Thẩm Hà lập tức cười híp mắt trả lời nói: “Con luôn coi Nhị thúc là phụ thân của mình! Chờ sau khi con lớn lên, tất nhiên là sẽ phụng dưỡng thúc rồi! Tuy con chỉ là con gái, nhưng cũng không thể để Nhị thúc không nơi nương tựa được?”
Hoàng tẩu vừa cười vừa nói: “Thẩm Hà quả thật là có lương tâm, cũng không uổng Nhị thúc bảo vệ con. Mai sau hai ông con cứ sống thật tốt, trong làng sẽ không có ai bắt nạt hai người đâu.”
Thẩm Hà lập tức nở một nụ cười: “Hoàng tẩu nói đúng ạ.”
Vương nhị thúc và Thẩm Hà, một người đàn ông mất vợ, một đứa bé gái vì sinh tồn một mình đứng ra lập môn hộ.
Hai người dựa vào nhau sống, sao cảm thấy thê thảm thế.
Tiền đề là không nhìn vào căn nhà lớn này.
Những người trước đây cười chê Thẩm Hà, bây giờ đều không cười nổi nữa rồi.
Cả cuộc đời họ cũng chưa chắc đã kiến đủ tiền xây một căn nhà to đến thế, huống chi là Thẩm Hà chỉ mất mấy tháng thôi đã xây xong rồi?
Nếu nói đến ân hận, ân hận nhất có lẽ chính là gia đình cả nhà Đại bá rồi.
Vào ngày mời cơm ấn nồi, cả nhà Đại bá cũng đến, họ ngồi cùng bàn với người dân trong thôn.
Thẩm Hà đối với Đại bá cũng coi như tận tình tận nghĩa, cô thà không xây nhà cũng đưa hết số tiền trong tay cho Đại bá chữa bệnh, vì vậy bây giờ cuộc sống của Thẩm Hà tốt lên rồi, Đại bá cũng không nói được gì.
Người trong thôn thấy ánh mắt hối hận không kịp của cả nhà Đại bá, lập tức cười cả nhà họ rồi nói: “Ai yo, xem xem cuộc sống của Thẩm Hà như vậy, còn tốt hơn nhiều những người như chúng ta đấy. Xem xem ba mẫu ngô trong vườn này, rất là tươi tốt! Nếu có được ba mẫu ngô này, chắc đủ cả nhà ông ăn no cả mùa đông năm nay chứ?”
Sản lượng lương thực bây giờ thấp hơn rất nhiều so với thời hiện đai, sản lượng một mẫu cũng chỉ đạt đến bốn năm trăm cân, ba mẫu cũng chỉ có hơn một ngàn cân.
Đừng coi thường hơn một ngàn cân lương thực này, đủ để một gia đình ăn gần nửa năm đấy!
Nếu độn thêm ít đồ khác vào có thể ăn hơn nửa năm đấy!
Đặc biệt là ba mẫu này bị Thẩm Hà quây vào trong sân, vì vậy không bị những con thú rừng ăn mất, từng hạt ngô đều rất đầy đặn, đủ từng hạt một, tất cả đều được thu hoặc đầy đủ.
Nghe những người trong thôn tính như vậy, Đại bá lặng lẽ hút một hơi thuốc lá khô, không nói một lời nào.
Người nông thôn là không mua nổi thuốc lào đâu, rất nhiều thuốc lá khô đều là lấy lá cuốn vào.
Vì vậy khi hút lên, khói thuốc rất nhiều.
Đại bá nương thấy tướng công mình nửa ngày không nói lên một câu, bà đành đích thân lên tiếng, rồi nói: “Thẩm Hà có được tạo hóa tốt như này, chúng tôi làm Đại bá Đại bá nương tất nhiên là mừng cho con. Cuộc sống của con tốt lênp rồi, sao lại có thể quên mất Đại bá chứ?”
“Hô hô hô hô.” Người đó chỉ cười, không tiếp lời.
Thẩm Hà cũng đã tự lập môn hộ rồi, có giúp cũng chỉ là tình nghĩa, không giúp cũng là lẽ thường tình.
Nhưng mà những lời này, mọi người không nói ra mà thôi.
Đại bá nương tham lam nhìn vào ba mẫu ngô trong vườn, trước mắt sắp đến thu hoạch mùa thu rồi, nếu có thể mượn ít lương thực từ Thẩm Hà thì tốt quá, mùa đông này cũng sẽ dễ chịu hơn.
Đến giờ ăn cơm rồi, những đĩa thức ăn đầy đặn lần lượt được bê lên bàn, tất cả những người đến giúp đỡ đều ngồi vào mâm, vui vẻ náo nhiệt ăn.
Bữa cơm ấm nồi dưới nông thôn không quá cầu kỳ, Trưởng thông, Lý trưởng nói hai câu, là có thể bắt đầu.
Sau khi ăn xong, những thức ăn còn thừa, Thẩm Hà chia hết ra thành mấy phần, cho các bác các thím hôm nay đến nấu nướng giúp mỗi người một túi mang về.
Tuy là những thức ăn thừa, nhưng đối với những người nông thôn cả năm không được ăn thịt, đây chính là phúc lợi lớn nhất rồi.
Các bác các thím giúp làm cơm cũng vui vẻ cầm những thức ăn thừa Thẩm Hà chia cho, ngôi nhà náo nhiệt lập tức trở lại lạnh lẽo.
Thẩm Hà theo Vương nhị thúc đi trả lại những bàn ghế đã mượn hôm nay, lúc này trời đã tối hẳn rồi.
“Nhị thúc, cảm ơn thúc hôm nay đã giúp con.” Thẩm Hà nói với Vương nhị thúc: “Muộn như vậy rồi, thúc hãy ở lại nhà con, chỉ có mỗi mình con, lạnh lẽo lắm.”
Vương nhị thúc cười hô hô nói: “Thúc không thấy mệt, qua ngày hôm nay, con cũng coi như chính thức có nhà của mình rồi. Trước mắt ngô cũng sắp chín, mấy ngày nữa thúc thu hoạch hộ con là được rồi.”
Thẩm Hà dừng bước, cô ngẩng mặt lên, nhìn Vương nhị thúc rất nghiệm túc, rồi nói: “Nhị thúc, con nói thật đây. Con thật lòng coi thúc như phụ thân của mình!”
Khóe miệng của Vương nhị thúc hơi run lên, hình như ông hơi xấu hổ.
Ông chỉ kém phụ thân Thẩm Hà hai tuổi.
Làm phụ thân của Thẩm Hà, cũng là chuyện có thể chấp nhận được.
Những suy nghĩ này luôn chỉ để trong lòng hai người, lần đầu tiên nói ra, ông cảm thấy hơi ngại.
“Nhị thúc tính sau này cứ sống một mình thế sao?” Thẩm Hà tiếp tục nói: “Nếu Nhị thúc tính lấy vợ nữa, thì hãy coi như con chưa nói câu này. Nhưng nếu Nhị thúc không tính lấy vợ nữa, vậy hãy coi con như con gái, phụng dưỡng thúc lúc tuổi già. Tuy con tự lập môn hộ không thể lấy chồng, nhưng không ai quy định con không được kinh doanh không được kiếm tiền! Chờ sau khi con kiếm được tiền, sẽ để dành cho Nhị thúc dưỡng lão.”
Vương nhị thúc đưa tay lên sờ vào đỉnh đầu Thẩm Hà, rất lâu sau mới lên tiếng: “Được, Nhị thúc chờ con phụng dưỡng tuổi già.”
Hai người một lớn một bé thống nhất với nhau, rồi cùng cười lên.
Thời gian cứ thế trôi đi, đã đến lúc thu hoạch mùa thu rồi.
Những bắp ngô trong vườn đều vàng ươm rồi.
Thu hoạch ngô khác với trồng trọt, việc này đơn giản hơn nhiều.
Vương nhị thúc tuổi trẻ sung sức, làm việc rất hiệu quả, chỉ mất ba ngày đã thu hoạch hết ngô cho Thẩm Hà.
Tất cả những bắp cô đều được phơi khô, và cất vào phòng chứa đồ dưới hầm.
Tất cả những thân ngô cũng đều được phơi khô, để lại dùng để nấu cơm.
Nhà của Thẩm Hà thật sự là không nhỏ.
Vốn chỉ tính xây ba gian thôi, nhưng sau khi trong tay có tiền rồi, lại xây thêm hai gian.
Trên nền đất năm gian, dưới nền đất năm gian, thêm hai phòng bên ngoài, tổng cộng là mười hai gian phòng.
Trong Thẩm gia thôn, được coi là phú hộ rồi.
Nếu không, người dân trong thôn cũng không bài xích cả nhà Đại bá.
Cuộc sống của Thẩm Hà, thật sự là rất tốt, còn tốt hơn lúc ở nhà Đại bá.
Trong thôn cũng không ít người âm thầm tác hợp cho Đại bá nương của Thẩm Hà, đến tìm cô mượn tiền mượn lương thực, nhưng lúc tách hộ đã nói rất rõ rồi, Thẩm Hà không có bất kỳ trách nhiệm nào phụng dưỡng gia đình Đại bá.
Đại bá nương có mở lời hỏi Thẩm Hà một lần, nhưng bị Thẩm Hà gạt đi luôn.
Lý do của Thẩm Hà rất hoàn hảo.
Ba mẫu ngô này để dành cho cô và Vương nhị thúc cùng ăn.
Vương nhị thúc quanh năm săn bắt, nên cũng không có nhiều đất, vì vậy hai người ăn ba mẫu ngô, cũng là vừa đủ.
Sau khi thu hoạch hết tất cả lương thực, Thẩm Hà cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cất được lương thực vào kho, cuối cùng cũng không cần lo lắng, về vấn đề no bụng trong một năm tới.
Người hầu của Văn Tri Châu có sắp xếp thời gian đến đó hai lần, lấy đi họa quyển trong tay Thẩm Hà, tiện thể trả hết tiền nhuận bút.
Cứ thế qua lại với nhau, Thẩm Hà và Văn Tri Châu trở nên thân thiết hơn.
Một hôm, lại đến ngày Văn Tri Châu đến nhà Thẩm Hà lấy họa quyển.
Lúc này Thẩm Hà vừa dọn dẹp xong đồ đạc trong nhà, đang chuẩn bị xử lý những thú rừng Vương nhị thúc mang đến, cải thiện bữa ăn cho mình, liền nghe thấy ngoài cửa chính có tiếng xe ngựa.
Hoàng tẩu vừa cười vừa nói: “Thẩm Hà quả thật là có lương tâm, cũng không uổng Nhị thúc bảo vệ con. Mai sau hai ông con cứ sống thật tốt, trong làng sẽ không có ai bắt nạt hai người đâu.”
Thẩm Hà lập tức nở một nụ cười: “Hoàng tẩu nói đúng ạ.”
Vương nhị thúc và Thẩm Hà, một người đàn ông mất vợ, một đứa bé gái vì sinh tồn một mình đứng ra lập môn hộ.
Hai người dựa vào nhau sống, sao cảm thấy thê thảm thế.
Tiền đề là không nhìn vào căn nhà lớn này.
Những người trước đây cười chê Thẩm Hà, bây giờ đều không cười nổi nữa rồi.
Cả cuộc đời họ cũng chưa chắc đã kiến đủ tiền xây một căn nhà to đến thế, huống chi là Thẩm Hà chỉ mất mấy tháng thôi đã xây xong rồi?
Nếu nói đến ân hận, ân hận nhất có lẽ chính là gia đình cả nhà Đại bá rồi.
Vào ngày mời cơm ấn nồi, cả nhà Đại bá cũng đến, họ ngồi cùng bàn với người dân trong thôn.
Thẩm Hà đối với Đại bá cũng coi như tận tình tận nghĩa, cô thà không xây nhà cũng đưa hết số tiền trong tay cho Đại bá chữa bệnh, vì vậy bây giờ cuộc sống của Thẩm Hà tốt lên rồi, Đại bá cũng không nói được gì.
Người trong thôn thấy ánh mắt hối hận không kịp của cả nhà Đại bá, lập tức cười cả nhà họ rồi nói: “Ai yo, xem xem cuộc sống của Thẩm Hà như vậy, còn tốt hơn nhiều những người như chúng ta đấy. Xem xem ba mẫu ngô trong vườn này, rất là tươi tốt! Nếu có được ba mẫu ngô này, chắc đủ cả nhà ông ăn no cả mùa đông năm nay chứ?”
Sản lượng lương thực bây giờ thấp hơn rất nhiều so với thời hiện đai, sản lượng một mẫu cũng chỉ đạt đến bốn năm trăm cân, ba mẫu cũng chỉ có hơn một ngàn cân.
Đừng coi thường hơn một ngàn cân lương thực này, đủ để một gia đình ăn gần nửa năm đấy!
Nếu độn thêm ít đồ khác vào có thể ăn hơn nửa năm đấy!
Đặc biệt là ba mẫu này bị Thẩm Hà quây vào trong sân, vì vậy không bị những con thú rừng ăn mất, từng hạt ngô đều rất đầy đặn, đủ từng hạt một, tất cả đều được thu hoặc đầy đủ.
Nghe những người trong thôn tính như vậy, Đại bá lặng lẽ hút một hơi thuốc lá khô, không nói một lời nào.
Người nông thôn là không mua nổi thuốc lào đâu, rất nhiều thuốc lá khô đều là lấy lá cuốn vào.
Vì vậy khi hút lên, khói thuốc rất nhiều.
Đại bá nương thấy tướng công mình nửa ngày không nói lên một câu, bà đành đích thân lên tiếng, rồi nói: “Thẩm Hà có được tạo hóa tốt như này, chúng tôi làm Đại bá Đại bá nương tất nhiên là mừng cho con. Cuộc sống của con tốt lênp rồi, sao lại có thể quên mất Đại bá chứ?”
“Hô hô hô hô.” Người đó chỉ cười, không tiếp lời.
Thẩm Hà cũng đã tự lập môn hộ rồi, có giúp cũng chỉ là tình nghĩa, không giúp cũng là lẽ thường tình.
Nhưng mà những lời này, mọi người không nói ra mà thôi.
Đại bá nương tham lam nhìn vào ba mẫu ngô trong vườn, trước mắt sắp đến thu hoạch mùa thu rồi, nếu có thể mượn ít lương thực từ Thẩm Hà thì tốt quá, mùa đông này cũng sẽ dễ chịu hơn.
Đến giờ ăn cơm rồi, những đĩa thức ăn đầy đặn lần lượt được bê lên bàn, tất cả những người đến giúp đỡ đều ngồi vào mâm, vui vẻ náo nhiệt ăn.
Bữa cơm ấm nồi dưới nông thôn không quá cầu kỳ, Trưởng thông, Lý trưởng nói hai câu, là có thể bắt đầu.
Sau khi ăn xong, những thức ăn còn thừa, Thẩm Hà chia hết ra thành mấy phần, cho các bác các thím hôm nay đến nấu nướng giúp mỗi người một túi mang về.
Tuy là những thức ăn thừa, nhưng đối với những người nông thôn cả năm không được ăn thịt, đây chính là phúc lợi lớn nhất rồi.
Các bác các thím giúp làm cơm cũng vui vẻ cầm những thức ăn thừa Thẩm Hà chia cho, ngôi nhà náo nhiệt lập tức trở lại lạnh lẽo.
Thẩm Hà theo Vương nhị thúc đi trả lại những bàn ghế đã mượn hôm nay, lúc này trời đã tối hẳn rồi.
“Nhị thúc, cảm ơn thúc hôm nay đã giúp con.” Thẩm Hà nói với Vương nhị thúc: “Muộn như vậy rồi, thúc hãy ở lại nhà con, chỉ có mỗi mình con, lạnh lẽo lắm.”
Vương nhị thúc cười hô hô nói: “Thúc không thấy mệt, qua ngày hôm nay, con cũng coi như chính thức có nhà của mình rồi. Trước mắt ngô cũng sắp chín, mấy ngày nữa thúc thu hoạch hộ con là được rồi.”
Thẩm Hà dừng bước, cô ngẩng mặt lên, nhìn Vương nhị thúc rất nghiệm túc, rồi nói: “Nhị thúc, con nói thật đây. Con thật lòng coi thúc như phụ thân của mình!”
Khóe miệng của Vương nhị thúc hơi run lên, hình như ông hơi xấu hổ.
Ông chỉ kém phụ thân Thẩm Hà hai tuổi.
Làm phụ thân của Thẩm Hà, cũng là chuyện có thể chấp nhận được.
Những suy nghĩ này luôn chỉ để trong lòng hai người, lần đầu tiên nói ra, ông cảm thấy hơi ngại.
“Nhị thúc tính sau này cứ sống một mình thế sao?” Thẩm Hà tiếp tục nói: “Nếu Nhị thúc tính lấy vợ nữa, thì hãy coi như con chưa nói câu này. Nhưng nếu Nhị thúc không tính lấy vợ nữa, vậy hãy coi con như con gái, phụng dưỡng thúc lúc tuổi già. Tuy con tự lập môn hộ không thể lấy chồng, nhưng không ai quy định con không được kinh doanh không được kiếm tiền! Chờ sau khi con kiếm được tiền, sẽ để dành cho Nhị thúc dưỡng lão.”
Vương nhị thúc đưa tay lên sờ vào đỉnh đầu Thẩm Hà, rất lâu sau mới lên tiếng: “Được, Nhị thúc chờ con phụng dưỡng tuổi già.”
Hai người một lớn một bé thống nhất với nhau, rồi cùng cười lên.
Thời gian cứ thế trôi đi, đã đến lúc thu hoạch mùa thu rồi.
Những bắp ngô trong vườn đều vàng ươm rồi.
Thu hoạch ngô khác với trồng trọt, việc này đơn giản hơn nhiều.
Vương nhị thúc tuổi trẻ sung sức, làm việc rất hiệu quả, chỉ mất ba ngày đã thu hoạch hết ngô cho Thẩm Hà.
Tất cả những bắp cô đều được phơi khô, và cất vào phòng chứa đồ dưới hầm.
Tất cả những thân ngô cũng đều được phơi khô, để lại dùng để nấu cơm.
Nhà của Thẩm Hà thật sự là không nhỏ.
Vốn chỉ tính xây ba gian thôi, nhưng sau khi trong tay có tiền rồi, lại xây thêm hai gian.
Trên nền đất năm gian, dưới nền đất năm gian, thêm hai phòng bên ngoài, tổng cộng là mười hai gian phòng.
Trong Thẩm gia thôn, được coi là phú hộ rồi.
Nếu không, người dân trong thôn cũng không bài xích cả nhà Đại bá.
Cuộc sống của Thẩm Hà, thật sự là rất tốt, còn tốt hơn lúc ở nhà Đại bá.
Trong thôn cũng không ít người âm thầm tác hợp cho Đại bá nương của Thẩm Hà, đến tìm cô mượn tiền mượn lương thực, nhưng lúc tách hộ đã nói rất rõ rồi, Thẩm Hà không có bất kỳ trách nhiệm nào phụng dưỡng gia đình Đại bá.
Đại bá nương có mở lời hỏi Thẩm Hà một lần, nhưng bị Thẩm Hà gạt đi luôn.
Lý do của Thẩm Hà rất hoàn hảo.
Ba mẫu ngô này để dành cho cô và Vương nhị thúc cùng ăn.
Vương nhị thúc quanh năm săn bắt, nên cũng không có nhiều đất, vì vậy hai người ăn ba mẫu ngô, cũng là vừa đủ.
Sau khi thu hoạch hết tất cả lương thực, Thẩm Hà cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cất được lương thực vào kho, cuối cùng cũng không cần lo lắng, về vấn đề no bụng trong một năm tới.
Người hầu của Văn Tri Châu có sắp xếp thời gian đến đó hai lần, lấy đi họa quyển trong tay Thẩm Hà, tiện thể trả hết tiền nhuận bút.
Cứ thế qua lại với nhau, Thẩm Hà và Văn Tri Châu trở nên thân thiết hơn.
Một hôm, lại đến ngày Văn Tri Châu đến nhà Thẩm Hà lấy họa quyển.
Lúc này Thẩm Hà vừa dọn dẹp xong đồ đạc trong nhà, đang chuẩn bị xử lý những thú rừng Vương nhị thúc mang đến, cải thiện bữa ăn cho mình, liền nghe thấy ngoài cửa chính có tiếng xe ngựa.
Danh sách chương