“Nhớ rồi” Trịnh Tử Tuấn bất giác nuốt nước bọt. Anh cảm thấy, chị dâu ở bên lão Đại, khí thế mạnh mẽ kinh người: “Xin lỗi chị dâu, chị uống ly này cho hả giận. Tôi chắc chắn sẽ nói nguyên văn với con nhóc này.”

Lâm Thiển hào sảng cầm ly rượu, uống cạn một hơi: “Được, tôi cạn xong”

“...” Trịnh Tử Tuấn lại nghẹn họng, đó là ly của lão Đại, hơn nửa ly rượu trắng đó. Anh run run nói, “Cạn...”

Cố Thành Kiêu cười khẽ, nói: “Thật ra chuyện của Tử Kỳ không liên quan đến cậu. Cô ta là cô ta, cậu là cậu, nhưng phải làm được chuyện cậu đã đồng ý với vợ tôi”

Trịnh Tử Tuấn cảm nhận sâu sắc dạo này lão Đại đã thay đổi. Thay đổi lớn nhất chính là từ hổ Đông Bắc biến thành hổ biết cười.

“Vâng, lão Đại!”

Liên hoan kết thúc, thời gian các anh lính ra ngoài xã giao cũng đã hết, nên gọi xe trở về quân khu.

Cố Thành Kiêu Bảo Trương Khai đưa Phạn Phạn và các bạn về trường.

“Sau khi về nói với chú Niên, mai chúng tôi về nhà” Cố Thành Kiêu nói với Trương Khai.

Trương Khai gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lại nhắc nhở: “Thiếu gia, nhiều lần phu nhân tới Thành Đề, lúc đến lúc đi lần nào cũng nổi giận đùng đùng. Tôi nghĩ chắc là có chuyện cần tìm cậu, nên về nhà chờ cậu nhưng lại không gặp mặt.”

“Ừ, lái xe cẩn thận, phải đưa người về ký túc xá an toàn? “Vâng.” Trương Khai tuân lệnh xuất phát. Ngoài của chỉ còn lại Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển.

Lâm Thiển uống hơn nửa ly rượu trắng, quả thật sức ảnh hưởng rất lớn. Cô đi nhà vệ sinh nôn hai lần, giờ đầu óc vẫn còn mơ hồ ngây ngất.

Còn Trịnh Tử Tuấn cũng chẳng khá hơn chút nào, được Ngụy Nam và Cao Kỳ Khâm đỡ lên xe.

“Còn tỉnh không?”

Lâm Thiển chớp mắt, phản ứng chậm một nhịp: “A?”

Cố Thành Kiêu lắc đầu, xem ra không đi được rồi.

Vì vậy anh ngồi xuống, công cô: “Chồng cõng em về nhé?”

“Được... ừ... Hihi...”

Tháng 4 ở thành phố B khí hậu mát mẻ, rực rỡ như gấm. Xung quanh nhà hàng Tứ Quý trồng cây anh đào, gió thổi qua hoa rơi rực rỡ, đẹp vô cùng.

Cố Thành Kiêu công Lâm Thiển đi dưới tàng cây anh đào. Anh quay đầu nhìn lại, cô nhóc đang nghiêng đầu ngủ say sưa. Anh ghét bỏ nhích vai đụng đụng cổ: “Vợ, dậy nào, ở đây đều là hoa anh đào, đẹp lắm”

Lâm Thiển cũng chưa ngủ thật, chẳng qua phản ứng hơi chậm thôi. Cô mở mắt, hiếu kỳ hỏi: “Ủa, sao tuyết rơi rồi?”

“Em nhìn rõ đi, không phải màu trắng”

Lâm Thiển dụi mắt, cố gắng căng mí mắt ra, rồi kêu to: “Oa! Đẹp quá, mua hoa anh đào hồng phấn a, là lá la la...”

Cố Thành Kiêu hỏi cô: “Muốn chụp ảnh không?”

“Muốn”

“Xuống nào” Vì thỏa mãn nguyện vọng của cô, Cố Thành Kiêu thả cô xuống, lấy điện thoại ra, “Mở to mắt”

“Hồn anh.”

“C” Chụt một tiếng.

“Cười nào.”

“Cười mỉm”

“Ồ.”

“Cười nhe răng”

“Ồ.”

Cố Thành Kiêu chụp rất nhiều tấm, “Nào, về nhà thôi.”

Chỗ này dưới chân núi Hương Sơn, cũng gần chung cư họ ở, Cố Thành Kiêu lại công Lâm Thiển, từ từ về nhà.

Lâm Thiển nhắm mắt nằm trên tấm lưng rộng của anh, miệng khẽ lẩm bẩm: “Ông xã, em hơi choáng”

Cố Thành Kiêu yên lặng tăng tốc: “Ừ, chợp mắt tí đi, sắp về nhà rồi.”

“Ông xã, em yêu anh”

Thổ lộ bất ngờ làm Cố Thành Kiêu khẽ ngừng bước, bất giác anh cong môi cười, tâm trạng cũng vui vẻ: “Ừ, anh cũng yêu em”

Lâm Thiển mơ màng nâng đầu, đôi môi nhỏ xinh hồn tại anh khẽ hỏi: “Ông xã, có thể một ngày nào đó anh không cần em nữa không?”

Cố Thành Kiêu lại ngừng bước: “Đương nhiên không, sao lại nghĩ thế?”

Lâm Thiển cọ cọ lưng anh giống như mèo con, làm nũng ăn vạ trong chốc lát rồi mới nói tiếp: “Em cũng không biết nữa. Em luôn cảm thấy sẽ có một ngày, anh bỗng nhiên không cần em nữa”

Cố Thành Kiêu dừng bước quay đầu lại, nhìn cô trịnh trọng lên tiếng: “Anh, Cố Thành Kiêu, cả đời này sẽ không có chuyện không cần em, Lâm Thiển!”

Lời thề son sắt, tình cảm trong trinh, khi hai người nhìn vào mắt nhau, Cố Thành Kiêu đã truyền đạt phần tin tưởng cố chấp này cho cô: “Anh, Cố Thành Kiêu thể với quốc huy, cả đời này anh sẽ không rời bỏ em, Lâm Thiển... em nghe rõ không?”

Lâm Thiển mở to mắt, nuốt lại vào lòng câu nói “Giác quan thứ sáu của em nói thế đấy”.

Cố Thành Kiêu lại lấy vai đụng đụng cô: “Nghe rõ không?” Dáng vẻ nghiêm túc hơi tức giận, anh không thích cô nói lời đó.

“Ừ, chúng ta mãi mãi bên nhau”

Cố Thành Kiêu bước nhanh hơn. Trời đã sẩm tối, bữa liên hoan hội họp lần này kéo dài cả một buổi chiều, ai cũng vui vẻ, hiếm khi có cơ hội vui thế này.

Thật ra, Đội đặc nhiệm sinh hoạt hay làm nhiệm vụ, ai cũng phải chịu áp lực rất lớn mà người thường khó có thể tưởng tượng được. Dù họ có thao tác hoàn hảo nghìn lần lúc huấn luyện cũng không bằng nửa phần sai sót trong thực chiến.

Sai sót là hi sinh, là tính mạng của anh sẽ kết thúc.

Mà Cố Thành Kiêu đã trưởng thành dưới áp lực rất cao từ thuở nhỏ, mưa dầm thấm đất.

Thế giới vẫn không hòa bình, chiến tranh quá tàn khốc. Nhiều năm qua, anh luôn nâng cao bản thân bằng trạng thái máu lạnh vô tình, để thống lĩnh đội ngũ này.

Anh rất thành công trong công việc, hàng loạt huy chương chiến công đã thể hiện rõ điều này.

Nhưng anh đã đeo mặt nạ máu lạnh tàn nhẫn lâu quá rồi, không gỡ xuống được. Thậm chí lòng nhiệt tình tựa ánh dương trong lòng anh cũng đã dần dần nhạt phai.

Năng lực của anh càng ngày càng cao, nhưng nội tâm càng thêm u ám.

Là Lâm Thiển, chính cô đã kích thích nhiệt huyết trong anh. Là cô đã khai quật thất tình lục dục trong con người anh, làm anh thấy mình cũng bình thường như bao người khác, có yếu, có cầu, có yếu ớt, có rơi lệ.

Trầm mặc suốt đường đi, lúc họ về đến nhà thì trời đã tối đen.

Thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Cố Thành Kiêu công Lâm Thiển ra thang máy.

Cố Thành Kiêu thả cổ xuống ở trước cửa, không đưa cô vào phòng ngủ. Anh không chờ nổi nữa rồi, ôm mặt cổ hôn ngấu nghiến.

Có thể vì cồn kích thích, nên Lâm Thiển rất phối hợp. Trong phòng tối thui, cô không sợ đụng phải thứ gì, cũng không sợ ngã, dù sao cũng có anh bảo vệ cho cô.

Cố Thành Kiêu hôn liên tục, thẳng tay xé nát quần áo của hai người, đè mạnh cô xuống ghế sofa. Anh hôn từng li từng tí lên mặt, lên cổ, lên ngực, bụng nhỏ của cô...

Lâm Thiển bất giác khép chặt chân lại, giơ tay đẩy anh: “Đừng, đừng...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện