Vượt quá dự đoán của mọi người chính là không chỉ có Diệp Thiến Như đến mà cả Trịnh Tử Kỳ cũng đến.
Người tới đều là khách, Cố Thành Kiêu không thích cũng không thể đuổi người ta ra ngoài.
Huống hồ, Trịnh Tử Kỳ lại là người mẹ anh dẫn đến.
Trên chiếc bàn ăn kiểu Tây hình chữ nhật, Diệp Thiến Như và Trịnh Tử Kỳ ngồi một bên, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển ngồi một bên. Trịnh Tử Kỳ và Lâm Thiển ngồi đối diện nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.
Điều này thật khó xử.
Để giảm bớt lúng túng, Cố Thành Kiêu lên tiếng trước, “Sao ba con không tới?”
“Dạo này ba con không được khỏe”
“Không khỏe thế nào, sao không nói với con?”
Diệp Thiến Như liếc nhìn Lâm Thiển, bất mãn hỏi ngược lại, “Con vừa lo công tác vừa lo chuyện nhà họ Cố, còn có thể lo được cho ba con sao?”
Bả vai Lâm Thiển khẽ run lên.
“Mẹ đây muốn gặp con trai cũng phải hẹn trước, tới không khéo còn phải đợi cả buổi, chút bệnh nhỏ của ông ấy không dám quấy rầy con”
“...” Cố Thành Kiêu thở dài nặng nề. Trước chủ ý gây khó dễ của phụ nữ, anh không cách nào chống đỡ, đáp sao cũng thấy sai, nên quyết định im lặng.
Diệp Thiến Như thoáng quan sát Lâm Thiển, đây là lần thứ hai bà ta gặp Lâm Thiển. Nói thật, lần gặp này thấy thuận mắt hơn lần trước nhiều, ít nhất mắt là mắt, mũi là mũi, miệng là miệng, quần áo là quần áo.
Mấy ngày vừa qua, bà đã điều tra rõ thân thế của Lâm Thiển. Ba mẹ đã ly hôn và lập gia đình riêng. Tuy cô đi theo ba, nhưng ba cô đã sớm đưa gia đình di dân sang Úc, bỏ mặc cô. Cô đành theo ông bà nội và được ông bác Lâm Bổi nuôi lớn.
Lâm Bồi không quan tâm đến mấy đứa con gái, huống hồ là cháu gái.
Nếu chỉ chênh lệch về thân phận thì không nói, Lâm Thiển còn hay gây ra mấy trò quỷ. Ở trường không nghe lời thầy cô, bắt nạt bạn học, hoành hành ngang ngược, thầy cô và bạn bè đều đánh giá cô rất tệ.
Nói thẳng ra, Lâm Thiển chỉ là một con nhóc hoang dã không được cha mẹ dạy bảo, muốn gia giáo không có gia giáo, muốn tu dưỡng không có tu dưỡng. Bà ta thật sự không biết con trai mình vừa ý cô ta ở điểm nào.
Con trai của bà ta ngay thẳng, cao quý, tiền đồ xán lạn, là niềm tự hào cả đời của vợ chồng bà ta, tại sao có thể để cho một con nhóc không có phẩm chất độc chiếm
Không nói tới địa vị và lối sống chênh lệch giữa hai người, về lâu về dài, với tính cách và xuất thân của Lâm Thiên như vậy có thể mang lại cho Cố Thành Kiêu những gì? E chỉ là cản trở! Điều bà ta giận nhất là, làm cha làm mẹ như họ còn chưa chấp nhận, hai đứa đã thông báo chuyện kết hôn với cả thiên hạ. Đồng đội cũ mấy chục năm của lão Cố nói ông không nghĩa khí, con trai kết hôn không thèm thông báo. Lão Cố đau khổ nói không nên lời, tức giận đến nỗi huyết áp tăng vọt đành phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Diệp Thiến Như càng nghĩ càng tức, nhìn Lâm Thiển mỗi lúc một ghét.
“Nghe nói ở trường có xưng bá chuyến đi bắt nạt, vênh váo tự đắc, hống hách lộng hành, sao giờ lại cúi đầu thế?”
Da đầu Lâm Thiển tê rần, bà già khôn khéo này không dễ chơi đây. Cô chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với bà ta, cười hì hì, “Mẹ...”
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không dám...”
Diệp Thiến Như cắt ngang lời cô, bầu không khí lại đóng băng lần nữa.
Cố Thành Kiêu muốn nói gì đó, nhưng dưới gầm bàn Lâm Thiển đã huých chân anh hai cái, ý bảo anh không nên tức giận.
Nếu mẹ chồng đã điều tra rõ ràng như vậy thì cô không cần phải giả vờ. Cô không những không tức mà còn mừng thêm, “Cháu sẽ gọi bác là phu nhân giống như quản gia Niên, chỉ cần bác vui là được rồi.”
Không ra tay đánh người đang cười, Diệp Thiến Như miễn cưỡng ép cơn giận xuống vì nụ cười tươi rói của Lâm Thiển. Những lời Diệp Thiến Như suy nghĩ bao lâu nay còn chưa nói hết lại mắc cứng trong cổ họng.
“Cố phu nhân, Trịnh tiểu thư, ăn cơm đi. Hiếm khi mọi người đến đây, cháu không thể để mọi người bụng đói nói chuyện được, có gì cứ no bụng trước đã rồi tính”
Cố Thành Kiêu cũng nói đỡ, “Mẹ, ăn cơm trước đi.”
Trận chiến còn chưa khuấy động, Diệp Thiến Như đã nghẹn đến bốc hỏa, Trịnh Tử Kỳ cũng bứt rứt khó chịu trong lòng.
Đang ăn, Diệp Thiến Như bỗng nói: “Thành Kiều, mẹ và ba con đã quyết định nhận Tử Kỳ làm con gái nuôi. Mẹ thực sự rất thích con bé, không thành con dấu thì làm con gái đi”
Cố Thành Kiêu: “...”
Lâm Thiển: “...” Được thôi, xem như bà lợi hại.
“Sao? Con có ý kiến gì à?” Diệp Thiển Như vẫn cố tình khơi mào chiến tranh, hỏi ngược lại, “Con tùy tiện kết hôn với phụ nữ cũng có xin phép ba mẹ đâu. Giờ ba mẹ nhận con nuôi con lại có ý kiến à?”
Sắc mặt Cố Thành Kiêu không tốt, theo như tính cách của anh, có lẽ anh sẽ ném đũa bỏ đi.
Vẫn là Lâm Thiển, cô đưa tay đè lại đùi anh dưới bàn, mỉm cười tiếp lời, “Không ý kiến, không ý kiến. Thành Kiều bận rộn như vậy, vừa lo công tác vừa lo chuyện nhà họ Cố. Giờ sức khỏe của lão gia lại không được tốt, lòng dạ đâu mà chú ý mấy việc lặt vặt? Đừng nói một cô con gái nuôi, hai người có nhận cả núi con gái nuôi cũng chả sao, hai người vui vẻ là được rồi.”
Diệp Thiến Như bị chọc tức đến mất cả thể diện, Trịnh Tử Kỳ cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng cô ta không có lập trường để phản bác, đích thật rất uất nghẹn.
“Thành Kiều, con nghe đấy, cô ta chuyển chọc tức mẹ. Cô ta còn muốn mẹ đồng ý để cô ta bước qua cửa nhà mình, nằm mơ đi!”
“Hày, Cố phu nhân, bác nói câu này không đúng rồi, phải ngược lại chứ?”
Diệp Thiến Như và Trịnh Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn Lâm Thiển. Lâm Thiển ung dung nói: “Nếu được chọn, cháu mới là người không muốn kết hôn với anh ấy. Ai bảo anh ấy yếu cháu thể thảm cơ, không phải cháu là không được?”
Tất cả mọi người, “...”
“Cháu đành phải hi sinh bản thân để tác thành cho anh ấy. Dù sao anh ấy cũng lớn tuổi rồi, tình cảm lại ủy mị. Ngoại trừ cháu, anh ấy rất khó tìm được người khác”
Diệp Thiến Như lửa giận bốc cao, thoáng cái nổi trận lôi đình, “Thành Kiều, cô ta không tôn trọng bề trên như vậy, sao con lại vừa ý hả?”
Lâm Thiển lành mồm lanh miệng, buột miệng, “Cái này gọi là yêu tha thiết, bác không hiểu gì cả”
“Cạch” một tiếng, Diệp Thiến Như đập đôi đũa xuống bàn, “Nói chuyện với cô ta mẹ cảm thấy thân phận bị hạ thấp. Rốt cuộc mẹ thật sự không hiểu vì sao con lại thích cô ta. Con trai, con lớn thế này rồi mẹ không muốn phiền lòng vì con nữa. Từ nhỏ con đã là đứa có chủ kiến, mẹ không quản. Giờ mẹ muốn quản, có phải không được đúng không?”
Nhìn sắc mặt thâm trầm của con trai, và con nhóc ngang tàng cáo mượn oai hùm, Diệp Thiến Như như bật hết hỏa lực. Thấy Lâm Thiển kích động định phản bác, bà ta đột nhiên chia tay vào cổ quát lớn, “Cô câm miệng cho tôi! Tôi đang nói chuyện với con tôi, không tới lượt cổ xen vào!”
Lâm Thiển đảo mắt trắng dã, ngạo mạn là giả, vô lễ là thật, bộ dạng không mảy may quan tâm và đã sứt lại còn mẻ.
Dáng vẻ này của cô trực tiếp đả thương Diệp Thiến Như, bà ta đập bàn, “Con trai, con xem cô ta kìa, xem cô ta kìa, xem có ra thể thống gì không hả? Sớm muộn gì con cũng sẽ bị cô ta hủy hoại nếu con còn ở chung với cô ta!”
Trịnh Tử Kỳ ngồi bên cạnh Diệp Thiến Như im lặng từ nãy đến giờ, gần như không nói chuyện, cảm giác tồn tại cũng thấp. Nhưng chính vì thế mà vẻ kiêu căng ngạo mạn của Lâm Thiển lại càng nổi bật.
Ai sai ai đúng, ai tốt ai xấu, nhìn là biết.
Người tới đều là khách, Cố Thành Kiêu không thích cũng không thể đuổi người ta ra ngoài.
Huống hồ, Trịnh Tử Kỳ lại là người mẹ anh dẫn đến.
Trên chiếc bàn ăn kiểu Tây hình chữ nhật, Diệp Thiến Như và Trịnh Tử Kỳ ngồi một bên, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển ngồi một bên. Trịnh Tử Kỳ và Lâm Thiển ngồi đối diện nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.
Điều này thật khó xử.
Để giảm bớt lúng túng, Cố Thành Kiêu lên tiếng trước, “Sao ba con không tới?”
“Dạo này ba con không được khỏe”
“Không khỏe thế nào, sao không nói với con?”
Diệp Thiến Như liếc nhìn Lâm Thiển, bất mãn hỏi ngược lại, “Con vừa lo công tác vừa lo chuyện nhà họ Cố, còn có thể lo được cho ba con sao?”
Bả vai Lâm Thiển khẽ run lên.
“Mẹ đây muốn gặp con trai cũng phải hẹn trước, tới không khéo còn phải đợi cả buổi, chút bệnh nhỏ của ông ấy không dám quấy rầy con”
“...” Cố Thành Kiêu thở dài nặng nề. Trước chủ ý gây khó dễ của phụ nữ, anh không cách nào chống đỡ, đáp sao cũng thấy sai, nên quyết định im lặng.
Diệp Thiến Như thoáng quan sát Lâm Thiển, đây là lần thứ hai bà ta gặp Lâm Thiển. Nói thật, lần gặp này thấy thuận mắt hơn lần trước nhiều, ít nhất mắt là mắt, mũi là mũi, miệng là miệng, quần áo là quần áo.
Mấy ngày vừa qua, bà đã điều tra rõ thân thế của Lâm Thiển. Ba mẹ đã ly hôn và lập gia đình riêng. Tuy cô đi theo ba, nhưng ba cô đã sớm đưa gia đình di dân sang Úc, bỏ mặc cô. Cô đành theo ông bà nội và được ông bác Lâm Bổi nuôi lớn.
Lâm Bồi không quan tâm đến mấy đứa con gái, huống hồ là cháu gái.
Nếu chỉ chênh lệch về thân phận thì không nói, Lâm Thiển còn hay gây ra mấy trò quỷ. Ở trường không nghe lời thầy cô, bắt nạt bạn học, hoành hành ngang ngược, thầy cô và bạn bè đều đánh giá cô rất tệ.
Nói thẳng ra, Lâm Thiển chỉ là một con nhóc hoang dã không được cha mẹ dạy bảo, muốn gia giáo không có gia giáo, muốn tu dưỡng không có tu dưỡng. Bà ta thật sự không biết con trai mình vừa ý cô ta ở điểm nào.
Con trai của bà ta ngay thẳng, cao quý, tiền đồ xán lạn, là niềm tự hào cả đời của vợ chồng bà ta, tại sao có thể để cho một con nhóc không có phẩm chất độc chiếm
Không nói tới địa vị và lối sống chênh lệch giữa hai người, về lâu về dài, với tính cách và xuất thân của Lâm Thiên như vậy có thể mang lại cho Cố Thành Kiêu những gì? E chỉ là cản trở! Điều bà ta giận nhất là, làm cha làm mẹ như họ còn chưa chấp nhận, hai đứa đã thông báo chuyện kết hôn với cả thiên hạ. Đồng đội cũ mấy chục năm của lão Cố nói ông không nghĩa khí, con trai kết hôn không thèm thông báo. Lão Cố đau khổ nói không nên lời, tức giận đến nỗi huyết áp tăng vọt đành phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Diệp Thiến Như càng nghĩ càng tức, nhìn Lâm Thiển mỗi lúc một ghét.
“Nghe nói ở trường có xưng bá chuyến đi bắt nạt, vênh váo tự đắc, hống hách lộng hành, sao giờ lại cúi đầu thế?”
Da đầu Lâm Thiển tê rần, bà già khôn khéo này không dễ chơi đây. Cô chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với bà ta, cười hì hì, “Mẹ...”
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không dám...”
Diệp Thiến Như cắt ngang lời cô, bầu không khí lại đóng băng lần nữa.
Cố Thành Kiêu muốn nói gì đó, nhưng dưới gầm bàn Lâm Thiển đã huých chân anh hai cái, ý bảo anh không nên tức giận.
Nếu mẹ chồng đã điều tra rõ ràng như vậy thì cô không cần phải giả vờ. Cô không những không tức mà còn mừng thêm, “Cháu sẽ gọi bác là phu nhân giống như quản gia Niên, chỉ cần bác vui là được rồi.”
Không ra tay đánh người đang cười, Diệp Thiến Như miễn cưỡng ép cơn giận xuống vì nụ cười tươi rói của Lâm Thiển. Những lời Diệp Thiến Như suy nghĩ bao lâu nay còn chưa nói hết lại mắc cứng trong cổ họng.
“Cố phu nhân, Trịnh tiểu thư, ăn cơm đi. Hiếm khi mọi người đến đây, cháu không thể để mọi người bụng đói nói chuyện được, có gì cứ no bụng trước đã rồi tính”
Cố Thành Kiêu cũng nói đỡ, “Mẹ, ăn cơm trước đi.”
Trận chiến còn chưa khuấy động, Diệp Thiến Như đã nghẹn đến bốc hỏa, Trịnh Tử Kỳ cũng bứt rứt khó chịu trong lòng.
Đang ăn, Diệp Thiến Như bỗng nói: “Thành Kiều, mẹ và ba con đã quyết định nhận Tử Kỳ làm con gái nuôi. Mẹ thực sự rất thích con bé, không thành con dấu thì làm con gái đi”
Cố Thành Kiêu: “...”
Lâm Thiển: “...” Được thôi, xem như bà lợi hại.
“Sao? Con có ý kiến gì à?” Diệp Thiển Như vẫn cố tình khơi mào chiến tranh, hỏi ngược lại, “Con tùy tiện kết hôn với phụ nữ cũng có xin phép ba mẹ đâu. Giờ ba mẹ nhận con nuôi con lại có ý kiến à?”
Sắc mặt Cố Thành Kiêu không tốt, theo như tính cách của anh, có lẽ anh sẽ ném đũa bỏ đi.
Vẫn là Lâm Thiển, cô đưa tay đè lại đùi anh dưới bàn, mỉm cười tiếp lời, “Không ý kiến, không ý kiến. Thành Kiều bận rộn như vậy, vừa lo công tác vừa lo chuyện nhà họ Cố. Giờ sức khỏe của lão gia lại không được tốt, lòng dạ đâu mà chú ý mấy việc lặt vặt? Đừng nói một cô con gái nuôi, hai người có nhận cả núi con gái nuôi cũng chả sao, hai người vui vẻ là được rồi.”
Diệp Thiến Như bị chọc tức đến mất cả thể diện, Trịnh Tử Kỳ cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng cô ta không có lập trường để phản bác, đích thật rất uất nghẹn.
“Thành Kiều, con nghe đấy, cô ta chuyển chọc tức mẹ. Cô ta còn muốn mẹ đồng ý để cô ta bước qua cửa nhà mình, nằm mơ đi!”
“Hày, Cố phu nhân, bác nói câu này không đúng rồi, phải ngược lại chứ?”
Diệp Thiến Như và Trịnh Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn Lâm Thiển. Lâm Thiển ung dung nói: “Nếu được chọn, cháu mới là người không muốn kết hôn với anh ấy. Ai bảo anh ấy yếu cháu thể thảm cơ, không phải cháu là không được?”
Tất cả mọi người, “...”
“Cháu đành phải hi sinh bản thân để tác thành cho anh ấy. Dù sao anh ấy cũng lớn tuổi rồi, tình cảm lại ủy mị. Ngoại trừ cháu, anh ấy rất khó tìm được người khác”
Diệp Thiến Như lửa giận bốc cao, thoáng cái nổi trận lôi đình, “Thành Kiều, cô ta không tôn trọng bề trên như vậy, sao con lại vừa ý hả?”
Lâm Thiển lành mồm lanh miệng, buột miệng, “Cái này gọi là yêu tha thiết, bác không hiểu gì cả”
“Cạch” một tiếng, Diệp Thiến Như đập đôi đũa xuống bàn, “Nói chuyện với cô ta mẹ cảm thấy thân phận bị hạ thấp. Rốt cuộc mẹ thật sự không hiểu vì sao con lại thích cô ta. Con trai, con lớn thế này rồi mẹ không muốn phiền lòng vì con nữa. Từ nhỏ con đã là đứa có chủ kiến, mẹ không quản. Giờ mẹ muốn quản, có phải không được đúng không?”
Nhìn sắc mặt thâm trầm của con trai, và con nhóc ngang tàng cáo mượn oai hùm, Diệp Thiến Như như bật hết hỏa lực. Thấy Lâm Thiển kích động định phản bác, bà ta đột nhiên chia tay vào cổ quát lớn, “Cô câm miệng cho tôi! Tôi đang nói chuyện với con tôi, không tới lượt cổ xen vào!”
Lâm Thiển đảo mắt trắng dã, ngạo mạn là giả, vô lễ là thật, bộ dạng không mảy may quan tâm và đã sứt lại còn mẻ.
Dáng vẻ này của cô trực tiếp đả thương Diệp Thiến Như, bà ta đập bàn, “Con trai, con xem cô ta kìa, xem cô ta kìa, xem có ra thể thống gì không hả? Sớm muộn gì con cũng sẽ bị cô ta hủy hoại nếu con còn ở chung với cô ta!”
Trịnh Tử Kỳ ngồi bên cạnh Diệp Thiến Như im lặng từ nãy đến giờ, gần như không nói chuyện, cảm giác tồn tại cũng thấp. Nhưng chính vì thế mà vẻ kiêu căng ngạo mạn của Lâm Thiển lại càng nổi bật.
Ai sai ai đúng, ai tốt ai xấu, nhìn là biết.
Danh sách chương