Ở một góc tối, đáy mắt tinh xảo như lưỡi dao chợt xẹt qua một tia sắc bén. Trên khóe môi mỏng của hắn nhẹ nhàng nhếch lên, bày ra một bộ đang xem kịch vui, trong đôi con mâu sắc bén hiện lên thú vị cùng chờ mong.

Chờ mong....

Nào Ninh Kiến Thần thân kính. NHìn thấy người phụ nữ này bị thế này thì Ninh tổng của chúng ta sẽ như thế nào đây? Nếu như là giải cứu cho cô gái này. Thì chắc chắn rồi, cô ta chính là điểm yếu của Ninh Kiến Thần.

Còn nếu không quan trọng đối với hắn, thì cho mọi người cùng nhau thỏa mãn một chút cũng không sao. Dù là hắn sẽ có chút mất mặt nhưng hẳn sẽ chẳng quan trọng bằng lợi ích thương trường.

Nào nào... haha... cho tôi thấy đi Ninh thiếu. Nóng lòng quá đi.

Choang....

Bỗng tiếng thủy tinh vỡ vụn phá tan không khí ám muội trong phòng. Thay vào đó là ánh mắt ngạc nhiên cùng kinh hãi của tất cả những người đang có mặt trong phòng.

NHững mỹ nữ tha thướt gặp được thiên thời địa lợi liền hét lớn, ưỡn ẹo mà khép nép vào lòng người đàn ông bên cạnh mình.

"Sợ quá đi... ai da... Mạnh tổng, Liễu nhi sợ quá. Ngài phải che chở cho Liễu nhi đấy."

"Ôi... Bát tổng, ngài nhìn người phụ nữ này điên mất rồi, tiểu Ngọc sợ ngài sẽ bị thương mất."

...

Những âm thanh kia cứ văng vẳng ra, nhưng Lô Vỹ Tinh hiện tại không hề hay biết gì. Trong đầu cô hiện giờ đang vô cùng trống rỗng. Đôi mắt như vô hồn nhìn vào người đàn ông vừa này đã sàm sỡ mình.

Trên tay cô là một mảnh thủy tinh sắc nhọn đang chĩa thẳng trước mặt ông ta khiến ông ta khô máu.

Tay ông ta run run chỉ vào Lô Vỹ Tinh: "Cô... cô đừng có mà làm bậy. Tôi nói cho cô biết... Tôi... Áaaa..."

Còn chưa nói xong, trên mặt ông ta đã xuất hiện một vết rạch sâu. Máu trên miệng vết rạch kia đang rỉ ra, sau đó chảy xuống.

Ông ta cảm thấy có chất lỏng ươn ướt trên má, liền đưa tay lên sờ, lập tức hét toáng lên: "Á... cô điên rồi."

"Áaaaaa....." Những tiểu thư xinh đẹp yếu đuối nãy giờ ngay lập tức hét lên như gặp phải quỷ.

Thấy Lô Vỹ Tinh như kẻ mất hồn, vẫn dơ mảnh thủy tinh trước mặt, bước chân như có như không mà bước lên trước một bước. Ông ta liền rút từ bên hông ra một khẩu súng ngắn.

"Cô cút khỏi đây. Cút!"

Nói xong, ngón tay ông ta liền bóp cò.

Đoàng!

Đoàng! Đoàng!

Ba tiếng súng nổ liên tục. Sau đó Lô Vỹ Tinh ngã xuống.

Bịch một tiếng.

Mang theo sự tĩnh lặng. Mang theo sự hoảng loạn cùng thích thú.

Đôi mắt vô hồn của Lô Vỹ Tinh dần khôi phục. Cô cảm thấy thân thể mình nặng đi, trên ngực có một chất lỏng thấm ướt váy dạ hội.

Gì vậy?

Cô cố gắng nhìn xuống ngực, nhưng lúc này cô lại không thể thấy gì mà đập vào mắt cô lại là một thân ảnh to lớn đang nằm trên người.

Người này... người này...

"Lý Huân Hy. Tỉnh lại đi. Anh làm sao vậy?"

"..."

"Sao anh lại ở đây? Nhanh dậy đi."

"..."

"Huhuhu...anh đừng làm em sợ. Sao lại nhiều máu như thế này. Huhu..."

Cả căn phòng hiện giờ yên lặng như tờ. Chỉ có tiếng khóc của Lô Vỹ Tinh vang khắp tới từng ngóc ngách.

Cạch!

Cánh cửa được mở ra. Ninh Kiến Thần vừa địng bước chân vào thì liền nhìn thấy một cảnh tượng chói mắt.

Lô Vỹ Tinh đang ôm chặt lấy Lý Huân Hy bất động mà khóc lóc đến thảm thương. Còn Lý Huân Hy thì máu đang trào ra ướt thẫm cả chiếc vest màu trắng sữa.

Chết tiệt!

Hắn mới đi khỏi có hai phút mà đã xảy ra chuyện.

Ninh Kiến Thần đi vào, bước chân chắc chắn lại rất có tiết tấu. Cộng thêm khí chất băng lãnh toả ra từ khắp toàn thân khiến cho mấy người trong phòng không tự giác mà khẽ run lên.

Hắn dừng chân lại bên người Lô Vỹ Tinh. Hai tay bỏ túi quần. Ung dung đưa mắt quét qua tất cả một lượt, sau đó nâng cằm, nói: "Là ai?"

Một giây... hai giây... ba giây...

Im lặng!

"Tôi hỏi lại một lần nữa. Ai?" Khuôn mặt không lộ ra bất cứ một cảm xúc nào nhưng sự lạnh lẽo trong từng chữ đều rất rõ ràng.

"Là... là tôi." Người đàn ông kia sau vài giây kinh sợ thì cũng lên tiếng.

Trong vài giây kia, ông ta đã phân tích rất rõ ràng về lợi ích thương trường và một ả đàn bà. Không đúng, người bị thương không phải là con đàn bà kia, mà là một thằng đàn ông.

Vậy thì càng không có khả năng Ninh Kiến Thần lại không biết phân biệt nặng nhẹ.

Nhưng là ông ta đã nhầm.

Với lối suy nghĩ đó thì ông ta đã nhầm, và với câu thú nhận kia, ông ta đã sai lại càng sai.

Bởi vì sau khi nói xong, gần như là ngay lập tức, Nink Kiến Thần đã cầm súng trong tay từ lúc nào.

"Đoàng!"

Dường như còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Hai mắt ông ta mở lớn, miệng mấp máy nhưng không nói ra nổi chữ nào. Thanh âm bị chặn lại nơi cuống họng. Chỉ có thể đọc qua khẩu hình miệng  một câu nói: "Mày. Sẽ. Phải. Hối. Hận."

Nói xong câu nói kia, dường như ông ta vẫn còn chưa thoả mãn, gục xuống, hai mắt vẫn mở trừng nhìn về phía Ninh Kiến Thần như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Chỉ là, với hoàn cảnh hiện tại thì đến đậu hũ còn không ăn nổi. Huống gì là một Ninh Kiến Thần uy chấn thương trường.

***10:16     6/5/2017***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện