Toàn bộ tháng chín, nhờ vào biểu hiện rất tốt trong cuộc tranh tài của Lê Ngữ Băng, nhân khí kịch liệt tăng lên.
Đường Tuyết có điểm nhìn không nổi nữa, cảm giác có rất nhiều người, thật nhiều người đối với khúc côn cầu hoàn toàn không biết gì đều đang truy tìm Lê Ngữ Băng rồi. Có những hoàng ngưu(*) bắt đầu trục lợi bằng những tấm vé vào xem tranh tài của đội Kiêu Long Trung Quốc, cái này đối với những cuộc thi đấu thông thường đúng là hiếm thấy. Sau đó Lê Ngữ Băng một lần được lên trang bìa của một tạp chí, tạp chí kia liền nhanh chóng bán hết.
(*) hoàng ngưu: những kẻ cơ hội
Lê Ngữ Băng dọc theo đường đi sẽ bị bao vây bốn phía, đến lớp học sẽ bị nằm vùng, đi ra ngoài nhất định phải mang khẩu trang, thật vất vả mới có một cơ hội cùng Đường Tuyết hẹn hò, giống như người nổi tiếng đi hẹn hò bí mật vậy.
Vẫn là Đường Tuyết đầu óc lanh lợi, mua hai cái khăn trùm đầu Spider Man che luôn được toàn bộ khuôn mặt, mỗi người một cái, bộ dáng như vậy nghênh ngang đi giữa đường, vạn chúng nhìn chăm chú, dọa cả con chó lang thang, có thể làm một đứa trẻ đang khóc cũng phải im bặt, đều không đáng kể.
Chẳng qua, thời điểm bước vào cửa ngân hàng, bảo an liền dùng một ánh mắt đề phòng nhìn bọn họ, khiến cho hai người có chút lúng túng.
Hơn nữa, lúc hôn môi trước tiên còn phải tháo khăn trùm đầu ra...
Tháo khăn trùm đầu xuống, Đường Tuyết chứng kiến Lê Ngữ Băng tóc rối tung rối mù, bộ dạng ngu ngu ngốc ngốc, cô nhịn không được liền cười ra tiếng.
"Lê Ngữ Băng, cậu bây giờ giống một cây nấm tinh." Đường Tuyết nói.
Lê Ngữ Băng có chút buồn bực, cúi đầu làm bộ muốn hôn, Đường Tuyết nghiêng đi đầu, đặc biệt nghiêm túc nói: "Không, tớ không thể hôn một cây nấm."
Lê Ngữ Băng: = =
Cảm giác thời gian này không có cách nào qua.
...
Thời gian này đối với hai người đều không tính là dễ dàng gì, ngược lại câu lạc bộ bên kia từ trên xuống dưới đều tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả, bọn hắn rốt cuộc cũng bồi dưỡng được một cuộc thi đấu thể thao giá trị cùng giá trị thương nghiệp tổng thể trở thành băng cầu đại minh tinh! Đợi một thời gian nữa, cậu ấy nhất định có thể trở thành vận động viên băng cầu siêu sao số một Trung Quốc!
Câu lạc bộ từ trên xuống dưới, đối với cậu lòng tin tràn đầy.
Lê Ngữ Băng đã có chuyên môn được đưa vào hoạt động đoàn đội, đoàn đội xét cho cậu hai cái hợp tác thương nghiệp, qua không bao lâu, Lê Ngữ Băng liền thu được hai bút tiền lương.
Cậu đem thẻ ngân hàng của mình đưa cho Đường tuyết, "Sau này cậu muốn mua cái gì thì mua."
Đường Tuyết hỏi: "Vậy còn cậu?"
"Cậu mua cho tớ."
"Lê Ngữ Băng, cậu thật biết làm ăn, đến lúc thẻ ngân hàng không còn tiền, tớ còn phải trợ cấp vào bên trong, đúng không?" Đường Tuyết nói xong, dùng điện thoại đăng nhập vào tài khoản ngân hàng của Lê Ngữ Băng, kiểm tra một chút số dư còn lại.
Nhìn thấy số dư còn lại ở cột kia cùng một chuỗi các con số sau đó, cô ngẩn người, buông tay, điện thoại rơi xuống đất.
Lê Ngữ Băng khom người nhặt điện thoại lên, thả lại trong tay cô.
"Lê Ngữ Băng " Đường tuyết mấp máy miệng, hỏi, "Số tiền này, là chính đáng có được sao?"
Lê Ngữ Băng gõ đầu của cô, "Đương nhiên rồi "
"Cũng đúng" Đường Tuyết gật gật đầu, "Buôn ma túy làm gì có tiền nhanh như thế."
Lê Ngữ Băng dở khóc dở cười, đem cô kéo vào trong lòng xoa xoa đầu, nói: "Sau này tiền của tớ đều cho cậu dùng."
Đường tuyết trong lòng ngọt ngào muốn nổi lên bong bóng, ngoài miệng lại nói: "Ách, thật muốn kết giao với nhiều bạn trai như vậy."
Lê Ngữ Băng tức giận tới mức mắt trợn trắng. Cậu cắn răng, sát bên tai cô thấp giọng nói: "Cậu đợi đấy."
"Hả?"
"Đợi sau này tớ giáo dục cậu." Ngữ khí có chút ý vị thâm trường.
——
Đường Tuyết trải qua kiên trì không ngừng mặt dày vô sỉ cùng nhõng nhẽo, rốt cuộc cũng thuyết phục được mẹ của cô, cho Lê Ngữ Băng đến nhà thăm hỏi. Thời điểm mẹ cô đáp ứng, Đường Tuyết có chút lo lắng, hỏi: "Cái kia, bố có phản đối không ạ?"
"Ông ấy phản đối không có hiệu quả. Mẹ sẽ cho ông ấy biết, cái nhà này là ai làm chủ."
...
Lễ quốc khánh, Lê Ngữ Băng dành ra một ngày rưỡi ngày nghỉ, chuẩn bị đi thăm hỏi bố mẹ vợ. Trước khi đi, về nhà mình một chuyến.
Mẹ Lê sớm đã biết chuyện, lễ vật đều đã chuẩn bị xong, sau đó hai vợ chồng làm cho Lê Ngữ Băng một buổi tọa đàm nhỏ, trọng điểm truyền dạy cách lấy lòng bố mẹ vợ.
"Ít nói chuyện, nói nhiều không ổn, lại càng không được tranh cãi."
"Cũng không thể một câu cũng không nói, đần độn giống như một đứa ngốc."
"Tay chân chịu khó chút, đừng thực sự đem bản thân trở thành khách."
"Cũng không thể ân cần quá mức, lộ ra láu cá."
"Trước mặt trưởng bối không cho phép lộn xộn hay nói giỡn."
"Đương nhiên vẫn phải duy trì cảm giác hài hước."
"Kiêng kỵ nhất chính là khoác lác."
"Quá khiêm tốn cũng sẽ làm cho người ta phản cảm."
"Không được chơi điện thoại."
"Đừng quên thông báo cho bố mẹ chút tin tức."
Hai người ông một lời tôi một câu, Lê Ngữ Băng cảm giác như trong đầu có một con ong mật ra ra vào vào.
Thật vất vả mới được giải thoát, cậu mang theo bao lớn bao nhỏ lễ vật lên đường, à không, ra cửa.
...
Đường Tuyết đang ở trong nhà xem tivi, bố mẹ cô ở trong phòng bếp bận rộn, vừa nấu cơm vừa nói chuyện phiếm. Chẳng qua lực chú ý của cô cũng không có ở trên TV, thời điểm chuông cửa vang lên, cô từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhảy nhảy tới cửa, nhìn thấy khuôn mặt của Lê Ngữ Băng trên màn hình, cười híp mắt gọi cậu: "Lê Ngữ Băng?"
"Ừ, Đường Tuyết." Lê Ngữ Băng có chút nghiêm túc.
"Cậu nói vài lời dễ nghe tớ mới mở cửa cho cậu."
Lê Ngữ Băng cười, bộ mặt đang căng cứng liền xuất hiện đường cong trở nên nhu hòa sinh động, cậu nhỏ giọng nói, "Đừng quậy."
Đường Tuyết ấn xuống mở khóa, quay đầu chạy vào phòng bếp: "Hai vị, lên đây nhìn con rể haaaa...!"
Đường hiệu trưởng liếc mắt.
Lê Ngữ Băng đi vào rất nhanh, mẹ Đường đem Đường hiệu trưởng kéo ra tiếp đón Lê Ngữ Băng, Đường hiệu trưởng toàn bộ quá trình đều mang khuôn mặt lạnh lùng.
Hai bên hàn huyên một chút, mẹ Đường nói: "Lê Ngữ Băng cháu ngồi trước xuống, dì vào nấu đồ ăn, lát sau liền quay lại ngay... Ông xã " mẹ Đường quay đầu gọi Đường hiệu trưởng "Ông đi siêu thị gia viên Lục sắc ở tiểu khu đối diện mua nước muối vịt cùng đậu rang."
"Ừ." Đường hiệu trưởng gật đầu.
Lê Ngữ Băng nói: "Để cháu và Đường Tuyết đi?"
"Không cần, cháu cứ ngồi đây. Đường Tuyết, lấy đồ cho Ngữ Băng ăn."
Đường Tuyết đem đồ ăn vặt trong hộp ra, lại rót cho lê Ngữ Băng ly nước, cười hì hì nói: "Băng ca, mời uống trà."
Lê Ngữ Băng ngồi nghiêm chỉnh, mím môi, cười khá rụt rè.
Sau đó Đường Tuyết phát hiện bố cô đang luống cuống ở cửa ra vào, hết lục hộp chìa khóa lại mò quần áo, cô hỏi: "Bố, sao vậy ạ?"
"Không tìm thấy thẻ ra vào cổng."
"Bố lấy của con đi ạ."
"Ừ, của con để đâu?"
"Ở trong cái túi xách kia ạ." Đường Tuyết chỉ chỉ cái giá treo quần áo, chỗ đó treo túi xách.
Đường hiệu trưởng lấy xuống mở túi ra, ông nghĩ là thẻ ra vào nằm ở túi bên trong, thò tay móc móc. Kết quả không tìm thấy thẻ ra vào, chỉ mò ra một một tờ hóa đơn nhỏ, giấy trắng mực đen đóng giấu.
Ông tùy ý nhìn lướt qua cái hóa đơn nhỏ kia, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Sân bay tính theo thời gian thu phí phòng, phòng đôi. Người ký tên: Lê Ngữ Băng.
*edit by jamjam1230
Đường Tuyết có điểm nhìn không nổi nữa, cảm giác có rất nhiều người, thật nhiều người đối với khúc côn cầu hoàn toàn không biết gì đều đang truy tìm Lê Ngữ Băng rồi. Có những hoàng ngưu(*) bắt đầu trục lợi bằng những tấm vé vào xem tranh tài của đội Kiêu Long Trung Quốc, cái này đối với những cuộc thi đấu thông thường đúng là hiếm thấy. Sau đó Lê Ngữ Băng một lần được lên trang bìa của một tạp chí, tạp chí kia liền nhanh chóng bán hết.
(*) hoàng ngưu: những kẻ cơ hội
Lê Ngữ Băng dọc theo đường đi sẽ bị bao vây bốn phía, đến lớp học sẽ bị nằm vùng, đi ra ngoài nhất định phải mang khẩu trang, thật vất vả mới có một cơ hội cùng Đường Tuyết hẹn hò, giống như người nổi tiếng đi hẹn hò bí mật vậy.
Vẫn là Đường Tuyết đầu óc lanh lợi, mua hai cái khăn trùm đầu Spider Man che luôn được toàn bộ khuôn mặt, mỗi người một cái, bộ dáng như vậy nghênh ngang đi giữa đường, vạn chúng nhìn chăm chú, dọa cả con chó lang thang, có thể làm một đứa trẻ đang khóc cũng phải im bặt, đều không đáng kể.
Chẳng qua, thời điểm bước vào cửa ngân hàng, bảo an liền dùng một ánh mắt đề phòng nhìn bọn họ, khiến cho hai người có chút lúng túng.
Hơn nữa, lúc hôn môi trước tiên còn phải tháo khăn trùm đầu ra...
Tháo khăn trùm đầu xuống, Đường Tuyết chứng kiến Lê Ngữ Băng tóc rối tung rối mù, bộ dạng ngu ngu ngốc ngốc, cô nhịn không được liền cười ra tiếng.
"Lê Ngữ Băng, cậu bây giờ giống một cây nấm tinh." Đường Tuyết nói.
Lê Ngữ Băng có chút buồn bực, cúi đầu làm bộ muốn hôn, Đường Tuyết nghiêng đi đầu, đặc biệt nghiêm túc nói: "Không, tớ không thể hôn một cây nấm."
Lê Ngữ Băng: = =
Cảm giác thời gian này không có cách nào qua.
...
Thời gian này đối với hai người đều không tính là dễ dàng gì, ngược lại câu lạc bộ bên kia từ trên xuống dưới đều tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả, bọn hắn rốt cuộc cũng bồi dưỡng được một cuộc thi đấu thể thao giá trị cùng giá trị thương nghiệp tổng thể trở thành băng cầu đại minh tinh! Đợi một thời gian nữa, cậu ấy nhất định có thể trở thành vận động viên băng cầu siêu sao số một Trung Quốc!
Câu lạc bộ từ trên xuống dưới, đối với cậu lòng tin tràn đầy.
Lê Ngữ Băng đã có chuyên môn được đưa vào hoạt động đoàn đội, đoàn đội xét cho cậu hai cái hợp tác thương nghiệp, qua không bao lâu, Lê Ngữ Băng liền thu được hai bút tiền lương.
Cậu đem thẻ ngân hàng của mình đưa cho Đường tuyết, "Sau này cậu muốn mua cái gì thì mua."
Đường Tuyết hỏi: "Vậy còn cậu?"
"Cậu mua cho tớ."
"Lê Ngữ Băng, cậu thật biết làm ăn, đến lúc thẻ ngân hàng không còn tiền, tớ còn phải trợ cấp vào bên trong, đúng không?" Đường Tuyết nói xong, dùng điện thoại đăng nhập vào tài khoản ngân hàng của Lê Ngữ Băng, kiểm tra một chút số dư còn lại.
Nhìn thấy số dư còn lại ở cột kia cùng một chuỗi các con số sau đó, cô ngẩn người, buông tay, điện thoại rơi xuống đất.
Lê Ngữ Băng khom người nhặt điện thoại lên, thả lại trong tay cô.
"Lê Ngữ Băng " Đường tuyết mấp máy miệng, hỏi, "Số tiền này, là chính đáng có được sao?"
Lê Ngữ Băng gõ đầu của cô, "Đương nhiên rồi "
"Cũng đúng" Đường Tuyết gật gật đầu, "Buôn ma túy làm gì có tiền nhanh như thế."
Lê Ngữ Băng dở khóc dở cười, đem cô kéo vào trong lòng xoa xoa đầu, nói: "Sau này tiền của tớ đều cho cậu dùng."
Đường tuyết trong lòng ngọt ngào muốn nổi lên bong bóng, ngoài miệng lại nói: "Ách, thật muốn kết giao với nhiều bạn trai như vậy."
Lê Ngữ Băng tức giận tới mức mắt trợn trắng. Cậu cắn răng, sát bên tai cô thấp giọng nói: "Cậu đợi đấy."
"Hả?"
"Đợi sau này tớ giáo dục cậu." Ngữ khí có chút ý vị thâm trường.
——
Đường Tuyết trải qua kiên trì không ngừng mặt dày vô sỉ cùng nhõng nhẽo, rốt cuộc cũng thuyết phục được mẹ của cô, cho Lê Ngữ Băng đến nhà thăm hỏi. Thời điểm mẹ cô đáp ứng, Đường Tuyết có chút lo lắng, hỏi: "Cái kia, bố có phản đối không ạ?"
"Ông ấy phản đối không có hiệu quả. Mẹ sẽ cho ông ấy biết, cái nhà này là ai làm chủ."
...
Lễ quốc khánh, Lê Ngữ Băng dành ra một ngày rưỡi ngày nghỉ, chuẩn bị đi thăm hỏi bố mẹ vợ. Trước khi đi, về nhà mình một chuyến.
Mẹ Lê sớm đã biết chuyện, lễ vật đều đã chuẩn bị xong, sau đó hai vợ chồng làm cho Lê Ngữ Băng một buổi tọa đàm nhỏ, trọng điểm truyền dạy cách lấy lòng bố mẹ vợ.
"Ít nói chuyện, nói nhiều không ổn, lại càng không được tranh cãi."
"Cũng không thể một câu cũng không nói, đần độn giống như một đứa ngốc."
"Tay chân chịu khó chút, đừng thực sự đem bản thân trở thành khách."
"Cũng không thể ân cần quá mức, lộ ra láu cá."
"Trước mặt trưởng bối không cho phép lộn xộn hay nói giỡn."
"Đương nhiên vẫn phải duy trì cảm giác hài hước."
"Kiêng kỵ nhất chính là khoác lác."
"Quá khiêm tốn cũng sẽ làm cho người ta phản cảm."
"Không được chơi điện thoại."
"Đừng quên thông báo cho bố mẹ chút tin tức."
Hai người ông một lời tôi một câu, Lê Ngữ Băng cảm giác như trong đầu có một con ong mật ra ra vào vào.
Thật vất vả mới được giải thoát, cậu mang theo bao lớn bao nhỏ lễ vật lên đường, à không, ra cửa.
...
Đường Tuyết đang ở trong nhà xem tivi, bố mẹ cô ở trong phòng bếp bận rộn, vừa nấu cơm vừa nói chuyện phiếm. Chẳng qua lực chú ý của cô cũng không có ở trên TV, thời điểm chuông cửa vang lên, cô từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhảy nhảy tới cửa, nhìn thấy khuôn mặt của Lê Ngữ Băng trên màn hình, cười híp mắt gọi cậu: "Lê Ngữ Băng?"
"Ừ, Đường Tuyết." Lê Ngữ Băng có chút nghiêm túc.
"Cậu nói vài lời dễ nghe tớ mới mở cửa cho cậu."
Lê Ngữ Băng cười, bộ mặt đang căng cứng liền xuất hiện đường cong trở nên nhu hòa sinh động, cậu nhỏ giọng nói, "Đừng quậy."
Đường Tuyết ấn xuống mở khóa, quay đầu chạy vào phòng bếp: "Hai vị, lên đây nhìn con rể haaaa...!"
Đường hiệu trưởng liếc mắt.
Lê Ngữ Băng đi vào rất nhanh, mẹ Đường đem Đường hiệu trưởng kéo ra tiếp đón Lê Ngữ Băng, Đường hiệu trưởng toàn bộ quá trình đều mang khuôn mặt lạnh lùng.
Hai bên hàn huyên một chút, mẹ Đường nói: "Lê Ngữ Băng cháu ngồi trước xuống, dì vào nấu đồ ăn, lát sau liền quay lại ngay... Ông xã " mẹ Đường quay đầu gọi Đường hiệu trưởng "Ông đi siêu thị gia viên Lục sắc ở tiểu khu đối diện mua nước muối vịt cùng đậu rang."
"Ừ." Đường hiệu trưởng gật đầu.
Lê Ngữ Băng nói: "Để cháu và Đường Tuyết đi?"
"Không cần, cháu cứ ngồi đây. Đường Tuyết, lấy đồ cho Ngữ Băng ăn."
Đường Tuyết đem đồ ăn vặt trong hộp ra, lại rót cho lê Ngữ Băng ly nước, cười hì hì nói: "Băng ca, mời uống trà."
Lê Ngữ Băng ngồi nghiêm chỉnh, mím môi, cười khá rụt rè.
Sau đó Đường Tuyết phát hiện bố cô đang luống cuống ở cửa ra vào, hết lục hộp chìa khóa lại mò quần áo, cô hỏi: "Bố, sao vậy ạ?"
"Không tìm thấy thẻ ra vào cổng."
"Bố lấy của con đi ạ."
"Ừ, của con để đâu?"
"Ở trong cái túi xách kia ạ." Đường Tuyết chỉ chỉ cái giá treo quần áo, chỗ đó treo túi xách.
Đường hiệu trưởng lấy xuống mở túi ra, ông nghĩ là thẻ ra vào nằm ở túi bên trong, thò tay móc móc. Kết quả không tìm thấy thẻ ra vào, chỉ mò ra một một tờ hóa đơn nhỏ, giấy trắng mực đen đóng giấu.
Ông tùy ý nhìn lướt qua cái hóa đơn nhỏ kia, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Sân bay tính theo thời gian thu phí phòng, phòng đôi. Người ký tên: Lê Ngữ Băng.
*edit by jamjam1230
Danh sách chương