Tuần cuối tháng mười hai, Lê Ngữ Băng nhận được lời chiêu mộ của đội khúc côn cầu nam thanh thiếu niên Trung Quốc, đi thi đấu tranh giải khúc côn cầu U20 thế giới được cử hành mỗi năm một lần ở Ba Lan. U20 là một độ tuổi tiêu chuẩn, ý là 20 tuổi trở xuống.

Cùng đi với Lê Ngữ Băng còn có một người khác là giáo viên trong đội Lâm đại, Tưởng Thế Giai.

Hai người trước tiên đi đến Cáp Nhĩ Tân cùng tụ hợp tiến hành tập huấn, chờ một tháng rồi bay đến Ba Lan. Tưởng Thế Giai vốn là người Cáp Nhĩ Tân, lần này đi tập huấn cũng là được về quê một chuyến.

Trước ngày hai người bọn họ xuất phát một ngày là ngày thi đấu trượt băng theo tỉnh. Đội trượt băng bên này cũng không sắp xếp quá nhiều nhiệm vụ huấn luyện, nhưng mà Đường Tuyết lúc đầu không có thi đấu cho nên nghĩ tự mình cũng phải luyện thêm một chút. Kết quả bị Lê Ngữ Băng yêu cầu đi tiễn mình.

Lý do là không ai đến tiễn thật mất mặt.

"Lê Ngữ Băng, cậu là tiểu công chúa sao." Đường Tuyết càu nhàu nói.

Lê Ngữ Băng cũng không giận, cười nhẹ nói:" Tôi chờ cậu."

Đường Tuyết liếc mắt nhìn điện thoại.

Lật hết bạch nhãn, vẫn là đồng ý.

Bọn họ đến sân bay dùng taxi, hai cái vali quá lớn, phía sau xe taxi chỉ có thể đựng một cái, bất đắc dĩ, đành phải đem cái còn lại vào tay lái phụ kia, ba người cùng nhau ngồi đằng sau, Lê Ngữ Băng ngồi ở giữa.

Dưới tình huống bình thường, phía sau xe taxi ba người ngồi không thành vấn đề, có thể là do Lê Ngữ Băng cùng Tưởng Thế Giai đều quá cao, mặc dù không mập nhưng là rất tráng, lúc này ba người chen tại một chỗ, Đường Tuyết liền cảm giác không gian rất chật chội. Tư thế ngồi của Lê Ngữ Băng còn rất quyết đoán như thổ phỉ, bắp đùi của cô và cậu đều dính cả vào nhau. Cách gần như vậy, vượt quá xa khoảng cách an toàn, bị khí tức nam sinh lạ lẫm lại quen thuộc xâm nhập, khiến cho cô một trận không được tự nhiên.

Bầu không khí rất là kỳ quái, người cả xe đều không nói chuyện, tài xế xe có chút ủy khuất, cảm giác lốp xe của mình sắp bị ép xẹp, muốn kêu oán nhưng không dám.

Vẫn là Lê Ngữ Băng mở miệng trước, hỏi Đường Tuyết:" Cậu không muốn nói lời tạm biệt nào với tôi sao?"

"Cũng không phải là đi không trở lại." Đường Tuyết phủi khóe miệng một chút, cô không có lời tạm biệt nào dễ nghe, nghĩ nghĩ lại nói:" Hay là tôi hát cho các người một bài?"

Lê Ngữ Băng vội vàng ngăn cô lại:" Đừng hát, người một nhà cả."

Đường Tuyết dưới cơn tức giận, giật giật chân dùng đầu gối đụng cậu, Lê Ngữ Băng một bên cười một bên tránh.

Tưởng Thế Giai ở một bên yên lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Đột nhiên xe con xóc nảy một chút, Đường Tuyết thân thể lắc lư, đầu không khống chế vọt tới cửa sổ xe. Lê Ngữ Băng tai mắt lanh lẹ, cánh tay dài nhấc lên, bàn tay rộng lớn giống như tiểu bình phong ngăn trước cửa kính xe.

Thế là đầu Đường Tuyết rắn rắn chắc chắc tiến đến đụng vào lòng bàn tay của cậu.

Cô mới đầu là có chút mê man, ngẩng đầu nhìn bàn tay cậu dán trên cửa kính xe, mới tỉnh ngộ là chuyện gì xảy ra.

Đường Tuyết ngơ ngác nhìn vân tay trong lòng bàn tay cậu, không biết nên phản ứng như thế nào.

Lê Ngữ Băng quan tâm như thế này, thật không thích ứng được...

Mau gọi cái tên Lê có bệnh đê tiện ra đây nhanh...

Thấy Đường Tuyết ngẩn người, Lê Ngữ Băng động tác tự nhiên thu tay lại, nói ra:" Đã ngốc rồi, lại đụng thì không biết sẽ ngốc thêm như thế nào."

Đường Tuyết liếc mắt trừng cậu một cái.

____

Buổi sáng, Dụ Ngôn ở phòng huấn luyện nghỉ ngơi, một bên uống đồ uống chất điện phân, một bên ngẩn người.

Cậu đang nghĩ Đường Tuyết khi nào thì trở về, hôm nay ở sân bay không biết cái người vô sỉ Lê Ngữ Băng kia sẽ làm gì với cô, có phải sẽ...

"Ngôn Ngôn." Phía sau đột nhiên có người gọi cậu.

Dụ Ngôn từ trong suy nghĩ phân loạn bỗng nhiên quay đầu, lúc nhìn thấy người kia, sửng sốt một chút,"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Người gọi kia chính xác là mẹ của cậu, Lương nữ sĩ.

Lương nữ sĩ mặc bộ âu phục màu xám tro nhạt cùng nửa người váy, trang dung tân trang đến tinh xảo vừa vặn, làn da trắng đến phát sáng, nhìn khí sắc rất tốt. Đáng tiếc là trên trán nếp nhăn rõ ràng, lại thêm bờ môi quá mỏng, hiện tại tuổi khá lớn, khuyết điểm này càng thêm nổi bật, khiến bà có chút cay nghiệt, không dễ nói chuyện.

Vừa nhìn thấy Dụ Ngôn, Lương nữ sĩ trên mặt liền lộ ra ý cười, nói:" Không phải con sắp thi đấu sao? Ta tới thăm con một chút."

"Con đúng là vài ngày nữa phải thi đấu rồi."

Thi đấu tranh giải theo tỉnh phân ra thành thi đấu trượt tốc độ quãng ngắn, trượt tốc độ đội và trượt băng nghệ thuật. Trượt tốc độ quãng ngắn bắt đầu sớm nhất, trượt nghệ thuật sau đó năm ngày.

"Vậy ta sẽ ở đây cùng con mấy ngày." Lương nữ sĩ nói, thấy con trai muốn nói lại thôi, bà liễm dáng tươi cười hỏi:" Con không muốn nhìn thấy mẹ sao?"

"A? Không phải..."

Dụ Ngôn chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái.

Cùng mẹ hàn huyên một hồi, cậu tạm thời đè nén nghi hoặc, lát sau tiếp tục đi tập luyện.

Bên này, Lương nữ sĩ tới tìm Dương huấn luyện viên, hai người đứng ở một bên nói chuyện.

Dụ Ngôn là người kế tục tốt nhất trong đội trượt nghệ thuật, Dương huấn luyện viên yêu ai yêu cả đường đi, đối với Lương nữ sĩ khách khách khí khí, nghe được Lương nữ sĩ muốn hỏi thăm tình hình gần đây của con trai, thế là đem Dụ Ngôn khen lấy khen để.

Khen xong, Dương huấn luyên còn nói:" Nhưng mà, tôi cảm giác em ấy gần đây huấn luyện có một chút phân tâm, có phải trong nhà có chuyện hay không?"

"Trong nhà không có việc gì, tôi và ba nó đều rất tốt."

"Ừm. Có thế là bởi vì em ấy tuổi còn nhỏ, vẫn cần đợi trưởng thành. Đương nhiên thi đấu lần này không thành vấn đề. À đúng rồi, vài ngày trước, Mã Duệ huấn luyện viên chính của đội tuyển quốc gia có xem có phần biểu diễn của em ấy, cảm thấy biểu hiện của em ấy rất tốt, điều này đặc biệt khó mà có được. Tôi nghe ý tứ của Mã huấn luyện viên, rất muốn tiếp nhận Dụ Ngôn vào đội tuyển quốc gia, không biết bà nghĩ sao?"

Lương nữ sĩ đối với nghề nghiệp của con trai mình có quy hoạch rõ ràng, lúc này nghe Dương huấn luyên nói như thế, cười nói:" Tôi ngược lại cảm thấy Dụ Ngôn đi theo Dương huấn luyện viên rất tốt, không cần phải vào đội tuyển quốc gia."

Dương huấn luyện viên nghe bà nói như vậy có chút vui vẻ, cười đến không ngậm được miệng, khoát khoát tay nói:" Đội tuyển quốc gia vẫn là tốt hơn."

Lương nữ sĩ mím môi một cái, đột nhiên nói:" Dương huấn luyện viên, tôi muốn nhờ ông nghe ngóng một người."

"Là ai?"

"Là một tiểu cô nương, tên gọi Đường Tuyết."

Thì ra, lần này Lương nữ sĩ vội vội vàng vàng chạy đến, không đơn thuần là muốn thăm Dụ Ngôn.

Bà vì muốn hiểu rõ hơn sinh hoạt của con trai, lắp đặt app Lâm đại, tìm kiếm trên diễn đàn, sau đó tìm kiếm hai chữ "Dụ Ngôn" một chút, không hiểu sao lại tìm ra được một đống tin tức màu hồng phấn.

Đứa trẻ này cũng đã lớn đâu! Ngôn Ngôn nó chỉ mới có mười bảy tuổi.

Càng kỳ quái hơn chính là, nhân vật chính của tin tức màu hống phấn kia không phải hai người mà là ba người. Một đứa con gái yên tâm thoải mái chân đứng hai thuyền, đem hai người con trai xoay đến xoay đi, tại sao lại có đứa con gái như vậy? Nó làm như vậy bố mẹ nó biết làm sao? Xem hết những tin tức nhốn nháo này, Lương nữ sĩ lập tức ngồi không yên, lúc này liền vội vàng đến tìm Dụ Ngôn.

Vừa rồi nghe được Dương huấn luyện viên nói Dụ Ngôn huấn luyện phân tâm, Dương nữ sĩ càng thêm chắn chắn suy nghĩ trong lòng.

Xem ra, lần này đến đây bà phải gặp mặt Đường Tuyết một lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện