Liễu Duệ nói là làm, sau đó quả nhiên dạy cho Mộ Dịệp mấy chiêu pháp thuật.

Mộ Diệp học vô cùng dụng tâm, một phần là vì bảo hộ Diệp Ảnh, mặt khác cũng là lo nếu tương lai xảy ra chuyện không hay sẽ không liên lụy đến Liễu Duệ.

Chỉ là Mộ Diệp chăm chú tu luyện như thế, khó tránh khỏi lơ là vắng vẻ với Diệp Ảnh.

Lúc này Diệp Ảnh cũng thay đổi nghe lời hơn trước rất nhiều. Tuy rằng thích náo loạn, bay nhảy khắp nơi, nhưng cũng đã hiểu được đắn lo đúng mực, tính tình càng ngày càng trấn định.

Y vốn có vóc dáng cao lớn, mất dần tính trẻ con, dần tỏa ra vị đạo chính chắn, thật là đã toát ra vài phần ngọc thụ lâm phong.

Bình thường Mộ Diệp ở bờ sông tu tập pháp thuật, Diệp Ânh sẽ lấy bàn ghế ngồi ở trước cửa, sau đó bày ra một bộ dạng nghiêm trang đọc sách.

Mỗi lần chỉ cần Mộ Diệp vừa quay đầu lại, y đều lập tức lộ ra bộ mặt tươi cười xán lạn, làm ra dáng vẻ vô cùng khả ái.

Mộ Diệp thường xuyên bị y chọc làm cho cười rộ lên, khiến việc tu luyện tuy có cực khổ cũng không để ở trong lòng.

Ngày hôm đó Liễu Duệ vừa dạy cho Mộ Diệp bí quyết vận khí xong, đang chuẩn bị đi dạo quanh bờ sông một vòng, thì chợt thấy trong bàn tay Diệp Ảnh có những ánh lửa nhảy múa.

Ngọn lửa nho nhỏ tại lòng bàn tay y lúc ẩn lúc hiện, bàn tay vừa xoay đi liền biến mất không thấy, sau đó y lại xoay bàn tay trở lại ánh lửa lại đột nhiên thoáng hiện, nhìn y chơi đùa như thế rất là thú vị.

Diệp Ảnh vẫn cúi đầu, trên môi luôn tươi cười, thể hiện là rất thích chơi đùa với ánh lửa trong tay mình, chơi đến mê li. Cho đến khi phát hiện Liễu Duệ đang nhìn mình thì y đổi sắc mặt, không vui, nắm tay lại làm ánh lửa lập tức biến mất, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục đọc sách.

Liễu Duệ cười lạnh một tiếng, cũng không dự định kinh động Mộ Diệp, chỉ là lặng yên không một tiếng động tiêu sái đi đến phía Diệp Ảnh, đột nhiên mở miệng nói rằng: “Ngộ tính của ngươi thật ra là cao hơn Tiểu Mộ vài phần.”

Diệp Ảnh lẳng lặng không có lên tiếng trả lời.

Liễu Duệ liền nói tiếp: “Ta dùng rất nhiều biện pháp đều nhìn không thấu bổn tướng của ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là thụ tinh đơn giản như vậy, đúng hay không?”

Diệp Ảnh lúc này mới quay lại đầu nhìn lại, nhưng y chỉ quay lại rồi mỉm cười, cặp mắt trong sáng dưới ánh mặt trời phá lệ động nhân, ra vẻ thật sự là vô tội cực hạn.

Liễu Duệ vốn không phải là một người kiên trì, hắn kéo vạt áo của Diệp Ảnh, hỏi: “Ngươi người này… Đến tột cùng là ngốc thật hay giả vờ?”

Diệp Ảnh vẫn dáng dấp ngây ngô, gương mặt tươi cười, như là nghe không hiểu Liễu Duệ đang nói cái gì, đem tất cả thư sách thu dọn lại đem vào phòng cất. Lúc đi ngang qua người Liễu Duệ y nhẹ nhàng nói một câu: “Mặc kệ thật hay giả, chỉ cần Mộ thích là đủ rồi.”

Liễu Duệ nghe được giật mình, tâm trạng tuy rằng kinh ngạc, nét mặt vẫn bất động thanh sắc, cũng không có hỏi lại y. Nhưng từ lúc đó về sau Liễu Duệ đối lời nói và việc làm của Diệp Ảnh rất là để tâm.

Sau đó rất nhanh phát hiện ra y quả nhiên học trộm pháp thuật, hơn nữa tiến bộ thần tốc, quả thực nếu không nhìn thấy cũng không thể tin được.

Cũng chỉ có Mộ Diệp không biết cứ thế mà sủng y, yêu thương y không phát hiện ra chuyện này.

Chẳng qua là với gương mặt thiên chân khả ái, bộ dáng tươi cười đó, đến tột cùng cất dấu những bí mật gì? Liễu Duệ suy nghĩ vài ngày cũng không manh mối. Sau đó vài ngày thì có việc quan trọng phải ra đi xa nhà một chuyến.

Mộ Diệp rất là hiểu Liễu Duệ, hiểu được hắn không thích náo nhiệt, nếu không có việc cần thì tuyệt sẽ không xuất môn, vội hỏi: “Thế nào? Xảy ra chuyện gì quan trọng phải không?”

“Không có, trước đó vài ngày có người mượn pháp bảo của huynh, hiện tại dự định lấy lại nó trở về.”

“Vật gì quan trọng như vậy?”

“Chính là cái gương soi mặt.”

“Đối với huynh mà nói, cái gương đó chắc là rất quan trọng, nên huynh mới để ý như vậy”

“Ừ,” Liễu Duệ cười cười, có ý định nói lớn làm cho Diệp Ảnh ở trong nhà nghe thấy: “Hơn nữa cái gương đó hữu ích, có thể nhìn biết quá khứ vị lai, một người kiếp trước vô luận có thân phận thế nào trước gương cũng không thể giấu.”

Liễu Duệ đây là nói cho Diệp Ảnh nghe.

Diệp Ảnh cũng bình thản tự nhiên, vẫn như thường gắp rau trong đĩa cho Mộ Diệp, dường như không nghe thấy những lời nói của Liễu Duệ.

Liễu Duệ không thể hiểu y đang nghĩ gì, ngày thứ hai liền chiếu kế hoạch ra cửa. Nhân đó dặn dò Mộ Diệp không được ra khỏi kết giới, rồi cố ý phân phó vài câu, giao cho Mộ Diệp cách mấy ngày phải đi phụ cận kiểm tra một vòng, tránh cho xảy ra sơ xuất.

Mộ Diệp nhất nhất nhớ kỹ, cứ cách mấy ngày quả nhiên mang theo Diệp Ảnh đi đến đỉnh núi cách đó không xa, coi Liễu Duệ bày thạch trận có hoàn chỉnh hay không.

Vào ngày hôm đó khí trời mát dịu, sau khi xong xuôi chính sự, Diệp Ảnh lập tức chạy loạn khắp nơi, Mộ Diệp nói y không được, không thể làm gì khác hơn là tùy y trong núi chạy loạn.

Ở trên núi Lạc Sơn vui chơi vài ngày, Mộ Diệp liên tục thúc giục Diệp Ảnh mới lưu luyến không rời mà chịu trở về. Nhưng mới vừa đi xuống núi vài bước, Diệp Ảnh quay đầu, cười nói: “Mộ, ta cõng huynh trở về.”

“A?” Mộ Diệp ngẩn ngơ, nghĩ thầm không lẽ đây cũng là trò chơi của hắn, mình cũng đâu phải tiểu hài tử mà thích thú trò này? Vội vã lắc đầu cự tuyệt.

Diệp Ảnh cũng mặc kệ hắn, bản thân đã sớm có mục đích ngồi chồm hổm xuống phía dưới, liều mạng hướng Mộ Diệp phất tay, trong miệng la hét: “Nhanh lên một chút”, “Nhanh lên một chút”, hình dáng sức mạnh mười phần, phảng phất như tinh lực rất dồi dào.

Mộ Diệp trong lòng buồn cười, lập tức trở nên nhẹ dạ mềm lòng, thế nào cũng luyến tiếc sợ Diệp Ảnh thất vọng. Vì vậy tiến lên hai bước, vừa leo lên trên lưng vừa hỏi: “Đệ chơi lâu như vậy, còn có khí lực để cõng sao.”

“Đương nhiên.”

Diệp Ảnh dễ dàng đứng lên, rõ ràng trong lòng rất đắc ý, nhưng vẫn làm ra vẻ bình thường không quan trọng, vừa đi vừa hát một tiểu khúc không rõ học ở đâu.

Mộ Diệp cười không ngớt. Cũng không biết duyên cớ gì, chỉ cần cùng Diệp Ảnh một chỗ là cảm thấy đặc biệt khoái hoạt, lúc nào cũng có thể bật cười.

Diệp Ảnh gần đây nói thông thuận hơn rất nhiều, dọc theo đường đi bồi Mộ Diệp nói nói cười cười, làm cho lòng buồn cũng cảm thấy vui. Đi được nửa đường Diệp Ảnh giống như lơ đãng nói một câu: “Mộ, chúng ta sau này đổi một chỗ khác ở đi.”

“Sao? Đệ không thích chỗ ở hiện tại?”

“Đều không phải” Diệp Ảnh lắc đầu, nói: “Thế nhưng đệ nghĩ muốn với huynh hai người một chỗ.”

Mộ Diệp lúc đầu không chịu, Diệp Ảnh liền dùng mọi cách đã học được dỗ ngon dỗ ngọt khiến cho Mộ Diệp đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười rộ lên, nói: “Đệ nói cũng có đạo lý, nếu ở nhờ trong nhà Liễu huynh, ta sợ sẽ liên lụy đến huynh ấy. Chờ ta học xong pháp thuật có năng lực ẩn dấu hành tung thì chúng ta sẽ tìm địa phương khác mà sinh sống, có được hay không?”

Diệp Ảnh được như ý nguyện, lập tức hoan hô một tiếng, bước chân hơi hụt hẫng, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Ngu ngốc, bước cho đàng hoàng.” Mộ Diệp gõ đầu của y, phụng phịu mắng một tiếng.

Diệp Ảnh chỉ là hắc hắc cười không ngừng.

Mặt trời chiều ngã về tây.

Hai người trái tim như ở cùng một chỗ, hầu như cùng đập một nhịp.

Diệp Ảnh bước đi có chút bất ổn, vai cũng hơi đong đưa, nhưng tuổi còn trẻ thân thể lại thập phần ấm áp.

Ấm áp thậm chí khiến kẻ khác say mê.

Mộ Diệp cúi đầu, ghé môi sát vào tai Diệp Ảnh nhẹ nhàng nói: “Diệp Ảnh, con đường này...Ta với đệ sẽ cùng với nhau đi mãi mãi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện