Vương Lăng cười nhìn Bạch Đồ, hai mắt híp lại:
-Cái này, dĩ nhiên là đến để thu phục ngươi rồi.
-Hoang đường. Dựa vào bản lĩnh của ngươi.
-Ngươi có thể thử.
Bạch Đồ định dùng linh lực phát động nhưng nhận ra linh lực trong người đi đâu hết không tài nào sử dụng được.
Hắn kinh hãi thì Vương Lăng đã áp sát người hắn đem dùng hàn khí đóng băng cả người Bạch Đồ chỉ để lại phần đầu. Vương Lăng ngạo nghễ nhìn Bạch Đồ đang bất động hai mắt trừng to nhìn hắn.
Bạch Đồ nhớ lại viên linh đan mà Linh Mông đưa hắn ánh mắt căm phẫn nhìn nàng khiến Linh Mộng phát run. Vương Lăng thấy vậy hừ lạnh:
-Vốn dĩ là ngươi làm quá nhiều việc ác, ta hôm này thay trời hành đạo. Thế nhưng nếu ngươi nếu chịu quy thuận ta có thể tha cho con đường chết.
-Phi. Tiểu nhân phản bội cũng đòi làm anh hùng.
-Phản bội a. Ta phản bội ngươi bao giờ.
Nói rồi Vương Lăng trở lại dáng vẻ của hắn, Bạch Đồ hai mắt không tin vào người trước mặt hắn. Lúc này hắn mới ý thức bản thân rơi vào một cái bậy đáng sợ của đối phương.
-Muốn giết cứ giết. Ta không phải loại ham sống sợ chết.
-Ngươi còn lộ vẻ quân tử cho ai xem đây.
-Ta sống không thẹn với lương tâm.
-Không thẹn với lương tâm nha. Ngươi rõ ràng là biết Linh Mộng không thích ngươi mà còn bắt ép nàng cưới ta. Còn hứa sẽ suốt đời toàn tâm toàn ý thế mà còn đánh chủ ý đến nữ nhân khác. Ta thấy ngươi không còn mặt mũi muốn chết sớm thì có.
-Cái này. Ta …
Bạch Đồ nghẹn lời, quả thật đúng như những gì Vương Lăng nói, hắn còn có chủ ý với Tô Dịch, xưa nay hắn không tốt nữ sắc nhưng lại si mê hai người này. Vương Lăng thấy bộ dáng đơ người của Bạch Đồ hài lòng nói tiếp.
-Lại nói nha. Ngươi là thổ phỉ đem lại cho thị trấn bao phiền phức, còn ức hiếp người, giết người phóng hỏa, cướp của, không việc ác không làm.
-Ta không có.
-Không có. Ai trong trấn cũng có thể liệt kê tội ác các ngươi mà kêu không có nha. Không nói đi xa, liệu việc ngươi đánh chủ ý cướp của ta là đủ.
-Hừ. Ta chỉ cướp của bọn quan ô, nhà giàu các người, không hề làm gì dân chúng bình thường, bọn ta còn phân chia cho người nghèo quanh trấn, không tin ngươi có thể hỏi.
-Thế chuyện tỷ muội Linh Mộng thì sao đây.
-Ta chỉ là thấy thích nàng nên mới mời nàng về doanh trại ai ngờ nàng hiểu lầm ta có ác ý.
Vương Lăng thấy bộ dáng Bạch Đồ không hề giống nói dối, Vương Lăng lâm vào trầm tư.
Suy nghĩ thấy đối phương lời nói có phần đúng, dù sao hắn đến trấn cũng thấy người đi đường toàn là thường dân, kẻ nghèo khó không tỏ ra vẻ sợ sệt gì cả, còn dáng vẻ thô kệch của Bạch Đồ cũng khiến người khác sợ hãi.
Việc làm của Bạch Đồ có lẽ làm ảnh hưởng đến lợi ích của đế quốc nên đế quốc mới cử một vị tướng đi dẹp giặc còn không chỉ là một đám thổ phỉ chắc chắn đế quốc cũng không bận tâm đến lợi ích người dân.
Vương Lăng chắc chắn suy nghĩ của hắn, giờ đây hắn muốn thu phục một tên mãnh tướng như Bạch Đồ, hắn nhìn Bạch Đồ cười nói:
-Được. Ta tin ngươi, giờ ngươi nếu đống ý đi theo ta, ta sẽ cho ngươi hưởng rất nhiều lợi ích.
-Lợi ích gì. Ngươi đừng hòng lừa ta.
-Mục đích của ngươi khi làm cướp là gì.
-Dĩ nhiên là giúp đỡ những người dân nghèo khổ đang thiếu ăn thiếu mặc kia. Những thổ phỉ kia cũng là vì người thân mới gia nhập.
-Nếu vậy ngươi có thể đi theo ta. Ta sẽ tạo nên đế quốc mà các ngươi có thể yên tâm sống, không còn cảnh đói nghèo nữa.
-Làm sao ta có thể tin.
Bạch Đồ ánh mắt có chút kích động, hai mắt mong chờ nhìn người thiếu niên trước mặt, dù hắn tuổi còn nhỏ nhưng với Bạch Đồ lại là người đáng để hắn phục mệnh. Vương Lăng quỳ xuống, tay phải giở cao, tay trái để trước ngực:
-Ta xin thề dưới Quang Minh nữ thần, ta Vương Lăng, sẽ xây dựng một đế quốc nơi con người có thể an cư lạc nghiệp, không còn cảnh nghèo khó bất cứ đâu.
Bạch Đồ giờ đây đã hoàn toàn đặt niềm tìn vào Vương Lăng, hắn đã nghe về tài năng của Vương Lăng dù biết cũng do thiên phú, hắn cũng có cảm giác bản thân sẽ làm được việc lớn nếu theo Vương Lăng.
Linh Mộng hai mắt nhìn chằm chằm Vương Lăng trong lòng tràn ngập yêu thích. Vương Lăng giải trừ băng kết trên người Bạch Đồ, ngay sau đó Bạch Đồ quỳ xuống vẻ mặt kích động nhìn Vương Lăng:
-Bạch Đồ cùng cả huynh đệ nguyện sống chết đi theo chủ nhân.
-Được rồi. Đứng lên đi.
Vương Lăng đỡ Bạch Đồ đứng dậy, vẻ mặt vui mừng. Hắn không ngờ dễ dàng thu phục đám người Bạch Đồ như vậy, thu phục kẻ mãng phu quả nhiên tốt nhất là dùng thành ý.
Vương Lăng cười bảo Bạch Đồ sắp xếp kêu huynh đệ tụ tập chưng diện chủ nhân mới là hắn. Bạch Đồ không chần chờ ngay lập tức đi chuẩn bị đâu có quan tâm đến động phòng hoa chúc nào nữa, với hắn sự nghiệp đặt trên tất cả.
Ngay sau đó cả đám huynh đệ thổ phỉ tập trung đầy đủ còn có cả Linh Lung cùng Hùng Hải.
Vương Lăng nghe Bạch Đồ nói về ý định mới của hắn khi đầu phục Vương Lăng từng người. Lúc đầu có mấy người lộ vẻ do dự cùng bất mãn ngay sau đó Vương Lăng khôn khéo đem lợi ích nói ra cùng bồi thường số lượng lớn tài sản cho người đã chết dưới tay hắn, lúc này mọi người mới thuần phục.
Vương Lăng nghe Bạch Đồ nói về Hùng Hải, hắn vốn là người trong Thiết Bảng Môn, một trong những tông môn lớn chỉ sau Minh Lam Tông, hắn bị trục xuất và trọng thương được Bạch Đồ cứu nên hắn mới đầu nhập Bạch Đồ.
Ý định của Bạch Đồ thì Hùng Hải không có ý định phản đối gì còn có chút vui vì bản thân hắn có cơ hội tạo dựng sự nghiệp danh chính ngôn thuận trở về tông môn. Linh Lung cũng mặt đầy hứng thú nhìn Vương Lăng, ánh mắt long lanh cảm giác Vương Lăng có chút quen thuộc nào đó.
Lúc này Vương Lăng tuyên bố chính thức thành lập Huyết Linh, mục tiêu duy nhất là tái lập cơ cấu thể chế đế quốc.
Vương Lăng đưa cho Bạch Đồ một nửa tài bảo hắn kiếm được nhằm giúp đỡ cùng xây dựng cơ sở ở Bạch Nguyệt trấn, đây là nơi giao nhau của 2 đế quốc nên rất quan trọng.
Đề xuất một vài ý tưởng sau đó Vương Lăng nhanh chóng cho người đi kiểm tra đám người Tô Dịch. Lúc này Tô Dịch với Tử Y Tiên mới biết Vương Lăng đã thu phục hoàn toàn thổ phỉ, cả 2 lộ ra vẻ thán phục có chút tự hào.
Lúc này Long Tam lại xuất hiện nhằm ý đồ cứu Vương Lăng, Hùng Hải nhanh chóng nhảy ra đối chiến. Vương Lăng cũng không ngăn cản, cả hai đánh nhau tạo ra vô số dư chấn làm tan hoang cảnh vật xung quanh, đánh tới cân tài cân sức ngay sau đó đều rã rời bất động nhìn nhau. Vương Lăng lúc này mới giảng hòa đem sự việc kể ra, cả 2 cười ha hả vào trong trướng bồng uống rượu, hết đấu lực sang đấu tửu.
Tô Dịch cùng Tử Y Tiên thấy Vương Lăng vui mừng chạy đến, Tử Y Tiên nhảy vào lòng Vương Lăng mà không ý thức được bao ánh mắt đang nhìn nàng. Lúc này từ bên ngoài chạy đến một tên thủ vệ hớt hải chạy đến báo cáo:
-Bẩm chủ nhân. Quân đội đế quốc đang công lên núi.
Vương Lăng cả kinh, vốn dĩ hắn định chế phục thổ phỉ nhưng giờ đây là Huyết Linh đoàn của hắn. Vương Lăng nhanh chóng triệu tập huynh đệ trong doanh trại tìm cách ứng phó.
-Cái này, dĩ nhiên là đến để thu phục ngươi rồi.
-Hoang đường. Dựa vào bản lĩnh của ngươi.
-Ngươi có thể thử.
Bạch Đồ định dùng linh lực phát động nhưng nhận ra linh lực trong người đi đâu hết không tài nào sử dụng được.
Hắn kinh hãi thì Vương Lăng đã áp sát người hắn đem dùng hàn khí đóng băng cả người Bạch Đồ chỉ để lại phần đầu. Vương Lăng ngạo nghễ nhìn Bạch Đồ đang bất động hai mắt trừng to nhìn hắn.
Bạch Đồ nhớ lại viên linh đan mà Linh Mông đưa hắn ánh mắt căm phẫn nhìn nàng khiến Linh Mộng phát run. Vương Lăng thấy vậy hừ lạnh:
-Vốn dĩ là ngươi làm quá nhiều việc ác, ta hôm này thay trời hành đạo. Thế nhưng nếu ngươi nếu chịu quy thuận ta có thể tha cho con đường chết.
-Phi. Tiểu nhân phản bội cũng đòi làm anh hùng.
-Phản bội a. Ta phản bội ngươi bao giờ.
Nói rồi Vương Lăng trở lại dáng vẻ của hắn, Bạch Đồ hai mắt không tin vào người trước mặt hắn. Lúc này hắn mới ý thức bản thân rơi vào một cái bậy đáng sợ của đối phương.
-Muốn giết cứ giết. Ta không phải loại ham sống sợ chết.
-Ngươi còn lộ vẻ quân tử cho ai xem đây.
-Ta sống không thẹn với lương tâm.
-Không thẹn với lương tâm nha. Ngươi rõ ràng là biết Linh Mộng không thích ngươi mà còn bắt ép nàng cưới ta. Còn hứa sẽ suốt đời toàn tâm toàn ý thế mà còn đánh chủ ý đến nữ nhân khác. Ta thấy ngươi không còn mặt mũi muốn chết sớm thì có.
-Cái này. Ta …
Bạch Đồ nghẹn lời, quả thật đúng như những gì Vương Lăng nói, hắn còn có chủ ý với Tô Dịch, xưa nay hắn không tốt nữ sắc nhưng lại si mê hai người này. Vương Lăng thấy bộ dáng đơ người của Bạch Đồ hài lòng nói tiếp.
-Lại nói nha. Ngươi là thổ phỉ đem lại cho thị trấn bao phiền phức, còn ức hiếp người, giết người phóng hỏa, cướp của, không việc ác không làm.
-Ta không có.
-Không có. Ai trong trấn cũng có thể liệt kê tội ác các ngươi mà kêu không có nha. Không nói đi xa, liệu việc ngươi đánh chủ ý cướp của ta là đủ.
-Hừ. Ta chỉ cướp của bọn quan ô, nhà giàu các người, không hề làm gì dân chúng bình thường, bọn ta còn phân chia cho người nghèo quanh trấn, không tin ngươi có thể hỏi.
-Thế chuyện tỷ muội Linh Mộng thì sao đây.
-Ta chỉ là thấy thích nàng nên mới mời nàng về doanh trại ai ngờ nàng hiểu lầm ta có ác ý.
Vương Lăng thấy bộ dáng Bạch Đồ không hề giống nói dối, Vương Lăng lâm vào trầm tư.
Suy nghĩ thấy đối phương lời nói có phần đúng, dù sao hắn đến trấn cũng thấy người đi đường toàn là thường dân, kẻ nghèo khó không tỏ ra vẻ sợ sệt gì cả, còn dáng vẻ thô kệch của Bạch Đồ cũng khiến người khác sợ hãi.
Việc làm của Bạch Đồ có lẽ làm ảnh hưởng đến lợi ích của đế quốc nên đế quốc mới cử một vị tướng đi dẹp giặc còn không chỉ là một đám thổ phỉ chắc chắn đế quốc cũng không bận tâm đến lợi ích người dân.
Vương Lăng chắc chắn suy nghĩ của hắn, giờ đây hắn muốn thu phục một tên mãnh tướng như Bạch Đồ, hắn nhìn Bạch Đồ cười nói:
-Được. Ta tin ngươi, giờ ngươi nếu đống ý đi theo ta, ta sẽ cho ngươi hưởng rất nhiều lợi ích.
-Lợi ích gì. Ngươi đừng hòng lừa ta.
-Mục đích của ngươi khi làm cướp là gì.
-Dĩ nhiên là giúp đỡ những người dân nghèo khổ đang thiếu ăn thiếu mặc kia. Những thổ phỉ kia cũng là vì người thân mới gia nhập.
-Nếu vậy ngươi có thể đi theo ta. Ta sẽ tạo nên đế quốc mà các ngươi có thể yên tâm sống, không còn cảnh đói nghèo nữa.
-Làm sao ta có thể tin.
Bạch Đồ ánh mắt có chút kích động, hai mắt mong chờ nhìn người thiếu niên trước mặt, dù hắn tuổi còn nhỏ nhưng với Bạch Đồ lại là người đáng để hắn phục mệnh. Vương Lăng quỳ xuống, tay phải giở cao, tay trái để trước ngực:
-Ta xin thề dưới Quang Minh nữ thần, ta Vương Lăng, sẽ xây dựng một đế quốc nơi con người có thể an cư lạc nghiệp, không còn cảnh nghèo khó bất cứ đâu.
Bạch Đồ giờ đây đã hoàn toàn đặt niềm tìn vào Vương Lăng, hắn đã nghe về tài năng của Vương Lăng dù biết cũng do thiên phú, hắn cũng có cảm giác bản thân sẽ làm được việc lớn nếu theo Vương Lăng.
Linh Mộng hai mắt nhìn chằm chằm Vương Lăng trong lòng tràn ngập yêu thích. Vương Lăng giải trừ băng kết trên người Bạch Đồ, ngay sau đó Bạch Đồ quỳ xuống vẻ mặt kích động nhìn Vương Lăng:
-Bạch Đồ cùng cả huynh đệ nguyện sống chết đi theo chủ nhân.
-Được rồi. Đứng lên đi.
Vương Lăng đỡ Bạch Đồ đứng dậy, vẻ mặt vui mừng. Hắn không ngờ dễ dàng thu phục đám người Bạch Đồ như vậy, thu phục kẻ mãng phu quả nhiên tốt nhất là dùng thành ý.
Vương Lăng cười bảo Bạch Đồ sắp xếp kêu huynh đệ tụ tập chưng diện chủ nhân mới là hắn. Bạch Đồ không chần chờ ngay lập tức đi chuẩn bị đâu có quan tâm đến động phòng hoa chúc nào nữa, với hắn sự nghiệp đặt trên tất cả.
Ngay sau đó cả đám huynh đệ thổ phỉ tập trung đầy đủ còn có cả Linh Lung cùng Hùng Hải.
Vương Lăng nghe Bạch Đồ nói về ý định mới của hắn khi đầu phục Vương Lăng từng người. Lúc đầu có mấy người lộ vẻ do dự cùng bất mãn ngay sau đó Vương Lăng khôn khéo đem lợi ích nói ra cùng bồi thường số lượng lớn tài sản cho người đã chết dưới tay hắn, lúc này mọi người mới thuần phục.
Vương Lăng nghe Bạch Đồ nói về Hùng Hải, hắn vốn là người trong Thiết Bảng Môn, một trong những tông môn lớn chỉ sau Minh Lam Tông, hắn bị trục xuất và trọng thương được Bạch Đồ cứu nên hắn mới đầu nhập Bạch Đồ.
Ý định của Bạch Đồ thì Hùng Hải không có ý định phản đối gì còn có chút vui vì bản thân hắn có cơ hội tạo dựng sự nghiệp danh chính ngôn thuận trở về tông môn. Linh Lung cũng mặt đầy hứng thú nhìn Vương Lăng, ánh mắt long lanh cảm giác Vương Lăng có chút quen thuộc nào đó.
Lúc này Vương Lăng tuyên bố chính thức thành lập Huyết Linh, mục tiêu duy nhất là tái lập cơ cấu thể chế đế quốc.
Vương Lăng đưa cho Bạch Đồ một nửa tài bảo hắn kiếm được nhằm giúp đỡ cùng xây dựng cơ sở ở Bạch Nguyệt trấn, đây là nơi giao nhau của 2 đế quốc nên rất quan trọng.
Đề xuất một vài ý tưởng sau đó Vương Lăng nhanh chóng cho người đi kiểm tra đám người Tô Dịch. Lúc này Tô Dịch với Tử Y Tiên mới biết Vương Lăng đã thu phục hoàn toàn thổ phỉ, cả 2 lộ ra vẻ thán phục có chút tự hào.
Lúc này Long Tam lại xuất hiện nhằm ý đồ cứu Vương Lăng, Hùng Hải nhanh chóng nhảy ra đối chiến. Vương Lăng cũng không ngăn cản, cả hai đánh nhau tạo ra vô số dư chấn làm tan hoang cảnh vật xung quanh, đánh tới cân tài cân sức ngay sau đó đều rã rời bất động nhìn nhau. Vương Lăng lúc này mới giảng hòa đem sự việc kể ra, cả 2 cười ha hả vào trong trướng bồng uống rượu, hết đấu lực sang đấu tửu.
Tô Dịch cùng Tử Y Tiên thấy Vương Lăng vui mừng chạy đến, Tử Y Tiên nhảy vào lòng Vương Lăng mà không ý thức được bao ánh mắt đang nhìn nàng. Lúc này từ bên ngoài chạy đến một tên thủ vệ hớt hải chạy đến báo cáo:
-Bẩm chủ nhân. Quân đội đế quốc đang công lên núi.
Vương Lăng cả kinh, vốn dĩ hắn định chế phục thổ phỉ nhưng giờ đây là Huyết Linh đoàn của hắn. Vương Lăng nhanh chóng triệu tập huynh đệ trong doanh trại tìm cách ứng phó.
Danh sách chương