Cho dù tiểu Hoàng đế có nguyện ý hay không thì chuyến đi săn lần này vẫn đến rất nhanh, mới chỉ nháy mắt mà thời gian cụ thể đã được quyết định. Cuối cùng Thái Thúc Việt vẫn lựa chọn đối mặt trực tiếp thay vì giả vờ bị bệnh. Cuộc săn bắn của hoàng gia chính thức bắt đầu dưới sự chuẩn bị kỹ càng trên mọi phương diện.
Hai mươi ba tháng chín là một ngày cuối thu, đa số người trẻ tuổi đều vô cùng hưng phấn, vẻ mặt của các quan viên lại bình thản hệt như mọi ngày. Một vài quan văn già yếu thỉnh thoảng lại dừng lại đấm bóp chân, từ đội ngũ dẫn đầu dần dần rớt xuống sau cùng.
Tiều Hoàng đế được cung nô hầu hạ thay y phục bình thường thành quân trang. Với sự trợ giúp của Tiết Thành, cậu bước lên bàn đạp rồi xoay người trèo lên Hãn Huyết bảo mã* toàn thân đỏ rực. Cánh tay đỡ tiểu Hoàng đế của Tiết Thành vô cùng vững vàng, sau khi lên ngựa cậu vẫn nắm tay y thật chặt: "Bằng hữu ngươi đừng đi!"
*Hãn Huyết bảo mã (tên Tiếng Anh: Akhal-Teke): được coi là giống ngựa quý hiếm nhất thế giới có nguồn gốc Turkmenistan, sở hữu bộ lông lấp lánh ánh kim, sức chịu đựng dẻo dại, phi nước đại cực nhanh, chính là loài ngựa chảy mồ hôi đỏ như máu trong truyền thuyết. (theo wiki)
"Nô tài sẽ luôn ở bên cạnh ngài, sẽ không đi đâu xa cả." Tiết Thành nhỏ giọng trấn an, sau đó lập tức buông tay Thái Thúc Việt ra.
Đang cưỡi ngựa phía trước tiểu Hoàng đế chính là Thái thượng hoàng - người đã gỡ bỏ mặt nạ. Y đang cưỡi một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, nghe nói một ngày có thể đi hơn ngàn dặm, vô cùng thông minh, tên là Truy Nhật (đuổi theo mặt trời).
Bùi Thanh Hoằng cũng mặc một bộ đồ rất thuận tiện để cưỡi ngựa bắn cung, cưỡi tuấn mã do hoàng gia cung cấp. Lần này hắn cũng tham gia tranh tài cùng những người trẻ tuổi, cùng đội quân đông như kiến của hoàng gia hướng về bãi săn.
Hoàng đế dẫn đầu, bá quan văn võ ở phía sau. Khi đến bãi săn Bùi Thanh Hoằng xoay người xuống ngựa, để người phụ trách chăm sóc dắt ngựa đi. Hoàng đế được Thái thượng hoàng dẫn lên đài cao ngồi, mà Chương thái hậu vốn đang rất khỏe mạnh lại đột nhiên mắc phải thương hàn, không có duyên được thưởng thức tư thế oai hùng của các tuấn kiệt Đại Lam.
Quần thần quy củ đứng trước chỗ ngồi của mình, tất cả đều đứng đúng vị trí đã được an bài. Thường Tú công công đứng cạnh Thái thượng hoàng vẫy lá cờ, quần thần lập tức cúi người thật sâu hành lễ, đồng thanh hô lớn: "Ngô hoàng* vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Trời cao phù hộ cho giang sơn vĩ đại của Đại Lam thiên thu vạn đại!"
*Ngô hoàng: Hoàng đế của ta.
"Các khanh bình thân!" Tiểu Hoàng đế và Thái thượng hoàng gần như hô lên cùng lúc, chỉ có điều Thái thượng hoàng nói chậm hơn. Vẫn như mọi ngày, sau khi Thái thượng hoàng nói xong chúng thần mới lần lượt đứng dậy.
Sắc mặt của tiểu Hoàng đế không mấy dễ nhìn, nhưng cậu khôi phục lại thái độ rất nhanh: "Tất cả mọi người đã sẵn sàng, vậy trước tiên hãy thả con mồi ra, bắt đầu cuộc thi săn bắn." Cuộc săn bắn của Hoàng gia được chưa làm hai phần, một là săn trong phạm vi đã định, một là theo Hoàng đế vào rừng sâu.
Để chuẩn bị cho vòng tranh tài, những con mồi sớm đã được kiểm lâm viên nuôi đến béo nục, thả vào vòng săn khổng lồ. Hoàng đế và các quan chức có thể ngồi trên đài cao xem mọi người biểu diễn săn những con mồi ấy. Còn phần đi săn trong rừng thì Hoàng đế luôn luôn là người chỉ huy, mọi người sẽ săn những con thú hoang dã trong rừng, ai săn được con mồi quý giá nhất là người chiến thắng.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nếu tự mình tham dự, chưa biết chừng sẽ có mũi tên không biết từ đâu bay tới kết liễu cái mạng nhỏ của Thái Thúc Việt. Cậu quyết định nghe theo đề nghị của Bùi Thanh Hoằng, phần tranh tài này chỉ ngồi trên đài cao xem mà thôi. Đến phần Hoàng đế lập uy thì cậu chỉ cần cưỡi con Hãn Huyết bảo mã ngoan ngoãn nghe lời rồi tùy tiện bắn mấy con mồi là được.
Ba cha con nhà họ Bùi đều tham gia cuộc săn bắn lần này. Bùi Diên đã qua cái tuổi ấy, dù ông không tham gia tranh tài cũng không ảnh hưởng gì đến địa vị trong triều. Đối với loại đấu võ thế này, Bùi Thanh Dật một chút hứng thú cũng không có. Còn Bùi Thanh Hoằng vừa trẻ trung sung sức lại vừa có võ nghệ, nhưng hắn cũng không đăng ký tranh tài lần này. Hắn mặc bộ trang phục này chỉ vì chút nữa sẽ tham gia săn bắn trong rừng cùng Hoàng đế.
Sau khi hành lễ với Hoàng đế và Thái thượng hoàng, các thí sinh dự thi rời khỏi vị trí của mình. Bốn mươi tám thí sinh xếp hàng tại con đường nhỏ bên ngoài sân bắn, mặc y phục riêng của đội mình rồi lên con ngựa đã cưỡi khi nãy, sau đó thủ lĩnh của Ngự Lâm quân lại đưa bọn họ vào sân.
Khi bốn nhóm dự thi đã chỉnh tề cùng cưỡi tuấn mã vào sân, Lý công công mặt như thoa phấn, giọng nói lanh lảnh lớn tiếng tuyên bố quy tắc tranh tài: "Tổng số người tham gia cuộc thi là bốn mươi tám, chia làm bốn đội, mỗi đội mười hai người. Bốn đội lần lượt là: đội Phổ Hoa, đội Khánh Đức, đội Ô Mộc, đội Vĩnh Yên. Bốn đội được dẫn dắt bởi: Đức Thân vương Thế tử Mẫn Hoa Văn, ti giai Quy Đức Ô Chấn Uy, Hầu thế tử Vĩnh Yên Lâm Hoài Hóa! Mỗi thí sinh có mười lăm mũi tên, trên đó có khắc tên của mỗi người. Giới hạn là nửa canh giờ, sau khi hương cháy hết, đội nào săn được nhiều con mồi nhất sẽ là đội chiến thắng. Nếu số lượng bằng nhau thì kích thước con mồi sẽ là yếu tố quyết định thắng thua. Nếu cả mười lăm mũi tên đều bắn trúng, người săn được con mồi trân quý nhất sẽ chiến thắng."
Sau khi giải thích quy tắc xong Lý công công liền hô lớn tên của đội Phổ Hoa, lá cờ màu đỏ viết hai chữ Phổ Hoa lập tức giương lên, mười hai thành viên mặc áo đỏ của đội Phổ Hoa giơ tay lên trong đám đông. Sau đó công công lại gọi tên đội Khánh Đức, ngay cạnh lá cờ màu đỏ là lá cờ màu tím. Lá cờ màu đen của đội Ô Mộc phất lên ngay cạnh lá cờ màu tím, còn đội Vĩnh Yên gần vị trí của Bùi Thanh Hoằng giương lá cờ màu lam.
Hôm nay Bùi Thanh Hoằng không có ý định làm tiêu điểm trong mắt mọi người, chỉ là thi thoảng mặc trang phục kỵ xạ* rồi đi săn cũng không tồi. Tuy hắn còn trẻ tuổi nhưng đã lên được vị trí mà có những quan viên mất cả đời cũng không bò lên được. Là lão sư của Hoàng đế, là người được Thái thượng hoàng coi trọng, hắn hoàn toàn không cần dựa vào trận đấu này để thể hiện trước mặt Hoàng đế.
*Kỵ xạ: cưỡi ngựa và bắn cung.
Nếu thật sự muốn tham gia vào trận đấu đầu tiên, với địa vị hiện tại thì chắc chắn vị trí thủ lĩnh sẽ là của Bùi Thanh Hoằng. Nếu là người mới lăn lộn trên chốn quan trường không lâu, chỉ có kẻ có mắt như mù mới dám đắc tội với những kẻ lão luyện trên triều đình. Bất kể hắn gia nhập đội ngũ nào, những người trẻ tuổi kia chắc chắn đều phải kiêng dè.
Trước khi các đội ra trận, Bùi Thanh Hoằng và Bùi Diên đi quanh chào hỏi mấy câu rồi rời khỏi vị trí, vòng qua đường nhỏ phía sau để đi kiểm tra mấy con ngựa uy phong lẫm liệt. Tuấn mã lát nữa hắn sẽ cưỡi cũng ở đây, kiểm tra lại cũng khiến lòng yên tâm hơn phần nào.
Vì thời tiết, Bùi Thanh Hoằng còn khoác thêm một chiếc áo choàng xanh thẫm ngoài trang phục kỵ xạ. Chiếc áo choàng đậm màu phấp phới trong làn gió mùa thu, càng làm nổi bật màu da như ngọc, dung mạo tuấn lãng của Bùi Thanh Hoằng.
Một thanh niên trẻ tuổi nhưng lại không tham gia tranh tài đứng ở bãi săn này quả thực vô cùng thu hút sự chú ý, huống chi bản thân Bùi Thanh Hoằng đã là một nhân vật đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Trong số bốn mươi tám người tham gia, số người hắn biết không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Sau khi thấy dung mạo của Bùi Thanh Hoằng không ít người lục tục kéo đến, đa số chỉ chào hỏi xã giao vài câu rồi trở về. Có một người quan hệ tương đối tốt với Bùi gia đứng lại một lát, đó là Hầu thế tử Vĩnh Yên Lâm Hoài Hóa mặc trang phục màu lam. Bùi Thanh Hoằng gật đầu đáp lại lời chào của đối phương: "Thế tử gần như đã nắm chắc phần thắng trong tay, vậy ta xin chúc ngươi có thể dễ dàng đoạt được giải nhất."
"Bùi thượng thư quá khen." Chàng trai trẻ với gương mặt góc cạnh quay sang nở một nụ cười rất có thành ý với Bùi Thanh Hoằng: "Nhờ lời chúc của ngài, trận đấu này ta nhất định sẽ thắng."
Thống lĩnh của Ngự Lâm quân đứng trên đài cao thổi kèn lệnh, những tay trống lập tức đánh lên hàng trống được xếp trước đài, một hồi trống dài vang lên. Những con mồi bị nhốt chặt sau hàng rào kiên cố bất an nhìn chằm chằm vào nhóm thanh niên tuấn kiệt đang cầm mũi tên trên tay. Sau khi Ngự Lâm quân hạ hàng rào xuống, bốn đội tiến vào vòng săn qua bốn cánh cửa nhỏ. Ngay lập tức, các thí sinh bắt đầu bắn tên như mưa, từng hồi trống dồn dập vang lên, kèm theo đó là âm thanh cổ vũ náo nhiệt cùng tiếng kêu gào thống khổ của dã thú.
"Lấy lòng thiên hạ." Bùi Thanh Dật ngồi bên trên Bùi Thanh Hoằng nhàn nhạt nói một câu. Trận đấu này quả thực chỉ để lòe người. Để tránh tổn thương những người dự thi, gây nên thương vong không đáng có, những thí sinh chỉ đứng ở ngoài vòng săn nhắm vào những con mồi bên trong. Bốn tiểu đội cách nhau rất xa, tuy các con mồi chạy loạn tứ bề nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi bãi săn không quá lớn này. Những dã thú kia chính là bia ngắm di động, còn bản chất của trò chơi này chẳng qua chỉ là kiểm tra năng lực bắn cung nhưng biến tấu đi một chút mà thôi.
"Cuộc thi cũng không chỉ đơn giản là thế này." Bùi Thanh Hoằng không hoàn toàn đồng ý với lời nói của huynh trưởng nhà mình, ánh mắt hắn lần nữa chuyển sang vòng săn.
Mũi tên của bốn đội được sơn màu khác nhau tùy theo đội mà bọn họ đại diện. Người ngồi ngoài có thể nghe rõ tiếng bắn tên vù vù, cả bốn mươi tám người dự thi đều đang ra sức bắn tên. Có mũi tên bắn trúng con mồi to lớn chậm chạp, có mũi tên lại bắn lệch rơi xuống mặt đất.
Nén hương dùng để đo thời gian tranh tài có thể cháy trong nửa canh giờ. Một số người tính tình nóng vội nhanh chóng bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, trong khi đó những người bình tĩnh tỉnh táo hơn thì lên kế hoạch trước rồi mới hành động, cố gắng hết sức để mình có thể bắn trúng những con mồi hung dữ có giá trị cao hơn. Tuy nhiên nếu mũi tên không khiến con mồi bị thương đến mức ngã gục thì sẽ không được tính vào thành tích. Động vật to xác đồng nghĩa với thành tích cao, nhưng sức sống dai dẳng của chúng có thể dẫn đến lãng phí mũi tên.
Dù những người này chậm mà chắc, nhưng cuộc thi vẫn kết thúc trước khi nén hương kịp cháy hết. Tiếng trống dừng lại ngay lập tức, tiếp đó là giai đoạn kiểm kê con mồi để công bố người chiến thắng. Hầu như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động trong vòng săn. Vì trận tranh tài nhàm chán này bọn họ đã bỏ ra không ít tiền cược, đội nào cũng có không ít người cược. Có điều người có dung mạo đẹp đương nhiên sẽ nhận được sự đối đãi đặc biệt. Dựa vào khuôn mặt anh tuấn, Lâm Hoài Hóa đã được không ít tiểu cô nương ủng hộ.
Nhưng những điều này không mấy quan trọng. Quan trọng là, trước khi kết quả được công bố, một mũi tên lông vũ được bắn ra từ bãi săn. Mũi tên lông vũ kia bay thẳng về phía Hoàng đế và Thái thượng hoàng. Trước khi kịp bắn trúng một trong hai người nó đã bị thị vệ bên cạnh Hoàng đế chém thành hai nửa trong chớp mắt.
Mũi tên kia không có tên của bất kỳ thí sinh nào, trên đó chỉ khắc một hàng chữ nhỏ: "Cẩu Hoàng đế của Đại Lam, giờ chết của ngươi đã điểm." Loại khiêu khích trắng trợn như thế này khiến chúng thần không khỏi xôn xao, Thái thượng hoàng vốn luôn vững vàng như thái sơn cũng sa sầm mặt mày.
Bùi Thanh Hoằng quan sát đệ tử của mình một chút, đối phương mặt cắt không còn một giọt máu, xem ra trạng thái không được ổn lắm.
Hai mươi ba tháng chín là một ngày cuối thu, đa số người trẻ tuổi đều vô cùng hưng phấn, vẻ mặt của các quan viên lại bình thản hệt như mọi ngày. Một vài quan văn già yếu thỉnh thoảng lại dừng lại đấm bóp chân, từ đội ngũ dẫn đầu dần dần rớt xuống sau cùng.
Tiều Hoàng đế được cung nô hầu hạ thay y phục bình thường thành quân trang. Với sự trợ giúp của Tiết Thành, cậu bước lên bàn đạp rồi xoay người trèo lên Hãn Huyết bảo mã* toàn thân đỏ rực. Cánh tay đỡ tiểu Hoàng đế của Tiết Thành vô cùng vững vàng, sau khi lên ngựa cậu vẫn nắm tay y thật chặt: "Bằng hữu ngươi đừng đi!"
*Hãn Huyết bảo mã (tên Tiếng Anh: Akhal-Teke): được coi là giống ngựa quý hiếm nhất thế giới có nguồn gốc Turkmenistan, sở hữu bộ lông lấp lánh ánh kim, sức chịu đựng dẻo dại, phi nước đại cực nhanh, chính là loài ngựa chảy mồ hôi đỏ như máu trong truyền thuyết. (theo wiki)
"Nô tài sẽ luôn ở bên cạnh ngài, sẽ không đi đâu xa cả." Tiết Thành nhỏ giọng trấn an, sau đó lập tức buông tay Thái Thúc Việt ra.
Đang cưỡi ngựa phía trước tiểu Hoàng đế chính là Thái thượng hoàng - người đã gỡ bỏ mặt nạ. Y đang cưỡi một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, nghe nói một ngày có thể đi hơn ngàn dặm, vô cùng thông minh, tên là Truy Nhật (đuổi theo mặt trời).
Bùi Thanh Hoằng cũng mặc một bộ đồ rất thuận tiện để cưỡi ngựa bắn cung, cưỡi tuấn mã do hoàng gia cung cấp. Lần này hắn cũng tham gia tranh tài cùng những người trẻ tuổi, cùng đội quân đông như kiến của hoàng gia hướng về bãi săn.
Hoàng đế dẫn đầu, bá quan văn võ ở phía sau. Khi đến bãi săn Bùi Thanh Hoằng xoay người xuống ngựa, để người phụ trách chăm sóc dắt ngựa đi. Hoàng đế được Thái thượng hoàng dẫn lên đài cao ngồi, mà Chương thái hậu vốn đang rất khỏe mạnh lại đột nhiên mắc phải thương hàn, không có duyên được thưởng thức tư thế oai hùng của các tuấn kiệt Đại Lam.
Quần thần quy củ đứng trước chỗ ngồi của mình, tất cả đều đứng đúng vị trí đã được an bài. Thường Tú công công đứng cạnh Thái thượng hoàng vẫy lá cờ, quần thần lập tức cúi người thật sâu hành lễ, đồng thanh hô lớn: "Ngô hoàng* vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Trời cao phù hộ cho giang sơn vĩ đại của Đại Lam thiên thu vạn đại!"
*Ngô hoàng: Hoàng đế của ta.
"Các khanh bình thân!" Tiểu Hoàng đế và Thái thượng hoàng gần như hô lên cùng lúc, chỉ có điều Thái thượng hoàng nói chậm hơn. Vẫn như mọi ngày, sau khi Thái thượng hoàng nói xong chúng thần mới lần lượt đứng dậy.
Sắc mặt của tiểu Hoàng đế không mấy dễ nhìn, nhưng cậu khôi phục lại thái độ rất nhanh: "Tất cả mọi người đã sẵn sàng, vậy trước tiên hãy thả con mồi ra, bắt đầu cuộc thi săn bắn." Cuộc săn bắn của Hoàng gia được chưa làm hai phần, một là săn trong phạm vi đã định, một là theo Hoàng đế vào rừng sâu.
Để chuẩn bị cho vòng tranh tài, những con mồi sớm đã được kiểm lâm viên nuôi đến béo nục, thả vào vòng săn khổng lồ. Hoàng đế và các quan chức có thể ngồi trên đài cao xem mọi người biểu diễn săn những con mồi ấy. Còn phần đi săn trong rừng thì Hoàng đế luôn luôn là người chỉ huy, mọi người sẽ săn những con thú hoang dã trong rừng, ai săn được con mồi quý giá nhất là người chiến thắng.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nếu tự mình tham dự, chưa biết chừng sẽ có mũi tên không biết từ đâu bay tới kết liễu cái mạng nhỏ của Thái Thúc Việt. Cậu quyết định nghe theo đề nghị của Bùi Thanh Hoằng, phần tranh tài này chỉ ngồi trên đài cao xem mà thôi. Đến phần Hoàng đế lập uy thì cậu chỉ cần cưỡi con Hãn Huyết bảo mã ngoan ngoãn nghe lời rồi tùy tiện bắn mấy con mồi là được.
Ba cha con nhà họ Bùi đều tham gia cuộc săn bắn lần này. Bùi Diên đã qua cái tuổi ấy, dù ông không tham gia tranh tài cũng không ảnh hưởng gì đến địa vị trong triều. Đối với loại đấu võ thế này, Bùi Thanh Dật một chút hứng thú cũng không có. Còn Bùi Thanh Hoằng vừa trẻ trung sung sức lại vừa có võ nghệ, nhưng hắn cũng không đăng ký tranh tài lần này. Hắn mặc bộ trang phục này chỉ vì chút nữa sẽ tham gia săn bắn trong rừng cùng Hoàng đế.
Sau khi hành lễ với Hoàng đế và Thái thượng hoàng, các thí sinh dự thi rời khỏi vị trí của mình. Bốn mươi tám thí sinh xếp hàng tại con đường nhỏ bên ngoài sân bắn, mặc y phục riêng của đội mình rồi lên con ngựa đã cưỡi khi nãy, sau đó thủ lĩnh của Ngự Lâm quân lại đưa bọn họ vào sân.
Khi bốn nhóm dự thi đã chỉnh tề cùng cưỡi tuấn mã vào sân, Lý công công mặt như thoa phấn, giọng nói lanh lảnh lớn tiếng tuyên bố quy tắc tranh tài: "Tổng số người tham gia cuộc thi là bốn mươi tám, chia làm bốn đội, mỗi đội mười hai người. Bốn đội lần lượt là: đội Phổ Hoa, đội Khánh Đức, đội Ô Mộc, đội Vĩnh Yên. Bốn đội được dẫn dắt bởi: Đức Thân vương Thế tử Mẫn Hoa Văn, ti giai Quy Đức Ô Chấn Uy, Hầu thế tử Vĩnh Yên Lâm Hoài Hóa! Mỗi thí sinh có mười lăm mũi tên, trên đó có khắc tên của mỗi người. Giới hạn là nửa canh giờ, sau khi hương cháy hết, đội nào săn được nhiều con mồi nhất sẽ là đội chiến thắng. Nếu số lượng bằng nhau thì kích thước con mồi sẽ là yếu tố quyết định thắng thua. Nếu cả mười lăm mũi tên đều bắn trúng, người săn được con mồi trân quý nhất sẽ chiến thắng."
Sau khi giải thích quy tắc xong Lý công công liền hô lớn tên của đội Phổ Hoa, lá cờ màu đỏ viết hai chữ Phổ Hoa lập tức giương lên, mười hai thành viên mặc áo đỏ của đội Phổ Hoa giơ tay lên trong đám đông. Sau đó công công lại gọi tên đội Khánh Đức, ngay cạnh lá cờ màu đỏ là lá cờ màu tím. Lá cờ màu đen của đội Ô Mộc phất lên ngay cạnh lá cờ màu tím, còn đội Vĩnh Yên gần vị trí của Bùi Thanh Hoằng giương lá cờ màu lam.
Hôm nay Bùi Thanh Hoằng không có ý định làm tiêu điểm trong mắt mọi người, chỉ là thi thoảng mặc trang phục kỵ xạ* rồi đi săn cũng không tồi. Tuy hắn còn trẻ tuổi nhưng đã lên được vị trí mà có những quan viên mất cả đời cũng không bò lên được. Là lão sư của Hoàng đế, là người được Thái thượng hoàng coi trọng, hắn hoàn toàn không cần dựa vào trận đấu này để thể hiện trước mặt Hoàng đế.
*Kỵ xạ: cưỡi ngựa và bắn cung.
Nếu thật sự muốn tham gia vào trận đấu đầu tiên, với địa vị hiện tại thì chắc chắn vị trí thủ lĩnh sẽ là của Bùi Thanh Hoằng. Nếu là người mới lăn lộn trên chốn quan trường không lâu, chỉ có kẻ có mắt như mù mới dám đắc tội với những kẻ lão luyện trên triều đình. Bất kể hắn gia nhập đội ngũ nào, những người trẻ tuổi kia chắc chắn đều phải kiêng dè.
Trước khi các đội ra trận, Bùi Thanh Hoằng và Bùi Diên đi quanh chào hỏi mấy câu rồi rời khỏi vị trí, vòng qua đường nhỏ phía sau để đi kiểm tra mấy con ngựa uy phong lẫm liệt. Tuấn mã lát nữa hắn sẽ cưỡi cũng ở đây, kiểm tra lại cũng khiến lòng yên tâm hơn phần nào.
Vì thời tiết, Bùi Thanh Hoằng còn khoác thêm một chiếc áo choàng xanh thẫm ngoài trang phục kỵ xạ. Chiếc áo choàng đậm màu phấp phới trong làn gió mùa thu, càng làm nổi bật màu da như ngọc, dung mạo tuấn lãng của Bùi Thanh Hoằng.
Một thanh niên trẻ tuổi nhưng lại không tham gia tranh tài đứng ở bãi săn này quả thực vô cùng thu hút sự chú ý, huống chi bản thân Bùi Thanh Hoằng đã là một nhân vật đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Trong số bốn mươi tám người tham gia, số người hắn biết không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Sau khi thấy dung mạo của Bùi Thanh Hoằng không ít người lục tục kéo đến, đa số chỉ chào hỏi xã giao vài câu rồi trở về. Có một người quan hệ tương đối tốt với Bùi gia đứng lại một lát, đó là Hầu thế tử Vĩnh Yên Lâm Hoài Hóa mặc trang phục màu lam. Bùi Thanh Hoằng gật đầu đáp lại lời chào của đối phương: "Thế tử gần như đã nắm chắc phần thắng trong tay, vậy ta xin chúc ngươi có thể dễ dàng đoạt được giải nhất."
"Bùi thượng thư quá khen." Chàng trai trẻ với gương mặt góc cạnh quay sang nở một nụ cười rất có thành ý với Bùi Thanh Hoằng: "Nhờ lời chúc của ngài, trận đấu này ta nhất định sẽ thắng."
Thống lĩnh của Ngự Lâm quân đứng trên đài cao thổi kèn lệnh, những tay trống lập tức đánh lên hàng trống được xếp trước đài, một hồi trống dài vang lên. Những con mồi bị nhốt chặt sau hàng rào kiên cố bất an nhìn chằm chằm vào nhóm thanh niên tuấn kiệt đang cầm mũi tên trên tay. Sau khi Ngự Lâm quân hạ hàng rào xuống, bốn đội tiến vào vòng săn qua bốn cánh cửa nhỏ. Ngay lập tức, các thí sinh bắt đầu bắn tên như mưa, từng hồi trống dồn dập vang lên, kèm theo đó là âm thanh cổ vũ náo nhiệt cùng tiếng kêu gào thống khổ của dã thú.
"Lấy lòng thiên hạ." Bùi Thanh Dật ngồi bên trên Bùi Thanh Hoằng nhàn nhạt nói một câu. Trận đấu này quả thực chỉ để lòe người. Để tránh tổn thương những người dự thi, gây nên thương vong không đáng có, những thí sinh chỉ đứng ở ngoài vòng săn nhắm vào những con mồi bên trong. Bốn tiểu đội cách nhau rất xa, tuy các con mồi chạy loạn tứ bề nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi bãi săn không quá lớn này. Những dã thú kia chính là bia ngắm di động, còn bản chất của trò chơi này chẳng qua chỉ là kiểm tra năng lực bắn cung nhưng biến tấu đi một chút mà thôi.
"Cuộc thi cũng không chỉ đơn giản là thế này." Bùi Thanh Hoằng không hoàn toàn đồng ý với lời nói của huynh trưởng nhà mình, ánh mắt hắn lần nữa chuyển sang vòng săn.
Mũi tên của bốn đội được sơn màu khác nhau tùy theo đội mà bọn họ đại diện. Người ngồi ngoài có thể nghe rõ tiếng bắn tên vù vù, cả bốn mươi tám người dự thi đều đang ra sức bắn tên. Có mũi tên bắn trúng con mồi to lớn chậm chạp, có mũi tên lại bắn lệch rơi xuống mặt đất.
Nén hương dùng để đo thời gian tranh tài có thể cháy trong nửa canh giờ. Một số người tính tình nóng vội nhanh chóng bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, trong khi đó những người bình tĩnh tỉnh táo hơn thì lên kế hoạch trước rồi mới hành động, cố gắng hết sức để mình có thể bắn trúng những con mồi hung dữ có giá trị cao hơn. Tuy nhiên nếu mũi tên không khiến con mồi bị thương đến mức ngã gục thì sẽ không được tính vào thành tích. Động vật to xác đồng nghĩa với thành tích cao, nhưng sức sống dai dẳng của chúng có thể dẫn đến lãng phí mũi tên.
Dù những người này chậm mà chắc, nhưng cuộc thi vẫn kết thúc trước khi nén hương kịp cháy hết. Tiếng trống dừng lại ngay lập tức, tiếp đó là giai đoạn kiểm kê con mồi để công bố người chiến thắng. Hầu như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động trong vòng săn. Vì trận tranh tài nhàm chán này bọn họ đã bỏ ra không ít tiền cược, đội nào cũng có không ít người cược. Có điều người có dung mạo đẹp đương nhiên sẽ nhận được sự đối đãi đặc biệt. Dựa vào khuôn mặt anh tuấn, Lâm Hoài Hóa đã được không ít tiểu cô nương ủng hộ.
Nhưng những điều này không mấy quan trọng. Quan trọng là, trước khi kết quả được công bố, một mũi tên lông vũ được bắn ra từ bãi săn. Mũi tên lông vũ kia bay thẳng về phía Hoàng đế và Thái thượng hoàng. Trước khi kịp bắn trúng một trong hai người nó đã bị thị vệ bên cạnh Hoàng đế chém thành hai nửa trong chớp mắt.
Mũi tên kia không có tên của bất kỳ thí sinh nào, trên đó chỉ khắc một hàng chữ nhỏ: "Cẩu Hoàng đế của Đại Lam, giờ chết của ngươi đã điểm." Loại khiêu khích trắng trợn như thế này khiến chúng thần không khỏi xôn xao, Thái thượng hoàng vốn luôn vững vàng như thái sơn cũng sa sầm mặt mày.
Bùi Thanh Hoằng quan sát đệ tử của mình một chút, đối phương mặt cắt không còn một giọt máu, xem ra trạng thái không được ổn lắm.
Danh sách chương