Đêm nay Đường Tuyết ngủ rất say, không có nằm mơ.

Buổi sáng thức dậy, kí ức say rượu đêm qua đều vụn vặt, lẻ tẻ, quên hơn một nửa. Cô nhớ rõ ràng hình như mình ca hát, hát đặc biệt tốt, Lê Ngữ Băng vỗ tay khen cô, còn đề nghị cô báo danh tranh tài ca hát, cậu cũng sẽ kéo vi- ô- lông cho cô.

Đường Tuyết không xác định được cô có muốn để lại cho cậu chút mặt mũi hay không nữa.

Phòng ngủ lúc này ngoại trừ cô không còn ai khác. Vì đêm qua say rượu, đầu vẫn còn chút choáng váng nên cô vẫn nằm lại trên giường. Một lát sau, Hạ Mộng Hoan đem đồ ăn sáng trở về, thấy Đường Tuyết đã tỉnh liền nói:" Rời giường ăn bữa sáng thôi."

" Hạ Mộng Hoan" Đường Tuyết lười biếng nói:" Buổi tối hôm nay, mình mời các cậu ăn cơm."

" Được, vì cái gì mà cậu lại mời?"

"Bởi vì.." Đường Tuyết nghĩ đến nguyên nhân, liền cười cười lăn lộn trên giường một vòng:" Bởi vì hôm nay mình có thể rời chức ở chỗ Lê Ngữ Băng, trưa nay sẽ đi tìm Ngô quản lí để lấy tiền lương. Cuối cùng cũng không cần phải theo cái tên tâm thần kia nữa, ha ha ha....."

____

Giữa trưa tan học, còn chưa kịp ăn cơm Đường Tuyết đã không chờ nổi mà đi tìm Ngô quản lí.

Hai người trong phòng làm việc ngồi đối diện nhau. Ngô quản lí một mặt hòa khí, cầm văn kiện cẩn thận xác nhận một lượt, nói:" Tôi đưa tiền lương cho cậu trước, cậu nhìn tiền lương tháng này của mình một chút đi. Tiền lương bình thường sẽ là 2450 khối tiền." Nói xem đưa bảng tiền lương cho cô.

Đường Tuyết nhắc nhở cậu:" Ngô quản lí, Lê Ngữ Băng còn nợ tôi một vạn khối tiền, cậu ấy không nói với cậu sao?"

"Có nói, phí phục vụ đặc thù (*), dòng cuối cùng cột một."

(*): Là khoản tiền được tính thêm vào.

"Phí phục vụ đặc thù" mấy chữ này làm cho lông mày Đường Tuyết nhảy lên, cảm giác như mình sắp phát tài.

Tiền lương bề ngoài sở hữu kim ngạch cổng lại tổng cộng là 12450, Đường Tuyết mặt mày hớn hở, nâng bút kí xong đưa cho Ngô quản lí, sau đó hỏi:"Ngô quản lí, cả tiền nợ và tiền lương, chúng ta thêm Wechat, vẫn là e-banking(*)?"

(*): dịch vụ ngân hàng điện tử

"Ừm" Ngô quản lí cầm bảng lương nhẹ gật đầu, rồi lấy ra một bảng biểu khác:" Tất cả tháng này cậu phải giao ra năm vạn đồng tiền phạt, trừ đi tiền lương phải đưa cho tôi ba vạn bảy ngàn năm trăm đồng. Còn nữa..."

"Cậu đợi chút đã." Đường Tuyết giật mình, vội vàng ngắt lời Ngô quản lí:" Tiền phạt là chuyện gì xảy ra vậy? Ngô quản lí cậu đừng làm tôi sợ, tôi vẫn còn nhỏ tuổi nha."

Ngô quản lí đưa bảng biểu mới cho Đường Tuyết, lắc đầu thở dài, một mặt bất đắc dĩ:"Đường Tuyết, cậu nhậm chức ba mươi ngày, buôn bán phi pháp riêng tư cá nhân của Lê Ngữ Băng 29 lần, tất cả bán cho 20 người, tôi nói không sai chứ?"

Đường Tuyết sững sờ:" Cái đó... là có ý gì hả?"

"Ý là mỗi buổi sáng, riêng tư của Lê Ngữ Băng đều sẽ bị cậu bán một lần, trước sau tính gộp lại là 29 đợt người, tình tiết đặc biệt ác liệt, ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng."

Đường Tuyết mau chóng giải thích:" Tôi chỉ là giúp người ta đưa đồ ăn sáng cho Lê Ngữ Băng, không đến mức đó chứ?"

"Vậy tôi hỏi cậu, cậu có thu tiền không?"

"Tôi..." Trên trời rơi xuống khoản làm ăn tại sao cô không làm. T^T

Ngô quản lí dùng ngón tay trỏ gõ lên mặt bàn, khó xử nhìn cô:" Đường Tuyết, tôi thật phục cậu. Cậu chỉ cần lấy tiền, đã là dùng riêng tư của người khác làm mục đích buôn bán mà thu lợi nhuận, tính chất liền hoàn toàn khác nhau. Lại nói cậu có biết không, đều là bởi vì cậu buôn bán riêng tư của cậu ta, hiện tại nằm vùng tại đông thao trường bắc lối ra luôn luôn có người chờ cậu ta tập thể dục buổi sáng, thậm chí vì tranh giành tình nhân mà xảy ra xung đột. Việc này đối với Lê Ngữ Băng mà nói, người làm công vụ chúng ta, thậm chí là câu lạc bộ, đều bị quẫy nhiễu và tổn thất lớn. Để cậu bồi năm vạn khối, thật không oan uổng cho cậu."

Đường Tuyết nắm tóc, bực bội một trận:" Thế nhưng tôi nào có nhiều tiền như vậy?"

"Vậy tôi cũng hết cách, phiền cậu trong một tuần mang tiền phạt nộp đủ, nếu không chúng tôi sẽ khởi tố cậu."

"Cậu khởi tố tôi, tôi vẫn không có tiền... "

"Đường Tuyết, nếu như bên đó phán cậu trả tiền kết quả cậu vẫn không trả, cậu biết sẽ có bao nhiêu vấn đề nghiêm trọng không? Thất tín danh sách bên trên, tôi nói cậu nghe về sau nếu mua nhà mua xe đều không vay được, mà nói trước mắt, cậu không thể cưỡi phương tiện giao thông đắt đỏ, máy bay, đường sắt, cao tốc tất cả đều không được. Lần sau muốn về nhà chỉ có thể ngồi xe lửa da xanh, ghế ngồi rất cứng à nha."

Ngô quản lí nói liền một hơi, chờ cậu nói xong, phát hiện khuỷu tay Đường Tuyết chống đỡ ở trên bàn, vịn cằm im lặng nhìn cậu. Đôi mắt đen nhánh xinh đẹp nhìn chằm chằm cậu, phảng phất như có thể nhìn thấu nội tâm của cậu.

Cậu có chút xấu hổ, nâng kính mắt hỏi:" Cậu còn điều gì muốn nói?"

"Ngô quản lí, có phải Lê Ngữ Băng bảo cậu làm như vậy phải không?"

"Khụ, cái đó..."

Đường Tuyết đã suy nghĩ rõ ràng, lúc này đè nén tức giận trong lòng, cười lạnh:" Cậu phủ nhận cũng vô dụng. Cậu ta nếu muốn phản đối thì đã sớm mở miệng, trên thực thế cậu ta luôn nhẫn nhịn vì chờ giờ khắc này sao? Cậu ta muốn chơi tôi "

Ngô quản lí có chút khó chịu, một lão cẩu độc thân như cậu ta sao lại dính phải đám phá sự này chứ. Cái gì mà tổng giám đốc theo đuổi không bỏ, cái gì mà khế ước nhỏ của thư kí với tổng giám đốc chứ.

Mặc dù trong lòng như vậy, nhưng mặt ngoài vẫn là giúp cậu ta. Ngô quản lí sửa sang lại văn kiện, đưa số tài khoản của mình nói cho Đường Tuyết.

" Tôi muốn gặp Lê Ngữ Băng." Đường Tuyết nói.

"Cậu lúc nào cũng có thể gặp cậu ta, đó là chuyện của cậu." Ngô quản lí nói, thu thập xong văn kiện, bước chân nhanh chóng ra khỏi văn phòng.

Sau khi ra ngoài liền nhắn cho Lê Ngữ Băng một tin:" Một lần cuối cùng giúp cậu."

Bên này, sau khi Ngô quản lí rời đi, Đường Tuyết tức giận đến run người, đập:" Ầm " một cái trên mặt bàn.

Màn hình điện thoại di động sáng lên, cô cúi đầu mắt nhìn điện thoại, là Lê Ngữ Băng vừa phát định vị tức thời, tại nhà ăn.

.....

Lúc đến nhà ăn, cơn giận của Đường Tuyết còn chưa tan, cô ngồi đối diện Lê Ngữ Băng, nhìn cậu chằm chằm. Bởi vì tức giận, lồng ngực nâng lên hạ xuống, con mắt đều trợn tròn, bắn ra hào quang thù hận, quai hàm phồng lên, giống y con cá nóc phẫn nộ.

Lê Ngữ Băng trong lòng rất là thoải mái.

Nhìn bộ dạng cô như vậy, Lê Ngữ Băng bất tri bất giác khẩu vị mở rộng, ăn sạch đồ ăn, lại đi mua một phần.

Lúc cậu ngồi trở về, Đường Tuyết ở dưới bàn nặng nề đạp chân của cậu.

Cô giẫm trúng lần này, lúc giẫm thêm nhát nữa, cậu lại né mất nhanh chóng. Hai người cứ như vậy vừa đi vừa về qua lại mấy chiêu. Lát sau, Lê Ngữ Băng đột nhiên duỗi chân dài ra, linh xảo khép lại hai chân Đường Tuyết, bắp chân cậu thon dài lại có lực, vững vàng kẹp lại hai cổ chân Đường Tuyết, nhìn như một cái kẹp bắt thú.

Cậu chân dài khí lực lớn, Đường Tuyết tránh thoát mấy lần, đều không tránh ra được, liền giận:" Bệnh tâm thần, thả tôi ra."

Lê Ngữ Bằn ngược lại không dây dưa, cứ như vậy buông cô ra.

Đường Tuyết còn muốn giẫm cậu, cậu nhẹ nhàng linh hoạt né tránh, nhíu mày nhìn cô cười:" Còn náo?"

Đường Tuyết xám xịt thu chân về, giơ cái cằm lên hỏi cậu:" Lê Ngữ Băng, cuối cùng là cậu muốn làm gì tôi?"

"Tôi bị cậu áp bức sáu năm." Lê Ngữ Băng nhoẻn miệng, nụ cười trên mặt có chút biến thái:" Hiện tại mới một tháng cậu đã không chịu nổi rồi?"

"À, tôi hiểu rồi. Cậu không phải là muốn tôi tiếp tục làm tiểu thái giám cho cậu sao? Lê Ngữ Băng, cậu làm khó tôi như vậy, có phải rất thoải mái không?"

"Không." Lê Ngữ Băng mỉm cưởi lắc đầu,:" Là đặc biệt thoải mái."

Đường Tuyết thật muốn đánh chết cậu.

Lê Ngữ Băng ăn xong cơm, thu lại bàn ăn, nói với Đường Tuyết:" Hoặc là trả tiền, hoặc là lấy công trừ nợ, tự chọn một cái."

"Nếu tôi đều không chọn thì sao?"

"Vậy tôi đành phải lấy vũ khí luật pháp ra bảo vệ mình. Quên nói cho cậu, hai mươi người đã từng mua riênh tư của tôi đều nguyện ý ra làm chứng."

Đường Tuyết tựa trệ ghế ngồi, khoanh tay nhìn cậu lắc đầu thở dài:" Một nam hài tử đáng yêu như vậy, thật muốn treo lên đánh."

Lê Ngữ Băng:=_=

.....

Đường Tuyết không nghĩ tới Lê Ngữ Băng cho cô đào một cái hố to như vậy. Càng không nghĩ trước được cậu ta sẽ dùng phương pháp kia để đối phó cô.

Cô đường đường là một học sinh về thú y chuyên nghiệp ngối phân tích một phen, cuối cùng nhắn cho ba một tin.

Đường Tuyết: Ba ba! Con rất nhớ các người!

Đường hiệu trưởng: Hả? Thiếu tiền? Đường Tuyết: =-=

Đường hiệu trưởng: Tháng này mới trôi qua mấy ngày, con đã tiêu hết tiền sinh hoạt rồi?

Đường Tuyết: Không phải. Con muốn mua ít đồ.

Đường hiệu trưởng: Mua cái gì?

Đường Tuyết: Máy tính, quần áo, túi sách, son môi...

Đường Tuyết: Con đây là muốn mua "một ít đồ vật đó sao? Con đúng là rất khiêm tốn.

Đường Tuyết: Còn cả kính thiên văn.

Đường hiệu trưởng: Con là bác sĩ thú y cần kính thiên văn làm gì? Trên trời có heo sao?

Đường Tuyết: Ai mà chả có thứ yêu thích mà ba...

Đường hiệu trưởng: Nói đi, muốn bao nhiêu?

Đường Tuyết: Bốn vạn chắc là đủ.

Đường Tuyết: Nếu không có bốn vạn, ba vạn bảy cũng được.

Đường hiệu trưởng: Con à, con đã mười tám tuổi, có chuyện ba ba nên nói cho con biết.

Đường Tuyết: Chuyện gì ạ?

Đường hiệu trưởng: Con đó, kì thật không phải con ruột của ta.

Xém chút nữa tin -_-

Không thể từ chỗ ba ba lấy tiền, Đường Tuyết cũng không muốn ngồi xe lửa da xanh về nhà, nhẫn nhịn đến trưa liền nhắn cho Lê Ngữ Băng một tin.

Đường Tuyết: Tôi nói cho cậu biết, tôi còn một vũ khí bí mật nữa đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện