Mắt thấy Vodka mang theo nụ cười trào phúng bị cảnh sát Thuỵ Sĩ bắt đi, bàn tay Akai Shuichi cho vào túi, là nhân chứng chắc chắn anh sẽ bị hỏi khẩu cung, nếu như thân phận bại lộ, vậy thì… Hơn nữa căn bản hiện tại anh không thể đuổi theo! Ngón tay trong túi nắm chặt, gương mặt thon gầy của Akai Shuichi bởi vì căng thẳng mà càng thêm đáng sợ.

Cuối cùng sau khi gởi đi một tin nhắn, anh có chút bất đắc dĩ mà thở dài.

“Eric, anh có sao không?” Rốt cuộc lấy lại được tinh thần từ trong khiếp sợ, Ran Mori chạy vào phòng, quỳ bên người Eric, tuy rằng cảnh sát đã băng bó đơn giản và gọi cứu thương, nhưng sắc mặt trắng bệch của Eric vẫn khiến cô không tự chủ được mà lo lắng, thi thể quản gia bên kia đã được phủ một tấm vải trắng, hai người cảnh sát tựa hồ đang cảm thán người chết quá trẻ tuổi…

“A? Các người là ai?” Rốt cuộc Kogoro Mori từ trong mê man tỉnh lại, hiển nhiên không biết được chuyện gì đã phát sinh, nhìn cảnh sát mặc đồng phục, không nhịn được hỏi. “Lại xảy ra chuyện gì?” Cho dù là thám tử hạng ba, nhưng cái gọi là cảm tính thám tử ông vẫn có, cho dù vừa rồi ở trong trạng thái vô tri vô giác, nhưng hiển nhiên…

“Nơi này vừa phát sinh đấu súng.” Một người đàn ông tóc vàng đơn giản nói, sau đó cũng không nói thêm cái gì, dù sao ở đất nước an bình như Thuỵ Sĩ, vụ án ác liệt như vậy thật sự là hiếm thấy, giờ phút này đối với vị khách nước ngoài này, anh ta càng thêm cẩn thận ngôn ngữ.

“Chuyện gì xảy ra?” Khi thuốc mê hết tác dụng, Kogoro hỏi Ran Mori. Hỏi Eric vì sao lại bị thương, cùng với sự xuất hiện của một chàng trai lạ mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Kiên cường như Ran Mori, lúc này cũng không kìm lòng nổi, nhào vào lòng Kogoro Mori, khóc lên: “Bố, Conan bị bắt đi rồi…” Đúng vậy, sự tình vừa rồi quá mức đột nhiên, Conan quả thật vì an toàn của cô nên mới đứng ra, cho dù sự tình quá mức kỳ quái, nhưng quả thật là vì cô mà tạo thành.

“Tiểu quỷ kia? Tiểu quỷ kia làm sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Lúc này ông Mori căn bản một đầu mờ mịt, đấu súng, tên nhóc bị bắt đi? Hoàn toàn không có logic…

“Ngài, mời ngài theo chúng tôi một chuyến.” Lúc này cảnh sát Thuỵ Sĩ đã đi đến bên cạnh, tất nhiên cũng nói với Akai Shuichi đứng một bên như thế.

Xe cứu thương đã đến, bởi vì Eric mất máu quá nhiều nên lâm vào hôn mê, được nâng lên cán đưa vào xe… Trong đám người hoảng hốt thê lương.

Ran Mori, Kogoro Mori, thậm chí là Eric, bọn họ căn bản không biết thật sự chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là thấy được sự việc mà thôi, hai người mặc áo đen kia vì sao lại xuất hiện, vì sao muốn giết chết người quản gia, người làm vườn mang mặt nạ kia có thân phận gì, cảnh sát sao? Vì cái gì kẻ mặc áo đen lại biết một đứa nhỏ như Conan, vì cái gì phải mang Conan đi… Sau một loạt chuyện phát sinh như vậy, các vấn đề khác nhau trong đầu đều bế tắc, có lẽ vật cực tất phản (quá nhiều gây phản tác dụng), thực tế đầu óc càng thêm… trống rỗng.

Chiếc xe Porsche 365A bỗng nhiên rời khỏi đường cao tốc, chạy vào một khu dân cư.

Conan đối với lựa chọn như vậy của Gin có chút kinh ngạc, lại nghe trong miệng Gin “hừ” một tiếng. Rồi hai mắt dường như vô tình nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, trong lòng sáng tỏ, hẳn là phía sau có người…

Là ai? Akai Shuichi? Hay là cảnh sát Thuỵ Sĩ? Conan trong lòng suy đoán, nhưng quả thật điều này rất có lợi với mình…

Ngã tư đường trong khu dân cư cực kỳ hẹp, bên đường thậm chí còn có sạp bán trái cây cùng một số quầy hàng nhỏ. Nhưng mà điều này đối với Gin mà nói, thật sự không thể tạo nên uy hiếp, thậm chí tốc độ cũng không giảm, cứ ở trên đường mà chạy thẳng về phía trước.

Hai tay Conan nắm tay cầm cửa xe, cẩn thận đẩy một cái, nhưng là hiển nhiên, cậu quá mức lạc quan, không chỉ là tốc độ xe, mà cửa xe cũng đã bị khoá, cậu căn bản không có cơ hội nhảy xuống.

Đường trong khu dân cư ngắn và quanh co, đi vài mét nhất định phải rẽ, mà với tốc độ cao, trong lúc rẽ sẽ xuất hiện lực ly tâm cực lớn, Conan không thể không chống tay lên cửa, thân thể mới không vì lực ly tâm này mà va chạm.

Ước chừng xe chạy trong khu dân cư nửa giờ, Conan nhìn vào kính chiếu hậu, cuối cùng chỉ có thể thở dài. Cảnh sát và tội phạm khác nhau ở điểm này, tội phạm trong lúc bỏ trốn, có thể hoàn toàn xem nhẹ, không bận tâm tình huống xung quanh, mà cảnh sát thì không thể, bọn họ cần bắt tội phạm, đồng thời giảm số người tử vong xuống thấp nhất, dần dần cũng trở nên sợ đầu sợ đuôi…

Trong lúc này, thật sự cũng là như vậy, nhìn vào kính chiếu hậu, chiếc xe đã hoàn toàn biến mất. Gin phát ra một tiếng khinh thường từ trong khoang mũi, Conan trong lòng cười khổ, xem ra lúc này, muốn chạy trốn đi thật là không đơn giản!

Xe ước chừng đi được thêm mười phút, liền ngừng lại, Conan nhìn nhìn ngoài cửa xe, ngoài trời đang mưa nhỏ, bên ngoài là một khu nhà máy hoang, có chút đơn sơ, cửa kính vỡ cùng các bức tường bị bong tróc… Đây là sao? Conan tất nhiên sẽ không cho rằng đây là cứ điểm của tổ chức tại Thuỵ Sĩ. Dù sao nơi ẩn nấp của tổ chức, cũng không cần phải nghèo túng như vậy, giống như lần đó cậu bị giam trong tầng hầm, nhưng kiến trúc của toà nhà phía trên tuyệt đối là cao cấp.

Xe dừng lại, Gin cũng không có lập tức hành động, mà ngồi yên như vậy mấy phút đồng hồ, rồi sau đó vươn tay mở hộp thiết bị bên chân Conan, lấy ra một cái còng.

Conan lúc này mới chính thức nhìn đến sắc mặt của Gin, bởi vì có mũ rộng vành che đậy, giờ phút này khoảng cách gần, mới phát hiện, khuôn mặt kia không hề có huyết sắc…

Quả thật, vết thương như vậy vốn cũng rất phiền toái, tuy rằng máu đã ngừng, nhưng lúc đầu mất nhiều máu, cùng với nhảy khỏi lâu đài từ tầng hai, quả thật sẽ tạo nên tổn thương rất lớn. Thân thể dù tốt đến mấy cũng là con người…

Mà Gin không thể nghi ngờ cũng phát hiện điểm này, hiển nhiên chính hắn cũng không nghĩ sẽ phải chật vật như vậy, thân thể đã bắt đầu nóng lên, vết thương không được khử trùng, dưới tình huống này bởi vì nhiễm trùng mà phát sốt cũng rất bình thường.

Hừ! Gin hừ lạnh một tiếng, liền cầm lấy cái còng, chỉ nghe “lạch cạch”, cái còng kia liền còng vào cổ tay hắn, mà một đầu kia… Hắn giữ bàn tay của Conan, cho dù nhận được phản kháng, nhưng với hắn thật sự chỉ là phản kháng bé nhỏ không đáng kể.

Thế nhưng với biện pháp như vậy, vốn dĩ bản thân cũng không nghĩ đến, lúc này đây quả thật là rất chật vật.

Conan nhìn chằm chằm cái còng trên tay, vừa rồi lúc cậu mở hộp thiết bị cũng không thấy chìa khoá, nói cách khách, chìa khoá ở trên người Gin, hoặc là hoàn toàn không có chìa khoá…

“Xuống xe.” Thanh âm lạnh lùng thêm lôi kéo không chút lưu tình, Conan bị tha mạnh khỏi ghế ngồi. Nhưng mà vẫn chưa chấm dứt, có lẽ vì thân thể này quá bé nhỏ, đối với một người trưởng thành cũng quá dễ dàng, Gin dùng tay trái không bị thương, bắt lấy quần áo của Conan mang lên. Cũng giống như mang theo động vật nhỏ không hề có sức lực phản kháng.

Conan giãy dụa, thân thể không ngừng vặn vẹo, tay chân nhẹ nhàng đá đạp lung tung, đôi tay tự do thậm chí bắt lấy cánh tay của Gin.

Nếu Conan ngày thường là món đồ chơi thú vị của Gin, thì giờ phút này, có lẽ bởi vì sốt cao khiến đầu óc mơ màng, khiến hắn chán ghét, hiển nhiên không có đủ kiên nhẫn đối với Conan đang ầm ĩ.

Chỉ nghe tiếng kim loại còng tay va chạm, “Bộp” một tiếng, nắm tay của Gin không chút lưu tình nào đánh vào bụng Conan.

“A.” Conan không thể ức chế nôn khan, một ngụm mật vàng tràn khỏi miệng. Cho dù Gin dùng tay bị thương, nhưng hiển nhiên sức mạnh của hắn luôn luôn không thể khinh thường.

Bụng nóng rực đau đớn khiến Conan chỉ có thể cuộn người lại, hành động như vậy trong lúc này càng như con thú nhỏ không nơi nương tựa.

Khoé miệng Gin hơi hơi cong lên, hiển nhiên rất vừa lòng với biểu hiện như vậy, liền mang theo người, từ trong cơn mưa tí tách mà đi vào nhà máy kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện