Sau khi nhận được điện thoại của Cố Thành Kiêu, Trịnh Tử Tuấn lập tức vòng sang đường đến khách sạn Cố Thành Kiêu đang ở.
Trong thời gian nằm vùng, gặp mặt mà không có kế hoạch rất nguy hiểm. Đây cũng là chuyện cấm trong đội.
Sở dĩ Cố Thành Kiêu gọi điện cho Trịnh Tử Tuấn cũng là vì để tâm đến giao tình nhiều năm giữa hai nhà Cố Trịnh. Anh không tha thứ cho Trịnh Tử Kỳ, cũng không muốn kinh động đến cấp trên và cả hệ thống toàn quân đội.
Trịnh Tử Kỳ vốn định tranh thủ ở lại, nhưng thấy khuôn mặt âm trầm đáng sợ như quân bài poker đen thui của Cố Thành Kiêu thì cô ta có hơi sợ sợ.
“Thành...”
“Còn hai phút, cô thu dọn đồ đi”
Giọng điệu dứt khoát, trên mặt càng tàn nhẫn lạnh lùng quyết đoán khiến Trịnh Tử Kỳ ngoan ngoãn nghe theo.
Cô ta thu dọn đồ đạc, thật ra cũng chẳng có gì để dọn, cô ta chỉ muốn tóm lấy thời gian cuối cùng còn ở chung, hèn mọn nói: “Những sản phẩm dưỡng da này để lại cho anh, các bước thì theo...”
“Rầm” một tiếng, Cố Thành Kiêu không nói không rằng đá ngã ghế sofa. Những chai lọ bình hũ đều rớt xuống đất, ngã trái lăn phải.
Anh lạnh lùng: “Đừng lãng phí thời gian, tôi sẽ bảo khách sạn dọn sạch, cút!” Dưới ánh đèn u ám, giọng anh vọng lại như tiếng triệu hồi của Diêm Vương âm phủ, Trịnh Tử Kỳ run cầm cập.
Trịnh Tử Kỳ mở miệng run run: “Nhưng... nhưng mặt anh...”
Cố Thành Kiêu chẳng ngó ngàng quát nhẹ: “Cút ngay!”
Gặp mặt ở cửa sau khách sạn, Cố Thành Kiêu mặc áo choàng đen dài, mũ đen, kính đen, lại quấn khăn quàng cổ bản rộng đen. Thân cao 1m90 làm người ta sợ hãi, cảm giác bị đè ép trùng trùng.
Lý Bất Ngữ đứng ở xa canh chừng, cách đây không lâu, ánh mắt của lão Đại làm cô thấy kinh hồn bạt vía.
Trịnh Tử Kỳ cũng mặc một thân đen, dù biết Cố Thành Kiêu không thay đổi ý định nhưng cô ta vẫn lo lắng cho anh: “Một mình anh phải cẩn thận”
Cố Thành Kiêu đứng im, thoáng nhìn sang Lý Bất Ngữ. Không phải cô ta ở bên Lâm Thiển ư, sao lại đến đây cùng Tử Tuấn? Trịnh Tử Kỳ thấy anh không ngắt lời thì thầm vui mừng, nói tiếp: “Thành Kiều, em chờ tin tốt của anh...”
“Có phải Lâm Thiển đã xảy ra chuyện không?” Cố Thành Kiêu nhìn chằm chằm Trịnh Tử Tuấn, sau đó thoáng đưa mắt về phía Lý Bất Ngữ rồi hỏi tiếp: “Trước đó, tôi thấy cô ấy ở cùng Lâm Thiển, xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Tử Kỳ vừa chua xót vừa khó chịu trong lòng. Hóa ra anh vốn không quan tâm cô ta có lo cho anh hay không, anh chỉ nhớ đến Lâm Thiển của anh.
Trịnh Tử Tuấn kéo em gái ra sau, nói: “Hôm nay chị dâu và đồng chí Lý Bất Ngữ đi phố đèn lồng tình cờ gặp anh. Chị dâu biết mặt Nemo, vẫn luôn theo dõi mấy người, còn muốn báo cảnh sát bắt đào phạm”
“Lý Bất Ngữ biết đó là kế hoạch của đội, khuyến ngăn chị dâu mấy lần đều bị chị dâu từ chối, cùng đường bí lối đành đánh ngất chị dâu”
“Đánh ngất?” Cố Thành Kiêu nổi trận lôi đình, ánh mắt giết người nhìn thẳng Lý Bất Ngữ. Đừng nói là đánh ngất, ngay cả chạm một sợi lông sợi tóc của cô anh cũng không nỡ nữa là.
Lý Bất Ngữ đứng cô đơn trong gió, cúi đầu, chân lặng lẽ xế ra ngoài.
“Lão Đại yên tâm, chị dâu không sao, đã đến bệnh viện kiểm tra não bộ cẩn thận rồi. Hiện có Lý Bất Ngôn và quản gia ở đó, chỉ một đêm là được ra viện ngay”
Lúc này Cố Thành Kiêu mới thu hồi ánh mắt giết người về. Tình huống đặc thù, anh không tiện nói nhiều, “Liên lạc sau, đi đi”
Trịnh Tử Tuấn gật đầu, lôi kéo Trịnh Tử Kỳ đi.
Đêm khuya, gió lạnh gào thét thổi điên cuồng, giống như sẽ đánh bại cả thế giới trong tích tắc.
Trong xe, Lý Bất Ngữ lái, Trịnh Tử Kỳ và Tử Tuần ngồi ở phía sau, không nói câu nào, không khí vô cùng khẩn trương.
Hồi lâu sau, Lý Bất Ngữ khẽ hỏi: “Đội trưởng Trịnh, giờ đi đâu?”
Trịnh Tử Tuấn: “Nhà họ Trịnh ở Thành Tây”
Trịnh Tử Kỳ: “Về đơn vị”
Lý Bất Ngữ nuốt nước miếng trong vô thức. Hai người này đều là đội trưởng Trịnh, nhưng câu trả lời lại khác biệt, cố nên nghe ai?
Trịnh Tử Tuấn trừng mắt liếc em gái, giọng điệu nghiêm khắc chèn ép tính nết quật cường của nó, “Về nhà rồi nói.”
Nhưng Trịnh Tử Kỳ không nghe theo, vẫn cố chấp: “Em vừa kết thúc nhiệm vụ nằm vùng, nên đến đơn vị báo cáo tình huống trước.” Sau khi thoát khỏi cảnh nằm vùng, giọng điệu của cô ta chẳng còn dè dặt thận trọng, giọng nói rất lớn.
Trịnh Tử Tuấn nghiền ngẫm nhìn đứa em gái này. Dù nó khoác áo choàng dài, nhưng dưới áo choàng là đôi chân trắng muốt, anh vạch trần chẳng nể nang gì: “Ngay cả quần áo cũng chẳng đàng hoàng, về đơn vị báo cáo thế nào?”
Lý Bất Ngữ liếc nhìn kính chiếu hậu, vừa khéo nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng mơ màng của Trịnh Tử Kỳ.
Hơn nửa tháng qua, cố với Lâm Thiển như hình với bóng. Dù cố là vệ sĩ cho Lâm Thiển, nhưng Lâm Thiển đối xử với cô như em gái ruột. Lâm Thiển nói thẳng với cô chẳng hề giấu giếm, sở dĩ tìm cô làm vệ sĩ là vì muốn hiểu thêm nhiều chuyện giữa thủ trưởng và đội trưởng Trịnh.
Theo cô biết thì trước đây thủ trưởng và đội trưởng Trịnh thật sự không có gì cả. Nhưng với tình cảnh trước mắt này, đã muộn thế này mà thủ trưởng còn mạo hiểm nguy hiểm bị phát giác cũng phải tiến đội trưởng Trịnh đi, chẳng lẽ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Tử Tuấn lạnh lùng ra lệnh: “Về nhà!”
“Vâng!” Lý Bất Ngữ không dám phân tâm, chuyên tâm lái xe.
Trời dần sáng, gió lạnh se lại, sương trắng che phủ khắp trời, không phải tuyết còn hơn cả tuyết. Dưới mái hiên, từng cột băng vừa thô lại dài vẫn kiên cường, cứng rắn không tan dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Hết ngày 15 tháng giêng chẳng khác nào năm nay đã qua. Ăn Tết xong, cuộc sống và công việc cũng quay về quỹ đạo, đội ngũ về quê ăn Tết lục tục trở về, thành phố B lại náo nhiệt một lần nữa.
Đại học B nhập học, Lâm Thiển vác vali không nhiều lắm về ký túc xá, mọi thứ vẫn y như cũ.
Chúc Phạm Phạm vừa thấy Lâm Thiển liền hỏi ngay: “Cậu Thiển, không sao chứ? Em gái Bất Ngữ không đi theo hả?”
“Cô ấy bị sếp mang về rồi”
“Cũng đúng, nên mang về dạy dỗ lại. Không phải vệ sĩ của cậu à, tự dưng lại đánh cậu thế?”
“Cậu không biết thì đừng nói bậy” Lâm Thiển ngắt lời, cô bắt đầu biện hộ cho Lý Bất Ngữ: “Cô ấy lấy đại cục làm trọng, ra tay ứng phó thôi”
“Ứng phó?”
Lâm Thiển đột nhiên giơ ngón trỏ chỉ cô nàng “Im, câm miệng, không được hỏi nữa”
Chúc Phạm Phạm chẳng có hứng thú, điểm cô nàng chú ý vốn chẳng phải nó. Cô nàng cười ha ha, nịnh nọt: “Được rồi, được rồi, không hỏi, chúng ta nói tới quan hệ hữu nghị với các anh lính đi. Cậu Thiển, khi nào sắp xếp hoạt động quan hệ hữu nghị thế?”
Lâm Thiển giật mình, người ta còn đang phiền não, sao lại nhắc đến chuyện này chứ?
“Đội trưởng Trịnh kia ấy, hôm qua đó... He he he, là đồ của tớ đấy, cậu se tơ giúp tớ đi”
Lâm Thiển liếc cô nàng, nói thẳng chẳng nể tình, “Bà giảm béo trước đi, với sức nặng này của cậu, không sợ đè chết anh lính à?”
“... Lâm Thiển tồi, nói gì hả?”
“Sự thật rõ ràng”
Trong thời gian nằm vùng, gặp mặt mà không có kế hoạch rất nguy hiểm. Đây cũng là chuyện cấm trong đội.
Sở dĩ Cố Thành Kiêu gọi điện cho Trịnh Tử Tuấn cũng là vì để tâm đến giao tình nhiều năm giữa hai nhà Cố Trịnh. Anh không tha thứ cho Trịnh Tử Kỳ, cũng không muốn kinh động đến cấp trên và cả hệ thống toàn quân đội.
Trịnh Tử Kỳ vốn định tranh thủ ở lại, nhưng thấy khuôn mặt âm trầm đáng sợ như quân bài poker đen thui của Cố Thành Kiêu thì cô ta có hơi sợ sợ.
“Thành...”
“Còn hai phút, cô thu dọn đồ đi”
Giọng điệu dứt khoát, trên mặt càng tàn nhẫn lạnh lùng quyết đoán khiến Trịnh Tử Kỳ ngoan ngoãn nghe theo.
Cô ta thu dọn đồ đạc, thật ra cũng chẳng có gì để dọn, cô ta chỉ muốn tóm lấy thời gian cuối cùng còn ở chung, hèn mọn nói: “Những sản phẩm dưỡng da này để lại cho anh, các bước thì theo...”
“Rầm” một tiếng, Cố Thành Kiêu không nói không rằng đá ngã ghế sofa. Những chai lọ bình hũ đều rớt xuống đất, ngã trái lăn phải.
Anh lạnh lùng: “Đừng lãng phí thời gian, tôi sẽ bảo khách sạn dọn sạch, cút!” Dưới ánh đèn u ám, giọng anh vọng lại như tiếng triệu hồi của Diêm Vương âm phủ, Trịnh Tử Kỳ run cầm cập.
Trịnh Tử Kỳ mở miệng run run: “Nhưng... nhưng mặt anh...”
Cố Thành Kiêu chẳng ngó ngàng quát nhẹ: “Cút ngay!”
Gặp mặt ở cửa sau khách sạn, Cố Thành Kiêu mặc áo choàng đen dài, mũ đen, kính đen, lại quấn khăn quàng cổ bản rộng đen. Thân cao 1m90 làm người ta sợ hãi, cảm giác bị đè ép trùng trùng.
Lý Bất Ngữ đứng ở xa canh chừng, cách đây không lâu, ánh mắt của lão Đại làm cô thấy kinh hồn bạt vía.
Trịnh Tử Kỳ cũng mặc một thân đen, dù biết Cố Thành Kiêu không thay đổi ý định nhưng cô ta vẫn lo lắng cho anh: “Một mình anh phải cẩn thận”
Cố Thành Kiêu đứng im, thoáng nhìn sang Lý Bất Ngữ. Không phải cô ta ở bên Lâm Thiển ư, sao lại đến đây cùng Tử Tuấn? Trịnh Tử Kỳ thấy anh không ngắt lời thì thầm vui mừng, nói tiếp: “Thành Kiều, em chờ tin tốt của anh...”
“Có phải Lâm Thiển đã xảy ra chuyện không?” Cố Thành Kiêu nhìn chằm chằm Trịnh Tử Tuấn, sau đó thoáng đưa mắt về phía Lý Bất Ngữ rồi hỏi tiếp: “Trước đó, tôi thấy cô ấy ở cùng Lâm Thiển, xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Tử Kỳ vừa chua xót vừa khó chịu trong lòng. Hóa ra anh vốn không quan tâm cô ta có lo cho anh hay không, anh chỉ nhớ đến Lâm Thiển của anh.
Trịnh Tử Tuấn kéo em gái ra sau, nói: “Hôm nay chị dâu và đồng chí Lý Bất Ngữ đi phố đèn lồng tình cờ gặp anh. Chị dâu biết mặt Nemo, vẫn luôn theo dõi mấy người, còn muốn báo cảnh sát bắt đào phạm”
“Lý Bất Ngữ biết đó là kế hoạch của đội, khuyến ngăn chị dâu mấy lần đều bị chị dâu từ chối, cùng đường bí lối đành đánh ngất chị dâu”
“Đánh ngất?” Cố Thành Kiêu nổi trận lôi đình, ánh mắt giết người nhìn thẳng Lý Bất Ngữ. Đừng nói là đánh ngất, ngay cả chạm một sợi lông sợi tóc của cô anh cũng không nỡ nữa là.
Lý Bất Ngữ đứng cô đơn trong gió, cúi đầu, chân lặng lẽ xế ra ngoài.
“Lão Đại yên tâm, chị dâu không sao, đã đến bệnh viện kiểm tra não bộ cẩn thận rồi. Hiện có Lý Bất Ngôn và quản gia ở đó, chỉ một đêm là được ra viện ngay”
Lúc này Cố Thành Kiêu mới thu hồi ánh mắt giết người về. Tình huống đặc thù, anh không tiện nói nhiều, “Liên lạc sau, đi đi”
Trịnh Tử Tuấn gật đầu, lôi kéo Trịnh Tử Kỳ đi.
Đêm khuya, gió lạnh gào thét thổi điên cuồng, giống như sẽ đánh bại cả thế giới trong tích tắc.
Trong xe, Lý Bất Ngữ lái, Trịnh Tử Kỳ và Tử Tuần ngồi ở phía sau, không nói câu nào, không khí vô cùng khẩn trương.
Hồi lâu sau, Lý Bất Ngữ khẽ hỏi: “Đội trưởng Trịnh, giờ đi đâu?”
Trịnh Tử Tuấn: “Nhà họ Trịnh ở Thành Tây”
Trịnh Tử Kỳ: “Về đơn vị”
Lý Bất Ngữ nuốt nước miếng trong vô thức. Hai người này đều là đội trưởng Trịnh, nhưng câu trả lời lại khác biệt, cố nên nghe ai?
Trịnh Tử Tuấn trừng mắt liếc em gái, giọng điệu nghiêm khắc chèn ép tính nết quật cường của nó, “Về nhà rồi nói.”
Nhưng Trịnh Tử Kỳ không nghe theo, vẫn cố chấp: “Em vừa kết thúc nhiệm vụ nằm vùng, nên đến đơn vị báo cáo tình huống trước.” Sau khi thoát khỏi cảnh nằm vùng, giọng điệu của cô ta chẳng còn dè dặt thận trọng, giọng nói rất lớn.
Trịnh Tử Tuấn nghiền ngẫm nhìn đứa em gái này. Dù nó khoác áo choàng dài, nhưng dưới áo choàng là đôi chân trắng muốt, anh vạch trần chẳng nể nang gì: “Ngay cả quần áo cũng chẳng đàng hoàng, về đơn vị báo cáo thế nào?”
Lý Bất Ngữ liếc nhìn kính chiếu hậu, vừa khéo nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng mơ màng của Trịnh Tử Kỳ.
Hơn nửa tháng qua, cố với Lâm Thiển như hình với bóng. Dù cố là vệ sĩ cho Lâm Thiển, nhưng Lâm Thiển đối xử với cô như em gái ruột. Lâm Thiển nói thẳng với cô chẳng hề giấu giếm, sở dĩ tìm cô làm vệ sĩ là vì muốn hiểu thêm nhiều chuyện giữa thủ trưởng và đội trưởng Trịnh.
Theo cô biết thì trước đây thủ trưởng và đội trưởng Trịnh thật sự không có gì cả. Nhưng với tình cảnh trước mắt này, đã muộn thế này mà thủ trưởng còn mạo hiểm nguy hiểm bị phát giác cũng phải tiến đội trưởng Trịnh đi, chẳng lẽ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Tử Tuấn lạnh lùng ra lệnh: “Về nhà!”
“Vâng!” Lý Bất Ngữ không dám phân tâm, chuyên tâm lái xe.
Trời dần sáng, gió lạnh se lại, sương trắng che phủ khắp trời, không phải tuyết còn hơn cả tuyết. Dưới mái hiên, từng cột băng vừa thô lại dài vẫn kiên cường, cứng rắn không tan dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Hết ngày 15 tháng giêng chẳng khác nào năm nay đã qua. Ăn Tết xong, cuộc sống và công việc cũng quay về quỹ đạo, đội ngũ về quê ăn Tết lục tục trở về, thành phố B lại náo nhiệt một lần nữa.
Đại học B nhập học, Lâm Thiển vác vali không nhiều lắm về ký túc xá, mọi thứ vẫn y như cũ.
Chúc Phạm Phạm vừa thấy Lâm Thiển liền hỏi ngay: “Cậu Thiển, không sao chứ? Em gái Bất Ngữ không đi theo hả?”
“Cô ấy bị sếp mang về rồi”
“Cũng đúng, nên mang về dạy dỗ lại. Không phải vệ sĩ của cậu à, tự dưng lại đánh cậu thế?”
“Cậu không biết thì đừng nói bậy” Lâm Thiển ngắt lời, cô bắt đầu biện hộ cho Lý Bất Ngữ: “Cô ấy lấy đại cục làm trọng, ra tay ứng phó thôi”
“Ứng phó?”
Lâm Thiển đột nhiên giơ ngón trỏ chỉ cô nàng “Im, câm miệng, không được hỏi nữa”
Chúc Phạm Phạm chẳng có hứng thú, điểm cô nàng chú ý vốn chẳng phải nó. Cô nàng cười ha ha, nịnh nọt: “Được rồi, được rồi, không hỏi, chúng ta nói tới quan hệ hữu nghị với các anh lính đi. Cậu Thiển, khi nào sắp xếp hoạt động quan hệ hữu nghị thế?”
Lâm Thiển giật mình, người ta còn đang phiền não, sao lại nhắc đến chuyện này chứ?
“Đội trưởng Trịnh kia ấy, hôm qua đó... He he he, là đồ của tớ đấy, cậu se tơ giúp tớ đi”
Lâm Thiển liếc cô nàng, nói thẳng chẳng nể tình, “Bà giảm béo trước đi, với sức nặng này của cậu, không sợ đè chết anh lính à?”
“... Lâm Thiển tồi, nói gì hả?”
“Sự thật rõ ràng”
Danh sách chương