Có thể chịu chết chứ không chịu nhục, nói thật lão Đặng rất muốn đem bàn phím trong tay đập lên mặt Lê Ngữ Băng. Có điều cân nhắc đến cái thể trạng sai biệt của hai người, hắn liền tỉnh táo mà giết chết cái ý nghĩ này
Đông đông đông —— có người gõ cửa.
Lê Ngữ Băng cất giọng nói: "Mời vào."
Cửa mở một đường nhỏ, Tưởng Thế Giai ló đầu vào, nhìn thấy Lê Ngữ Băng, liền bước vào phòng: "Băng ca, cậu trở về, tôi liền tới nhìn xem cậu thành cái bộ dạng gì rồi."
Lê Ngữ Băng híp mắt cười, vừa muốn mở miệng, lão Đặng đột nhiên hỏi Tưởng Thế Giai: "Cậu có bạn gái sao?"
Tưởng Thế Giai sững sờ: "A? Không có, sao lại hỏi như vậy....
"Cậu cái đồ ti tiện nhân loại không có bạn gái, không xứng cùng Băng Thần của chúng ta nói chuyện."
"Mẹ kiếp...." Tưởng Thế Giai nhịn không được mắng một câu, sau đó liền nhìn thấy nụ cười trên mặt của Lê Ngữ Băng, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vì vậy hỏi: "Băng ca, cậu sẽ không hôm nay mới cùng với chị dâu xác định quan hệ chứ?"
Lê Ngữ Băng thu lại bớt nụ cười, có chút lúng túng, giả bộ như cái gì đều không nghe thấy, ngưỡng cổ uống một hớp bia.
Tưởng Thế Giai vui vẻ: "Nháo nửa ngày, lão nhân gia ngài trước giờ giày vò đến giày vò đi, đều là thả pháo lép à? Tôi quang ming chính đại gọi chị dâu bao lâu nay, cậu không thấy làm tôi thất vọng sao?"
Lão Đặng ôm lấy cái bụng tròn vo ở đằng kia cười, "Ngã khứ (1)! Không ngờ chính cậu hôm nay cũng là mới thoát kiếp độc thân? Lê Ngữ Băng, cậu thế mà lại giả bộ bắt nạt tôi, tôi phải chụp ảnh cậu khỏa thân rồi đăng lên mạng!"
(1) Ngã khứ: mình tra từ này ở đâu cũng thấy nói mang nghĩa "tôi đi", mà ghép vô thì không hợp nên mình giữ nguyên bản gốc. Bạn nào biết nghĩa của nó thì góp ý cho mình nhé.
Lê Ngữ Băng chỉ chỉ cửa ra vào, lặng yên nhìn Tưởng Thế Giai.
"Dùng xong liền ném, thứ đàn ông phụ lòng." Tưởng Thế Giai khiển trách một câu, cũng không dám thật sự chọc giận Băng ca, dù sao hắn còn muốn lấy làm cho chị dâu cho giới thiệu cái khuê mật cái gì đấy... Vì vậy liền ngoan ngoãn rời đi.
Đêm nay lê Ngữ Băng hầu như không ngủ được, sáng hôm sau rời giường cũng không một chút khó khăn, mang tinh khí mười phần đi tìm Đường Tuyết cùng nhau tập thể dục buổi sáng.
Lúc hai người gặp mặt, Lê Ngữ Băng muốn nắm tay Đường Tuyết, Đường Tuyết lại tránh đi.
Lê Ngữ Băng ngực đầy căng thẳng, hỏi: "Cậu hối hận rồi hả?"
"Lê Ngữ Băng, " Đường Tuyết liếc nhìn xung quanh một cái, "Cậu bây giờ fan hâm mộ nhiều lắm, khắp nơi đều là mắt của bọn họ. Chúng ta ít tiếp xúc một chút, nơi công cộng đừng để cho người nhìn ra, hiểu không?"
Lê Ngữ Băng nhẹ nhàng thở ra. Lúc sau lại có chút buồn bực, bất đắc dĩ gật đầu.
Bạn gái chỉ có thể nhìn không thể đụng, Lê Ngữ Băng nghẹn khuất thực sự. Hai người đi dọc theo con đường, cậu thế mà luôn nhìn chằm chằm vào cô, Đường Tuyết trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt của cậu, liền để ý thấy lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm như vậy, bộ dáng kia giống như muốn đem cô nuốt luôn vậy.
——
Tiết học đầu tiên trong buổi sáng của Đường Tuyết là Toán cao cấp. Cô cùng Hạ Mộng Hoan cùng nhau học tiết Toán cao cấp, lúc tan học lại gặp được Liêu Chấn Vũ cũng học cùng tần. Liêu Chấn Vũ đem hai người kéo ra bên ngoài, tìm chỗ không có người, liền nói: "Lão đại, tôi nghe nói cậu cùng Lê ——" nói đến đây, đột nhiên một tay ngăn bên cạnh miệng, thanh âm ép tới cực thấp, "Cậu cùng Lê Ngữ Băng ở bên nhau rồi?"
Đường tuyết dùng đầu ngón tay gãi cổ, quay mặt đi cười, gật gật đầu.
Liêu Chấn Vũ nhìn thấy lão đại bởi vì lo lắng mà chớp chớp đôi mắt to, bởi vì thẹn thùng mà trên mặt hiện lên một tầng nhàn nhạt đỏ ửng, hắn đột nhiên không thích ứng nổi.
"Tôi,..trời ơi!" Liêu Chấn vũ khoa trương mà trừng lớn hai mắt, "Lão đại, sao cậu lại biến thành bộ dạng như vậy rồi hả? Đàn bà chít chít đấy! Không, đây không phải là thật! Cậu mau đưa cái uy phong lẫm liệt lão đại trả lại cho tôi! A! Sao vậy có thể như vậy? Sự trong sạch chết rồi hả? Lão thần vô năng, lão thần thực xin lỗi tiên đế..." Nói rồi còn dùng tay áo lau nước mắt.
Đường tuyết: "........."
Giỏi làm trò! Đường Tuyết phẩy tay, quay người qua Hạ Mộng Hoan nói: "Quá ồn ào, lôi ra ngoài chém đi."
"Tuân lệnh!" Hạ Mộng Hoan gật đầu một cái, cười hì hì kéo cánh tay Liêu Chấn Vũ, "Đại vương, ta xin trước gian - sau sát!"
Liêu chấn vũ: "........."
Đường tuyết: "Mộng phi vui vẻ là được rồi."
Liêu Chấn Vũ mặt đỏ bừng, vẻ mặt ngốc nghếch bị Hạ Mộng Hoan kéo đi, sau khi đi xa, sắc mặt hắn thoáng khôi phục, oán giận nói nói: "Ngươi sau này không cần làm loạn."
Hạ Mộng Hoan giải thích: "Đại vương phải đi tập luyện, không có thời gian cùng chúng ta chơi."
"Ta nói không phải cái này!" Ta là muốn nói đến cái trước đó, con gái sao lại ăn nói như vậy, thật muốn chết mà.
Hạ Mộng Hoan buông hắn ra, "Ngươi quá bệnh!
Liêu Chấn Vũ đi bên cạnh cô, còn muốn nói thêm, xoắn xuýt trong chốc lát, nghĩ đến Hạ Mộng Hoan tính tình không bình thường, hắn lại vịn trán buông tha cho.
——
Buổi tối sau khi huấn luyện, Đường Tuyết theo Lê Ngữ Băng đi phòng tự học. Ở cạnh Lê Ngữ Băng một thời gian, trên người cô cũng bắt đầu toả ra hương vị của một thanh niên ưu tú. Cái này nếu mà là trước kia, Đường Tuyết khẳng định không dám tưởng tượng bản thân vậy mà một ngày kia sẽ trở thành người như vậy, chiếu cố đến việc học, đức trí phát triển toàn diện, có thể hù chết người.
Đây đều là ảnh hưởng của Lê Ngữ Băng mang lại cho cô. Đường Tuyết có chút hiếu kỳ bản thân mình đối với lê Ngữ Băng có tạo ra ảnh hưởng hay không, vì vậy liền hỏi: "Lê Ngữ Băng, cậu cảm thấy ở cạnh tớ lâu như vậy bản thân có thay đổi gì không?"
"Tớ trước kia là một cái người đứng đắn." Lê Ngữ Băng nói xong liền dừng. Cậu đột nhiên có chút cảm khái. Lúc này chưa được bao lâu, bản thân đã bị Đường Tuyết biến thành cái dạng gì rồi...
Thật ra không chỉ riêng cậu, những người xung quanh Đường Tuyết, đều không có ai bình thường.
Cái người này, khí độc là lớn đến bao nhiêu.
Đường tuyết híp mắt nhìn Lê Ngữ Băng, ánh mắt còn rất nguy hiểm: "Lê Ngữ Băng, tớ có thể trở thành một thanh niên ưu tú, thực chất bên trong tớ có gien ưu tú; cậu cảm thấy bản thân trở nên không đứng đắn, rõ ràng là do cậu vốn không phải người đứng đắn."
Lê Ngữ Băng nhìn bộ dạng kiêu ngạo trẻ con của cô, cậu không chỉ không tức giận, ngược lại còn đem Đường Tuyết ấn vào trong ngực ôm ấp một trận.
Hai người đi vào khu tự học, Đường Tuyết ở cửa ra vào 101 nhìn thoáng qua, cảm thấy người bên trong không nhiều lắm, có thể vào, cô đang muốn đi vào, Lê Ngữ Băng đột nhiên kéo một cái.
Đem cô kéo vào phòng học bên cạnh trong thang lầu trong.
Sau đó, không chờ cô kịp phản ứng, hoàn toàn đem cô ôm hết vào lòng.
Trong cầu thang rất đen, Đường Tuyết lại càng hoảng sợ, trái tim đập bịch bịch bịch, vừa khẩn trương lại kích thích, cô toan đẩy cậu ra, "Này..."
Lê Ngữ Băng ôm sát không tha, bên tai cô thở dài, "Một ngày." Giọng nói có vài phần tủi thân.
Một ngày, cũng không thể đụng một cái. Trong tưởng tượng là ban đầu ôm ấp hôn hít rồi sau đó nâng cao lên, thực tế thì một đầu ngón tay cũng không được sờ tới. Cái này so với tưởng tượng chênh lệch có chút lớn.
Đường Tuyết an tĩnh lại, ghé vào lòng ngực của cậu, sau đó liền ôm lấy cậu.
Mùi thơm trên cơ thể của Lê Ngữ Băng rất dễ chịu, sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, cậu ôm ấp vừa đủ rộng, cánh tay cũng dài, Đường Tuyết cảm giác cứ như vậy vùi ở trong lòng ngực của cậu, cũng thật thoải mái đấy.
Lê Ngữ Băng ôm cô, không an phận, lại dùng bờ môi đụng chạm lỗ tai của cô, sau đó cậu thử thăm dò, dời xuống.
Đường Tuyết mãnh liệt đẩy cậu ra, xoay người bước ra khỏi thang lầu.
Sau đó khi tự học, cả hai đều ra vẻ rất đạo mạo. Tư học xong, vẫn tiếp tục ra vẻ đạo mạo, hai người hai chiếc xe đạp trở về. Lê Ngữ Băng đạp xe cách Đường Tuyết không xa, một mực theo cô về dưới kí túc xa, lúc cô đỗ xe, cậu liền một chân chống trên đất, nhìn cô.
Đường tuyết đỗ xe được một lúc, đột nhiên gọi Lê Ngữ Băng: "Này, Lê Ngữ Băng."
"Hả?"
"Suýt nữa thì quên " Đường Tuyết đi qua, móc trong túi sách một cái hộp đưa cho cậu, "Ừ, bổ sung lễ vật cho cậu."
"Cái gì vậy?" Lê Ngữ Băng cầm cái hộp, cúi đầu muốn mở ra.
"Về rồi hãy mở."
Cậu ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô đã xoay người, đeo túi xách chạy đi.
Lê Ngữ Băng nhìn theo bóng lưng của cô, cười cười, đáy mắt dịu dàng như nước.
...
Trở lại ký túc xá, Lê Ngữ Băng mở cái hộp ra, nhìn thấy bên trong là huy chương vàng của Đường Tuyết lần này lúc tham gia trượt tốc độ quãng ngắn.
Trong lòng của cậu dường như được bọc thêm một tầng mật ong nồng đậm, ngọt đến độ muốn tan chảy luôn rồi.
Cậu đứng đó nhìn huy chương vàng, nở nụ cười một hồi lâu. Lão Đặng ở một bên chứng kiến, cảm thấy thật khiến cho người ta phải sợ hãi, vì vậy liền chụp hình lại gửi cho đám bạn cùng phòng xem qua, "Nhìn xem, nhìn xem, cái này là kết quả của việc yêu đương!"
Đám bạn cùng phòng điên cuồng gật đầu: "Đáng đời!"
"Yêu đương đem người biến thành quỷ, độc thân đem quỷ biến thành người!"
"Nói hay!"
Mẹ nó chứ, kỳ thật chúng ta cũng muốn được làm quỷ a!
Lê Ngữ Băng ngắm xong huy chương, ngọt ngào đăng lên weibo:
Lần đầu yêu đương, xin chỉ giáo.
...
Mười phút sau khi, Tưởng Thế Giai gọi điện thoại tới: "Băng ca, cậu đã quên đổi biệt hiệu rồi!"
*edit by jamjam1230
Đông đông đông —— có người gõ cửa.
Lê Ngữ Băng cất giọng nói: "Mời vào."
Cửa mở một đường nhỏ, Tưởng Thế Giai ló đầu vào, nhìn thấy Lê Ngữ Băng, liền bước vào phòng: "Băng ca, cậu trở về, tôi liền tới nhìn xem cậu thành cái bộ dạng gì rồi."
Lê Ngữ Băng híp mắt cười, vừa muốn mở miệng, lão Đặng đột nhiên hỏi Tưởng Thế Giai: "Cậu có bạn gái sao?"
Tưởng Thế Giai sững sờ: "A? Không có, sao lại hỏi như vậy....
"Cậu cái đồ ti tiện nhân loại không có bạn gái, không xứng cùng Băng Thần của chúng ta nói chuyện."
"Mẹ kiếp...." Tưởng Thế Giai nhịn không được mắng một câu, sau đó liền nhìn thấy nụ cười trên mặt của Lê Ngữ Băng, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vì vậy hỏi: "Băng ca, cậu sẽ không hôm nay mới cùng với chị dâu xác định quan hệ chứ?"
Lê Ngữ Băng thu lại bớt nụ cười, có chút lúng túng, giả bộ như cái gì đều không nghe thấy, ngưỡng cổ uống một hớp bia.
Tưởng Thế Giai vui vẻ: "Nháo nửa ngày, lão nhân gia ngài trước giờ giày vò đến giày vò đi, đều là thả pháo lép à? Tôi quang ming chính đại gọi chị dâu bao lâu nay, cậu không thấy làm tôi thất vọng sao?"
Lão Đặng ôm lấy cái bụng tròn vo ở đằng kia cười, "Ngã khứ (1)! Không ngờ chính cậu hôm nay cũng là mới thoát kiếp độc thân? Lê Ngữ Băng, cậu thế mà lại giả bộ bắt nạt tôi, tôi phải chụp ảnh cậu khỏa thân rồi đăng lên mạng!"
(1) Ngã khứ: mình tra từ này ở đâu cũng thấy nói mang nghĩa "tôi đi", mà ghép vô thì không hợp nên mình giữ nguyên bản gốc. Bạn nào biết nghĩa của nó thì góp ý cho mình nhé.
Lê Ngữ Băng chỉ chỉ cửa ra vào, lặng yên nhìn Tưởng Thế Giai.
"Dùng xong liền ném, thứ đàn ông phụ lòng." Tưởng Thế Giai khiển trách một câu, cũng không dám thật sự chọc giận Băng ca, dù sao hắn còn muốn lấy làm cho chị dâu cho giới thiệu cái khuê mật cái gì đấy... Vì vậy liền ngoan ngoãn rời đi.
Đêm nay lê Ngữ Băng hầu như không ngủ được, sáng hôm sau rời giường cũng không một chút khó khăn, mang tinh khí mười phần đi tìm Đường Tuyết cùng nhau tập thể dục buổi sáng.
Lúc hai người gặp mặt, Lê Ngữ Băng muốn nắm tay Đường Tuyết, Đường Tuyết lại tránh đi.
Lê Ngữ Băng ngực đầy căng thẳng, hỏi: "Cậu hối hận rồi hả?"
"Lê Ngữ Băng, " Đường Tuyết liếc nhìn xung quanh một cái, "Cậu bây giờ fan hâm mộ nhiều lắm, khắp nơi đều là mắt của bọn họ. Chúng ta ít tiếp xúc một chút, nơi công cộng đừng để cho người nhìn ra, hiểu không?"
Lê Ngữ Băng nhẹ nhàng thở ra. Lúc sau lại có chút buồn bực, bất đắc dĩ gật đầu.
Bạn gái chỉ có thể nhìn không thể đụng, Lê Ngữ Băng nghẹn khuất thực sự. Hai người đi dọc theo con đường, cậu thế mà luôn nhìn chằm chằm vào cô, Đường Tuyết trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt của cậu, liền để ý thấy lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm như vậy, bộ dáng kia giống như muốn đem cô nuốt luôn vậy.
——
Tiết học đầu tiên trong buổi sáng của Đường Tuyết là Toán cao cấp. Cô cùng Hạ Mộng Hoan cùng nhau học tiết Toán cao cấp, lúc tan học lại gặp được Liêu Chấn Vũ cũng học cùng tần. Liêu Chấn Vũ đem hai người kéo ra bên ngoài, tìm chỗ không có người, liền nói: "Lão đại, tôi nghe nói cậu cùng Lê ——" nói đến đây, đột nhiên một tay ngăn bên cạnh miệng, thanh âm ép tới cực thấp, "Cậu cùng Lê Ngữ Băng ở bên nhau rồi?"
Đường tuyết dùng đầu ngón tay gãi cổ, quay mặt đi cười, gật gật đầu.
Liêu Chấn Vũ nhìn thấy lão đại bởi vì lo lắng mà chớp chớp đôi mắt to, bởi vì thẹn thùng mà trên mặt hiện lên một tầng nhàn nhạt đỏ ửng, hắn đột nhiên không thích ứng nổi.
"Tôi,..trời ơi!" Liêu Chấn vũ khoa trương mà trừng lớn hai mắt, "Lão đại, sao cậu lại biến thành bộ dạng như vậy rồi hả? Đàn bà chít chít đấy! Không, đây không phải là thật! Cậu mau đưa cái uy phong lẫm liệt lão đại trả lại cho tôi! A! Sao vậy có thể như vậy? Sự trong sạch chết rồi hả? Lão thần vô năng, lão thần thực xin lỗi tiên đế..." Nói rồi còn dùng tay áo lau nước mắt.
Đường tuyết: "........."
Giỏi làm trò! Đường Tuyết phẩy tay, quay người qua Hạ Mộng Hoan nói: "Quá ồn ào, lôi ra ngoài chém đi."
"Tuân lệnh!" Hạ Mộng Hoan gật đầu một cái, cười hì hì kéo cánh tay Liêu Chấn Vũ, "Đại vương, ta xin trước gian - sau sát!"
Liêu chấn vũ: "........."
Đường tuyết: "Mộng phi vui vẻ là được rồi."
Liêu Chấn Vũ mặt đỏ bừng, vẻ mặt ngốc nghếch bị Hạ Mộng Hoan kéo đi, sau khi đi xa, sắc mặt hắn thoáng khôi phục, oán giận nói nói: "Ngươi sau này không cần làm loạn."
Hạ Mộng Hoan giải thích: "Đại vương phải đi tập luyện, không có thời gian cùng chúng ta chơi."
"Ta nói không phải cái này!" Ta là muốn nói đến cái trước đó, con gái sao lại ăn nói như vậy, thật muốn chết mà.
Hạ Mộng Hoan buông hắn ra, "Ngươi quá bệnh!
Liêu Chấn Vũ đi bên cạnh cô, còn muốn nói thêm, xoắn xuýt trong chốc lát, nghĩ đến Hạ Mộng Hoan tính tình không bình thường, hắn lại vịn trán buông tha cho.
——
Buổi tối sau khi huấn luyện, Đường Tuyết theo Lê Ngữ Băng đi phòng tự học. Ở cạnh Lê Ngữ Băng một thời gian, trên người cô cũng bắt đầu toả ra hương vị của một thanh niên ưu tú. Cái này nếu mà là trước kia, Đường Tuyết khẳng định không dám tưởng tượng bản thân vậy mà một ngày kia sẽ trở thành người như vậy, chiếu cố đến việc học, đức trí phát triển toàn diện, có thể hù chết người.
Đây đều là ảnh hưởng của Lê Ngữ Băng mang lại cho cô. Đường Tuyết có chút hiếu kỳ bản thân mình đối với lê Ngữ Băng có tạo ra ảnh hưởng hay không, vì vậy liền hỏi: "Lê Ngữ Băng, cậu cảm thấy ở cạnh tớ lâu như vậy bản thân có thay đổi gì không?"
"Tớ trước kia là một cái người đứng đắn." Lê Ngữ Băng nói xong liền dừng. Cậu đột nhiên có chút cảm khái. Lúc này chưa được bao lâu, bản thân đã bị Đường Tuyết biến thành cái dạng gì rồi...
Thật ra không chỉ riêng cậu, những người xung quanh Đường Tuyết, đều không có ai bình thường.
Cái người này, khí độc là lớn đến bao nhiêu.
Đường tuyết híp mắt nhìn Lê Ngữ Băng, ánh mắt còn rất nguy hiểm: "Lê Ngữ Băng, tớ có thể trở thành một thanh niên ưu tú, thực chất bên trong tớ có gien ưu tú; cậu cảm thấy bản thân trở nên không đứng đắn, rõ ràng là do cậu vốn không phải người đứng đắn."
Lê Ngữ Băng nhìn bộ dạng kiêu ngạo trẻ con của cô, cậu không chỉ không tức giận, ngược lại còn đem Đường Tuyết ấn vào trong ngực ôm ấp một trận.
Hai người đi vào khu tự học, Đường Tuyết ở cửa ra vào 101 nhìn thoáng qua, cảm thấy người bên trong không nhiều lắm, có thể vào, cô đang muốn đi vào, Lê Ngữ Băng đột nhiên kéo một cái.
Đem cô kéo vào phòng học bên cạnh trong thang lầu trong.
Sau đó, không chờ cô kịp phản ứng, hoàn toàn đem cô ôm hết vào lòng.
Trong cầu thang rất đen, Đường Tuyết lại càng hoảng sợ, trái tim đập bịch bịch bịch, vừa khẩn trương lại kích thích, cô toan đẩy cậu ra, "Này..."
Lê Ngữ Băng ôm sát không tha, bên tai cô thở dài, "Một ngày." Giọng nói có vài phần tủi thân.
Một ngày, cũng không thể đụng một cái. Trong tưởng tượng là ban đầu ôm ấp hôn hít rồi sau đó nâng cao lên, thực tế thì một đầu ngón tay cũng không được sờ tới. Cái này so với tưởng tượng chênh lệch có chút lớn.
Đường Tuyết an tĩnh lại, ghé vào lòng ngực của cậu, sau đó liền ôm lấy cậu.
Mùi thơm trên cơ thể của Lê Ngữ Băng rất dễ chịu, sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, cậu ôm ấp vừa đủ rộng, cánh tay cũng dài, Đường Tuyết cảm giác cứ như vậy vùi ở trong lòng ngực của cậu, cũng thật thoải mái đấy.
Lê Ngữ Băng ôm cô, không an phận, lại dùng bờ môi đụng chạm lỗ tai của cô, sau đó cậu thử thăm dò, dời xuống.
Đường Tuyết mãnh liệt đẩy cậu ra, xoay người bước ra khỏi thang lầu.
Sau đó khi tự học, cả hai đều ra vẻ rất đạo mạo. Tư học xong, vẫn tiếp tục ra vẻ đạo mạo, hai người hai chiếc xe đạp trở về. Lê Ngữ Băng đạp xe cách Đường Tuyết không xa, một mực theo cô về dưới kí túc xa, lúc cô đỗ xe, cậu liền một chân chống trên đất, nhìn cô.
Đường tuyết đỗ xe được một lúc, đột nhiên gọi Lê Ngữ Băng: "Này, Lê Ngữ Băng."
"Hả?"
"Suýt nữa thì quên " Đường Tuyết đi qua, móc trong túi sách một cái hộp đưa cho cậu, "Ừ, bổ sung lễ vật cho cậu."
"Cái gì vậy?" Lê Ngữ Băng cầm cái hộp, cúi đầu muốn mở ra.
"Về rồi hãy mở."
Cậu ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô đã xoay người, đeo túi xách chạy đi.
Lê Ngữ Băng nhìn theo bóng lưng của cô, cười cười, đáy mắt dịu dàng như nước.
...
Trở lại ký túc xá, Lê Ngữ Băng mở cái hộp ra, nhìn thấy bên trong là huy chương vàng của Đường Tuyết lần này lúc tham gia trượt tốc độ quãng ngắn.
Trong lòng của cậu dường như được bọc thêm một tầng mật ong nồng đậm, ngọt đến độ muốn tan chảy luôn rồi.
Cậu đứng đó nhìn huy chương vàng, nở nụ cười một hồi lâu. Lão Đặng ở một bên chứng kiến, cảm thấy thật khiến cho người ta phải sợ hãi, vì vậy liền chụp hình lại gửi cho đám bạn cùng phòng xem qua, "Nhìn xem, nhìn xem, cái này là kết quả của việc yêu đương!"
Đám bạn cùng phòng điên cuồng gật đầu: "Đáng đời!"
"Yêu đương đem người biến thành quỷ, độc thân đem quỷ biến thành người!"
"Nói hay!"
Mẹ nó chứ, kỳ thật chúng ta cũng muốn được làm quỷ a!
Lê Ngữ Băng ngắm xong huy chương, ngọt ngào đăng lên weibo:
Lần đầu yêu đương, xin chỉ giáo.
...
Mười phút sau khi, Tưởng Thế Giai gọi điện thoại tới: "Băng ca, cậu đã quên đổi biệt hiệu rồi!"
*edit by jamjam1230
Danh sách chương