Bàn tay Vương Lăng cháy ra một hỏa diễm màu đen ngưng tụ thành hình một thanh kiếm, hắn chém xuống đòng công kích của lão đại biến mất vô tung.
Vương Lăng giãn xa khoảng cách, trong không trung vô số ánh lửa đen chập chờn như ma trơi công kích lão đại, những hỏa diễm như có linh tính không ngừng đuổi theo thiêu đốt lão, ánh đao đón đỡ bị hỏa diễm thiêu đốt, đao của lão sau đó bị chính hỏa diễm nung chảy khiến lão kinh hoảng lùi ra. Lão chật vật chạy thoát ra khỏi vòng hỏa diễm, mất đi bảo đao ánh mắt lão u oán liếc nhìn Vương Lăng.
Cầm trong tay một khỏa đan dược màu đen lão nuốt vào, hắc khí tỏa ra, da thịt lão đã biến đen, trên đầu mọc ra một chiếc sừng. Lão gầm lên ngay lập tức đã xuất hiện sau lưng Vương Lăng, lão đại giọng một quyền vào lưng Vương Lăng.
Vương Lăng bị đánh bay xuống đất, hắn đứng dậy thì lão đại đã ngay trước mặt hắn liên tiếp giáng những nấm đấm vào người hắn. Vương Lăng dùng hỏa diễm đen nhưng lão dường như không có vấn đề gì, một nấm đấm đi tới mang theo hắc khí nồng đậm.
Vương Lăng cũng đoán đám người này là người của ma tộc, sức chiến đấu lớn hơn nhiều so với người thường. Vương Lăng bị dồn ép không có cơ hội đánh trả, hắn thấy xung quanh không phải hỏa diễm của hắn nữa mà một làn hắc vụ. Trước mắt là hình ảnh hai bàn tay màu đen do hắc vụ tạo thành ép lấy người Vương Lăng, hắn có cảm giác cơ thể sắp bị bóp nát.
Hỏa diễm đen cháy lên lúc này hắc vụ cũng bị cắn nuốt, hắn thở dài nhìn lão đại thì thấy lão đã xuất hiện trước mặt hắn không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi đem hắn đá bay đi. Lão lại tiếp tục đánh đấm đá, lão lúc này kinh hoảng, đòn công kích của lão mang theo lượng lớn linh lực cùng hắc khí, đáng lẽ là một khởi lực cảnh giới đã phải gục lâu rồi thế nhưng Vương Lăng vẫn còn đứng vững.
Tuy không bị lão đánh chết nhưng Vương Lăng cũng cảm nhận cơn đau truyền đến, dù sao cũng mới lĩnh hội hỏa diễm mới nên hắn vẫn còn chưa quen thậm chí suýt chút nữa bị chính nó đốt cháy. Quả nhiên một lúc sau Vương Lăng đã nằm bất động trên đất, lão đại khẽ mỉm cười.
Tay lão tụ một cái hắc cầu to bằng đầu người hướng phía Vương Lăng bắn tới. Lão bà nhíu mày định ra tay cứu giúp nhưng vẫn có thứ gì đó khiến lão chưa ra tay vội, nếu thực sự hắn sắp cận cái chết lão mới xuất thủ.
Vương Lăng lúc này đã hoàn toàn ngất đi, nỗi đau chịu đựng trước đó cùng với việc cùng lão đạ đối chiến nếu là người bình thường ngất chắc cũng hơn chục lần rồi, giữ được tỉnh táo như hắn là rất tốt rồi. Hắc cầu Sắp bắn tới, lão bà lúc này hành động thì cảm nhận có người công kích lưng, lão bà ca kinh thì cảm nhận hắc khí đã bao trùm. Nhìn thấy người sau lưng, lão bà nhíu mày:
-Ngươi, làm sao lại ở đây.
-Ngôn bà bà. Ngươi không nên làm phiền hắn báo thù.
-Hóa ra nãy giờ người vẫn đứng quanh đây quan sát. Quả không hổ danh là Hắc Phiến, vẫn luôn cẩn thận như vậy.
-Cẩn thận như vậy mới phát hiện bà bà đang ẩn nấp chứ. Chuyện này bà bà không nên xen vào, chẳng phải đây
là giao ước giữa ma tộc chúng ta cùng Mặc gia hay sao.
-Hắn có thể là người của Mặc gia.
-Hắn ư, lão bà không thấy cái này rất lạ sao, dù hình thức có lẽ giống Mặc gia nhưng đặc điểm lại không.
-Việc này cũng không sao. Hắn dù sao cũng là cháu rể của ta. Nói nhiều làm quá sẽ làm cháu rể ta vong mạng. Tránh ra.
-Nếu đã đàm phán thất bại. Vậy thì đừng hòng đi tiếp, tuy ta không thắng bà nhưng vẫn đủ ngăn bà.
-Có bản lĩnh thì đến.
Hai người lao vào đánh nhau, ánh quang màu vàng cùng hắc khí đen va chạm đầy trời. Vương Lăng lúc này đã nằm bất động chịu đòn công kích lão đại, làm gì có chuyện hai người kia nói chuyện mà lão ngừng công kích cơ chứ.
Vương Lăng nhận trọn cả đòn công kích, cảnh vật xung quanh tan hoang, hắc vụ như nuốt trọn Vương Lăng. Lão đại cười vui vẻ, khuôn mặt ngay sau đó lại biến đổi lần nữa thành bộ dáng kinh hoảng.
Vương Lăng lành lạnh bình an, không chỉ thế còn đứng yên nhìn hắn, lão lại cảm nhận một ánh mắt khác với trước kia, một cảm giác lạnh xương sống truyền đến.
Lão cố gằng bình tĩnh nhưng nổi sợ vẫn không thể nào biến mất. Vương Lăng hai mắt chuyển đỏ, ấn ký linh kiếm trên trán hiện ra, Vương Lăng thật đã ngủ say, giờ đây chính là tàn thức của Linh Tôn. Dù tiêu hồn nhiều năm còn lại chút tàn hồn nhưng áp lực cũng đủ áp bức cả viên lực cảnh giới.
Lão đại điên cuồng bắn ra những hắc cầu, Linh Tôn nhíu mày hắc hỏa diễm ngưng tụ thành kiếm khẽ chuyển đem những hắc cầu làm cho tan biến.
Linh Tôn nhìn trước mặt một vẻ mặt kinh hoảng, Linh Tôn vẻ mặt lạnh tanh bầu trời xuất ra vô số kiếm khí, lão đại không hề cảm nhận được gì nhưng lại thấy da thịt bị cắt nát. Đến đường cùng lão quyết định bỏ chạy, xuất ra hắc vân đánh tới xoay người phi không bỏ chạy. Lão vội vàng hết tốc lực một hướng bay đi.
-Quân tử 10 năm trả thù không muộn. Sau này ta sẽ kiếm ngươi sau.
-Thật ngươi nghĩ có sau này.
Lão đại kinh hoảng quay đầu thì thấy bên cạnh Linh Tôn mặt vẫn lạnh tanh nhìn lão, nỗi sợ lại bao trùm lão đánh ra một quyền mà không hề suy nghĩ gì. Linh Tôn cười lạnh, xuất ra một dường kiếm cánh tay của lão đại đã rời người.
Lão đạo ôm tay đau đớn, cắn răng vẫn cố gắng chạy. Linh Tôn xuất ra một kiếm, đem một kiếm đánh sau lưng lão, cũng may lão còn dồn hết linh lực bảo hộ vùng lưng nếu không đã chết không nghi ngờ. Linh Tôn cũng không quan tâm vẫn quyết định trừ khử đối phương. Một giọng nói từ xa vang tới thu hút sự chú ý của Linh Tôn sau đó:
-Ngươi sao lại còn sống. Đại ca người làm sao.
Lão nhị vai vác một người, Linh Tôn biết người mà lão nhị đang ôm là một trong những nữ nhân của Vương Lăng, không phải Tần Thanh Y, mà là Tử Y Tiên. Linh Tôn càng thêm lạnh, sát khí làm cho lão nhị không khỏi rùng mình.
-Ngươi mau thả nữ nhân đó ra. Còn có cơ hội sống.
-Cô nương này lão nhị ta thích, còn lâu mới trả.
-Ta đổi ý rồi. Thêm cả nữ nhân Tần Thanh Y kia nữa, mạng các ngươi mới có cơ hội bảo toàn.
-Haha. Ta mới nghe trò cười sao.
Lão nhị cười to, lão đại lúc này không hề bỏ chạy tiếp mà kinh hoảng nhìn lão nhị, vội đến bên cạnh lão nhị nói nhỏ:
-Mau thả nữ nhân kia. Chúng ta còn có thể có đường sống.
-Lão đại, tay ngươi làm sao. Ai làm ngươi thành thế này.
-Còn không phải tên trước mặt ngươi.
-Tại sao lại như vậy, hắn sao có thể.
-Ta cũng nghi ngờ hắn đang ẩn giấu thực lực bản thân. Chính ta cũng không biết hắn mạnh thế nào nhưng chúng ta không phải là đối thủ.
-Như vậy ta phải làm sao.
-Phải nghe lời hắn nói mới có cơ hội giữ mạng.
Lão nhị còn có chút không tin thì lại cảm nhận cơ thể run run, bất động, Linh Tôn đã xuất hiện ngay bên cạnh gã cướp đi Tử Y Tiên, ánh mắt lạnh lẽo vẫn treo trên gương mặt Vương Lăng khiến cả hai lão đều lạnh sương sống. Lão đại vẫn bình tĩnh hơn:
-Có thật nếu trả Tần Thanh Y ngươi sẽ thả hai bọn ta.
-Dĩ nhiên là thật. Nhanh lên trong khi tâm trạng ta còn có chút tốt.
-Được đi theo bọn ta.
Dù nhiệm vụ là mang Tần Thanh Y đi nhưng hai người vẫn quý mạng sống hơn. Linh Tôn tuy có chút nghi ngờ đối phương giở trò nhưng không bận tâm lắm ôm Tử Y Tiên đang bất tỉnh đi theo sau.
Vương Lăng giãn xa khoảng cách, trong không trung vô số ánh lửa đen chập chờn như ma trơi công kích lão đại, những hỏa diễm như có linh tính không ngừng đuổi theo thiêu đốt lão, ánh đao đón đỡ bị hỏa diễm thiêu đốt, đao của lão sau đó bị chính hỏa diễm nung chảy khiến lão kinh hoảng lùi ra. Lão chật vật chạy thoát ra khỏi vòng hỏa diễm, mất đi bảo đao ánh mắt lão u oán liếc nhìn Vương Lăng.
Cầm trong tay một khỏa đan dược màu đen lão nuốt vào, hắc khí tỏa ra, da thịt lão đã biến đen, trên đầu mọc ra một chiếc sừng. Lão gầm lên ngay lập tức đã xuất hiện sau lưng Vương Lăng, lão đại giọng một quyền vào lưng Vương Lăng.
Vương Lăng bị đánh bay xuống đất, hắn đứng dậy thì lão đại đã ngay trước mặt hắn liên tiếp giáng những nấm đấm vào người hắn. Vương Lăng dùng hỏa diễm đen nhưng lão dường như không có vấn đề gì, một nấm đấm đi tới mang theo hắc khí nồng đậm.
Vương Lăng cũng đoán đám người này là người của ma tộc, sức chiến đấu lớn hơn nhiều so với người thường. Vương Lăng bị dồn ép không có cơ hội đánh trả, hắn thấy xung quanh không phải hỏa diễm của hắn nữa mà một làn hắc vụ. Trước mắt là hình ảnh hai bàn tay màu đen do hắc vụ tạo thành ép lấy người Vương Lăng, hắn có cảm giác cơ thể sắp bị bóp nát.
Hỏa diễm đen cháy lên lúc này hắc vụ cũng bị cắn nuốt, hắn thở dài nhìn lão đại thì thấy lão đã xuất hiện trước mặt hắn không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi đem hắn đá bay đi. Lão lại tiếp tục đánh đấm đá, lão lúc này kinh hoảng, đòn công kích của lão mang theo lượng lớn linh lực cùng hắc khí, đáng lẽ là một khởi lực cảnh giới đã phải gục lâu rồi thế nhưng Vương Lăng vẫn còn đứng vững.
Tuy không bị lão đánh chết nhưng Vương Lăng cũng cảm nhận cơn đau truyền đến, dù sao cũng mới lĩnh hội hỏa diễm mới nên hắn vẫn còn chưa quen thậm chí suýt chút nữa bị chính nó đốt cháy. Quả nhiên một lúc sau Vương Lăng đã nằm bất động trên đất, lão đại khẽ mỉm cười.
Tay lão tụ một cái hắc cầu to bằng đầu người hướng phía Vương Lăng bắn tới. Lão bà nhíu mày định ra tay cứu giúp nhưng vẫn có thứ gì đó khiến lão chưa ra tay vội, nếu thực sự hắn sắp cận cái chết lão mới xuất thủ.
Vương Lăng lúc này đã hoàn toàn ngất đi, nỗi đau chịu đựng trước đó cùng với việc cùng lão đạ đối chiến nếu là người bình thường ngất chắc cũng hơn chục lần rồi, giữ được tỉnh táo như hắn là rất tốt rồi. Hắc cầu Sắp bắn tới, lão bà lúc này hành động thì cảm nhận có người công kích lưng, lão bà ca kinh thì cảm nhận hắc khí đã bao trùm. Nhìn thấy người sau lưng, lão bà nhíu mày:
-Ngươi, làm sao lại ở đây.
-Ngôn bà bà. Ngươi không nên làm phiền hắn báo thù.
-Hóa ra nãy giờ người vẫn đứng quanh đây quan sát. Quả không hổ danh là Hắc Phiến, vẫn luôn cẩn thận như vậy.
-Cẩn thận như vậy mới phát hiện bà bà đang ẩn nấp chứ. Chuyện này bà bà không nên xen vào, chẳng phải đây
là giao ước giữa ma tộc chúng ta cùng Mặc gia hay sao.
-Hắn có thể là người của Mặc gia.
-Hắn ư, lão bà không thấy cái này rất lạ sao, dù hình thức có lẽ giống Mặc gia nhưng đặc điểm lại không.
-Việc này cũng không sao. Hắn dù sao cũng là cháu rể của ta. Nói nhiều làm quá sẽ làm cháu rể ta vong mạng. Tránh ra.
-Nếu đã đàm phán thất bại. Vậy thì đừng hòng đi tiếp, tuy ta không thắng bà nhưng vẫn đủ ngăn bà.
-Có bản lĩnh thì đến.
Hai người lao vào đánh nhau, ánh quang màu vàng cùng hắc khí đen va chạm đầy trời. Vương Lăng lúc này đã nằm bất động chịu đòn công kích lão đại, làm gì có chuyện hai người kia nói chuyện mà lão ngừng công kích cơ chứ.
Vương Lăng nhận trọn cả đòn công kích, cảnh vật xung quanh tan hoang, hắc vụ như nuốt trọn Vương Lăng. Lão đại cười vui vẻ, khuôn mặt ngay sau đó lại biến đổi lần nữa thành bộ dáng kinh hoảng.
Vương Lăng lành lạnh bình an, không chỉ thế còn đứng yên nhìn hắn, lão lại cảm nhận một ánh mắt khác với trước kia, một cảm giác lạnh xương sống truyền đến.
Lão cố gằng bình tĩnh nhưng nổi sợ vẫn không thể nào biến mất. Vương Lăng hai mắt chuyển đỏ, ấn ký linh kiếm trên trán hiện ra, Vương Lăng thật đã ngủ say, giờ đây chính là tàn thức của Linh Tôn. Dù tiêu hồn nhiều năm còn lại chút tàn hồn nhưng áp lực cũng đủ áp bức cả viên lực cảnh giới.
Lão đại điên cuồng bắn ra những hắc cầu, Linh Tôn nhíu mày hắc hỏa diễm ngưng tụ thành kiếm khẽ chuyển đem những hắc cầu làm cho tan biến.
Linh Tôn nhìn trước mặt một vẻ mặt kinh hoảng, Linh Tôn vẻ mặt lạnh tanh bầu trời xuất ra vô số kiếm khí, lão đại không hề cảm nhận được gì nhưng lại thấy da thịt bị cắt nát. Đến đường cùng lão quyết định bỏ chạy, xuất ra hắc vân đánh tới xoay người phi không bỏ chạy. Lão vội vàng hết tốc lực một hướng bay đi.
-Quân tử 10 năm trả thù không muộn. Sau này ta sẽ kiếm ngươi sau.
-Thật ngươi nghĩ có sau này.
Lão đại kinh hoảng quay đầu thì thấy bên cạnh Linh Tôn mặt vẫn lạnh tanh nhìn lão, nỗi sợ lại bao trùm lão đánh ra một quyền mà không hề suy nghĩ gì. Linh Tôn cười lạnh, xuất ra một dường kiếm cánh tay của lão đại đã rời người.
Lão đạo ôm tay đau đớn, cắn răng vẫn cố gắng chạy. Linh Tôn xuất ra một kiếm, đem một kiếm đánh sau lưng lão, cũng may lão còn dồn hết linh lực bảo hộ vùng lưng nếu không đã chết không nghi ngờ. Linh Tôn cũng không quan tâm vẫn quyết định trừ khử đối phương. Một giọng nói từ xa vang tới thu hút sự chú ý của Linh Tôn sau đó:
-Ngươi sao lại còn sống. Đại ca người làm sao.
Lão nhị vai vác một người, Linh Tôn biết người mà lão nhị đang ôm là một trong những nữ nhân của Vương Lăng, không phải Tần Thanh Y, mà là Tử Y Tiên. Linh Tôn càng thêm lạnh, sát khí làm cho lão nhị không khỏi rùng mình.
-Ngươi mau thả nữ nhân đó ra. Còn có cơ hội sống.
-Cô nương này lão nhị ta thích, còn lâu mới trả.
-Ta đổi ý rồi. Thêm cả nữ nhân Tần Thanh Y kia nữa, mạng các ngươi mới có cơ hội bảo toàn.
-Haha. Ta mới nghe trò cười sao.
Lão nhị cười to, lão đại lúc này không hề bỏ chạy tiếp mà kinh hoảng nhìn lão nhị, vội đến bên cạnh lão nhị nói nhỏ:
-Mau thả nữ nhân kia. Chúng ta còn có thể có đường sống.
-Lão đại, tay ngươi làm sao. Ai làm ngươi thành thế này.
-Còn không phải tên trước mặt ngươi.
-Tại sao lại như vậy, hắn sao có thể.
-Ta cũng nghi ngờ hắn đang ẩn giấu thực lực bản thân. Chính ta cũng không biết hắn mạnh thế nào nhưng chúng ta không phải là đối thủ.
-Như vậy ta phải làm sao.
-Phải nghe lời hắn nói mới có cơ hội giữ mạng.
Lão nhị còn có chút không tin thì lại cảm nhận cơ thể run run, bất động, Linh Tôn đã xuất hiện ngay bên cạnh gã cướp đi Tử Y Tiên, ánh mắt lạnh lẽo vẫn treo trên gương mặt Vương Lăng khiến cả hai lão đều lạnh sương sống. Lão đại vẫn bình tĩnh hơn:
-Có thật nếu trả Tần Thanh Y ngươi sẽ thả hai bọn ta.
-Dĩ nhiên là thật. Nhanh lên trong khi tâm trạng ta còn có chút tốt.
-Được đi theo bọn ta.
Dù nhiệm vụ là mang Tần Thanh Y đi nhưng hai người vẫn quý mạng sống hơn. Linh Tôn tuy có chút nghi ngờ đối phương giở trò nhưng không bận tâm lắm ôm Tử Y Tiên đang bất tỉnh đi theo sau.
Danh sách chương