“Xin chào, tôi là Công Tử U.” Diệp Từ cười khẽ, ung dung đứng trước mặt người nọ.
Đối phương cũng là Tinh linh như Diệp Từ. Vóc người thon cao, tóc bạch kim, chỉ khác ở đôi mắt đen láy, trong bộ tộc Tinh linh rất ít người chọn tông màu mắt này.
Anh ngạc nhiên nhìn bàn tay đã chìa ra của Diệp Từ, kế đó nhìn kĩ gương mặt cô. Ánh mắt ấy sắc như dao, không chút kiêng dè đâm thẳng vào Diệp Từ, thông thường nếu gặp phải tình huống như vậy mọi người ắt sẽ xấu hổ rút tay về.
Nhưng Diệp Từ thì không, cô vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đón ánh mắt đối phương bằng cái nhìn lạnh nhạt, không chút thoái nhượng.
Cuối cùng, tai của người nọ giật nhẹ, khóe môi giương lên giống như cười cũng giống như không cười. Anh vươn tay ra, chạm nhẹ vào tay Diệp Từ, thanh âm đầy từ tính vang lên:“Xin chào, tôi là Lưu Niên.”
Lưu Niên.
Đúng vậy, chính là Lưu Niên.
Người được mọi người xưng là thần của Thợ săn – Lưu Niên, người không chút lưu tình đánh bại Diệp Từ – Lưu Niên, cũng là người Diệp Từ muốn tìm kiếm nhất sau khi sống lại – Lưu Niên.
Thì ra anh ấy ở công hội Sáng Thế Kỉ.
Diệp Từ không thể nào hình dung nổi tâm tình của cô khi trông thấy anh, có hưng phấn, có kích động nhưng nhiều nhất vẫn là sự nhiệt tình khi tìm được mục tiêu cao nhất cô muốn vượt qua.
Có thể đánh với anh một lần nữa là nguyện vọng duy nhất của cô trong kiếp này. Bây giờ, sao có thể bỏ qua cơ chứ hiếm có này chứ? Diệp Từ đưa tay về, sau đó lập tức mời Lưu Niên. Lúc nãy trong sân đấu này cấm sử dụng vũ khí và kĩ năng nhưng nếu đôi bên game thủ đều chấp nhận quyết đấu, vậy kết quả sẽ khác.
“Công Tử U mời bạn Pk.”
Game Vận Mệnh có rất nhiều hình thức pk, nếu như cùng liên minh, chỉ cần mở trạng thái giết hại là có thể công kích đối phương, nếu không mở trạng thái ấy có thể chuyển sang hình thức quyết đấu, nếu bất đồng liên minh thì có thể trực tiếp giết nhau.
Có điều, tình huống lúc này có chút đặc thù, tuy Diệp Từ và Lưu Niên không cùng liên minh, còn ở trận doanh đối lập nhưng do đang đứng trong sân đấu hoạt động của game, trạng thái của tất cả game thủ đều được mặc định thành Lục sắc, nếu muốn pk chỉ có một biện pháp duy nhất chính là quyết đấu (pk).
Lời mời bất ngờ đưa đến khiến Lưu Niên phải nhíu mày suy nghĩ, anh biết nữ thợ săn nọ. Ở Đông đại lục thanh danh của cô rất lớn, hơn nữa những video thao tác chiến đấu của cô được mọi người ở bốn đại lục truy phủng, học hỏi. Lưu Niên khác với cô, anh không thích độc hành, cũng không dùng chiêu thức hoa mĩ, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh yếu.
Giờ không phải lúc để bàn về chuyện này. Điều quan trọng là trong Sáng Thể Kỉ không phải chỉ mỗi mình anh là Thợ Săn. Cho dù cô có muốn khoe kĩ thuật của mình đi nữa, cũng không nhất thiết phải chỉ đích danh anh. Vậy nguyên nhân là gì?
“Vì sao lại là tôi?” Lưu Niên không tiếp nhận, cũng không từ chối. Anh nhìn người đứng trước mắt, cô rất trẻ, gương mặt vẫn còn nét non nớt, nhưng đôi con ngươi lại ánh lên sự sắc bén của người từng trải. “Thợ Săn trong Sáng Thế Kỉ rất nhiều, nếu cô chỉ muốn tìm đối thủ, vẫn còn nhiều sự lựa chọn khác.”
“Bởi vì bọn họ không gọi Lưu Niên.” Diệp Từ nhếch môi.
Lưu Niên nhướng mày, đó là một câu trả lời khiến người nghe khó mà cự tuyệt.
Cuối cùng, Lưu Niên chọn ‘đồng ý’.
Tức khắc, một cột cờ thể hiện trạng thái quyết đấu xuất hiện, dừng ở trung gian của hai người.
Không khí vốn đang vui vẻ, lúc lá cờ vừa hạ xuống liền trở nên lạnh ngắt. Mọi người đều cùng tập trung nhìn vào lá cờ.
Kể từ lúc cờ cắm vào đất, game thủ có 5s chuẩn bị, khoảnh khắc nhìn thấy lá cờ, Diệp Từ cùng Lưu Niên cứ như đang mô phỏng bản thân qua gương, đồng thời lùi về sau 20m, đồng thời trốn vào trong đám đông.
5,4,3,2, 1 bắt đầu.
Mũi tên cùng rời nỏ, đều là Tên Hàn Băng, di chuyển cùng phương hướng, lướt qua từng kẽ, bất kể động tác gì, cả hai đều thực hiện y như nhau……
Diệp Từ kinh ngạc.
Lưu Niên cũng kinh ngạc chẳng kém.
Màn mở đầu giống nhau quá mức, khiến cả hai đều mất đi tiên cơ, một trận quyết đấu ác liệt hoàn toàn biến thành trò chơi bắt chước nhau.
Tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy.
Diệp Từ thu hồi nỏ, hơi khom người lăn một vòng, lập tức biến mất trong đám đông. Lưu Niên cũng cất cung, phóng người về phía Diệp Từ với tốc độ cực nhanh, anh còn không quên sử dụng kĩ năng Nhìn Thấu, bỗng nhiên anh lại lấy cung ra rồi xông vào đám đông.
Tuy biết lúc game thủ quyết đấu sẽ không gây ảnh hưởng đến những người xung quanh. Nhưng quần chúng vây xem thấy hành động này của Lưu Niên, bị dọa không phải ít, họ đều lắc người né tránh, lẽ dĩ nhiên Diệp Từ trốn trong đám đông liền dễ dàng bị lộ.
Tuy nói thế nhưng để phát hiện ra Diệp Từ cũng cần chút thời gian, nhưng ánh mắt của Lưu Niên lại chẳng khác gì một máy ra đa, trong phút chốc anh bắn ra rất nhiều mũi tên về phía Diệp Từ.
Diệp Từ vốn định đứng yên, nhưng mắt thấy những mũi tên ấy càng lúc càng gần cô, nếu cô không né vậy nó liền bắn trúng. Lưu Niên cũng giống cô, lúc pk luôn sử dụng là Tên Hàn Băng, nếu trúng tên tốc độ di chuyển bị giảm 50%.
Quyết đấu giữa Thợ săn với nhau, so đấu chính là thao tác ai nhanh hơn, nếu lúc này dính buff giảm tốc vậy chẳng khác gì đã bại. Thế nên Diệp Từ di chuyển không chút do dự, tránh đi những mũi tên đang lao đến.
Vài tiếng vèo vèo vèo vang lên, những mũi tên tỏa ra sương lạnh cắm mạnh vào nơi Diệp Từ vừa trốn. Diệp Từ cấp tốc di chuyển, vừa chuyển động thân hình cô liền lộ ra, nếu cô là Lưu Niên, cô nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này đưa cô vào chỗ chết.
Chính cô còn nghĩ như thế, huống chi người được xưng là thần của Thợ săn – Lưu Niên.
Quả nhiên, lúc Diệp Từ đang di chuyển, nơi cô từng đi qua xuất hiện mũi tên theo đuôi, động tác cực nhanh, chuẩn. Diệp Từ lúc đó còn tưởng rằng trên người Lưu Niên có gắn máy ra đa nữa cơ.
Lưu Niên ẩn đi cấp bậc của mình trên bảng xếp hạng, tuy Diệp Từ không biết anh cấp mấy, nhưng dựa theo tốc độ, lực lượng của anh thể hiện lúc giờ. Không khó đoán ra cấp bậc của anh ấy tương đương với cô.
Trong tình huống lực lượng hai bên ngang bằng nhau quyết đấu, càng thể hiện rõ sự sắc bén của họ. Cùng chức nghiệp, cùng cấp bậc, thậm chí trang bị cũng gần giống, chẳng phân được kĩ thuật ai cao ai thấp, xem hai người ấy quyết đấu, quả nhiên quá phấn khích.
Đám đông vây xem không biết đã tản ra từ lúc nào, lúc này đã không còn một chỗ trốn, giữa sân đấu chỉ còn có bóng dáng của đối thủ.
“Xem đi đây mới là trận đấu chân chính của Thợ săn.” Thủy Nguyệt Vô Thương vừa quay lại video vừa xem trận đấu qua kính viễn vọng.
“Thủy Nguyệt, người nọ cư nhiên có thể đánh ngang tay với Công Tử U kìa. Người nọ là ai?” Phiêu Phiêu Diêu Diêu cũng cầm kính viễn vọng nhìn hai người trong sân:“Bọn họ đều rất lợi hại à?”
Phiêu Phiêu Diêu Diêu chỉ có thể được liệt vào bán game thủ, cô chẳng biết gì Pvp, miễn cưỡng cũng được xem là game thủ pve, hiện giờ xem hai Thợ săn quyết đấu, cô thật sự không hiểu gì, chỉ cảm thấy khá hay mà thôi. Trong mắt cô, Diệp Từ chính là cao thủ, còn người kia thì……
“Rất lợi hại.” Đều là Thợ Săn như nhau, Thủy Nguyệt Vô Thương vừa xem vừa cảm thán:“Đây mới là cao thủ quyết đấu. Chỉ hiện giờ thôi mà cả hai còn phân không được cao thấp, nếu đến 100 cấp không biết tình cảnh ấy sẽ hoành tráng cỡ nào.”
“Anh cũng là Thợ Săn, anh có giỏi bằng hai người họ không?” Phiêu Phiêu Diêu Diêu nhíu mày, cô vẫn cảm thấy hai người đánh nhau chẳng có ý nghĩa gì cả, còn bị khẩn trương nữa. Vẫn là đánh quái vui hơn.
“Không cùng đẳng cấp.” Thủy Nguyệt Vô Thương ca ngợi hết lời. Anh hạ kính viễn vọng xuống, nhìn Phiêu Phiêu Diêu Diêu, suy nghĩ một chút mới nói:“Hai người họ giỏi hơn.” Nói xong anh lại tiếp tục quan sát trận đấu, còn trịnh trọng nói:“Anh cũng sẽ cố gắng, anh muốn trở thành một Thợ săn như thế.”
Hai người quá mức tương tự, trận đấu này có thể ví như nếu gió Đông không áp đảo gió Tây, vậy ắt hẳn sẽ bị gió Tây thao túng.
Bốn phút trôi qua, đôi bên đều rơi mất 50% máu, nhưng chẳng ai chiếm được chút ưu thế nào.
Quyết đấu thời gian chỉ có năm phút, sau năm phút còn không phân thắng bại, hệ thống sẽ mặc định hòa.
Lưu Niên giờ đã nghiêm túc, kỳ thật lúc trận đấu trôi qua được một phút anh đã bắt đầu nghiêm túc rồi. Xem video cùng đánh trực tiếp là hai điều hoàn toàn khác nhau, trong video Lưu Niên cảm thấy Công Tử U là một Thợ săn chỉ biết dùng chiêu thức hoa lệ, hoàn toàn trái với anh, thứ anh theo đuổi chính là nhanh, gọn, lẹ – một kích trí mạng.
Anh từng nghĩ rằng chiêu thức ấy chỉ có vẻ ngoài, nếu sử dụng trong thực chiến, chẳng khác gì đi tìm chết. Nhưng đến hôm nay, chính thức giao thủ anh mới nhận ra, nữ Thợ săn này được xem là một trong những Thợ săn kiểu mẫu không phải là không có đạo lí.
Đúng là kĩ thuật của cô hoa lệ thật, nhưng không phải chỉ mỗi hoa lệ mà thôi, trong cái hào quang lấp lánh ấy ẩn chứa muôn vàn sát khí ………
Đối phương cũng là Tinh linh như Diệp Từ. Vóc người thon cao, tóc bạch kim, chỉ khác ở đôi mắt đen láy, trong bộ tộc Tinh linh rất ít người chọn tông màu mắt này.
Anh ngạc nhiên nhìn bàn tay đã chìa ra của Diệp Từ, kế đó nhìn kĩ gương mặt cô. Ánh mắt ấy sắc như dao, không chút kiêng dè đâm thẳng vào Diệp Từ, thông thường nếu gặp phải tình huống như vậy mọi người ắt sẽ xấu hổ rút tay về.
Nhưng Diệp Từ thì không, cô vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đón ánh mắt đối phương bằng cái nhìn lạnh nhạt, không chút thoái nhượng.
Cuối cùng, tai của người nọ giật nhẹ, khóe môi giương lên giống như cười cũng giống như không cười. Anh vươn tay ra, chạm nhẹ vào tay Diệp Từ, thanh âm đầy từ tính vang lên:“Xin chào, tôi là Lưu Niên.”
Lưu Niên.
Đúng vậy, chính là Lưu Niên.
Người được mọi người xưng là thần của Thợ săn – Lưu Niên, người không chút lưu tình đánh bại Diệp Từ – Lưu Niên, cũng là người Diệp Từ muốn tìm kiếm nhất sau khi sống lại – Lưu Niên.
Thì ra anh ấy ở công hội Sáng Thế Kỉ.
Diệp Từ không thể nào hình dung nổi tâm tình của cô khi trông thấy anh, có hưng phấn, có kích động nhưng nhiều nhất vẫn là sự nhiệt tình khi tìm được mục tiêu cao nhất cô muốn vượt qua.
Có thể đánh với anh một lần nữa là nguyện vọng duy nhất của cô trong kiếp này. Bây giờ, sao có thể bỏ qua cơ chứ hiếm có này chứ? Diệp Từ đưa tay về, sau đó lập tức mời Lưu Niên. Lúc nãy trong sân đấu này cấm sử dụng vũ khí và kĩ năng nhưng nếu đôi bên game thủ đều chấp nhận quyết đấu, vậy kết quả sẽ khác.
“Công Tử U mời bạn Pk.”
Game Vận Mệnh có rất nhiều hình thức pk, nếu như cùng liên minh, chỉ cần mở trạng thái giết hại là có thể công kích đối phương, nếu không mở trạng thái ấy có thể chuyển sang hình thức quyết đấu, nếu bất đồng liên minh thì có thể trực tiếp giết nhau.
Có điều, tình huống lúc này có chút đặc thù, tuy Diệp Từ và Lưu Niên không cùng liên minh, còn ở trận doanh đối lập nhưng do đang đứng trong sân đấu hoạt động của game, trạng thái của tất cả game thủ đều được mặc định thành Lục sắc, nếu muốn pk chỉ có một biện pháp duy nhất chính là quyết đấu (pk).
Lời mời bất ngờ đưa đến khiến Lưu Niên phải nhíu mày suy nghĩ, anh biết nữ thợ săn nọ. Ở Đông đại lục thanh danh của cô rất lớn, hơn nữa những video thao tác chiến đấu của cô được mọi người ở bốn đại lục truy phủng, học hỏi. Lưu Niên khác với cô, anh không thích độc hành, cũng không dùng chiêu thức hoa mĩ, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh yếu.
Giờ không phải lúc để bàn về chuyện này. Điều quan trọng là trong Sáng Thể Kỉ không phải chỉ mỗi mình anh là Thợ Săn. Cho dù cô có muốn khoe kĩ thuật của mình đi nữa, cũng không nhất thiết phải chỉ đích danh anh. Vậy nguyên nhân là gì?
“Vì sao lại là tôi?” Lưu Niên không tiếp nhận, cũng không từ chối. Anh nhìn người đứng trước mắt, cô rất trẻ, gương mặt vẫn còn nét non nớt, nhưng đôi con ngươi lại ánh lên sự sắc bén của người từng trải. “Thợ Săn trong Sáng Thế Kỉ rất nhiều, nếu cô chỉ muốn tìm đối thủ, vẫn còn nhiều sự lựa chọn khác.”
“Bởi vì bọn họ không gọi Lưu Niên.” Diệp Từ nhếch môi.
Lưu Niên nhướng mày, đó là một câu trả lời khiến người nghe khó mà cự tuyệt.
Cuối cùng, Lưu Niên chọn ‘đồng ý’.
Tức khắc, một cột cờ thể hiện trạng thái quyết đấu xuất hiện, dừng ở trung gian của hai người.
Không khí vốn đang vui vẻ, lúc lá cờ vừa hạ xuống liền trở nên lạnh ngắt. Mọi người đều cùng tập trung nhìn vào lá cờ.
Kể từ lúc cờ cắm vào đất, game thủ có 5s chuẩn bị, khoảnh khắc nhìn thấy lá cờ, Diệp Từ cùng Lưu Niên cứ như đang mô phỏng bản thân qua gương, đồng thời lùi về sau 20m, đồng thời trốn vào trong đám đông.
5,4,3,2, 1 bắt đầu.
Mũi tên cùng rời nỏ, đều là Tên Hàn Băng, di chuyển cùng phương hướng, lướt qua từng kẽ, bất kể động tác gì, cả hai đều thực hiện y như nhau……
Diệp Từ kinh ngạc.
Lưu Niên cũng kinh ngạc chẳng kém.
Màn mở đầu giống nhau quá mức, khiến cả hai đều mất đi tiên cơ, một trận quyết đấu ác liệt hoàn toàn biến thành trò chơi bắt chước nhau.
Tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy.
Diệp Từ thu hồi nỏ, hơi khom người lăn một vòng, lập tức biến mất trong đám đông. Lưu Niên cũng cất cung, phóng người về phía Diệp Từ với tốc độ cực nhanh, anh còn không quên sử dụng kĩ năng Nhìn Thấu, bỗng nhiên anh lại lấy cung ra rồi xông vào đám đông.
Tuy biết lúc game thủ quyết đấu sẽ không gây ảnh hưởng đến những người xung quanh. Nhưng quần chúng vây xem thấy hành động này của Lưu Niên, bị dọa không phải ít, họ đều lắc người né tránh, lẽ dĩ nhiên Diệp Từ trốn trong đám đông liền dễ dàng bị lộ.
Tuy nói thế nhưng để phát hiện ra Diệp Từ cũng cần chút thời gian, nhưng ánh mắt của Lưu Niên lại chẳng khác gì một máy ra đa, trong phút chốc anh bắn ra rất nhiều mũi tên về phía Diệp Từ.
Diệp Từ vốn định đứng yên, nhưng mắt thấy những mũi tên ấy càng lúc càng gần cô, nếu cô không né vậy nó liền bắn trúng. Lưu Niên cũng giống cô, lúc pk luôn sử dụng là Tên Hàn Băng, nếu trúng tên tốc độ di chuyển bị giảm 50%.
Quyết đấu giữa Thợ săn với nhau, so đấu chính là thao tác ai nhanh hơn, nếu lúc này dính buff giảm tốc vậy chẳng khác gì đã bại. Thế nên Diệp Từ di chuyển không chút do dự, tránh đi những mũi tên đang lao đến.
Vài tiếng vèo vèo vèo vang lên, những mũi tên tỏa ra sương lạnh cắm mạnh vào nơi Diệp Từ vừa trốn. Diệp Từ cấp tốc di chuyển, vừa chuyển động thân hình cô liền lộ ra, nếu cô là Lưu Niên, cô nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này đưa cô vào chỗ chết.
Chính cô còn nghĩ như thế, huống chi người được xưng là thần của Thợ săn – Lưu Niên.
Quả nhiên, lúc Diệp Từ đang di chuyển, nơi cô từng đi qua xuất hiện mũi tên theo đuôi, động tác cực nhanh, chuẩn. Diệp Từ lúc đó còn tưởng rằng trên người Lưu Niên có gắn máy ra đa nữa cơ.
Lưu Niên ẩn đi cấp bậc của mình trên bảng xếp hạng, tuy Diệp Từ không biết anh cấp mấy, nhưng dựa theo tốc độ, lực lượng của anh thể hiện lúc giờ. Không khó đoán ra cấp bậc của anh ấy tương đương với cô.
Trong tình huống lực lượng hai bên ngang bằng nhau quyết đấu, càng thể hiện rõ sự sắc bén của họ. Cùng chức nghiệp, cùng cấp bậc, thậm chí trang bị cũng gần giống, chẳng phân được kĩ thuật ai cao ai thấp, xem hai người ấy quyết đấu, quả nhiên quá phấn khích.
Đám đông vây xem không biết đã tản ra từ lúc nào, lúc này đã không còn một chỗ trốn, giữa sân đấu chỉ còn có bóng dáng của đối thủ.
“Xem đi đây mới là trận đấu chân chính của Thợ săn.” Thủy Nguyệt Vô Thương vừa quay lại video vừa xem trận đấu qua kính viễn vọng.
“Thủy Nguyệt, người nọ cư nhiên có thể đánh ngang tay với Công Tử U kìa. Người nọ là ai?” Phiêu Phiêu Diêu Diêu cũng cầm kính viễn vọng nhìn hai người trong sân:“Bọn họ đều rất lợi hại à?”
Phiêu Phiêu Diêu Diêu chỉ có thể được liệt vào bán game thủ, cô chẳng biết gì Pvp, miễn cưỡng cũng được xem là game thủ pve, hiện giờ xem hai Thợ săn quyết đấu, cô thật sự không hiểu gì, chỉ cảm thấy khá hay mà thôi. Trong mắt cô, Diệp Từ chính là cao thủ, còn người kia thì……
“Rất lợi hại.” Đều là Thợ Săn như nhau, Thủy Nguyệt Vô Thương vừa xem vừa cảm thán:“Đây mới là cao thủ quyết đấu. Chỉ hiện giờ thôi mà cả hai còn phân không được cao thấp, nếu đến 100 cấp không biết tình cảnh ấy sẽ hoành tráng cỡ nào.”
“Anh cũng là Thợ Săn, anh có giỏi bằng hai người họ không?” Phiêu Phiêu Diêu Diêu nhíu mày, cô vẫn cảm thấy hai người đánh nhau chẳng có ý nghĩa gì cả, còn bị khẩn trương nữa. Vẫn là đánh quái vui hơn.
“Không cùng đẳng cấp.” Thủy Nguyệt Vô Thương ca ngợi hết lời. Anh hạ kính viễn vọng xuống, nhìn Phiêu Phiêu Diêu Diêu, suy nghĩ một chút mới nói:“Hai người họ giỏi hơn.” Nói xong anh lại tiếp tục quan sát trận đấu, còn trịnh trọng nói:“Anh cũng sẽ cố gắng, anh muốn trở thành một Thợ săn như thế.”
Hai người quá mức tương tự, trận đấu này có thể ví như nếu gió Đông không áp đảo gió Tây, vậy ắt hẳn sẽ bị gió Tây thao túng.
Bốn phút trôi qua, đôi bên đều rơi mất 50% máu, nhưng chẳng ai chiếm được chút ưu thế nào.
Quyết đấu thời gian chỉ có năm phút, sau năm phút còn không phân thắng bại, hệ thống sẽ mặc định hòa.
Lưu Niên giờ đã nghiêm túc, kỳ thật lúc trận đấu trôi qua được một phút anh đã bắt đầu nghiêm túc rồi. Xem video cùng đánh trực tiếp là hai điều hoàn toàn khác nhau, trong video Lưu Niên cảm thấy Công Tử U là một Thợ săn chỉ biết dùng chiêu thức hoa lệ, hoàn toàn trái với anh, thứ anh theo đuổi chính là nhanh, gọn, lẹ – một kích trí mạng.
Anh từng nghĩ rằng chiêu thức ấy chỉ có vẻ ngoài, nếu sử dụng trong thực chiến, chẳng khác gì đi tìm chết. Nhưng đến hôm nay, chính thức giao thủ anh mới nhận ra, nữ Thợ săn này được xem là một trong những Thợ săn kiểu mẫu không phải là không có đạo lí.
Đúng là kĩ thuật của cô hoa lệ thật, nhưng không phải chỉ mỗi hoa lệ mà thôi, trong cái hào quang lấp lánh ấy ẩn chứa muôn vàn sát khí ………
Danh sách chương