Mùi hương của khí trời đầu tháng năm có chút ẩm ướt
Trên chiếc giường lớn màu trắng, Lô Vỹ Tinh khẽ cựa quậy cơ thể đau nhức.
Toàn thân cô nhức mỏi đến rã rời.
Cô nhíu mày, cố gắng gượng muốn bước xuống giường, nhưng là cơ thể dường như tan ra không thể cử động nổi.
Không ổn rồi. Chiều nay cô còn một cảnh quay cho bộ phim "Hoa Tuyết Ly Biệt".
"Nằm yên đó." Bỗng một giọng nói mang theo mệnh lệnh lọt vào tai Lô Vỹ Tinh khiến cô giật mình nhìn lại.
Thân hình cao lớn, vóc người tuyệt mỹ, khí chất cao ngạo đó, không ai khác chính là Ninh Kiến Thần.
Hắn đang mặc trên người bộ quần áo tây trang màu đen và đôi giày da bóng loáng. Khuôn mặt lạnh tanh, cởi chiếc áo vest ra, tùy ý vứt lên sofa, sau đó xắn tay áo sơ mi màu trắng lên, bước lại gần chiếc giường nơi cô đang nằm.
Ninh Kiến Thần ngồi xuống bên mép giường, muốn đưa tay để sờ lên má Lô Vỹ Tinh. Lại bị Lô Vỹ Tinh né tránh, cô quay mặt vào trong, tránh đi sự đụng chạm với hắn.
Trong lòng Ninh Kiến Thần có chút hụt hẫng, hắn mím nhẹ môi, đáy mắt hiện lên một tia mất mát.
NHưng nhanh chóng lại khôi phục lại khí chất thường ngày.
Hắn ưỡn thẳng lưng, ngồi dậy, giọng nói âm trầm: "Nói, là ai đánh em?"
Lúc đó hắn đã nhìn thấy bên má có có vết ngón tay đỏ chói đến nhức mắt, nhưng là sự ghen tuông đã che mờ đi lý trí khiến cho hắn không còn quan tâm đến việc đó, mà chỉ muốn để cho Lô Vỹ Tinh biết rằng, hắn dù không có cô thì vẫn là một Ninh Kiến Thần uy nghi, cao cao tại thượng.
Chỉ là...
"Tôi tự đánh mình." Ngừng một lát, Lô Vỹ Tinh nói tiếp: "Tôi tự đánh mình vì sao lại nhìn trúng một kẻ xấu xa như anh."
Hắn xấu xa? "Phải. Tôi xấu xa. Thì sao?" Ninh Kiến Thần nhếch môi: "Dù tôi thế nào thì em cũng là của Ninh Kiến Thần này. Chỉ cần kẻ khác động tới một sợi tóc của em thì cũng là động vào Ninh Kiến Thần tôi. Dù gì kẻ đó cũng sẽ phải chết."
Lô Vỹ Tinh vừa nghe vậy thì ngồi bật dậy, hét lên: "Anh điên rồi." Cô nói vậy, bởi vì cô biết Ninh Kiến Thần hắn nói được thì sẽ làm được.
Ninh Kiến Thần nhướng mày một cái, âm thanh trầm lãnh hướng cô nói, tựa hồ như mệnh lệnh: "Vậy nói, ai đánh em."
"Tôi đã nói..."
Còn chưa nói xong, chiếc cằm thanh tú của cô đã bị bàn tay to lớn của Ninh Kiến Thần nắm lấy, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
Mâu đen sâu thẳm, như chứa đựng cả vũ trụ ở trong đó. Sắc sảo vào bá đạo đến khiến cho người ta nghẹt thở.
Lô Vỹ Tinh vội nuốt một ngụm nước bọt, cố tự trấn an bản thân. Hắn chẳng có gì đáng sợ ngoài thói ngông nghênh luôn cho mình là đúng, tự coi mình là kẻ nắm quyền sinh sát của tất cả hết.
Giống hệt như Trịnh Liệt. Người anh trai không cùng huyết thống của cô.
Từ nhỏ, Lô Vỹ Tinh đã được nghe tới tứ đại gia tộc. Lớn lên ở Trịnh gia, một trong tứ đại gia tộc hùng mạnh.
Cô được cha và mẹ kể về thân phận rằng, cô là đứa con gái cùng cha khác mẹ với Trịnh Liệt. Là mẹ của Trịnh Liệt vì thấy mẹ cô bệnh tật mất đi nên đã nương nhờ Trịnh Minh Ca đưa cô về Trịnh gia để nuôi dưỡng.
Nhưng...
Trịnh Minh Ca vô cùng thương yêu Trịnh Liệt, coi Trịnh Liệt như báu vật. Từ nhỏ Lô Vỹ Tinh đã luôn suy nghĩ về việc tại sao cha luôn thiên vị cho anh trai, trong khi cả hai đều là con của ông.
Sau một lần nghe Trịnh Minh Ca và "mẹ kế", tức là mẹ ruột của Trịnh Liệt đang nói chuyện trong thư phòng thì cô đã hiểu ra.
Cô không phải là con gái của Trịnh gia. Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi được mẹ kế rủ lòng thương mà van nài Trịnh Minh Ca nhặt về nuôi dưỡng.
Từ đó cô luôn nhìn Trịnh Liệt bằng một ánh mắt hoàn toàn khác.
Nếu như trước đó cô luôn sùng bái anh, một người anh trai vô cùng anh tuấn, lại tài giỏi. Thì từ hôm biết được sự thật, đó là lúc cô tám tuổi, cô lại có thêm một cảm giác chán ghét cùng ghen tỵ đối với Trịnh Liệt.
Cô tránh xa anh, luôn coi như Trịnh Liệt là một thứ gì đó rất đáng ghét.
Nhưng anh lại luôn can thiệp và đời sống của cô một cách quá đáng. Trịnh Liệt nói đó là anh trai quan tâm đến em gái.
NHưng thứ quan tâm mà không để cho bất cứ một nam sinh nào tiếp cận được với cô, chỉ cần ai lại gần cô hay có ý định lại mượn sách hay bút viết của cô, người nam sinh đó tuyệt nhiên không thể rời khỏi giường bệnh ít nhất hai tháng.
Cô muốn học ngành nghệ thuật, anh lại kiên quyết không cho. Chỉ nói một câu duy nhất là "Em học xong năm nay, lập tức vào IE làm việc."
Lô Vỹ Tinh cô không hiểu, Trịnh Liệt là đang muốn kiểm soát cô về cái gì?
Chẳng phải tất cả gia nghiệp của Trịnh gia đều sẽ là của anh sao? Vậy còn muốn giám sát cô làm gì?
Lô Vỹ Tinh cô bỏ trốn khỏi Trịnh gia. Gian nan lắm mới được sống tự do. Chính lúc cô cảm thấy cuộc đời không tệ bạc với cô, cho cô một Ninh Kiến Thần lạnh lùng nhưng biết quan tâm thì hắn lại một lần nữa muốn thống trị thế giới của cô.
cô lại rơi vào Ninh gia của tứ đại gia tộc.
Lại một lần nữa hắn muốn bức cô trong cái lồng giam ngột ngạt và tách biệt cô với mọi thứ sao?
Lô Vỹ Tinh nhếch nhẹ khóe môi, nhàn nhạt nói: "Ninh Kiến Thần, tôi có thể nghe anh mọi thứ. Nhưng xin anh, đừng làm ảnh hưởng đến các mối quan hệ của tôi."
Cặp mắt của cô nồng đậm sự van xin, con ngươi long lanh hiện lên những điểm lấp lánh xinh đẹp.
Cô không muốn hắn can thiệp vào cuộc sống của cô?
Cô là muốn vạch rõ ranh giới với hắn?
Hay là...
Cô không muốn hắn phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp giữa cô với Lý Huân Hy?
Ninh Kiến Thần nhìn cô, siết chặt môi, ngón tay thon dài to lớn của hắn bóp mạnh lấy hai má của Lô Vỹ Tinh, hắn nghiến răng, gầm giọng: "Em nghĩ em có thể ra lệnh cho tôi sao? Có vẻ như tôi đã chiều chuộng em quá mức, khiến cho em lầm tưởng quá nhiều rồi."
Nói xong, hắn hất mạnh khuôn mặt đang méo mó vì đau của Lô Vỹ Tinh sang một bên. Sau đó hắn đứng dậy, bước nhanh về phía cửa.
Trước khi đóng cửa lại còn không quên nói vọng lại một câu: "Hôm nay không đi đâu hết. Mặc quần áo, tối nay có buổi dạ tiệc."
***2:11 22/4/2017***
Trên chiếc giường lớn màu trắng, Lô Vỹ Tinh khẽ cựa quậy cơ thể đau nhức.
Toàn thân cô nhức mỏi đến rã rời.
Cô nhíu mày, cố gắng gượng muốn bước xuống giường, nhưng là cơ thể dường như tan ra không thể cử động nổi.
Không ổn rồi. Chiều nay cô còn một cảnh quay cho bộ phim "Hoa Tuyết Ly Biệt".
"Nằm yên đó." Bỗng một giọng nói mang theo mệnh lệnh lọt vào tai Lô Vỹ Tinh khiến cô giật mình nhìn lại.
Thân hình cao lớn, vóc người tuyệt mỹ, khí chất cao ngạo đó, không ai khác chính là Ninh Kiến Thần.
Hắn đang mặc trên người bộ quần áo tây trang màu đen và đôi giày da bóng loáng. Khuôn mặt lạnh tanh, cởi chiếc áo vest ra, tùy ý vứt lên sofa, sau đó xắn tay áo sơ mi màu trắng lên, bước lại gần chiếc giường nơi cô đang nằm.
Ninh Kiến Thần ngồi xuống bên mép giường, muốn đưa tay để sờ lên má Lô Vỹ Tinh. Lại bị Lô Vỹ Tinh né tránh, cô quay mặt vào trong, tránh đi sự đụng chạm với hắn.
Trong lòng Ninh Kiến Thần có chút hụt hẫng, hắn mím nhẹ môi, đáy mắt hiện lên một tia mất mát.
NHưng nhanh chóng lại khôi phục lại khí chất thường ngày.
Hắn ưỡn thẳng lưng, ngồi dậy, giọng nói âm trầm: "Nói, là ai đánh em?"
Lúc đó hắn đã nhìn thấy bên má có có vết ngón tay đỏ chói đến nhức mắt, nhưng là sự ghen tuông đã che mờ đi lý trí khiến cho hắn không còn quan tâm đến việc đó, mà chỉ muốn để cho Lô Vỹ Tinh biết rằng, hắn dù không có cô thì vẫn là một Ninh Kiến Thần uy nghi, cao cao tại thượng.
Chỉ là...
"Tôi tự đánh mình." Ngừng một lát, Lô Vỹ Tinh nói tiếp: "Tôi tự đánh mình vì sao lại nhìn trúng một kẻ xấu xa như anh."
Hắn xấu xa? "Phải. Tôi xấu xa. Thì sao?" Ninh Kiến Thần nhếch môi: "Dù tôi thế nào thì em cũng là của Ninh Kiến Thần này. Chỉ cần kẻ khác động tới một sợi tóc của em thì cũng là động vào Ninh Kiến Thần tôi. Dù gì kẻ đó cũng sẽ phải chết."
Lô Vỹ Tinh vừa nghe vậy thì ngồi bật dậy, hét lên: "Anh điên rồi." Cô nói vậy, bởi vì cô biết Ninh Kiến Thần hắn nói được thì sẽ làm được.
Ninh Kiến Thần nhướng mày một cái, âm thanh trầm lãnh hướng cô nói, tựa hồ như mệnh lệnh: "Vậy nói, ai đánh em."
"Tôi đã nói..."
Còn chưa nói xong, chiếc cằm thanh tú của cô đã bị bàn tay to lớn của Ninh Kiến Thần nắm lấy, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
Mâu đen sâu thẳm, như chứa đựng cả vũ trụ ở trong đó. Sắc sảo vào bá đạo đến khiến cho người ta nghẹt thở.
Lô Vỹ Tinh vội nuốt một ngụm nước bọt, cố tự trấn an bản thân. Hắn chẳng có gì đáng sợ ngoài thói ngông nghênh luôn cho mình là đúng, tự coi mình là kẻ nắm quyền sinh sát của tất cả hết.
Giống hệt như Trịnh Liệt. Người anh trai không cùng huyết thống của cô.
Từ nhỏ, Lô Vỹ Tinh đã được nghe tới tứ đại gia tộc. Lớn lên ở Trịnh gia, một trong tứ đại gia tộc hùng mạnh.
Cô được cha và mẹ kể về thân phận rằng, cô là đứa con gái cùng cha khác mẹ với Trịnh Liệt. Là mẹ của Trịnh Liệt vì thấy mẹ cô bệnh tật mất đi nên đã nương nhờ Trịnh Minh Ca đưa cô về Trịnh gia để nuôi dưỡng.
Nhưng...
Trịnh Minh Ca vô cùng thương yêu Trịnh Liệt, coi Trịnh Liệt như báu vật. Từ nhỏ Lô Vỹ Tinh đã luôn suy nghĩ về việc tại sao cha luôn thiên vị cho anh trai, trong khi cả hai đều là con của ông.
Sau một lần nghe Trịnh Minh Ca và "mẹ kế", tức là mẹ ruột của Trịnh Liệt đang nói chuyện trong thư phòng thì cô đã hiểu ra.
Cô không phải là con gái của Trịnh gia. Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi được mẹ kế rủ lòng thương mà van nài Trịnh Minh Ca nhặt về nuôi dưỡng.
Từ đó cô luôn nhìn Trịnh Liệt bằng một ánh mắt hoàn toàn khác.
Nếu như trước đó cô luôn sùng bái anh, một người anh trai vô cùng anh tuấn, lại tài giỏi. Thì từ hôm biết được sự thật, đó là lúc cô tám tuổi, cô lại có thêm một cảm giác chán ghét cùng ghen tỵ đối với Trịnh Liệt.
Cô tránh xa anh, luôn coi như Trịnh Liệt là một thứ gì đó rất đáng ghét.
Nhưng anh lại luôn can thiệp và đời sống của cô một cách quá đáng. Trịnh Liệt nói đó là anh trai quan tâm đến em gái.
NHưng thứ quan tâm mà không để cho bất cứ một nam sinh nào tiếp cận được với cô, chỉ cần ai lại gần cô hay có ý định lại mượn sách hay bút viết của cô, người nam sinh đó tuyệt nhiên không thể rời khỏi giường bệnh ít nhất hai tháng.
Cô muốn học ngành nghệ thuật, anh lại kiên quyết không cho. Chỉ nói một câu duy nhất là "Em học xong năm nay, lập tức vào IE làm việc."
Lô Vỹ Tinh cô không hiểu, Trịnh Liệt là đang muốn kiểm soát cô về cái gì?
Chẳng phải tất cả gia nghiệp của Trịnh gia đều sẽ là của anh sao? Vậy còn muốn giám sát cô làm gì?
Lô Vỹ Tinh cô bỏ trốn khỏi Trịnh gia. Gian nan lắm mới được sống tự do. Chính lúc cô cảm thấy cuộc đời không tệ bạc với cô, cho cô một Ninh Kiến Thần lạnh lùng nhưng biết quan tâm thì hắn lại một lần nữa muốn thống trị thế giới của cô.
cô lại rơi vào Ninh gia của tứ đại gia tộc.
Lại một lần nữa hắn muốn bức cô trong cái lồng giam ngột ngạt và tách biệt cô với mọi thứ sao?
Lô Vỹ Tinh nhếch nhẹ khóe môi, nhàn nhạt nói: "Ninh Kiến Thần, tôi có thể nghe anh mọi thứ. Nhưng xin anh, đừng làm ảnh hưởng đến các mối quan hệ của tôi."
Cặp mắt của cô nồng đậm sự van xin, con ngươi long lanh hiện lên những điểm lấp lánh xinh đẹp.
Cô không muốn hắn can thiệp vào cuộc sống của cô?
Cô là muốn vạch rõ ranh giới với hắn?
Hay là...
Cô không muốn hắn phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp giữa cô với Lý Huân Hy?
Ninh Kiến Thần nhìn cô, siết chặt môi, ngón tay thon dài to lớn của hắn bóp mạnh lấy hai má của Lô Vỹ Tinh, hắn nghiến răng, gầm giọng: "Em nghĩ em có thể ra lệnh cho tôi sao? Có vẻ như tôi đã chiều chuộng em quá mức, khiến cho em lầm tưởng quá nhiều rồi."
Nói xong, hắn hất mạnh khuôn mặt đang méo mó vì đau của Lô Vỹ Tinh sang một bên. Sau đó hắn đứng dậy, bước nhanh về phía cửa.
Trước khi đóng cửa lại còn không quên nói vọng lại một câu: "Hôm nay không đi đâu hết. Mặc quần áo, tối nay có buổi dạ tiệc."
***2:11 22/4/2017***
Danh sách chương