Mộ Diệp cắn răng cố sức mở mắt, nhưng tầm nhìn mông mông lung lung, cái gì cũng nhìn không rõ. Chỉ cảm thấy Lâu Sâm ôm hắn đi vài bước, đem thả hắn nằm trên cỏ, sau đó nhẹ nhàng hôn hắn, tiếng nói trầm thấp bên tai hắn thì thầm một câu nói.

Chỉ là thanh âm quá nhẹ, một chút liền hòa vào trong gió, căn bản nghe không rõ lắm.

Trong lòng Mộ Diệp bỗng bưng nổi lên cảm giác lạnh lẽo, cảm thấy sợ hãi nói không nên lời, khiến hắn lần thứ hai giãy dụa mở to hai mắt.

Cử chỉ của Lâu Sâm thực sự quá mức cổ quái!

Y cũng không phải chưa từng ôn nhu như vậy, lúc trước để dụ dỗ hắn động tình, cũng nói không ít lời dỗ ngon dỗ ngọt, thế như chưa bao giờ như ngày hôm nay… Rõ ràng chỉ cần hắn chết đi, là có thể giải quyết vấn đề khó khăn này, người kia nhưng vì sao phải ngăn cản? Mộ Diệp mơ hồ đoán được đáp án nhưng đã không còn khí lực để vọng tưởng nữa, chỉ tận lực tập trung tinh thần, cố gắng từ trên mặt đất ngồi lên. Mắt thấy Lâu Sâm từng bước đi đến gốc thần mộc.

Khuôn mặt tuấn mỹ trước sau như một lộ vẻ cười nhạt, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như nước, mơ hồ toát ra một loại dáng vẻ điên cuồng.

Mộ Diệp mí mắt giật giật, không khỏi hét lớn: “Bệ hạ…”

Lâu Sâm vẫn không quay đầu nhìn hắn, chỉ mỉm cười một chút, nhẹ nhàng nói: “Ta năm đó tạo ra cấm địa này, chưa từng ngờ tới sẽ có một ngày như thế này.”

Dứt lời, đưa tay chạm vào thân cây thô ráp.

Động tác của y ôn nhu đến cực điểm, như là vuốt ve khuôn mặt tình nhân, thế nhưng tiếp theo ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, ngón tay hung hăng đâm vào trong thân cây.

Mộ Diệp càng thêm hoảng sợ, kinh ngạc há miệng, nhưng thế nào cũng không phát ra âm thanh.

Trên thân cây nhất thời có thêm mấy lỗ thủng, nước màu xanh biếc theo ngón tay Lâu Sâm chảy xuống, sánh đặc như máu tươi. Nhưng nét mặt y vẫn luôn mỉm cười. Trong nháy mắt, những tia sáng vốn dĩ chậm rãi bay xuống giống như thấy được sinh mệnh, đều rơi xuống người y, hơn nữa vừa tiếp xúc với thân thể y, liền tiêu thất không thấy.

Mộ Diệp tim đập vừa nhanh vừa vội, suốt đời cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng kỳ dị như vậy.

Bạch quang nhu hòa hầu như đem Lâu Sâm bao vây, mà thần mộc lại nhanh chóng héo rũ xuống. Cây cỏ xanh tươi mất dần đi màu sắc tươi đẹp, mây đen che đậy mặt trời ấm áp, suối nước không hề lưu động, gió nhẹ không hề thổi nữa, chỉ trong nháy mắt toàn bộ cấm địa đều biến thành một mảnh hoang tàn.

Chỉ có một mình Lâu Sâm chắp tay mà đứng, vẫn như cū tao nhã sáng ngời không thay đổi.

Mộ Diệp ngồi trên mảnh đất hoang tàn, kinh ngạc nhìn thần mộc từ từ trở nên nám đen khô vàng, không rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì. “Bệ hạ, người… ”

Lâu Sâm chậm rãi quay đầu lại.

Chỉ biết nhìn thẳng vào mắt y, Mộ Diệp nói không nên 1ời.

Đôi mắt hơi mỉm cười, lúc này chuyên chú nhìn vào hắn, trong mắt phản chiếu ra thân ảnh của hắn. Cũng như lúc trước hắn từng nói, một người là thật tình hoặc giả ý, chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể nhận ra.

Mà dáng vẻ Lâu Sâm hôm nay… căn bản là không thể che giấu tình ý nơi đáy mắt.

Mộ Diệp tâm thoáng chốc như đánh trống, không dám tin tưởng hỏi: “Bệ hạ, người, một hồn một phách của người đã trở về?”

Lâu Sâm congkhóe miệng, hướng hắn nở nụ cười.

Mộ Diệp cho tới bây giờ cũng không biết khi Lâu Sâm mỉm cười chân thật, dáng vẻ lại câu nhân như vậy. Không cần dỗ ngon dỗ ngọt, không cần nhu tình như nước, y chỉ cần đứng ở nơi đó, cũng đủ để hắn động tâm. Nhưng Mộ Diệp dù sao không có đánh mất lý trí, chỉ là thoáng hoảng hốt một chút, rồi ngay lập tức tỉnh táo lại, mạnh mẽ đứng lên, nhíu mày nói: “Bệ hạ thu hồi một hồn một phách, sau đó phải nhờ cái gì chống đỡ thiên giới? Cấm địa làm sao bây giờ? Trụ trời làm sao bây giờ? Không may… ”

“Hư.” Lâu Sâm đưa ngón tay đặt trên môi mình, vẫn là như vậy nhìn Mộ Diệp, cười nói: “Đừng nói đến chuyện nhàm chán này. Mộ, để ta ở bên cạnh đệ một lần nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện