Thân hình cao lớn của Ninh Kiến Thần ngã rạp xuống đất. Nơi tiếp xúc với mặt đất bụi bay lên tứ tung, tán loạn trong không khí.
Lô Vỹ Tinh muốn hét lớn nhưng cổ họng cô nghẹn lại, cộng với sức lực hiện tại của cô không cho phép nên cô chỉ biết mở lớn miệng để giữ lấy hô hấp đang dần yếu đi của mình.
Lồng ngực cô căng lên. Thân hình Ninh Kiến Thần cao cao tại thượng đang nằm bất động ở kia.
Ninh Kiến Thần. Tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi.
Làm ơn. Anh đến để cứu em mà, sao lại nằm ở đó được.
Hốc mắt Lô Vỹ Tinh nóng bừng như muốn tan ra khi thấy cánh vai của Ninh Kiến Thần khẽ cử động, sau đó là hai tay hắn chống đất muốn ngồi dậy.
Bộp!
Một đôi giày da đen từ phía sau đạp mạnh lên đầu Ninh Kiến Thần, dùng lực đè khuôn mặt đẹp đẽ của hắn xuống mặt đất như thể nghiền nát nó. Từ phía trên truyền xuống một giọng nói chế giễu: "Ninh thiếu, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Khuôn mặt của Ninh Kiến Thần bị đè ép mạnh khiến cho hắn không thể động đậy, chỉ là nghe thấy giọng nói kia thì anh đã biết là ai rồi.
"Khiêm Mặc?"
"Phải. Là tôi đây. Thật vinh dự khi Ninh thiếu vẫn còn nhớ tôi là ai cơ đấy."
Vừa nói, Khiêm Mặc vừa dùng mũi giày day mạnh làm cho khuôn mặt của Ninh Kiến Thần càng bị bố méo đến biến dạng.
Không! Không được làm như vậy. Ninh Kiến Thần của cô không phải là người phải nhận...
"Thả cô ấy ra. Tôi sẽ đồng ý tất cả mọi điều kiện của anh." Âm thanh của Ninh Kiến Thần cũng bị biến dạng.
Bàn chân trên mặt Ninh Kiến Thần nới ra, thả lỏng, sau đó đặt hẳn xuống đất. Khiêm Mặc ngồi xuống một chân nửa quỳ, bàn tay đưa ra nắm lấy mái tóc ngắn đen nhánh của hắn mà giật mạnh ra phía sau.
Ninh Kiến Thần đau đến nhíu chặt mày. Hắn nghiến răng gầm nhẹ cố nhịn.
"Sao? Đau? Vậy thì kêu lên đi. La lên đi."
"Khiêm Mặc. Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Haizz...Ninh thiếu à, bây giờ mà anh còn có thể giả vờ cao ngạo được như vậy sao? Nên nhớ, tính mạng của cả anh và cô ta đều đang nằm trong tay tôi." Mạt Di nói, bước lại đứng trước mặt Ninh Kiến Thần.
Lúc này cô ta đang đứng nên Ninh Kiến Thần chỉ có thể ngước lên nhìn.
"Anh có biết bây giờ chỉ cần anh làm tôi vui thì biết đâu tôi sẽ tha cho cả hai. Còn nếu không..."
"Áaaa...á...." Lô Vỹ Tinh từ trong cơn choáng váng đến sắp mê man chợt hét lên.
Là vì vừa rồi Mạt Di đã bấm nút của chiếc điều khiển mini trên tay, khiến cho bình ắc-quy được trói cùng với tay cô truyền điện.
Lô Vỹ Tinh bị nhiễm điện toàn thân liền run rẩy, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt càng thêm trắng bệch.
"Các người điên rồi. Thả cô ấy ra. Thả ra!" Ninh Kiến Thần gồng mình hét lớn, nhưng biểu cảm đó của anh dường như càng làm cho Mạt Di và Khiêm Mặc thêm phấn khích.
Mạt Di cười: "Thả ra? Vậy khi anh cho người làm những chuyện đó thì anh có nghĩ tới kết quả này không? Hả?"
Đúng vậy. Những chuyện đó, những chuyện đó chính là...
Dù đã được Mạt Di ngưng lại sự truyền điện, nhưng đầu óc của Lô Vỹ Linh vẫn ong ong. Hai tai ù lên.
Chỉ là cô nghe được...
Cô nghe được Mạt Di nói: Ninh Kiến Thần, anh sai người bắt cóc tôi, để bọn chúng làm nhục tôi. Mười mấy nguòi cùng làm nhục tôi. Anh được lắm. Đã vậy còn chụp ảnh, quay video. Hại tôi sự nghiệp tan tành. Vậy kết quả như hôm nay cũng chỉ là điều đương nhiên thôi.
Nghe tới đây, Lô Vỹ Tinh đã mất hẳn ý thức...
Còn Ninh Kiến Thần thì sắc mặt ngay lập tức đen lại, ánh mắt lộ ra sợ sệt: "Cô... cô điên rồi."
"Phải, tôi điên rồi. Tôi điên đến mức muốn giết anh luôn rồi. Nhưng đâu dễ như vậy. Tôi phải cho anh nếm mùi đau khổ là như thế nào đã."
Khiêm Mặc nghe Mạt Di nói vật thì buông tay, không phải là hắn ta ngu ngốc để cho cô ta tự tung tự tác. Mà đơn giản, đây là giao ước giữa hai người bọn họ.
Mạt Di tìm đến hắn, muốn mượn thế lực của hắn để hạ bệ Ninh Kiến Thần. Đổi lại thì hắn sẽ được sở hữu một đường dây buôn vũ khí với quy mô không quá lớn nhưng cũng không nhỏ do chính Mạt Di đứng đầu.
Thêm vào đó, hạ bệ Ninh Kiến Thần cũng chả ảnh hưởng gì tới hắn, không những vậy mà còn có thể sở hữu cả Ninh gia.
Điều kiện như vậy, sao hắn ta không đáp ứng cho được? Nhưng những hành động ti tiện như vậy, Khiêm Mạc quả thực không thể ra tay. Thôi thì cứ để hết cho một tay Mạt Di làm vậy.
Khiêm Mặc ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo nhau, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, đưa đôi mắt sếch của mình nhìn xuống Ninh Kiến Thần đang nằm trên đất.
Ninh Kiến Thần ơi là Ninh Kiến Thần. Không ngờ cũng có ngày hôm nay. Hôm trước chính tay anh còn giết cả lão Lý, còn uy nghiêm như vậy. Để xem hôm nay tôn nghiêm của ngươi sẽ đi đến đâu.
Khiêm Mặc càng nghĩ càng thấy khoái chí, hắn không phải đẹp trai hay hoàn mỹ như Ninh Kiến Thần, nhưng phong thái của hắn cũng là vô cùng ngạo khí. Khiêm Mặc dựa lưng ra phía sau, thưởng thức cảnh tượng hiếm có trước mắt.
"Cô muốn tôi phải làm gì?" Để cứu Lô Vỹ Tinh, lúc này đây Ninh Kiến Thần hắn có thể làm bất cứ việc gì.
"Liếm chân cho tôi đi." Mạt Di nhướng cao hai hàng lông mày thanh mảnh: "Sao? Muốn rút lại lời nói vừa rồi sao? Vậy thì..."
"Tôi sẽ làm. Nhưng trước hết tôi muốn cô thả cô ấy ra."
Hắn không ngu ngốc đến nỗi làm tất cả khi mà chưa thể đảm bảo được gì cho cô, thêm vào đó, hắn biết Mạt Di điên rồi. Nếu cứ để Lô Vỹ Tinh ở đây thì cô ta chắc chắn sẽ dùng cách của hắn lên người Lô Vỹ Tinh.
Bởi hắn đã để ý rằng, số vệ sĩ đang đứng tring phòng này vừa tròn mười tám người, đúng với số người hôm đó.
"Được thôi. Thả cô ta ra." Mạt Di vừa dứt lời, hai người vệ sĩ gần cô ta nhất liền chạy tới cởi trói cho Lô Vỹ Tinh, sau đó ôm cô đi ra ngoài trong tình trạng mê man bất tỉnh.
"Liếm đi." Bàn chân trắng nõn của Mạt Di đã tháo giày cao gót và đưa đến trước mặt Ninh Kiến Thần từ lúc nào.
Nếu bây giờ hắn không làm... Lô Vỹ Tinh vẫn chưa thể đi xa kia sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng còn nếu hắn làm...
Bốp!
Bàn chân của Mạt Di đá mạnh vào mặt Ninh Kiến Thần.
"Tôi bảo anh liếm chân cho tôi. Có nghe..."
ĐÙNG ĐÙNG ĐOÀNG....
Ba tiếng súng và tiếng la hét lập tức cắt ngang lời nói đang dang dở của Mạt Di.
Cô ta còn chưa kịp định thần thì "rầm" một tiếng, cánh cửa phía sau lưng bị phá nát, vỡ vụn.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào thân hình đang bước vào cánh cửa.
Thân thể cao lớn, cơ bắp mạnh mẽ được bao bọc bởi bộ âu phục chỉnh tề thẳng nếp.
"Xin lỗi nhé Ninh Kiến Thần. Bọn tớ đến muộn."
***20:53 5/8/2017***
Lô Vỹ Tinh muốn hét lớn nhưng cổ họng cô nghẹn lại, cộng với sức lực hiện tại của cô không cho phép nên cô chỉ biết mở lớn miệng để giữ lấy hô hấp đang dần yếu đi của mình.
Lồng ngực cô căng lên. Thân hình Ninh Kiến Thần cao cao tại thượng đang nằm bất động ở kia.
Ninh Kiến Thần. Tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi.
Làm ơn. Anh đến để cứu em mà, sao lại nằm ở đó được.
Hốc mắt Lô Vỹ Tinh nóng bừng như muốn tan ra khi thấy cánh vai của Ninh Kiến Thần khẽ cử động, sau đó là hai tay hắn chống đất muốn ngồi dậy.
Bộp!
Một đôi giày da đen từ phía sau đạp mạnh lên đầu Ninh Kiến Thần, dùng lực đè khuôn mặt đẹp đẽ của hắn xuống mặt đất như thể nghiền nát nó. Từ phía trên truyền xuống một giọng nói chế giễu: "Ninh thiếu, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Khuôn mặt của Ninh Kiến Thần bị đè ép mạnh khiến cho hắn không thể động đậy, chỉ là nghe thấy giọng nói kia thì anh đã biết là ai rồi.
"Khiêm Mặc?"
"Phải. Là tôi đây. Thật vinh dự khi Ninh thiếu vẫn còn nhớ tôi là ai cơ đấy."
Vừa nói, Khiêm Mặc vừa dùng mũi giày day mạnh làm cho khuôn mặt của Ninh Kiến Thần càng bị bố méo đến biến dạng.
Không! Không được làm như vậy. Ninh Kiến Thần của cô không phải là người phải nhận...
"Thả cô ấy ra. Tôi sẽ đồng ý tất cả mọi điều kiện của anh." Âm thanh của Ninh Kiến Thần cũng bị biến dạng.
Bàn chân trên mặt Ninh Kiến Thần nới ra, thả lỏng, sau đó đặt hẳn xuống đất. Khiêm Mặc ngồi xuống một chân nửa quỳ, bàn tay đưa ra nắm lấy mái tóc ngắn đen nhánh của hắn mà giật mạnh ra phía sau.
Ninh Kiến Thần đau đến nhíu chặt mày. Hắn nghiến răng gầm nhẹ cố nhịn.
"Sao? Đau? Vậy thì kêu lên đi. La lên đi."
"Khiêm Mặc. Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Haizz...Ninh thiếu à, bây giờ mà anh còn có thể giả vờ cao ngạo được như vậy sao? Nên nhớ, tính mạng của cả anh và cô ta đều đang nằm trong tay tôi." Mạt Di nói, bước lại đứng trước mặt Ninh Kiến Thần.
Lúc này cô ta đang đứng nên Ninh Kiến Thần chỉ có thể ngước lên nhìn.
"Anh có biết bây giờ chỉ cần anh làm tôi vui thì biết đâu tôi sẽ tha cho cả hai. Còn nếu không..."
"Áaaa...á...." Lô Vỹ Tinh từ trong cơn choáng váng đến sắp mê man chợt hét lên.
Là vì vừa rồi Mạt Di đã bấm nút của chiếc điều khiển mini trên tay, khiến cho bình ắc-quy được trói cùng với tay cô truyền điện.
Lô Vỹ Tinh bị nhiễm điện toàn thân liền run rẩy, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt càng thêm trắng bệch.
"Các người điên rồi. Thả cô ấy ra. Thả ra!" Ninh Kiến Thần gồng mình hét lớn, nhưng biểu cảm đó của anh dường như càng làm cho Mạt Di và Khiêm Mặc thêm phấn khích.
Mạt Di cười: "Thả ra? Vậy khi anh cho người làm những chuyện đó thì anh có nghĩ tới kết quả này không? Hả?"
Đúng vậy. Những chuyện đó, những chuyện đó chính là...
Dù đã được Mạt Di ngưng lại sự truyền điện, nhưng đầu óc của Lô Vỹ Linh vẫn ong ong. Hai tai ù lên.
Chỉ là cô nghe được...
Cô nghe được Mạt Di nói: Ninh Kiến Thần, anh sai người bắt cóc tôi, để bọn chúng làm nhục tôi. Mười mấy nguòi cùng làm nhục tôi. Anh được lắm. Đã vậy còn chụp ảnh, quay video. Hại tôi sự nghiệp tan tành. Vậy kết quả như hôm nay cũng chỉ là điều đương nhiên thôi.
Nghe tới đây, Lô Vỹ Tinh đã mất hẳn ý thức...
Còn Ninh Kiến Thần thì sắc mặt ngay lập tức đen lại, ánh mắt lộ ra sợ sệt: "Cô... cô điên rồi."
"Phải, tôi điên rồi. Tôi điên đến mức muốn giết anh luôn rồi. Nhưng đâu dễ như vậy. Tôi phải cho anh nếm mùi đau khổ là như thế nào đã."
Khiêm Mặc nghe Mạt Di nói vật thì buông tay, không phải là hắn ta ngu ngốc để cho cô ta tự tung tự tác. Mà đơn giản, đây là giao ước giữa hai người bọn họ.
Mạt Di tìm đến hắn, muốn mượn thế lực của hắn để hạ bệ Ninh Kiến Thần. Đổi lại thì hắn sẽ được sở hữu một đường dây buôn vũ khí với quy mô không quá lớn nhưng cũng không nhỏ do chính Mạt Di đứng đầu.
Thêm vào đó, hạ bệ Ninh Kiến Thần cũng chả ảnh hưởng gì tới hắn, không những vậy mà còn có thể sở hữu cả Ninh gia.
Điều kiện như vậy, sao hắn ta không đáp ứng cho được? Nhưng những hành động ti tiện như vậy, Khiêm Mạc quả thực không thể ra tay. Thôi thì cứ để hết cho một tay Mạt Di làm vậy.
Khiêm Mặc ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo nhau, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, đưa đôi mắt sếch của mình nhìn xuống Ninh Kiến Thần đang nằm trên đất.
Ninh Kiến Thần ơi là Ninh Kiến Thần. Không ngờ cũng có ngày hôm nay. Hôm trước chính tay anh còn giết cả lão Lý, còn uy nghiêm như vậy. Để xem hôm nay tôn nghiêm của ngươi sẽ đi đến đâu.
Khiêm Mặc càng nghĩ càng thấy khoái chí, hắn không phải đẹp trai hay hoàn mỹ như Ninh Kiến Thần, nhưng phong thái của hắn cũng là vô cùng ngạo khí. Khiêm Mặc dựa lưng ra phía sau, thưởng thức cảnh tượng hiếm có trước mắt.
"Cô muốn tôi phải làm gì?" Để cứu Lô Vỹ Tinh, lúc này đây Ninh Kiến Thần hắn có thể làm bất cứ việc gì.
"Liếm chân cho tôi đi." Mạt Di nhướng cao hai hàng lông mày thanh mảnh: "Sao? Muốn rút lại lời nói vừa rồi sao? Vậy thì..."
"Tôi sẽ làm. Nhưng trước hết tôi muốn cô thả cô ấy ra."
Hắn không ngu ngốc đến nỗi làm tất cả khi mà chưa thể đảm bảo được gì cho cô, thêm vào đó, hắn biết Mạt Di điên rồi. Nếu cứ để Lô Vỹ Tinh ở đây thì cô ta chắc chắn sẽ dùng cách của hắn lên người Lô Vỹ Tinh.
Bởi hắn đã để ý rằng, số vệ sĩ đang đứng tring phòng này vừa tròn mười tám người, đúng với số người hôm đó.
"Được thôi. Thả cô ta ra." Mạt Di vừa dứt lời, hai người vệ sĩ gần cô ta nhất liền chạy tới cởi trói cho Lô Vỹ Tinh, sau đó ôm cô đi ra ngoài trong tình trạng mê man bất tỉnh.
"Liếm đi." Bàn chân trắng nõn của Mạt Di đã tháo giày cao gót và đưa đến trước mặt Ninh Kiến Thần từ lúc nào.
Nếu bây giờ hắn không làm... Lô Vỹ Tinh vẫn chưa thể đi xa kia sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng còn nếu hắn làm...
Bốp!
Bàn chân của Mạt Di đá mạnh vào mặt Ninh Kiến Thần.
"Tôi bảo anh liếm chân cho tôi. Có nghe..."
ĐÙNG ĐÙNG ĐOÀNG....
Ba tiếng súng và tiếng la hét lập tức cắt ngang lời nói đang dang dở của Mạt Di.
Cô ta còn chưa kịp định thần thì "rầm" một tiếng, cánh cửa phía sau lưng bị phá nát, vỡ vụn.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào thân hình đang bước vào cánh cửa.
Thân thể cao lớn, cơ bắp mạnh mẽ được bao bọc bởi bộ âu phục chỉnh tề thẳng nếp.
"Xin lỗi nhé Ninh Kiến Thần. Bọn tớ đến muộn."
***20:53 5/8/2017***
Danh sách chương