Quay đầu nhìn lại Vương Lăng nhận ra nữ nhân này, là Lục Như. Hắn nhíu mày không nghĩ tới nàng lại chạy tới bảo vệ tên phế vật này.
-Đại tẩu đến đây là muốn chữa bệnh.
Nghe hắn nói đám người kì quái nhìn nàng làm nàng xấu hổ, Trình Đức lại căm phẫn nhìn nàng. Lục Như xấu hổ muốn sửa lại nhưng lại cảm thấy thích danh tự này nên không có chút phản đối sửa đổi, tiếp tục noi:
-Mong công tử tha cho người này.
-Việc này không thể, hắn sỉ nhục Vương gia, gây rối cửa tiệm, áp bức dân chúng, còn trêu chọc nữ nhân ta. Làm sao có thể sống sót rời đi.
Nghe hắn nói đám dân chúng xung quanh bày tỏ cảm kích, hảo cảm lại tăng cao, Linh Mộng nghe hắn nói đỏ mặt vui vẻ trong lòng, Linh Lung cười vũ mị nhìn hắn. Lục Như cũng biết tội trạng của Trình Hải, không thể cải lại gì.
-Tại sao đại tẩu lại xin tha cho tên này.
-Hắn là hôn phu của ta. Ta đâu thể nhìn hắn chết được.
-Là hắn, hôn phu của đại tẩu. Như vậy rất tốt, ta có thể thêm một lý do.
-Đừng. Nếu ngươi làm vậy thì ta không biết ăn nói sao, có thể nể mặt ta tha hắn hay không.
Lục Như vừa nói ra thì hối hận, dù sao nàng với Vương Lăng trên danh nghĩa không hề có quan hệ gì. Vương Lăng nghe nàng nói cười.
-Được. Nể mặt đại tẩu ta tha cho hắn, thế nhưng hắn phải chấp nhận điều kiện của ta.
-Được, ngươi nói đi.
-Rất đơn giản. Hắn phải làm đơn từ thê, còn có phải hứa sau này không được làm hại bất cứ người dân nào.
Trình Đức nghe vậy thì run run, căm phẫn nhìn Lục Như.
-Tiện nhân, ngươi vẫn còn dính líu tới tên phế vật đó.
-Uây. Ngươi không có quyền lên tiếng, mạng ngươi là đại tẩu cứu về đấy.
Vương Lăng đạp đầu gối hắn một cái làm hắn quỳ xuống đất, tay Vương Lăng kiếm chìa về phía trán hắn.
-Có lẽ ta đổi ý rồi.
-Đừng mà. Ta ký, ta ký là được.
-Rất tốt. hiểu chuyện như vậy thì quá tốt rồi. Lấy giấy mực cho vị công tử này.
Vương Lăng lúc nãy đã tiện chân phế đi mệnh căn của Trình Đức, sau này gã sẽ từ từ nhận ra biến đổi bản thân, điều này khiến hắn sau này khó lòng mà hành sự trên giường.
Giấy bút bày trước mặt Trình Đức, tay hắn run run viết bức thư từ thê. Vương Lăng thấy hắn viết nghệch ngoạt thì nhíu mày xé rách.
-Ngươi giỡn ta à. Cái này mà cũng là chữ sao, viết cho đến khi ta hài lòng thì mới được đi.
Trình Đức bực tức, hắn trước giờ vẫn luôn ham chơi không quen viết nên chữ hắn dĩ nhiên phải xấu, thế mà Vương Lăng lại lấy cớ bắt ép hắn. Vương Lăng cười lạnh, Lục Như bên cạnh cũng không nói gì, thật ra trong lòng rất cao hứng, dù sao nàng cũng không muốn gã cho tên này, người nàng thích là Vương Khan, đời này nàng chỉ muốn gã cho một người thôi, bản thân nàng định tự sát đêm tân hôn thì được Vương Lăng vô thức giúp.
Vương Lăng cười quay sang nói:
-Mọi người tiếp tục khám bệnh đi, không cần để ý đến hắn. Coi chừng bệnh trở nặng thì không tốt.
Đám dân chúng xung quanh vui vẻ nghe theo, cả đám xếp hàng chữa trị, có lẽ trong lòng đám người này Vương Lăng đã lấy hết lòng tin yêu của mình. Linh Mộng cùng Linh Lung nhìn Vương Lăng lộ rõ vẻ say mê. Vương Lăng quay người đi, nói với thuộc hạ:
-Các ngươi trông coi hắn đến khi hắn viết đẹp được thì thôi, làm 2 bản một cái cho Lục tẩu bức còn lại đem nó cho đại ca của ta.
-Thuộc hạ đã rõ.
Vương Lăng vui vẻ vỗ vai tên thuộc hạ cười, đưa cho hắn vài hắc tinh khiến hắn vô cùng cảm kích.
-Ngươi cùng huynh đệ cứ giữ, vất vả rồi. Tiện nhắc luôn kêu hắn dùng chính máu hắn mà đóng dấu, còn làm thêm một bản ghi nợ.
Đám thuộc hạ nhìn nhau không hiểu ghi nợ gì, Vương Lăng cũng hiểu quay qua nói với dân chúngxung quanh.
-Từ giờ nếu thấy Trình Đức công tử làm việc gì sai trái cứ đến đây thông báo cho thuộc hạ của ta, mỗi lần thưa kiện sẽ thu của hắn 100 hắc tệ, mong mọi người hợp tác.
-Vương công tử cứ yên tâm, bọn ta biết công tử làm vậy là vì bọn ta, vô cùng cảm kích ơn đức.
Vương Lăng gật gù phân phó tiếp.
-Đem bản nợ này cho cha ta giữ, sau này cha ta sẽ giải quyết.
Vừa nói xong bóng dàng Vưong Lăng đã biến mất tại chỗ khiến đám người thán phục, Lục Mộng thờ thẫn nhìn hắn có chút thất vọng nhưng hiểu hắn không muốn làm phiền nàng chữa bệnh thì cảm kích nhưng nỗi thất vọng không biến mất.
Vương Lăng vui vẻ vô cùng, đến đây hắn cũng chỉ muốn xem việc làm ăn của Linh Mộng có phát đạt không mà không ngờ lại đạt được kết quả quá sức mong đợi. Không chỉ đạt được lòng dân mà còn giúp đại huynh hắn loại bỏ tình địch, hơn nữa còn kìm chế Trình gia cùng Lục gia.
Chắc chắn Vương Khiết nhận được giấy nợ sẽ vô cùng cao hứng. Vương Lăng thì cảm thấy rất muốn mau chóng lên đường nên chạy nhanh về nhà cùng Tần Thanh Y xuất phát.
Hắn trước tiên đến bái phỏng phụ thân trước khi đi không ngờ Hồ Ngạn cũng ở đây. Cả hai nghe cũng biết hắn sắp rời đi không ngăn cản nhưng muốn mở tiệc rượu chia tay nhưng Vương Lăng khéo léo từ chối. Vương Khiết sau khí nghe việc hắn mới làm thì cao hứng vô cùng, lo sợ đứa con này trên đường gặp chuyện nên Vương Khiết cho 10 tên hộ vệ khởi lực cao đoạn hộ tống hắn đi đường. Vương Lăng dĩ nhiên không từ chối, vui vẻ lễ phép cúi chào rồi nhanh chóng chạy qua phòng Tần Thanh Y.
Hắn thấy nàng đang ngồi ngẩn ngơ nhìn lên trời, hắn say mê ngắm nhìn cảnh mĩ sắc động lòng người. Tần Thanh Y buồn bã quay đầu thấy hắn đang say mê nhìn mình thì vui vẻ trở lại, cao hứng chạy đến.
-Chàng về rồi. Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao.
-Tất cả đã tốt. Chúng ta bây giờ có thể xuất phát.
-Có thể đi rồi sao. Thiếp ở nơi này đến phát chán rồi, đợi một chút thiếp đi thu thập hành lý.
-Cứ từ từ, xe ngựa vẫn chưa chuẩn bị xong.
Thấy nàng bộ dáng hí hửng làm hắn cung vui lòng, dù sao nàng đang ở trong phủ của kẻ thù thì làm sao nàng có thể yên tâm sống, chẳng qua là vì hắn nên nàng mới sống ở đây mà thôi. Thu thập đầy đủ hàng trang nàng chạy đến bên cạnh nắm lấy tay hắn vũ mị.
-Tướng công. Chúng ta đi thôi.
-Còn chưa thành thân mà gọi là tướng công rồi. À phải rồi, sau này không nên dùng tên thật, không thuận tiện, gọi ta là Lưu Vũ đi.
-Được. Vậy chàng gọi thiếp là Thanh Y là được, như vậy chúng ta có thể quang minh chính đại làm phu thê.
-Nàng xem có tướng công nào nhìn trẻ hơn phu nhân mình không.
-Ai bảo chàng là sắc lang, chưa gì đã đẩy người ta lên giường.
Vương Lăng ngượng đỏ, quả thật hắn quá vội vàng nhưng như vậy cũng tốt có thể bồi dưỡng tình cảm thật tốt sau này. Người hầu cho thông báo xe ngựa đã sẵn sàng, hắn cùng nàng vui vẻ chạy ra ngoài.
-Chúng ta đi thôi tướng công.
-Đợi ta phu nhân.
Vương Lăng vui vẻ phối hợp cùng nàng làm đám gia đinh cùng nô tỳ xung quanh khó hiểu đem chuyện này bắt đầu nói, rảnh quá không làm gì thì chỉ có thể buôn chuyện bán hạt dưa.
-Đại tẩu đến đây là muốn chữa bệnh.
Nghe hắn nói đám người kì quái nhìn nàng làm nàng xấu hổ, Trình Đức lại căm phẫn nhìn nàng. Lục Như xấu hổ muốn sửa lại nhưng lại cảm thấy thích danh tự này nên không có chút phản đối sửa đổi, tiếp tục noi:
-Mong công tử tha cho người này.
-Việc này không thể, hắn sỉ nhục Vương gia, gây rối cửa tiệm, áp bức dân chúng, còn trêu chọc nữ nhân ta. Làm sao có thể sống sót rời đi.
Nghe hắn nói đám dân chúng xung quanh bày tỏ cảm kích, hảo cảm lại tăng cao, Linh Mộng nghe hắn nói đỏ mặt vui vẻ trong lòng, Linh Lung cười vũ mị nhìn hắn. Lục Như cũng biết tội trạng của Trình Hải, không thể cải lại gì.
-Tại sao đại tẩu lại xin tha cho tên này.
-Hắn là hôn phu của ta. Ta đâu thể nhìn hắn chết được.
-Là hắn, hôn phu của đại tẩu. Như vậy rất tốt, ta có thể thêm một lý do.
-Đừng. Nếu ngươi làm vậy thì ta không biết ăn nói sao, có thể nể mặt ta tha hắn hay không.
Lục Như vừa nói ra thì hối hận, dù sao nàng với Vương Lăng trên danh nghĩa không hề có quan hệ gì. Vương Lăng nghe nàng nói cười.
-Được. Nể mặt đại tẩu ta tha cho hắn, thế nhưng hắn phải chấp nhận điều kiện của ta.
-Được, ngươi nói đi.
-Rất đơn giản. Hắn phải làm đơn từ thê, còn có phải hứa sau này không được làm hại bất cứ người dân nào.
Trình Đức nghe vậy thì run run, căm phẫn nhìn Lục Như.
-Tiện nhân, ngươi vẫn còn dính líu tới tên phế vật đó.
-Uây. Ngươi không có quyền lên tiếng, mạng ngươi là đại tẩu cứu về đấy.
Vương Lăng đạp đầu gối hắn một cái làm hắn quỳ xuống đất, tay Vương Lăng kiếm chìa về phía trán hắn.
-Có lẽ ta đổi ý rồi.
-Đừng mà. Ta ký, ta ký là được.
-Rất tốt. hiểu chuyện như vậy thì quá tốt rồi. Lấy giấy mực cho vị công tử này.
Vương Lăng lúc nãy đã tiện chân phế đi mệnh căn của Trình Đức, sau này gã sẽ từ từ nhận ra biến đổi bản thân, điều này khiến hắn sau này khó lòng mà hành sự trên giường.
Giấy bút bày trước mặt Trình Đức, tay hắn run run viết bức thư từ thê. Vương Lăng thấy hắn viết nghệch ngoạt thì nhíu mày xé rách.
-Ngươi giỡn ta à. Cái này mà cũng là chữ sao, viết cho đến khi ta hài lòng thì mới được đi.
Trình Đức bực tức, hắn trước giờ vẫn luôn ham chơi không quen viết nên chữ hắn dĩ nhiên phải xấu, thế mà Vương Lăng lại lấy cớ bắt ép hắn. Vương Lăng cười lạnh, Lục Như bên cạnh cũng không nói gì, thật ra trong lòng rất cao hứng, dù sao nàng cũng không muốn gã cho tên này, người nàng thích là Vương Khan, đời này nàng chỉ muốn gã cho một người thôi, bản thân nàng định tự sát đêm tân hôn thì được Vương Lăng vô thức giúp.
Vương Lăng cười quay sang nói:
-Mọi người tiếp tục khám bệnh đi, không cần để ý đến hắn. Coi chừng bệnh trở nặng thì không tốt.
Đám dân chúng xung quanh vui vẻ nghe theo, cả đám xếp hàng chữa trị, có lẽ trong lòng đám người này Vương Lăng đã lấy hết lòng tin yêu của mình. Linh Mộng cùng Linh Lung nhìn Vương Lăng lộ rõ vẻ say mê. Vương Lăng quay người đi, nói với thuộc hạ:
-Các ngươi trông coi hắn đến khi hắn viết đẹp được thì thôi, làm 2 bản một cái cho Lục tẩu bức còn lại đem nó cho đại ca của ta.
-Thuộc hạ đã rõ.
Vương Lăng vui vẻ vỗ vai tên thuộc hạ cười, đưa cho hắn vài hắc tinh khiến hắn vô cùng cảm kích.
-Ngươi cùng huynh đệ cứ giữ, vất vả rồi. Tiện nhắc luôn kêu hắn dùng chính máu hắn mà đóng dấu, còn làm thêm một bản ghi nợ.
Đám thuộc hạ nhìn nhau không hiểu ghi nợ gì, Vương Lăng cũng hiểu quay qua nói với dân chúngxung quanh.
-Từ giờ nếu thấy Trình Đức công tử làm việc gì sai trái cứ đến đây thông báo cho thuộc hạ của ta, mỗi lần thưa kiện sẽ thu của hắn 100 hắc tệ, mong mọi người hợp tác.
-Vương công tử cứ yên tâm, bọn ta biết công tử làm vậy là vì bọn ta, vô cùng cảm kích ơn đức.
Vương Lăng gật gù phân phó tiếp.
-Đem bản nợ này cho cha ta giữ, sau này cha ta sẽ giải quyết.
Vừa nói xong bóng dàng Vưong Lăng đã biến mất tại chỗ khiến đám người thán phục, Lục Mộng thờ thẫn nhìn hắn có chút thất vọng nhưng hiểu hắn không muốn làm phiền nàng chữa bệnh thì cảm kích nhưng nỗi thất vọng không biến mất.
Vương Lăng vui vẻ vô cùng, đến đây hắn cũng chỉ muốn xem việc làm ăn của Linh Mộng có phát đạt không mà không ngờ lại đạt được kết quả quá sức mong đợi. Không chỉ đạt được lòng dân mà còn giúp đại huynh hắn loại bỏ tình địch, hơn nữa còn kìm chế Trình gia cùng Lục gia.
Chắc chắn Vương Khiết nhận được giấy nợ sẽ vô cùng cao hứng. Vương Lăng thì cảm thấy rất muốn mau chóng lên đường nên chạy nhanh về nhà cùng Tần Thanh Y xuất phát.
Hắn trước tiên đến bái phỏng phụ thân trước khi đi không ngờ Hồ Ngạn cũng ở đây. Cả hai nghe cũng biết hắn sắp rời đi không ngăn cản nhưng muốn mở tiệc rượu chia tay nhưng Vương Lăng khéo léo từ chối. Vương Khiết sau khí nghe việc hắn mới làm thì cao hứng vô cùng, lo sợ đứa con này trên đường gặp chuyện nên Vương Khiết cho 10 tên hộ vệ khởi lực cao đoạn hộ tống hắn đi đường. Vương Lăng dĩ nhiên không từ chối, vui vẻ lễ phép cúi chào rồi nhanh chóng chạy qua phòng Tần Thanh Y.
Hắn thấy nàng đang ngồi ngẩn ngơ nhìn lên trời, hắn say mê ngắm nhìn cảnh mĩ sắc động lòng người. Tần Thanh Y buồn bã quay đầu thấy hắn đang say mê nhìn mình thì vui vẻ trở lại, cao hứng chạy đến.
-Chàng về rồi. Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao.
-Tất cả đã tốt. Chúng ta bây giờ có thể xuất phát.
-Có thể đi rồi sao. Thiếp ở nơi này đến phát chán rồi, đợi một chút thiếp đi thu thập hành lý.
-Cứ từ từ, xe ngựa vẫn chưa chuẩn bị xong.
Thấy nàng bộ dáng hí hửng làm hắn cung vui lòng, dù sao nàng đang ở trong phủ của kẻ thù thì làm sao nàng có thể yên tâm sống, chẳng qua là vì hắn nên nàng mới sống ở đây mà thôi. Thu thập đầy đủ hàng trang nàng chạy đến bên cạnh nắm lấy tay hắn vũ mị.
-Tướng công. Chúng ta đi thôi.
-Còn chưa thành thân mà gọi là tướng công rồi. À phải rồi, sau này không nên dùng tên thật, không thuận tiện, gọi ta là Lưu Vũ đi.
-Được. Vậy chàng gọi thiếp là Thanh Y là được, như vậy chúng ta có thể quang minh chính đại làm phu thê.
-Nàng xem có tướng công nào nhìn trẻ hơn phu nhân mình không.
-Ai bảo chàng là sắc lang, chưa gì đã đẩy người ta lên giường.
Vương Lăng ngượng đỏ, quả thật hắn quá vội vàng nhưng như vậy cũng tốt có thể bồi dưỡng tình cảm thật tốt sau này. Người hầu cho thông báo xe ngựa đã sẵn sàng, hắn cùng nàng vui vẻ chạy ra ngoài.
-Chúng ta đi thôi tướng công.
-Đợi ta phu nhân.
Vương Lăng vui vẻ phối hợp cùng nàng làm đám gia đinh cùng nô tỳ xung quanh khó hiểu đem chuyện này bắt đầu nói, rảnh quá không làm gì thì chỉ có thể buôn chuyện bán hạt dưa.
Danh sách chương