Dịch giả: Thông Nhầm Bố Vợ

"Đây là cùng một việc ngoài ý muốn, nhưng từ lời khai của tiểu tử kia, hắn cũng không phải là thành viên của thế lực tà ác, chỉ là một thiếu niên bình thường đã thức tỉnh siêu năng lực."

Khương Đại phu nói, " sau khi phát hiện mình đã thức tỉnh, hắn lựa chọn cách riêng của mình, cũng không có đăng ký với liên minh. Nếu đăng kí với liên minh sẽ được liên minh chỉ đạo, hướng dẫn phương pháp tu luyện như thế nào cho khoa học. Thằng này tự cho mình là thông minh, lén lút tự mình tìm tòi, vừa vặn hắn phát hiện linh khí tại tòa nhà này tương đối nồng đậm —— một bộ phận giác tỉnh giả hoàn toàn có được năng lực này, có thể được trực giác nhạy bén với linh khí, hơn nữa tòa nhà có một bộ phận đang sửa chữa, mấy tầng không có một ai, hắn liền trốn ở chỗ này tu luyện.

"Nhưng thằng ngu này làm sao có thể biết, nơi này sở dĩ có linh khí nồng đậm, là bởi vì lòng đất có mấy đầu linh mạch hội tụ, giao thoa lẫn nhau, ở vào trạng thái không ổn định, kết quả, hắn cố tình làm bậy đã dẫn phát linh năng cộng hưởng, dẫn đến linh khí mất khống chế, từ trường trong lòng đất bị lệch, linh mạch bộc phát, cuối cùng, đất sụt nhà sụp, biến thành thảm kịch."

Sở Ca không nghĩ tới, tu luyện nguyên lai nguy hiểm như vậy.

Cái gọi là linh mạch, lại là cái gì đây? Khương Đại phu liền giải thích cho Sở Ca, dùng cách nói tương đối trong khoa học, phải gọi "Khe hở thời không thông hướng không gian cao cấp".

Con đường tu luyện, thường xuyên có thuyết pháp "Đoạt tạo hóa của thiên địa", thiên địa ở đây cũng không phải là trời xanh mây trắng cùng mặt đất bao la trên Địa Cầu, dùng mắt trần có thể thấy, mà là chỉ không gian cao cấp ẩn chứa phong phú linh năng.

Dùng phương thức đơn giản nhất đến lý giải thì "Thiên địa" liền là một đập chứa nước khổng lồ, nước bên trong liền là linh năng, con đường tu luyện liền là như thế nào trộm nước từ bên trong đập chứa nước.

Nhưng cái đập chứa nước này lại có thêm một cái nắp, bịt kín lại, không thể từ phía trên múc nước đơn giản như vậy, chỉ có thể đi tìm chỗ yếu nhất của đập chứa nước, có lẽ sẽ có từng giọt nước thẩm thấu ra, thậm chí tồn tại một vài khe hở nhỏ bé, nước chảy ra lại càng nhiều.

Những địa phương " có giọt nước thẩm thấu ra" liền là " động thiên phúc địa có linh khí dư dả", những " khe hở nhỏ bé" liền là chỗ có linh mạch.

Khe hở càng lớn nước chảy ra càng nhiều, nhưng hăng quá hoá dở, nếu như không cẩn thận đục ra khe hở quá lớn, thậm chí đào ra một cái lỗ thủng to, vậy sẽ phát sinh chuyện gì?

"Tiểu tử kia không biết thì không sợ, lại có lòng tham không đáy."

Khương Đại phu lạnh lùng nói, "Thằng này chỉ biết là nơi đây có linh năng dư dả, lại không nghĩ rằng mình đang đối mặt với "đập chứa nước" khổng lồ mà hung mãnh cỡ nào, hắn chỉ vì cái lợi trước mắt, một mực làm bừa, đem "khe hở" càng móc càng lớn, gây ra sụp đổ trong lòng đất tạo thành hố tử thần, chỉ làm sụp một tòa nhà, đã là cực kỳ may mắn."

Sở Ca như có điều suy nghĩ, con đường tu luyện, thật đúng là nguy cơ tứ phía a!

Đang nói, rèm của lều vải liền mở ra, vọt tới một cỗ mùi máu tươi, mấy tên nhân viên y tế chạy nhanh, đưa vào một thương binh mới.

Là một Mũ Đỏ trẻ tuổi, so Sở Ca cùng lắm thì hơn hai tuổi, nhìn xem có chút quen mắt, giống như học viên tinh anh mới vừa rồi kề vai chiến đấu qua.

Trên mặt hắn mặt hiện đầy vết máu và bụi đất, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.

Tấm vải đắp lên trên người cũng thấm đầy máu tươi, bất quá, chân trái lại không còn nữa, rõ rang là đã bị mất đi một chân.

Bên trong lều vải chữa bệnh, bầu không khí lập tức khẩn trương, Khương Đại phu cũng không đoái hoài tới Sở Ca nữa, đeo khẩu trang vào, lập tức tham gia cứu chữa.

Nhìn thấy học viên tinh anh bị thương thảm trọng như vậy, Sở Ca trong lòng đủ loại cảm xúc, không muốn quấy rầy công tác cứu người, rón rén đi ra ngoài.

Mặt trời treo cao, ánh nắng chói mắt, hắn mới chỉ hôn mê hai giờ, bây giờ vẫn là buổi chiều.

Nhớ lại cảnh ngộ của chỗ sâu trong phế tích, cùng màn biểu diễn vang dội trong trường đại hội, còn có sáng sớm, đang trên xe buýt, hắn khoác lác như thế nào, tất cả chỉ phát sinh trong một ngày, nhưng Sở Ca lại cảm giác cả một thế hệ đã trôi qua.

Trong lòng đất chỉ lộ ra phế tích đổ sụp, nhưng vẫn lửa cháy cuồn cuộn, khí ga nổ mạnh cùng phát sinh sụp đổ.

Một đoàn áo jacket đen, Mũ Đỏ, áo khoác trắng ở phía trên chiến đấu anh dũng, cảnh sát đang bao vây bốn phía duy trì trật tự, bên ngoài đường cảnh giới là đám đông dân chúng mặt mũi đầy vẻ hiếu kỳ vây xem.

Tuy chỉ cách nhau một đường ranh giới, nhưng liền là Thiên Đường cùng Địa Ngục, một bên là chiến trường nguy cơ tứ phía, một bên là nhân gian hạnh phúc bình an.

Sở Ca nhìn thấy mấy nữ sinh y khoa mới vừa rồi cười nói cùng hắn, bây giờ lại đang quỳ trên mặt đất, mặt mũi rất nghiêm túc trị liệu thương binh, trên thân dính đầy vết máu.

Lại nhìn thấy rất nhiều Mũ Đỏ trẻ tuổi, lần lượt từ bốn phương tám hướng chạy đến, rất nhiều người hình dáng lem luốc, tiều tụy, ước chừng mới vừa rút khỏi hiện trường cháy nổ của khu nhà nhà, lại không kịp nghỉ ngơi năm phút, tham gia vào chiến đấu mới.

Còn chứng kiến rất nhiều người sống sót đang co quắp tại bên cạnh, hoặc là nhỏ giọng khóc thút thít, mặt mũi tràn đầy đờ đẫn, nhìn chằm chằm căn hộ không còn sót lại chút gì, đây là nơi bọn hắn đã từng sinh sống.

Sở Ca đáy lòng ngập tràn suy nghĩ.

Tất cả mọi người là người đồng lứa, ở vào giai đoạn sinh mệnh đẹp đẽ nhất, giai đoạn hoàng kim.

Có người khoác lác trên xe buýt, có người thút thít bên phế, có người mặc vào áo khoác trắng chăm sóc người bị thương, có người mang theo Mũ Đỏ anh dũng hướng về phía trước, có người đã mất đi gia viên, tứ chi thậm chí sinh mệnh, cũng có người đã thức tỉnh siêu năng lực, tự cho là thông minh, tự mình làm bậy biến thành thảm kịch.

Vô số con đường thông hướng phía trước, tương lai có vô hạn khả năng, đến tột cùng con đường nào mới là đường mà hắn nên đi?

Ngay tại mê mang, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng cãi vã, hắn vô ý thức đi qua, phát hiện đám đông cảnh sát, áo jacket đen cùng Mũ Đỏ vây quanh ba người, theo thứ tự là tên thiếu niên dị hỏa kia, còn có Lôi Tam Pháo cùng Nghiêm Thiết Thủ.

Xem ra, thiếu niên dị hỏa muốn chạy trốn, bị người kịp thời phát hiện, ấn trên mặt đất, nhưng cũng chạy trốn đến rất gần chỗ quần chúng vây xem.

Thiếu niên dị hỏa hẳn phải biết chính mình xông ra đại họa, nhưng vẫn như cũ là cà lơ phất phơ, không sợ trời không sợ đất.

Tay chân của hắn cùng trên cổ đều mang theo xiềng xích đặc thù, đại khái có thể ức chế ngọn lửa màu đen, hắn rất khó chịu với mấy cái xích này, mặt mũi tràn đầy kiệt ngạo cùng thống hận, không ngừng lắc lư cái cổ, muốn thoát ra khỏi xiềng xích.

"Đúng rồi."

Sở Ca nghĩ thầm, "Vừa rồi chỉ lo quan tâm mẹ con Tiểu Yến, lại quên hỏi thăm an nguy của huấn luyện viên Lôi cùng Huấn luyện viên Nghiêm, xem ra bọn hắn không có bị làm sao, quá tốt rồi."

Dáng vẻ của Lôi Tam Pháo lại không giống "Không có bị làm sao".

Hắn tựa như là một con trâu đực đang lên cơn điên, liều lĩnh nhào về phía thiếu niên dị hỏa, muốn đem hắn xé thành mảnh nhỏ.

"Ta làm thịt ngươi, con mẹ nó chứ làm thịt ngươi! Tai nạn khủng khiếp như vậy, thương vong cũng nặng như vậy, cũng bởi vì mày ở chỗ này khảo thí siêu năng lực, khảo thí siêu năng lực con mẹ mày!"

Lôi Tam Pháo người cũng như tên, tiếng rống như đại pháo oanh minh, yết hầu như phun ra khói lửa.

Nếu không phải Nghiêm Thiết Thủ ở phía sau dùng sức giữ lấy hắn, hắn thật có thể ăn sống nuốt tươi thiếu niên dị hỏa, nước mắm đều không cần chấm.

Cánh tay máy của Nghiêm Thiết Thủ hoàn toàn lún vào trong lồng ngực của Lôi Tam Pháo, kim loại kêu lên "Chi chi" rung động, toát ra khói xanh lượn lờ, có thể thấy được sự bưu hãn, điên cuồng của Lôi Tam Pháo.

"Một học viên của ta, hắn mới mười chín tuổi, hắn mới con mẹ nó, hắn mới mười chín tuổi a!"

Lôi Tam Pháo tru lên, "Hắn cụt mất một tay, sau này biết sống như thế nào, mười chín tuổi liền ném đi một cái tay, về sau làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"

"Ta, ta làm sao biết?"

Thiếu niên dị hỏa bị Lôi Tam Pháo khí thế dọa sợ, nhưng lại không phục, cứng cổ giải thích, "Cái này không thể trách ta, tòa nhà cũng không phải ta làm sụp, liệt diễmcủa ta cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng làm sụp một tòa nhà, là lòng đất có cái gì bạo phát đi ra, không liên quan tới ta, ngươi ít hù dọa ta đi!"

"Mày không biết, con mẹ mày, cái gì cũng không biết, liền dám ở khu náo nhiệt làm loạn, lòng đất linh mạch bộc phát, còn không phải do mày ở chỗ này tu luyện!" Lôi Tam Pháo gầm thét.

"Răng rắc", cánh tay máy của Nghiêm Thiết Thủ vậy mà bị bẻ gãy, Lôi Tam Pháo liền nhào tới một bước, vung mạnh lắm đấm, đấm túi bụi vào thiếu niên dị hỏa.

Năng lực của thiếu niên dị hỏa bị hạn chế, không có sức chống cự, liên tiếp ăn một đấm lại một đấm, hắn ôm đầu, phát ra tiếng tru như heo bị giết: "Mũ Đỏ đánh người a, cứu mạng a, các ngươi nhanh bắt hắn lại a, Mũ Đỏ hành hung người dân vô tội, ta bị bọn hắn vu oan, bọn hắn nói ta làm sập một tòa nhà, mọi người phân xử thử, ta làm sao có thể? Rõ ràng là các ngươi vu oan giá họa, muốn bắt ta trở về chịu cái tội này!"

Bên ngoài đường cảnh giới, quần chúng vây xem không rõ nội tình, ào ào giơ điện thoại di động lên, "Răng rắc răng rắc", chụp ảnh không ngừng.

Liên minh mới vừa vặn công bố tin tức linh khí khôi phục, dân chúng bình thường hiểu biết về linh khí, linh năng, linh mạch cũng không sâu. Dựa theo lẽ thường tới nói, nếu như là hoả hoạn, hoàn toàn có thể là do sơ xuất hoặc là cố ý phóng hỏa, nhưng lòng đất xuất hiện hố tử thần to như vậy, cả tòa tòa nhà sụp đổ, sụp đổ, tựa hồ... Không có cách nào trách tội đến một thiếu niên bình thường a?

Đám đông lập tức bàn tán, nghị luận ầm ĩ, điện thoại liên tục chụp ảnh, chia sẻ tin tức trên mạng xã hội.

Lôi Tam Pháo mặc quân phục của Bộ Đội Mũ Đỏ, trên bờ vai còn đeo mấy ngôi sao, vạn nhất ảnh chụp cùng video lan truyền trên mạng, sẽ gây bất lợi rất lớn.

"Tam Pháo, không muốn!"

Nghiêm Thiết Thủ cùng Mũ Đỏ, áo jacket đen còn có đám cảnh sát cùng nhau tiến lên, khó khăn mới kéo ra thú điên Lôi Tam Pháo.

Thiếu niên dị hỏa vẫn quỷ rống kêu loạn "Cứu mạng a, Mũ Đỏ đánh người rồi", nhìn thấy dáng vẻ không thể làm gì của bọn Nghiêm Thiết Thủ, lại dùng quần áo của mình che đi khuôn mặt của mình khỏi tầm nhìn của đám đông, nháy mắt ra hiệu, hướng Lôi Tam Pháo lè lưỡi đắc ý.

"Phốc!"

Lôi Tam Pháo phun ra một ngụm máu tươi, lại bị người khác một mực đè lại, chỉ có thể ngửa mặt lên trời thét dài.

Mũ Đỏ, áo jacket đen cùng các cảnh sát đều giận đến phát run, trợn mắt nhìn thiếu niên dị hỏa, nhưng không có cách, bọn hắn đều đến từ bộ đội kỷ luật, trước mặt công chúng phải rất cẩn thận, làm sao có thể động thủ với một người đang bị xích, lại chỉ là một cái vị thành niên bị nghi vấn.

Dù là biệt khuất vô cùng, cũng chỉ có thể... nhịn đi!

Đúng lúc này, Sở Ca chen lấn tiến đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện