Thi cuối kỳ kết thúc, Đường Tuyết như ngựa không dừng vó chuẩn bị cho cuộc tranh tài sắp tới.
Thi đấu trượt băng tốc độ quãng ngắn "Đằng liệng cốc" là hoạt động mới của trung tâm vận động Lâm thành. Cấp bậc chưa nói cao bao nhiêu, mà tiền thưởng cũng tương đối phong phú, cho nên cũng hấp dẫn rất nhiều người chơi cấp cao.
Chủ hạng trước mắt của Đường Tuyết là năm trăm mét, lần thi đấu này báo danh năm trăm mét cùng một nghìn mét.
"Ta đối với em yêu cầu không cao, hai hạng mục đó, có một cái có thể đi vào vòng bán kết là được." Chử Hà nói.
"Chử huấn luyện viên, em đối với mình yêu cầu rất cao."
"Hả?"
"Mỗi một tuyển thủ trên sàn thi đấu, mục tiêu đều là quán quân." Đường Tuyết một mặt cao thâm. Nếu như giờ phút này cô đem tấm gương ra soi soi mình một chút, liền phát hiện mình bây giờ như bị Lê Ngữ Băng nhập hồn.
(Sao tôi thấy câu này quen quen 😆😆😆)
Trương Duyệt Vi vừa vặn đi qua, nghe thấy Đường Tuyết khoác lác, nhịn không được liếc mắt:" Ha ha, ốc sên mà cũng có thể giành giải nhất, nằm mơ đi."
Đường Tuyết nói:" Trương Duyệt Vi, cậu nói vậy là có ý gì? Nếu tôi được quán quân cậu học tiếng chó sủa sao?"
Trương Duyệt Vi cổ cứng lên lạnh lùng nhìn cô," Cậu nếu không được quán quân, cậu học tiếng chó sủa sao?"
Chử Hà trở nên đau đầu," Hai người thật hết nói, một người ốc sên, một người chó, đội trượt băng đều bị các người làm thành cái vườn bách thú."
__________
Lê Ngữ Băng là vì hôm nay là ngày Đường Tuyết tranh tài mà trở về Lâm thành. Vừa ra máy bay cậu liền chạy ra ngoài, rương hành lí đáng thương bị cậu kéo ở bên người, ròng rọc cơ hồ muốn rời mặt đất. So với rương hành lí thì đáng thương hơn chính là Tưởng Thế Giai, không muốn đuổi theo lại không thể không đuổi theo. Ở sau lưng Lê Ngữ Băng hóng mát, sân bay đầy người, hai người bọn họ chói mắt nhất.
Thật vất vả để lên taxi, Lê Ngữ Băng nói địa chỉ Lâm đại_____ Đằng liệng cốc được tổ chức tại nhà trượt băng của Lâm đại. Sau đó thì không ngừng thúc gịuc bác lái xe," Bác tài phiền bác nhanh lên một chút, cám ơn."
Lái xe rất không kiên nhẫn," Đừng thúc giục, những người trẻ tuổi các cậu sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, có thể có chuyện gì sao?"
Tưởng Thế Giai nói," Bác tài, vợ của cậu ấy sắp sinh, phiền bác nhanh lên một chút ạ."
Bác tài nhìn bọn họ trong kính chiếu hậu," Tưởng ta ngốc sao? Vợ cậu ta sắp sinh các cậu tới trường học làm gì?"
"Là sinh tại y tế trường ạ."
"..." Bác tài giẫm mạnh chân ga, cảm khái nói:" Người trẻ tuổi bây giờ thật lợi hại."
Nhờ phúc của Tưởng Thế Giai, trên đường đi bác tài cùng Lê Ngữ Băng hàn huyên rất nhiều về chủ đề nuôi trẻ, làm cho Lê Ngữ Băng không còn cách nào khác, càng về sau nhắm mắt lại là cậu đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Đường Tuyết ôm con trong ngực...
Phụt, cậu không nhịn được cười ra tiếng.
Tưởng Thế Giai yên lặng xê dịch thân thể, cách Lê Ngữ Băng ra xa một chút.
_____
Thật vất vả đến Lâm đại, Lê Ngữ Băng xuống xe liền chạy, để lại Tưởng Thế Giai chậm rãi xách rương hành lí xuống, tính tiền cùng bác tài. Tính tiền xong, Tưởng Thế Giai cầm hai rương hành lí to đứng trong gió lạnh, yên lặng ưu thương trong chốc lát, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.
...
Chử Hà đang cùng những huấn luyện viên khác nhìn các đội viên làm nóng người, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Lê Ngữ Băng, cô giật nảy mình," Sao cậu lại tới đây?"
Lê Ngữ Băng mặc đồ ba màu đỏ vàng trắng, trên ngực còn in hình năm ngôi sao nho nhỏ màu vàng, lúc này chạy tới đầu đầy là mồ hôi, thở phì phò hỏi," Thi đấu đến đâu rồi ạ?"
"Vòng bán kết, em ấy vẫn còn ở đây." Chử Hà bĩu bĩu cái cằm hướng về phía sân trượt băng.
"Ừm, em nhìn thấy rồi." Lê Ngữ Băng đã sớm nhận ra Đường Tuyết, liền vẫy vẫy tay với cô, nhưng mà cô không nhìn thấy cậu.
Lê Ngữ Băng sợ Đường Tuyết phân tâm, không có thu hút sự chú ý của cô nữa mà chỉ im lặng đứng nhìn.
Chử Hà phát hiện trước mặt Lê Ngữ Băng treo cái giấy thông hành, cũng không biết đào từ ai mà có. Chử Hà cảm giác Lê Ngữ Băng người này rất thần kỳ, bình thường không nói nhiều, cũng không phải loại người khéo nịnh nọt, nhưng rất nhiều người, từ huấn luyện viên cho tới đội viên đều rất thích cậu ta, chẳng lẽ là vì khuôn mặt sao? Chử Hà bắt gặp ánh mắt Lê Ngữ Băng chằm chằm nhìn theo thân ảnh của Đường Tuyết, nói ra:" Em ấy tiến bộ rất lớn, cũng ngoài dự liệu của ta."
Lê Ngữ Băng thu tầm mắt lại," Cô ấy mỗi ngày đều tự mình tập huấn, phương diện ăn uống cũng kiểm soát rất nghiêm ngặt."
"Chẳng trách." Trên mặt Chử Hà cũng lộ ra một chút khâm phục.
Lê Ngữ Băng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm xúc tự hào.
Khi nói chuyện, trận tranh tài cũng sắp bắt đầu. Lê Ngữ Băng nhìn thấy dáng vẻ Đường Tuyết thực hiện xong tư thế chuẩn bị, không tự giác mà cong khóe miệng, ánh mắt nhu hòa mấy phần.
"Đồ ngốc, cố lên." Lê Ngữ Băng nói một mình.
Những người khác đều chú ý hết lên sân băng, không có chú ý tới cậu. Chỉ có Chử Hà cách cậu tương đối gần, nghe được câu nói này liền nổi hết cả da gà.
Chử Hà yên lặng xê dịch sang một bên.
Đoàng_______
Súng lệnh vang lên.
Đường Tuyết xuất phát chạy không tồi, xếp ở vị trí thứ hai, nhưng lại nói tới bốn vị tuyển thụ còn lại tương đối có năng lực, không ai bị thụt lại ở phía sau. Có thể nhìn ra được mấy người kia có kinh nghiệm trượt phong phú. Đường Tuyết mấy lần muốn vượt qua cô đều không có cơ hội, phía sau người kia lại giống như mọc thêm mắt, biết được động tĩnh của Đường Tuyết, một mực ngăn trước người cô.
Một vòng, hai vòng, ba vòng.
Tâm Lê Ngữ Băng như bị nhấc lên nhấc xuống. Chính cậu khi thi đấu cũng không có khẩn trương như vậy.
Đường Tuyết kỳ thật có cơ hội từ ngoại đạo hơn người, nhưng cô không có làm như vậy. Ngoại đạo hơn người mang ý nghĩa muốn trượt một vòng tròn càng lớn thì khoảng cách so với người khác cũng càng nhiều, cô cũng không phải người mù quáng tự đại. Tình huống hiện tại này, tất cả mọi người đều gấp như thế, làm không tốt chỉ xếp thứ ba thứ tư. Vòng bán kết chỉ có hai người về trước mới có thể lọt vào.
( Đoạn này nói về trượt băng, mình không hiểu cho lắm, bạn nào hiểu giải thích hộ mình với nhé <3)
Đường Tuyết không hành động, người phía sau cũng không nguyện ý ngồi chờ chết. Người thứ ba đột nhiên muốn tìm cơ hội từ trong đạo vượt ra, đáng tiếc là không khống chế tốt động tác, trượt chân trực tiếp ngã xuống.
Quẳng người về phía Đường Tuyết.
Đường Tuyết vội vàng không kịp chuẩn vị, liền cảm giác được một cỗ lực lượng đụng vào dưới chân, cô cả người không khống chế bay về phía ngoài đường đua, thân thể dính trên mặt băng. "Đùng" một cái, mông đụng phải tấm nhựa ngăn cách.
Cô ngồi dưới đất, một mặt mờ mịt nhìn bốn phía.
Ở trong sân ồn ào một mảng, hai người cuối cùng đã thành công trượt đến điểm cuối, đang cùng người thân phất tay thăm hỏi.
Mà cô lại ngồi tại mặt băng.
Tất cả đều lộ ra cảm giác không chân thực.
"Thật xin lỗi." Đột nhiên có người nói.
Đường Tuyết ánh mắt tụ lại, thấy kẻ đầu sỏ gây tội vừa rồi một mặt áy náy, khom lưng muốn đỡ cô dậy.
Đường Tuyết khoát tay áo, tự mình từ mặt băng bò dậy.
Quy tắc của trượt băng chính là như vậy, trên sàn thi đấu tràn đầy sự không chắc chắn, đây là tàn khốc cũng là mị lực. Đã dám đến thi đấu thì dám chấp nhận quy tắc, đừng thua không dậy nổi. Cô ở trong lòng tự nhủ mình như vậy.
Sau đó cô trượt hết đoạn còn lại của mình, cũng không còn tâm tư để nhìn thành tích, che lấy cái mông trượt đến cửa vào khu nghỉ ngơi, rời khỏi mặt băng.
Vừa ra khỏi mặt băng, ngẩng đầu một cái, vậy mà lại nhìn thấy một người.
Người kia lần này không mặc quần áo thể thao màu trắng mà lại mặc vào cơm trứng chiên ở trên người, quần áo thiết kế bên trên một lời khó nói hết, vậy mà cũng bị cậu xuyên thành khí chất ngọc thụ lâm phong.
Thật sự là, rất nhiều ngày không có gặp cậu....
Nhưng mà, Đường Tuyết nghĩ tới dáng vẻ chật vật của mình vừa rồi đều bị cậu nhìn thấy, cô lại cảm thấy rất khó chịu. Thế là không có nhìn cậu, mắt nhìn thẳng đi tới, nói một câu:" Cậu từ đâu mà xuất hiện vậy?"
Đột nhiên, Lê Ngữ Băng ôm cô kéo một cái vào trong ngực.
Đường Tuyết bất thình lình bị ép đụng vào ngực cậu. Cô đang muốn mắng chửi, cậu lại đột nhiên vòng cánh tay ôm lấy cô.
Đường Tuyết giật mình, cả người rơi vào trong lồng ngực cậu. Ở chóp mũi tất cả đều là hương vị của cậu, khí tức phong trần vạn dặm, có chút lạ lẫm cũng có chút thân thuộc. Hai người dựa vào nhau gần như vậy, cô theo bản năng có chút kháng cự lại.
Bàn tay Lê Ngữ Băng đặt trên lưng cô, giống như là đang dỗ trẻ con, nhẹ nhàng vỗ vỗ, ấm giọng nói ra," Không sao cả."
Đường Tuyết lúc đầu cũng cảm thấy không có chuyện gì, cô luôn tự coi mình như một anh hùng hảo hán. Nhưng lúc này nghe Lê Ngữ Băng nói như vậy, cô lại không giải thích được có chuyện gì, trong bụng lại đột nhiên toát ra rất nhiều úy khuất, cái mũi ê ẩm, nước mắt cũng không kìm được mà tuôn ra ngoài.
Cô nhắm mắt lại cọ xát trên quần áo của Lê Ngữ Băng, cảm giác được một mảnh ẩm ướt.
Em gái cậu sao.....
P/S: Mấy chế ơi hôm nay với ngày mai là Trung Thu rồi. Chúc mấy chế có một lễ Trung Thu vui vẻ nha❤❤❤❤
Thi đấu trượt băng tốc độ quãng ngắn "Đằng liệng cốc" là hoạt động mới của trung tâm vận động Lâm thành. Cấp bậc chưa nói cao bao nhiêu, mà tiền thưởng cũng tương đối phong phú, cho nên cũng hấp dẫn rất nhiều người chơi cấp cao.
Chủ hạng trước mắt của Đường Tuyết là năm trăm mét, lần thi đấu này báo danh năm trăm mét cùng một nghìn mét.
"Ta đối với em yêu cầu không cao, hai hạng mục đó, có một cái có thể đi vào vòng bán kết là được." Chử Hà nói.
"Chử huấn luyện viên, em đối với mình yêu cầu rất cao."
"Hả?"
"Mỗi một tuyển thủ trên sàn thi đấu, mục tiêu đều là quán quân." Đường Tuyết một mặt cao thâm. Nếu như giờ phút này cô đem tấm gương ra soi soi mình một chút, liền phát hiện mình bây giờ như bị Lê Ngữ Băng nhập hồn.
(Sao tôi thấy câu này quen quen 😆😆😆)
Trương Duyệt Vi vừa vặn đi qua, nghe thấy Đường Tuyết khoác lác, nhịn không được liếc mắt:" Ha ha, ốc sên mà cũng có thể giành giải nhất, nằm mơ đi."
Đường Tuyết nói:" Trương Duyệt Vi, cậu nói vậy là có ý gì? Nếu tôi được quán quân cậu học tiếng chó sủa sao?"
Trương Duyệt Vi cổ cứng lên lạnh lùng nhìn cô," Cậu nếu không được quán quân, cậu học tiếng chó sủa sao?"
Chử Hà trở nên đau đầu," Hai người thật hết nói, một người ốc sên, một người chó, đội trượt băng đều bị các người làm thành cái vườn bách thú."
__________
Lê Ngữ Băng là vì hôm nay là ngày Đường Tuyết tranh tài mà trở về Lâm thành. Vừa ra máy bay cậu liền chạy ra ngoài, rương hành lí đáng thương bị cậu kéo ở bên người, ròng rọc cơ hồ muốn rời mặt đất. So với rương hành lí thì đáng thương hơn chính là Tưởng Thế Giai, không muốn đuổi theo lại không thể không đuổi theo. Ở sau lưng Lê Ngữ Băng hóng mát, sân bay đầy người, hai người bọn họ chói mắt nhất.
Thật vất vả để lên taxi, Lê Ngữ Băng nói địa chỉ Lâm đại_____ Đằng liệng cốc được tổ chức tại nhà trượt băng của Lâm đại. Sau đó thì không ngừng thúc gịuc bác lái xe," Bác tài phiền bác nhanh lên một chút, cám ơn."
Lái xe rất không kiên nhẫn," Đừng thúc giục, những người trẻ tuổi các cậu sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, có thể có chuyện gì sao?"
Tưởng Thế Giai nói," Bác tài, vợ của cậu ấy sắp sinh, phiền bác nhanh lên một chút ạ."
Bác tài nhìn bọn họ trong kính chiếu hậu," Tưởng ta ngốc sao? Vợ cậu ta sắp sinh các cậu tới trường học làm gì?"
"Là sinh tại y tế trường ạ."
"..." Bác tài giẫm mạnh chân ga, cảm khái nói:" Người trẻ tuổi bây giờ thật lợi hại."
Nhờ phúc của Tưởng Thế Giai, trên đường đi bác tài cùng Lê Ngữ Băng hàn huyên rất nhiều về chủ đề nuôi trẻ, làm cho Lê Ngữ Băng không còn cách nào khác, càng về sau nhắm mắt lại là cậu đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Đường Tuyết ôm con trong ngực...
Phụt, cậu không nhịn được cười ra tiếng.
Tưởng Thế Giai yên lặng xê dịch thân thể, cách Lê Ngữ Băng ra xa một chút.
_____
Thật vất vả đến Lâm đại, Lê Ngữ Băng xuống xe liền chạy, để lại Tưởng Thế Giai chậm rãi xách rương hành lí xuống, tính tiền cùng bác tài. Tính tiền xong, Tưởng Thế Giai cầm hai rương hành lí to đứng trong gió lạnh, yên lặng ưu thương trong chốc lát, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.
...
Chử Hà đang cùng những huấn luyện viên khác nhìn các đội viên làm nóng người, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Lê Ngữ Băng, cô giật nảy mình," Sao cậu lại tới đây?"
Lê Ngữ Băng mặc đồ ba màu đỏ vàng trắng, trên ngực còn in hình năm ngôi sao nho nhỏ màu vàng, lúc này chạy tới đầu đầy là mồ hôi, thở phì phò hỏi," Thi đấu đến đâu rồi ạ?"
"Vòng bán kết, em ấy vẫn còn ở đây." Chử Hà bĩu bĩu cái cằm hướng về phía sân trượt băng.
"Ừm, em nhìn thấy rồi." Lê Ngữ Băng đã sớm nhận ra Đường Tuyết, liền vẫy vẫy tay với cô, nhưng mà cô không nhìn thấy cậu.
Lê Ngữ Băng sợ Đường Tuyết phân tâm, không có thu hút sự chú ý của cô nữa mà chỉ im lặng đứng nhìn.
Chử Hà phát hiện trước mặt Lê Ngữ Băng treo cái giấy thông hành, cũng không biết đào từ ai mà có. Chử Hà cảm giác Lê Ngữ Băng người này rất thần kỳ, bình thường không nói nhiều, cũng không phải loại người khéo nịnh nọt, nhưng rất nhiều người, từ huấn luyện viên cho tới đội viên đều rất thích cậu ta, chẳng lẽ là vì khuôn mặt sao? Chử Hà bắt gặp ánh mắt Lê Ngữ Băng chằm chằm nhìn theo thân ảnh của Đường Tuyết, nói ra:" Em ấy tiến bộ rất lớn, cũng ngoài dự liệu của ta."
Lê Ngữ Băng thu tầm mắt lại," Cô ấy mỗi ngày đều tự mình tập huấn, phương diện ăn uống cũng kiểm soát rất nghiêm ngặt."
"Chẳng trách." Trên mặt Chử Hà cũng lộ ra một chút khâm phục.
Lê Ngữ Băng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm xúc tự hào.
Khi nói chuyện, trận tranh tài cũng sắp bắt đầu. Lê Ngữ Băng nhìn thấy dáng vẻ Đường Tuyết thực hiện xong tư thế chuẩn bị, không tự giác mà cong khóe miệng, ánh mắt nhu hòa mấy phần.
"Đồ ngốc, cố lên." Lê Ngữ Băng nói một mình.
Những người khác đều chú ý hết lên sân băng, không có chú ý tới cậu. Chỉ có Chử Hà cách cậu tương đối gần, nghe được câu nói này liền nổi hết cả da gà.
Chử Hà yên lặng xê dịch sang một bên.
Đoàng_______
Súng lệnh vang lên.
Đường Tuyết xuất phát chạy không tồi, xếp ở vị trí thứ hai, nhưng lại nói tới bốn vị tuyển thụ còn lại tương đối có năng lực, không ai bị thụt lại ở phía sau. Có thể nhìn ra được mấy người kia có kinh nghiệm trượt phong phú. Đường Tuyết mấy lần muốn vượt qua cô đều không có cơ hội, phía sau người kia lại giống như mọc thêm mắt, biết được động tĩnh của Đường Tuyết, một mực ngăn trước người cô.
Một vòng, hai vòng, ba vòng.
Tâm Lê Ngữ Băng như bị nhấc lên nhấc xuống. Chính cậu khi thi đấu cũng không có khẩn trương như vậy.
Đường Tuyết kỳ thật có cơ hội từ ngoại đạo hơn người, nhưng cô không có làm như vậy. Ngoại đạo hơn người mang ý nghĩa muốn trượt một vòng tròn càng lớn thì khoảng cách so với người khác cũng càng nhiều, cô cũng không phải người mù quáng tự đại. Tình huống hiện tại này, tất cả mọi người đều gấp như thế, làm không tốt chỉ xếp thứ ba thứ tư. Vòng bán kết chỉ có hai người về trước mới có thể lọt vào.
( Đoạn này nói về trượt băng, mình không hiểu cho lắm, bạn nào hiểu giải thích hộ mình với nhé <3)
Đường Tuyết không hành động, người phía sau cũng không nguyện ý ngồi chờ chết. Người thứ ba đột nhiên muốn tìm cơ hội từ trong đạo vượt ra, đáng tiếc là không khống chế tốt động tác, trượt chân trực tiếp ngã xuống.
Quẳng người về phía Đường Tuyết.
Đường Tuyết vội vàng không kịp chuẩn vị, liền cảm giác được một cỗ lực lượng đụng vào dưới chân, cô cả người không khống chế bay về phía ngoài đường đua, thân thể dính trên mặt băng. "Đùng" một cái, mông đụng phải tấm nhựa ngăn cách.
Cô ngồi dưới đất, một mặt mờ mịt nhìn bốn phía.
Ở trong sân ồn ào một mảng, hai người cuối cùng đã thành công trượt đến điểm cuối, đang cùng người thân phất tay thăm hỏi.
Mà cô lại ngồi tại mặt băng.
Tất cả đều lộ ra cảm giác không chân thực.
"Thật xin lỗi." Đột nhiên có người nói.
Đường Tuyết ánh mắt tụ lại, thấy kẻ đầu sỏ gây tội vừa rồi một mặt áy náy, khom lưng muốn đỡ cô dậy.
Đường Tuyết khoát tay áo, tự mình từ mặt băng bò dậy.
Quy tắc của trượt băng chính là như vậy, trên sàn thi đấu tràn đầy sự không chắc chắn, đây là tàn khốc cũng là mị lực. Đã dám đến thi đấu thì dám chấp nhận quy tắc, đừng thua không dậy nổi. Cô ở trong lòng tự nhủ mình như vậy.
Sau đó cô trượt hết đoạn còn lại của mình, cũng không còn tâm tư để nhìn thành tích, che lấy cái mông trượt đến cửa vào khu nghỉ ngơi, rời khỏi mặt băng.
Vừa ra khỏi mặt băng, ngẩng đầu một cái, vậy mà lại nhìn thấy một người.
Người kia lần này không mặc quần áo thể thao màu trắng mà lại mặc vào cơm trứng chiên ở trên người, quần áo thiết kế bên trên một lời khó nói hết, vậy mà cũng bị cậu xuyên thành khí chất ngọc thụ lâm phong.
Thật sự là, rất nhiều ngày không có gặp cậu....
Nhưng mà, Đường Tuyết nghĩ tới dáng vẻ chật vật của mình vừa rồi đều bị cậu nhìn thấy, cô lại cảm thấy rất khó chịu. Thế là không có nhìn cậu, mắt nhìn thẳng đi tới, nói một câu:" Cậu từ đâu mà xuất hiện vậy?"
Đột nhiên, Lê Ngữ Băng ôm cô kéo một cái vào trong ngực.
Đường Tuyết bất thình lình bị ép đụng vào ngực cậu. Cô đang muốn mắng chửi, cậu lại đột nhiên vòng cánh tay ôm lấy cô.
Đường Tuyết giật mình, cả người rơi vào trong lồng ngực cậu. Ở chóp mũi tất cả đều là hương vị của cậu, khí tức phong trần vạn dặm, có chút lạ lẫm cũng có chút thân thuộc. Hai người dựa vào nhau gần như vậy, cô theo bản năng có chút kháng cự lại.
Bàn tay Lê Ngữ Băng đặt trên lưng cô, giống như là đang dỗ trẻ con, nhẹ nhàng vỗ vỗ, ấm giọng nói ra," Không sao cả."
Đường Tuyết lúc đầu cũng cảm thấy không có chuyện gì, cô luôn tự coi mình như một anh hùng hảo hán. Nhưng lúc này nghe Lê Ngữ Băng nói như vậy, cô lại không giải thích được có chuyện gì, trong bụng lại đột nhiên toát ra rất nhiều úy khuất, cái mũi ê ẩm, nước mắt cũng không kìm được mà tuôn ra ngoài.
Cô nhắm mắt lại cọ xát trên quần áo của Lê Ngữ Băng, cảm giác được một mảnh ẩm ướt.
Em gái cậu sao.....
P/S: Mấy chế ơi hôm nay với ngày mai là Trung Thu rồi. Chúc mấy chế có một lễ Trung Thu vui vẻ nha❤❤❤❤
Danh sách chương