Vương Lăng lại nghĩ tới Đông Phương Lục Uyển thì lo lắng muốn đến thăm, hắn lúc này mới biết nhiều nữ nhân cũng thật khổ. Kêu người chuẩn bị xe ngựa mới lên đường.
Phủ Đông Phương gia trước mặt, Vương Lăng tiến vào đám hộ vệ không ai ngăn cản vì biết rõ ràng thân phận hắn sau đó dẫn hắn tới một thư phòng ngồi chờ.
Đông Phương Lục Uyển dáng vẻ yêu kiều xuất hiện, bên cạnh là Ngôn bà bà nhưng Vương Lăng chỉ ngạc nhiên vì lão bà hắn giúp là người này,không ý thức sự xuất hiện trước đó là như thế nào.
Hắn chuyển hướng Đông Phương Lục Uyển, hắn vui mừng vì nàng không làm sao, một gánh nặng trong lòng được gỡ xuống. Đông Phương Lục Uyển vui vẻ hỏi thăm, vì nàng là tiểu thư đài cát được dạy dỗ từ nhỏ nên không thể kích động.
-Công tử bình an là tốt rồi.
-Tiểu thư không vấn đề gì chứ. Lúc ta đi xảy ra chuyện gì.
-Ta không sao, cũng may là Ngôn bà bà đến kịp.
-Đa tạ Ngôn bà bà cứu giúp.
Vương Lăng hướng phía Ngôn bà bà chắp tay cúi đầu, Đông phương Lục Uyển ngọt ngào trong lòng, Ngôn bà bà nhìn lại Vương Lăng so sánh hắn với ngày hôm qua khác nhau rất lớn cũng thở dài lạnh nhạt nói:
-Không vấn đề gì. Phụ mẫu ngươi vẫn khỏe chứ.
-Vẫn luôn khỏe. Cảm ơn bà bà quan tâm.
Vương Lăng kì quái nhìn Ngôn bà bà, thấy hắn như vậy lão bà cũng hiểu hắn không biết gì hết nên cũng chỉ gật đầu rời đi cùng đám người hầu. Đông Phương Lục Uyển mặt ửng đỏ nhìn Vương Lăng, cả hai nhìn nhau vẫn không nói gì, hắn lấy ra cây trâm cài lại trên mái tóc của nàng, nàng vui vẻ nhìn hắn, cả hai lại rơi vào im lặng. Lúc sau Vương Lăng mới đứng dậy.
-Nếu đã vậy ta còn có việc phải làm. Cáo từ.
-Được. Hẹn ngày gặp lại.
Nàng nói vậy cũng biết lần sau gặp lại là rất dài nhưng bàn thân nàng lại không cách nào giữ hắn đành nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Đến cơ sở Ám Nguyệt, Vương Lăng thấy Tử Y Tiên đang huấn luyện cả đám người, dù thấy sự xuất hiện của hắn cũng không ai ngừng tập, điều này làm hắn hài lòng. Tử Y Tiên thấy hắn thì vui mừng chạy đến, Vương Lăng vui vẻ nắm tay nàng.
-Vất vả cho nàng.
-Không vất vả. Là ta tự nguyện.
Vương Lăng cảm động, nhanh trấn định bàn với nàng việc những người đã hi sinh, hắn định sẽ an tán đàng hoàng, cũng sẽ cung cấp tiền bạc cho họ. Nghe được hậu đãi của hắn đối với huynh đệ đã mất, đám Ám Nguyệt vui vẻ, cảm động.
Vương Lăng sau đó gọi thủ lĩnh từng đội đến phổ biến một số điều. Đầu tiên là tuyển chọn người mới, sẽ do mấy người đảm nhiệm, những ai xuất sắc sẽ cho vào đội chính thức có hậu đãi. Thứ hai là vấn đề tài phú phát triển lực lượng, nhờ có tài bảo hắn kiếm được nên có thể duy trì được khoảng thời gian 2 năm. Cuối cùng là bản thiết kế liên nỏ, một công cụ công kích tầm xa, sức sát thương cao, một lần còn có thể bắn ra nhiều tên, trước kia khi nhỏ hắn đã nghiên cứu chế cái này làm đồ chơi nên rất rành.
Sắp xếp xong xuôi bên Ám Nguyệt, hắn muốn qua Hồng Liên an bài. Đến cửa phòng Thanh Loan, hắn thấy một mảnh an tĩnh, lấy làm lạ, lại nghe được sau đó tiếng nước, khẽ hé cửa mở nhìn thấy cảnh tượng động lòng.
Cánh tay trắng nõn nà lướt trên da thịt, hương thơm tràn khắp phòng, tiếng quẩy nước thỉnh thoảng vang lên. Vương Lăng mai mê ngắm, vô thức đẩy cánh cửa làm cánh cửa mở tung, Thanh Loan hốt hoảng vội cầm vội một mảnh y phục, quay đầu lại thấy Vương Lăng khuôn mặt trở nên đỏ.
-Thật ngại quá, thật sự không biết cô nương đang tắm rửa. Cô nương cứ tiếp tục, ta ra ngoài đợi.
-Công tử không cần ra ngoài. Ta không ngại …
-Thật sao.
Vương Lăng nuốt ực ngụm nước miếng, Thanh Loan xấu hổ cúi mặt.
-Ta dù sao cũng là người của công tử. Ta đã lmất đi trong sạch, công tử không chê là phúc của ta rồi.
-Ta làm sao có thể ghét bỏ ngươi được.
-Thật sao.
Nghe Vương Lăng nói vậy, Thanh Loan vui vẻ cười. Nhìn cơ thể hấp dẫn mềm mại nữ nhân trước mắt làm tiểu đệ hắn đã căng cứng phồng cộp dưới nội khố. Thanh Loan cũng để ý đến dị trạng của hắn, lòng vui vẻ có chút ngượng nghịu nói nhỏ:
-Nếu công tử không chê ta có thể hầu hạ công tử.
Vương Lăng nghe vậy vui vẻ gật đầu, đây là nữ nhân mời hắn, làm sao hắn có thể từ chối, cũng còn vì có nguyên nhân khác. Thanh Loan bước ra khỏi bồn nước, hơi nước vẫn còn đọng lại, tuy có lớp áo mỏng nhưng hắn vẫn nhìn xuyên qua được cảnh vật trước mắt.
Bầu ngực sung mãn đong đưa, cặp mông cong cong, da thịt hồng hào đọng trên đó là những giọt nước vẫn chưa khô ráo. Hắn đóng cửa lại, bàn chân nhanh bước, ôm lấy người nàng đặt lên chiếc giường gần đó, tham lam cắn nút núm vú hồng hào trước mặt, tay nhào nặn bên vú, tay đặt xuống bờ mông tròn trịa bóp lấy, làn da mềm mại làm hắn biến thành dã thú. Nàng khẽ rên, hàm răng cắn chặt, cúi đầu nàng vũ mị nhìn hắn.
-Công tử để thiếp hầu hạ người.
Nàng sau đó giúp hắn cởi đi y phục, còn lại chiếc nội khố nàng đỏ mặt lôi ra vật căng cứng chỉa về trước mặt, nàng hoảng sợ vì độ dài cùng độ to của nó. Nhanh lấy lại bình tĩnh chiếc lưỡi nàng điêu luyện liếm dọc thân cây dương vật, lại chui lên đầu khấc khẽ ngoáy, đôi môi hôn lên từng nơi trên cây dương vật hắn.
Miệng mở rộng ngậm lấy dương vật hắn mút lấy, tay nàng xoa xoa hai viên bi bên dưới, đầu nàng đưa đẩy sâu đến tận gốc chui tận vào cuống họng nàng. Vương Lăng sung sướng tận hưởng, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay hắn vô thức để trên đầu nàng khẽ nhấn, dương vật càng chui sâu hơn, đầu khấc như bị mắc kẹt trong một cái lỗ chật hẹp.
Nàng khó thở muốn nhả ra nhưng bị giữ chặt lại, chiếc lưỡi như con lươn luồn lách khắp thân dương vật càng làm hắn hứng. Hắn khẽ hẩy mông đem dương vật rút ra cắm sâu vào cuống họng nàng. Cái cuống họng ấm nóng của nàng không ngừng trào ra nước, hắn run người, dòng tinh dịch trắng đục chảy ra tràn đầy khoang miệng nàng.
Sung sướng tận hưởng hắn mới rút ra, nàng ho sặc sụa, nhìn hắn hai mắt rưng rưng, chiếc miệng khẽ mở ra cho hắn xem dòng tinh dịch trong miệng sau đó nuốt xuống. Vương Lăng bị nàng khiêu khích lại cứng trở lại, bản thân hắn lại không biết bản thân càng ngày càng trở nên dã thú hơn xưa.
Hắn lật người nàng lại, để mông nàng chỉa về phía hắn, dương vật hướng phía âm hộ nàng đâm mạnh vào, phía dưới nàng ẩm ướt dễ dàng để dương vật hắn chui vào, xuyên qua một lớp màng mỏng chui vào đến hoa tâm.
-Aaaa, Đau quá.
Hai chân nàng quẩy đạp, VƯơng Lăng hoảng hốt nhìn xuống phía dưới thấy một dòng máu đỏ chảy ra xuống đến chân nàng thì vừa mừng vừa thương tiếc.
-Chẳng phải ngươi nói …
-Thân thể thiếp thân đã bị nam nhân khác nhìn thấy cũng bị sờ qua nào còn trong sạch. Chỉ có thể trao cho công tử trinh tiết gìn giữ bao lâu.
Vương Lăng nghe nàng nói thì có chút khó hiểu thế giới này, bỏ qua suy nghĩ hối hận, hắn tập trung khẽ nhẹ nhàng tiếp tục nhấp lấy, mau chóng giúp nàng đạt khoái cảm.
Dương vật hắn rút ra đút vào liên tục, nàng lúc đầu cảm thấy đau đớn vô cùng, dần dần cảm nhận sung sướng càng ngày càng tăng cũng phối hợp cùng hắn hẩy mông đón nhận dị vật xâm nhập. Tiếng da thịt đụng chạm càng làm hứng thú cả hai tăng cao, hắn hai tay bắt lấy tay nàng, dương vật vẫn tiếp tục ra vào liên tục, bộ ngực lớn của nàng đung đưa qua lại, cặp mông căng tròn sáng bóng như mỡ gà làm hắn thêm phần hưng phấn.
Phía dưới hai người đã ướt đẫm thủy dịch, dương vật của hắn được âm thủy nàng bôi trơn đồng thời âm hộ vẫn luôn bóp chặt không cho tiểu đệ hắn rút ra bắt hắn dùng lực mạnh hơn. Dòng âm tinh lại bắn ra, đè nén lên đầu khấc, nàng run người muốn ngất.
Vương Lăng lật người nàng lại đè lên giường, dương vật lại tiếp tục du nhập. Chiếc lưỡi chui vào miệng nàng quấy phá, nàng mở miệng đón nhận lưỡi hắn, chiếc lưỡi phối hợp quấn lấy lưỡi hắn, bờ môi ép chặt rút lấy không khí đối phương. Hết hơi cả hai mới tách môi ra, hai chiếc lưỡi vẩn mò ra quấn lấy nhau, dương vật hắn không ngừng chiếm trọn âm hộ nàng.
-Sướng… quá. Mạnh nữa lên.. công tử..
Thanh Loan không ngừng rên rỉ, hai chân quắp lấy eo hắn, chiếc lưỡi nàng lướt trên mặt hắn liếm láp lại luồn xuống phần ngực rắn chắc hôn lấy, tay nàng xe xe miệng cắn núm hắn.
Vương Lăng bị nàng kích thích, dương vật thêm phình, nhấp thêm chục phát tinh dịch ấm nống nhày nhụa liên tục bắn vào sâu trong hoa tâm nàng hòa với dòng âm tinh. Thanh Loan cảm nhận âm hộ nàng đang bị lấp đầy, cơ thể run lên vì sướng thở dốc nhắm mắt diu diu ngủ.
Vương Lăng ngồi dậy nhìn bộ dáng mệt mỏi của nàng, mồ hôi chảy ra toàn thân nàng khiến nàng so với trước càng thêm kiều mị, quyến rũ. Hắn vẫn để dương vật nằm bên trong nàng, nhìn nàng thở dài.
Thực sự hắn đối với nàng không hề có tình cảm, nữ nhân bên hắn đã rất nhiều mà tình cảm thân thiết chỉ một số, hắn đã làm chuyện này với nàng cũng không phủ bỏ, sau này có thể cho nàng chút danh phận.
Hắn cũng suy tính kĩ, nếu có quan hệ này với nàng thìi hắn không sợ Thanh Loan phản bội, dù sao nàng cũng rất thông minh, không cẩn thận không chỉ hại hắn mà còn hại cả người bên cạnh. Hắn bây giờ khó có thể tin tưởng người khác, thêm một người trợ giúp còn hơn là để nàng bị người khác dụ dỗ thành kẻ thù.
Thanh Loan tỉnh dậy, nhớ lại cảnh tượng trước kia thì đỏ mặt, xấu hổ nhìn qua Vương Lăng lại thấy hắn vui vẻ treo nụ cười ấm áp làm tim nàng khẽ đập mạnh.
-Thanh Loan, ta sắp đi rồi. Cần trao cho ngươi một số việc.
-Công tử có gì cứ nói, Thanh Loan giờ đây đã hoàn toàn là người của công tử, dù bảo thiếp thân chết cũng không nhíu mày.
-Làm gì nghiêm trọng vậy.
-Đây là thiếp nói thật.
-Ta hiểu rồi. Việc xây dựng Hồng Liên chỉ có thể dựa vào nàng. Cực khổ cho nàng rồi.
Nghe hắn điệu bộ quan tâm làm nàng cảm động vui vẻ lắc đầu.
-Không cực khổ. Vì công tử ta sẵn sàng làm tất cả.
Vương Lăng vui vẻ mỉm cười, trong lòng thương tiếc nàng, ôm lấy nàng vào ngực.
Phủ Đông Phương gia trước mặt, Vương Lăng tiến vào đám hộ vệ không ai ngăn cản vì biết rõ ràng thân phận hắn sau đó dẫn hắn tới một thư phòng ngồi chờ.
Đông Phương Lục Uyển dáng vẻ yêu kiều xuất hiện, bên cạnh là Ngôn bà bà nhưng Vương Lăng chỉ ngạc nhiên vì lão bà hắn giúp là người này,không ý thức sự xuất hiện trước đó là như thế nào.
Hắn chuyển hướng Đông Phương Lục Uyển, hắn vui mừng vì nàng không làm sao, một gánh nặng trong lòng được gỡ xuống. Đông Phương Lục Uyển vui vẻ hỏi thăm, vì nàng là tiểu thư đài cát được dạy dỗ từ nhỏ nên không thể kích động.
-Công tử bình an là tốt rồi.
-Tiểu thư không vấn đề gì chứ. Lúc ta đi xảy ra chuyện gì.
-Ta không sao, cũng may là Ngôn bà bà đến kịp.
-Đa tạ Ngôn bà bà cứu giúp.
Vương Lăng hướng phía Ngôn bà bà chắp tay cúi đầu, Đông phương Lục Uyển ngọt ngào trong lòng, Ngôn bà bà nhìn lại Vương Lăng so sánh hắn với ngày hôm qua khác nhau rất lớn cũng thở dài lạnh nhạt nói:
-Không vấn đề gì. Phụ mẫu ngươi vẫn khỏe chứ.
-Vẫn luôn khỏe. Cảm ơn bà bà quan tâm.
Vương Lăng kì quái nhìn Ngôn bà bà, thấy hắn như vậy lão bà cũng hiểu hắn không biết gì hết nên cũng chỉ gật đầu rời đi cùng đám người hầu. Đông Phương Lục Uyển mặt ửng đỏ nhìn Vương Lăng, cả hai nhìn nhau vẫn không nói gì, hắn lấy ra cây trâm cài lại trên mái tóc của nàng, nàng vui vẻ nhìn hắn, cả hai lại rơi vào im lặng. Lúc sau Vương Lăng mới đứng dậy.
-Nếu đã vậy ta còn có việc phải làm. Cáo từ.
-Được. Hẹn ngày gặp lại.
Nàng nói vậy cũng biết lần sau gặp lại là rất dài nhưng bàn thân nàng lại không cách nào giữ hắn đành nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Đến cơ sở Ám Nguyệt, Vương Lăng thấy Tử Y Tiên đang huấn luyện cả đám người, dù thấy sự xuất hiện của hắn cũng không ai ngừng tập, điều này làm hắn hài lòng. Tử Y Tiên thấy hắn thì vui mừng chạy đến, Vương Lăng vui vẻ nắm tay nàng.
-Vất vả cho nàng.
-Không vất vả. Là ta tự nguyện.
Vương Lăng cảm động, nhanh trấn định bàn với nàng việc những người đã hi sinh, hắn định sẽ an tán đàng hoàng, cũng sẽ cung cấp tiền bạc cho họ. Nghe được hậu đãi của hắn đối với huynh đệ đã mất, đám Ám Nguyệt vui vẻ, cảm động.
Vương Lăng sau đó gọi thủ lĩnh từng đội đến phổ biến một số điều. Đầu tiên là tuyển chọn người mới, sẽ do mấy người đảm nhiệm, những ai xuất sắc sẽ cho vào đội chính thức có hậu đãi. Thứ hai là vấn đề tài phú phát triển lực lượng, nhờ có tài bảo hắn kiếm được nên có thể duy trì được khoảng thời gian 2 năm. Cuối cùng là bản thiết kế liên nỏ, một công cụ công kích tầm xa, sức sát thương cao, một lần còn có thể bắn ra nhiều tên, trước kia khi nhỏ hắn đã nghiên cứu chế cái này làm đồ chơi nên rất rành.
Sắp xếp xong xuôi bên Ám Nguyệt, hắn muốn qua Hồng Liên an bài. Đến cửa phòng Thanh Loan, hắn thấy một mảnh an tĩnh, lấy làm lạ, lại nghe được sau đó tiếng nước, khẽ hé cửa mở nhìn thấy cảnh tượng động lòng.
Cánh tay trắng nõn nà lướt trên da thịt, hương thơm tràn khắp phòng, tiếng quẩy nước thỉnh thoảng vang lên. Vương Lăng mai mê ngắm, vô thức đẩy cánh cửa làm cánh cửa mở tung, Thanh Loan hốt hoảng vội cầm vội một mảnh y phục, quay đầu lại thấy Vương Lăng khuôn mặt trở nên đỏ.
-Thật ngại quá, thật sự không biết cô nương đang tắm rửa. Cô nương cứ tiếp tục, ta ra ngoài đợi.
-Công tử không cần ra ngoài. Ta không ngại …
-Thật sao.
Vương Lăng nuốt ực ngụm nước miếng, Thanh Loan xấu hổ cúi mặt.
-Ta dù sao cũng là người của công tử. Ta đã lmất đi trong sạch, công tử không chê là phúc của ta rồi.
-Ta làm sao có thể ghét bỏ ngươi được.
-Thật sao.
Nghe Vương Lăng nói vậy, Thanh Loan vui vẻ cười. Nhìn cơ thể hấp dẫn mềm mại nữ nhân trước mắt làm tiểu đệ hắn đã căng cứng phồng cộp dưới nội khố. Thanh Loan cũng để ý đến dị trạng của hắn, lòng vui vẻ có chút ngượng nghịu nói nhỏ:
-Nếu công tử không chê ta có thể hầu hạ công tử.
Vương Lăng nghe vậy vui vẻ gật đầu, đây là nữ nhân mời hắn, làm sao hắn có thể từ chối, cũng còn vì có nguyên nhân khác. Thanh Loan bước ra khỏi bồn nước, hơi nước vẫn còn đọng lại, tuy có lớp áo mỏng nhưng hắn vẫn nhìn xuyên qua được cảnh vật trước mắt.
Bầu ngực sung mãn đong đưa, cặp mông cong cong, da thịt hồng hào đọng trên đó là những giọt nước vẫn chưa khô ráo. Hắn đóng cửa lại, bàn chân nhanh bước, ôm lấy người nàng đặt lên chiếc giường gần đó, tham lam cắn nút núm vú hồng hào trước mặt, tay nhào nặn bên vú, tay đặt xuống bờ mông tròn trịa bóp lấy, làn da mềm mại làm hắn biến thành dã thú. Nàng khẽ rên, hàm răng cắn chặt, cúi đầu nàng vũ mị nhìn hắn.
-Công tử để thiếp hầu hạ người.
Nàng sau đó giúp hắn cởi đi y phục, còn lại chiếc nội khố nàng đỏ mặt lôi ra vật căng cứng chỉa về trước mặt, nàng hoảng sợ vì độ dài cùng độ to của nó. Nhanh lấy lại bình tĩnh chiếc lưỡi nàng điêu luyện liếm dọc thân cây dương vật, lại chui lên đầu khấc khẽ ngoáy, đôi môi hôn lên từng nơi trên cây dương vật hắn.
Miệng mở rộng ngậm lấy dương vật hắn mút lấy, tay nàng xoa xoa hai viên bi bên dưới, đầu nàng đưa đẩy sâu đến tận gốc chui tận vào cuống họng nàng. Vương Lăng sung sướng tận hưởng, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay hắn vô thức để trên đầu nàng khẽ nhấn, dương vật càng chui sâu hơn, đầu khấc như bị mắc kẹt trong một cái lỗ chật hẹp.
Nàng khó thở muốn nhả ra nhưng bị giữ chặt lại, chiếc lưỡi như con lươn luồn lách khắp thân dương vật càng làm hắn hứng. Hắn khẽ hẩy mông đem dương vật rút ra cắm sâu vào cuống họng nàng. Cái cuống họng ấm nóng của nàng không ngừng trào ra nước, hắn run người, dòng tinh dịch trắng đục chảy ra tràn đầy khoang miệng nàng.
Sung sướng tận hưởng hắn mới rút ra, nàng ho sặc sụa, nhìn hắn hai mắt rưng rưng, chiếc miệng khẽ mở ra cho hắn xem dòng tinh dịch trong miệng sau đó nuốt xuống. Vương Lăng bị nàng khiêu khích lại cứng trở lại, bản thân hắn lại không biết bản thân càng ngày càng trở nên dã thú hơn xưa.
Hắn lật người nàng lại, để mông nàng chỉa về phía hắn, dương vật hướng phía âm hộ nàng đâm mạnh vào, phía dưới nàng ẩm ướt dễ dàng để dương vật hắn chui vào, xuyên qua một lớp màng mỏng chui vào đến hoa tâm.
-Aaaa, Đau quá.
Hai chân nàng quẩy đạp, VƯơng Lăng hoảng hốt nhìn xuống phía dưới thấy một dòng máu đỏ chảy ra xuống đến chân nàng thì vừa mừng vừa thương tiếc.
-Chẳng phải ngươi nói …
-Thân thể thiếp thân đã bị nam nhân khác nhìn thấy cũng bị sờ qua nào còn trong sạch. Chỉ có thể trao cho công tử trinh tiết gìn giữ bao lâu.
Vương Lăng nghe nàng nói thì có chút khó hiểu thế giới này, bỏ qua suy nghĩ hối hận, hắn tập trung khẽ nhẹ nhàng tiếp tục nhấp lấy, mau chóng giúp nàng đạt khoái cảm.
Dương vật hắn rút ra đút vào liên tục, nàng lúc đầu cảm thấy đau đớn vô cùng, dần dần cảm nhận sung sướng càng ngày càng tăng cũng phối hợp cùng hắn hẩy mông đón nhận dị vật xâm nhập. Tiếng da thịt đụng chạm càng làm hứng thú cả hai tăng cao, hắn hai tay bắt lấy tay nàng, dương vật vẫn tiếp tục ra vào liên tục, bộ ngực lớn của nàng đung đưa qua lại, cặp mông căng tròn sáng bóng như mỡ gà làm hắn thêm phần hưng phấn.
Phía dưới hai người đã ướt đẫm thủy dịch, dương vật của hắn được âm thủy nàng bôi trơn đồng thời âm hộ vẫn luôn bóp chặt không cho tiểu đệ hắn rút ra bắt hắn dùng lực mạnh hơn. Dòng âm tinh lại bắn ra, đè nén lên đầu khấc, nàng run người muốn ngất.
Vương Lăng lật người nàng lại đè lên giường, dương vật lại tiếp tục du nhập. Chiếc lưỡi chui vào miệng nàng quấy phá, nàng mở miệng đón nhận lưỡi hắn, chiếc lưỡi phối hợp quấn lấy lưỡi hắn, bờ môi ép chặt rút lấy không khí đối phương. Hết hơi cả hai mới tách môi ra, hai chiếc lưỡi vẩn mò ra quấn lấy nhau, dương vật hắn không ngừng chiếm trọn âm hộ nàng.
-Sướng… quá. Mạnh nữa lên.. công tử..
Thanh Loan không ngừng rên rỉ, hai chân quắp lấy eo hắn, chiếc lưỡi nàng lướt trên mặt hắn liếm láp lại luồn xuống phần ngực rắn chắc hôn lấy, tay nàng xe xe miệng cắn núm hắn.
Vương Lăng bị nàng kích thích, dương vật thêm phình, nhấp thêm chục phát tinh dịch ấm nống nhày nhụa liên tục bắn vào sâu trong hoa tâm nàng hòa với dòng âm tinh. Thanh Loan cảm nhận âm hộ nàng đang bị lấp đầy, cơ thể run lên vì sướng thở dốc nhắm mắt diu diu ngủ.
Vương Lăng ngồi dậy nhìn bộ dáng mệt mỏi của nàng, mồ hôi chảy ra toàn thân nàng khiến nàng so với trước càng thêm kiều mị, quyến rũ. Hắn vẫn để dương vật nằm bên trong nàng, nhìn nàng thở dài.
Thực sự hắn đối với nàng không hề có tình cảm, nữ nhân bên hắn đã rất nhiều mà tình cảm thân thiết chỉ một số, hắn đã làm chuyện này với nàng cũng không phủ bỏ, sau này có thể cho nàng chút danh phận.
Hắn cũng suy tính kĩ, nếu có quan hệ này với nàng thìi hắn không sợ Thanh Loan phản bội, dù sao nàng cũng rất thông minh, không cẩn thận không chỉ hại hắn mà còn hại cả người bên cạnh. Hắn bây giờ khó có thể tin tưởng người khác, thêm một người trợ giúp còn hơn là để nàng bị người khác dụ dỗ thành kẻ thù.
Thanh Loan tỉnh dậy, nhớ lại cảnh tượng trước kia thì đỏ mặt, xấu hổ nhìn qua Vương Lăng lại thấy hắn vui vẻ treo nụ cười ấm áp làm tim nàng khẽ đập mạnh.
-Thanh Loan, ta sắp đi rồi. Cần trao cho ngươi một số việc.
-Công tử có gì cứ nói, Thanh Loan giờ đây đã hoàn toàn là người của công tử, dù bảo thiếp thân chết cũng không nhíu mày.
-Làm gì nghiêm trọng vậy.
-Đây là thiếp nói thật.
-Ta hiểu rồi. Việc xây dựng Hồng Liên chỉ có thể dựa vào nàng. Cực khổ cho nàng rồi.
Nghe hắn điệu bộ quan tâm làm nàng cảm động vui vẻ lắc đầu.
-Không cực khổ. Vì công tử ta sẵn sàng làm tất cả.
Vương Lăng vui vẻ mỉm cười, trong lòng thương tiếc nàng, ôm lấy nàng vào ngực.
Danh sách chương