Vương Bình cảm nhận được ánh mắt bén nhọn kia liền có chút hoảng hốt. Hắn không biết vì sao Lý Tu Viễn cũng là thư sinh lại có ánh mắt như vậy. Căn bản không giống thư sinh, ngược lại giống nh...giống như là vương hầu khí độ uy nghiêm nắm giữ một phương.
- Là, là tại hạ khẩn cầu Lý huynh, tha cho vị cô nương này một mạng.
Vương Bình nuốt nước miếng một cái. Dù khẩn trương sợ hãi nhưng vẫn nói ra.
Lý Tu Viễn nhìn chăm chú Vương Bình một lúc, chậm rãi mở miệng:
- Có một cố sự không biết ngươi nghe qua chưa? - Còn xin Lý huynh chỉ rõ.
Vương Bình có việc cầu người nên vô cùng điệu thấp.
- Trước kia có một người cứu được một con sói, về sau người này đã chết rồi.
Lý Tu Viễn mở miệng nói:
- Không biết cố sự này ngươi đã nghe qua chăng?
Vương Bình nói:
- Lý công tử nói về chuyện của Đông Quách tiên sinh và con sói? Tại hạ đã từng đọc qua cố sự này. Bất quá cố sự Lý huynh giảng không đúng, Đông Quách tiên sinh chưa chết, ngược lại đã thu phục được con sói.
- Đó là vì trong chuyện xưa có lão giả giúp hắn, mà bây giờ ta chính là lão giả kia. Ta muốn thay ngươi giết sói ngươi lại ngăn cản ta, ngươi muốn đi tìm cái chết? Chẳng lẽ ngay cả Đông Quách tiên sinh ngươi cũng không bằng, không phân biệt được sói và ân nhân.
Lý Tu Viễn bình tĩnh nói.
Vương Bình tiếp tục biện luận:
- Lý công tử tài hoa hơn người, tại hạ tất nhiên biết. Có điều cố sự cũng chẳng nói lên điều gì. Trong chuyện xưa kể Đông Quách tiên sinh gặp phải sói, mà trước mắt lại là người sống sờ sờ, người và sói đâu giống nhau.
- Sao ngươi có thể khẳng định nữ tử này là người?
Lý Tu Viễn nói.
Vẻ mặt Vương Bình nhăn nhó, hắn muốn nói muốn dừng. Sau khi đắn đo một chút mới thở dài nói:
- Thôi được, tại hạ không dối gạt Lý công tử làm chi. Trên thực tế, hồi sáng ta đi ngang qua nghĩa địa đã gặp phải cô nương này. Tuy chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng xem như là bạn tri âm. Ta không thể trơ mắt nhìn vị cô nương này bị giết trước mặt mình nên mới mở miệng cầu tình.
- Xin Lý công tử mở một con đường sống, bỏ qua cho nàng đi.
- Ta nói ngươi là thư sinh hay đầu óc bị hỏng vậy? Bạn tri âm cái rắm gì! Ả ta hại ngươi lăn lộn trong bùn cả nửa ngày, nếu không có thiếu gia nhà ta ngươi đã chết mất xác rồi. Nếu không vì cứu ngươi thì nữ quỷ này làm gì đi theo chúng ta tới đây. Còn hại một vị huynh đệ của chúng ta suýt mất mạnh, vậy mà ngươi còn cầu tình cho ả.
Thiết Sơn giận dữ nói, hắn hận không thể xông đấm cho tên thư sinh này mấy cái.
Vương Bình tự biết đuối lý cũng không dám phản bác. Hắn có chút e ngại không dám nhìn Thiết Sơn.
Lý Tu Viễn phất phất tay ra hiệu cho Thiết Sơn yên tĩnh, sau đó nói:
- Ngươi chỉ là nhục nhãn phàm thai nên không thấy rõ tinh quái tà ác thế nào, cũng không nhìn ra được chân thân của nó. Hiện tại ngươi bị cái túi da này mê hoặc, nếu ta nói ngươi biết nữ quỷ này thật chất xấu xí chịu không được, lòng dạ lại ác độc. Lúc ấy ngươi còn có thể cầu tình vì nàng sao?
- Vương, Vương công tử, van cầu ngươi mau cứu ta. Ta thật sự không muốn hại ngươi, chỉ là ban ngày ta không hiện thân được lại muốn hoan hảo cùng ngươi nên mới ra hạ sách đó. Xin ngươi tha thứ cho ta a.
Dường như nữ tử bắt được một tia hi vọng, Vương Bình mềm lòng vì ả cầu tình mà ý chí Lý Tu Viễn lại sắt đá, một lòng muốn chém chết ả.
- Ngươi xem, nữ quỷ biết ngươi đang cầu xin cho ả nên mới hướng về phía ngươi thú tội đấy.
Lý Tu Viễn nói.
Vương Bình thấy dáng vẻ nữ tử đáng yêu, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần thương tiếc. Qua những lời nàng ta nói có thể đoán được nàng ta không phải người, có điều hắn lại không nhịn được muốn cầu tình cho ả. Có điều nghĩ tới lời Lý Tu Viễn nói lại do dự một phen.
Lúc này một hộ vệ vội vàng chạy tới nói:
- Đại thiếu gia, tình huống của Lý Trung có điểm lạ, sợ rằng không qua khỏi.
- Hử? Chuyện gì xảy ra?
Lý Tu Viễn biến sắc.
Tiểu nhân cũng không biết, chỉ thấy bụng Lý Trung trướng to như quả banh. Trông hắn vô cùng thống khổ, khi nãy còn lo to mà hiện tại đã im bặt rồi.
Hộ vệ có chút chột dạ nói.
Nghe xong Lý Tu Viễn đi qua, vừa nhìn liền thấy bụng của Lý Trung trướng lên, sắc mặt tím ngắt ngậm chặt hàm răng, tựa hồ sắp tắt thở.
- Là do ăn phải đồ hỏng. Trước đó không biết hắn đã uống bao nhiêu nước bẩn, ăn bao nhiêu chuột chết cóc chết. Hiện tại hẳn là trướng bụng rồi, giúp hắn nôn ra đi.
Sư phụ có đưa cho hắn thư tịch, vì thế khi gặp tình huống này Lý Tu Viễn biết nên xử lý thế nào.
- Vâng, đại thiếu gia.
Lúc này mấy tên hộ vệ vội vàng chạy tới, mạnh mẽ cạy miệng Lý Trung giúp hắn nôn ra.
- Là, là tại hạ khẩn cầu Lý huynh, tha cho vị cô nương này một mạng.
Vương Bình nuốt nước miếng một cái. Dù khẩn trương sợ hãi nhưng vẫn nói ra.
Lý Tu Viễn nhìn chăm chú Vương Bình một lúc, chậm rãi mở miệng:
- Có một cố sự không biết ngươi nghe qua chưa? - Còn xin Lý huynh chỉ rõ.
Vương Bình có việc cầu người nên vô cùng điệu thấp.
- Trước kia có một người cứu được một con sói, về sau người này đã chết rồi.
Lý Tu Viễn mở miệng nói:
- Không biết cố sự này ngươi đã nghe qua chăng?
Vương Bình nói:
- Lý công tử nói về chuyện của Đông Quách tiên sinh và con sói? Tại hạ đã từng đọc qua cố sự này. Bất quá cố sự Lý huynh giảng không đúng, Đông Quách tiên sinh chưa chết, ngược lại đã thu phục được con sói.
- Đó là vì trong chuyện xưa có lão giả giúp hắn, mà bây giờ ta chính là lão giả kia. Ta muốn thay ngươi giết sói ngươi lại ngăn cản ta, ngươi muốn đi tìm cái chết? Chẳng lẽ ngay cả Đông Quách tiên sinh ngươi cũng không bằng, không phân biệt được sói và ân nhân.
Lý Tu Viễn bình tĩnh nói.
Vương Bình tiếp tục biện luận:
- Lý công tử tài hoa hơn người, tại hạ tất nhiên biết. Có điều cố sự cũng chẳng nói lên điều gì. Trong chuyện xưa kể Đông Quách tiên sinh gặp phải sói, mà trước mắt lại là người sống sờ sờ, người và sói đâu giống nhau.
- Sao ngươi có thể khẳng định nữ tử này là người?
Lý Tu Viễn nói.
Vẻ mặt Vương Bình nhăn nhó, hắn muốn nói muốn dừng. Sau khi đắn đo một chút mới thở dài nói:
- Thôi được, tại hạ không dối gạt Lý công tử làm chi. Trên thực tế, hồi sáng ta đi ngang qua nghĩa địa đã gặp phải cô nương này. Tuy chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng xem như là bạn tri âm. Ta không thể trơ mắt nhìn vị cô nương này bị giết trước mặt mình nên mới mở miệng cầu tình.
- Xin Lý công tử mở một con đường sống, bỏ qua cho nàng đi.
- Ta nói ngươi là thư sinh hay đầu óc bị hỏng vậy? Bạn tri âm cái rắm gì! Ả ta hại ngươi lăn lộn trong bùn cả nửa ngày, nếu không có thiếu gia nhà ta ngươi đã chết mất xác rồi. Nếu không vì cứu ngươi thì nữ quỷ này làm gì đi theo chúng ta tới đây. Còn hại một vị huynh đệ của chúng ta suýt mất mạnh, vậy mà ngươi còn cầu tình cho ả.
Thiết Sơn giận dữ nói, hắn hận không thể xông đấm cho tên thư sinh này mấy cái.
Vương Bình tự biết đuối lý cũng không dám phản bác. Hắn có chút e ngại không dám nhìn Thiết Sơn.
Lý Tu Viễn phất phất tay ra hiệu cho Thiết Sơn yên tĩnh, sau đó nói:
- Ngươi chỉ là nhục nhãn phàm thai nên không thấy rõ tinh quái tà ác thế nào, cũng không nhìn ra được chân thân của nó. Hiện tại ngươi bị cái túi da này mê hoặc, nếu ta nói ngươi biết nữ quỷ này thật chất xấu xí chịu không được, lòng dạ lại ác độc. Lúc ấy ngươi còn có thể cầu tình vì nàng sao?
- Vương, Vương công tử, van cầu ngươi mau cứu ta. Ta thật sự không muốn hại ngươi, chỉ là ban ngày ta không hiện thân được lại muốn hoan hảo cùng ngươi nên mới ra hạ sách đó. Xin ngươi tha thứ cho ta a.
Dường như nữ tử bắt được một tia hi vọng, Vương Bình mềm lòng vì ả cầu tình mà ý chí Lý Tu Viễn lại sắt đá, một lòng muốn chém chết ả.
- Ngươi xem, nữ quỷ biết ngươi đang cầu xin cho ả nên mới hướng về phía ngươi thú tội đấy.
Lý Tu Viễn nói.
Vương Bình thấy dáng vẻ nữ tử đáng yêu, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần thương tiếc. Qua những lời nàng ta nói có thể đoán được nàng ta không phải người, có điều hắn lại không nhịn được muốn cầu tình cho ả. Có điều nghĩ tới lời Lý Tu Viễn nói lại do dự một phen.
Lúc này một hộ vệ vội vàng chạy tới nói:
- Đại thiếu gia, tình huống của Lý Trung có điểm lạ, sợ rằng không qua khỏi.
- Hử? Chuyện gì xảy ra?
Lý Tu Viễn biến sắc.
Tiểu nhân cũng không biết, chỉ thấy bụng Lý Trung trướng to như quả banh. Trông hắn vô cùng thống khổ, khi nãy còn lo to mà hiện tại đã im bặt rồi.
Hộ vệ có chút chột dạ nói.
Nghe xong Lý Tu Viễn đi qua, vừa nhìn liền thấy bụng của Lý Trung trướng lên, sắc mặt tím ngắt ngậm chặt hàm răng, tựa hồ sắp tắt thở.
- Là do ăn phải đồ hỏng. Trước đó không biết hắn đã uống bao nhiêu nước bẩn, ăn bao nhiêu chuột chết cóc chết. Hiện tại hẳn là trướng bụng rồi, giúp hắn nôn ra đi.
Sư phụ có đưa cho hắn thư tịch, vì thế khi gặp tình huống này Lý Tu Viễn biết nên xử lý thế nào.
- Vâng, đại thiếu gia.
Lúc này mấy tên hộ vệ vội vàng chạy tới, mạnh mẽ cạy miệng Lý Trung giúp hắn nôn ra.
Danh sách chương