Trong phòng hôn ám, ánh mặt trời từ bên ngoài ngẫu nhiên len lỏi qua bức màn hoá thành những đường cong nhè nhẹ, khiến toàn bộ không gian đều hoá thành kết cấu bất đồng.

Trong phòng truyền đến âm thanh kỳ dị, quanh quẩn ở bên trong bức màn cùng cửa sổ kín mít.

“Chậm một chút! Ưm…” Vận động kịch liệt lên xuống, lửa nóng trong cơ thể như muốn đốt cháy cả người.

Ngón tay Shinichi gắt gao bấm sâu vào bả vai của người đàn ông. Hắn ta quá nhanh, cho dù đây không phải lần đầu tiên, thậm chí có thể nói là đã thành thục ở mức độ nào đó, nhưng cậu vẫn không thể thích ứng với tốc độ gần như mất kiểm soát của người đàn ông kia.

“Anh, anh muốn tôi chết sao?” Tiếng nói thoát ra giữa hàm răng cắn chặt, tiếng hít thở dày đặc. Hơi thở đứt quãng bên trong cổ họng không ngừng khô sáp như là giấy nhám.

Người đàn ông dùng đỉnh đầu hắn đè cổ cậu ngã về phía sau, rồi sau đó hơi hơi nghiêng đầu, lấy một loại tốc độ cực kỳ thong thả mà mở miệng. Đầu lưỡi liếm láp trên cổ họng thiếu niên, sau khi cảm giác được bên trong cơ thể hơi run rẩy vài cái, liền há mồm cắn cái cằm nhô lên.

“Ừm…” Shinichi gắt gao cắn môi, thậm chí có chất lỏng đỏ tươi theo khoé miệng chảy xuống. Cho dù liều mạng nhẫn nại cũng không thể giữ vững, thân thể không ngừng run rẩy, cậu thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của người đàn ông ở yết hầu mình.

Gin vẫn cắn như vậy, thân thể dùng lực mà cấp tốc đong đưa bên dưới, không thể không thừa nhận hành động ngẫu nhiên này, lại khiến hắn có được kích thích khác biệt. Sau một tiếng rên rỉ thoải mái, thân thể hắn khẽ run lên, cơ thể tái nhợt mang theo mồ hôi tựa như hồ hơi co giật. Còn thiếu niên trên người hắn hé miệng, đã không còn phát ra được âm thanh nào, hai mắt mê ly nhìn vào một điểm, ngón tay bấu vào bả vai người đàn ông để lại vết máu thật sâu.

Gin buông lỏng miệng ra, trên cổ thiếu niên có thể nhìn thấy dấu răng hồng sắc, một vòng răng hoàn chỉnh, như một con dấu lưu lại trên người thiếu niên. Đó là dấu hiệu vật sở hữu của hắn.

“Anh điên rồi…” Sau một lúc lâu nghỉ ngơi, Shinichi mới chạm vào vết thương trên cổ, đau rát khiến cậu hít một hơi lạnh.

Gin nhướn mi, cũng không để ý thiếu niên “nói năng lỗ mãng” như vậy. “Không phải em cũng thoải mái sao?”

Shinichi chỉ là hơi hơi nghiêng đầu, không có tranh cãi với người đàn ông này, bởi vì cậu biết tranh cãi như vậy, kết quả đối với cậu tuyệt đối không có bất kỳ chỗ tốt nào.

Shinichi giật giật chân chuẩn bị trèo xuống từ đùi của người đàn ông, hai chân cậu có chút mềm nhũn, nhưng cậu biết nếu hiện tại cậu không rời khỏi, kế tiếp, có lẽ chân cậu sẽ càng bủn rủn hơn.

Một bên cậu thử rút vật gì đó vẫn không động đậy ra khỏi cơ thể mình, nhưng làm chuyện này không dễ dàng, trừ phi người kia thuận theo cậu.

“Anh vừa nói cái tên Fu Dedo kia đã khống chế gia tộc Adams, có phải sẽ có ảnh hưởng đến anh hay không?” Cậu cố ý dời đi lực chú ý của người kia.

(Fu Dedo, gia tộc Adams, kẻ thù trong phần này của Hattori và Akai. Dedo cũng là người đã “ấy ấy” bạn Hattori của chúng ta T.T) 

Gin nhìn thiếu niên đang thong thả di động trên đùi mình, gương mặt có biểu tình hưng trí. “Em đang coi thường tôi sao, hử?” Gin nói như vậy rồi duỗi tay, mạnh mẽ kéo thiếu niên thật vất vả mới rời đi một chút về lại…

“Ưm…” Nơi mẫn cảm trong cơ thể, bởi vì hành động của người đàn ông mà mạnh mẽ co rút, Shinichi thậm chí có thể cảm giác được cùng với sự co rút của cậu, vật gì đó lại một lần nữa cứng rắn lên.

“Anh…” Trong lòng lại xuất hiện một chữ “bẩn”, nhưng hiển nhiên Shinichi vẫn chưa nói kịp.

Gin kéo đùi Shinichi một lần nữa vòng lấy eo của mình, chậm rãi đong đưa.

“Tôi nhận được một tin tức, có lẽ khá có ích cho em.” Gin nói, giọng hắn thậm chí không vì động tác của hắn mà hỗn loạn, Shinichi cũng không thể tưởng tượng nổi, người bình thường sau cao trào sẽ biểu hiện như vậy sao? “Cái gì?” Thở dốc rất nhiều, Shinichi hỏi, cậu biết người đàn ông nói như thế, chắc chắn chuyện sẽ có liên quan với cậu.

Gin hoạt động hồi lâu mới tiếp tục nói. “Fu Dedo đã đến Nhật Bản, mang đi một người.”

“Ai?” Shinichi hỏi. “Hattori?”

Gin chỉ là kéo kéo khóe miệng, không có đồng ý, cũng không có phủ nhận, hoặc là nói hắn chuyên tâm với việc hắn đang làm lúc này hơn.

“Ô ô… A…” Trong lúc nhất thời bên trong lại tràn đầy khí tức nhiệt tình… Chỉ là khí tức này rất nhanh đã bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh gãy…

Gin nhíu mày, trong miệng thầm rủa một câu không nghe rõ được. Tựa hồ mỗi lần đều sẽ bị điện thoại cắt ngang, điều này cũng khiến Gin không chỉ một lần muốn đem thiếu niên về trụ sở của mình. Ít nhất ở nơi đó, sẽ không có ai tùy tiện quấy rầy. Nhưng mà hắn cũng biết xác suất làm được chuyện này cũng tương đương với việc sao chổi va vào Trái Đất, cho nên trong lòng tuy rằng lên kế hoạch vô số lần, nhưng đều không có thực hiện, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn làm chuyện thiếu quyết đoán như vậy.

“Điện, điện thoại!”

Quả nhiên lúc điện thoại ước chừng vang lên tiếng thứ ba, thiếu niên lên tiếng ngăn cản động tác của Gin. Tất nhiên hắn làm bộ không nghe được, nhưng nhìn thiếu niên cau mày, cùng với sắc mặt khó coi… Gin cuối cùng lựa chọn buông thiếu niên ra.

“Em có thể đổi số điện thoại nhà em được rồi.” Gin lạnh lùng nói, vừa lấy ra một gói Mild Seven từ trong túi quần đã bị cởi xuống. Châm lửa rồi hít một hơi. “Còn không mau đi tiếp điện thoại.” Gin có chút không kiên nhẫn nói.

Shinichi trừng mắt với người đàn ông có vẻ nhàn nhã, cảm thụ vật gì đó của người đàn ông ở trong cơ thể mình vẫn cứng rắn thô to như trước, rất khó tưởng tượng hắn có thể nói chuyện bình tĩnh như vậy.

Lấy tay chống chân mình, cẩn thận rút thứ kia ra, trong lúc thoát ly, trong miệng Shinichi không tự chủ được mà rên rỉ một tiếng. Hơi hơi điều chỉnh hô hấp, cậu mới đứng lên từ thân người kia, lại không có phát hiện người đàn ông vì động tác của cậu, lồng ngực cũng căng chặt.

Shinichi bước tập tễnh vào phòng khách, rồi sau đó nhận điện thoại.

“Alo.” Shinichi nói.

“Là tôi, Akai Shuichi, giọng cậu làm sao vậy?” Giọng nói bên kia lạnh nhạt lại tựa hồ đã mất đi vẻ bình thản lúc xưa.

Hai má Shinichi hơi đỏ hồng, may mắn người đầu kia điện thoại không thể nhìn thấy cơ thể đang trần trụi của cậu lúc này.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Shinichi điều chỉnh một chút, hỏi.

“Hattori Heiji có phải đã xảy ra chuyện gì?”

Shinichi cả kinh, nghiêng đầu nhìn người đang ông nhàn nhã ngồi trên ghế, không chút nào cố kỵ mà triển lãm bộ phận kiêu ngạo của mình. Với một mức độ nào đó mà nói, tin tức của người đàn ông nói với cậu đều tựa hồ thập phần hữu dụng.

“Anh có thể xem xét gia tộc Adams để điều tra manh mối.” Shinichi nói, đối với việc Hattori vì sao bị người của gia tốc Adams bắt, nếu cậu ta không tự mình giải thích, thì cậu cũng không biết được.

“Adams?” Một đầu khác giọng Akai Shuichi tựa hồ mang theo một chút nghiền ngẫm.

“Này, em xong chưa?” Mà giờ phút này, Gin đã chờ lâu hiển nhiên có chút kiềm chế không được, hắn đứng lên từ ghế, đi đến phòng khách.

Shinichi nghiêng đầu liền thấy thân hình trần trụi cường tráng trực tiếp nhảy vào mắt mình. Vì thế chỉ có thể nói với người trong điện thoại. “Tôi có việc, tắt máy trước.”

Người bên kia tựa hồ cũng không còn lời khác để nói, chỉ nói: “Gin đang ở chỗ cậu sao? Cậu vẫn nên bảo trì khoảng cách với hắn! Shinichi Kudo!” Nói như vậy liền tắt máy.

Kết thúc cuộc mây mưa, và sau khi Shinichi nhận được điện thoại của Akai không lâu, cậu lại nhận được một cuộc gọi từ Kazuha. Tuy rằng cả người mệt mỏi, cũng phải trả lời chất vấn của cô ấy.

“Hattori à, hình như cậu ấy có vụ án đặc biệt khó giải quyết, cậu chờ cậu ấy giải thích nhé!” Một tay ấn eo mình, Shinichi trả lời, trong lòng đối với tình cảnh của Hattori cũng có chút lo lắng.

“Cậu ấy không ở cùng chỗ với tớ, hiện tại cậu ấy ở nước ngoài!” Khóe miệng nhếc lên cười khổ, Shinichi tiếp tục giải thích.

Khi Kazuha rốt cuộc tắt điện thoại, Shinichi thở ra một hơi, ngồi ở sô pha, có cảm giác tê liệt. Nghiêng mắt đã thấy người đàn ông mặc áo quần chỉnh tề, một bộ dáng đã được thoả mãn tình dục.

Tuy rằng hắn ta luôn luôn rời đi vội vàng. Nhưng là lúc này đây…

“Anh muốn về Mĩ?” Shinichi hỏi.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn Shinichi. “Em muốn cùng đi?”

“Nếu có liên quan đến gia tộc Adams, em quả thật cũng phải đi.” Dù sao Hattori cũng ở nơi này, mà cậu cũng không cho rằng, hắn ta sẽ đi cứu cậu ấy.

“Em ở đây, còn thằng nhóc ấy, tôi sẽ cứu nó ra.” Gin thản nhiên nói.

Shinichi lại có chút kinh ngạc, thần sắc trên mặt không ổn. “Anh cảm giác tôi sẽ trở thành trói buộc của anh? Hay là nói anh mang tôi theo, cũng chỉ để thoả mãn thời điểm ‘dục tính’ của anh?” Cậu phỏng đoán ý tưởng của hắn ta, rồi sau đó hỏi như thế.

Gin đi lên phía trước, nhìn sắc mặt khó coi của Shinichi, mà trên thực tế sắc mặt hắn cũng rất không tốt. “Em cảm giác thế nào?” Hắn vươn tay nâng cằm của Shinichi, bắt buộc cậu ngẩng đầu, đối diện mắt hắn.

“Hừ!” Shinichi hừ lạnh một tiếng, muốn nghiêng đầu.

Gin hơi hơi nhíu mi, hai người giằng co hồi lâu, thật lâu sau Gin mới mở miệng. “Đi thôi!” Rồi sau đó liền đi ra ngoài.

Shinichi nhìn bóng dáng của người đàn ông, không có ngôn ngữ, nhưng là khóe miệng lại chậm rãi cong lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện