Thời gian thoáng qua, một ngày trước sinh nhật mình Túc Dạ Dực xuất quan, ngày hôm nay chính là điển lễ thành nhân của hắn.

Dù xuất quan trước lễ thành niên một ngày, lễ phục của Túc Dạ Dực cũng được chuẩn bị kỹ càng, thủ nghệ cắt may cao siêu, chỉ dùng thời gian một đêm, đã đem lễ phục chỉnh sửa lần nữa, tài nghệ khéo léo tuyệt vời khiến người thán phục.

Lễ phục nguyệt bạch rất tương xứng với mái tóc màu bạc kia, hoa bỉ ngạn đỏ màu máu nở rộ trên y phục, đóa hoa xinh đẹp tựa khuôn mặt tuyệt mỹ đến gần như thánh khiết của Túc Dạ Dực, hình thành vẻ đẹp nổi bật kinh người.

Những ngày Túc Dạ Dực bế quan, Kình Thương cũng không tới bái phỏng. Không phải y không quan tâm, mà thân xem như một nửa nhà khoa học không nên quấy phá *** thần nghiên cứu của người ta (chém).

Ngày đó nhận được chuỗi dây chuyền từ Quỷ Tử, Kình Thương chỉ theo thói quen dùng kết giới phân tích một chút, không nghĩ tới lại có phát hiện ngoài ý muốn, *** thần nghiên cứu cũng tăng lên, như Túc Dạ Dực mà tuyên bố bế quan, giao quốc sự cho thủ hạ.

Đối với Thiên phú giả mà nói, bế quan là việc lớn, năng lực mỗi một lần tăng cường đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì, lấy lý do tu luyện, ai cũng không ngăn cản được, các trọng thần Hiển quốc cũng quen vương của họ thỉnh thoảng lại bế quan, nhưng họ mỗi lần cũng không nhìn ra bản lĩnh của vương bọn họ đến cùng đã tăng lên bao nhiêu.

Họ làm sao biết, Kình Thương bế quan có hai loại, một loại là thật sự tu luyện, một loại chính là gặp được tư liệu sống thú vị, nên tiến hành nghiên cứu. Người duy nhất biết, cũng chỉ có Túc Dạ Dực cùng Kình Thương tiến hành thí nghiệm, có điều, Túc Dạ Dực giờ cũng đang bế quan.

Kình Thương xuất quan sớm hơn hai ngày so với Túc Dạ Dực, nhớ tới sinh nhật Túc Dạ Dực, kết quả mê muội với nghiên cứu nên y quên luôn lễ vật rồi.

Chỉ có ba ngày, Kình Thương chỉ có thể nắm chắc thời gian, múa bút thành văn trên giấy, trong ba ngày dùng kiến thức rộng rãi ở kiếp trước viết ra một bản binh thư, cũng là bản binh thư đầu tiên ở thế giới này, sau khi điển lễ kết thúc, đưa cho Túc Dạ Dực.

Túc Dạ Dực sau khi nhận được, được ích lợi không nhỏ, thành tựu tương lai của hắn trên chiến tranh uy danh hiển hách.

Bản sách này được khen là thánh điển binh thư của binh gia, bản gốc dĩ nhiên được Túc Dạ Dực mưu mô giấu đi, chưa bao giờ bày ra bên ngoài, người Hiển quốc đều biết trên tay Túc Dạ Dực có quyển sách này, dù sao lúc trước Kình Thương ngay trước mặt nhiều người cho hắn.

Nội dung bên trong, chỉ khi Túc Dạ Dực cùng Kình Thương ở trên chiến trường có chút vấn đáp mà từng xuất hiện, cũng chỉ là nhiêu đây, đã khiến binh gia đổ xô tới, muốn chứng kiến toàn cảnh. Rất lâu sau đó, cũng đã xảy ra chuyện đạo tặc lẻn vào hoàng cung muốn đánh cắp bí tàng.

Đây là nói sau, chuyển về hiện tại.

Bởi vì đã đáp ứng Túc Dạ Dực từ lâu, nghi thức cắt tóc do y làm, vì vậy Kình Thương khẳng định sẽ tham gia nghi thức này, do có vương tham dự, nên khách nhân không mời mà tới bắt đầu tăng lên (chém).

Trong khách mời có người biết Túc Dạ Dực, cũng có người mấy năm gần đây vừa mới đến vương đô, với người đầu tiên tận trung cho vương thế nào cũng phải nhận thức một hồi, đáng tiếc những ngày trước, Túc Dạ Dực bế quan, điển lễ thành nhân tuyệt không thể lại bỏ qua.

Lễ phục màu nguyệt bạch phức tạp, hoa văn màu đỏ tiên diễm, trong màn tuyết bước từng bước đi tới, khoảng cách như vậy không đủ để thấy rõ hình dạng, nhưng mái tóc dài màu bạc tựa ánh nguyệt kia, bóng người phảng phất như đang tắm trong ánh sáng lung linh cứ vậy lưu lại dấu vết sâu sắc trong đầu.

Gần hơn, thấy rõ dáng dấp của người đi tới, bất luận từng thấy hay chưa từng thấy, đều nín thở. Người chưa từng thấy khiếp sợ sao trên đời này còn có người có dung mạo như vậy, đẹp, quá mức nông cạn, nhưng ngoại trừ đẹp, lại còn từ gì có thể hình dung. Người từng gặp sau khi kinh diễm thì nghĩ, Túc Dạ điện hạ ngày càng đẹp hơn.

Trì Uyên mau chóng hồi thần, sờ sờ mặt mình, một loại cảm giác vui mừng tự nhiên nảy sinh, mặt mình tựa hồ cũng không quá tệ, quả nhiên, mình đây vẫn anh tuấn mà không phải mỹ lệ. Trì Uyên cảm giác mình thăng hoa rồi.

Cận Dũng ngẩn ngơ, chết tiệt, tên Túc Dạ này trưởng thành như vậy, sau này mình sao có thể động thủ với hắn a, căn bản là không có ý chí chiến đấu a. Cần Dũng cảm giác mình bi ai rồi.

Túc Dạ Dực đối với ánh mắt của những người khác không chút lưu ý cũng sẽ không để tâm, cảnh giới lý trí tuyệt đối khiến hắn cực kỳ bình tĩnh, nhưng khi nhìn đến người kia, lý trí tuyệt đối hắn đã rèn luyện vẫn bị phá như cũ, có điều, vẫn còn tốt, không tính là cực nghiêm trọng, có thể kiềm nén, trừ chút vết nứt nho nhỏ ra, không có vấn đề gì, tình cảm cuồng nhiệt quá mức kia không sinh ra, chỉ là nhấp nhô hơn so với người khác.

Rất tốt, Túc Dạ Dực tràn ngập tự tin khi đối mặt quân vương hắn, cứ duy trì trạng thái như vậy, hắn sẽ không để lộ ra bất cứ gì trước mặt quân vương hắn, hắn vẫn như cũ có thể được quân vương hắn tin cậy, vẫn như cũ có thể ở bên cạnh quân vương hắn, sẽ không bị quân vương hắn chán ghét. Đây chính là nguyên nhân hắn kiềm nén như vậy, tuyệt đối không thể mất đi những điều này.

Nhân vật chính đi ra, điển lễ cũng được bắt đầu.

Điển lễ được cử hành ở chủ viên rộng lớn, trung tâm đình đã bố trí kỹ càng, trang trọng nghiêm túc, các khách nhân trên hành lang uốn khúc, tùy ý hoặc đứng hoặc ngồi, chú ý điển lễ tiến hành, nhạc sư tấu vang nhạc khí, tiếng nhạc long trọng bay lượn theo tuyết rơi.

Túc Dạ Dực tao nhã đi tới đình, sau đó ngồi quỳ chân.

Lễ quan chủ trì nghi thức, quy củ cử hành từng bước, nghi thức truyền thừa từ xa xưa, cổ phác túc mục, đã tồn tại từ rất xưa (chém).

Hoàn thành mấy nghi thức, rốt cục cũng đến phiên Kình Thương.

Cầm lược để trên hộp được thị hầu của quan lễ nghi bưng trên tay, Kình Thương trước tiên chải tóc cho Túc Dạ Dực.

Xúc cảm mềm nhẵn khi lược và đầu ngón tay của mình qua lại, cảm giác băng băng lạnh lạnh, mềm nhẵn không chút rối. Kình Thương lòng có chút tiếc hận, mái tóc đẹp như thế lại bị cắt đi, có chút đáng tiếc a, có điều ngay lập tức loại bỏ thứ tâm tình này, mình là nam, đa sầu đa cảm như vậy có thể không thích hợp với bản thân lắm.

Túc Dạ Dực cẩn thận cảm thụ ngón tay y qua lại tóc mình, hành động thân mật như vậy khiến tim Túc Dạ Dực không thể không xao động, may là, hết thảy đều còn có thể nắm giữ, Túc Dạ Dực đối với trạng thái lý trí tuyệt đối tăng mạnh rất hài lòng.

Tóc Túc Dạ Dực rất suôn mượt không cần Kình Thương phải sửa sang, thả tạm lược vào hộp, cầm lấy dây cột tóc trong một cái hộp khác, cầm tóc thành vấn gom lại, từng vòng dễ dàng, không để lại sợi nào.

Cuối cùng, cầm kéo lên, chuẩn bị hết thảy là vì một kéo này, động tác cực kỳ đơn giản, tại vấn tóc gọn gàng mà cắt đi (chém), xoạt một tiếng, mái tóc màu bạc đẹp đẽ cứ vậy bị cắt đi.

Kình Thương để vấn tóc vừa bị cắt xuống ở chiếc hộp cuối cùng, sau khi nghi thức kết thúc, thì trả lại cho Túc Dạ Dực, Túc Dạ Dực nên xử lý như thế nào thì tuỳ hắn, như chính y, vấn tóc lúc mười hai tuổi kia sớm đã mất rồi, mười lăm tuổi cũng bị mình tiêu hủy, giữ lại vật này cũng không có tác dụng gì, không huỷ thì làm gì.

Mãi đến tận rất lâu sau đó, Kình Thương mới biết vấn tóc lúc mười hai tuổi bị mình vứt bỏ kia ở nơi đâu, vào lúc ấy sắc mặt Kình Thương cực kỳ đen, còn tiếp theo đó Kình Thương sẽ làm gì, đó không phải vấn đề nên quan tâm bây giờ.

Sau nghi thức chính là cắt tóc xong, chính là cải danh, khi được lễ quan hỏi, Túc Dạ Dực lập tức trả lời.

“Liêu, Túc Dạ Liêu.” Đây chính là xưng hô sau khi Túc Dạ Dực cải danh.

Liêu, hàm nghĩa trên thế giới này có thứ triền nhiễu, không buông ra, kiên trì, chấp nhất, không hối tiếc.

Lễ thành niên mười lăm tuổi, Túc Dạ Dực chính thức đổi tên thành Túc Dạ Liêu, cũng chính thức tiến vào võ đài chính trị của Hiển quốc.

Sau khi điển lễ kết thúc, các khách nhân liền bắt đầu tùy ý hành động, bình thường trường hợp như này, đều là cơ hội cho các nhà liên lạc tình cảm làm chủ nhân, Túc Dạ Liêu lại ngồi bên người Kình Thương, hắn không chào hỏi khách khứa cũng không ai cảm thấy thất lễ, dù sao vương càng quan trọng hơn không phải sao? “Dực, sai rồi, sau này phải gọi ngươi là Liêu.” Cái tên đã gọi quen bỗng thay đổi, Kình Thương khó tránh khỏi có chút không quen.

“Ngô chủ thích gọi sao thì cứ gọi vậy.” Túc Dạ Liêu cũng không chú ý.

“Cái này cho ngươi.” Kình Thương đem binh thư tự tay mình viết giao cho Túc Dạ Liêu.

Một hộp gỗ ngay ngắn chỉnh tề, không nhìn ra bên trong chứa gì, Túc Dạ Liêu cũng không nghĩ tới việc mở ra tại đây, đồ quân vương hắn đưa, hắn đương nhiên muốn thầm kín mở ra, thầm kín cảm động.

“Đa tạ Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu nói lời cảm tạ.

“Sinh nhật vui vẻ.” Kình Thương chúc mừng.

Khuôn mặt mỹ lệ của Túc Dạ Liêu bừng lên một nụ cười, hắn thật sự cao hứng, những lời chúc mừng hoa lệ chau truốt cùa người khác cũng không sánh được một câu đơn giản khiến hắn cảm động của người này.

Hai người nói chuyện một hồi, Túc Dạ Liêu đột nhiên hỏi đến việc bế quan của y.

“Đó à, phát hiện vài thứ thú vị.” Nếu thí nghiệm thành công, như vậy sẽ có thể có tác dụng to lớn, “Quỷ Tử đâu?” Nghĩ đến thứ đó, tự nhiên nghĩ đến người tặng lễ.

“Trường hợp này, bọn họ không thích hợp xuất hiện.” Túc Dạ Liêu nhàn nhạt nói. Quả nhiên, quân vương hắn có ấn tượng với Quỷ Tử, ngày đó không giết Quỷ Tử thật chính xác.

Nghe được lời giải thích của Túc Dạ Liêu, Kình Thương vẫn không nói gì, tuy y không ngại thân phận của bọn Quỷ Tử, nhưng ra vào điển lễ này đều là hiển quý của Hiển quốc, không nói nhóm Quỷ Tử lệ thuộc vào Túc Dạ Liêu, thủ hạ đã không thích hợp tham dự, chớ nói chi nếu bọn họ thật sự xuất hiện, tin tức của người nơi này cũng không phải không linh thông, nhóm Quỷ Tử xuất thân từ đâu, bọn họ sẽ không thể không biết (ở đây tác giả nói là bọn họ sẽ không biết, mình nghĩ có lẽ người ta phải biết chứ nhỉ, sao không biết được, chắc tác giả nhầm), nếu như Túc Dạ Liêu để bọn họ xuất hiện ở đây, không thể nghi ngờ là một sự nhục mạ những khác người, đối với Túc Dạ Liêu sau này rất bất lợi.

Y tự nhận mình là một kẻ ích kỷ, đưa bọn Quỷ Tử chỉ mới gặp mặt một lần và tương lai của Túc Dạ Liêu cùng so sánh, y càng coi trọng người sau hơn.

“Giúp ta nói với gã tiếng cám ơn.” Nếu không phải Quỷ Tử đem sợi dây chuyền kia cho y, y cũng không biết viên đá nhìn như bình thường kia lại có công năng như vậy, đủ để thay đổi cả thế giới này.

“Vâng, Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu đáp lại, “Ngô chủ, Liêu có thể biết Quỷ Tử đã làm gì để khiến người nói cám ơn với gã không?”

“Ngày mai ngươi đến phòng thí nghiệm của ta một chuyến liền biết thôi.” Xem ra đến bây giờ, có năng lực làm được loại chuyện kia ở Hiển quốc, chỉ có y và Túc Dạ Liêu, vì vậy, y không có ý định gạt Túc Dạ Liêu, huống hồ lúc thí nghiệm, cũng có thể đảm nhiệm vị trí trợ thủ, Túc Dạ Liêu thông tuệ đôi khi có thể cho y gợi ý không nhỏ.

“Vâng, Ngô chủ.” Có thể khiến quân vương hắn coi trọng như vậy, nó có thể lại là một thứ khiến thế nhân khiếp sợ.

Tác giả có lời muốn nói: Túc Dạ rốt cục cải danh rồi, cũng là nguyên do của tên sách, lúc đó Vô Thố đang nghĩ, giữa Huyến và Liêu, do dự rất lâu, sau đó Túc Dạ liền gọi là Túc Dạ Liêu. (Hầu như chương nào Vô Thố cũng nói vài lời hết, nhưng không liên quan đến chuyện, lần này có nên mình edit)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện