Trong địa lao Ma giáo quả nhiên cơ quan trùng điệp.

Nhưng nhờ Lâm Dược có bản đồ cơ quan, nhóm võ lâm nhân sĩ thuận lợi xông vào địa lao, chẳng phí chút công phu nào đem mấy vị đại hiệp đức cao vọng trọng cứu ra.

Trong đó tất nhiên cũng có cả cha của Lâm Dược

Lâm Dược lúc trước nghe nói giáo chủ Ma giáo bắt vài vị đại hiệp tới luyện công, trong lòng luôn bất an, lúc này nhìn thấy cha mình thần thanh khí sảng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Cha con hai người tuy tình cảm cũng không tốt lắm, dù sao chia lìa đã nhiều năm, nay gặp lại đã là kiếp khác, nhưng thật ra cũng tính là phụ từ tử hiếu.

Lâm Dược chỉ một lòng nói chuyện với cha mình, không để ý xung quanh, đến khi đoàn người đi ra mới phát hiện bên ngoài loạn thành một đống, chung quanh ánh lửa ngút trời.

Cậu tất nhiên là hoảng sợ, vội hỏi: “Sao lại thế này?”

Lâm Trầm quay đầu nhìn Lý Phượng Lai, Lý Phượng Lai thì hướng mắt liếc Thiếu trang chủ một cái, cuối cùng thanh niên thần khí xinh đẹp kia cười vang: “Chỉ là đốt mấy đống lửa thôi mà, yêu nghiệt Ma giáo dám khi dễ leo lên đầu Thu Thủy trang, ta phải giáo huấn bọn chúng một chút”.

“Như vậy chỉ sợ sẽ làm kẻ thù mò đến.”

“Đây là kế giương đông kích tây, dù sao người cũng đã cứu ra, chạy lẹ là được.”

Lý Phượng Lai cùng thanh niên kia bất đồng quan điểm, tranh cãi vài câu, Lâm Dược coi như không nghe, chỉ nhìn chăm chú rừng cây cạnh đó.

Chỗ kia… hình như cũng có lửa cháy.

Từ Tình sẽ không gặp nguy hiểm chứ? Tim cậu khẽ đập nhanh, cậu thầm nghĩ phải mau đến bên cạnh Từ Tình, nhưng tay trái đang bị cha cậu nắm chặt, giãy thế nào cũng không thoát được. Mà đại ca cũng đang thân thiết nhìn cậu, ôn nhu nói: “Tiểu Dược, người của Ma giáo chắc sẽ kéo tới, khó tránh khỏi một màn ác đấu. Võ công của đệ không tốt, nhớ phải theo sau ta, ngàn vạn lần không được chạy loạn”.

“Nhưng mà, đệ còn có một số việc…”

“Chuyện gì?”

“Này… Đệ…”

Lâm Dược nhất thời không biết giải thích thế nào mới được, ngập ngừng ấp úng theo đoàn người đi một đoạn đường dài, cách rừng cây cũng ngày một xa.

Âm thanh đao kiếm đánh nhau không dứt bên tai.

Giáo đồ Ma giáo vây tới xung quanh, ngăn trở đường đi của bọn họ.

Lâm Dược nhìn ánh lửa đầy trời do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, giật mạnh tay mình ra khỏi tay cha, thừa dịp quay đầu bỏ chạy.

Từ Tình Từ Tình Từ Tình Từ Tình…

Cậu toàn tâm toàn ý nhớ kỹ tên này, liều mạng chạy về phía trước.

Có người nhảy ra chắn đường cậu, cậu không quan tâm rút kiếm, phất tay liền chém tới. Nhưng vừa mới thúc giục chân khí, trong ngực truyền đến một cơn đau buốt khiến tay chân cậu mềm nhũn, không có chút sức lực.

Kỳ quái.

Vừa rồi còn rất bình thường, sao lại đột nhiên mất đi khí lực? Chẳng lẽ…

Lâm Dược tuy rằng phản ứng có chút trì độn nhưng cũng nhanh chóng tỉnh ngộ, hiểu được mình là trúng độc. Nội lực của cậu hoàn toàn không thể xuất ra, kiếm thuật phát huy không tới ba thành, tự nhiên chỉ có thể vừa đánh vừa lui, bị bức về bên cạnh cha và đại ca.

Mấy vị nhân sĩ chính phái lúc này cũng đã phát hiện trúng độc, người thì kinh ngạc người thì chửi thề, nhất thời loạn thành một đám. Yêu nhân Ma giáo càng tụ càng nhiều, nhanh chóng vây khốn cả đoàn người.

Lâm Trầm coi vậy nhưng rất bình tĩnh, từ đầu tới cuối vẫn là bộ dáng thản nhiên cười nhạt, trầm giọng nói: “Là bẫy.”

“Đối phương sớm biết hôm nay chúng ta hành động, nên trước tiên đã hạ độc trong địa lao” Lý Phượng Lai cũng như cũ phe phẩy quạt cười hì hì, chậm rãi cầm tay Lâm Trầm.

Hai người nhìn nhau cười, ăn ý mười phần.

Lâm Dược nhìn cảnh tượng đó ngây người, lập tức nhớ tới Từ Tình.

Nếu kế hoạch này đã sớm bị người của Ma giáo biết được, như vậy có liên lụy đến Từ Tình hay không? Người kia không biết võ công, sức khỏe lại kém, chẳng phải so với tình cảnh của mình còn nguy hiểm hơn sao?

Thân thể cậu mỏi nhừ vô lực nhưng cậu vẫn nắm chặt kiếm trong tay, âm thầm hạ quyết tâm, cho dù liều cái mạng này cũng tuyệt đối phải phá được vòng vây.

Dù không thể cứu được Từ Tình, được nhìn mặt y lần cuối cũng tốt.

Đang thất thần, chợt từ phía xa truyền đến tiếng động lớn.

Thì ra là do đám giáo đồ Ma giáo đang bao vây bọn họ đột nhiên quay đầu nhìn người vừa mới tới, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, cất cao giọng hô: “Chúc mừng Giáo chủ thần công đại thành”.

Lâm Dược trong lòng rùng mình, cả người phát lạnh.

Ma giáo giáo chủ xuất quan?

Nghe nói đại ma đầu kia võ công cao cường, chỉ sợ ngay cả phụ thân Lâm Dược cũng không phải đối thủ, hiện giờ mọi người lại thân trúng kịch độc, còn có thể sống sót thoát khỏi sao?

Còn Từ Tình nữa? Y phản bội giáo chủ, sẽ bị xử trí thế nào?

Lâm Dược toàn thân phát run, rốt cục đã cảm thấy sợ. Cậu trừng to mắt, nhìn xung quanh liền thấy một bóng người càng tiến càng gần.

Trong ánh lửa sáng ngời, vẻ mặt người nọ nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy y dáng người gầy yếu, tóc đen áo đen, khí thế bức người.

Tay Lâm Dược không ngừng run rẩy, con ngươi đen nhánh mở to, cơ hồ đã quên cả hô hấp.

Thân ảnh ấy thực sự quá quen thuộc.

Cậu từng sờ qua mái tóc đen mềm mại kia, từng ôm qua thân thể đơn bạc kia, từng hôn lên đôi môi mỏng ấm áp kia… Cho dù cách thiên sơn vạn thủy, thiên thu muôn đời, cậu cũng tuyệt đối có thể nhận ra y.

Nhưng giờ này khắc này, Lâm Dược lại tình nguyện chính mình không nhận biết.

Cả đời cậu, cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ hãi như vậy.

Sợ hãi nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

Sợ hãi nghe thấy âm thanh quen thuộc.

Sợ hãi… Toàn bộ ân ái triền miên đều là biểu hiện giả dối, kết quả, bất quá chỉ là một hồi lừa gạt.

Lâm Dược sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi dưới, quả thực hận không thể chết ngay cho rồi. Nhưng cậu cái gì cũng làm không được, chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích.

Giữa lúc hoảng hốt, người kia rốt cục đi tới trước mặt.

Ánh lửa chiếu sáng gương mặt tuấn mỹ của y, mi thanh mục tú, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp đến mức khiến người khác phải động tâm. Chỉ có ánh mắt so với trước kia sắc bén hơn rất nhiều, mơ hồ mang theo vài phần âm ngoan.

… Dù sao cũng là Ma giáo giáo chủ.

Lâm Dược mơ mơ hồ hồ nghĩ, nhất thời cũng không nhìn tới người nọ.

Bốn phía tuy rất ồn ào.

Nhưng là thiên địa to lớn, dường như chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Một hồi sau, Lâm Dược mới khẽ cong khóe miệng, chậm rãi trưng ra một thoáng tươi cười, nhẹ nhàng gọi: “Từ Tình”.

Thanh âm mềm mại ôn nhu, rõ ràng chính là giọng điệu làm nũng với tình nhân.

Từ Tình liền nghiêng nghiêng đầu, hướng về phía cậu cười.

Nụ cười kia cũng cực kỳ quen thuộc, đôi mắt hơi híp lại, khóe miệng giương lên mang theo ý trào phúng.

Mà đối tượng trào phúng, hẳn là Lâm Dược cậu rồi?

Cậu ngốc như vậy, tất nhiên dễ dàng tin tưởng người khác.

Không những trả giá bằng một mảnh chân tình, còn tự mình dẫn toàn bộ võ lâm nhân sĩ chính phái đến đây, cho y một lưới bắt gọn!

Ha!

Lâm Dược muốn cất tiếng cười to, nhưng vừa há miệng liền thấy trong cơ thể khí huyết bốc lên, từ đáy lòng cuồn cuộn một trận đau đớn kỳ dị. Cậu hít sâu mấy cái, vất vả áp chế mùi máu tươi trong cổ họng, gian nan nhấn rõ từng chữ: “Bản đồ cơ quan là thật?”

“Ừ”

“Cũng là ngươi hạ độc trong địa lao?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi… Chính là Ma giáo giáo chủ?”

Từ Tình nhắm mắt lại, gật đầu.

“Thì ra là thế.” Lâm Dược vừa cười cười, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, nắm chắc kiếm trong tay, cắn răng vọt tới.

Một kiếm này là thẳng tắp đâm hướng ngực Từ Tình.

Nhưng Lâm Dược toàn thân vô lực, còn chưa chạm vào y phục của Từ Tình đã dễ dàng bị chế trụ.

“Vì sao lại gạt ta?” Cậu không thể dùng kiếm, liền tay đấm chân đá, dùng hết sức cắn xé: “Ngươi đã sớm biết thân phận của ta đúng không? Ngươi cố ý cho ta bản đồ cơ quan, để ta dẫn đoàn người này sập bẫy đúng không? Ngươi…”

Ngươi rốt cuộc có từng thích ta hay không?

Một câu cuối cùng này, Lâm Dược lại không thốt ra được.

Có lẽ là đáp án đã quá rõ ràng, cậu ngược lại không có can đảm đi xác định, chỉ có thể mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Từ Tình.

Từ Tình thủy chung không thay đổi vẻ mặt, giơ tay nâng cằm Lâm Dược, lạnh nhạt hỏi lại: “Kẻ gạt người trước… là ai?”

Lâm Dược chấn động, cả người đều cứng lại, nhất thời im lặng.

Là cậu giả làm tiểu tư quét rác trà trộn vào Ma giáo, sau lại luôn lấy thân phận này tiếp cận Từ Tình, cho đến mấy hôm trước mới chịu nói ra chân tướng.

Bất quá…

“Ít nhất ta đối với ngươi là thật tâm!” Khi cậu hô lên lời này, con ngươi đen sáng trong suốt, đáy mắt tràn đầy tình ý nóng bỏng.

“Hửm? Ngươi nói thật tâm là cái gì? Đem nam sủng ta đây cứu ra khỏi Ma giáo?” Từ Tình cười nhạt, môi kề sát tai Lâm Dược, cúi đầu hỏi: “Nếu vậy thì, giờ phút này ngươi vốn không nên đứng đây chứ?”

Dứt lời liền quay đầu nhìn về phía rừng cây hướng tây.

Lâm Dược cũng nhìn theo, chỉ thấy nơi đó bụi mù cuồn cuộn, đã sớm chìm trong biển lửa.

Kỳ quái.

Lửa nơi khác đã dập tắt hết, sao chỉ có bên đó vẫn cháy không ngừng?

Cậu mờ mịt mở trừng hai mắt, còn chưa suy nghĩ cẩn thận được xem là chuyện gì thì đã nghe Từ Tình trầm giọng nói bên tai: “Ta luôn chờ ngươi đến giây phút cuối cùng”.

Nói xong lộ ra vẻ mặt chán nản, nâng tay che che gò má. Khi buông tay ra đã lại khôi phục biểu cảm lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như nước, hàn ý bức người.

Lâm Dược nhìn thấy ngẩn ngơ, hồi lâu sau mới hiểu được hàm ý trong lời nói.

Y một mực ở lại chờ mình!

Y quả thực cũng có thích mình!

Ngón tay run lên, cậu mở miệng muốn giải thích: “Ta không phải cố ý lỡ hẹn, nhưng ta bị cha giữ lại không thoát được, sau đó lại trúng độc, căn bản không thể xông qua đó…”

Lâm Dược lắp bắp nói xong, cơ hồ là nói năng lộn xộn.

Từ Tình lại chỉ cười lạnh.

“Đủ rồi, dừng ở đây đi” Y nhắm hai mắt, dễ dàng túm lấy trường kiếm trong tay Lâm Dược, thần tình lạnh như băng trước giờ chưa từng có: “Ngươi biết người phản bội ta sẽ có kết cục gì phải không?”

Lâm Dược nói không nên lời. Cậu tất nhiên đã nghe nhiều lời đồn đãi về giáo chủ Ma giáo, đã huyết tinh lại đáng sợ, mỗi một lời đồn đều có thể dọa người ta hoảng đến không thể động đậy. Nhưng giờ khắc này, cậu cái gì cũng nhớ không ra, chỉ biết nam tử trước mắt này… là tình nhân mà mình yêu thương say đắm.

Đúng vậy, người mình yêu kia đang cầm kiếm chĩa vào mình.

Mũi kiếm sắc bén dần dần tới gần, rất nhanh liền tới trên cổ.

Lâm Dược suy sụp rũ mắt xuống, đột nhiên có chút muốn cười.

Tiếp tục giải thích nhiều hơn nữa cũng chỉ uổng công, Từ Tình căn bản không tin cậu.

Phải làm sao cho người kia tin tưởng?

Móc tim mình ra cho y, y có cần không?

Giữa lúc hoảng hốt, mũi kiếm đã dán sát vào da, trên cổ lạnh lẽo, Từ Tình chỉ cần ra chút sức liền có thể lấy mạng cậu rồi.

Nhưng tay cầm kiếm của y lại chậm rãi phát run.

Lâm Dược lắp bắp kinh hãi, giương mắt nhìn lên, phát hiện Từ Tình cũng đang yên lặng nhìn mình. Con ngươi đen như mực ngày thường đã bốn bề sóng dậy, ẩn ẩn hận ý, nửa như yêu mến sâu đến vô cùng, nửa còn lại như cừu hận tận xương.

Tim cậu nảy lên một cái, bật thốt: “Từ Tình…”

Từ Tình biến sắc, giống như đang mơ đột nhiên bị người đánh thức, khuôn mặt tái nhợt, cắn răng động kiếm.

Một kiếm này xẹt qua ngực Lâm Dược, tạo ra một lỗ hổng trên y phục nhưng không tổn thương cậu chút nào. Ngược lại Từ Tình hai chân mềm nhũn, lảo đảo lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.

“Giáo chủ!” Tiếng kinh hô vang lên khắp nơi.

Lâm Dược cũng bị dọa sợ, quên mất đang là tình huống nào đã vội đưa tay phải ra muốn đỡ y dậy.

Kết quả bị Từ Tình trừng mắt, nâng tay cho một chưởng.

Lâm Dược vốn công phu không cao, giờ lại không có nội lực hộ thể, tất nhiên không thể chịu nổi chưởng lực, lập tức bị đánh văng ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.

Cậu cũng không nhớ mình có kêu đau tiếng nào không, chỉ nhìn thấy Từ Tình vội vã quay lưng, không thèm nhìn mình cái nào.

“Tiểu Dược, đệ sao rồi? Có bị thương không?” Đại ca Lâm Trầm cúi đầu hỏi cậu, vẫn luôn ôn nhu như thế.

Nhưng có lẽ do khoảng cách quá xa, lại khó nghe được rõ ràng.

Lâm Dược há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy ngực đau đớn vô cùng, khí lực nói chuyện cũng không có. Dù thế, đôi mắt cậu vẫn mở to không chớp, nhìn Từ Tình chằm chằm.

… Chỉ là một bóng dáng mà thôi.

Sao vẫn có thể khiến cậu thần hồn điên đảo, ngay cả tầm mắt cũng không chuyển không dời?

“Giáo chủ, đám nhân sĩ chính phái này nên xử trí thế nào?”

“Bắt hết đem về địa lao”.

“Dạ.”

Sau khi tiếng nói trầm thấp quen thuộc đó vang lên liền có người tiến lại, kéo Lâm Dược trên mặt đất.

Ngực lại truyền đến từng trận đau đớn.

Lâm Dược luyến tiếc đến ngay cả chớp mắt cũng không nỡ chớp một cái, ánh mắt vẫn thủy chung quấn trên người Từ Tình.

Mắt thấy y lung la lung lay hướng phía trước đi, từng bước từng bước.

Mắt thấy y nâng tay lau khóe môi, trên mu bàn tay một mảnh đen đen đỏ đỏ, hình như là vết máu.

Lâm Dược bên tai ong ong, trong lòng lại từng trận run rẩy, khí huyết bốc lên. Cậu vừa mở miệng muốn gọi Từ Tình, liền thấy trước mắt tối sầm, như thể trời xoay đất chuyển.

Một mảnh tối tăm.

***

Khi Lâm Dược tỉnh lại, cảm giác tay chân mềm nhũn, toàn thân đau đớn âm ỉ. Ngực càng đau lợi hại, cũng không biết là vì bị thương hay vì Từ Tình…

Chỉ là nghĩ đến hai chữ này, cậu lại bất giác hé môi cười, nhưng nghĩ tới những chuyện đêm qua, trong lòng nhanh chóng lạnh như băng.

Từ Tình mà cậu thích, đã mất rồi.

Từ Tình hiện tại, là Ma giáo giáo chủ cầm tù cha cậu, là đại ma đầu làm cho võ lâm nhân sĩ rơi vào cạm bẫy.

Cậu và y, cho tới bây giờ không đội trời chung.

Lâm Dược cười khổ nhắm mắt, rốt cục hoàn toàn tỉnh táo lại, quay đầu nhìn chung quanh.

Cứ tưởng mình phải bị nhốt vào ngục, ai ngờ giờ còn đang nằm trên giường, trên người còn đắp chăn bông mềm mại.

Trong phòng bài trí cũng không đẹp đẽ quý giá gì, nhưng được cái quét tước sạch sẽ, một chút cũng không giống nơi giam giữ tù nhân.

Bất quá…

Lâm Dược nhìn xích sắt quấn trên hai cổ tay mình, khẽ thở dài.

Dù sao cũng là một loại giam cầm thôi.

Đang ngơ ngẩn, chợt có người đẩy cửa phòng.

Tim Lâm Dược nảy lên, cứ nghĩ người đến là Từ Tình, không ngờ lúc ngẩng đầu nhìn thì là một nam tử xa lạ, người kia một thân hắc y, mái tóc thật dài tùy tiện buộc lại sau ót, môi mỏng khẽ mím tựa như đang mỉm cười, nhưng hai mắt lại phủ một mảnh vải đen.

Mắt người này… Nhìn không thấy sao?

Vừa nghĩ tới, đã thấy người nọ bưng chén thuốc tiến lại, đi đứng vững vàng giống như không chịu ảnh hưởng gì.

“Ngươi đã tỉnh? Đúng lúc thuốc vừa nấu xong, nhân khi còn nóng uống đi”. Người đó vừa nói vừa ngồi xuống đầu giường, lấy thìa múc thuốc đưa đến bên miệng Lâm Dược.

Thanh âm ôn nhu mềm nhuyễn như gió xuân lướt qua.

Lâm Dược ngây người, cũng không uống thuốc, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Sao rồi?” Người nọ tựa tiếu phi tiếu cong đôi môi mỏng, tiếng nói dịu dàng như ngọc, “Ngươi ra vào mấy gian thạch ốc kia vài lần thì liền chủ nhân là ta cũng nhận không ra?”

Lâm Dược vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, một lúc sau mới “a” một tiếng, “Ngươi là nam sủng của giáo chủ?!”

Người nọ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ sâu kín nói: “Ta họ Trình, giáo chủ bình thường đều gọi ta là Song Ngân”.

Nụ cười ôn hòa động lòng người, thật đẹp.

Lâm Dược lại chỉ thấy ngực dần dần co rút đau đớn, một mảnh lạnh lẽo.

Kỳ thực tối qua cũng có chút nghi ngờ, nhưng lúc ấy quá mức hỗn loạn căn bản không kịp nghĩ: nếu Từ Tình đó là giáo chủ, như vậy nam sủng trong truyền thuyết là người nào?

Hiện tại xem ra đã được diện kiến.

Từ vừa mới bắt đầu, cậu đã đi lầm đường, gặp lầm người rồi.

Lâm Dược theo thói quen khẽ nhếch miệng, nhưng ngay cả khí lực cười một cái cũng không có, chỉ ngửa đầu trừng mắt nhìn nóc giường, vẫn không nhúc nhích.

Trình Song Ngân cũng là người rất có tính nhẫn nại, tay phải luôn luôn bưng bát, ôn nhu nói: “Uống thuốc đi.”

“…”

“Thuốc này nếu nguội rồi, hiệu quả có thể sẽ kém hơn.”

“…”

“Ngươi bị thương tuy rằng không nặng, nhưng dù sao cũng phải uống thuốc mới có thể khỏe được.”

“…”

“Ai,” Trình Song Ngân thở dài, đột nhiên nói: “Xem ra chỉ có thể kêu giáo chủ đến đút ngươi.”

Lâm Dược nghe được lời này thoáng rùng mình, nhìn ra cửa.

Một lát sau, cửa phòng quả nhiên mở ra.

Từ Tình một thân đơn y thong thả bước vào, hai tay để ở phía sau, khuôn mặt lạnh lùng.

Lâm Dược bộ dáng nhu thuận không nói một lời, nhìn thấy gương mặt mình ngày nhớ đêm mong cả người liền kích động, giãy giụa muốn ngồi dậy. Nhưng hai tay bị trói ở đầu giường không thể động đậy, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Từ Tình.

Từ Tình cũng lẳng lặng nhìn cậu.

Ánh mắt hai người quấn quýt, nhìn như một đôi tình nhân thân mật đang ở trong trời đất của riêng mình.

Cuối cùng vẫn là Lâm Dược mở miệng trước, cắn răng hỏi: “Cha và đại ca của ta đâu? Ngươi có tổn thương họ không?”

Từ Tình nghe vậy thì khóe miệng giật giật, biểu cảm vặn vẹo kỳ quái, lại không trả lời.

Lâm Dược trong lòng kinh hãi, mơ hồ có dự cảm không tốt, run giọng nói: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì họ?”

Lại là một khoảng lặng im.

Qua hồi lâu, mới nghe Từ Tình nhẹ nhàng đáp: “Tạm thời không có chết người.”

Lâm Dược lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại lo lắng hỏi: “Sao không nhốt ta và họ chung một chỗ?”

Từ Tình sắc mặt cứng ngắc, nhìn như đang ngẫm nghĩ xem nên trả lời thế nào, chợt tiến lên vài bước, đặt tay lên vai Trình Song Ngân. Trình Song Ngân cười cười, biết điều đứng dậy, yên lặng lui qua một bên.

Từ Tình ngồi xuống chỗ của Trình Song Ngân, duỗi tay ra, nhẹ nhàng bắt lấy cằm Lâm Dược, thấp giọng nói: “Ta đã nói qua, người dám phản bội ta, toàn bộ đều không có kết cục tốt”.

Lâm Dược mở trừng hai mắt, nhất thời có chút mờ mịt.

Vậy là Từ Tình cho cậu ở một mình một phòng, lại đặc biệt phái nam sủng đem thuốc tới, chỉ vì muốn tra tấn cậu? Tra tấn như vậy, hình như là quá hậu hĩnh rồi.

Nhưng chuyện này khoan nói, chuyện nam sủng cũng để qua một bên đã, trước hết cậu phải để Từ Tình hiểu được tâm ý của mình mới đúng. Vì thế cậu hít sâu một hơi, đem chuyện đêm qua nói lại lần nữa: “Ta không có phản bội ngươi! Ta đối với ngươi cho tới bây giờ đều là chân tâm…”

“Chân tâm?” Từ Tình hình như rất ghét hai chữ này, vừa nghe đã nhíu mày, ánh mắt càng lạnh lẽo, “Nếu có một người chỉ gặp ngươi vài lần ngắn ngủi, đã quấn lấy ngươi không buông, còn luôn miệng nói thích ngươi thì ngươi tin không?”

Lâm Dược ngẩn ngơ, nói không ra lời.

Từ Tình cười nhạt, nói tiếp: “Nếu có một người thông đồng người khác giết ngươi, giả vờ vì bảo hộ ngươi mà bị thương, ngươi tin không?”

Lâm Dược nghẹn ngào, á khẩu không trả lời được.

Từ Tình vẫn cười, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Nếu có một người, miệng nói thích ngươi, trên thực tế lại dẫn theo một đám người tới giết ngươi, ngươi tin hay không tin hắn?”

“Không phải… Ta kỳ thật…” Lâm Dược trong lòng đau gay gắt, liều mạng muốn giải thích, rồi lại không biết nói cái gì cho phải.

Từ Tình nói tất cả đều là sự thật.

Nhưng lại rõ ràng chỉ là hiểu lầm.

Cậu phải nói sao cho Từ Tình hiểu, cậu đến giờ vẫn là thật lòng thật dạ thích y?

Lâm Dược gấp đến sắc mặt trắng bệch, Từ Tình chỉ nhếch miệng, cất tiếng cười to. Y càng cười càng vui vẻ, cuối cùng khàn cả giọng mới dần ngừng cười, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Ta tin”.

“A?”

“Ta lúc trước…” Ánh mắt y ôn nhu như nước, nhưng gương mặt dữ tợn, từng chữ từng chữ nói: “Quả thật từng tin một người như thế”.

Dứt lời ngón tay nhẹ nhàng xoa hai má Lâm Dược, ánh mắt mờ mịt mông lung, tựa hồ xuyên thấu qua cậu nhìn một nơi xa xôi nào đó.

Lâm Dược ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới những lời đồn từ trước tới giờ.

Nghe nói giáo chủ cũng vì bị tình nhân phản bội mà tính tình đại biến mới trở thành đại ma đầu giết người không chớp mắt. Kể từ đó, muốn được Từ Tình tin tưởng, thực sự khó càng thêm khó.

Lâm Dược trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng vẫn không chịu buông tha, giãy giụa muốn giải thích: “Ta trăm phương ngàn kế chui vào Ma giáo là để cứu cha ta ra, không có thông đồng người khác lừa ngươi.”

Cậu lắp bắp nói một tràng, Từ Tình lại có tai như điếc, vẫn lạnh nhạt nhìn, khàn giọng nói: “Đệ đệ của ta nếu như còn sống thì chắc cũng cỡ tuổi ngươi, nó lúc trước đặc biệt đáng yêu, luôn vui vẻ bám theo ta không buông. Cha mẹ ta cũng là người hiền hòa lương thiện, ngày thường chỉ chăm chỉ luyện võ…”

Vừa nói xong, vẻ mờ mịt trên mặt Từ Tình dần biến mất không dấu vết, thay vào đó là gương mặt lạnh lẽo như băng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người bị ma quỷ ám ảnh là ta, cõng rắn cắn gà nhà cũng là ta, vì sao bọn họ lại bị giết? Vì sao… lại không giết ta đi…”

Khi nói chuyện, ngón tay cũng từ từ bò lên cổ Lâm Dược, chậm rãi siết chặt.

Lâm Dược bị siết đến hết hơi, chỉ cảm thấy giờ phút này Từ Tình cực kỳ đáng sợ, một đôi tròng mắt tràn đầy tơ máu, biểu cảm không ra khóc cũng không ra cười, quả thật trông như đã phát điên vậy.

Nhưng mà, cậu vẫn thích y.

Còn hơn cả cái chết, điều cậu lo lắng là làm sao cứu Từ Tình ra khỏi nỗi thống khổ này?

Thật sự chỉ nhìn y nhíu mày đã cảm thấy đau lòng.

Đau đớn đến tột đỉnh làm Lâm Dược chỉ có thể há miệng thở dốc, nhẹ nhàng gọi: “Từ Tình…”

Từ Tình nghe thấy hơi thở mong manh của cậu, toàn thân chấn động mạnh, dường như tỉnh lại, lập tức buông lỏng hai tay.

“Tiểu Dược!” Y liếc mắt nhìn cổ Lâm Dược, bật kêu lên, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng quay đầu đi, kịch liệt ho khan.

Lâm Dược khó khăn lắm mới nhặt về được một mạng, cảm giác cả người hỗn loạn, tầm mắt mơ hồ. Chỉ loáng thoáng nhìn thấy thân thể Từ Tình không ngừng phát run, vừa ho khan vừa cúi đầu: “Không được tin hắn không được tin hắn không được tin hắn…”

Đồ ngốc, ta đối với ngươi là thật tâm mà.

Lâm Dược thầm kêu trong lòng, nhưng một tiếng cũng không nói ra được, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Từ Tình.

Một lát sau, Trình Song Ngân vốn luôn đứng trong góc chậm rãi tiến đến, sờ soạng bắt được cánh tay Từ Tình, ôn nhu nói: “Đủ rồi, giáo chủ. Ngài tính chết dí ở đây luôn sao?”

“Khụ khụ,” Từ Tình giơ tay lau miệng, hình như lại hộc máu, hờ hững đáp: “Chết được là tốt nhất”.

Trình Song Ngân nghiêng đầu cười nhạt, tiếng nói mềm nhẹ: “Ngài chết, ta phải làm sao bây giờ?”

Một câu vô cùng đơn giản như vậy đã áp chế được sự kích động của Từ Tình.

Nam tử đang ho khan không ngừng dần dần bình ổn hơi thở, biểu cảm dữ tợn trên mặt cũng thu liễm rất nhiều, thản nhiên quét mắt qua Lâm Dược một cái, đứng dậy bước đi.

Trình Song Ngân khoác tay y, đi theo sau.

Lâm Dược mắt thấy hai người bọn họ thân mật như thế, ngực tất nhiên là đau đớn không thôi, há miệng, rốt cục kêu lên tiếng: “Từ Tình!”

Từ Tình dừng bước nhưng không quay đầu lại.

Ngược lại Trình Song Ngân quay đầu, chuẩn xác hướng về phía cậu, ý vị thâm trường cười một cái.

Rồi sau đó vang lên tiếng đóng cửa.

Lâm Dược cắn chặt răng, cảm giác ngực nhức nhối ê ẩm, khó chịu vô cùng. Cho dù mới vừa rồi bị bóp cổ, cũng không thống khổ bằng lúc này.

Rõ ràng không nên ghen.

Hiểu lầm giữa cậu và Từ Tình còn chưa được cởi bỏ.

Nhưng lại không nhịn được nghiến chặt răng, tức giận muốn chết.

Đối đãi với cậu như tình nhân cũ, sống chết không chịu tin cậu thì thôi đi, bây giờ lại cùng nam sủng ở đây dây dưa qua lại, thật sự đáng giận!

Lâm Dược vốn bị nội thương, vừa rồi còn bị bóp suýt chết, sau khi tức giận một hồi thì cũng mệt, mơ mơ màng màng ngủ.

Sau đó lại bị âm thanh kỳ quái đánh thức.

Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đen như mực, có lẽ đã nửa đêm rồi.

Hai tay của cậu vẫn bị xích sắt khóa chặt, không thể động đậy, chỉ nghe âm thanh kia càng lúc càng vang, dần trở nên rõ ràng, tựa hồ có ai đó đè nén tiếng rên rỉ trầm thấp đứt quãng, giống như thống khổ đến cực điểm, lại như vui mừng vạn phần.

Mà chất giọng mềm nhẹ kia cũng rất đặc thù, nghe qua một lần tuyệt sẽ không quên.

Là Trình Song Ngân!

Lâm Dược trong lòng chợt nảy, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh.

Cậu tuy rằng chậm chạp nhưng cũng không phải đồ đần, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra. Âm thanh kia ở ngay cách vách, rõ ràng chính là cố ý kêu cho cậu nghe.

Thì ra Từ Tình đúng là muốn tra tấn cậu.

Tiếng vang ám muội không ngừng truyền vào tai, Lâm Dược thất thần trừng to mắt, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân phát run.

Cậu toàn tâm toàn ý thích Từ Tình, luôn tin tưởng có một ngày sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện, hóa giải hiểu lầm, bất kể bị đối đãi thế nào cũng không sợ hãi, chỉ có loại khổ hình này… cậu tuyệt đối không chịu đựng được.

“A… A…” Thanh âm cách vách càng ngày càng cao, giống như gần trong gang tấc.

Lâm Dược gắt gao cắn môi dưới, liều mạng khẽ động hai tay đang bị xích. Chỉ một chút nữa là che được lỗ tai lại, nhưng cậu ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được.

Lồng ngực run rẩy đến phát đau.

Cái gọi là vạn tiễn xuyên tâm, chỉ sợ cũng không gì hơn cái này.

Cậu cái gì cũng không muốn nghe, cái gì cũng không muốn nghĩ, trong đầu lại cứ hiện ra rất nhiều hồi ức. Khi Từ Tình mỉm cười, khi Từ Tình nhíu mày, khi Từ Tình nói thích mình.

Từ Tình Từ Tình Từ Tình.

Mấy hôm trước Từ Tình còn cùng mình hoan ái triền miên, mà bây giờ…

Nhu tình mật ý hôm nào, giờ phút này lại trở thành thuốc độc.

Lâm Dược nhắm mắt, hốt hoảng nghĩ, Từ Tình thật sự thích mình sao? Nếu y từng động chân tình, vậy sao còn tra tấn mình như vậy?

Y chắc chắn hận cậu tận xương mới nghĩ ra được phương pháp độc ác thế này.

Trên gương mặt lạnh lẽo của Lâm Dược toàn là nước.

Cổ tay bị dây xích mài rách da, máu chảy ra đỏ thẫm, miệng vừa đắng vừa chát, tràn ngập mùi máu nồng đậm.

Mà tiếng vang đáng sợ kia còn đang tiếp diễn.

Lâm Dược không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cao giọng hét to, muốn dùng thanh âm của mình che đậy tiếng rên rỉ cách vách. Hai mắt cậu trống rỗng vô thần, chỉ không ngừng lặp lại tên Từ Tình, một lần rồi một lần kêu đến tê tâm liệt phế: “Ta là thật tâm!”

… kêu đến khàn cả giọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện