Lâu Sâm nghĩ tới đây cảm thấy đáy lòng lộ ra một tia lạnh lẽo, tình triều mãnh liệt đang dâng trào nhất thời lui xuống, lại trừu sáp mấy cái trong cơ thể Mộ Diệp, sau đó thở hổn hển ở trong cơ thể hắn tiết ra.

Mộ Diệp bị y lăn qua lăn lại quá kịch liệt, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, hai tay mềm nhũn không thể động đậy, nhìn qua lại có một vẻ phong tình khác. Nhưng hai mắt hắn vẫn u ám, trầm lặng, không buồn không vui, không có chút gợn sóng.

Giống như một tượng gỗ đồ chơi, như vậy thì còn ý nghĩa gì? Nếu chỉ là dịu ngoan nghe lời, mỹ nhân dung nhan hơn người, thì tại thiên giới không phải có rất nhiều hay sao, có cái gì hiếm lạ đâu?

Vì vậy, y cảm thấy có chút chán nản.

Cho tới bây giờ đều là như vậy, vô luận có cái gì kỳ lạ mới mẻ, một khi đến trong tay y không được mấy tháng sẽ chơi chán. Đó là do y từ bỏ tình yêu, đem một hồn một phách phong ấn ở cấm địa, cũng không phải là việc gì lớn lao.

Chỉ là lúc này đây…

Lâu Sâm nhìn Mộ Diệp nằm ở trên giường, hai mắt mờ mịt vô thần, thực sự không rõ cảm giác phiền muộn trong lòng từ đâu mà đến, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là qua loa mặc quần áo vào, bước đi ra cửa.

Y từ lâu đã quên bản thân vì sao chú ý tới Mộ Diệp, chỉ cảm thấy Hoa thần này đẹp thì là đẹp thôi, thực sự cũng không có vị đạo gì, giai nhân cũng giống như rượu ngon, nếm qua vài lần y sẽ chán ghét mà vứt bỏ. Chân chính khiến cho y hứng thú, lại là bách hoa thịnh yến lần đó, ánh mắt khi Mộ Diệp nâng kiếm đâm tới, yêu hận cường liệt, tình cảm nồng nàn, đã làm rung động trái tim của y.

Đây có phải là cơ hội để chơi vui hay không?

Nhất là khi biết người nọ liên tục hai lần mê luyến mình, càng làm cho y quyết định chơi trò chơi này.

Kết quả tất cả như y đoán. Yêu hận tình thù của Mộ Diệp đều quay quanh y, hoàn toàn bị y đùa bỡn trong lòng bàn tay. Y cho rằng mình sẽ cảm thấy rất thoả mãn.

Nhưng, sao một chút vui vẻ cũng không cảm nhận được?

Bởi vì không thể giải thích được tâm tình, Lâu Sâm liên tục mấy ngày cũng không có nhìn qua Mộ Diệp.

Y bên này tầm hoan mua vui, ca múa đàn hát, Mộ Diệp vẫn nằm ở trên giường không hề động đậy. Cánh tay hắn tuy rằng bị gẫy nát, hai chân vẫn có thể đi lại, nhưng ngay cả khí lực xuống giường bước đi cũng không có, mỗi ngày chỉ nằm như vậy. Thời gian ngủ thì nhiều thanh tỉnh thì ít, khi thanh tỉnh một chút, cũng chỉ là nhìn trần nhà ngẩn người.

Thật sự là không có tình yêu.

Lâu Sâm mấy ngày sau bước vào phòng, nhìn thấy chính là cảnh này.

Y đã nhiều ngày nạp vào vài mỹ nhân, nhưng ngay cả một người vừa ý cũng không có, đang cảm thấy không thú vị thì thấy dáng vẻ này của Mộ Diệp, cơn tức bỗng giận bộc phát, dứt khoát đi đến dày vò hắn một trận.

Đáng tiếc vô luận y quá phận cỡ nào, Mộ Diệp cũng không có chút nào chống cự.

Mộ Diệp lúc trước ở trên giường vô cùng ngượng ngùng, thường thường cắn môi không chịu kêu lên, nhưng hiện tại lại hoàn toàn bất đồng. Chỉ cần Lâu Sâm mở miệng, vô luận muốn phóng đãng cỡ nào hắn đều làm được. Hắn gần như là hoàn toàn không có cảm tình, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên vô nghĩa, chỉ là ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Lâu Sâm thường xuyên hoài nghi hắn đã điên rồi.

Nếu không, một đôi mắt luôn dõi theo mình, thế nào lại đột nhiên mất ánh sáng?

Hắn là sủng vật của y.

Khi chưa được y cho phép, làm sao có thể đơn giản nói không thương cũng không yêu? Coi như là hận cũng tốt, trước khi y buông tay, tuyệt không để hắn dễ dàng tránh né!

Để đạt được mục đích, Lâu Sâm nghĩ ra rất nhiều thủ đoạn dằn vặt Mộ Diệp. Mị dược, ngọc thế, thậm chí là một ít hình cụ… Kết quả của việc luân phiên ra trận là thân thể Mộ Diệp trở nên càng thêm hư nhược, nhưng mặt khác cũng không có gì thay đổi.

Hắn vẫn rất thanh tỉnh

Thanh tỉnh chịu đựng các loại dằn vặt.

Thanh tỉnh... Lộ ra dáng tươi cười nghìn lần như một.

Lâu Sâm lần đầu tiên cảm thấy thất bại vô cùng. Lẽ ra Mộ Diệp như thế chọc y tức giận, phải đày hắn xuống nhân giới tự sinh tự diệt hoặc là dứt khoát kết liễu tính mạng của hắn mới đúng…

Nhưng Lâu Sâm làm thế nào cũng không xuống tay được. Không những không xuống tay, trái lại còn tốn nhiều tâm tư trên người Mộ Diệp, không sai biệt lắm mỗi đêm đều ôm hắn đi vào giấc ngủ.

Mộ Diệp bởi vì không cần xuống giường đi lại, bình thường đều mặc một bộ áo mỏng. Ngày hôm đó sáng sớm sau khi tỉnh lại, Lâu Sâm lần đầu tiên thay hắn rửa mặt chải đầu mặc quần áo. Hai tay của hắn không thể cử động, do đó chỉ có thể lắng lặng tựa trong lòng Lâu Sâm mặc cho y bài bố, bên tai nghe được người nọ nói rằng: “Chúng ta ngày hôm nay phải xuất môn.”

Mộ Diệp nhàn nhạt “vâng” một tiếng, một chút cũng không quan tâm là đi đâu.

Lâu Sâm cũng không giải thích, thay hắn buộc mái tóc dài, đỡ hắn xuống, hỏi: “Đệ đã lâu không có xuống đất bước đi, chân không có sức đúng không?’

“Bệ hạ nếu cảm thấy quá dư thừa, cũng có thể đem hai chân của ta phế đi.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại một câu, biểu tình không sao cả này, nhìn qua vô cùng chói mắt.

Lâu Sâm trong lòng vô cùng không thoải mái, cau mày không nói gì, chỉ tận lực ôm thắt lưng Mộ Diệp lấy tay ở giữa khoảng không vẽ một vòng.

Ánh sáng nổi lên bốn phía.

Bạch quang chói mắt dần dần vây quanh hai người.

Mộ Diệp biết đây là pháp thuật chuyển hoán thời không, cho nên cũng không để trong lòng, thẳng đến ánh sáng lui tán, giương mắt thấy rõ cảnh vật xung quang, mới “A” kêu một tiếng, cuống quít trốn trở về trong lòng của Lâu Sâm.

Lâu Sâm muốn chính là phản ứng này của hắn, không khỏi mỉm cười, nói: “Thế nào? Nơi này đệ không phải rất quen thuộc sao? Bình thường nếu không cần thiết, ta sẽ không bước vào cấm địa, hôm may vì đệ, phá lệ một lần. ”

Vừa nói vừa lôi kéo Mộ Diệp đi đến thần mộc đang được các tia sáng vây quanh.

Mộ Diệp ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nơi đó nhìn một cái, thân thể chịu không được run lên, đứt quãng nói: “Không nên… Bệ hạ, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời người nói, nhanh lên một chút rời khỏi nơi này có được hay không? Ta cũng không dám …làm trái ý bệ hạ, vô luận người muốn ta làm gì, ta toàn bộ sẽ nghe theo.”

Nói xong, hai chân hắn mềm nhũn, ngã quỳ xuống mặt đất, sau đó ngẩng đầu hướng hạ thân Lâu Sâm, giống như lần trước, dùng hàm răng mở đai lưng của y.

Lâu Sâm lấy làm kinh hãi, lập tức hiểu được ý của hắn. Nhưng y lúc này không có tâm tình hưởng dụng sự hầu hạ của hắn, thậm chí cảm thấy tức giận dị thường, một cước đá văng Mộ Diệp ra.

Mộ Diệp nặng nề ngã xuống trên mặt đất, cả người co rúm lại, như cũ run rẩy không ngừng.

Lâu Sâm cúi đầu nhìn hắn chỉ thấy trong mắt hắn ngoại trừ sợ vẫn là sợ, đây không phải là thứ mà y muốn.

Nhưng mà, y muốn đến tột cùng là cái gì?

Lâu Sâm đến giờ vẫn không rõ.

Càng khiến hắn không hiểu là phản ứng của Mộ Diệp. Trở lại chốn cũ, quả thực có thể kích thích hắn, nhưng vì sao lại sợ đến tình trạng này?

Lâu Sâm vừa nghĩ, vừa đưa tay qua dìu hắn, lại thấy đôi môi Mộ Diệp không còn chút máu, thì thào: “Không nên! Không nên để ta yêu bất kỳ người nào nữa…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện