Năm tháng qua đi, vật đổi sao dời, năm đó nhà họ Hà chạy theo phong trào di dân, xuất ngoại hơn ba mươi năm.
Bây giờ cả nhà họ Hà lại chuyển về nước, thị trường đá quý lớn như thế, nhà họ Hà cường thể quay về chen ch5ân vào.
Nhà họ Hà ngông nghênh trở về, đầu tiên là tuyên bố đã tìm được đứa8 con trai độc nhất, rồi chưa đầy một năm sau lại tuyên bố nhận con gái nuôi.
Phiên bản đồn đại sau đó rất chi tiết tỉ mỉ, nói như thật, nói Hà Cảnh Hành vô cùng muốn ở bên cô gái đó, nhưng lại không nỡ bỏ rơi cô vợ sắp cưới đã yêu thương nhiều năm, thế là anh ta lên kế hoạch cho một nhóm ba người, nhận vợ sắp cưới làm em gái nuôi, vừa có thể không cho vợ sắp cưới rời đi, lại vừa có thể ở bên cô gái kia.
Cuối cùng, cô vợ sắp cưới không chịu được kiểu đối xử đó nên đã nghĩ quẩn uống thuốc ngủ tự tử.
Nhà họ Hà rất đau đầu với những tin đồn này, đấy rõ ràng là bôi nhọ, nhưng lại không thể hễ gặp ai cũng giải thích.
Lâm Húc phải bỏ ra số tiền lớn mới ngăn chặn được lời bàn tán liên quan ở trên mạng, nhưng lời đồn trong giới thì ông bất lực.
“Ba, bác, hai người đừng lo nghĩ quá.
Chúng ta không quản được miệng của người khác, chờ một thời gian ngắn sau sẽ không còn ai để ý chuyện của nhà họ Hà nữa đâu.
Chuyện này giống như những tin tức trong giới giải trí vậy, thường xuyên có scandal của các ngôi sao, nhưng đâu thấy ngôi sao nào thật sự bị người ta ghét đến sa sút tinh thần đâu.
Thay vì tránh sóng gió một thời gian, chi bằng cứ đường đường chính chính xuất hiện xinh đẹp ra ngoài kiếm tiền.
Chuyện này cũng vậy.” Lâm Húc: “Vậy theo ý con thì mặc kệ chuyện này à?” Lâm Thiển lắc đầu: “Không, đương nhiên phải quan tâm chứ, không những thế, còn phải quan tâm từ ngọn nguồn cơ.”
Hà Viễn: “Ngọn nguồn? Từ Cảnh Hành à?” Lâm Thiển lại nói sâu xa: “Bác, bây giờ cháu vẫn chưa nói được, dù sao thì hai người đừng lo quá, đến khi sự thật phơi bày cũng đừng bất ngờ.” Hà Viễn với Lâm Húc càng nghe càng mơ hồ, nhưng Lâm Húc hiểu Lâm Thiển.
Con nhóc này rất nhiều mưu mô, nói không chừng thật sự có cách hay nào đó.
Nhà họ Hà chỉ cách Thành Để một con đường, Lâm Thiển rất hay đến chơi.
Diệp Thủy Tiên xuất viện về nhà, Lâm Thiển là em họ đương nhiên càng đến thường xuyên.
Hôm đó, Hà Cảnh Hành đi làm, ở nhà có ông bà nội chăm sóc Diệp Thủy Tiên nên anh cũng yên tâm.
Lúc Lâm Thiển qua là đã gần trưa rồi, mùi thịt kho tàu từ phòng bếp bay ra vừa khéo đúng ý cô.
“Ông ngoại, cháu tới rồi.” “Ôi, Tiểu Thiển tới rồi à?”
“Dạ, đến ăn chực ạ, có chào đón cháu không ạ?” “Ha ha ha, đương nhiên là chào đón rồi.” “Bà ngoại và Thủy Tiên đâu rồi ạ?”.
Hà Trường Khanh chỉ lên lầu: “Ở trong phòng đấy, bà ngoại cháu không dám rời khỏi nó, sợ nó lại làm chuyện ngốc nghếch.” Lâm Thiển vừa đi lên lầu, vừa nói: “Dạ, vậy để cháu đi trong Thủy Tiên giúp bà ngoại cho, trò chuyện với chị ấy để bà ngoại nghỉ ngơi một lát.” Hà Trường Khanh: “Ông thấy được đó.
Thanh niên các cháu nói chuyện với nhau sẽ dễ hơn.
Giúp anh cháu khuyên Thủy Tiên nhiều hơn nhé, chuyện tình cảm phải cả hai cùng tình nguyện mới được.” Lâm Thiển cười: “Ông ngoại sáng suốt.” Nói rồi cô chạy lên lầu.
Dư Oánh thấy Lâm Thiển tới thì có cảm giác được giải thoát khó nói rõ được.
Nói thật, bà đã hơn tám mươi rồi, sao có thể có sức khỏe dồi dào như bọn trẻ mà canh chừng Diệp Thủy Tiên từng giây từng phút được? “Các cháu trò chuyện đi, bà xuống lầu xem dì nấu món gì, thơm quá.” “Vâng bà ngoại, bà xuống nhà cẩn thận ạ.”.
“Không sao không sao, cháu trò chuyện với Thủy Tiên đi.” Nhìn bà ngoại cao tuổi vịn lan can chậm rãi xuống lầu, trong lòng Lâm Thiển dâng lên nỗi xót xa.
Bà đã sống đến ngần này tuổi rồi, đã trải qua bao nhiêu biến cố trong cuộc đời, con cái của bà vận mệnh trắc trở, bây giờ lại đến phiên cháu trai bà, không biết đến khi nào bà mới có thể thật sự an hưởng tuổi già.
Lâm Thiển đi vào phòng, Diệp Thủy Tiên đang ngồi ngoài ban công, cầm một quyển sách đọc chăm chú.
Lâm Thiển luôn cảm thấy cô ta rất kỳ lạ.
Chăm chú vào lúc này càng tỏ ra là cố ý.
Nếu cô ta chăm chú đọc sách, vậy vừa rồi bà ngoại ở đây với không khí sao? Hay là cô ta coi bà ngoại như không khí? Bây giờ Lâm Thiển đã không còn tùy tiện thể hiện cảm xúc lên mặt nữa rồi.
Cố Thành Kiêu thường nói với cô, điểm mấu chốt khi thương lượng chính là không thể để cho đối phương nhìn thấu tâm tư của mình.
“Có làm phiền chị không?” Lâm Thiển mở miệng hỏi.
Cô đứng ở cửa, làm từ thế gõ cửa.
Vừa quay sang, Diệp Thủy Tiên đã thấy Lâm Thiển.
Cô ta bỏ sách xuống, cười đáp: “Không, em vào đi.” Lâm Thiển thừa nhận cô không mang thiện ý tới đây.
Cô mở miệng thăm dò: “Vừa rồi em nói chuyện với bà ngoại, chị không nghe thấy sao?” Đầu tiên, Diệp Thủy Tiên hơi mờ mịt, sau đó tỏ ra có lỗi, “Không, sao thế? Dạo này chị luôn cảm thấy thính lực của mình có vấn đề, có lúc ông bà ngoại gọi chị, chị cũng không nghe thấy.” Lâm Thiển cười, “Thuốc ngủ còn có thể khiến người ta lãng tại sao?” Diệp Thủy Tiên tiếp tục giải thích bằng kiến thức chuyên môn của mình: “Có thể là hậu di chứng, uống thuốc ngủ quá liều sẽ để lại di chứng cho con người, tùy theo tình huống của từng người.
Tình huống của chị thì cần nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ sẽ hồi phục.” “Ờ...” Dù sao Lâm Thiển cũng không biết thật giả.
Lâm Thiển bước tới, ngồi xuống ghế sofa trước mặt cô ta.
Bên ngoài chỗ này là một sân thượng rộng rãi, dù có tí gió nhưng không lạnh, hơn nữa ánh nắng lại vừa đủ.
Bố cục của căn nhà này giống với biệt thự nhà họ Lâm.
Phòng của Diệp Thủy Tiên giống với phòng của cô ở biệt thự nhà họ Lâm, là phòng ngủ chính có diện tích lớn nhất và lấy ánh sáng tốt nhất trên tầng hai.
Chứng tỏ nhà họ Hà thật sự đối xử rất tốt với Diệp Thủy Tiên.
Nghĩ theo khía cạnh khác, có thể hiểu được tại sao Diệp Thủy Tiên không từ bỏ tình cảm này.
Nhà họ Hà đối xử với cô ta tốt như vậy, ai lại dễ dàng từ bỏ hạnh phúc trong tầm tay này chứ? Càng là người thiếu thốn tình thương thì càng cố chấp với tình yêu và càng khó buông tay.
Nếu, Lâm Thiển nói là nểu, nểu Diệp Thủy Tiên không dùng mọi thủ đoạn thế này thì cô đã mềm lòng, không vạch trần cô ta.
Dù sao thì cô ta cũng là một người đáng thương.
Diệp Thủy Tiên và Trác Việt, bọn họ vốn là người cùng một thế giới.
Bọn họ trải qua cuộc sống khó khăn, trải qua giết chóc, trải qua phúa quý, cũng trải qua nghèo khó.
Thế giới của họ không phải thế giới người bình thường có thể hiểu được..
Nhưng bọn họ khác nhau, đó là lúc Trác Việt trở thành Hà Cảnh Hành, anh sẽ không đối phó với người nhà của mình bằng thủ đoạn mà anh đã từng dùng để đối phó với kẻ thù, còn Diệp Thủy Tiên vẫn là Diệp Thủy Tiên.
Cô ta không màng đến thành tựu và danh dự của Hà Cảnh Hành, càng không quan tâm đến nhà họ Hà.
Để ở bên Hà Cảnh Hành, cô ta có thể không màng trả giá, thậm chí có thể hủy hoại cả nhà họ Hà.
Điều này làm Lâm Thiển không thể khoanh tay đứng nhìn.
Danh sách chương