Bệnh của phụ thân đã chữa khỏi, hơn nữa còn sinh long hoạt hổ khiến Lý Tu Viễn nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá, sau đó hắn lại dẫn đám hộ vệ quay lại ngọn núi Hà Thủ Ô tinh chiếm cứ.

- Đại thiếu gia. Ngài xem, quả nhiên tảng đá chính là phỉ thúy, chỉ là bị nham thạch bọc bên ngoài nên khó lòng nhận ra.

Thiết Sơn giơ một mảnh hắc thạch nhặt được từ vách núi ra.

Lúc này mới thấy bên trong tảng đá to lớn có màu đen kia lấp lánh ánh sáng xanh.

- Xem ra Hà Thủ Ô ngàn năm này không có gạt ta.

Lý Tu Viễn phất phất tay nói:

- Mang về, mai mốt kiếm sư phụ chết tác ngọc khí.

- Vâng, đại thiếu gia.

Lúc này hộ vệ mỗi người phụ một tay ôm tảng đá lớn kia xuống núi.

- Đại thiếu gia, không mang một vạn lượng bạc kia về ư? Thiết Sơn nhìn rương bạc để gần đó nói.

Ánh mắt Lý Tu Viễn khẽ giật, khua tay nói:

- Cũng mang về đi. Bất quá dùng toàn bộ số bạc trong rương làm từ thiện, không thể dùng riêng.

- Đại thiếu gia, vì sao ạ?

Thiết Sơn hiếu kỳ nói.

- Bởi vì đây không còn là tiền của Lý gia ta nữa, mà là tiền bán mạng của Hà Thủ Ô.

Lý Tu Viễn chợt cười nói:

- Chúng ta không thể lấy lại số bạc này, giúp nó dùng tiền làm từ thiện để nó nhận được công đức, mà thanh danh Lý gia cũng được thơm lây.

Thiết Sơn nhẹ gật đầu rồi đáp lại một tiếng.

Thời điểm mọi người xuống núi, lúc đi ngang qua giữa sườn núi thì Lý Tu Viễn ngừng lại. Hắn trông thấy cái kia lão tiều phu còn tại đốn củi luyện đan. Lão tiều phu vẫn không biết mình bị Hà Thủ Ô tinh lừa ba mươi năm luyện đan dược giả, bên trong lư đồng căn bản chẳng phải tiên đan gì cho cam.

- Nếu ta không nói rõ với ông ta, chỉ sợ ông ta sẽ ở đây luyện đan tới chết.

Lý Tu Viễn thầm nghĩ trong lòng.

Nghĩ tới đây, hắn liền đi qua

- Lại là hậu sinh mà ngươi. Ta đã không có hứng thú với ngươi, nhanh chóng rời đi đi, đừng quấy rầy ta luyện đan.

Lão tiều phu nói.

Lý Tu Viễn nói ra:

- Ta cũng không muốn đánh quấy ngươi, chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu. Ngươi bị thần tiên kia lừa rồi, bên trong lư đồng không phải tiên đan, chỉ là đá cuội mà thôi. Đừng nói ngươi luyện ba mươi năm, dù luyện ba trăm năm cũng không thể luyện ra tiên đan đâu. Vì thế ta khuyên ngươi tốt nhất không nên uổng phí thời gian, sớm nên từ bỏ mà xuống núi, về nhà.

- Cái tên hậu sinh nhà ngươi nói bậy bạ cái gì vậy? Đan ta luyện sao có thể là giả?

Lão tiều phu giận tím mặt:

- Cút cho ta, ngươi thật là là ghê tởm. Chính mình cầu tiên hỏi thuốc không thành còn muốn hại ta.

Lý Tu Viễn nhíu nhíu mày, không nói gì thêm.

Hắn cảm thấy này chấp niệm của lão tiều phu quá sâu, sau ba mươi năm luyện đan ba mươi năm. Bây giờ hắn nói lão cũng không tin.

- Ta không hại ngươi, chỉ là nhắc nhở ngươi một câu thôi.

Lý Tu Viễn nói ra:

- Đến đây là hết lời, cáo từ.

Hắn không tiếp tục thuyết phục lão tiều phu này, sau khi nói ra chân tướng liền chắp tay rời đi.

Lão tiều phu nhìn đám Lý Tu Viễn nhẹ nhàng dời bước thì ngược lại sửng sốt một chút.

Sau đó thầm nói:

- Đây là kiếp nạn. Người này hẳn là kiếp nạn ta phải vượt qua. Hắn ta muốn dao động quyết tâm của ta, khiến ta mở đan lô ra.

- Bất quá lão thần tiên đã nói đan lô không thể mở ra, vừa mở ra tiên đan sẽ không luyện tiếp được nữa, lập tức thất bại. Ta nhớ rõ mà. Ân, ta không thể để dăm ba câu nói kia của hắn lừa gạt, phải kiên định. Còn ba mươi năm nữa là ta thành tiên được rồi.

Ông ta nói thầm mấy câu rồi tiếp tục chẻ củi luyện đan, giữ cho lửa không tắt.

Sau khi Lý Tu Viễn xuống núi lại quay đầu nhìn thoáng qua. Hắn thấy lão tiều phu vẫn chưa tỉnh ngộ nên không khỏi lắc đầu, có điều vẫn quay đầu rời đi.

- Thu thập hành trang, chúng ta lập tức trở lại huyện Quách Bắc.

Sau khi trở lại sơn trại, Lý Tu Viễn lập tức phân phó nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện