Bệnh viện quân y, khoa xét nghiệm, Cố Thành Kiêu run lẩy bẩy cầm báo cáo xét nghiệm máu nóng hổi. Anh hít sâu mấy cái rồi mới có dũng khí xem bản báo cáo cuối cùng này.
HIV âm tính, hoàn toàn bài trừ.
Hoàn toàn bài trừ!
Hoàn toàn!
Bài trừ!
Cố Thành Kiêu nặng nề nhắm mắt lại, giống như ác mộng suốt ba kiếp cuối cùng cũng hóa thành sương mờ, tiêu tan theo tháng năm đằng đẵng. Rốt cuộc anh có thể thoải mái hít thở không khí trong lành, rốt cuộc có thể thỏa mãn nếm lại vị ngọt cuộc sống.
Mà trong mắt Lâm Thiển, phản ứng của anh lại giống như kẻ tâm thần ngu si: “Anh làm gì thế, cầm báo cáo mà cũng kích động thế nữa, cần nhảy điệu break dance ở đại sảnh không? Sao thế, trong người em có vàng hay có kim cương?”
Cố Thành Kiêu điều chỉnh hơi thở, cười bảo: “Em khỏe mạnh, anh rất vui.”
Lâm Thiển á khẩu: “Em đã bảo em không sao rồi mà, chỉ có nôn một tí thôi, anh một hai bắt em đi xét nghiệm, đúng là rảnh hơi”
“Xét nghiệm để yên tâm mà, em xem, quá tốt.” Cố Thành Kiêu bước đến, ôm cô vào lòng: “Đi, về nhà chúc mừng nào”
“? Còn phải chúc mừng nữa?”
Cố Thành Kiêu cắn tại cô thì thầm: “Đương nhiên, phải làm thật lớn”
Lâm Thiển kinh ngạc, “làm” trong lời anh nói chắc chắn là làm mà cô hiểu. Không được, không được, cô sẽ không mắc mưu anh đầu. Cái thân bé nhỏ này của cô không chịu nổi anh lăn lộn đầu.
“Không về, anh quên hôm nay có hẹn với mọi người liên hoan hữu nghị ở nhà hàng Tứ Quý à?”
“Về một chuyến rồi đi cũng kịp mà”
“Dẹp đi, sợ đến ngày mai em không xuống giường được luôn ấy chứ? Khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của Cố Thành Kiêu hiện ra nụ cười kiêu căng: “Cám ơn vì đã khen”
“...” Nói chuyện với anh này thật mệt não, anh đã hoàn toàn hư hỏng rồi. Lâm Thiển lảng sang chuyện khác: “Em hẹn với các chị em bên em rồi, quân số đủ thành một đội bóng rổ. Còn anh, mấy anh lính bên anh chuẩn bị tốt chưa đấy?”
“Sẵn sàng nghênh đón, nhưng đội bóng đá chắc chắn không đủ mà đội bóng rổ cũng chẳng thành. Đến lúc đó sói nhiều thịt ít, anh sợ các anh em bên anh sẽ nội chiến mất”
“Em có gọi Lâm Du, mà hình như tâm tư Lâm Du đặt vào anh Cả hết rồi, chẳng có hứng thú với mấy anh lính đầu. Hai đứa bạn cùng phòng với em cũng có bạn trai, đi cũng chẳng được đúng không? Hôm nay em hẹn 5 nàng xinh đẹp của đội nhảy, họ nể mặt em mới đến đấy”
“Ô? Em có thể diện gì vậy?”
“Đương nhiên, em chính là trụ cột của đội nhảy đấy, được xưng là Eo thon nhất của đại học B, muốn em nhảy cho anh xem không?”
Cố Thành Kiêu vạch trần cổ trước mặt mọi người: “Chẳng phải biệt danh của em là con đàn ông à, ha ha ha ha ha.”
“.” Quả thật chẳng thể nào nói chuyện đàng hoàng với anh được. Cố Thành Kiêu thấy vẻ mặt ngu đần hài hước rất đáng chọc của cô, không kìm lòng được, nâng mặt cô lên, hôn mạnh xuống mỗi cô: “Yêu em quá! Em đấy, tiểu yêu tinh giày vò người ta”
“Hôm nay thủ trưởng Cố bị tiêm máu gà hả?”
“Đúng đó, hưng phấn hơn tiêm máu gà nhiều”
“Trúng số? Năm triệu hả?” “Vui hơn có năm triệu đấy”
“Rốt cuộc là vì cái gì thế?”
Cố Thành Kiêu chỉ cười: “Anh rất vui, rất rất vui”
Kết quả kiểm tra cuối cùng của Lâm Thiển cũng báo cho bên Đội đặc nhiệm, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra buổi liên hoan này cũng không phải sắp xếp và giao lưu kết bạn. Lúc họ ở vùng biển quốc tế truy bắt bọn Sa Khôn và Hắc Gia về quy án đã định rồi, xem như là để chúc mừng.
Nhưng lúc đó chẳng có ai có tâm trạng tụ tập cả.
Trong khoảng thời gian đó, mọi người đều khuyến Cố Thành Kiêu dẫn Lâm Thiển đến tụ tập cho vui. Mọi người đều biết người nhiễm HIV tiếp xúc trò chuyện với người bình thường không sao hết, hơn nữa cũng chưa chắc Lâm Thiển có nhiễm hay không. Nhưng Cố Thành Kiêu vẫn cự tuyệt, đến hai tháng sau, kết quả kiểm tra là âm tính thì anh mới đồng ý buổi liên hoan hôm nay.
Cho nên liên hoan hôm nay, vừa là tiệc chúc mừng, vừa là tiệc giao lưu kết bạn, vừa là tiệc hoàn lạc giải phóng.
Trong phòng đặt sẵn ở nhà hàng Tứ Quý, nhân viên lần lượt mang đồ ăn lên, hải sản, thịt cuộn, rau dưa các loại, đặt đầy hai bàn dài đã ghép lại với nhau.
Một bên là nồi lẩu với lớp dầu đỏ rực bốc khói nghi ngút, một bên là bếp nướng BBQ được trải lớp giấy thấm dầu. Quét một lớp dầu, đặt mấy lát thịt, âm thanh nướng xèo xèo, làm người ta thèm chảy nước miếng.
Ba tháng qua, Cố Thành Kiêu đều tự mình nấu cơm, có thể ăn nhưng nhạt đến mức cả nước tương cũng phải tính giọt, đương nhiên ăn lâu dài sẽ mất vị.
Đừng nói Lâm Thiển, ngay cả Cố Thành Kiêu cũng phải hoài nghi cuộc sống.
Các anh lính mặc thường phục quân đội lần lượt bước vào chào hỏi họ: “Lão Đại, chị dâu” Nhìn thấy các cô nàng xinh đẹp thì mắt sáng rực, vội vàng chạy vào ngồi ngay, sợ chậm là không chiếm được vị trí đối diện với cô nàng nào cả.
Các cô nàng thấy mấy anh lính đều sáng mắt ra, ai cũng cao lớn, ngũ quan cân đối hiên ngang. Những năm sinh trong trường quả thật là ma ốm, không sánh kịp với các anh. Mà nổi bật nhất chính là Cố Thành Kiêu, dù sao thì thân phận địa vị sừng sững nơi đó, khí chất lại ngời ngời thế kia.
Đương nhiên Cố Thành Kiêu rất thức thời, dẫn Lâm Thiển ngồi ăn ở bàn nhỏ cạnh đó. Anh có thể dạy họ đánh giặc như thế nào trên chiến trường, nhưng còn tìm vợ thì phải dựa vào bản lĩnh của chính mình thôi.
Cố Thành Kiêu gắp thịt đã nướng xong vào bát Lâm Thiển: “Ăn nhiều vào, thịt ở đây rất mềm” Anh lại lấy thêm mấy lát thịt bò đang lơ lửng trong nồi lẩu cho cô: “Cái này nóng đấy, nguội nguội rồi ăn”
Lâm Thiển chỉ lo ăn. Tướng ăn này giống như đã 300 năm rồi chưa được ăn no.
Lâm Thiển gắp miếng thịt bò đã chấm tương đút vào miệng Cố Thành Kiêu: “Ông xã, này, thơm ngon lắm đó.” Cô còn thân mật thổi phù phù cho anh: “Cẩn thận nóng nha”
Bên bàn này, trừ Cố Thành Kiêu Lâm Thiển ra còn có Thẩm Tự An và Mạnh Tương Tương. Họ giống vợ chồng già tôn trọng nhau như khách, không có tình cảm dâng trào của thời kỳ yêu đương mãnh liệt, chỉ có sự ăn ý bình đạm như nước.
Một bên là hai cặp tình nhân gắn bó keo sơn, còn bên kia là đội quân xem mắt xấu hổ ngại ngùng.
Phạn Phạn dẫn đầu đoàn nữ vẫn là sinh viên, chưa vào xã hội nhiều, lần đầu gặp mặt, ai cũng ngại ngùng.
Ngụy Nam cầm đầu Đội đặc nhiệm, dù lớn tuổi hơn các cô, nhưng cả đám chưa ai chạm vào tay con gái cả, nên ai cũng nóng lòng muốn thử nhưng phải kìm nén.
Lâm Thiển nhìn bàn bên kia ra hiệu cho Cố Thành Kiêu, Cố Thành Kiêu lập tức nói: “Này, Kinh Ngư, thường ngày cậu nói nhiều nhất, hôm nay sao biến thành người cầm rồi? Cao Kỳ Khâm, lúc diễn tập thực chiến, cậu là người xông xáo đi đầu, giờ sức mạnh của cậu đâu?”
Cao Kỳ Khâm cười ngại ngùng, trêu ghẹo: “Lão Đại à, anh chưa từng nghe nói chim đầu đàn dễ trúng đạn hay sao?”
“Sai!” Lâm Thiển thình lình sửa lại: “Hôm nay ai đi đầu sẽ chiếm được cơ hội tốt. Các chị em, duyên phận ở trước mắt, phải nắm chắc đấy”
HIV âm tính, hoàn toàn bài trừ.
Hoàn toàn bài trừ!
Hoàn toàn!
Bài trừ!
Cố Thành Kiêu nặng nề nhắm mắt lại, giống như ác mộng suốt ba kiếp cuối cùng cũng hóa thành sương mờ, tiêu tan theo tháng năm đằng đẵng. Rốt cuộc anh có thể thoải mái hít thở không khí trong lành, rốt cuộc có thể thỏa mãn nếm lại vị ngọt cuộc sống.
Mà trong mắt Lâm Thiển, phản ứng của anh lại giống như kẻ tâm thần ngu si: “Anh làm gì thế, cầm báo cáo mà cũng kích động thế nữa, cần nhảy điệu break dance ở đại sảnh không? Sao thế, trong người em có vàng hay có kim cương?”
Cố Thành Kiêu điều chỉnh hơi thở, cười bảo: “Em khỏe mạnh, anh rất vui.”
Lâm Thiển á khẩu: “Em đã bảo em không sao rồi mà, chỉ có nôn một tí thôi, anh một hai bắt em đi xét nghiệm, đúng là rảnh hơi”
“Xét nghiệm để yên tâm mà, em xem, quá tốt.” Cố Thành Kiêu bước đến, ôm cô vào lòng: “Đi, về nhà chúc mừng nào”
“? Còn phải chúc mừng nữa?”
Cố Thành Kiêu cắn tại cô thì thầm: “Đương nhiên, phải làm thật lớn”
Lâm Thiển kinh ngạc, “làm” trong lời anh nói chắc chắn là làm mà cô hiểu. Không được, không được, cô sẽ không mắc mưu anh đầu. Cái thân bé nhỏ này của cô không chịu nổi anh lăn lộn đầu.
“Không về, anh quên hôm nay có hẹn với mọi người liên hoan hữu nghị ở nhà hàng Tứ Quý à?”
“Về một chuyến rồi đi cũng kịp mà”
“Dẹp đi, sợ đến ngày mai em không xuống giường được luôn ấy chứ? Khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của Cố Thành Kiêu hiện ra nụ cười kiêu căng: “Cám ơn vì đã khen”
“...” Nói chuyện với anh này thật mệt não, anh đã hoàn toàn hư hỏng rồi. Lâm Thiển lảng sang chuyện khác: “Em hẹn với các chị em bên em rồi, quân số đủ thành một đội bóng rổ. Còn anh, mấy anh lính bên anh chuẩn bị tốt chưa đấy?”
“Sẵn sàng nghênh đón, nhưng đội bóng đá chắc chắn không đủ mà đội bóng rổ cũng chẳng thành. Đến lúc đó sói nhiều thịt ít, anh sợ các anh em bên anh sẽ nội chiến mất”
“Em có gọi Lâm Du, mà hình như tâm tư Lâm Du đặt vào anh Cả hết rồi, chẳng có hứng thú với mấy anh lính đầu. Hai đứa bạn cùng phòng với em cũng có bạn trai, đi cũng chẳng được đúng không? Hôm nay em hẹn 5 nàng xinh đẹp của đội nhảy, họ nể mặt em mới đến đấy”
“Ô? Em có thể diện gì vậy?”
“Đương nhiên, em chính là trụ cột của đội nhảy đấy, được xưng là Eo thon nhất của đại học B, muốn em nhảy cho anh xem không?”
Cố Thành Kiêu vạch trần cổ trước mặt mọi người: “Chẳng phải biệt danh của em là con đàn ông à, ha ha ha ha ha.”
“.” Quả thật chẳng thể nào nói chuyện đàng hoàng với anh được. Cố Thành Kiêu thấy vẻ mặt ngu đần hài hước rất đáng chọc của cô, không kìm lòng được, nâng mặt cô lên, hôn mạnh xuống mỗi cô: “Yêu em quá! Em đấy, tiểu yêu tinh giày vò người ta”
“Hôm nay thủ trưởng Cố bị tiêm máu gà hả?”
“Đúng đó, hưng phấn hơn tiêm máu gà nhiều”
“Trúng số? Năm triệu hả?” “Vui hơn có năm triệu đấy”
“Rốt cuộc là vì cái gì thế?”
Cố Thành Kiêu chỉ cười: “Anh rất vui, rất rất vui”
Kết quả kiểm tra cuối cùng của Lâm Thiển cũng báo cho bên Đội đặc nhiệm, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra buổi liên hoan này cũng không phải sắp xếp và giao lưu kết bạn. Lúc họ ở vùng biển quốc tế truy bắt bọn Sa Khôn và Hắc Gia về quy án đã định rồi, xem như là để chúc mừng.
Nhưng lúc đó chẳng có ai có tâm trạng tụ tập cả.
Trong khoảng thời gian đó, mọi người đều khuyến Cố Thành Kiêu dẫn Lâm Thiển đến tụ tập cho vui. Mọi người đều biết người nhiễm HIV tiếp xúc trò chuyện với người bình thường không sao hết, hơn nữa cũng chưa chắc Lâm Thiển có nhiễm hay không. Nhưng Cố Thành Kiêu vẫn cự tuyệt, đến hai tháng sau, kết quả kiểm tra là âm tính thì anh mới đồng ý buổi liên hoan hôm nay.
Cho nên liên hoan hôm nay, vừa là tiệc chúc mừng, vừa là tiệc giao lưu kết bạn, vừa là tiệc hoàn lạc giải phóng.
Trong phòng đặt sẵn ở nhà hàng Tứ Quý, nhân viên lần lượt mang đồ ăn lên, hải sản, thịt cuộn, rau dưa các loại, đặt đầy hai bàn dài đã ghép lại với nhau.
Một bên là nồi lẩu với lớp dầu đỏ rực bốc khói nghi ngút, một bên là bếp nướng BBQ được trải lớp giấy thấm dầu. Quét một lớp dầu, đặt mấy lát thịt, âm thanh nướng xèo xèo, làm người ta thèm chảy nước miếng.
Ba tháng qua, Cố Thành Kiêu đều tự mình nấu cơm, có thể ăn nhưng nhạt đến mức cả nước tương cũng phải tính giọt, đương nhiên ăn lâu dài sẽ mất vị.
Đừng nói Lâm Thiển, ngay cả Cố Thành Kiêu cũng phải hoài nghi cuộc sống.
Các anh lính mặc thường phục quân đội lần lượt bước vào chào hỏi họ: “Lão Đại, chị dâu” Nhìn thấy các cô nàng xinh đẹp thì mắt sáng rực, vội vàng chạy vào ngồi ngay, sợ chậm là không chiếm được vị trí đối diện với cô nàng nào cả.
Các cô nàng thấy mấy anh lính đều sáng mắt ra, ai cũng cao lớn, ngũ quan cân đối hiên ngang. Những năm sinh trong trường quả thật là ma ốm, không sánh kịp với các anh. Mà nổi bật nhất chính là Cố Thành Kiêu, dù sao thì thân phận địa vị sừng sững nơi đó, khí chất lại ngời ngời thế kia.
Đương nhiên Cố Thành Kiêu rất thức thời, dẫn Lâm Thiển ngồi ăn ở bàn nhỏ cạnh đó. Anh có thể dạy họ đánh giặc như thế nào trên chiến trường, nhưng còn tìm vợ thì phải dựa vào bản lĩnh của chính mình thôi.
Cố Thành Kiêu gắp thịt đã nướng xong vào bát Lâm Thiển: “Ăn nhiều vào, thịt ở đây rất mềm” Anh lại lấy thêm mấy lát thịt bò đang lơ lửng trong nồi lẩu cho cô: “Cái này nóng đấy, nguội nguội rồi ăn”
Lâm Thiển chỉ lo ăn. Tướng ăn này giống như đã 300 năm rồi chưa được ăn no.
Lâm Thiển gắp miếng thịt bò đã chấm tương đút vào miệng Cố Thành Kiêu: “Ông xã, này, thơm ngon lắm đó.” Cô còn thân mật thổi phù phù cho anh: “Cẩn thận nóng nha”
Bên bàn này, trừ Cố Thành Kiêu Lâm Thiển ra còn có Thẩm Tự An và Mạnh Tương Tương. Họ giống vợ chồng già tôn trọng nhau như khách, không có tình cảm dâng trào của thời kỳ yêu đương mãnh liệt, chỉ có sự ăn ý bình đạm như nước.
Một bên là hai cặp tình nhân gắn bó keo sơn, còn bên kia là đội quân xem mắt xấu hổ ngại ngùng.
Phạn Phạn dẫn đầu đoàn nữ vẫn là sinh viên, chưa vào xã hội nhiều, lần đầu gặp mặt, ai cũng ngại ngùng.
Ngụy Nam cầm đầu Đội đặc nhiệm, dù lớn tuổi hơn các cô, nhưng cả đám chưa ai chạm vào tay con gái cả, nên ai cũng nóng lòng muốn thử nhưng phải kìm nén.
Lâm Thiển nhìn bàn bên kia ra hiệu cho Cố Thành Kiêu, Cố Thành Kiêu lập tức nói: “Này, Kinh Ngư, thường ngày cậu nói nhiều nhất, hôm nay sao biến thành người cầm rồi? Cao Kỳ Khâm, lúc diễn tập thực chiến, cậu là người xông xáo đi đầu, giờ sức mạnh của cậu đâu?”
Cao Kỳ Khâm cười ngại ngùng, trêu ghẹo: “Lão Đại à, anh chưa từng nghe nói chim đầu đàn dễ trúng đạn hay sao?”
“Sai!” Lâm Thiển thình lình sửa lại: “Hôm nay ai đi đầu sẽ chiếm được cơ hội tốt. Các chị em, duyên phận ở trước mắt, phải nắm chắc đấy”
Danh sách chương