Bên trong đôi mắt còn ngấn lệ của cô, chợt phản chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ, mang theo luồng sát khí như ác ma đến từ địa ngục.

An Mạc Ngôn đứng ở đầu hành lang, bình thản châm thuốc hút, dáng vẻ cao ngạo như đang xem một trò vui đặc sắc.

Hắn ta biết rõ cô đang bị quấy rối, biết rõ cô đang trong tình thế vô cùng khốn khổ, vậy mà lại mảy may không hề giúp đỡ. Cứ như việc cô bị xâm hại, là kết quả cuối cùng mà hắn ta mong muốn vậy.

Phải căm ghét cô cỡ nào, mới có thể tàn nhẫn đến thế? Lồng ngực Hiểu Tinh lại nhói đau, cô thở từng hơi đứt quãng, ánh mắt phẫn uất nhìn vào khoảng không đang nhoè dần, sau cùng cô cắn chặt môi, tâm trí như rơi vào hố sâu địa ngục.

“RẦM!”

Bất ngờ một tiếng động lớn vang lên, phá tan đi bầu không khí nóng bức. Hiểu Tinh kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, từ lúc nào An Mạc Ngôn đã đứng đối diện với cô, bên cạnh là khuôn mặt La Hạo bị bàn tay rắn chắc của hắn ép mạnh vào tường đến mức méo mó.

Cô mấp máy cánh môi khô, nói ra ba từ “An Mạc Ngôn” rồi thở dốc vài hơi, từ từ ngồi bệt xuống sàn.

La Hạo nghe thấy thế như người trúng phải điện cao thế, tay chân run lẩy bẩy. Có đánh chết, hắn cũng không thể ngờ được là An Mạc Ngôn lại xuất hiện tại đây.

Miệng hắn co giật vài cái, mếu máo kêu lên: “A-Anh… anh… Ngôn… ”

Lời vừa dứt, La Hạo đã thấy đốm lửa sáng quắc dừng ngay trước mắt mình. Điếu thuốc lá từ tay An Mạc Ngôn chỉ còn cách đồng tử hắn chưa đầy 2cm.

Hắn kinh hãi hét toáng lên: “Em sai rồi! Em sai rồi! Em thực sự không biết đó là người phụ nữ của anh, nếu biết có cho em mười cái mạng em cũng không dám!”

An Mạc Ngôn từ từ thu lại điếu thuốc, đem nó bỏ vào trong túi quần của La Hạo, vài giây sau ghé sát khuôn mặt đẹp như tạc tượng đến gần vành tai hắn, lời nhẹ nhàng cũng trở nên đáng sợ:

“Chẳng phải tao đã nói tuyệt đối không được dùng thuốc ở chỗ của tao sao? Mày nghe không hiểu, HẢ?”

Từ cuối cùng, An Mạc Ngôn cố tình nhấn mạnh, đồng thời một tiếng “rắc” vang lên. Cánh tay mà La Hạo vừa dùng để kéo váy của Hiểu Tinh, trong chớp mắt bị An Mạc Ngôn bẻ gãy.

Hắn đau đớn hét một tiếng thảm thiết, mặt cắt không còn giọt máu.

Động tác dứt khoát này của An Mạc Ngôn cho La Hạo biết là anh ta đang rất tức giận. Mà từ trước tới nay phàm những chuyện không quan trọng An Mạc Ngôn sẽ không bao giờ động thủ, huống hồ chuyện hắn làm với đám phụ nữ anh cũng chưa từng để ý tới.

Điều đó cho thấy cô gái kia chính là ngoại lệ, cũng là người rất quan trọng đối với An Mạc Ngôn.

Biết khó bảo toàn được mạng sống rời khỏi đây, La Hạo bèn dùng chút sức còn lại cắn chặt răng, nén đau bò đến gần An Mạc Ngôn.

“Anh Ngôn em sai rồi!… Em sai rồi! Em thật sự không dám nữa! Cầu xin anh tha cho em…tha cho em!”

Hai bàn tay An Mạc Ngôn nắm chặt lại thành quyền, có thể thấy rõ hắn đang cố đè nén cơn giận đến mức nào.

Sau cùng, hắn giơ chân đạp La Hạo một cái, khiến hắn lăn vài vòng.

“CÚT!”

La Hạo như người từ cõi chết trở về, lồm cồm bò dậy rồi ôm cánh tay đang lủng lẳng tháo chạy khỏi hành lang.

Đợi La Hạo đi khỏi, An Mạc Ngôn mới chậm rãi bước đến trước mặt Hiểu Tinh. Ánh mắt nhìn cơ thể đang chìm trong dục vọng với vẻ căm giận, khinh bỉ.

Đây là người phụ nữ mà hắn từng yêu sâu đậm, yêu còn hơn cả sinh mạng của mình.

Ngày đó, hắn đã đem trái tim lần đầu biết rung động để toàn tâm toàn ý yêu cô, cũng bỏ qua mặc cảm địa vị mà không ngừng nỗ lực phấn đấu, chỉ mong cả đời này có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô.

Nhưng đổi lại thì sao, cô lại chỉ xem hắn là mục tiêu để chinh phục và đùa giỡn.

Đáng ra, ngay từ đầu hắn phải hiểu, rằng một tiểu thư có xuất thân giàu có như cô đương nhiên không thể nào yêu một kẻ nghèo khó như hắn được. Chỉ trách bản thân hắn khi đó còn trẻ, nên ngu ngốc tin rằng, chỉ cần chân thành thì sẽ đổi lấy được chân thành.

Để rồi kết quả nhận về là một trái tim mang đầy thương tích.

Có lẽ từ buổi tối định mệnh khi cô tàn nhẫn rũ bỏ hết tất cả, đang tâm giết chết tình yêu của hắn và cô, thì khi ấy đối với hắn trên đời này đã không còn ai là Hà Hiểu Tinh nữa rồi.

Ngay cả bây giờ cô chết đi, thì những tổn thương trong lòng hắn cũng không thể nào vơi bớt được.

An Mạc Ngôn lặng lẽ đứng đó, gương mặt vừa toát lên sự lạnh lẽo, u ám lại mang nét gì đó rất đau khổ, bi thương.

Người phụ nữ này…hắn nhất định phải trả thù, để cô sống không bằng chết.

“Ngôn…”

Giọng nói dịu nhẹ, da diết của Hiểu Tinh chợt vang lên khiến thân mình An Mạc Ngôn cứng lại.

Cảm giác căng thẳng, hồi hộp của 8 năm trước lần nữa như cơn gió thổi qua, khiến trái tim hắn trong phút chốc không thể nào kiểm soát nỗi.

Hoá ra tận sâu trong lòng hắn, tiếng nói này vẫn có tầm ảnh hưởng lớn đến vậy.

Còn chưa kịp phản ứng, Hiểu Tinh đã chạy tới ôm chầm lấy hắn.

An Mạc Ngôn nhất thời trở nên bất động, rõ ràng muốn đẩy cô ra nhưng đôi tay lại không thể nhấc nổi.

“An Mạc Ngôn tôi nóng quá!” Âm thanh rên rỉ trong miệng Hiểu Tinh vừa phát ra, cô lập tức đã rời khỏi người An Mạc Ngôn, vô thức kéo quai váy của mình xuống.

Biết thuốc đã phát huy tác dụng, An Mạc Ngôn ngay lập tức tóm chặt lấy tay Hiểu Tinh, bế cô đi thẳng về phía phòng nghỉ của mình.

Sự đụng chạm này càng khiến cơ thể Hiểu Tinh thêm phần kích thích, cô liên tục cựa quậy trong lòng hắn. Chốc chốc lại đưa tay sờ lên phần ngực rắn chắc, dáng vẻ kiều dụ đầy mê hoặc.

Tuy nhiên gương mặt của An Mạc Ngôn không có gì là khẩn trương, khoé miệng còn khẽ cong lên tạo thành nụ cười châm biếm.

Hà Hiểu Tinh hoá ra là cô dùng dáng vẻ này để câu dẫn Sở Thành Hoàng, đúng là loại đàn bà đầy thủ đoạn, tâm cơ, kiểu người nào cũng có thể nhập vai được. Chỉ trách An Mạc Ngôn tôi ngày đó quá yêu cô, cuối cùng lại bị cô chơi đùa không thương tiếc.

“An..Mạc Ngôn… khó chịu quá…”

Vừa bước vào phòng, Hiểu Tinh đã nắm chặt lấy vạt áo trước ngực An Mạc Ngôn, thân thể co rúm lại trông vô cùng bức bách.

“Sao? Muốn tôi giúp cô hả?” An Mạc Ngôn dừng lại ở giữa căn phòng, khiêu khích.

Dường như Hiểu Tinh nghe không hiểu về hàm ý này, nên không phản bác, miệng chỉ phát ra mấy từ không rõ âm thanh.

“Ư…ư..m…”

“Thế tự mình cởi đồ ra đi nào!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện