Hôm sau khi vào triều, Bùi Thanh Hoằng cảm giác như thể mấy đời đã trôi qua. Hắn không rõ lắm về tình hình cụ thể ở kinh thành sau khi rời đi nên không cảm thấy việc Thái thượng hoàng thượng triều có gì kỳ quái. Ban đầu Thái thượng hoàng tuyên bố bị bệnh nhẹ không có gì đáng ngại, thế nhưng y lại trì hoãn việc công suốt một thời gian dài. Rất nhiều sổ sách đều để tam công lục bộ phê duyệt, không ít tấu chương quan trọng cũng được đưa tới chỗ Thái Thúc Việt.
Trong thời gian Thái thượng hoàng bị ốm, trong cung xuất hiện một tin tức: thái y chẩn đoán thực chất thân thể Thái thượng hoàng cực kỳ khỏe mạnh, một chút vấn đề cũng không có.
Không có bệnh nhưng lại không thượng triều, đây chẳng phải là muốn để tiểu Hoàng đế lập uy sao?
Bá quan văn võ bắt đầu phỏng đoán dụng ý của Thái thượng hoàng, lúc đầu bọn họ còn tưởng y đang thăm dò gì đó, nhưng sau khi trạng thái này tiếp diễn hơn một tháng thì đám đại thần cho rằng có lẽ Thái thượng hoàng thật sự có ý định ủy quyền cho tiểu Hoàng đế. Cũng có thể tiểu Hoàng đế thật sự là con riêng của Thái thượng hoàng và Thái hậu, nếu vậy thì tương lai thiên hạ này còn không phải của tiểu Hoàng đế sao? Những tin đồn ngày càng trở nên kỳ quặc, đã vậy người người còn không ngừng thêm mắm dặm muối, cuối cùng không còn biết đâu mới là sự thật.
Có điều mấy lời đồn này chỉ lan truyền trong kinh thành, tạm thời vẫn chưa đến tai bách tính cả nước.
Đám tin đồn bay khắp đó đây lợi hại đến mức chúng đã truyền đến tai tiểu Hoàng đế một ngày nọ. Một lần khi thỉnh an Chương thái hậu, đợi khi bên cạnh không có người ngoài cậu mới ngập ngừng hỏi: "Thật sự là mẫu hậu và hoàng thúc có mối quan hệ bất chính sao? Ai cũng nói trẫm là hài tử của hoàng thúc."
Sắc mặt của tiều Hoàng đế đã chẳng mấy dễ nhìn, sắc mặt của Chương thái hậu lại càng khó coi hơn. Nàng nóng nảy quăng chuỗi tràng hạt trong tay xuống đất, lớn tiếng nói: "Bệ hạ đây là đang hoài nghi sự trong sạch của ai gia sao? Nếu ai gia thật sự có quan hệ bất chính với Thái thượng hoàng thì còn cần phải nơm nớp lo sợ thế này à? Nếu con trai ta thật sự là con của Thái thượng hoàng thì sao y lại đối xử với hai mẹ con ta thế này chứ? Xem ra hoàng nhi chỉ coi những lời ai gia từng nói là gió thoảng qua tai!"
Gương mặt còn mấy phần non nớt của Thái Thúc Việt lập tức đỏ lên, cậu cãi: "Nhi thần không có! Nhi thần đều nhớ những lời mẫu hậu từng nói mà!"
Thái hậu tỏ ra cực kỳ đau lòng, nàng đưa tay vỗ lên mặt Thái Thúc Việt rồi chất vấn hết câu này đến câu khác: "Không có cái gì? Không coi lời của ai gia là gió thoảng qua tai hay không chạy lung tung giội nước bẩn lên đầu mẫu hậu ngươi? Ai gia đã nói với hoàng nhi không biết bao nhiêu lần, Thái thượng hoàng là phản tặc giết cha diệt huynh, y là kẻ thù đã giết cha con, y và hai mẹ con ta không đội trời chung! Đối đầu với phụ thân của mình sẽ phải xuống địa ngục. Lẽ nào mẫu thân lại bảo con chống lại cha ruột của mình sao?"
Thái Thúc Việt trông vô cùng xấu hổ. Cậu cũng biết những tin đồn này quả thực hoang đường, nhưng lan truyền khủng khiếp như vậy chắc hẳn cũng đúng phần nào. Cậu thật sai lầm khi chạy tới xác nhận với Thái hậu.
Thấy tiểu Hoàng đế như vậy, trong lòng Thái hậu càng đắc ý nhưng không biểu lộ ra ngoài. Nàng trưng ra dáng vẻ trẻ tuổi mà ung dung thanh lịch, ý vị sâu xa nói: "Sau này bệ hạ tuyệt đối không được lỗ mãng như hôm nay. Mẫu hậu không phải người ngoài, đương nhiên sẽ không hại con. Đổi lại là người khác, không chừng mới chớp mắt đã bán đứt bệ hạ đi."
Về việc bán cho ai, trong lòng hai người đều biết rõ. Chương thái hậu không nói, cũng không cần thiết phải nói.
Tiểu Hoàng đế im lặng nửa ngày: "Nhi thần xin nghe mẫu hậu dạy bảo."
Lâu lắm rồi Thái Thúc Việt mới có thái độ nhu thuận thế này với nàng, Chương thị liền nhân cơ hội này đánh cho tỉnh đứa con tự cho mình đã đủ lông đủ cánh không chịu vâng lời. Cũng vì cuộc trò chuyện này mà Thái Thúc Việt càng khẳng định mình không thể nào là hài tử của Thái thượng hoàng. Thử xem như là vì yêu sinh hận đi, nhưng cậu hoàn toàn không cảm thấy hoàng thúc của mình có thể để ý Chương thị.
Thái thượng hoàng không buồn áp chế những lời đồn này, tiểu Hoàng đế được lợi nên càng không ngăn cản, nhưng cậu vẫn luôn luôn chú ý đến hướng bay của chúng. Khi tin đồn rẽ sang hướng Thái thượng hoàng yêu đương vụng trộm với trưởng tầu sinh ra một nghiệt chủng liền giết chết Tiên đế, cậu lập tức không chế dư luận, bóp chết từ trong trứng những mầm mống xấu xa.
Tự cho rằng người kế vị trong lòng Thái thượng hoàng là tiểu Hoàng đế, những quan viên trước kia không để tiểu Hoàng đế vào mắt, mấy ngày nay cung kính hơn mấy phần, có mấy kẻ đã vội vã bắt đầu ôm đùi.
Kết quả, khi Thái thượng hoàng thượng triều, đám người này liền trợn tròn mắt. Rõ ràng thái độ vẫn rất ác liệt, chú cháu như nước với lửa. Cho dù bọn họ muốn tự lừa mình dối người đây chỉ là Thái thượng hoàng muốn rèn luyện cho tiểu Hoàng đế cũng không lừa nổi, kẻ ngốc cũng nhận ra được Thái thượng hoàng thật sự không yêu mến gì tiểu Hoàng đế, hơn nữa so với một tháng trước quan hệ còn xấu hơn. Đám người vừa nhanh chân nhảy vào đội ngũ của tiểu Hoàng đế cảm thấy toàn thân bất an, chỉ sợ bị Thái thượng hoàng nắm thóp, bị đày khỏi kinh thành.
Bùi Thanh Hoằng dẫn đầu đoàn sứ thần cống hiến không ít cho Đại Lam lại được khen ngợi. Khi công công đọc thánh chỉ, ánh mắt những đại thần khác nhìn Bùi Thanh Hoằng cực kỳ phức tạp. Bọn họ bị kẹp giữa Hoàng đế và Thái thượng hoàng lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng còn vị Bùi đại nhân trẻ tuổi này thì sao? Từ một tiểu quan thành Thượng thư bộ Công, từ Thượng thư trẻ tuổi nhất lại thành Thái phó trẻ tuổi nhất Đại Lam, thậm chí là người trẻ tuổi nhất nhận được tước Hầu mà không phải kế thừa sau khi kiến quốc.
Lúc trước, Bùi Diên còn trẻ đã được làm Tả tướng đương triều đã chẳng dễ dàng gì, ai ngờ tốc độ thăng tiến của thứ tử ông còn khoa trương hơn nhiều. Tuy Bùi Thanh Hoằng lấy một nam thê không thể sinh con nhưng bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn về mặt thành công trên sự nghiệp.
Bùi Thanh Hoằng rất thờ ơ với kiểu khen ngợi này, chủ yếu là vì hắn đã sớm quen rồi. Hơn nữa kiểu khen thưởng này thực tế chẳng tính là gì so với thăng quan phong Hầu, không có gì đáng để kiêu ngạo.
Sau khi về bộ Công, đám thuộc hạ đối với Bùi Thanh Hoằng càng sùng kính hơn trước. Ngay cả những kẻ lão luyện không vừa mắt hắn cũng tuyệt đối không dám nói xấu nửa lời. Hắn xuất sắc hơn bọn họ quá nhiều, ngay cả đố kỵ cũng lộ ra sự bất lực đến nực cười.
Về chuyện tờ báo, bản thân Tiểu Tô đã làm rất tốt. Bùi Thanh Hoằng quyết định mang bản vẽ guồng nước, ruộng bậc thang và địa thế sông núi Kinh Châu ra, điều một người có năng lực tới đó, đợi khi lập được công trạng sẽ thăng chức sau. Bùi Thanh Hoằng đã âm thầm giao cơ hội rèn luyện này cho một phụ tá thường ngày luôn gánh phần lớn công việc của bộ Công.
Biểu hiện của tiểu Hoàng đế Thái Thúc Việt ở buổi đi săn khiến tâm hắn nguội lạnh, từ đó về sau hắn liền khôi phục lại thái độ ban đầu. Bùi Thanh Hoằng cố ý khiến mình bận rộn hơn, càng có lý do để không đi dạy những điều hắn không nên dạy.
Những thứ tiếp diễn theo chiều hướng tốt, mang dáng hình của những tư tưởng tốt đẹp đang âm thầm lộ ra nanh vuốt dữ tợn bên trong. Một số bí mật khó lường khác cũng dường như trời xui đất khiến mà lộ ra diện mạo thật sự.
Nếu như có thể, Bùi Thanh Hoằng thà rằng mình chưa hề phát hiện. Nhưng sự thật kia cứ dần phơi bày ra ngay trước mắt hắn. Bị thúc ép bởi sự hiếu kỳ, trách nhiệm và cả tình cảm, hắn không thể không thuận theo tự tay dỡ bỏ bức màn chắn đang để lộ ra một góc sân khấu. Bất chấp thực tế này có tàn khốc, có khiến người ta choáng váng đến mức nào đi chăng nữa.
Khi công việc của Bùi Thanh Hoằng bắt đầu trở về quỹ đạo, Thái thượng hoàng Thái Thúc Lan trong cung cũng đang dần thu lưới lại.
Những phi tần của Tiên đế hoặc là chôn sống cùng, hoặc là sống quãng đời cô độc còn lại trong cung vì có con mang dòng máu của Tiên đế. Chương thái hậu là người may mắn nhất trong những nữ nhân ấy. Nhi tử trở thành Hoàng đế, nàng trở thành Thái hậu cao cao tại thượng, quản lý phượng ấn thống soái hậu cung. Tuy không có nam nhân nào chăm sóc nhưng quyền lực trong tay vẫn có thể giúp nàng bảo trì một phần mỹ lệ của tuổi trẻ.
Những nữ tử đã sinh con gái cho Tiên hoàng có thể ở lại hoàng cung, bọn họ cũng được phong Thái phi trên danh nghĩa nhưng lại không có thực quyền. Đa số chỉ ngày ngày ăn chay niệm Phật trong cung, ngóng trông nữ nhi đã gả ra ngoài thỉnh thoảng đến thăm mình. Những người này được Thái Thúc Lan xem như phế nhân mà mặc đó, bọn họ không thể tạo nên trở ngại và cũng chẳng giúp gì được cho y.
Một tháng trước khi trưởng công chúa Du Dương xuất giá là lễ mừng lớn của tiểu Hoàng đế, Đại Lam chào đón tân Hoàng hậu Vương thị - con gái của Vương tướng quân Vương Tử Dương. Để mối hôn sự này càng thêm môn đăng hộ đối, trong thời gian Thái thượng hoàng bị ốm tiểu Hoàng đế đã thăng liền ba cấp cho Vương Tử Dương. Vương Tử Dương càng nắm nhiều thực quyền trong tay, cậu lại càng có trợ lực lớn hơn.
Thái Thúc Việt không hề có cái gọi là tình yêu nam nữ với Hoàng hậu Vương thị tương lai, nhưng cậu cực kỳ để tâm đến lợi ích mà nàng mang đến cùng Vương Tử Dương yêu con gái như yêu mệnh. Cậu sợ cuộc hôn nhân của mình sẽ bị Thái thượng hoàng phá rối, rồi lại lo Chương thái hậu bất mãn với Vương thị rồi kéo chân mình lại. Đối với mối hôn sự này, Thái Thúc Việt vừa hồi hộp thấp thỏm vừa mừng rỡ.
Trong tẩm cung của Thái thượng hoàng, ngay cả Thường Tú chỉ là công công hầu hạ Thái thượng hoàng cũng không buồn để mấy tiểu tâm tư của tiểu Hoàng đế vào mắt. Hắn cũng có tham dự ít nhiều vào mưu đồ của chủ tử mình, dù không biết toàn bộ những kế hoạch Thái thượng hoàng kiểm soát nhưng hắn biết tiểu Hoàng đế đương nhiên không thể uy hiếp gì đến y, cũng không thể trở thành chủ tử tương lai hắn cần tận lực cống hiến. Thái Thúc Việt căn bản không đáng được nhắc tới.
Mối bận tâm thật sự của Thái thượng hoàng mới là thứ hắn nên để tâm. Khi chỉnh sửa y quan cho Thái thượng hoàng, Thường Tú vờ như lơ đãng hỏi: "Nô tài mới nghĩ đến một số chuyện. Nếu chủ tử cho phép, nô tài xin cả gan hỏi một câu."
"Nói." Sau khi đi sứ cùng Bùi Thanh Hoằng về tính cách của Thái Thúc Lan càng hỉ nộ vô thường. Lúc nổi giận y tàn nhẫn hơn lúc trước rất nhiều, nhưng khi ôn hòa lại cực kỳ ôn nhu, chẳng khác gì Lan công tử dịu dàng ấm áp trong Lan phủ. Hiện tại hẳn là lúc tâm tình y không tệ lắm.
"Không phải lúc trước ngài nói muốn tìm vật gì rất quan trọng trong Bùi phủ sao? Nhưng đã gần một năm từ khi ngài vào Bùi phủ, nô tài nhìn ngài bôn ba ngược xuôi đến đau lòng nên đành cả gan hỏi một câu. Ngài đã tìm được thứ muốn tìm chưa?"
"Lá gan của ngươi quả là lớn."
Thường Tú cuống quýt dập đầu xuống đất: "Nô tài không dám!"
"Đương nhiên là tìm được. Ta không hy vọng có nhiều người can dự vào chuyện của Bùi phủ, tuy nhiên có một câu nói ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Chỉ cần Bùi phủ không tạo phản, ngày nào Bùi Thanh Hoằng còn sống trên đời này thì ngày ấy cô gia sẽ không động vào Bùi phủ."
Bùi Thanh Hoằng bị hai người bàn luận lúc này đang nghỉ ngơi trong viện tử của mình. Không phải lúc nào nhàn rỗi hắn cũng có thể ở bên Lan Mân, chẳng hạn như hôm nay. Hôm nay là ngày nghỉ của Bùi Thanh Hoằng nhưng Lan Mân vẫn phải tới thư cục làm việc như thường, còn hắn ở nhà mơ mơ màng màng ngủ trên giường.
Không có Lan Mân ở đây nên lá gan của Trắng Mượt lớn đến mức cả gan nhảy lên giường của chủ tử nhà mình. Cái đệm thịt núc ních ngang nhiên giẫm lên mặt của Bùi Thanh Hoằng, phá đám hắn khỏi giấc ngủ ngon.
Bùi Thanh Hoằng vốn là vô cùng tốt tính thế mà bị chọc cho đến rời giường mới thôi. Bị Trắng Mượt nháo một trận như vậy, hắn tức khí bật dậy khoác áo qua loa bắt đầu công cuộc bắt mèo. Một cái bóng vụt qua chui ngay vào khe hở trong ngăn tủ. Trắng Mượt được nuôi đến tròn vo như cục tuyết vô ý vô tứ đụng phải hết cái này đến cái khác.
Đẩy xuống đất một hộp gỗ nhỏ, rơi ngay trước mặt Bùi Thanh Hoằng.
Trong thời gian Thái thượng hoàng bị ốm, trong cung xuất hiện một tin tức: thái y chẩn đoán thực chất thân thể Thái thượng hoàng cực kỳ khỏe mạnh, một chút vấn đề cũng không có.
Không có bệnh nhưng lại không thượng triều, đây chẳng phải là muốn để tiểu Hoàng đế lập uy sao?
Bá quan văn võ bắt đầu phỏng đoán dụng ý của Thái thượng hoàng, lúc đầu bọn họ còn tưởng y đang thăm dò gì đó, nhưng sau khi trạng thái này tiếp diễn hơn một tháng thì đám đại thần cho rằng có lẽ Thái thượng hoàng thật sự có ý định ủy quyền cho tiểu Hoàng đế. Cũng có thể tiểu Hoàng đế thật sự là con riêng của Thái thượng hoàng và Thái hậu, nếu vậy thì tương lai thiên hạ này còn không phải của tiểu Hoàng đế sao? Những tin đồn ngày càng trở nên kỳ quặc, đã vậy người người còn không ngừng thêm mắm dặm muối, cuối cùng không còn biết đâu mới là sự thật.
Có điều mấy lời đồn này chỉ lan truyền trong kinh thành, tạm thời vẫn chưa đến tai bách tính cả nước.
Đám tin đồn bay khắp đó đây lợi hại đến mức chúng đã truyền đến tai tiểu Hoàng đế một ngày nọ. Một lần khi thỉnh an Chương thái hậu, đợi khi bên cạnh không có người ngoài cậu mới ngập ngừng hỏi: "Thật sự là mẫu hậu và hoàng thúc có mối quan hệ bất chính sao? Ai cũng nói trẫm là hài tử của hoàng thúc."
Sắc mặt của tiều Hoàng đế đã chẳng mấy dễ nhìn, sắc mặt của Chương thái hậu lại càng khó coi hơn. Nàng nóng nảy quăng chuỗi tràng hạt trong tay xuống đất, lớn tiếng nói: "Bệ hạ đây là đang hoài nghi sự trong sạch của ai gia sao? Nếu ai gia thật sự có quan hệ bất chính với Thái thượng hoàng thì còn cần phải nơm nớp lo sợ thế này à? Nếu con trai ta thật sự là con của Thái thượng hoàng thì sao y lại đối xử với hai mẹ con ta thế này chứ? Xem ra hoàng nhi chỉ coi những lời ai gia từng nói là gió thoảng qua tai!"
Gương mặt còn mấy phần non nớt của Thái Thúc Việt lập tức đỏ lên, cậu cãi: "Nhi thần không có! Nhi thần đều nhớ những lời mẫu hậu từng nói mà!"
Thái hậu tỏ ra cực kỳ đau lòng, nàng đưa tay vỗ lên mặt Thái Thúc Việt rồi chất vấn hết câu này đến câu khác: "Không có cái gì? Không coi lời của ai gia là gió thoảng qua tai hay không chạy lung tung giội nước bẩn lên đầu mẫu hậu ngươi? Ai gia đã nói với hoàng nhi không biết bao nhiêu lần, Thái thượng hoàng là phản tặc giết cha diệt huynh, y là kẻ thù đã giết cha con, y và hai mẹ con ta không đội trời chung! Đối đầu với phụ thân của mình sẽ phải xuống địa ngục. Lẽ nào mẫu thân lại bảo con chống lại cha ruột của mình sao?"
Thái Thúc Việt trông vô cùng xấu hổ. Cậu cũng biết những tin đồn này quả thực hoang đường, nhưng lan truyền khủng khiếp như vậy chắc hẳn cũng đúng phần nào. Cậu thật sai lầm khi chạy tới xác nhận với Thái hậu.
Thấy tiểu Hoàng đế như vậy, trong lòng Thái hậu càng đắc ý nhưng không biểu lộ ra ngoài. Nàng trưng ra dáng vẻ trẻ tuổi mà ung dung thanh lịch, ý vị sâu xa nói: "Sau này bệ hạ tuyệt đối không được lỗ mãng như hôm nay. Mẫu hậu không phải người ngoài, đương nhiên sẽ không hại con. Đổi lại là người khác, không chừng mới chớp mắt đã bán đứt bệ hạ đi."
Về việc bán cho ai, trong lòng hai người đều biết rõ. Chương thái hậu không nói, cũng không cần thiết phải nói.
Tiểu Hoàng đế im lặng nửa ngày: "Nhi thần xin nghe mẫu hậu dạy bảo."
Lâu lắm rồi Thái Thúc Việt mới có thái độ nhu thuận thế này với nàng, Chương thị liền nhân cơ hội này đánh cho tỉnh đứa con tự cho mình đã đủ lông đủ cánh không chịu vâng lời. Cũng vì cuộc trò chuyện này mà Thái Thúc Việt càng khẳng định mình không thể nào là hài tử của Thái thượng hoàng. Thử xem như là vì yêu sinh hận đi, nhưng cậu hoàn toàn không cảm thấy hoàng thúc của mình có thể để ý Chương thị.
Thái thượng hoàng không buồn áp chế những lời đồn này, tiểu Hoàng đế được lợi nên càng không ngăn cản, nhưng cậu vẫn luôn luôn chú ý đến hướng bay của chúng. Khi tin đồn rẽ sang hướng Thái thượng hoàng yêu đương vụng trộm với trưởng tầu sinh ra một nghiệt chủng liền giết chết Tiên đế, cậu lập tức không chế dư luận, bóp chết từ trong trứng những mầm mống xấu xa.
Tự cho rằng người kế vị trong lòng Thái thượng hoàng là tiểu Hoàng đế, những quan viên trước kia không để tiểu Hoàng đế vào mắt, mấy ngày nay cung kính hơn mấy phần, có mấy kẻ đã vội vã bắt đầu ôm đùi.
Kết quả, khi Thái thượng hoàng thượng triều, đám người này liền trợn tròn mắt. Rõ ràng thái độ vẫn rất ác liệt, chú cháu như nước với lửa. Cho dù bọn họ muốn tự lừa mình dối người đây chỉ là Thái thượng hoàng muốn rèn luyện cho tiểu Hoàng đế cũng không lừa nổi, kẻ ngốc cũng nhận ra được Thái thượng hoàng thật sự không yêu mến gì tiểu Hoàng đế, hơn nữa so với một tháng trước quan hệ còn xấu hơn. Đám người vừa nhanh chân nhảy vào đội ngũ của tiểu Hoàng đế cảm thấy toàn thân bất an, chỉ sợ bị Thái thượng hoàng nắm thóp, bị đày khỏi kinh thành.
Bùi Thanh Hoằng dẫn đầu đoàn sứ thần cống hiến không ít cho Đại Lam lại được khen ngợi. Khi công công đọc thánh chỉ, ánh mắt những đại thần khác nhìn Bùi Thanh Hoằng cực kỳ phức tạp. Bọn họ bị kẹp giữa Hoàng đế và Thái thượng hoàng lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng còn vị Bùi đại nhân trẻ tuổi này thì sao? Từ một tiểu quan thành Thượng thư bộ Công, từ Thượng thư trẻ tuổi nhất lại thành Thái phó trẻ tuổi nhất Đại Lam, thậm chí là người trẻ tuổi nhất nhận được tước Hầu mà không phải kế thừa sau khi kiến quốc.
Lúc trước, Bùi Diên còn trẻ đã được làm Tả tướng đương triều đã chẳng dễ dàng gì, ai ngờ tốc độ thăng tiến của thứ tử ông còn khoa trương hơn nhiều. Tuy Bùi Thanh Hoằng lấy một nam thê không thể sinh con nhưng bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn về mặt thành công trên sự nghiệp.
Bùi Thanh Hoằng rất thờ ơ với kiểu khen ngợi này, chủ yếu là vì hắn đã sớm quen rồi. Hơn nữa kiểu khen thưởng này thực tế chẳng tính là gì so với thăng quan phong Hầu, không có gì đáng để kiêu ngạo.
Sau khi về bộ Công, đám thuộc hạ đối với Bùi Thanh Hoằng càng sùng kính hơn trước. Ngay cả những kẻ lão luyện không vừa mắt hắn cũng tuyệt đối không dám nói xấu nửa lời. Hắn xuất sắc hơn bọn họ quá nhiều, ngay cả đố kỵ cũng lộ ra sự bất lực đến nực cười.
Về chuyện tờ báo, bản thân Tiểu Tô đã làm rất tốt. Bùi Thanh Hoằng quyết định mang bản vẽ guồng nước, ruộng bậc thang và địa thế sông núi Kinh Châu ra, điều một người có năng lực tới đó, đợi khi lập được công trạng sẽ thăng chức sau. Bùi Thanh Hoằng đã âm thầm giao cơ hội rèn luyện này cho một phụ tá thường ngày luôn gánh phần lớn công việc của bộ Công.
Biểu hiện của tiểu Hoàng đế Thái Thúc Việt ở buổi đi săn khiến tâm hắn nguội lạnh, từ đó về sau hắn liền khôi phục lại thái độ ban đầu. Bùi Thanh Hoằng cố ý khiến mình bận rộn hơn, càng có lý do để không đi dạy những điều hắn không nên dạy.
Những thứ tiếp diễn theo chiều hướng tốt, mang dáng hình của những tư tưởng tốt đẹp đang âm thầm lộ ra nanh vuốt dữ tợn bên trong. Một số bí mật khó lường khác cũng dường như trời xui đất khiến mà lộ ra diện mạo thật sự.
Nếu như có thể, Bùi Thanh Hoằng thà rằng mình chưa hề phát hiện. Nhưng sự thật kia cứ dần phơi bày ra ngay trước mắt hắn. Bị thúc ép bởi sự hiếu kỳ, trách nhiệm và cả tình cảm, hắn không thể không thuận theo tự tay dỡ bỏ bức màn chắn đang để lộ ra một góc sân khấu. Bất chấp thực tế này có tàn khốc, có khiến người ta choáng váng đến mức nào đi chăng nữa.
Khi công việc của Bùi Thanh Hoằng bắt đầu trở về quỹ đạo, Thái thượng hoàng Thái Thúc Lan trong cung cũng đang dần thu lưới lại.
Những phi tần của Tiên đế hoặc là chôn sống cùng, hoặc là sống quãng đời cô độc còn lại trong cung vì có con mang dòng máu của Tiên đế. Chương thái hậu là người may mắn nhất trong những nữ nhân ấy. Nhi tử trở thành Hoàng đế, nàng trở thành Thái hậu cao cao tại thượng, quản lý phượng ấn thống soái hậu cung. Tuy không có nam nhân nào chăm sóc nhưng quyền lực trong tay vẫn có thể giúp nàng bảo trì một phần mỹ lệ của tuổi trẻ.
Những nữ tử đã sinh con gái cho Tiên hoàng có thể ở lại hoàng cung, bọn họ cũng được phong Thái phi trên danh nghĩa nhưng lại không có thực quyền. Đa số chỉ ngày ngày ăn chay niệm Phật trong cung, ngóng trông nữ nhi đã gả ra ngoài thỉnh thoảng đến thăm mình. Những người này được Thái Thúc Lan xem như phế nhân mà mặc đó, bọn họ không thể tạo nên trở ngại và cũng chẳng giúp gì được cho y.
Một tháng trước khi trưởng công chúa Du Dương xuất giá là lễ mừng lớn của tiểu Hoàng đế, Đại Lam chào đón tân Hoàng hậu Vương thị - con gái của Vương tướng quân Vương Tử Dương. Để mối hôn sự này càng thêm môn đăng hộ đối, trong thời gian Thái thượng hoàng bị ốm tiểu Hoàng đế đã thăng liền ba cấp cho Vương Tử Dương. Vương Tử Dương càng nắm nhiều thực quyền trong tay, cậu lại càng có trợ lực lớn hơn.
Thái Thúc Việt không hề có cái gọi là tình yêu nam nữ với Hoàng hậu Vương thị tương lai, nhưng cậu cực kỳ để tâm đến lợi ích mà nàng mang đến cùng Vương Tử Dương yêu con gái như yêu mệnh. Cậu sợ cuộc hôn nhân của mình sẽ bị Thái thượng hoàng phá rối, rồi lại lo Chương thái hậu bất mãn với Vương thị rồi kéo chân mình lại. Đối với mối hôn sự này, Thái Thúc Việt vừa hồi hộp thấp thỏm vừa mừng rỡ.
Trong tẩm cung của Thái thượng hoàng, ngay cả Thường Tú chỉ là công công hầu hạ Thái thượng hoàng cũng không buồn để mấy tiểu tâm tư của tiểu Hoàng đế vào mắt. Hắn cũng có tham dự ít nhiều vào mưu đồ của chủ tử mình, dù không biết toàn bộ những kế hoạch Thái thượng hoàng kiểm soát nhưng hắn biết tiểu Hoàng đế đương nhiên không thể uy hiếp gì đến y, cũng không thể trở thành chủ tử tương lai hắn cần tận lực cống hiến. Thái Thúc Việt căn bản không đáng được nhắc tới.
Mối bận tâm thật sự của Thái thượng hoàng mới là thứ hắn nên để tâm. Khi chỉnh sửa y quan cho Thái thượng hoàng, Thường Tú vờ như lơ đãng hỏi: "Nô tài mới nghĩ đến một số chuyện. Nếu chủ tử cho phép, nô tài xin cả gan hỏi một câu."
"Nói." Sau khi đi sứ cùng Bùi Thanh Hoằng về tính cách của Thái Thúc Lan càng hỉ nộ vô thường. Lúc nổi giận y tàn nhẫn hơn lúc trước rất nhiều, nhưng khi ôn hòa lại cực kỳ ôn nhu, chẳng khác gì Lan công tử dịu dàng ấm áp trong Lan phủ. Hiện tại hẳn là lúc tâm tình y không tệ lắm.
"Không phải lúc trước ngài nói muốn tìm vật gì rất quan trọng trong Bùi phủ sao? Nhưng đã gần một năm từ khi ngài vào Bùi phủ, nô tài nhìn ngài bôn ba ngược xuôi đến đau lòng nên đành cả gan hỏi một câu. Ngài đã tìm được thứ muốn tìm chưa?"
"Lá gan của ngươi quả là lớn."
Thường Tú cuống quýt dập đầu xuống đất: "Nô tài không dám!"
"Đương nhiên là tìm được. Ta không hy vọng có nhiều người can dự vào chuyện của Bùi phủ, tuy nhiên có một câu nói ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Chỉ cần Bùi phủ không tạo phản, ngày nào Bùi Thanh Hoằng còn sống trên đời này thì ngày ấy cô gia sẽ không động vào Bùi phủ."
Bùi Thanh Hoằng bị hai người bàn luận lúc này đang nghỉ ngơi trong viện tử của mình. Không phải lúc nào nhàn rỗi hắn cũng có thể ở bên Lan Mân, chẳng hạn như hôm nay. Hôm nay là ngày nghỉ của Bùi Thanh Hoằng nhưng Lan Mân vẫn phải tới thư cục làm việc như thường, còn hắn ở nhà mơ mơ màng màng ngủ trên giường.
Không có Lan Mân ở đây nên lá gan của Trắng Mượt lớn đến mức cả gan nhảy lên giường của chủ tử nhà mình. Cái đệm thịt núc ních ngang nhiên giẫm lên mặt của Bùi Thanh Hoằng, phá đám hắn khỏi giấc ngủ ngon.
Bùi Thanh Hoằng vốn là vô cùng tốt tính thế mà bị chọc cho đến rời giường mới thôi. Bị Trắng Mượt nháo một trận như vậy, hắn tức khí bật dậy khoác áo qua loa bắt đầu công cuộc bắt mèo. Một cái bóng vụt qua chui ngay vào khe hở trong ngăn tủ. Trắng Mượt được nuôi đến tròn vo như cục tuyết vô ý vô tứ đụng phải hết cái này đến cái khác.
Đẩy xuống đất một hộp gỗ nhỏ, rơi ngay trước mặt Bùi Thanh Hoằng.
Danh sách chương