Khi nói xong câu đó, tôi cảm nhận được người anh tự nhiên cứng đờ, mạch máu trên cổ cũng bỗng chốc đập thình thịch. Phong giơ tay đẩy tôi ra, giữ chặt lấy vai tôi:
- Em say rồi đấy, lên giường ngủ đi.
Đang có hơi ấm của anh, giờ bị đẩy ra, tôi không chịu, lắc đầu lia lịa đòi gục lại vào cổ anh:
- Không, em ngủ ở đây, ngủ với anh thì mới đẻ con được chứ? - Say rồi thì lên giường ngủ, ghế chỉ nằm được một người thôi. Lên giường ngủ đi, nghe lời.
- Không mà, hay là anh hát ru cho em ngủ đi.
- Tôi không biết hát, em lên giường đi.
- Không biết hát thì ngủ với em.
- Không.
- Thế thì hát đi.
Tôi say mè nheo anh một cách kinh khủng, nhưng chồng tôi thì kiên nhẫn có thừa nên không xách cổ tôi vứt lên giường mà chỉ nói:
- Ngủ đi rồi mai hát.
- Anh có ngủ với em không?
- Không.
- Sao thế? Anh không thích em à?
Nói xong, tôi không chờ anh đáp mà tự hỏi rồi tự trả lời luôn:
- Em biết anh không thích em mà. Anh ghét em từ ngày trước, em biết thừa. Anh đối xử tốt với em là vì bác Nhân, bác Nhân bảo anh phải tốt với em.
- Thiên.
- Ở đây em buồn cực, không có ai nói chuyện với em, em buồn cực. Em thích giống ngày xưa ấy, thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm. Ở nhà của mình, ăn cơm nhà mình, giờ không quay lại được như ngày xưa anh nhỉ? Làm sao thì bố mẹ mới quay về được anh nhỉ?
- Đừng nghĩ lung tung nữa, bây giờ em ở đây có tôi cơ mà.
- Nhưng mà anh không thích em, anh đi làm từ sáng đến tối, buổi tối anh cũng không ôm em ngủ.
- Không phải là tôi không thích em.
- Thế anh thích em à?
Phong không trả lời, anh kéo tôi đứng dậy rồi ôm vai tôi đi lại giường, anh bảo:
- Nằm xuống ngủ đi. Ngủ một giấc là hết say.
Tôi bị ép nằm xuống giường, xong anh còn đắp chăn đến tận cổ cho tôi rồi mới định quay đi. Đêm nay tôi say, tự nhiên tôi lại không muốn anh ra ghế ngủ một chút nào, tôi như kiểu thèm khát một vòng tay vững chãi ôm tôi vào lòng, chia sẻ mọi đau thương suốt gần nửa năm nay tôi đã phải một mình chịu đựng, dang tay bao bọc chở che cho tôi.
Có rượu vào nên tôi trở nên yếu đuối vô cùng, cũng có thêm nhiều can đảm vô cùng, trước khi anh đi, tôi bất thình lình giơ tay nắm lấy tay anh, kéo anh ngã xuống giường cùng tôi.
Trong đêm tối, lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt anh hiện rõ vẻ hốt hoảng, nhưng tôi thì chẳng có tâm trạng nào mà để ý đến những việc ấy. Tôi xoay người nằm đè lên người anh, cau mày lảm nhảm:
- Anh không ra ghế ngủ không được à? Anh ở đây với em.
- Thiên, nằm xuống đi.
- Em muốn hôn anh, em hôn anh được không? À mà thôi, kệ anh cho hay không, em muốn hôn.
Nói xong, tôi nhân lúc anh còn chưa tiêu hóa được hết lời mình nói đã cúi đầu hôn xuống. Phong lúc đầu cố đẩy tôi ra nhưng tôi lì hơn, tôi không buông ra mà còn bạo gan giữ lấy tay anh, rõ ràng anh có thể vằng ra được nhưng tôi nắm chặt quá, nếu anh cố giằng ra thì làm tôi đau nên Phong mới không dùng hết sức mà hầu như chỉ tránh thôi.
Anh nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của tôi, anh bảo:
- Em có biết đang làm gì không, nằm xuống ngủ đi.
- Cần gì biết mình đang làm gì, chỉ biết mình thích làm thế là được. Anh nằm yên để em hôn, nằm yên đi.
- Này.
- Anh mà dám kêu lên, em xuống nhà mách bố, em mách mấy tháng nay anh ngủ riêng ở ghế. Anh có nằm yên không?
Tôi vênh mặt nói trôi chảy dứt khoát mà chẳng suy nghĩ gì. Phong thì cuối cùng cũng bất lực trước tôi, tôi thấy anh tự nhiên nhoẻn miệng cười, cười chỉ một giây thôi nhưng tôi nhìn thấy rất rõ ràng.
Mà nhìn anh cười lại làm tôi muốn anh hơn, tôi tiếp tục cúi xuống giày vò môi anh, nhấm nháp, nhấm nháp từng tý một, Phong không đẩy tôi ra nữa mà mặc kệ cho tôi muốn làm gì thì làm, tuy nhiên anh cũng không hôn lại mà chỉ nằm yên như thế.
Tôi thấy anh ngoan ngoãn nghe lời thì càng thêm hào hứng, không để ý đến chuyện anh có đáp lại hay không mà chỉ biết tiếp tục hôn. Lưỡi tôi ngang ngược cọ cọ trên môi anh, hôn môi rồi hôn mũi, hôn khắp khuôn mặt anh cũng không chán.
Cuối cùng, rất lâu sau đó tôi cảm nhận được người anh nóng bừng lên, tiếp theo có một bàn tay to lớn đột ngột giữ chặt lấy gáy tôi, môi anh dưới môi tôi rút cục cũng động đậy, sau đó mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của tôi.
Anh chỉ hôn hai giây rồi thả ra, thở dài một tiếng:
- Em ép anh phải không?
- Ừ, em ép anh đấy, anh là chồng em, em có quyền ép anh.
- ...
- Sao anh lại không nói gì? Anh phải hôn em, em muốn anh hôn em. Anh là chồng thì anh phải hôn em chứ.
Người anh rất nóng, ánh mắt cũng rất nóng, tôi thật ra cũng chẳng quan tâm đến điều đó mà chỉ muốn anh hôn tôi như lúc nãy thôi. Có rượu làm càn, tôi nhắm tịt mắt chờ đợi anh, chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy gì, tôi lại cau có nói:
- Em thích anh hôn em, sao anh lại không hôn...
Còn chưa nói hết câu, thì môi của anh lại phủ xuống môi tôi, mùi thơm thơm của đầu lưỡi quyện vào đầu lưỡi tôi rồi nhẹ nhàng mút lấy, quyện vào rồi thả ra, quyện vào rồi thả ra, hôn đến mức đầu óc tôi quay cuồng, hai tay vòng chặt lấy cổ anh rồi điên cuồng hôn trả.
Chúng tôi hôn nhau một lúc thì người tôi đã bắt đầu nóng bừng bừng cả lên, tôi khó chịu muốn cởi phăng quần áo ra nhưng người đang bị anh đè lên nên không làm gì được, cuối cùng bực quá nên vươn tay đành cởi quần áo của anh.
Tay tôi ban đầu còn kiên nhẫn cởi từng cúc, từng cúc, nhưng đến cúc thứ ba đã thấy vướng không chịu được, tôi giơ tay giằng cho cúc áo của anh rơi lả tả xuống giường.
Khi không còn quần áo vướng víu, nhìn thấy cơ thể nửa trần của anh, tôi lại tham lam sờ soạng khuôn ngực rắn chắc vì tập teakwondo kia, cuối cùng là chạm vào thắt lưng gọn gàng của anh.
Lúc này, Phong mới giật mình ngừng hôn tôi, anh giữ chặt lấy tay tôi, giọng nói khàn khàn:
- Em biết em đang làm gì không?
Tôi say, với cả bị kích thích nên đầu óc có nghĩ được gì đâu, một tay không bị giữ vẫn sờ soạng ngực anh, gật đầu lia lịa:
- Biết, biết mà.
- Biết anh là ai không?
- Biết chứ, không biết sao lại muốn ngủ với anh. Anh là sếp của em.
Da thịt anh vừa mịn vừa mát, sờ vào thích cực, tôi đỏ mặt thì thầm:
- Với cả anh là chồng em nữa.
Tôi nói xong thì nghe thấy tiếng anh hít sâu một hơi, sau đó không giữ tay tôi nữa mà buông ra, tiếp tục hôn tôi. Anh hôn tôi đến tận khi quần áo của cả hai rơi văng vãi xuống nền nhà, cả người tôi không một mảnh vải nằm trên giường, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt như có đốm lửa trong đó:
- Say mai có nhớ được không?
- Được, em vẫn nhớ được mà. Em tên Thiên còn anh tên Phong, ngày nhỏ em ăn trộm quyển truyện Conan của anh, em còn đổ nước vào bóng bay rồi ném ướt hết người anh nữa.
Phong nghe xong thì khẽ cười:
- Ôm anh đi.
Tôi ngoan ngoãn nghe theo, ôm chặt lấy lưng anh, để anh từ từ tiến vào cơ thể tôi, sau đó là xé rách tấm màng mỏng manh của tôi.
Một cảm giác đau đớn xen lẫn với khoái cảm kỳ lạ lập lức len lỏi từ bụng dưới của tôi truyền lên não, kích thích tất cả dây thần kinh trên người tôi. Anh khựng lại giống như vừa phát hiện ra một chuyện động trời gì đó, kinh ngạc hỏi tôi:
- Này, em…
- Làm đến thế rồi thì anh đừng dừng lại được không? Anh dừng lại là em đau chết đấy.
Anh im lặng mấy giây, nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đen kia như chất chứa điều gì đó mà trong cơn kích tình, tôi không còn tâm trí đâu mà nghĩ ra là cái gì.
Anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán tôi, hôn lên tóc tôi, cuối cùng là hôn lên môi tôi, sau đó là từ từ chuyển động để cho tôi quen dần.
Đêm ấy, tôi cho anh tất cả những gì tôi có, bao nhiêu nhiệt huyết của tuổi thanh xuân lẫn cơ thể đều giao cho anh. Chúng tôi không biết đã điên cuồng với nhau qua bao lâu, chỉ biết khi lưng anh đã bị tôi cào đến chảy máu, còn tôi thì kiệt sức mệt nhoài, rượu và tình ngấm sâu vào xương cốt, cả anh và tôi mới chịu dừng lại rồi nằm xuống ôm nhau ngủ.
Tôi nằm trong lòng anh ngủ một giấc ngon lành nhất sau suốt năm tháng đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, đến sáng mai tỉnh dậy cả người đau ê ẩm như vừa đi đánh trận về. Mở mắt ra thấy Phong đang ôm tôi, còn tôi thì không một mảnh vải nép chặt trong ngực anh, nhớ lại chuyện đêm qua, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ luôn xuống đất.
Lúc ấy, tôi như kiểu người xấu đi ăn trộm, cố dò dẫm chui ra khỏi lòng anh thật cẩn thận để khỏi bị anh phát hiện, thế mà vừa mới rút được tay ra cái thì anh mở mắt tỉnh dậy luôn.
Phong nhìn tôi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như đêm qua không hề xảy ra chuyện gì, anh nói:
- Dậy rồi à?
- À vâng vâng. Em đi tắm cái, người toàn mùi rượu thôi. Anh ngủ tiếp đi, em đi tắm đây.
Tôi xấu hổ nên nói nhăng nói cuội, sau đó chồm dậy chạy như bay vào nhà tắm. Ở trong đó, tôi xả nước kỳ như điên nhưng không làm sao hết được những dấu hôn xanh đỏ trên da thịt mình, cuối cùng chỉ còn cách bất lực đứng trước gương nhìn nó như một sự khẳng định, tôi đã thuộc về anh, chồng của tôi!!!
Tôi không ân hận vì việc mình ngủ với anh, tôi cảm thấy rất thỏa mãn nữa là đằng khác. Tôi chỉ ân hận vì mình say rượu rồi cưỡng ép anh phải quan hệ với tôi thôi, dù gì tôi cũng là đàn bà con gái, anh đã không thích tôi sẵn rồi mà tôi còn làm như vậy, tôi sợ sau này anh sẽ càng coi thường tôi hơn.
Tôi ở lì trong nhà tắm đau khổ hơn nửa tiếng mới quấn khăn tắm lò dò đi ra, vừa bước chân ra bên ngoài thì đã thấy Phong đã thay hết ga giường rồi.
Bình thường những chuyện này lẽ ra là phụ nữ phải làm mới đúng, nhưng anh không ngại bẩn sạch mà làm hết cho tôi. Nhìn chăn gối được gấp phẳng phiu sạch sẽ, tự nhiên tim tôi thấy ngọt ngào vô cùng. Tôi cười gượng bảo anh:
- Em tắm xong rồi.
Anh đứng trước tủ truyện, thấy tôi lạnh tím hết cả môi, Phong mới bảo:
- Mặc quần áo vào rồi sấy tóc đi.
- Vâng. Anh vào rửa mặt đi rồi đi làm, gần bảy giờ rồi.
- Ừ.
Lúc Phong từ phòng tắm quay ra, thấy tôi vẫn ngồi sấy tóc, anh không nói gì mà chỉ đi lại ghế ngồi xem tỉ số chứng khoán trên điện thoại. Lần đầu tiên tôi thấy anh không có việc bận mà bảy giờ vẫn chưa ra khỏi nhà, thêm nữa cả hai cứ không nói gì với nhau thế thì lại càng ngại, thế nên tôi mở giả vờ hỏi chuyện:
- Anh chưa đi làm à? Sao hôm nay đi muộn thế anh?
- Sấy tóc xong chưa? Nhanh lên rồi đi
- Ơ, em đi xe bus cũng được mà. Anh không cần chờ em đâu, em đi xe bus đến cho tiện. Người khác thấy em đi với sếp lại đồn linh tinh, mất hình tượng của sếp.
Phong không thèm để ý đến mấy câu nói của tôi mà chỉ liếc lên nhìn đồng hồ treo tường. Giờ đã bảy giờ mười lăm rồi, mà tám giờ là công ty bắt đầu vào làm việc, tôi có chạy ra ngõ bắt xe bus luôn thì chín giờ cũng chưa chắc đã đến công ty kịp. Đi xe bus giờ này tắc đường kinh khủng, mà Phong thì biết rõ điều này nên mới cố tình chờ tôi cùng đi.
Mặt dày ba tấc của tôi bỗng nhiên đỏ lựng lên, tôi gượng cười chống chế rồi cất vội máy sấy, bảo anh:
- À anh đợi em tý, em đi cùng, giờ xong ngay đây. Anh xuống lấy xe dần đi rồi em chạy xuống.
- Ừ.
Lúc ngồi trên xe đến công ty, đường tắc nên chúng tôi đi rất chậm. Bình thường tôi lắm mồm nhưng hôm ấy thật sự không có tý tâm trạng nào mà nói chuyện, anh cũng im lặng, mãi đến khi gần đến công ty, Phong mới nói:
- Còn đau không?
- Đau gì ạ?
Nói xong tôi mới hiểu ra ý anh, ngượng ngập đáp:
- À không, có đau gì đâu. Bình thường ạ.
- Những chuyện như thế, là vợ chồng thì xảy ra cũng là chuyện bình thường. Không phải ngại.
- Vâng. Em biết rồi.
- Sau ra ngoài đừng uống rượu nhiều như thế nữa. Về đến nhà an toàn thì không sao, không về được đến nhà, ở ngoài đường nhiều thứ phức tạp lắm, biết chưa?
- Vâng ạ. Từ giờ em không uống nhiều thế nữa đâu, tại hôm qua phòng vui quá, với cả em lại là người mới nữa, không từ chối được.
- Biết thế là được rồi.
Sau khi đến công ty, Phong vừa đỗ xe xong là tôi vội vàng chuồn xuống như ăn trộm, chỉ kịp chào anh một câu rồi chạy bay chạy biến vào trong sảnh vì sợ người khác phát hiện ra tôi đi cùng xe với sếp.
Tôi chạy nhanh quá nên lúc vừa mới vào đến nơi thì không may đụng phải một người, chưa kịp nhìn xem người ta như thế nào, tôi đã rối rít xin lỗi:
- Em xin lỗi chị ạ, em vội quá nên đụng phải chị, chị có sao không ạ?
- Không sao.
Giọng chị ấy rất nhẹ, vừa êm tai lại vừa dễ chịu, tôi nghe thế mới ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra đứng trước mặt tôi là một người phụ nữ xinh đẹp cực kỳ.
Chị ấy mặc một bộ vest công sở hàng hiệu vừa như in, da trắng môi đỏ, tôi đã cao gần một mét bảy rồi mà chị ấy đứng cạnh tôi cũng chẳng kém bao nhiêu. Nói chung nhìn vừa đẹp vừa sang, làm một đứa con gái như tôi cũng phải ngây ra nhìn.
Trong lúc tôi còn đứng ngẩn ra thì anh bảo vệ đã chạy đến, niềm nở chào hỏi chị ấy:
- Chị Thùy đến tìm anh Phong đấy ạ? Sếp vừa mới đến chị ạ, đang đỗ xe.
- Em say rồi đấy, lên giường ngủ đi.
Đang có hơi ấm của anh, giờ bị đẩy ra, tôi không chịu, lắc đầu lia lịa đòi gục lại vào cổ anh:
- Không, em ngủ ở đây, ngủ với anh thì mới đẻ con được chứ? - Say rồi thì lên giường ngủ, ghế chỉ nằm được một người thôi. Lên giường ngủ đi, nghe lời.
- Không mà, hay là anh hát ru cho em ngủ đi.
- Tôi không biết hát, em lên giường đi.
- Không biết hát thì ngủ với em.
- Không.
- Thế thì hát đi.
Tôi say mè nheo anh một cách kinh khủng, nhưng chồng tôi thì kiên nhẫn có thừa nên không xách cổ tôi vứt lên giường mà chỉ nói:
- Ngủ đi rồi mai hát.
- Anh có ngủ với em không?
- Không.
- Sao thế? Anh không thích em à?
Nói xong, tôi không chờ anh đáp mà tự hỏi rồi tự trả lời luôn:
- Em biết anh không thích em mà. Anh ghét em từ ngày trước, em biết thừa. Anh đối xử tốt với em là vì bác Nhân, bác Nhân bảo anh phải tốt với em.
- Thiên.
- Ở đây em buồn cực, không có ai nói chuyện với em, em buồn cực. Em thích giống ngày xưa ấy, thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm. Ở nhà của mình, ăn cơm nhà mình, giờ không quay lại được như ngày xưa anh nhỉ? Làm sao thì bố mẹ mới quay về được anh nhỉ?
- Đừng nghĩ lung tung nữa, bây giờ em ở đây có tôi cơ mà.
- Nhưng mà anh không thích em, anh đi làm từ sáng đến tối, buổi tối anh cũng không ôm em ngủ.
- Không phải là tôi không thích em.
- Thế anh thích em à?
Phong không trả lời, anh kéo tôi đứng dậy rồi ôm vai tôi đi lại giường, anh bảo:
- Nằm xuống ngủ đi. Ngủ một giấc là hết say.
Tôi bị ép nằm xuống giường, xong anh còn đắp chăn đến tận cổ cho tôi rồi mới định quay đi. Đêm nay tôi say, tự nhiên tôi lại không muốn anh ra ghế ngủ một chút nào, tôi như kiểu thèm khát một vòng tay vững chãi ôm tôi vào lòng, chia sẻ mọi đau thương suốt gần nửa năm nay tôi đã phải một mình chịu đựng, dang tay bao bọc chở che cho tôi.
Có rượu vào nên tôi trở nên yếu đuối vô cùng, cũng có thêm nhiều can đảm vô cùng, trước khi anh đi, tôi bất thình lình giơ tay nắm lấy tay anh, kéo anh ngã xuống giường cùng tôi.
Trong đêm tối, lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt anh hiện rõ vẻ hốt hoảng, nhưng tôi thì chẳng có tâm trạng nào mà để ý đến những việc ấy. Tôi xoay người nằm đè lên người anh, cau mày lảm nhảm:
- Anh không ra ghế ngủ không được à? Anh ở đây với em.
- Thiên, nằm xuống đi.
- Em muốn hôn anh, em hôn anh được không? À mà thôi, kệ anh cho hay không, em muốn hôn.
Nói xong, tôi nhân lúc anh còn chưa tiêu hóa được hết lời mình nói đã cúi đầu hôn xuống. Phong lúc đầu cố đẩy tôi ra nhưng tôi lì hơn, tôi không buông ra mà còn bạo gan giữ lấy tay anh, rõ ràng anh có thể vằng ra được nhưng tôi nắm chặt quá, nếu anh cố giằng ra thì làm tôi đau nên Phong mới không dùng hết sức mà hầu như chỉ tránh thôi.
Anh nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của tôi, anh bảo:
- Em có biết đang làm gì không, nằm xuống ngủ đi.
- Cần gì biết mình đang làm gì, chỉ biết mình thích làm thế là được. Anh nằm yên để em hôn, nằm yên đi.
- Này.
- Anh mà dám kêu lên, em xuống nhà mách bố, em mách mấy tháng nay anh ngủ riêng ở ghế. Anh có nằm yên không?
Tôi vênh mặt nói trôi chảy dứt khoát mà chẳng suy nghĩ gì. Phong thì cuối cùng cũng bất lực trước tôi, tôi thấy anh tự nhiên nhoẻn miệng cười, cười chỉ một giây thôi nhưng tôi nhìn thấy rất rõ ràng.
Mà nhìn anh cười lại làm tôi muốn anh hơn, tôi tiếp tục cúi xuống giày vò môi anh, nhấm nháp, nhấm nháp từng tý một, Phong không đẩy tôi ra nữa mà mặc kệ cho tôi muốn làm gì thì làm, tuy nhiên anh cũng không hôn lại mà chỉ nằm yên như thế.
Tôi thấy anh ngoan ngoãn nghe lời thì càng thêm hào hứng, không để ý đến chuyện anh có đáp lại hay không mà chỉ biết tiếp tục hôn. Lưỡi tôi ngang ngược cọ cọ trên môi anh, hôn môi rồi hôn mũi, hôn khắp khuôn mặt anh cũng không chán.
Cuối cùng, rất lâu sau đó tôi cảm nhận được người anh nóng bừng lên, tiếp theo có một bàn tay to lớn đột ngột giữ chặt lấy gáy tôi, môi anh dưới môi tôi rút cục cũng động đậy, sau đó mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của tôi.
Anh chỉ hôn hai giây rồi thả ra, thở dài một tiếng:
- Em ép anh phải không?
- Ừ, em ép anh đấy, anh là chồng em, em có quyền ép anh.
- ...
- Sao anh lại không nói gì? Anh phải hôn em, em muốn anh hôn em. Anh là chồng thì anh phải hôn em chứ.
Người anh rất nóng, ánh mắt cũng rất nóng, tôi thật ra cũng chẳng quan tâm đến điều đó mà chỉ muốn anh hôn tôi như lúc nãy thôi. Có rượu làm càn, tôi nhắm tịt mắt chờ đợi anh, chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy gì, tôi lại cau có nói:
- Em thích anh hôn em, sao anh lại không hôn...
Còn chưa nói hết câu, thì môi của anh lại phủ xuống môi tôi, mùi thơm thơm của đầu lưỡi quyện vào đầu lưỡi tôi rồi nhẹ nhàng mút lấy, quyện vào rồi thả ra, quyện vào rồi thả ra, hôn đến mức đầu óc tôi quay cuồng, hai tay vòng chặt lấy cổ anh rồi điên cuồng hôn trả.
Chúng tôi hôn nhau một lúc thì người tôi đã bắt đầu nóng bừng bừng cả lên, tôi khó chịu muốn cởi phăng quần áo ra nhưng người đang bị anh đè lên nên không làm gì được, cuối cùng bực quá nên vươn tay đành cởi quần áo của anh.
Tay tôi ban đầu còn kiên nhẫn cởi từng cúc, từng cúc, nhưng đến cúc thứ ba đã thấy vướng không chịu được, tôi giơ tay giằng cho cúc áo của anh rơi lả tả xuống giường.
Khi không còn quần áo vướng víu, nhìn thấy cơ thể nửa trần của anh, tôi lại tham lam sờ soạng khuôn ngực rắn chắc vì tập teakwondo kia, cuối cùng là chạm vào thắt lưng gọn gàng của anh.
Lúc này, Phong mới giật mình ngừng hôn tôi, anh giữ chặt lấy tay tôi, giọng nói khàn khàn:
- Em biết em đang làm gì không?
Tôi say, với cả bị kích thích nên đầu óc có nghĩ được gì đâu, một tay không bị giữ vẫn sờ soạng ngực anh, gật đầu lia lịa:
- Biết, biết mà.
- Biết anh là ai không?
- Biết chứ, không biết sao lại muốn ngủ với anh. Anh là sếp của em.
Da thịt anh vừa mịn vừa mát, sờ vào thích cực, tôi đỏ mặt thì thầm:
- Với cả anh là chồng em nữa.
Tôi nói xong thì nghe thấy tiếng anh hít sâu một hơi, sau đó không giữ tay tôi nữa mà buông ra, tiếp tục hôn tôi. Anh hôn tôi đến tận khi quần áo của cả hai rơi văng vãi xuống nền nhà, cả người tôi không một mảnh vải nằm trên giường, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt như có đốm lửa trong đó:
- Say mai có nhớ được không?
- Được, em vẫn nhớ được mà. Em tên Thiên còn anh tên Phong, ngày nhỏ em ăn trộm quyển truyện Conan của anh, em còn đổ nước vào bóng bay rồi ném ướt hết người anh nữa.
Phong nghe xong thì khẽ cười:
- Ôm anh đi.
Tôi ngoan ngoãn nghe theo, ôm chặt lấy lưng anh, để anh từ từ tiến vào cơ thể tôi, sau đó là xé rách tấm màng mỏng manh của tôi.
Một cảm giác đau đớn xen lẫn với khoái cảm kỳ lạ lập lức len lỏi từ bụng dưới của tôi truyền lên não, kích thích tất cả dây thần kinh trên người tôi. Anh khựng lại giống như vừa phát hiện ra một chuyện động trời gì đó, kinh ngạc hỏi tôi:
- Này, em…
- Làm đến thế rồi thì anh đừng dừng lại được không? Anh dừng lại là em đau chết đấy.
Anh im lặng mấy giây, nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đen kia như chất chứa điều gì đó mà trong cơn kích tình, tôi không còn tâm trí đâu mà nghĩ ra là cái gì.
Anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán tôi, hôn lên tóc tôi, cuối cùng là hôn lên môi tôi, sau đó là từ từ chuyển động để cho tôi quen dần.
Đêm ấy, tôi cho anh tất cả những gì tôi có, bao nhiêu nhiệt huyết của tuổi thanh xuân lẫn cơ thể đều giao cho anh. Chúng tôi không biết đã điên cuồng với nhau qua bao lâu, chỉ biết khi lưng anh đã bị tôi cào đến chảy máu, còn tôi thì kiệt sức mệt nhoài, rượu và tình ngấm sâu vào xương cốt, cả anh và tôi mới chịu dừng lại rồi nằm xuống ôm nhau ngủ.
Tôi nằm trong lòng anh ngủ một giấc ngon lành nhất sau suốt năm tháng đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, đến sáng mai tỉnh dậy cả người đau ê ẩm như vừa đi đánh trận về. Mở mắt ra thấy Phong đang ôm tôi, còn tôi thì không một mảnh vải nép chặt trong ngực anh, nhớ lại chuyện đêm qua, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ luôn xuống đất.
Lúc ấy, tôi như kiểu người xấu đi ăn trộm, cố dò dẫm chui ra khỏi lòng anh thật cẩn thận để khỏi bị anh phát hiện, thế mà vừa mới rút được tay ra cái thì anh mở mắt tỉnh dậy luôn.
Phong nhìn tôi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như đêm qua không hề xảy ra chuyện gì, anh nói:
- Dậy rồi à?
- À vâng vâng. Em đi tắm cái, người toàn mùi rượu thôi. Anh ngủ tiếp đi, em đi tắm đây.
Tôi xấu hổ nên nói nhăng nói cuội, sau đó chồm dậy chạy như bay vào nhà tắm. Ở trong đó, tôi xả nước kỳ như điên nhưng không làm sao hết được những dấu hôn xanh đỏ trên da thịt mình, cuối cùng chỉ còn cách bất lực đứng trước gương nhìn nó như một sự khẳng định, tôi đã thuộc về anh, chồng của tôi!!!
Tôi không ân hận vì việc mình ngủ với anh, tôi cảm thấy rất thỏa mãn nữa là đằng khác. Tôi chỉ ân hận vì mình say rượu rồi cưỡng ép anh phải quan hệ với tôi thôi, dù gì tôi cũng là đàn bà con gái, anh đã không thích tôi sẵn rồi mà tôi còn làm như vậy, tôi sợ sau này anh sẽ càng coi thường tôi hơn.
Tôi ở lì trong nhà tắm đau khổ hơn nửa tiếng mới quấn khăn tắm lò dò đi ra, vừa bước chân ra bên ngoài thì đã thấy Phong đã thay hết ga giường rồi.
Bình thường những chuyện này lẽ ra là phụ nữ phải làm mới đúng, nhưng anh không ngại bẩn sạch mà làm hết cho tôi. Nhìn chăn gối được gấp phẳng phiu sạch sẽ, tự nhiên tim tôi thấy ngọt ngào vô cùng. Tôi cười gượng bảo anh:
- Em tắm xong rồi.
Anh đứng trước tủ truyện, thấy tôi lạnh tím hết cả môi, Phong mới bảo:
- Mặc quần áo vào rồi sấy tóc đi.
- Vâng. Anh vào rửa mặt đi rồi đi làm, gần bảy giờ rồi.
- Ừ.
Lúc Phong từ phòng tắm quay ra, thấy tôi vẫn ngồi sấy tóc, anh không nói gì mà chỉ đi lại ghế ngồi xem tỉ số chứng khoán trên điện thoại. Lần đầu tiên tôi thấy anh không có việc bận mà bảy giờ vẫn chưa ra khỏi nhà, thêm nữa cả hai cứ không nói gì với nhau thế thì lại càng ngại, thế nên tôi mở giả vờ hỏi chuyện:
- Anh chưa đi làm à? Sao hôm nay đi muộn thế anh?
- Sấy tóc xong chưa? Nhanh lên rồi đi
- Ơ, em đi xe bus cũng được mà. Anh không cần chờ em đâu, em đi xe bus đến cho tiện. Người khác thấy em đi với sếp lại đồn linh tinh, mất hình tượng của sếp.
Phong không thèm để ý đến mấy câu nói của tôi mà chỉ liếc lên nhìn đồng hồ treo tường. Giờ đã bảy giờ mười lăm rồi, mà tám giờ là công ty bắt đầu vào làm việc, tôi có chạy ra ngõ bắt xe bus luôn thì chín giờ cũng chưa chắc đã đến công ty kịp. Đi xe bus giờ này tắc đường kinh khủng, mà Phong thì biết rõ điều này nên mới cố tình chờ tôi cùng đi.
Mặt dày ba tấc của tôi bỗng nhiên đỏ lựng lên, tôi gượng cười chống chế rồi cất vội máy sấy, bảo anh:
- À anh đợi em tý, em đi cùng, giờ xong ngay đây. Anh xuống lấy xe dần đi rồi em chạy xuống.
- Ừ.
Lúc ngồi trên xe đến công ty, đường tắc nên chúng tôi đi rất chậm. Bình thường tôi lắm mồm nhưng hôm ấy thật sự không có tý tâm trạng nào mà nói chuyện, anh cũng im lặng, mãi đến khi gần đến công ty, Phong mới nói:
- Còn đau không?
- Đau gì ạ?
Nói xong tôi mới hiểu ra ý anh, ngượng ngập đáp:
- À không, có đau gì đâu. Bình thường ạ.
- Những chuyện như thế, là vợ chồng thì xảy ra cũng là chuyện bình thường. Không phải ngại.
- Vâng. Em biết rồi.
- Sau ra ngoài đừng uống rượu nhiều như thế nữa. Về đến nhà an toàn thì không sao, không về được đến nhà, ở ngoài đường nhiều thứ phức tạp lắm, biết chưa?
- Vâng ạ. Từ giờ em không uống nhiều thế nữa đâu, tại hôm qua phòng vui quá, với cả em lại là người mới nữa, không từ chối được.
- Biết thế là được rồi.
Sau khi đến công ty, Phong vừa đỗ xe xong là tôi vội vàng chuồn xuống như ăn trộm, chỉ kịp chào anh một câu rồi chạy bay chạy biến vào trong sảnh vì sợ người khác phát hiện ra tôi đi cùng xe với sếp.
Tôi chạy nhanh quá nên lúc vừa mới vào đến nơi thì không may đụng phải một người, chưa kịp nhìn xem người ta như thế nào, tôi đã rối rít xin lỗi:
- Em xin lỗi chị ạ, em vội quá nên đụng phải chị, chị có sao không ạ?
- Không sao.
Giọng chị ấy rất nhẹ, vừa êm tai lại vừa dễ chịu, tôi nghe thế mới ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra đứng trước mặt tôi là một người phụ nữ xinh đẹp cực kỳ.
Chị ấy mặc một bộ vest công sở hàng hiệu vừa như in, da trắng môi đỏ, tôi đã cao gần một mét bảy rồi mà chị ấy đứng cạnh tôi cũng chẳng kém bao nhiêu. Nói chung nhìn vừa đẹp vừa sang, làm một đứa con gái như tôi cũng phải ngây ra nhìn.
Trong lúc tôi còn đứng ngẩn ra thì anh bảo vệ đã chạy đến, niềm nở chào hỏi chị ấy:
- Chị Thùy đến tìm anh Phong đấy ạ? Sếp vừa mới đến chị ạ, đang đỗ xe.
Danh sách chương