Diệp Linh đến đúng ngay lúc tan tầm, vốn dĩ nàng muốn đợi Ôn Chủy Vũ tan làm để hẹn cô ra ngoài ăn tối, nhưng khi Diệp Linh tới xưởng vẽ thì lại vừa vặn bắt gặp Tôn Uyển đang mang cơm qua cho Ôn Chủy Vũ.

Trông thấy Tôn Uyển, Diệp Linh bèn đoán được Ôn Chủy Chủy đang vẽ tranh ở trong phòng. Sau Tết âm là mùa ít khách, việc điều hành phòng tranh cũng không nhiều đến mức phải ở lại tăng ca. Có thể khiến cho Ôn Chủy Vũ ngay cả cơm tối cũng không thèm quay về nhà ăn thế này, chắc cũng chỉ có việc vẽ tranh mà thôi.

Sau khi đi lên lầu, nàng ta thấy phòng vẽ vẫn sáng đèn, còn Ôn Chủy Vũ thì đang cầm bút lông đứng trước bàn, mãi miết đắm chìm vào trong tác phẩm. Cổ tay trắng nõn, làn da tuyết mịn, tóc đen như mực dài tựa gấm hoa, dung mạo sắc sảo thanh tú, vẻ mặt chăm chú cùng với thần thái điềm tĩnh, cả người cô như hòa vào trong sự cổ kính của phòng vẽ, tạo thành một bức tranh tao nhã, ý họa tình thơ.

Tôn Uyển ở ngoài cửa kêu liên tục mấy tiếng, Ôn Chủy Vũ mới đáp lại một tiếng "vâng", đến đầu cũng chả buồn ngẩng lên: "Dì đặt ở phòng con trước đi, vẽ xong chút này rồi con sẽ ăn sau."

Diệp Linh đứng ở trước cửa trông vào. Trên bàn vẫn là bức Hoàng Trụy Cửu Tiêu Đồ nhưng đã được vẽ gần xong, nàng ta không muốn làm phiền Ôn Chủy Vũ nên ngồi xuống chiếc ghế đặt ở cạnh cửa chờ cô.

Ôn Chủy Vũ theo Ôn Nho lão tiên sinh tập thể dục quanh năm, sớm hôm đều cuốc bộ đi làm, từ sắc mặt cũng có thể biết được cô là người vô cùng khỏe mạnh. Nước da trắng ngần hơi chút điểm hồng, mặt mộc không son không phấn cũng hơn cả khối người tỉ mỉ trang điểm. Chắc có lẽ do khung xương của Ôn Chủy Vũ vốn mảnh mai, cộng thêm làn da trắng sáng phối với bộ quần áo thanh lịch ở trên người làm cho cả người cô toát lên vẻ tao nhã. Bên trong vẻ tao nhã ấy lại lộ ra vài phần yếu đuối khiến người ta lầm tưởng, còn có một chút hơi thở thanh khiết giống như làn suối trong uốn lượn giữa rừng liễu. Nhiều lúc lại mơ mơ hồ hồ, rõ ràng người đang đứng trước mặt nhưng không biết thần trí của cô đã trôi dạt đến phương trời nào.

Nói về ngoại hình, Ôn Chủy Vũ chỉ được xem là đẹp chứ không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc khiến người người mê đắm.

Trông Ôn Chủy Vũ dịu dàng chu đáo như thế chắc hẳn là một người hòa đồng tốt tính, nhưng trên thực tế, những người lẫn chuyện có thể lọt vào mắt của cô lại chẳng nhiều.

Đến bây giờ Diệp Linh vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian nàng theo Ôn Chủy Vũ đi mua tranh, cô và ông lão kia hăng say luận bàn về hội họa đến tối muộn, Ôn Chủy Vũ khi đó tươi tắn lanh lợi nhưng cũng hết sức ngang bướng, cả người toả ra ánh hào quang khác biệt so với ngày thường. Nàng quen biết Ôn Chủy Vũ đã hơn nửa năm, tiếp xúc lâu như thế nhưng dáng vẻ đó của cô, nàng ta chỉ nhìn thấy được một lần.

Trước lúc gặp Ôn Chủy Vũ ở nhà Hồng Cô Lão Nhân, nàng chưa từng nghĩ đến Côn Luân Tiểu Quái sẽ có dáng vẻ như thế.

Những bức họa của Cô Luân Tiểu Quái đều toát ra khí thế khoáng đạt bi hùng, sắc thái mãnh liệt bao trùm cả non nước. Trong tranh của cô, sự hùng vĩ của dãy Côn Luân linh thiêng - nơi vốn được mệnh danh là "long mạch chi tổ" được thể hiện hết sức tinh tế. Hoặc là thê lương, hoặc là quyết liệt, hoặc là đến chết cũng không hối hận, có lúc lại là núi xương biển máu thây chất thành đồi,... những cảm xúc cùng cực ấy lại được cô phát họa bằng những sắc màu rực rỡ nhất. Ngắm tranh của Ôn Chủy Vũ khiến cho người ta nảy sinh cảm giác như máu tươi đang rỉ khỏi từng thớ giấy.

Khó có thể tin một người tao nhã, thuần khiết như thế lại mang theo loại xúc cảm mãnh liệt đến dường ấy. Quả thực không hợp một chút nào.

Mãi cho đến khi cô mua lại tác phẩm của Côn Luân Tiểu Quái, lúc ngắm chúng mới phát hiện luôn có một tiểu yêu ẩn nấp ở bên trong.

Yêu tinh nhỏ bé kia và Ôn Chủy Vũ giống như hai đầu của chiếc cầu nối kết thế giới của người cùng tranh. Nhờ vào nó, mọi thứ mới được sáng tỏ.

Côn Luân Tiểu Quái chính là Ôn Chủy Vũ và cũng là tiểu yêu tinh trong tranh.

Tại khoảnh khắc nàng xâu chuỗi được tất cả mọi chuyện, trong lòng tự dưng lại cảm thấy rung động lạ thường.

Không hề giống với người con gái xinh đẹp đã từng cùng nàng đứng dưới mái hiên ngắm mưa trong buổi đầu gặp mặt.

Lần đầu tiên nàng trông thấy Ôn Chủy Vũ, lúc đó cô đang đứng trong làn mưa bụi, đôi mắt đẹp như tranh cùng với gương mặt điềm tĩnh làm ánh lên một nỗi buồn nhàn nhạt, khí chất đó rất hợp với ngôi nhà cổ này cũng như cảnh mưa của Giang Nam. Khi tiếp xúc với Ôn Chủy Vũ, nàng lại càng cảm thấy giọng nói của cô gái này rất dễ nghe, lúc nói chuyện thì chậm rãi từ tốn, ngữ điệu êm dịu pha chút đặc trưng của tiếng Ngô, lời rót vào tai dư âm quanh quẩn khiến người ta mát lòng mát dạ y như cơn mưa phùn giữa ngày xuân, dịu dàng động lòng người.

Hơn nữa, cảm nhận của nàng về cô gái này chỉ có thể miêu tả bằng một từ.

Quý.

Cổ tai đeo vòng, tai mang bông ngọc bích, ngón út đeo nhẫn, cả sợi dây chuyền trên cổ cộng thêm chiếc ô kiểu truyền thống trong tay càng làm tôn lên khí chất tao nhã, khiến người con gái này trông như một pho cổ vật di động, hoạt sắc sinh hương. Thiếu chút nữa là nàng không nhịn nổi mà hỏi người ta một câu: "Cô gái, cô có bán không?"

Diệp Linh nghĩ nếu khi đó bản thân mở miệng hỏi câu này thì lúc nàng trượt chân té ngã ở bờ hồ, Ôn Chủy Vũ đã không kéo nàng lại hơn nữa còn tiện tay tiễn nàng xuống hồ kia.

Diệp Linh phát hiện những lúc nàng và Ôn Chủy Vũ ở riêng với nhau, thời gian sẽ luôn trôi qua rất nhanh.

Mặc dù Ôn Chủy Vũ dành phần lớn thời gian để yên lặng, không nói chuyện nhưng bất cứ nơi nào cô xuất hiện thì không khí nơi ấy đều lộ ra vẻ yên tĩnh lạ thường, không giống như những nơi khác, làm cho tâm trạng cũng lắng xuống. Không cần làm bất kỳ thứ gì khác, chỉ ngắm Ôn Chủy Vũ thôi cũng là một loại hưởng thụ.

Tất nhiên, cảm giác tận hưởng này sẽ tuyệt vời hơn với tiền đề Ôn Chủ Vũ không đói bụng và đã ăn tối.

Nàng thật không ngờ "vẽ xong một chút này" của Ôn Chủy Vũ là vẽ đến hơn một giờ sáng.

Ôn Chủy Vũ đứng trước bàn vẽ tựa hồ không dời bước, đôi tay gầy đến mức gần như chạm vào là gãy kia lại cầm bút lông rất chắc chắn, không hề run rẩy.

May thay, sau tám tiếng làm không khí cuối cùng Ôn Chủy Vũ cũng đã chú ý đến nàng. Chẳng qua phản ứng có phần hơi thái quá một chút, dáng vẻ ấy y như cô mới gặp phải ma quỷ.

Diệp Linh tự nhận bản thân mình lớn lên trông cũng dễ nhìn, tuy không phải cùng một kiểu người giống như Ôn Chủy Vũ nhưng nếu so ra, gương mặt của nàng cũng đẹp không thua kém gì cô. Không phải chỉ vào mà không chào hỏi thôi sao? Ôn Chủy Vũ có cần phải giật mình như vậy không? Diệp Linh nhẩm tính thời gian dùng bữa trưa của Ôn Chủy Vũ, ít nhất cũng đã qua mười hai tiếng cô chưa ăn gì. Trong tám tiếng ngồi ở đây, nàng không thấy Ôn Chủy Vũ uống lấy một ngụm nước hay ngơi nghỉ một phút nào. Trong lòng nàng thầm cảm thán một câu: "Bái phục!" lại không kìm được mà đau lòng hỏi: "Chủy Vũ, như này có được xem là mất ăn mất ngủ hay không?"

Kết quả, Ôn Chủy Vũ nhìn Diệp Linh nhưng hồn không biết đã trôi dạt phương nào, cô căn bản không thèm để ý đến người ta.

Diệp Linh tập mãi đã thành thói quen. Nàng bước đến trước bức Hoàng Trụy Cửu Tiêu đồ, cúi đầu ngắm nhìn tác phẩm.

Ôn Chủy Vũ mặc kệ sự có mặt của Diệp Linh, cô tiếp tục thu dọn cọ vẽ, nghiêng mực cùng dụng cụ đĩa sứ,...

Ánh mắt của Diệp Linh cẩn thận lướt qua nền trời, rặng núi, muôn chim cho đến tiểu yêu tinh, cuối cùng dừng lại trên xác chim hoàng bên dưới vực sâu vô đáy. Hoàng Trụy Cửu Tiêu Đồ là tác phẩm nối tiếp Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ. Chim hoàng đấu lại cao xanh, dù chết cũng không oán thán. Dù cho chảy đến giọt máu cuối cùng, dù cho sức mạnh Niết Bàn trùng sinh hao tận, khi không còn đường lui thì chỉ còn cách chiến đấu. Hoặc là đánh một trận soi sáng đất trời, hoặc là thân tàn phách lạc, mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây.

Chim hoàng tính tự kiêu, không bao giờ chịu cúi đầu, mặc cho đối phương là trời cao, mặc cho phía trước là đường chết, dù biết rằng không thể thắng nổi nhưng vẫn không sợ hãi, thẳng tiến không lùi. Cái chết của nó của thể oanh oanh liệt liệt, có thể vô cùng thảm hại hoặc ra đi một cách bi tráng nhưng nó tuyệt đối sẽ không tham sống sợ chết, tôn nghiêm của nó đáng giá hơn sinh mệnh này.

Nàng rất thích chim hoàng có ý chí chiến đấu như vậy, cũng tán thưởng sự hăng hái của nó. Diệp Linh cảm thấy chim hoàng trong tranh của Ôn Chủy Vũ rất giống nàng ta nên không giấu được mà mỉm cười nói với cô: "Chủy Vũ hiểu tôi."

Ôn Chủy Vũ chợt nghe Diệp Linh nói một câu sến sẩm không đầu không đuôi như thế, thiếu chút nữa là đập vỡ đĩa sứ trong tay. Nửa đêm canh ba, cái đồ bệnh thần kinh này âm thầm xuất hiện ở phòng vẽ lại còn nói mấy câu khó hiểu, ma quỷ còn không đáng sợ bằng nàng ta.

Mực chưa khô nên Ôn Chủy Vũ còn phải hong tranh, không dám cuộn lại.

Cô thấy Diệp Linh chăm chú ngắm bức tranh không chịu rời mắt, trên mặt viết rõ bốn chữ cỡ lớn: "Tôi rất vừa lòng". Ôn Chủy Vũ thật hoài nghi không biết tiếp sau đó Diệp Linh sẽ thốt ra câu: "Chủy Vũ, tôi rất thích bức tranh này..." hay không?

Ôn Chủy Vũ hỏi: "Đã trễ như vậy rồi sao giám đốc Diệp vẫn chưa về nghỉ ngơi?"

Diệp Linh trả lời: "Vốn dĩ muốn đến mời em dùng bữa tối, xem ra đành phải mời em đi ăn khuya rồi."

Ôn Chủy Vũ sững người, kinh ngạc hỏi: "Giám đốc Diệp vẫn chưa ăn tối sao?"

Diệp Linh cười đáp: "Lúc đến đây nghe em nói với dì Tôn là đợi em vẽ xong một chút nữa rồi sẽ ăn sau, không muốn quấy rầy em nên ngồi chờ ở bên cạnh."

Ôn Chủy Vũ cầm lấy điện thoại ở cạnh đó lên xem giờ theo bản năng, lúc này đã là một giờ rưỡi sáng. Tôn Uyển luôn mang cơm đến đúng giờ, bữa trưa là mười hai giờ còn bữa tối là năm giờ chiều, chênh lệch thời gian cũng không quá mười phút. Ôn Chủy Vũ nhất thời không biết nên nói gì với Diệp Linh mới phải.

Cô muốn nói bữa ăn này hãy để cô mời. Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng ra ngoài ăn trễ như vậy, cũng không biết quán nào còn mở cửa bán đến một hai giờ khuya. Cô nói với Diệp Linh: "Vậy xin đợi một lát, tôi còn phải dọn đồ." Sau đó nhanh chóng thu dọn họa cụ.

Bức Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ phải đợi mực khô hoàn toàn mới có thể thu lại nên cô không có động đến nó.

Bảo vệ đã tan làm từ lâu, cổng cũng bị khóa lại.

Ổ khóa cổng là loại có thể mở từ trong lẫn ngoài, cả cô và Diệp Linh đều có chìa khóa.

Diệp Linh có dẫn theo vệ sĩ, cộng thêm trật tự trị an của thành phố này cũng không tệ nên Ôn Chủy Vũ không cần lo lắng đến vấn đề an toàn. Hơn nữa đối với chuyện ra ngoài ăn đêm vào lúc khuya như thế này, cô cũng có chút hiếu kỳ cùng mong đợi.

Sau khi Ôn Chủy Vũ lên xe thì nghe thấy Diệp Linh hỏi mình: "Muốn ăn gì?"

Ôn Chủy Vũ không biết giờ này người ta sẽ bán những món nào nên lắc lắc đầu: "Ăn gì cũng được."

Diệp Linh suy nghĩ một lát rồi nói: "Mở cửa bán giờ này thì thường là quán nướng và cửa hàng hàng thức ăn nhanh 24/7, vậy đi ăn đồ nướng nhé?"

Ôn Chủy Vũ không có ý kiến. Cô gật đầu, đáp lại một câu: "Được."

Nửa đêm phố xá vắng vẻ, trên đường không có mấy chiếc xe, dưới ánh đèn thưa thớt chỉ có bóng của vài người khách bộ hành cùng với những chiếc ô tô thi thoảng lướt qua. Cả thành phố giống như chìm vào trong giấc ngủ, trừ những người về trễ hay phải thức để làm ca đêm.

Xe hơi bất ngờ rẽ vào một con đường hai bên tràn ngập những quán ăn.

Hình như trong con phố ẩm thực này, các hàng quán vẫn còn đang mở cửa. Bên ngoài mấy cửa tiệm có trải mấy chiếc bàn, hai bên vỉa hè hãy còn một vài quầy bán đồ ăn khuya, trên xe hàng bày ra rất nhiều đồ ăn và vỉ nướng. Những chiếc bàn nhỏ dung dị kia hầu như đều có người ngồi, còn chủ tiệm thì đang miệt mài bận rộn. Những quầy hàng đang mở bán ở đây không chỉ có mỗi đồ nướng mà còn có rất nhiều cửa tiệm đặc sắc khác với nhiều món ăn đa dạng đến từ khắp nơi như vịt Gia Tích, tôm hùm đất, cá nướng, lẩu bò Triều Châu, lẩu cay Tứ Xuyên, bánh mì kẹp thịt Thiểm Tây,... thu hút khá nhiều người đến ăn.

Ôn Chủy Vũ và Diệp Linh ghé vào một quán nướng sạch sẽ có bốn mặt tiền.

Cô và Diệp Linh ngồi cùng một bàn, còn mấy người bảo vệ của Diệp Linh ngồi ở bàn khác.

Diệp Linh nhận lấy thực đơn từ tay người phục vụ rồi đưa qua cho Ôn Chủy Vũ. Ôn Chủy Vũ gọi vài xiên nướng và rau xanh xong thì trả thực đơn lại cho Diệp Linh, để nàng ta tự chọn.

Diệp Linh lại gọi thêm một ít thịt nướng, sau đó hỏi Ôn Chủy Vũ: "Em uống bia loại nào?"

Ôn Chủy vũ đáp: "Đều uống được."

Diệp Linh gật đầu nói: "Được, vậy gọi hai cốc bia tươi."

Hai người các cô gọi khá nhiều món nướng, đồ nướng kèm bia tươi làm cho bụng Ôn Chủy Vũ gần như căng lên, người đã ngà ngà say.

Bình thường Ôn Chủy Vũ vốn không hay đụng tới rượu bia nhưng hễ uống vào thì mặt mũi lại đỏ bừng. Một cốc bia tươi vừa vào bụng, cả gương mặt cô liền đỏ đến mang tai.

Diệp Linh lo lắng hỏi: "Chủy Vũ, em ổn không?"

Ôn Chủy Vũ nhìn Diệp Linh, hình như đồ thần kinh này đã bị cô dọa sợ. Cô nói: "Không sao, chỉ là mặt hơi đỏ một chút thôi." Cô xoa xoa chiếc bụng no căng của mình rồi nói tiếp: "Ăn hơi nhiều rồi."

Diệp Linh thấy Ôn Chũy Vũ vẫn còn tỉnh táo thì yên tâm hơn một chút.

"Vậy lát nữa cùng nhau đi dạo cho bớt no, em thấy thế nào?"

Ôn Chủy Vũ nhìn đồng hồ. Tản bộ vào lúc bao giờ sáng sao? Thấy Diệp Linh tỉnh táo như vậy, cô cũng muốn phục sát đất!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện