Tô Băng Linh được Vương Hạ Vũ chở về trước nhà, tạm biệt các thứ anh mới chịu rời đi. Cô đi lên nhà, chơi cả ngày tốn khá nhiều sức nên cô ngã lưng lên giường khi vừa mới bước vào phòng.

Giơ điện thoại lên lướt, thấy tin nhắn Hứa Vi gửi đến, cô bấm vào đọc. Tin nhắn của Hứa Vi gửi đến cho Tô Băng Linh:

“Tối mai sinh nhật của đàn anh khóa trên, có mời cậu với tớ tham gia. Cậu có đi không?”

“Tớ không muốn đi lắm… Nhưng mà nếu không đi sợ sau này anh ta sẽ gây khó dễ.”

“Tớ cũng suy nghĩ giống cậu. Vậy đi đi ha?”

“Ừm.”

Không còn cách nào khác, đây là cách duy nhất bọn họ có thể làm rồi. Buổi tối quá chản nản, Tô Băng Linh lại tiếp tục vào game chơi với những người bạn quen qua mạng.

Sáng sớm hôm sau Tô Băng Linh vẫn đứng chờ Vương Hạ Vũ như mọi ngày, lần này anh đưa cho cô thêm một hộp sữa chuối.

Buổi học vẫn cứ diễn ra như thế, khi ra về Băng Linh nói sẽ qua nhà Hứa Vi nên Hạ Vũ đi về trước, phải nói mãi tên ấy mới chịu về một mình cơ.

Buổi sáng đi học Tô Băng Linh có mang theo đồ cho bữa sinh nhật tối nay của đàn anh khóa trên, lúc học về cô qua nhà Hứa Vi thay rồi tối nay sẽ cùng nhau đi thẳng đến địa điểm đó.

“Cậu không nói chuyện tối nay đi sinh nhật cho Vương Hạ Vũ biết sao?”

“Tớ thấy cũng không quan trọng lắm nên thôi. Mắc công cậu ấy lo lắng nữa.”

“Ồ…”

Tô Băng Linh ngồi trên giường của Hứa Vi chơi vài trận game trước khi đi vì trời còn rất sớm so với thời gian đã hẹn. Ngược lại với Tô Băng Linh, Hứa Vi ngồi vào bàn học lại bài của ngày hôm nay.

Gần đến thời gian hẹn, cả hai đứng dậy luân phiên nhau vào phòng tắm thay đồ. Xong xuôi, Tô Băng Linh và Hứa Vi leo lên xe, được tài xế lái đến điểm hẹn.

Đàn anh đứng ngay cửa, thấy cả hai đi vào thì nồng nhiệt tiếp đón. Tô Băng Linh chỉ lạnh nhạt đáp lại rồi đi nhanh vào bên trong, Hứa Vi cũng không khác đi là mấy.

Buổi tiệc được diễn ra ở một quán karaoke, nhìn rất sang trọng chẳng khác gì mấy quán uống rượu. Bạn bè của anh ta đến khá đông, nam nữ đều có nên cả hai yên tâm được đôi chút.

Trong lúc buổi sinh nhật được bắt đầu Tô Băng Linh có ngoại hình xinh đẹp, không đến mức phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng thoạt nhìn có vẻ ưa nhìn và đáng yêu.

Vì điều đó mà cô được mọi người mời rượu rất nhiều, Hứa Vi cản lại được một chút nhưng sau đó lại tiếp tục mời cô.

Hứa Vi cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô gửi định vị vào nhóm của bốn người gồm Vương Hạ Vũ, Tô Băng Linh, Hứa Vi, Khanh Nhất.

Bạn bè của Quốc Đạt chủ bữa tiệc sau khi ca hát uống rượu thoải mái xong, lần lượt từng người rời đi, tướng đi xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng ai được ngay thẳng.

Tô Băng Linh và cả Hứa Vi đầu óc lúc này cũng bắt đầu lâng lâng, choáng váng. Cả hai không đứng nổi nữa mà ngả ngửa ra sau ghế ngồi.

Hứa Vi không chịu đựng nổi nữa, say bất tỉnh nằm xuống trên dãy ghế dài. Tô Băng Linh ngồi dựa vào ghế gần đó, đầu không ngừng lắc qua lắc lại để có thể giữ được tỉnh táo.

Có tí men trong người, Quốc Đạt khống chế bản thân không được nữa. Hắn từng bước đi lại gần Tô Băng Linh, chặn cô giữa hai cánh tay lực lưỡng. Tô Băng Linh hoảng sợ vung cho hắn một cú tát, xô ngã hắn ra rồi chạy qua một góc.

Hắn di chuyển mục tiêu sang Hứa Vi, Tô Băng Linh nheo nheo mắt bước nhanh đến đẩy ngã Quốc Đạt, lay lay người Hứa Vi dậy.

Hứa Vi mơ màng mở đôi mắt ra, Tô Băng Linh càng lay mạnh hơn gấp rút nói:

“Mau tỉnh dậy đi Hứa Vi à, giờ không phải lúc để ngủ đâu.”

Tô Băng Linh liên tục lặp lại câu nói ấy, Hứa Vi chậm rạp ngồi dậy. Tô Băng Linh kéo cô chạy ra phía cửa, mở cửa ra ngoài. Nhưng Hứa Vi vừa mới chạy ra, tên Quốc Đạt kia đã tỉnh dậy, hắn chạy đến túm tóc Tô Băng Linh ném về phía dãy ghế dài.

Lần này hắn lại chặn cô giữa hai cánh tay, không biết lần này hắn lấy đâu ra sức mạnh mà cô đẩy mãi không ra. Hắn kề mặt vào hõm vai của Tô Băng Linh mà hít lấy hít để.

Cánh cửa phòng đột nhiên bị lực lớn mở tung ra, có thể nghe thấy một tiếng “rầm”, Tô Băng Linh sợ phát khóc đến nơi, cô nhìn về hướng cửa với ánh mắt cầu cứu.

Không nhìn rõ thứ gì bay cái vèo qua, khiến gió từ lực ấy đập thẳng vào mặt cô, làm cho vài cọng tóc mái bay lên giữa không trung.

Tô Băng Linh cố nheo chặt mắt xem rõ chuyện gì đang xảy ra, cảm thấy một cái áo của ai đó vừa được đắp lên người cô.

Trước mắt Tô băng Linh dần được làm rõ, cô thấy bóng dáng của Vương Hạ Vũ đang điên cuồng đấm vào mặt tên say mèm kia, đánh liên tiếp nhau không ngừng nghỉ.

Chẳng biết đây là hiện thực hay là do cô tự tưởng tượng ra vì nỗi sợ đang sâm chiếm lấy cô nữa...

Trong kí ức của Tô Băng Linh, sau khi đánh tên Quốc Đạt máu chảy đầy mặt. Vương Hạ Vũ đi lại phía cô dùng áo bao chùm lấy người cô, kiểm tra lại lần nữa mới an tâm bế cô ra khỏi nơi đầy ám ảnh này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện