Qua hôm sau Vương Hạ Vũ mua theo rất nhiều đồ ăn mang sang cho Tô Băng Linh, chân cô cũng đã đỡ hơn thế là cô đòi đi ra ngoài dạo chơi.

Vương Hạ Vũ chạy về nhà lái chiếc motor màu xanh lá kèm chút đen của mình chạy sang lại nhà Tô Băng Linh, cô ngồi ngay cầu thang lên xuống của chung cư chờ anh.

Không ngừng ngước đầu tìm hình bóng của ai kia, thấy Hạ Vũ đã chạy gần đến Băng Linh đã cà nhắc chạy đến chiếc xe của anh. Vương Hạ Vũ cầm chiếc nón đội lên đầu giúp Tô Băng Linh, cô cũng ngoan ngoãn mà chồm người lên phía trước.

Trên đường chạy quanh phố, Tô Băng Linh liên tục nói thèm món này món kia nhưng vì lo cho cái chân của cô nên anh kêu cô ngồi yên trên xe, sau đó bản thân chạy vào mua rồi lại chạy ra đưa cho cô.

Ngồi trên yên xe hết ăn lại đến uống, bụng cô như một chiếc dạ dày không đáy vậy… Còn Vương Hạ Vũ đưa cho cô xong thì dựa vào xe nhìn cô ăn uống mãi không chán, thỉnh thoảng lại được Tô Băng Linh đút cho ăn.

Ăn uống no nê rồi, Tô Băng Linh ngồi xoa xoa chiếc bụng nhỏ chợt nhớ ra điều gì đó mà la lên:

“Quên mất, tớ đang giảm cân mà!”

Vương Hạ Vũ trưng bộ mặt như không biết gì, còn nở một nụ cười trắng sáng nhìn Tô Băng Linh. Tiếp đó anh leo lên xe, đề ga mà chạy đi.

Qua một hồi xe vẫn cứ chạy mãi chưa biết điểm đến là đâu, anh lái chạy qua hết con đường này lại sang con đường khác, những con hẻm nhỏ bên trong cũng không tha cho mà chạy vòng vòng.

“Đi đâu vậy?”

“Chở cậu đi tập thể dục đó!”

“Tập thể dục? Bằng cái cách chạy xe vòng quanh phố như này á hả?”

“Tập thể dục trong tư tưởng cũng được mà haha.”

Tô Băng Linh nghiêng đầu nhìn Vương Hạ Vũ, có khi nào tên ngốc này đã đập đầu vào đâu rồi không…

Đi mãi đi mãi, chiếc bụng của Băng Linh cũng vơi đi bớt. Đang đứng đèn đỏ thì mẹ Mộc gọi đến cho Tô Băng Linh, cô cầm lên bắt máy.

“Sao thế mẹ?”

“Vâng, con qua liền.”

Nói xong liền tắt máy, Vương Hạ Vũ phía trước không biết chuyện gì lên tiếng hỏi:

“Làm sao thế, cô gọi nói gì hả?”

“Ừm, nói về nhà ngoại đi, các cô chú đang nấu ăn ở đấy.”

“Vậy đế tớ chở cậu đến đó.”

Khá nhanh sau đó đã đến trước cửa nhà ngoại của Tô Băng Linh, cô xuống xe tạm biệt Vương Hạ Vũ rồi đi vào bên trong.

Vào nhà mọi người hỏi ai đưa cô đến, Tô Băng Linh cũng thật thà mà khai tên Vương Hạ Vũ ra. Mẹ Mộc nheo mày trách mắng cô:

“Vậy sao con không kêu thằng bé vào luôn?”

“Đúng đó đúng đó, lâu rồi chưa gặp lại thằng bé. Giờ thằng bé trông như thế nào nhỉ?”

Cô Ba hùa theo lời Mộc Lam, mọi người còn lại đều gật đầu tán thành. Tô Băng Linh đang lấy chén đũa chuẩn bị cùng ra ăn với nhà thì bị nói đến ngu người, cô không biết mình có phải con ruột của mẹ không hay là tên kia mới chính là con ruột của mẹ…

“Vậy để con gọi cậu ấy quay lại.”

“Nhanh lên không thằng bé chạy đi xa bây giờ.”

Tô Băng Linh uất ức chu chu mỏ, tay bấm gọi cho Vương Hạ Vũ theo lời mẹ. Khi Hạ Vũ nghe Băng Linh nói quay lại vào nhà ngoại cô cùng ăn, anh cực kì vui vẻ và trả lời rất nhanh.

Gọi xong Tô Băng Linh đi lên nhà ngồi vào cùng mọi người, vừa ngồi xuống đã bị tiếng chuông điện thoại reo lên làm phiền.

Cô đưa tầm mắt ra phía trước cửa nhà đã thấy có bóng dáng lấp ló ở đó, bất lực đứng dậy đi ra dắt anh vào bên trong.

Lúc vào lại bên trong Tô Băng Linh ngồi xuống lại chỗ ban nãy mình vừa ngồi, Vương Hạ Vũ cứ thế mà ngồi vào chỗ còn trống bên cạnh cô.

Vì nhà khá đông thành viên nên khi tụ họp về đây mọi người chỉ thích ngồi luôn xuống sàn, một phần là cho mát mẻ một phần cũng là thích rộng rãi. Đồ ăn được trưng bày ra ở giữa, còn mọi người sẽ ngồi thành một vòng tròn xung quanh.

Trong bữa ăn các cô chú toàn quan tâm đến Vương Hạ Vũ, gắp cho anh quá trời thức ăn bỏ vào chén còn đứa cháu ruột trong nhà thì bị ngó lơ.

“Uầy dạo này lớn thế! Nãy con bước vào cô còn tưởng ai.”

“Nay cao sắp hơn chú luôn rồi haha.”

“Giờ cao lớn quá rồi, nhớ khi còn nhỏ con với con bé Linh Linh cứ dính lấy nhau… Ủa mà bây giờ hình như vẫn vậy mà nhỉ?”

“…”

Hết cô Tư nói lại đến cậu Hai, rồi lại đến cô Út. Mọi người luân phiên nhau nói với Vương Hạ Vũ, anh cố gắng bắt kịp theo để trả lời từng câu hỏi của cô cậu.

Cứ tưởng Tô Băng Linh chẳng ai thèm để tâm đến, nhưng không mấy đứa nhỏ thay nhau gắp thịt, cá vào chén của cô. Tô Băng Linh cảm động muốn rơi nước mắt, tay gắp lại cho bọn trẻ.

Mấy anh chị hơn Tô Băng Linh vài tuổi cũng bắt đầu hỏi chuyện cô.

“Sao dạo này em không ghé ngoại chơi.”

“Bữa nào đi uống cà phê đi, mấy tuần rồi chưa đi với nhau.”

“Tí nữa đi luôn, đang rảnh mà. Em đi được không Linh Linh?”

“Đương nhiên là được rồi ạ.”

Nhóm anh chị bàn chuyện với nhau xem lát nữa sẽ đi quán nào, Tô Băng Linh hào hứng trở lại. Cười cười nói nói đáp lại mấy câu hỏi anh chị đặt ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện