy Vương Lăng đang nằm phủ trong lớp đất đá kìa thì thở dài, bàn tán sôi nổi.
-Quả nhiên là Lộc Khách lợi hại cả đệ nhị mà cũng đánh bại.
-Tưởng Vương Lăng lợi hại thế nào hóa ra cũng chỉ vậy.
-Tất cả là do đồn thổi mà ra. Giac cảnh hắn như vậy thì tạo danh tiếng đâu có khó.
-Các ngươi không thấy Lộc Khách tơi tả như vậy sao.
-Thế thì sao Lộc Khách là đệ ngũ đấy.
Tình cảnh này càng chứng minh chiến thắng là tất cả, thất bại thì luôn bị phỉ nhổ dù cho có thực sự lợi hại, đây là bản chất thế giới này. Nghe đám người sỉ nhục nam nhân của mình Tần Thanh Y bực tức trừng đám người.
-Bất cứ ai nói xấu chàng ta không tha.
-Mỹ nhân chắc không phải là nữ nhân của hắn chứ. Thật không ngờ hắn lại có số hưởng như vậy.
-Mỹ nhân thì ai nỡ ra tay.
Đám người ghen tị nhìn phía Vương Lăng mới thấy Vương Lăng từ lớp đất phía dưới ngoi đầu lên, bộ dáng ung dung, cơ thể trừ dính đất đá, ngoài ra thì không hề bị thương gì nghiêm trọng. Đám người thật sự câm nín nhìn lại không thể tin vào mắt, Tần Thanh Y vui mừng chạy đến bên cạnh hắn ôm lấy mặc kệ bộ dáng bẩn thỉu.
-Chàng không sao là tốt rồi.
-Thật ngốc. Ta làm sao có thể có vấn đề gì.
Lộc Khách bộ dáng khổ sở hướng phía Vương Lăng.
-Công tử quả nhiên danh bất hư truyền. Lộc Khách ta xin cam bái hạ phong.
-Lộc huynh cũng làm ta thật sự được mở rộng tầm mắt.
-Vương công tử khách khí. Nếu không có công tử xả thân cứu giúp thì ta hiện đã vong mạng.
-Việc này nên làm mà thôi.
Nghe lời Lộc Khách nói, cả đám lại xôn xao huyên náo không rõ việc gì xảy ra nhưng ai cũng chắc chắn rắng Vương Lăng đã thắng trận vừa rồi. Đám nhiều chuyện lúc nãy xấu hổ bị chỉ trích chuyển sang nói Lộc Khách.
-Một chiêu toàn lực mà gây một chút thương tích lên người Vương Lăng còn không nổi còn nhờ hắn giúp đỡ mới giữ được mạng.
Đám vẹt lại inh ỏi, Vương Lăng nghe vậy tức giận đã xuất hiện trước mặt tên này tát hắn một cái nằm sấp mặt trên đất. Miệng gã tóe máu, kinh hoảng nhìn lạ Vương Lăng.
-Lộc huynh còn có thể kiếm chiêu đánh ngang với ta còn ngươi nhìn ta cũng chưa đủ tư cách.
Cả đám người xung quanh sợ hãi nhìn Vương Lăng, không ái dám nói lời nào, nhưng còn có một số thanh nên manh động muốn xông tới đều bị sát khí Vương Lăng tỏa ra dọa sợ ngã nhào ra. Giờ đây không ai dám bàn cãi thực lực của Vương Lăng nữa, chẳng bao lâu danh tiếng hắn sẽ vang xa khắp tông môn.
Lộc Khách nhìn Vương Lăng ra tay trợ giúp thì vô cùng cảm kích, Tần Thanh Y vui vẻ tự đắc nhìn nam nhân của nàng. Lộc Khách vui vẻ quay người đi, nhìn qua phía Tần Thanh y mới thấy Sở Ngọc gần đó cũng đang si mê nhin Vương Lăng trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, không ai để ý hắn đã biến mất tại chỗ.
Đang muốn nghĩ ngơi quay về thì lại có người đi đến, một thanh niên mặc y bào màu đỏ tóc cũng đỏ, tuấn tú rạng ngời, tay khẽ khẽ cầm cây quạt, bên cạnh có 4 mỹ nữ dáng người lã lướt, khuôn mặt xinh đẹp đi sau lưng.
-Thật không biết ta có đủ tư cách hay không.
Vương Lăng bực mình ngó lại thấy một thanh niên sặc sỡ tự đắc từng bước đi tới, đi tới đâu đều có người nhường đường, ánh mắt gã sau đó lại tập trung lên đám người Tần Thanh Y, tham lam dò xét từng người.
Vương Lăng bực mình đem kiếm đâm tới ngực tên công tử, gã cười lấy quạt ra đỡ lấy, ánh mắt vẫn thăm dò trên người các nàng, sau đó gã bỗng nhận thấy cơn đau truyền đến từ hạ bộ. Ngó xuống thì thấy Vương Lăng đã đá trúng vào hai hòn bi hắn, cảm giác như sắp bể. Gã căm phẫn ôm hạ bộ căm tức nhìn Vương Lăng, thị nữ bên cạnh chạy đến.
-Thiếu chủ, người không sao chứ.
-Ta không sao, chỉ là trò tiểu nhân.
-Thật sự tiểu nhân sao.
Vương Lăng lại cười càng khiến gã run run thấy một liên hỏa những hỏa cầu bắn tới liên miên, muốn vận linh lực lại cảm thấy hàn khí nồng đặc khắp thân dưới. Gã hừ lạnh, hỏa diễm cháy lên, hỏa diễm hắn màu xanh đem cả đám hàn khí thiêu đốt, thôn phệ cả hỏa cầu của Vương Lăng. Vương Lăng thấy hỏa diễm trong tay hắn thì nhíu mày.
-Là dị hỏa.
-Thế nào. Biết sợ chưa.
-Dị hỏa thì thế nào, chỉ là Lam Linh hỏa diễm với ta không có uy hiếp.
Lúc này gã mới cảm nhận căn bản có một dòng nhiệt lưu bắn tới thiêu cháy tóc gã.
-Ngươi cũng có dị hỏa. Cái này là dị hỏa gì.
-Ngươi nghĩ thật là dị hỏa.
-Quả thật chưa chắc là dị hỏa nhưng cảm giác rất giống, là như thế nào.
Gã suy nghĩ miên man, Vương Lăng cười lạnh, dị hỏa hắn dùng đã biến mất trong ngàn năm trở lại nên rất ít người biết. Thị nữ lúc này mới hốt hoảng nhìn gã công tử này:
-Thiếu chủ, tóc ngài …
-Tóc ta làm sao.
-Tóc ngài cháy rồi.
Gã sờ lên đầu thấy một đám tóc đã biến mất, kinh hoảng muốn ngất. Đám nữ nhân thấy vậy cười to một trận, người xung quanh cũng trợ nháo. Vương Lăng vui vẻ rời đi cùng đám nữ, gã công tử áo đỏ căm tức.
-Vương Lăng. Ngươi nhớ đấy, ta là Long Kình, ta sẽ không tha ngươi chuyện hôm này đâu..
Vương Lăng lúc này đã rời đi xa từ phương nào, ai cũng rùng mình suy nghĩ không dám đối đầu với Vương Lăng, đối đầu hắn kết quả rất thảm, nhìn gương Long Kình là hiểu, là thứ 6 trong bát đại công tử mà bị Vương Lăng đùa giỡn thế kia.
Danh sách chương